Cùng Nắm Tay Chàng
Chương 41: Sắc quỷ ở hậu viên

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư sáng sớm đã đến Thiều Hòa viện vấn an Cố thị. Đại lão thái gia Thẩm Hoằng cũng ở đây, ở trước mặt trượng phu, Cố thị có vẻ đặc biệt thân thiết hiền hòa.

Thẩm Nguyên Ngọc phát hiện hôm nay Thẩm Nguyên Y không đến, Tiểu Tạ thị chỉ mang theo Thẩm Nguyên Chỉ tới. Tiểu Tạ thị nói với cha mẹ chồng là Thẩm Nguyên Y bị nhiễm phong hàn. Thẩm Nguyên Ngọc lại suy đoán mặt Thẩm Nguyên còn chưa tiêu sưng, bởi vậy không muốn đi ra gặp người.

Trong cửa đại trạch không có bí mật, ngày hôm qua tiểu nhị phòng thiếu chút nữa ầm ĩ lật trời với tiểu tứ phòng, sợ là cả nhà đều biết, chỉ là không có ai nói ra ở trước mặt tiểu Tạ thị mà thôi.

Cố thị liền hỏi vài câu: "Bệnh có nặng không?", "Có mời đại phu đến thăm không?" các loại, tiểu Tạ thị đều nhất nhất trả lời, Thẩm Nguyên Ngọc lại cảm thấy thái độ hôm nay của Tiểu Tạ thị đối với Cố thị phá lệ cung kính, nhưng cũng đặc biệt xa cách.

Nói một hồi, Cố thị đang muốn đuổi người các phòng trở về ăn cơm, đúng lúc này, bên ngoài có gã sai vặt vẻ mặt hưng phấn chạy vào: "Lão thái gia, lão thái thái, đại gia cùng đại nãi nãi đã trở lại!”

Thẩm Hoằng cùng Cố thị đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Hồ Dương quận chúa lại càng vui mừng đứng lên, nói với gã sai vặt kia: "Thật sao? Còn không mau mời đại gia cùng đại nãi nãi vào!”

Thẩm gia đại gia Thẩm Huyền, là trưởng tử của Hồ Dương quận chúa và Thẩm Huy, trưởng tôn của Thẩm Hoằng, bởi vì tiểu đại phòng không có con trai trưởng, cho nên Thẩm Hoằng đặc biệt coi trọng trưởng tôn này, không riêng gì Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa sủng ái Thẩm Huyền, mà tất cả các chủ tử Đông phủ đều tâng bốc vị thiếu niên mới hai mươi tuổi này.

Là đích tôn trưởng của Lan Lăng Thẩm thị, thời điểm Thẩm Huyền mười tám tuổi đã được phần lớn quan đại Dương Châu đánh giá là hương phẩm nhị phẩm, cái gọi là "Thượng Phẩm không có Hàn Môn, Hạ Phẩm không có Thế Tộc", bởi vì nhất phẩm chính là phẩm cấp của thánh nhân, không người nào có thể đạt được, cho nên nhị phẩm này chính là phẩm cấp cao nhất của hương phẩm.

"Hương phẩm" và "Quan phẩm" cùng một nhịp thở, bởi vậy khởi đầu con đường làm quan của Thẩm Huyền rất cao, ngay từ đầu chính là cấp sự lang chính bát phẩm, thế nhưng một năm liền chuyển sang làm đồ huyện lệnh Đồ huyện tòng thất phẩm, Đồ huyện cách Kiến Khang một trăm dặm, Quận chúa Hồ Dương sợ Thẩm Huyền ở bên ngoài không có người chăm sóc, liền kêu đại nãi nãi đi theo.

Hai vợ chồng son ở huyện nha Đồ huyện đã ở hơn nửa năm, lần này trở về, một là vì mừng thọ lão thái quân, hai là Thẩm Huyền ở trong huyện thành nhỏ kia đủ rồi, muốn nhờ trong nhà chạy chọt một chút, vẫn là trở lại Kiến Khang làm quan.

Đợi không quá một nén hương, Thẩm Nguyên Ngọc trông thấy một người mặc trường bào màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo ngân hồ, tóc đen nhánh dùng quan ngọc buộc lên, mặt như quan ngọc, lại là một mỹ thiếu niên khó gặp.

"Huyền nhi!"

"Lão đại!"

Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa gần như đồng thời kêu thành tiếng.

Thẩm Huyền vội vàng mang theo đại nãi nãi Lưu thị tiến lên trước vấn an tổ phụ cùng tổ mẫu, lại chào hỏi Thẩm Huy cùng Hồ Dương quận chúa. Thẩm Huyền cao giọng nói với tổ phụ mẫu: "Đại thọ tám mươi của lão tổ tông, cháu trai vốn nên về sớm một chút, hỗ trợ lo liệu. Tôn nhi mấy ngày trước đã khởi hành, không ngờ nửa đường gặp Nhữ Nam vương thế tử Dữu Trình Vĩ ra cửa làm việc, xe ngựa của hắn bị hỏng, tôn nhi gọi người trở về Đồ huyện một lần nữa đánh một chiếc xe ngựa tới, cho nên trì hoãn hành trình, kính xin tổ phụ tổ mẫu trách phạt!”



Những chuyện này Thẩm Huyền đã sớm phái gã sai vặt trở về bẩm báo với Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa, mọi người cũng không ngạc nhiên, Thẩm Hoằng vui vẻ lên tiếng nói: "Trở về là tốt rồi!”

Đám con cháu lúc này mới tiến lên chào hỏi Thẩm Huyền và Lưu thị Đại nãi nãi xuất thân từ Lưu thị quận Bái, Lưu thị quận Bái tuy rằng không phải môn phiệt đứng đầu Đại Tấn, cũng là người đứng đầu họ Giáp, thân tộc làm quan rất nhiều, thúc tổ phụ của Lưu thị lại càng là đứng hàng quan lớn Cửu khanh.

Bởi vì Thẩm Huyền là đích trưởng tôn của gia tộc Thẩm thị, ngay từ đầu Cố thị vì nhà mẹ đẻ mà suy nghĩ, rất muốn gả cháu gái của mình vào, Hồ Dương quận chúa chướng mắt Cố thị, cũng chướng mắt Cố gia của "thị tộc họ Ngô", tự nhiên là kiên quyết phản đối, mẹ chồng nàng dâu vì hôn sự của Thẩm Huyền đã phải đấu pháp một thời gian, cuối cùng vẫn là Cố thị bại lui, cưới Lưu thị được Hồ Dương quận chúa nhìn trúng.

Lưu thị mặc một thân áo váy thêu màu đỏ hạnh mới tinh, trên đầu búi búi tóc tinh xảo, châu ngọc đầy đầu, hiển nhiên là vì gặp mẹ chồng, thái bà bà, cẩn thận ăn mặc một phen. Dung mạo của nàng ta mặt phấn má đào, môi hồng răng trắng, tuy không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng đứng chung một chỗ với đại gia Thẩm Huyền, cũng giống như kim đồng ngọc nữ.

Thẩm Nguyên Ngọc kéo Thẩm Nguyên Thư tiến lên gọi một tiếng đại ca đại tẩu, Thẩm Huyền thấy nàng sững sờ, đáy mắt có ánh sáng sắc bén chợt lóe qua, lông mày cũng hơi nhíu một chút, lập tức liền hồi phục tự nhiên. Hắn ta là người hy vọng phụ thân làm tông tử nhất, cho nên quan hệ với con cái của tiểu đại phòng cũng không tốt lắm.

Hắn ta vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười cười nói một tiếng: "Tam muội muội trở về là tốt rồi, về sau không thể không hiểu chuyện giống như trước kia được nữa!”

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc không hề có chút tỳ vết, cúi đầu đáp một tiếng "Đại ca dạy phải" liền lui ra. Trong Thẩm phủ, địch nhân của nàng rất nhiều, không cần quan tâm nhiều đến một vị đại ca như vậy.

Hồ Dương quận chúa vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng Lưu thị! Thấy bụng nàng ta vẫn còn xẹp lép, sắc mặt có chút khó coi. Lưu thị nhìn thấy, liền có vài phần ảm đạm cúi đầu.

Thế hệ này của Thẩm Huyền, thành thân, chỉ có hắn ta và nhi tử của tiểu Tạ thị là nhị gia Thẩm Tiết, Nhị gia thành hôn muộn hơn hắn ta nửa năm, đã sinh hạ nhi tử Bằng ca nhi, nhưng Thẩm Huyền cùng Lưu thị thành hôn hai năm, Lưu thị đến bây giờ ngay cả chút động tĩnh cũng không có.

Hồ Dương quận chúa vốn là một bà bà vô cùng khó hầu hạ, hơn nữa Cố thị thỉnh thoảng ở bên tai mụ ta oán giận vài câu là mụ ta cưới cho tôn tử một con gà mái không biết đẻ trứng, Hồ Dương quận chúa đối với con dâu này lại càng thêm không hài lòng.

Thẩm Huyền nói với Thẩm Hoằng: "Lần này Tôn nhi cùng Nhữ Nam vương thế tử kết nhóm trở về, thế tử ở ngoài cửa, muốn vào thỉnh an hai vị lão nhân gia..."

Thẩm Hoằng hơi trầm ngâm, Nhữ Nam vương thế tử người này tác phong rất kém cỏi, tuy rằng ông ta quanh năm không ở Kiến Khang, nhưng cũng có nghe nói, ông ta không đồng ý tôn nhi kết giao với một nhân vật như vậy. Bất quá Nhữ Nam vương cũng có quan hệ vô cùng tốt với Đông hải vương thế tử, cũng chính là ca ca của Hồ Dương quận chúa, Dữu Trình Vĩ này tính ra cũng là quan hệ biểu huynh với Thẩm Huyền, nếu người đã đến, cũng không tiện chận ngoài cửa như vậy.

Thẩm Hoằng liền gật đầu, trước dặn dò Thẩm Nguyên Ngọc đạo làm người: "Các con giải tán trước đi!" Chờ mọi người đi hết, mới bảo Thẩm Huyền đi mời Dữu Trình Vĩ vào.

Thẩm Nguyên Ngọc trở lại Trường Nhạc đường, đọc sách trong chốc lát, lại thêu thùa một chút, đang cảm thấy nhàm chán, đại nha đầu Thải Phượng ôm một bó hoa mai đi vào. Thẩm Nguyên Ngọc buông kim chỉ trong tay xuống hỏi: "Ở đâu ra thế?”

Thải Phượng nói: "Là hái từ hậu hoa viên, nô tỳ cảm thấy nở đẹp, liền muốn hái một ít cắm bình cho ngài, nếu ngài thích, về sau mỗi ngày nô tì đều hái cho ngài!”

Thẩm Nguyên Ngọc tinh thần phấn chấn, đã sớm nghe nói hoa mai hậu hoa viên nở rộ, nhưng vẫn không tìm ra thời gian đi thưởng thức, vì thế bỏ kim chỉ xuống, nói: "Chúng ta đi hậu hoa viên nhìn một chút!”



Hậu hoa viên Thẩm gia có diện tích rất lớn, đặc biệt lấy ra một khu vườn gọi là Hồng Mai uyển, dùng để trồng hoa mai, hoa mai mà Thải Phượng bẻ chính là từ nơi này. Thẩm Nguyên Ngọc mang theo Loan Nương Thải Phượng cùng hai tiểu nha đầu, chỉ chốc lát sau đã đến, chỉ thấy cả vườn hồng mai nở rộ, nở vô cùng rực rỡ, xa xa đã có từng làn hương thơm đánh úp tới, Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, vô cùng vui vẻ hưng phấn.

Ba chủ tớ đang vui vẻ, phía sau núi giả bỗng nhiên nhảy ra một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm, thái độ thập phần ngả ngớn ngăn cản đường đi của ba người.

"Ồ, nàng là nữ tử nhà ai, dáng vẻ trông xinh quá!"

Người thanh niên này hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuổi tuy không lớn, bụng lại hết sức có quy mô, hơn nữa vẻ mặt bóng nhoáng, vừa nhìn đã biết là tửu sắc quá độ dinh dưỡng dư thừa.

Thẩm Nguyên Ngọc quen với mỹ nam tử như lâm lang châu ngọc, đột nhiên nhìn thấy diện mạo ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố như vậy, cư nhiên cảm thấy rất không quen.

Thẩm Nguyên Ngọc thấy trong mắt hắn ta lộ ra vẻ mặt háo sắc, nước miếng thiếu chút nữa từ khóe miệng chảy ra, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn chết, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với nam nhân này nói: "Ngươi là ai? Ngươi có biết nơi này là nơi nào không, liền dám xông loạn?”

"Ta là ai?" Ha ha, lời này của nàng hỏi rất tốt!" Nam tử hết sức đắc ý cười nói: "Ta chính là Nhữ Nam vương thế tử Dữu Trình Vĩ, a, ta biết rồi, nàng nhất định là một vị tiểu thư nào đó trong phủ này! Phụ thân Nhữ Nam vương của ta là tộc huynh của Hồ Dương quận chúa, nói như vậy, nàng nên gọi ta là biểu ca!”

Một vị quận vương thế tử xem như không tầm thường. Bất quá ở trong mắt loại đại gia tộc như Lan Lăng Thẩm thị, cũng chưa chắc có thể coi trọng. Thẩm Nguyên Ngọc hừ một tiếng: "Thì ra là Nhữ Nam vương thế tử, thất kính thất kính!" Nói như vậy, trong miệng lại một chút ý tứ cung kính cũng không có, "Nếu Thế tử ở chỗ này thưởng mai, tiểu nữ tử sẽ không phụng bồi, vậy xin cáo từ! "Qua loa vài câu liền xoay người rời đi.

Nàng rốt cục hiểu được vì sao Thẩm Hoằng phải đuổi toàn bộ các nàng đi mới chịu triệu kiến Dữu Trình Vĩ này, người này bộ dạng giống heo, lại là một sắc quỷ, ánh mắt dâm đãng vẫn luôn vòng qua vòng lại trên người nàng, tên ghê tởm như vậy, bị hắn ta liếc mắt một cái cũng phải ghê tởm mấy ngày!

"Biểu muội chậm đã!" Dữu Trình Vĩ nói xong liền giang cánh tay ra, cười hì hì nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Biểu ca ta cũng là lần đầu tiên đến Thẩm phủ, đường lại không quen, không bằng biểu muội cùng ta đi dạo, ta nơi này có một cây trâm cài tóc, là vàng đủ tuổi khảm nạm đông châu, chỉ cần biểu muội chịu đi theo ta một chút, ta sẽ tặng trâm cài tóc này cho muội! Thế nào?”

Thẩm Nguyên Ngọc quả thực muốn bó tay rồi. Ở trong viện Thẩm gia, đùa giỡn tiểu thư Thẩm gia, đầu óc của Nhữ Nam Vương thế tử này có phải đều đi ngắm sao hết rồi hay không?

Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Thải Phượng đã nhảy ra, chắn trước mặt Thẩm Nguyên Ngọc, miệng lưỡi bén nhọn hô lên: "Ngươi là biểu ca của ai? Ai là biểu muội của ngươi? Ở đâu nhảy ra người sa cơ thất thế, liền lôi kéo làm quen với tiểu thư chúng ta! Cũng không tìm gương soi bộ dáng của mình như thế nào, chỉ riêng đồng nát sắt vụn của ngươi, dù đưa cho nha đầu thô sử trong phủ chúng ta, người ta cũng chưa chắc để ý đâu! ! Nếu không nhanh chóng lui ra, ta sẽ gọi hộ vệ đến đánh cái mặt mập mạp này của ngươi thành đầu heo!”

Thẩm Nguyên Ngọc thiếu chút nữa phì cười ra tiếng. Đánh người không đánh mặt, Thải Phượng mắng người thật đúng là nói trúng tim đen nha.

Dữu Trình Vĩ cả giận nói: "Hay cho nha đầu thối nhà ngươi, dám vô lễ trước mặt thế tử!" Thấy Thải Phượng cũng có vài phần tư sắc, sắc tâm lại nổi lên, đưa tay đi nắm lấy cánh tay Phượng.

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Tốt nhất ngươi nên nghe lời cô nương này, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, lăn được bao xa thì cứ lăn đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương