Cung Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 29
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
Trước mắt một mảnh màu đỏ, có thể là máu tươi ở hai tròng mắt. Tất cả đều đã chết… Kỳ cảm thấy chính mình bị cô lập ở một nơi u ám không ai giúp đỡ. Hắn chỉ còn hài tử là chỗ dựa duy nhất để sống tiếp cuộc đời còn lại.
Nếu như không có hài tử thì hắn đã có thể dứt khoát… còn tốt hơn tồn tại chút hơi tàn này! Hết lần này tới lần khác như vậy… Kỳ chỉ có thể oán trời trách mình, sỉ nhục chính mình đáng khinh nhất.
Kỳ không có cách nào khắc chế ý nghĩ: quyết định của chính mình phải bảo vệ hài từ có hay không giống như gương vỡ xuất hiện vết nứt, cứ như vậy buông xuống… Kỳ không dám nghĩ, không thể nghĩ… Không thể bỏ qua hoang mang của chính mình đối với tương lai… Ngày ngày, hắn chỉ có thể nghĩ tới thân ảnh nhỏ bé của hài tử, thân thể non nớt khoẻ mạnh mà gửi gắm bao khát vọng của chính mình. Đó là tiểu sinh mạng mà chính mình vô cùng mong chờ.
Dường như cảm nhận được tâm tình của Kỳ, Tề Thị Vân gắt gao ôm chặt lấy hắn. Hắn nhất định rất khó chịu, người lãnh đạm như hắn có thể có được mấy người tri kỷ cũng không dễ dàng. Nhưng chỉ có như vậy mới đả kích hắn, mới có thể thực sự cảm nhận được hắn ở trong tay mình. Buộc hắn tuyệt vọng cũng là muốn chính mình ban cho hắn hy vọng, làm cho hắn chỉ có thể lệ thuộc chính mình, tiếp nhận tình cảm của chính mình. Trái tim của Kỳ phong bế rất chặt, nếu không hoàn toàn mở nó ra, sợ rằng chính mình vĩnh viễn không thể vào được.
Tề Thị Vân dù sao hắn còn trẻ, đây là lần đầu hắn động tâm. Nguyên tắc xử thế của đế vương cho phép bọn họ nhất định phải có được người mình yêu thích, đối với Kỳ cũng không phải là ngoại lệ… Từ đầu đến cuối, Tề Thị Vân cũng không có phát hiện chính mình dùng sai phương thức… Làm tình yêu biến thành thương tổn, chiếm giữ cùng giam cầm, như vậy kỳ thật đã lệch khỏi quỹ đạo tình yêu…
Vị hoàng đế không biết yêu là như thế nào hiện đang rất hoang mang, hắn đem Kỳ gắt gao ôm ở trong lòng, bình ổn lo lắng của bản thân.
“Để cho hắn nghỉ ngơi đi Vân.” Trái tim Lận cũng không sao yên. Kỳ vẫn đang muốn rời đi, muốn rời bỏ hắn, ngay cả quốc gia của mình cũng không muốn… Trừ Kỳ ra, hắn thật ra cái gì cũng không có. Ở sâu trong linh hồn hắn, hắn vẫn là một đứa bé muốn ca ca sờ đầu mà yêu thương chăm sóc.
Nhìn Kỳ mím chặt môi, Tề Thị Vân đem hắn tới tháp thượng, nhiệt độ giữa trưa không tốt cho người bị sợ hãi, cởi áo ngoài đắp cho hắn rồi mới rời đi…
Tâm lý cùng thân thể uể oải, Kỳ rất nhanh liền ngủ. Lúc Kỳ tỉnh lại, tay hắn liền chạm phải một thứ gì đó mềm mại. Nhìn kỹ, là hài tử của mình đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu chu ra, bên mép có vệt nước miếng. Bộ dáng đáng yêu làm cho tâm lý Kỳ ngứa ngáy, nhịn không được nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ.
…
Cho đến mấy ngày sau khi chuyển vào cung điện mới, hài tử cũng ở bên người Kỳ. Kỳ đặt tên nó là Tố Ngâm Phong, hy vọng nó có thể có cuộc sống tự do tự tại. Trước đó vài ngày, thời gian bọn họ ở chung luôn ngắn ngủi, cơ hồ là thoáng nhìn vội vàng. Hoặc là vừa mới ôm đã bị chia cách, làm sao có thời gian nhìn ngắm nó, huống chi là đặt tên.
Bởi vì hài tử ở bên cạnh, nơi ở của Kỳ biến thành tường đồng vách sắt. Ngày chuyển tới đó, ngồi trên chiếc kiệu một giọt nước cũng không lọt tới, ở trong hay ngoài đều là bị giám sát chặt chẽ, càng không cần đề cập có bao nhiêu ám vệ xung quanh.
Còn hơn vương cung của Tố Trữ quốc trước kia. Kỳ không thể không thừa nhận, vô luận là khí thế hay là trình độ tinh xảo hoa lệ, đều chỉ có hơn chứ không kém.
Nơi ở mới của Kỳ gọi là Trữ Di cung, cách chỗ ở của Tề Thị Vân rất gần. Kỳ không biết bọn họ như thế nào an bài nhiều ngươi đến như vậy, mà hắn cũng không quan tâm tới việc đó.
Sắc trời chưa tối, trong cung đã lên đèn, mọi người đang hân hoan ăn mừng thiên cung khánh điển. Hài tử được nhũ mẫu mang đi uống sữa, Kỳ không muốn xem cảnh náo nhiệt, liền đi ngủ sớm.
…
Không biết qua bao lâu, mông lung mờ ảo, hương rượu xông thằng vào khoang miệng. Kỳ chán ghét mở mắt, Lận đang đè lên người hắn. Thân hình của Lận không tính là cao lớn, nhưng bị cả thân hình hắn đề lên trên vẫn khiến Kỳ hô hấp không thông. Đem hắn đẩy ra, hắn lại không từ bỏ ý định mà đè lên, tay càng thêm làm càn dò xét vào trong áo ngủ bằng gấm sờ soạng thân thể Kỳ, áo mỏng liền như vậy bị xé…
Beta – reader: Kumiko, Băng Tiêu
Trước mắt một mảnh màu đỏ, có thể là máu tươi ở hai tròng mắt. Tất cả đều đã chết… Kỳ cảm thấy chính mình bị cô lập ở một nơi u ám không ai giúp đỡ. Hắn chỉ còn hài tử là chỗ dựa duy nhất để sống tiếp cuộc đời còn lại.
Nếu như không có hài tử thì hắn đã có thể dứt khoát… còn tốt hơn tồn tại chút hơi tàn này! Hết lần này tới lần khác như vậy… Kỳ chỉ có thể oán trời trách mình, sỉ nhục chính mình đáng khinh nhất.
Kỳ không có cách nào khắc chế ý nghĩ: quyết định của chính mình phải bảo vệ hài từ có hay không giống như gương vỡ xuất hiện vết nứt, cứ như vậy buông xuống… Kỳ không dám nghĩ, không thể nghĩ… Không thể bỏ qua hoang mang của chính mình đối với tương lai… Ngày ngày, hắn chỉ có thể nghĩ tới thân ảnh nhỏ bé của hài tử, thân thể non nớt khoẻ mạnh mà gửi gắm bao khát vọng của chính mình. Đó là tiểu sinh mạng mà chính mình vô cùng mong chờ.
Dường như cảm nhận được tâm tình của Kỳ, Tề Thị Vân gắt gao ôm chặt lấy hắn. Hắn nhất định rất khó chịu, người lãnh đạm như hắn có thể có được mấy người tri kỷ cũng không dễ dàng. Nhưng chỉ có như vậy mới đả kích hắn, mới có thể thực sự cảm nhận được hắn ở trong tay mình. Buộc hắn tuyệt vọng cũng là muốn chính mình ban cho hắn hy vọng, làm cho hắn chỉ có thể lệ thuộc chính mình, tiếp nhận tình cảm của chính mình. Trái tim của Kỳ phong bế rất chặt, nếu không hoàn toàn mở nó ra, sợ rằng chính mình vĩnh viễn không thể vào được.
Tề Thị Vân dù sao hắn còn trẻ, đây là lần đầu hắn động tâm. Nguyên tắc xử thế của đế vương cho phép bọn họ nhất định phải có được người mình yêu thích, đối với Kỳ cũng không phải là ngoại lệ… Từ đầu đến cuối, Tề Thị Vân cũng không có phát hiện chính mình dùng sai phương thức… Làm tình yêu biến thành thương tổn, chiếm giữ cùng giam cầm, như vậy kỳ thật đã lệch khỏi quỹ đạo tình yêu…
Vị hoàng đế không biết yêu là như thế nào hiện đang rất hoang mang, hắn đem Kỳ gắt gao ôm ở trong lòng, bình ổn lo lắng của bản thân.
“Để cho hắn nghỉ ngơi đi Vân.” Trái tim Lận cũng không sao yên. Kỳ vẫn đang muốn rời đi, muốn rời bỏ hắn, ngay cả quốc gia của mình cũng không muốn… Trừ Kỳ ra, hắn thật ra cái gì cũng không có. Ở sâu trong linh hồn hắn, hắn vẫn là một đứa bé muốn ca ca sờ đầu mà yêu thương chăm sóc.
Nhìn Kỳ mím chặt môi, Tề Thị Vân đem hắn tới tháp thượng, nhiệt độ giữa trưa không tốt cho người bị sợ hãi, cởi áo ngoài đắp cho hắn rồi mới rời đi…
Tâm lý cùng thân thể uể oải, Kỳ rất nhanh liền ngủ. Lúc Kỳ tỉnh lại, tay hắn liền chạm phải một thứ gì đó mềm mại. Nhìn kỹ, là hài tử của mình đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu chu ra, bên mép có vệt nước miếng. Bộ dáng đáng yêu làm cho tâm lý Kỳ ngứa ngáy, nhịn không được nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ.
…
Cho đến mấy ngày sau khi chuyển vào cung điện mới, hài tử cũng ở bên người Kỳ. Kỳ đặt tên nó là Tố Ngâm Phong, hy vọng nó có thể có cuộc sống tự do tự tại. Trước đó vài ngày, thời gian bọn họ ở chung luôn ngắn ngủi, cơ hồ là thoáng nhìn vội vàng. Hoặc là vừa mới ôm đã bị chia cách, làm sao có thời gian nhìn ngắm nó, huống chi là đặt tên.
Bởi vì hài tử ở bên cạnh, nơi ở của Kỳ biến thành tường đồng vách sắt. Ngày chuyển tới đó, ngồi trên chiếc kiệu một giọt nước cũng không lọt tới, ở trong hay ngoài đều là bị giám sát chặt chẽ, càng không cần đề cập có bao nhiêu ám vệ xung quanh.
Còn hơn vương cung của Tố Trữ quốc trước kia. Kỳ không thể không thừa nhận, vô luận là khí thế hay là trình độ tinh xảo hoa lệ, đều chỉ có hơn chứ không kém.
Nơi ở mới của Kỳ gọi là Trữ Di cung, cách chỗ ở của Tề Thị Vân rất gần. Kỳ không biết bọn họ như thế nào an bài nhiều ngươi đến như vậy, mà hắn cũng không quan tâm tới việc đó.
Sắc trời chưa tối, trong cung đã lên đèn, mọi người đang hân hoan ăn mừng thiên cung khánh điển. Hài tử được nhũ mẫu mang đi uống sữa, Kỳ không muốn xem cảnh náo nhiệt, liền đi ngủ sớm.
…
Không biết qua bao lâu, mông lung mờ ảo, hương rượu xông thằng vào khoang miệng. Kỳ chán ghét mở mắt, Lận đang đè lên người hắn. Thân hình của Lận không tính là cao lớn, nhưng bị cả thân hình hắn đề lên trên vẫn khiến Kỳ hô hấp không thông. Đem hắn đẩy ra, hắn lại không từ bỏ ý định mà đè lên, tay càng thêm làm càn dò xét vào trong áo ngủ bằng gấm sờ soạng thân thể Kỳ, áo mỏng liền như vậy bị xé…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook