Cung Nghiệt
-
Quyển 2 - Chương 42
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko
Kỳ nắm chặt tay… Yêu… Cái gì là yêu… Ta từng trao tình yêu của mình cho Liễu nhi… Cũng vì thế ta đã phải trả một cái giá rất đắt rồi.
“Ngươi nói yêu… Yêu chẳng phải là hạnh phúc sao?… Làm cho nhau thống khổ còn có thể tính là yêu sao… Hãy giải thoát cho chúng ta… Không nên vây khốn ta một lần nữa, cũng hãy buông tha chính mình đi…” Kỳ ngẩng đầu nhìn Lận.
“Không phải!” Lận hô lớn, nắm tay Kỳ kích động nói: “Sẽ không đâu… Chúng ta có thể làm lại…”
“… Thả ngươi, chúng ta sẽ chết!” Lận tuyệt vọng khẩn thiết.
Nhìn Lận kiên định, Kỳ biết chính mình không thể thuyết phục được hắn: “Ta không nên tỉnh thật sao? Năm năm trước, ta nên chết thật sao?”
Quả nhiên, chết mới là giải thoát thật sự? Nếu như ta chết rồi, các ngươi có thể hết hy vọng chứ?
“Xin ngươi không nên nói tàn nhẫn như thế! Chúng ta vốn là chờ đợi ngươi tỉnh lại! Chúng ta cũng đã hối hận rất nhiều vì đã thương tổn ngươi!”
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, vì cái gì chỉ lại chọn ta…” Kỳ mệt mỏi.
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, chúng ta chỉ có thể chọn ngươi!” Lận cắt lời hắn.
“Thời gian năm năm, ngươi chắc chắn các ngươi chưa từng quên ta?”
“Trong năm năm, chúng ta không lúc nào không nhớ ngươi.” Lận nắm lấy tay Kỳ vuốt ve.
“… Năm năm không đủ thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… các ngươi rồi sẽ quên ta thôi! Thời gian sẽ xóa mờ tất cả… Hà tất phải thống khổ thương tổn cả đời như vậy!” Kỳ cắn môi nói.
Lận cầm tay Kỳ đột nhiên nắm chặt: “Chúng ta cho tới bây giờ cũng không cảm thấy thống khổ… Chỉ cần được ở bên ngươi … Nếu như nói thống khổ… Trong năm năm ngươi mê man như vậy, mới chính là thời khắc thống khổ nhất của chúng ta!”
Kỳ thở dài…
“Phong nhi rất đáng yêu…” Lận cười hỏi Kỳ.
“Ân…” Kỳ gật đầu. Ngâm Phong thật sự rất đáng yêu. Y Phong nếu như ở đây, Kỳ tin tưởng hắn nhất định cũng rất đáng yêu.
“Hài tử của ngươi và Liễu cơ gọi là Tố Y Phong, con của chúng ta lại không có tên…” Lận vẻ mặt ai oán: “Cho nên, chúng ta gọi nó là Ngâm Phong!”
“Mộ vân trạc liễu tiếu ngâm phong… tên rất hay!” Kỳ nhắm mắt lại, không muốn nhìn vẻ mặt thương tâm của Lận.
“… Kỳ thật, chúng ta cũng không biết Ngâm Phong là của ai… Khoảng thời gian đó, chúng ta cả hai đều cùng ngươi, cho nên…” Lận khó tránh ngượng ngùng.
Kỳ bỗng nhiên đỏ mặt, khoảng thời gian đó… cơ hồ đều là ở trên giường…
“Không, đừng nhắc tới!” Kỳ tức giận gầm nhẹ.
Lận sửng sốt, biết chính mình nói ra làm hắn mất hứng, vội vàng im miệng!
Trong lúc này, trong phòng vọt tới một dáng người hoang mang, ngày thường quân vương uy nghiêm, giờ phút này quần áo bừa bộn thở hổn hển…
“Vân, ngươi đã đến!” Lận nhếch miệng.
Tề Thị Vân không trả lời, liền bình tĩnh nhìn Kỳ… Hắn sợ đây chỉ là giấcmộng… Bởi lẽ, cảnh này đã xuất hiện trong giấc mộng của hắn rất nhiều lần.
Một lát sau, mới đi đến bên người Kỳ, run rẩy vươn tay sờ lên mặt hắn.
Beta – reader: Kumiko
Kỳ nắm chặt tay… Yêu… Cái gì là yêu… Ta từng trao tình yêu của mình cho Liễu nhi… Cũng vì thế ta đã phải trả một cái giá rất đắt rồi.
“Ngươi nói yêu… Yêu chẳng phải là hạnh phúc sao?… Làm cho nhau thống khổ còn có thể tính là yêu sao… Hãy giải thoát cho chúng ta… Không nên vây khốn ta một lần nữa, cũng hãy buông tha chính mình đi…” Kỳ ngẩng đầu nhìn Lận.
“Không phải!” Lận hô lớn, nắm tay Kỳ kích động nói: “Sẽ không đâu… Chúng ta có thể làm lại…”
“… Thả ngươi, chúng ta sẽ chết!” Lận tuyệt vọng khẩn thiết.
Nhìn Lận kiên định, Kỳ biết chính mình không thể thuyết phục được hắn: “Ta không nên tỉnh thật sao? Năm năm trước, ta nên chết thật sao?”
Quả nhiên, chết mới là giải thoát thật sự? Nếu như ta chết rồi, các ngươi có thể hết hy vọng chứ?
“Xin ngươi không nên nói tàn nhẫn như thế! Chúng ta vốn là chờ đợi ngươi tỉnh lại! Chúng ta cũng đã hối hận rất nhiều vì đã thương tổn ngươi!”
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, vì cái gì chỉ lại chọn ta…” Kỳ mệt mỏi.
“Trên đời nhiều nam nữ như thế, chúng ta chỉ có thể chọn ngươi!” Lận cắt lời hắn.
“Thời gian năm năm, ngươi chắc chắn các ngươi chưa từng quên ta?”
“Trong năm năm, chúng ta không lúc nào không nhớ ngươi.” Lận nắm lấy tay Kỳ vuốt ve.
“… Năm năm không đủ thì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… các ngươi rồi sẽ quên ta thôi! Thời gian sẽ xóa mờ tất cả… Hà tất phải thống khổ thương tổn cả đời như vậy!” Kỳ cắn môi nói.
Lận cầm tay Kỳ đột nhiên nắm chặt: “Chúng ta cho tới bây giờ cũng không cảm thấy thống khổ… Chỉ cần được ở bên ngươi … Nếu như nói thống khổ… Trong năm năm ngươi mê man như vậy, mới chính là thời khắc thống khổ nhất của chúng ta!”
Kỳ thở dài…
“Phong nhi rất đáng yêu…” Lận cười hỏi Kỳ.
“Ân…” Kỳ gật đầu. Ngâm Phong thật sự rất đáng yêu. Y Phong nếu như ở đây, Kỳ tin tưởng hắn nhất định cũng rất đáng yêu.
“Hài tử của ngươi và Liễu cơ gọi là Tố Y Phong, con của chúng ta lại không có tên…” Lận vẻ mặt ai oán: “Cho nên, chúng ta gọi nó là Ngâm Phong!”
“Mộ vân trạc liễu tiếu ngâm phong… tên rất hay!” Kỳ nhắm mắt lại, không muốn nhìn vẻ mặt thương tâm của Lận.
“… Kỳ thật, chúng ta cũng không biết Ngâm Phong là của ai… Khoảng thời gian đó, chúng ta cả hai đều cùng ngươi, cho nên…” Lận khó tránh ngượng ngùng.
Kỳ bỗng nhiên đỏ mặt, khoảng thời gian đó… cơ hồ đều là ở trên giường…
“Không, đừng nhắc tới!” Kỳ tức giận gầm nhẹ.
Lận sửng sốt, biết chính mình nói ra làm hắn mất hứng, vội vàng im miệng!
Trong lúc này, trong phòng vọt tới một dáng người hoang mang, ngày thường quân vương uy nghiêm, giờ phút này quần áo bừa bộn thở hổn hển…
“Vân, ngươi đã đến!” Lận nhếch miệng.
Tề Thị Vân không trả lời, liền bình tĩnh nhìn Kỳ… Hắn sợ đây chỉ là giấcmộng… Bởi lẽ, cảnh này đã xuất hiện trong giấc mộng của hắn rất nhiều lần.
Một lát sau, mới đi đến bên người Kỳ, run rẩy vươn tay sờ lên mặt hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook