Cung Nghiệt
Quyển 2 - Chương 37

Editor: Xiao Zi

Beta – reader: Kumiko

Lúc nghe không được tiếng bước chân rời đi của bọn họ, Kỳ mới dám mở mắt ra.

Tâm tình hắn lúc này rất phức tạp, là lo lắng, là sợ hãi… hay là cái gì…

Đầu ngón tay sờ lên nơi mới vừa bị Lận hôn qua. Mới vừa chạm đến như là bị phỏng tay, liền buông ra.

Kỳ chậm rãi, khó khăn cử động cơ thể. Không biết qua bao lâu, hai chân Kỳ cuối cùng cũng có thể di động một chút rồi. Tuy chỉ là cử động đơn giản nhưng cũng làm cho Kỳ phi thường cao hứng.

Màn đêm buông xuống, Kỳ một mình nằm ngẩn người nhìn ra đêm tối ngoài phòng. Ngọn đèn của cung điện dĩ nhiên không truyền tới đây. Xem ra, nơi này quả thật bị phong bế rất lâu.

Hai mắt quen thuộc bóng tối mượn ánh trăng vẫn có thể thấy rõ ràng như cũ. Phòng mặc dù bị đóng nhưng vô luận là cửa sổ hay đồ vật vẫn không có một hạt bụi. Xem ra nơi đây thường xuyên được quét dọn.

Nhìn không gian yên tĩnh, tâm tình phúc tạp cũng dần dần bình tĩnh lại.

Kỳ cố gắng khôi phục thân thể, trải qua vận động vài lần, đã sớm mệt mỏi vô lực, chỉ là giơ lên, gập lại đơn giản mà thôi… Bây giờ hồi tưởng lại, chính mình có thể giơ tay an ủi thân thể nho nhỏ như vậy, quả thực là khó tin.

Chậm rãi mở mắt, Kỳ cảm giác nên sớm nghỉ ngơi để cơ thể được phục hồi. Sáng ngày mai có thể thêm cố gắng rèn luyện thân thể, còn nghĩ biện pháp tìm chút thức ăn.

“Kỳ à… ta tới thăm ngươi đây.”

Người còn chưa tới cửa, Kỳ thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã bị tiếng gọi làm cho giật mình. Ngay tức khắc đem chăn mền chỉnh sửa lại hình dạng như cũ, nín thở, hô hấp giống như trước kia…

Vừa chuẩn bị xong, cửa gỗ đã bị Tề Thị Vân đẩy mạnh ra.

Cảm thấy hắn đang đi tới bên người mình, rồi ngồi xuống. Thân thể của hắn đè lên chăn mền bên giường, khoảng cách rất gần, Kỳ khó tránh khỏi bối rối. Liệu có bị lộ chân tướng hay không?

Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hô hấp nóng rực đã áp vào cổ, môi mang theo chút khí ẩm ướt dán tại lỗ tai. Dường như, Kỳ còn ngửi thấy mùi rượu, là uống không ít rượu.

“Thật là khó chịu… khó chịu…” Tề Thị Vân nằm rạp xuống người Kỳ, không biết có phải hay không là do uống rượu, miệng vẫn lẩm bẩm “khó chịu”.

Khoảng cách gần như thế, Kỳ càng thêm sợ hãi bị phát hiện, cũng không dám thở mạnh.

“Làm sao? Ta phải làm sao đây?… Ngươi vì cái gì không tỉnh. Vì cái gì.” Tề Thị Vân kích động nắm lấy hai vai Kỳ.

Lực đạo mạnh mẽ làm cho Kỳ muốn rên lên. Bị Tề Thị Vân nắm cả người lắc lư… Kỳ vẫn phải biểu hiện bộ dáng không có gì.

Tề Thị Vân tâm tình không ổn định liền đem Kỳ ôm chặt vào trong lòng…

Ngay lúc Kỳ đang suy nghĩ không biết hắn sẽ làm gì, Tề Thị Vân lại làm cho Kỳ khiếp sợ đến mức hận không thẻ ngất đi. Hắn cư nhiên… bắt đầu cởi áo ngoài vốn không chỉnh tề của Kỳ ra. (Ya!!!!!!!Tên kia… người ta trên danh nghĩa là đang hôn mê đấy >_<)

Sẽ không, hắn sẽ không muốn… đối với chính mình hôn mê… Kỳ vì ý nghĩ tưởng tượng của chính mình mà nóng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương