Ngôn Hoài nắm chặt di động đứng ở cửa, đầu óc đều hóa ngốc, cậu vừa rồi cảm nhận được Cố Tiêu có chút lạ, cho rằng vào nhà tắm một chút rồi sẽ đi ra, ai ngờ đến……
Cố Tiêu cũng là người bình thường, đặc biệt là buổi sáng, lại xảy ra chuyện vừa rồi, có phản ứng là cực kỳ bình thường.

Cũng trách hắn, nào có người ngồi xổm cửa nghe người khác tắm rửa, cái điện thoại này hại chết hắn.

Ngôn Hoài đỏ mặt đem lời gọi Cố Tiêu nuốt trở vào, do dự một hồi, cuối cùng rón rén tránh ra ngoài, giống như cậu làm chuyện gì trái với lương tâm.

Cùng là nam nhân, cậu đương nhiên biết Cố Tiêu đang làm cái gì.

Trước kia cậu giúp đỡ hộ lý cho hắn cũng không nhìn qua nơi kia, đều là hộ công làm.

Vừa rồi tuy rằng chỉ là cảm thụ ngắn ngủi, nhưng Ngôn Hoài cảm thấy thật là lớn.

Tiêu ca thật nam nhân.

Thời điểm Cố Tiêu ra ngoài, trần trụi thân trên, bên hông chỉ quấn khăn tắm, còn có thể thấy một hai giọt bọt nước rớt xuống, có thể thấy cơ bụng rắn chắc, còn có tuyến nhân ngư đẹp, hoàn toàn hợp với khăn tắm màu trắng.

Tóc hắn ướt và rối tung lên, cái trán cao, hầu kết rất lớn, gợi cảm đến nói không nên lời.

Cố Tiêu sắc mặt như thường, không có gì khác thường.

Ngôn Hoài có chút ngượng ngùng dịch chuyển tầm mắt, “Tiêu ca, điện thoại anh vừa mới vang lên.


Cố Tiêu dùng khăn lông xoa tóc, nhìn cậu một cái, ừ một tiếng, “Về sau những cuộc điện thoại của tôi, em có thể tùy tiện nghe.


Trình Chiêu thực mau liền chạy tới khách sạn, đem quần áo Cố Tiêu cùng Ngôn Hoài đưa tới.

Hai người đều thay quần áo.

Cố Tiêu gọi người đem cơm sáng đưa đến phòng, thời điểm ăn sáng, Ngôn Hoài hỏi Cố Tiêu, “Tiêu ca, một chút nữa anh có việc gì không?”
Cố Tiêu đưa cho cậu một quả trứng gà đã lột vỏ, nhìn cậu cắn một miếng cơm, “Cuối tuần không có chuyện.


“Thật tốt quá,” Ngôn Hoài nói, “Tiêu ca, tụi em chút nữa đi dạo một nơi gần đây, anh đi cùng tụi em nha.


Cố Tiêu hỏi cậu, “Em hy vọng tôi đi cùng sao?”

Ngôn Hoài: “Đương nhiên, tại sao lại không.


Cố Tiêu bỗng nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, hắn vẫn luôn cho rằng ở bên ngoài, đặc biệt là ở trước mặt đồng học Ngôn Hoài, Ngôn Hoài không hy vọng người khác biết quan hệ giữa bọn họ.

Không trách Cố Tiêu không tự tin, tuy rằng hắn có tiền có thế, nhưng tuổi của bản thân hắn so với Ngôn Hoài lại chênh lệch rất lớn.

Ngôn Hoài mới 18 tuổi, mà hắn đã hai mươi tám tuổi, mười năm chênh lệch, Ngôn Hoài có thể ghét bỏ hắn tuổi đã lớn, đã già rồi hay không.

Ngôn Hoài ăn trứng gà chỉ ăn lòng đỏ không ăn lòng trắng, Cố Tiêu rất tự nhiên mà ăn lại lòng trắng trứng còn dư, “Kén ăn.


10 giờ mọi người tập trung ở sảnh khách sạn, thời điểm thấy Cố Tiêu cũng đi theo sau Ngôn Hoài, đại gia cũng không có quá nhiều sự kinh ngạc.

Bởi vì mọi người đều đã gặp qua vị biểu ca này.

Sắc mặt Lý Du cực kỳ không tốt, như thế nào ở chỗ này lại gặp biểu ca Ngôn Hoài?
Vị biểu ca này thật là âm hồn không tan a!
Tối hôm qua còn tưởng thừa dịp Ngôn Hoài say rượu có thể một bước chen vào quan hệ của Ngôn Hoài, ai biết, Cố Tiêu vừa đến đã trực tiếp đem người ôm đi, nàng đến cả cơ hội cũng không có.

Lý Du: “Ngôn Hoài, biểu ca cậu hẳn là rất vội đi, anh ấy cũng có thể cùng chúng ta đi chơi sao? Có lãng phí thời gian của anh ấy hay không a.


Lý Du phát hiện, chỉ cần nàng cùng Ngôn Hoài ở bên nhau, biểu ca liền sẽ xuất hiện.

Lần này Ngôn Hoài ngồi xe Cố Tiêu, Cố Tiêu đương nhiên sao có thể lại để Ngôn Hoài đi theo Lý Du ngồi cùng một chiếc trên xe.

Hơn nữa cái khách sạn khu phố cổ văn hóa kia cũng không phải rất xa, Lý Du tự mình lái xe cũng không thành vấn đề.

Khi nhìn đến chiếc siêu xe của Cố Tiêu, Lý Sâm bỗng nhiên nhớ tới phía trước bức ảnh ngày đó*, chiếc siêu xe kia cùng chiếc xe trên ảnh giống nhau như đúc! Nguyên lai một đương sự khác trên ảnh là biểu ca Ngôn Hoài nha.

(*) Ảnh Ngôn Hằng đăng lên diễn đàn Đại học Yến Thành nhằm bóc phốt Ngôn Hoài.

Xem lại chương 7 để biết thêm thông tin chi tiết.

Chỉ là có một chuyện Lý Sâm nghĩ không ra, xem chừng bộ dạng Cố Tiêu hẳn là rất có tiền, cùng Ngôn Hoài quan hệ thực tốt, vì cái gì ở thời điểm Ngôn Hoài khó khăn nhất lại không xuất hiện?
Ngôn Hoài cự tuyệt y trợ giúp, y lý giải được, y đương nhiên hiểu tính Ngôn Hoài.

Vị biểu ca này trước kia thật sự không nghe Ngôn Hoài nói qua, cũng không biết là từ đâu chui ra.


Tới trấn nhỏ trong phố cổ văn hóa, đại gia liền tách ra hoạt động, tùy tiện đi dạo, ước định thời gian và nơi chạm mặt, trở lại khách sạn ăn cơm trưa, sau đó liền trở về.

Đây là hành trình hôm nay.

Sau đó Chu Thịnh mới phát hiện những người khác đều có đôi có cặp, trong ký túc xá Vương Văn Bách cùng Trần Trừng, không biết có phải bởi vì đều từ Tân Thành tới hay không, hai người so với những người khác thân mật hơn nhiều, loại thân mật này còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột.

(Chèo thuyền ra khơi nào bà con ( ꈍᴗꈍ))
Cho người ta cảm giác hai người kia giống như tình lữ*, đặc biệt là sáng nay khi thấy hai người, Trần Trừng mặt hồng hồng, bộ dáng thực thẹn thùng, so với bình thường không giống nhau.

(*) 情侶 bạn tình, người yêu.

Vương Văn Bách vẫn luôn cười, bị Trần Trừng trừng liếc một cái, liền trộm cười, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì cực tốt.

Bạn thân Ngôn Hoài - Lý Sâm có bạn gái, khẳng định là bồi bạn gái cùng nhau đi dạo.

Lý Du và một nữ sinh khác đi cùng nhau.

Ngôn Hoài đi theo biểu ca cậu, Chu Thịnh đành phải một mình tự túc.

Ngôn Hoài lôi kéo Cố Tiêu đi tới trấn nhỏ, Cố Tiêu giật mình, trở tay nắm lại, Ngôn Hoài không gạt ra, giống như đang cam chịu.

Mặc dù là trấn nhỏ, nhưng khi đi trên đường, Lý Sâm cùng Chu Vi vẫn là đụng phải Ngôn Hoài.

Ngôn Hoài ở phía đối diện bọn họ, đang đứng cùng "biểu ca".

“Biểu ca” nắm tay Ngôn Hoài, bọn họ ở một cửa hàng, Ngôn Hoài nhìn một loạt thương phẩm*, tựa hồ muốn nói cái gì, hai người cười thực vui vẻ.

(*) là các loại nguyên nhiên vật liệu được giao dịch mua bán dưới nhiều dạng thức khác nhau nhưng theo cùng một quy cách là được tiêu chuẩn hoá về phẩm và về lượng.

Ngôn Hoài cùng “biểu ca” cậu tình cảm tốt như vậy sao? Tốt đến nỗi hai người còn tay nắm tay đi dạo phố?
Trong nhà Lý Sâm cũng có biểu ca biểu đệ thân thích linh tinh, tuy rằng cảm tình còn tốt, nhưng tuyệt đối không nắm tay giống Ngôn Hoài.

Ngôn Hoài giống như có bí mật, ngay cả y cũng không biết bí mật này, trong lòng có chút mất mát, cảm giác bản thân cùng Ngôn Hoài có ngăn cách, thật khó chịu.

Thời điểm trở lại khách sạn, giám đốc khách sạn nói với bọn họ phòng đã chuẩn bị tốt, đồ ăn cũng chuẩn bị xong, có thể tùy thời điểm đến ăn.


Chờ đến khi bắt đầu ăn, chờ từng món ăn được đưa lên, đại gia mọi lúc đều nhìn chằm chằm Cố Tiêu, vị biểu ca này ra tay cũng thật hào phóng a.

Đồ ăn được bưng tới, mỗi món giá ít nhất là ba số, Chu Thịnh, “Biểu ca quá khách khí, cảm ơn biểu ca!”
Cố Tiêu cười một chút, “Cảm ơn đại gia trong khoảng thời gian này chiếu cố Ngôn Hoài nhà chúng tôi.


Lý Du cũng không biết bản thân có tâm trạng như thế nào trong bữa ăn này.

Ngày thường Lý Du tham gia không ít trường hợp, mỗi trường hợp nàng đều thành thạo đối phó, lại cố tình lúc đối mặt với Cố Tiêu còn có Ngôn Hoài, luôn có một loại cảm giác thất.

Thậm chí biến thành không cam lòng.

Nhìn những món ăn trên bàn, mỗi loại đều là hàng cao cấp.

Đối với thân phận Ngôn Hoài, Lý Du biết không sai biệt lắm, chính là Ngôn đại thiếu gia, chỉ là vị đại thiếu gia này cùng trong nhà quan hệ không tốt, cũng không biết vì nguyên nhân gì, bị đuổi khỏi Ngôn gia.

Cho nên nam sinh như vậy không phải càng nên chặt chẽ nắm chặt đại thụ như nàng sao, vì cái gì Ngôn Hoài lại thờ ơ.

Quay lại thời điểm trở về, Ngôn Hoài đi lên xe Cố Tiêu.

Đại khái là khi say rượu, ở trên xe, Ngôn Hoài ngả người lên vai Cố Tiêu liền ngủ mất.

Thời điểm tỉnh lại, phát hiện chính mình đã nằm trên giường.

Nằm ở trong lòng ngực Cố Tiêu, Ngôn Hoài trở mình, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lúc sau trở về, Lý Du không giống như trước kia thường thường nhắn tin với Ngôn Hoài, có lẽ là suy nghĩ cẩn thận, đã từ bỏ.

Nguyên lai còn tưởng thừa dịp này cùng Lý Sâm nói một chút về tình huống của cậu, vậy mà hôm đó đang chuẩn bị nói lại bị một người lạ đánh gãy, hai người còn cùng người khác đánh một trận, về chuyện cùng Cố Tiêu kết hôn trên hợp đồng Ngôn Hoài vẫn là không nói cho Lý Sâm.

Mấy ngày nay Lý Sâm tựa hồ rất bận, trong trò chơi cơ hồ đều không chơi, đại khái là vội vàng yêu đương.

Yêu đương……
Ngôn Hoài quay đầu lại nhìn Cố Tiêu đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Cậu cùng Cố Tiêu xem như đang yêu đương đi?
Cố Tiêu nói không chán ghét cậu, nhưng cũng không có nói thích cậu.

Nhưng bọn họ phải người yêu mới có thể hôn môi, ôm, còn có ngủ trên một cái giường.

Thời điểm đi học, trong ban rất nhiều đồng học đều yêu đương, cô đơn chỉ có cậu cùng Lý Sâm không có, mà quan hệ giữa hai người lại đặc biệt tốt, vì thế đại gia còn suy đoán mà nói đùa rằng hai người chắc không phải là một đôi đi.

Đương nhiên không phải!
Hai người chỉ có thể ở bên nhau làm hảo huynh đệ mà thôi.


Ngôn Hoài lại nhớ tới vấn đề lúc ban đầu, cùng Cố Tiêu yêu đương sẽ là bộ dáng gì?
Nhớ tới ngày đó bị hắn ấn trên đùi đánh mông, cảm giác xấu hổ lại nổi lên.

*
Cha của Ôn Tử Hàm, Ôn Thiệu tổ chức đại thọ 60 tuổi, Ôn gia ở trang viên nhà mình tổ chức yến hội, mời vòng bạn bè thân thích.

Ở vòng bạn bè, thế lực Ôn gia không thể khinh thường, chỉ ở sau Cố gia.

Hơn nữa, quan hệ Ôn gia cùng Cố gia lại thập phần tốt, cho nên Cố gia khẳng định sẽ đến tham gia yến hội.

Cho nên bao nhiêu người cũng mơ tưởng chen vào yến hội này để mở rộng nhân mạch.

Trong đó tự nhiên không thể thiếu Ngôn Sơn Huy.

Một khoảng thời gian này, tình hình Ngôn gia thật sự không tốt, ông phải tốn rất lớn sức lực cùng lời nói, tiêu hao rất nhiều tiền, kéo rất nhiều nhân tài mới có thể vớ được thiệp mời của Ôn gia.

Ông biết Cố gia nhất định sẽ xuất hiện ở yến hội này, trong yến hội cũng sẽ có rất nhiều gia tộc có tiền, có quyền có thế, chỉ cần nói rằng ông là nhạc phụ* Cố Tiêu, hẳn là có thể lôi kéo rất nhiều đầu tư.

(*) cha vợ
Từ lần trước ở cửa nhà gặp được Cố Tiêu, bất luận Ngôn Sơn Huy cầu kiến như thế nào cũng đều bị Cố Tiêu cự tuyệt, khoảng thời gian kia lúc nào ông cũng nơm nớp lo sợ, sợ Cố gia ra tay đối phó Ngôn gia bọn họ, rốt cuộc Cố gia thật sự muốn đối phó Ngôn gia, so với việc nghiền chết một con con kiến còn dễ dàng hơn.

Nhưng khoảng thời gian này, không có một động tĩnh gì.

Sự thấp thỏm trong lòng Ngôn Sơn Huy lúc này mới giảm bớt, nghĩ thầm, có lẽ Cố gia xem trọng Ngôn Hoài, nghĩ vậy nên mới có thể buông tha Ngôn gia.

Lương Uyển Lệ đương nhiên là muốn đi theo trượng phu cùng đi tham dự yến hội, từ tủ quần áo tìm ra một lễ phục dạ hội, đeo lên mình trang sức quý báu, ngồi trang điểm một hồi lâu, lập tức liền trẻ ra vài tuổi.

Ngôn Sơn Huy mấy năm nay vẫn luôn sủng ái Lương Uyển Lệ không phải không có nguyên nhân, Lương Uyển Lệ đều mang một cổ nhu mị phong tình*, Lương Uyển Lệ trang điểm xinh đẹp, không muốn thua xa những nữ sĩ khác ở trong yến hội.

(*) Có tính trăng hoa, lẳng lơ
Ngôn Hoài đi trước, Cố Tiêu ở lại công ty muốn xử lý một chút chuyện, sẽ tới muộn một chút, kêu Trình Chiêu lái xe đưa cậu tới trang viên Ôn gia.

Nhưng Cố Tiêu không nghĩ tới hắn chỉ tới trễ một chút, liền có người không biết sống chết đi tìm Ngôn Hoài gây phiền toái!
_________________________________
???: Làm phiền một chút, mời hai vị nêu cảm nhận khi có người cha mặt dày ngàn lớp Ngôn Sơn Huy.

Cố Tiêu: Thực phiền, thực sự rất muốn cho ông ta đi lãnh cơm hộp.

Ngôn Hoài: Tôi cảm thấy lớp bê tông trên mặt cha tôi đủ để xây dựng một tòa chung cư cao cấp
Ngôn Sơn Huy:!.

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương