Cùng Nắm Tay Chàng
-
21: Thương Lượng Không Thành Công
Thẩm Nguyên Ngọc nói xong liền đứng lên: "Con ở chỗ này bồi tội với đại cữu mẫu, xin đại cửu mẫu tha thứ cho tuổi trẻ còn ngu dốt của con!” Nói xong liền quỳ xuống, cung kính dập đầu Lâm thị ba cái.Lâm thị thật không nghĩ tới nàng có thể như vậy, trong phòng không có nha hoàn, sốt ruột vội vàng kêu lên: "Đều là người một nhà, cháu gái cần gì phải như thế? Viễn nhi còn không mau đỡ biểu muội con đứng lên!”Chu Hồng Viễn nghe mẫu thân dặn dò, vội vàng nhảy người lên, đưa tay đỡ Thẩm Nguyên Ngọc dậy.
Thời đại này nam nữ còn chưa đến mức khắc nghiệt "nam nữ bảy tuổi không cùng bàn" như thời Tống Minh, tuy nhiên giới nhà cao cửa rộng bởi vì mấy đời nối tiếp kinh học gia truyền, vẫn hết sức xem trọng.Chu Hồng Viễn vốn là người tiêu sái, vừa rồi mẫu thân bảo hắn đỡ biểu muội lên thì hắn đi đỡ, huống chi lại là anh chị em cô cậu chí thân, chờ thật sự nâng cánh tay mềm mại của Thẩm Nguyên Ngọc, trong khoảng thời gian ngắn hắn bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, trên mặt liền cảm thấy hơi nóng lên.Ngược lại Thẩm Nguyên Ngọc thoải mái đứng lên, lúc này mới giảm bớt sự xấu hổ của hắn.
Trong lòng tự giễu nói ta vậy mà còn không rộng lượng bằng một nữ hài tử.Trầm Nguyên Ngọc nói: "Đại cữu mẫu khoan dung đại lượng, chịu tha thứ cho Ngọc nhi, Ngọc nhi cảm kích vô cùng!”Lâm thị thở dài nói: "Đại cửu mẫu con là người hẹp hòi như vậy sao?" Ngữ khí dừng một chút: "Nói thật, trước kia ta không muốn đến nhà cao cửa rộng các con để bị khinh bỉ.
Hiện tại cuối cùng con cũng lớn lên hiểu chuyện, có con chiếu cố mẫu thân con ta cũng yên tâm.”Đang nói, thì phát hiện nhi tử của mình ngồi ở chỗ đó có chút co quắp, nhi tử có tính tình thế nào bà hiểu rõ nhất, cho dù thấy Hoàng Thượng hắn cũng sẽ không bất an như vậy, nhất thời quả thực có chút không thể tin được, không khỏi kinh ngạc nhìn qua.Thẩm Nguyên Ngọc cũng có chút kỳ quái, thấy trên mặt Chu Hồng Viễn còn duy trì biểu tình tự nhiên, nhưng vành tai lại hơi đỏ lên.Nàng suy nghĩ một chút cũng hiểu được, tuy rằng kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, cũng cố gắng để cho mình thích ứng với phong tục tập quán thời đại này, nhưng trong lòng nàng dù sao cũng là một người hiện đại, chưa bao giờ cảm thấy tiếp xúc như vậy có cái gì không ổn, cho nên mới xuất hiện một sự kiện ô long [1] như vậy.[1] sự kiện ô long: một số chuyện xấu hổ do hiểu nhầm gây ra.Thì ra nàng cảm thấy Thất biểu ca cử chỉ nhanh nhẹn, tròng mắt lại linh hoạt có chút quá phận, trong ấn tượng hắn là người mặt ngoài hiền hậu nhưng kì thực phúc hắc, hiện tại thì lại cảm thấy hắn đáng yêu.
Nhịn không được khóe miệng nhếch lên, khẽ mỉm cười, vội vàng dùng tay che lại.Chu Hồng Viễn vẫn chú ý đến biểu tình của Thẩm Nguyên Ngọc, thấy tình hình này, chẳng những lỗ tai càng đỏ, ngay cả mặt cũng đỏ lên.
Lâm thị lúc này mới phản ứng lại vừa rồi là mình càn rỡ thô lỗ, nhi tử cùng cháu gái quang minh lỗi lạc, bà cũng không phải là người cổ hủ kia, điều này cũng không tính là chuyện lớn.Liền vội vàng cười xoay chuyển đề tài: "Con lần này gọi mợ lại đây, là có chuyện gì muốn mợ giúp con à?" Nhi tử cho tới bây giờ đều là hăng hái, hiếm khi trông thấy hắn kinh ngạc, Lâm thị cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ.Thẩm Nguyên Ngọc cũng không có ý định khách khí với đại cữu mẫu, ngoại viện của nàng không có ai có thể sử dụng, chuyện này chỉ có thể nhờ sang nhà ngoại: "Chuyện là như vầy.
Ngài cũng nhìn thấy, mẫu thân hiện giờ mang theo muội muội ở trong một cái viện nhỏ xíu như Yến Nhiên Cư, bà ở trong nhà này đã bị xa lánh gấp bội, hiện giờ ngay cả nhà chính của Trường Nhạc đường cũng không ở được, địa vị ở trong nhà này lại càng xuống dốc ngàn trượng, hiện tại trong viện tử này, đều xem Bạch di nương trở thành chủ tử, ai còn nhớ rõ mẫu thân con mới là chính phòng thái thái? Ngay cả bà tử có chút thân phận địa vị cũng không để bà vào mắt.
Phải nghĩ ra một biện pháp để mẫu thân cùng muội muội chuyển về ở mới được!" Nói đến đây thì có vài phần căm phẫn.Trong lúc nói chuyện, Chu Hồng Viễn cuối cùng điều chỉnh xong, nghe đến đây nhịn không được xen vào nói: "Cô cô làm sao bị chèn ép đến Yến Nhiên cư?" Vừa rồi ở Yến Nhiên cư, Lâm thị cũng đã hỏi qua vấn đề này, nhưng Chu thị một mực chỉ biết nhường nhịn, không chịu nói thật, chỉ nói là mình cảm thấy Yến Nhiên cư ở yên tĩnh, thích hợp cho bà dưỡng bệnh.Chu Hồng Viễn đối với phần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này của bà đều là cực kỳ không tán thành."Chuyện này nói rất dài dòng..." Thẩm Nguyên Ngọc giải thích nguyên nhân và hậu quả Chu thị chuyển đến Yến Nhiên cư một lần.
Lâm thị là người chính trực, nhưng không có nghĩa là bà không hiểu khúc khuỷu của hậu trạch.
Chu Hồng Viễn tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã từng trải việc đời, tự nhiên cũng có thể hiểu được lòng dạ khó lường của Cố thị và nhị phòng trong chuyện này.Chu Hồng Viễn liền hỏi: "Biểu muội rốt cuộc có tính toán gì? Muốn chúng ta giúp muội làm cái gì?”Thẩm Nguyên Ngọc sớm đã có tính toán, nói: "Muội muốn mời đại cửu mẫu làm chủ, mời Ngọc Lâm đại sư ra mặt, xem phong thủy cho đại phòng !""Mời Ngọc Lâm đại sư ra mặt? Ý con là sao?" Lâm thị có vài phần khó hiểu.Thẩm Nguyên Ngọc nói ra kế hoạch của mình một lần.
Kế này Thẩm Nguyên Ngọc đã nhiều lần cân nhắc thật lâu, cảm thấy cơ hội thành công rất lớn, lúc này mới bảo Cổ ma ma truyền tin cho nhà ông bà ngoại, mời đại cữu mẫu tới.Chu Hồng Viễn càng nghe càng hưng phấn: "Lấy đạo của người trả lại cho người, chủ ý này của biểu muội thật tuyệt mà!"Vốn tưởng rằng Lâm thị sẽ một lời đáp ứng, lại không ngờ Lâm thị há mồm phản đối nói: "Việc này không ổn! Ta không đồng ý!"Thẩm Nguyên Ngọc khẽ giật mình, đang muốn nói chuyện, Chu Hồng Viễn đã sốt ruột nói: "Nương, con cảm thấy phương pháp của biểu muội có thể thực hiện được! Người nên đáp ứng nàng đi!"Lâm thị nói: "Hồ nháo! Con còn nhỏ, con biết cái gì?"Thẩm Nguyên Ngọc kinh ngạc nhìn bà, Lâm thị chậm rãi đứng lên: "Những chuyện này, đâu phải là một cô nương gia nên quản? Làm nữ tử, nên thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề, hành vi có hổ thẹn, động tĩnh có pháp.
Tính toán mưu kế như vậy, sao có thể là tiểu thư khuê các gây nên?""Đại cửu mẫu...""Con không cần phải nói nhiều! Mẫu thân con là nữ nhi Chu gia chúng ta, xảy ra chuyện như vậy, tự có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho nàng! Ta trở về sẽ thương lượng với mấy vị cữu cữu của con, cho dù như thế nào cũng phải tới cửa đòi lại công đạo cho mẫu thân con.
Chuyện này cũng không phải con có thể quản hay con nên quản, con chỉ cần hầu hạ tốt mẫu thân của con, mọi sự có cữu cữu mẫu làm chủ cho con!"Thẩm Nguyên Ngọc cười khổ, nàng thiên tính vạn toán lại tính toán bỏ sót một điểm mấu chốt -- tính cách Lâm thị.
Lâm thị ấu thừa đình huấn (được giáo dục tốt từ nhỏ), ở nhà hiếu kính cha mẹ chồng, phụng dưỡng phu quân, chán ghét nhất chính là những khúc khuỷu hậu trạch, làm sao có thể cho phép cháu gái nhúng tay vào trong những chuyện này?Chẳng qua Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa có tính cách gì Thẩm Nguyên Ngọc rất rõ ràng, hiểu rõ nhất ỷ thế áp người, vô lễ quấy ba phần (không nói lý lẽ).
Bác Lăng Chu thị lại chỉ là một gia tộc "họ Bính", địa vị giữa các sĩ tộc không cao, nếu thật sự dựa theo phương pháp của Lâm thị làm việc, chỉ sợ chẳng những không thể để Chu thị thuận lợi chuyển về Trường Nhạc đường, mấy vị cữu cữu cũng không tránh khỏi bị Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa chế nhạo một phen.Lâm thị muốn đường đường chính chính giải quyết sự tình, nhưng chuyện này cũng không thỏa đáng!Thẩm Nguyên Ngọc đành phải uyển chuyển nói ra suy nghĩ này một lần.
Chu Hồng Viễn cũng ở một bên khuyên nhủ: "Nương, nhi tử cũng cảm thấy Chu gia chúng ta ra mặt thương lượng cũng không ổn, người ta tùy tiện tìm một lý do là có thể nhét chúng ta trở về.
Vẫn là cách của biểu muội có thể làm được, ngài cũng đừng cố chấp!"Lâm thị lại răn dạy: "Ngươi là một đại nam nhân, không lo tu văn tập võ, lại xen vào những nội trạch tranh đấu này, ngươi không thấy ngượng à!" Làm cho Chu Hồng Viễn nghẹn đến mất bình tĩnh.Lâm thị muốn nhanh chóng về nhà thương lượng việc này với trượng phu, vì thế nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về." Lại nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Thân thể con không tốt, cũng sớm nghỉ ngơi đi." Nói xong liền đứng dậy.Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc vô cùng thất vọng, thế nhưng tính cách kiên trì nguyên tắc này của Lâm thị vẫn khiến nàng cảm thấy bội phục.
"Đại cửu mẫu thật vất vả mới tới một lần, con đã gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, sao không dùng bữa trưa rồi hẵng trở về, cũng coi như là cháu gái tận hiếu tâm!"Lâm thị khoát tay nói: "Không cần! Con có tâm này là được rồi, còn nhiều thời gian, về sau còn sợ không có cơ hội cùng nhau dùng bữa sao?" Không nói lời nào đã kéo nhi tử ra khỏi Trường Nhạc đường.Lâm thị đến Yến Nhiên cư chào hỏi Chu thị, Chu thị lại giữ lại một phen.
Lâm thị vội vã trở về gặp trượng phu giải thích việc này, tự nhiên không chịu ở lâu, lại nói thêm vài câu lúc này mới thoát thân ra được.
Bởi vì Thẩm Nguyên Ngọc không thể ra cửa đưa tiễn, liền phái nha hoàn dẫn đường ở phía trước, khó khăn lắm mới đến nhị môn, Chu Hồng Viễn bỗng nhiên kêu lên: "Ai ôi, ngọc bội của con không thấy đâu!"Lâm thị hồ nghi nhìn qua, quả nhiên trúc đoạn bội ngọc bích (ngọc bội hình đoạn trúc) buộc trên thắt lưng hắn không thấy đâu: "Vừa rồi còn thấy mà? Sao trong nháy mắt đã biến mất?"Chu Hồng Viễn cười hì hì nói: "Nhất định là rơi ở chỗ Trường Nhạc đường của biểu muội rồi.
Khối trúc đoạn bội ngọc bích kia chính là tổ phụ đưa cho con, nếu biết con làm mất, thì mông con ăn gậy chắc luôn!""Người đã lớn như vậy rồi, đã đến tuổi thành thân, một chút cũng không biết chững chạc..." Lời giáo huấn nhi tử còn chưa nói hết, Chu Hồng Viễn đã chạy tóe khói ra xa."Ngài ở chỗ này chờ con một lát, con đi Trường Nhạc đường một chuyến, tìm ngọc bội về."Lâm thị dậm chân: "Nghiệt tử này.
Trường Nhạc đường chỉ có một cô nương gia, hắn làm sao có thể một mình liều lĩnh xông vào..." Vội vàng kêu đại nha hoàn Tiểu Mãn đi theo bên người: "Mau đi theo Thất thiếu gia, ngàn vạn lần đừng để hắn làm bậy!"Chu Hồng Viễn đã chạy xa sờ sờ trúc đoạn bội ngọc bích bị mình giấu ở trong tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười đã thực hiện được âm mưu.Thẩm Nguyên Ngọc đang nằm nghiêng trên giường.
Vừa rồi cùng Đại cửu mẫu và Thất biểu ca nói một hồi, cảm giác có chút mệt mỏi, nghe nha hoàn bẩm báo biểu thiếu gia đi mà quay lại, nàng không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc.
Vội vàng kêu nha hoàn búi tóc lên, trang điểm đơn giản một phen mới một lần nữa trở lại phòng khách.Chu Hồng Viễn đang thưởng thức một bức tranh chữ tiền triều trong sảnh đường, từ phần lưng nhìn sang, lưng vượn eo ong, một thân trường bào màu xanh nhạt càng làm nổi bật lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của hắn.
Thấy Thẩm Nguyên Ngọc đi vào, hắn vội vàng xoay người chắp tay hành lễ: "Biểu muội tới rồi!"Không biết chuyện gì xảy ra, dưới đôi mắt đen láy trong veo nhìn chăm chú của Thẩm Nguyên Ngọc, thì loại cảm giác luống cuống tay chân vừa rồi của Chu Hồng Viễn lại lập tức trở lại."Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hắn ở trong lòng thầm mắng tà môn! Ngay cả trước mặt một đại danh sĩ số một như Nguyễn Tịch hắn cũng có thể tiêu sái tự nhiên, sao lại nhìn thấy một tiểu cô nương thì lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy?"Biểu ca mời ngồi!” Thẩm Nguyên Ngọc thấy vành tai hắn lại đỏ lên, liền không khỏi muốn cười.
Kiếp trước nàng sống đến hai mươi bảy tuổi, sớm đã đã trải qua năm tháng thẹn thùng khi nhìn thấy người khác phái, nhìn thấy bộ dáng có chút thẹn thùng như vậy của Chu Hồng Viễn, ngược lại cảm thấy hết sức thú vị."Biểu ca đi mà quay lại, có chuyện gì không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook