Trong phòng bệnh có nhiều dụng cụ kiểm tra đo lường tiên tiến nhất, cùng những phòng bệnh khác không giống nhau chính là gian phòng này không có gay mũi mùi nước sát trùng, ngược lại có nhàn nhạt mùi hoa, bởi vì trên bàn vẫn luôn bày những bông hoa hồng mới mẻ nhất.
Nam nhân nằm ở trên giường, tuy rằng mặc trang phục bệnh nhân, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt anh tuấn.
Nam nhân trên giường nhìn giống như ngủ rồi, vẫn không nhúc nhích, lông mi rất dài, mũi rất cao, mi cũng rất đẹp, nằm ở trên giường cũng không thể che lấp được hình dáng hoàn mỹ.
Ngôn Hoài có thể tưởng tượng được, khi tỉnh lại Cố Tiêu hẳn là so với hiện tại càng thêm đẹp.
Cố phu nhân sờ sờ khuôn mặt con trai, "Tựa như con hiện tại thấy, Tiêu Nhi đã hôn mê nửa năm, bác sĩ nói cả đời này nó có khả năng không thể tỉnh lại."
Ngôn Hoài cảm giác được Cố phu nhân không có hạ giọng nói chuyện, giống như rất muốn làm người trên giường nghe thấy, đáng tiếc nam nhân trên giường đối với thanh âm bên ngoài vẫn không có phản ứng.
Đã biết nguyên nhân liên hôn, Ngôn Hoài cuối cùng an tâm một ít, y liền nói nào có việc gì may mắn đến vậy rớt trên đầu y, vẫn là may mắn nhưng vẫn phải kèm thêm điều kiện.
Cố phu nhân tiếp tục nói, "Tiêu Nhi ngày thường đều có hộ công* chuyên môn, Tiểu Hoài con không cần làm cái gì, chỉ là hy vọng con có thể mỗi ngày đến xem nó là được, có lẽ thật sự có thể giống như đại sư nói, có thể đánh thức Tiêu Nhi."
(*) Hộ công: Hộ công là những người thường xuyên phụ trách giúp đỡ bệnh nhân tại các bệnh viện với những việc như ăn uống, vệ sinh, tắm giặt, giữ sạch phòng bệnh...!Bên cạnh đó, người Hộ công có nhiệm vụ hỗ trợ các Bác sĩ, Y tá khi cần thiết để theo dõi tình hình sức khỏe của bệnh nhân, báo cáo lại với Bác sĩ.
Còn hộ lý chính là công việc giúp đỡ bệnh nhân như khái niệm về hộ công ở trên.
Nói tóm lại là hộ công đang làm công việc hộ lý.
Cố Tiêu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Cố phu nhân cũng chỉ thử mong chờ vào điều kỳ tích này, lỡ đâu thật sự có thể đánh thức Cố Tiêu.
"Cố phu nhân xin ngài yên tâm, Cố tiên sinh hiện tại đã là chồng của ta, ta nhất định sẽ mỗi ngày đều tới xem hắn, chiếu cố hắn." Ngôn Hoài hướng tới Cố phu nhân bảo đảm, đã biết ngọn nguồn về việc liên hôn này, điểm bất an trong lòng Ngôn Hoài biến mất không thấy.
Cũng không biết vì cái gì, Cố Tiêu nằm ở trên giường cho y một loại cảm giác kỳ quái, chỉ là y tạm thời không biết cảm giác này là gì.
Cố phu nhân từ lúc bắt đầu tiến vào phòng bệnh liền quan sát Ngôn Hoài, phát hiện y nhìn Cố Tiêu trong ánh mắt không có một tia ghét bỏ, trong lòng càng ngày càng thích nam sinh này.
Ngày đó là quản gia tròn nhà đến Ngôn gia, Chu quản gia sớm đem sự tình Ngôn gia ngày đó nói về Ngôn Hoài một năm một mười hồi báo cho Cố phu nhân.
Ngôn gia thế mà còn muốn đem Ngôn Hằng gả vào Cố gia, thật là si tâm vọng tưởng.
Mụ tiểu tam Lương Uyển Lệ còn ở sau lưng bôi nhọ Ngôn Hoài, vậy nên Cố phu nhân đơn giản mà điều tra một chút về Ngôn Hoài.
Ngôn Sơn Huy tựa hồ thực không thích Ngôn Hoài, lúc trước Lương Uyển Lệ mang theo Ngôn Hằng trở lại Ngôn gia, Ngôn Sơn Huy liền càng thêm không thích Ngôn Hoài, nhưng mà bản thân Ngôn Hoài tranh đua, từ nhỏ học tập tốt, còn đỗ vào đại học Yến Thành, vậy mà bọn họ nói rằng từ nhỏ Ngôn Hoài liền mang một bộ dáng ăn chơi trác táng, Ngôn gia thế mà đem y trở thành bảo bối.
Cố gia mời hộ công là nam, đang đảm nhận việc mát xa tứ chi cho Cố Tiêu.
Nam nhân nằm ở trên giường lâu dài yêu cầu mỗi ngày tiến hành hộ lý một lần, nếu không tứ chi cơ bắp dễ dàng héo rút, thực sự hiển nhiên Cố Tiêu có được hộ công có tay nghề tốt, tay chân nhìn qua cùng người bình thường giống nhau, thậm chí có thể nhìn ra cánh tay hắn phi thường rắn chắc.
Cố Tiêu có bác sĩ chuyên môn, hộ công chuyên môn, nhưng mặc dù mỗi ngày đã chịu dốc lòng chăm sóc, Cố Tiêu vẫn giống như trước, không có dấu hiệu muốn thức tỉnh.
Đại khái là trải qua thất vọng quá nhiều, Cố phu nhân trên mặt biểu hiện thực bình tĩnh, hiển nhiên đã thành thói quen, thậm chí cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đem hy vọng đặt ở trên người Ngôn Hoài.
Ngôn Hoài ở một bên âm thầm nhớ kỹ quá trình hộ lý.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện, Cố phu nhân ở trên xe hỏi Ngôn Hoài muốn dọn đến Cố trạch* hay không, Ngôn Hoài dịu dàng nói cự tuyệt.
(*) Nhà ở, ở vào đấy cũng gọi là trạch
Còn có mấy ngày y liền muốn đến trường học xem tin tức, khi đó y liền có thể ở tại trong ký túc xá.
Còn có y cùng Cố Tiêu cũng không phải quan hệ phu phu chân chính, dọn đến Cố trạch hẳn là không thích hợp.
Cố phu nhân cũng không cưỡng cầu.
Trước mấy ngày trường học báo tin, Ngôn Hoài mỗi ngày đều đến bệnh viện coi chừng Cố Tiêu, thậm chí hướng tới hộ công học tập hộ lý, y học tập cũng rất mau, thời điểm Cố phu nhân tới, thường thường thấy Ngôn Hoài tự tay mát xa cho Cố Tiêu.
Xoay người, chà lau thân mình, tinh tế, ôn nhu, không có bất luận cái gì có vẻ không kiên nhẫn.
......
Thật mau liền đến thời gian đại học Yến Thành đưa tin*, Ngôn Hoài kéo một cái rương hành lý đi, phòng thuê cũng đã trả lại.
(*) Có thể hiểu là báo danh những sinh viên đã đỗ vào trường
Đại học ngày này đưa tin về tân sinh, người rất nhiều, Ngôn Hoài kéo một cái rương hành lý ở vườn trường cũng có thể thấy được.
Sở hữu thủ tục xử lý xong, lúc sau, Ngôn Hoài đi đến ký túc xá, trong ký túc xá đã có người ở.
Thời điểm Ngôn Hoài đi vào, người nọ đang trải giường, thấy y tiến vào, người nọ nhiệt tình cùng bạn cùng phòng tương lai chào hỏi, "Chào, tôi kêu Chu Thịnh."
Ngôn Hoài cười cười, "Tôi kêu Ngôn Hoài."
Chu Thịnh: "Cậu là người địa phương sao?"
Ngôn Hoài: "Đúng vậy."
Chu Thịnh: "Nhà tôi ở phương nam."
Chu Thịnh hiển nhiên là lần đầu tiên đi vào phương bắc, hết thảy đều mới lạ, "Nghe nói nơi này mùa đông sẽ có tuyết rơi, tôi còn chưa được xem qua tuyết rơi đâu."
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, dư lại hai người cũng lục tục tới, vóc dáng cao kêu Vương Văn Bách, hơi lùn một ít kêu Trần Trừng, hai người kia đều đến từ Tân Thành, cách thủ đô rất gần.
Lúc sau giới thiệu làm quen xong mới nhận thức được, mới biết bốn người đều là người từ khắp bốn phía trải về đây.
Thời điểm Ngôn Hoài trải xong giường đệm, Lý Sâm gọi điện thoại tới, "Ngôn Hoài, cậu ở trường học sao, giữa trưa có thời gian hay không, ra cùng nhau ăn cơm."
Trường học của Lý Sâm dựa gần đại học Yến Thành, hai người liền hẹn ở một nhà hàng nhỏ bên ngoài ăn cơm.
Thời điểm nhìn thấy Ngôn Hoài, Lý Sâm mới chân chính yên lòng, trong lòng hắn đã ảo tưởng Ngôn Hoài không đủ phí học đại học mà không thể không từ bỏ vào đại học rồi thương tâm, ân, đại khái là do mình xem quá nhiều drama, vì thế hắn liền thay Ngôn Hoài chuẩn bị phí dụng thật đầy đủ.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn là coi thường Ngôn Hoài.
Lúc ăn cơm, Lý Sâm vẫn không tin lại hỏi một lần nữa, "Cậu thật sự không có gạt tớ, Tiểu Hoài a, hai ta chính là huynh đệ nhiều năm tình nghĩa, chuyện lớn như vậy cậu cũng không thể gạt tớ."
Ngôn Hoài không nhịn được cười lên một tiếng, "Tớ lừa cậu làm gì, cậu xem tớ là cái loại người yên lặng trốn ở góc phòng khóc sao?"
Lý Sâm lắc đầu, những năm gần đây Ngôn Hằng trong tối ngoài sáng đều ở trong trường học tìm Ngôn Hoài gây phiền toái, nhưng đều bị Ngôn Hoài đánh trả trở về, Ngôn Hằng đều không có chiếm được nửa phần tiện nghi.
"Cho nên a, cậu không có việc gì thì ít hóng drama lại, nếu không cũng chẳng biết trong đầu cậu lại suy nghĩ cái gì."
"Hừ, tớ không phải lo lắng cho cậu sao." Lý Sâm bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Ngôn Hoài cho đưa cho hắn một ly nước trái cây, "Được được được, là tớ không biết tốt xấu, bạn học Lý Sâm là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân, không cần sinh khí."
Lý Sâm hừ hừ hai tiếng, tiếp nhận Ngôn Hoài xin lỗi, Lý Sâm tính cách tùy tiện, nhưng thật sự quan tâm Ngôn Hoài, điểm này Ngôn Hoài đương nhiên là biết.
......
Mấy ngày sau, chính thức khai giảng, công việc ngập đầu, chương trình học năm nhất vẫn tương đối khẩn trương, nhưng Ngôn Hoài không quên mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc Cố Tiêu.
Ngày thường, sau khi tan học liền đến bệnh viện, vẫn luôn đợi đến thời gian ký túc xá đóng cổng liền chạy trở về.
Cuối tuần không có khóa học liền cả ngày đều cắm rễ ở bệnh viện.
Sự tình Cố Tiêu nằm viện, Cố gia vẫn luôn phong tỏa tin tức, bên ngoài cũng không biết Cố gia gia chủ hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc Ngôn Sơn Huy gọi điện thoại cho Ngôn Hoài, một bên hỏi thăm tin tức khi nào Cố gia góp vốn, Ngôn Hoài đều lấy cớ "Không biết, không rõ ràng lắm, chính ngài đi hỏi Cố gia đi" rồi cúp điện thoại.
Ngôn Sơn Huy tức đến đau đầu, Lương Uyển Lệ ở một bên thêm mắm thêm muối, "Ông nhìn xem ông nhìn xem, dưỡng nhiều năm như vậy liền dưỡng ra một tên bạch nhãn lang*, lúc này vừa mới vừa gả vào Cố gia, cũng đã không buồn nhận người thân, không coi ông ra gì."
(*) Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.
Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Ngôn Sơn Huy trong lòng bực bội, Lương Uyển Lệ vẫn còn ở bên tai ông nói năng không ngừng, sự tình công ty không được giải quyết, phiền muốn chết, quát lên một tiếng, "Bà câm miệng cho tôi!"
Lương Uyển Lệ đột nhiên bị quát, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tình trạng hiện tại của Ngôn thị bà cũng rõ ràng, nhưng trong lòng bà cực kỳ không cam lòng, dựa vào cái gì Ngôn Hoài có thể leo lên Cố gia, Ngôn Hằng chỗ nào so ra kém nó.
(Ngôn Hằng là nhân vật phụ, Ngôn Hoài là nhân vật chính, điểm này thôi đã quyết định ai kém hơn ai rồi =))))
Dạo này, buổi sáng Ngôn Hoài không có chương trình học, sáng sớm y liền đi tới bệnh viện.
Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Ngôn Hoài mua mấy đóa hoa hồng.
Nhóm bảo tiêu đều đã biết Ngôn Hoài, mỗi lần Ngôn Hoài đi tới cửa phòng bệnh, hộ công cơ bản liền ở bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn Ngôn Hoài hộ lý, phi thường chuyên nghiệp.
Màu đỏ của hoa hồng cắm ở bình hoa, trong phòng tản ra nhàn nhạt mùi hoa hồng.
Ngôn Hoài giống như thường lệ tới làm hộ lý, lúc sau, Ngôn Hoài ngồi ở mép giường bên cạnh, nhìn Cố Tiêu trên giường.
Phảng phất giống như ngủ rồi.
Đôi mắt lúc này nhắm chặt, lông mi rất dài, mũi anh tuấn phác họa ra sườn mặt hoàn mỹ.
Thật giống như bạch mã vương tử trong cổ tích, bình tĩnh mà tốt đẹp.
Trong truyện cổ tích, mỹ nhân được vương tử hôn môi lúc sau là có thể từ trạng thái ngủ say thành tỉnh lại.
Ngôn Hoài giật mình, ở bên tai "Vương tử" Cố Tiêu nhẹ giọng nói: "Cố tiên sinh, ngài mau tỉnh lại đi."
Người trên giường lại không có động tĩnh gì, tuy rằng lúc đầu Ngôn Hoài cảm thấy Cố Tiêu hôn mê với y mà nói là chuyện tốt, nhưng hiện tại y càng hy vọng Cố Tiêu có thể tỉnh lại.
Ai cũng không biết thời điểm Ngôn Hoài rời khỏi phòng bệnh, Cố Tiêu trên giường ngón tay cử động một chút.
Lúc này, Cố phu nhân tới coi chừng Cố Tiêu, thế nhưng phát hiện trên giường bệnh trống trơn, sợ tới mức hét lên.
Toàn bộ tầng lầu đều quanh quẩn thanh âm của Cố phu nhân, ngoài cửa đám bảo tiêu vây quanh đi lên.
Một thanh âm khác ngăn Cố phu nhân tiếp tục thét chói tai," Mẹ, đừng kêu."
Đám bảo tiêu lúc sau đi lên thấy phòng trong không có việc gì, không nói hai lời lại lui ra ngoài.
Sau khi Ngôn Hoài rời khỏi, Cố Tiêu liền tỉnh, nằm ở trên giường một thời gian quá dài, liền đi tới ban công hít thở không khí, kết quả, Cố phu nhân tới đây không nhìn thấy người, lúc này mới hiểu lầm.
Thấy Cố Tiêu sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, Cố phu nhân kích động khóc lên, "Tiêu Nhi, con thật sự tỉnh thật sự tỉnh, bà nội con nói rất đúng, tìm người xung hỉ cho con, con bây giờ thật sự đã tỉnh, Tiểu Hoài thật đúng là phúc tinh a."
Cố Tiêu ở trước mặt Cố phu nhân đang nói một loạt tin tức khó hiểu, "Cái gì xung hỉ, Tiểu Hoài là ai? Mẹ, ở thời điểm con hôn mê, mẹ cùng bà nội đã làm cái gì?"
Cố phu nhân đem sự tình liên hôn đều một năm một mười nói cho Cố Tiêu.
Quả nhiên, Cố Tiêu ngay lập tức liền không đồng ý, "Mẹ, con cùng người đã nói, trong lòng con đã có người thích, trừ bỏ em ấy, con sẽ không kết hôn với kẻ nào khác."
Cố phu nhân cũng sốt ruột, "Nếu không phải nhờ Tiểu Hoài con cũng sẽ không tỉnh lại nhanh như, con hôn mê nào biết rằng, mỗi ngày hộ lý đều là Tiểu Hoài làm cho con."
Cố Tiêu kiên quyết: "Con sẽ không cùng hắn kết hôn, rốt cuộc phía trước mọi người ký kết hợp đồng gì thì chúng ta làm theo điều kiện, hắn có cái gì yêu cầu đều có thể thỏa mãn hắn, trừ bỏ cùng hắn kết hôn."
Cố Tiêu hướng phía Cố phu nhân muốn gọi điện thoại cho Ngôn Hoài.
Ngôn Hoài đang đi học, điện thoại liền rung lên, không có cách nào nhận điện thoại, hơn nữa màn hình hiện ra một dãy số lạ, Ngôn Hoài không nói không rằng tắt máy, lại qua một hồi, dãy số kia lại gọi tới lần nữa, Ngôn Hoài lại lần nữa tắt máy, gửi đi một tin nhắn.
【 Thực xin lỗi, tôi hiện tại đang đi học không có cách gì nhận điện thoại, xin hỏi ngài có chuyện gì sao? 】
Tin nhắn gửi qua, lúc sau, người bên kia quả nhiên không gọi điện thoại nữa.
Vài phút sau, một tin nhắn gửi lại đây.
【 Tôi là Cố Tiêu, thực xin lỗi, hôn sự này là tôi không hiểu rõ tình huống, việc tôi cùng cậu liên hôn sẽ hủy bỏ, tôi sẽ bồi thường tổn thất.
】
______________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu lưu truyện lại, khom lưng một cái, lại ngồi xổm hóng bình luận của các vị độc giả......
Tiểu kịch trường bonus của editor:
Cố - vương tử ngủ trong bệnh viện - Tiêu: "Ta đã tỉnh, giờ này ai còn tin vào cổ tích là tên ngốc."
Xa xa là bóng Tiểu Hoài chạy lại đây...
Cố - không tin vào cổ tích - Tiêu: lập tức bất tỉnh nhân sự, mang theo vẻ mặt "cầu được hun hun" mà nhắm mắt.
Toàn bộ người chứng kiến: Đồ thiếu liêm sỉ nhà mi (°ㅂ°╬)
׺°"˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×
(__/)
(•.
•)
(>❤.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook