Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương
-
Chương 48: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (2)
Thời Yên không để ý tới Thu Ý, cũng xông lên chen vào trong đám người, muốn Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía mình. Nhưng mà lực lượng quần chúng quá cường đại, cô bị đẩy tới xô đi, suýt thì bị kẹp thành thịt vụn.
Mãi đến khi năm người tổ công lược đều đi vào toà kiến trúc ba tầng phong cách châu Âu, đám người điên cuồng lại xao động như thủy triều rút lui.
Thời Yên chờ bọn họ đi rồi, rốt cuộc cảm thấy hô hấp lại thông thuận. Cô đẩy mắt kính, chỉnh lại ngay ngắn nơ con bướm mới bị chen lấn nghiêng lệch trêи đầu.
Thu Ý vỗ ngực mình, đi đến bên cạnh cô lòng còn sợ hãi mà nói: “Thật là đáng sợ, mỗi lần tổ công lược vừa xuất hiện chính là điên cuồng như vậy.”
Thời Yên nhìn tay tạo hình hoa lan của anh ta, hỏi anh ta: “Tổ, công lược, nhận người, không?”
Thu Ý nói: “Đừng nói giỡn chứ tiểu khả ái, dù tổ công lược nhận người, cũng sẽ không nhận chúng ta đâu!”
“……” Thời Yên nhìn cậu ta, chấp nhất mà nói, “Xoá, chữ ‘chúng’, đi.”
Thu Ý: “……”
Anh ta quyết định phổ cập kiến thức thế giới này cho tiểu khả ái mới tới này, để cô có hiểu biết chính xác về thực lực của bản thân: “Tiểu khả ái, cô cho rằng tổ công lược dễ gia nhập thế à? Phải ra công lược cho người khác, đầu tiên chính cô phải là lão đại cái đã? Bây giờ tổ công lược có năm người, mỗi người đều là người chơi đứng đầu bản xếp hạng thường trú, cô thì sao?”
Thời Yên mở bảng xếp hạng nhìn thoáng qua, mặt trêи bảo cô “Bạn căn bản chưa vào bảng xếp hạng”.
Thời Yên: “……”
Cũng phải, thời gian ba mươi giây vá trời e là hệ thống xem nhẹ không kể đến nó.
Lúc sau Thu Ý lại lải nhải nói rất nhiều với cô, đại ý là mỗi người tổ công lược đều là người chơi VIP, bọn họ góp nhặt rất nhiều phối phương và nguyên liệu cao cấp, nhưng bởi vì kế hoạch vá trời yêu cầu tất cả người chơi chung sức hợp tác, cho nên bọn họ sẽ ổn định đưa ra công lược, chia sẻ phối phương và phương pháp lấy nguyên liệu.
Nhưng cho dù có công lược, cũng không phải mỗi người đều có thể luyện ra cục đá liên tục vá trời một tháng, trước mắt đứng đầu bảng xếp hạng vẫn luôn là J.
Thời Yên cũng đi xem xét công lược tổ công lược đề xuất, mỗi tuần bọn họ đều sẽ đổi mới, sửa sang lại rất nhiều phối phương và nguyên liệu thu thập luyện cục đá cấp bậc khác nhau. Cô đặc biệt lưu ý cục đá kiên trì chống đỡ một tháng mà J luyện, nó là cục đá sáu sao duy nhất trong trò chơi hiện nay.
Thời Yên sao lại một phần phối phương và nguyên liệu thu thập, dẫn tới Thu Ý ở bên cạnh la lối liên tục: “Tiểu khả ái, không phải cô muốn luyện cái này đó chứ? Phương diện này có thật nhiều nguyên liệu đều là ở cảnh Hư Vô, nếu cô đi vào, còn chưa kịp thấy nguyên liệu đã bị thần thú trấn thủ xé nát!”
“……” Thì ra vẫn phải đánh quái à? Nhưng cô chẳng rút được cái trang bị chiến đấu nào cả. Cô nhìn Thu Ý trước mặt, hỏi anh ta: “Anh có, trang bị, gì?”
Thu Ý lấy ra một cái búa lớn hơn cái trong tay cô một xíu, quơ quơ: “Cây búa.”
“……” Được rồi.
Biết không phải chỉ có mình “nát” như vậy, Thời Yên cũng an tâm rồi.
Thu Ý bảo cô: “Người tổ công lược không giống chúng ta, dùng thuật ngữ trong game mà nói, bọn họ chính là số ít người cực kỳ hi hữu, SSR.”
“…… Chúng ta, là R?”
Thu Ý ngập nước mắt nhìn cô: “Tiểu khả ái, chúng ta là thẻ N.”
Thời Yên: “……”
Tỉnh tỉnh, thẻ N chỉ cho một đường ra! Thẻ R ít nhất còn có thể ra chiến thần châu Phi!
Thu Ý lôi kéo cô đi về phía tòa kiến trúc châu Âu tổ công lược đi vào hai bước, chỉ vào biển số nhà treo trêи tường: “Cô xem, tên của bọn họ đều là SSR tổ công lược.”
Thời Yên nhìn về phía cậu ta chỉ, trêи biển số nhà khí khái hoa lệ, thật sự viết ba chữ SSR.
“……” Thất kính thất kính.
Thì ra nam chính thật là SSR.
Hôm nay, Thời Yên và Thu Ý ngồi xổm trêи khu mỏ, lấy cây búa nhỏ đập đá cả đêm.
“Reng reng reng, reng reng reng.”
7 giờ sáng, Thời Yên đúng giờ bị đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường đánh thức. Cô vuốt đầu tóc rối bù xù ngồi dậy, đeo mắt kính đặt cạnh gối lên mặt.
A, đầu choáng váng mơ hồ nặng nề, tối hôm qua hình như cô mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân xuyên vào trong trò chơi Kế hoạch vá trời……
Nhìn thoáng qua căn phòng bừa bộn quen thuộc, Thời Yên yên tâm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khẳng định là trước khi ngủ bị trò chơi này chọc tức, cô mới có thể mơ giấc mơ thế này. Nhưng Lục Cảnh Nhiên trong game thật sự đẹp trai quá rồi.
Thời Yên một bên đánh răng một bên nhớ lại vẻ đẹp của Lục Cảnh Nhiên khi mặc quân phục, cười hớ hớ hai tiếng.
…… Quá đáng khinh.
Rửa mặt xong sau, Thời Yên ăn sandwich trong tủ lạnh, lại uống một cốc sữa bò, liền xách túi vải ra cửa đi làm.
Nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là đi làm, nhà cô có một hiệu sách tổ truyền, trước kia là bố cô xử lý, sau khi bố cô qua đời thì thuận lý thành chương giao cho cô.
Hiện tại việc làm ăn của hiệu sách không bằng trước, càng không cần phải nói hiệu sách nhà Thời Yên nhỏ như vậy. Tuy rằng mỗi ngày khách tới không nhiều lắm, nhưng Thời Yên lại cực kỳ thích công việc này.
Bởi vì nó gần như không cần tiếp xúc với người khác. Khách tới mua sách cũng phần lớn là chọn sách xong thanh toán tiền rồi rời đi, sẽ không giao lưu nhiều với cô làm gì.
Hiệu sách cách nơi Thời Yên ở không xa, hàng ngày cô đều đi bộ tới. Vừa đi đến dưới tiểu khu, Thời Yên đã bị mặt trời chiếu lại quay lại. Hiện tại còn chưa đến 8 giờ, nhưng ánh mặt trời ở trong mắt cô vẫn rất chói mắt.
Khó trách cô muốn để tóc mái dày nặng như vậy, che hơn nửa khuôn mặt của mình. Cô lên tầng tìm, không tìm được ô, đành phải cầm chiếc mũ đội lên đầu rồi lại lần nữa ra ngoài.
Có mũ che, cô cảm giác dễ chịu hơn nhiều, đẩy mắt kính theo thói quen, cô cầm túi vải của mình đi ra ngoài. Hơn 8 giờ đã rất náo nhiệt, dòng người dòng xe cộ đi làm đều tắm mình dưới ánh mặt trời.
Thời Yên tốn năm phút đồng hồ đi đến hiệu sách, mở cửa cuốn. Hiệu sách có dạng kéo dài, hai bên và ở giữa đều trưng đầy sách, chỉ chừa hai lối đi cực hẹp đủ cho một người đi. Ngoài sách ở tầng dưới này, tầng hai hiệu sách còn có một gác mái nhỏ, bên trong cũng chất đầy sách.
Số lượng sách ở hiệu sách nhà cô kém hiệu sách khác, nhưng thắng ở chỗ có rất nhiều sách cũ không thể mua được ở hiệu sách khác. Thường thường sẽ có khách hàng đặc biệt tới đây tìm sách, tìm được cuốn sách mình muốn sẽ rất vui.
Gác mái tầng hai chủ yếu là những sách cũ này, Thời Yên định thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, quét dọn gác mái một chút, thuận tiện mang sách cũ lau chùi rồi phơi qua một chút. Cô xách thùng nước và cây lau nhà, leo lên trêи tầng hai, đẩy cửa gỗ nặng trịch ra.
“Kẽo kẹt” một tiếng, nương theo ánh mặt trời chiếu vào bụi bặm bay đầy, Thời Yên bị sặc lập tức ho khan: “Khụ khụ khụ!”
Nơi này rốt cuộc đã bao lâu không quét dọn rồi!
Thời Yên đi vào, in một dấu chân lớn trêи sàn nhà đầy bụi bặm. Cô đứng tại chỗ giây lát, cảm thấy…… bẩn thì kệ bẩn, hà tất phải quét dọn làm chi!
Cô xách theo thùng nước và cây lau nhà, tới thế nào thì trở về như thế.
Đi xuống tầng rửa tay, Thời Yên ngồi lại bàn đọc sách của mình, mở một quyển sách trêи bàn. Trang sách kẹp một cái bookmark, hẳn là vị trí lúc trước mình đọc đến, Thời Yên mặc kệ bản thân còn nhớ nội dung phía trước hay không, trực tiếp đọc trang tiếp theo từ chỗ bookmark.
Quyển sách này rất thú vị, kể rất nhiều chuyện khám phá bí ẩn, làm người ta không thể không cảm thán bộ óc tác giả thật phong phú.
Một người khách trong hiệu chọn sách xong, lại đây tìm cô tính tiền, cô đẩy thẻ bài dựng trêи bàn lên trước, mặt trêи viết “Tất cả sách bán với giá 80% giá bìa”.
Khách hàng tự tính tiền rồi đưa tiền qua, Thời Yên cũng không kiểm lại, trực tiếp bỏ vào trong ngăn kéo. Người nọ vẫn chưa rời đi, mà có chút tò mò nhìn quyển sách cô đang đọc, ngạc nhiên nói: “Cô có thể đọc được chữ trêи quyển sách này?”
Thời Yên không hiểu mà nhìn anh một cái, sau đó gật đầu. Có cái gì đọc không hiểu, còn không phải là chữ rất bình thường sao?
“Không nhìn ra cô lợi hại như vậy đấy.” Vị khách lại khen cô vài câu, cầm sách mình mua rời đi. Thời Yên cúi đầu nhìn sách trêи bàn, nó…… rất bình thường mà.
Cô nhún vai, giở sang tờ khác.
Một ngày bình thường lại qua đi như vậy, buổi tối sau khi về nhà, Thời Yên lại mở game 《 Kế hoạch vá trời 》 ra. Cô đặc biệt tìm kiếm, trò chơi ở Weibo và trêи diễn đàn có không ít tổ công lược, nhưng J không tham gia bất luận một cái nào, càng không có tổ công lược SSR tồn tại.
Quả nhiên là mơ rồi.
Cô than một hơi, tắm rửa đi ngủ. Nào biết mới vừa ngủ không bao lâu thì cô lại “uỳnh” một cái, lại xuất hiện ở trêи đường cái kiểu châu Âu phong tình kia.
Thời Yên: “……”
Cô đẩy mắt kính, cảm thấy sự tình cũng không đơn giản.
Tóm lại…… Đi tìm Lục Cảnh Nhiên trước đã! Hì hì!
Trêи đầu cô vẫn kẹp hai nơ con bướm, chạy như bay đến trước toà nhà của tổ công lược SSR, lén lút nhìn quanh bên trong.
“Cô là ai?” Tiếng nói một cô gái bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến, Thời Yên quay đầu nhìn lại, thấy đối diện có một cô gái tóc dài xinh đẹp, vóc dáng rất cao, mặc quân phục cho nữ cùng kiểu của J.
Ngày hôm qua cô cũng gặp cô gái tóc vàng xinh đẹp này, cũng là một thành viên tổ công lược.
Thời Yên lùi về sau một bước, nói với cô ta: “Tôi muốn, tìm J.”
Cô gái nhếch khóe miệng cười nhạo một tiếng, nhìn cô đầy khinh thường: “Mấy người phiền quá đi mất, J rất bận, nào có nhiều thời gian gặp các cô như vậy? Phiền các cô cũng có chút tự mình hiểu lấy, cũng không nhìn xem mình thế nào, đừng vọng tưởng có thể ở bên J.”
“……” Cô gái này có bệnh gì vậy? Cô chỉ nói một câu cô muốn tìm J, việc gì phải trào phúng như vậy chứ? Có tin cô lấy búa đập cô ta không hả? “Tôi tìm, J, cô, ai chứ?”
“……” Cô gái lườm cô một cái, sải chân đi vào trong toà nhà, “J không ở đây, cô thích thì chờ mà gặp.”
Thời Yên cũng trợn trắng mắt với bóng dáng cô ra, nhưng mà bị thấu kính tật dày chặn. Trợn mắt xong, cô cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp, muốn tiếp cận J, biện pháp tốt nhất vẫn là trực tiếp gia nhập tổ công lược.
Cô nghĩ đến cảnh Hư Vô mà Thu Ý đề cập đến với cô ngày hôm qua, định đi tới nơi đó nhìn xem. Trước khi đi, cô tới cửa hàng Nữ Oa rút một phát mười lần liên tiếp trước, hy vọng mình có thể hên một chút, rút được một ít vũ khí.
Váy, bánh quy bổ sung năng lượng, đồng vàng, giày Mary Jane…… Một phát mười lần liên tiếp kết thúc, vẫn như cũ không ra một món vũ khí, nhưng thật ra gom đủ bộ trang phục nơ con bướm kia.
Cô chơi không phải game thời trang đâu nhỉ. 🙂
Rút được rồi, Thời Yên thay cắt bộ quần áo này lên người. Bộ âu phục nơ con bướm màu hồng này kỳ thật rất đẹp, chẳng qua kết hợp với tóc mái dày và mặt kính của cô, thì…… có chút chẳng ra cái gì cả.
Thời Yên không quản nhiều như vậy, đây đều là cô bằng bản lĩnh rút được, đương nhiên phải ăn mặc! Cô dùng Truyền Tống Trận tới cảnh Hư Vô, thấy bên trong trắng xoá một mảnh, như sương mù cấp mười, căn bản không thấy rõ tình huống bên trong.
Không có vũ khí, cô không dám tùy tiện đi vào, chỉ có thể nhìn xung quanh người mình.
“Cách nơi này xa một chút.”
Bỗng nhiên có tiếng đàn ông rơi vào trong tai khiến Thời Yên hơi sửng sốt. Giọng nói này lạnh băng, mang theo cảm xúc khuynh hướng kim loại, nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn. Cô nhìn về phía người nói chuyện, bị mái tóc ngắn màu nâu ánh kim và đôi mắt màu nhạt của anh mê hoặc.
Là J, hoặc là nói, Lục Cảnh Nhiên.
Mãi đến khi năm người tổ công lược đều đi vào toà kiến trúc ba tầng phong cách châu Âu, đám người điên cuồng lại xao động như thủy triều rút lui.
Thời Yên chờ bọn họ đi rồi, rốt cuộc cảm thấy hô hấp lại thông thuận. Cô đẩy mắt kính, chỉnh lại ngay ngắn nơ con bướm mới bị chen lấn nghiêng lệch trêи đầu.
Thu Ý vỗ ngực mình, đi đến bên cạnh cô lòng còn sợ hãi mà nói: “Thật là đáng sợ, mỗi lần tổ công lược vừa xuất hiện chính là điên cuồng như vậy.”
Thời Yên nhìn tay tạo hình hoa lan của anh ta, hỏi anh ta: “Tổ, công lược, nhận người, không?”
Thu Ý nói: “Đừng nói giỡn chứ tiểu khả ái, dù tổ công lược nhận người, cũng sẽ không nhận chúng ta đâu!”
“……” Thời Yên nhìn cậu ta, chấp nhất mà nói, “Xoá, chữ ‘chúng’, đi.”
Thu Ý: “……”
Anh ta quyết định phổ cập kiến thức thế giới này cho tiểu khả ái mới tới này, để cô có hiểu biết chính xác về thực lực của bản thân: “Tiểu khả ái, cô cho rằng tổ công lược dễ gia nhập thế à? Phải ra công lược cho người khác, đầu tiên chính cô phải là lão đại cái đã? Bây giờ tổ công lược có năm người, mỗi người đều là người chơi đứng đầu bản xếp hạng thường trú, cô thì sao?”
Thời Yên mở bảng xếp hạng nhìn thoáng qua, mặt trêи bảo cô “Bạn căn bản chưa vào bảng xếp hạng”.
Thời Yên: “……”
Cũng phải, thời gian ba mươi giây vá trời e là hệ thống xem nhẹ không kể đến nó.
Lúc sau Thu Ý lại lải nhải nói rất nhiều với cô, đại ý là mỗi người tổ công lược đều là người chơi VIP, bọn họ góp nhặt rất nhiều phối phương và nguyên liệu cao cấp, nhưng bởi vì kế hoạch vá trời yêu cầu tất cả người chơi chung sức hợp tác, cho nên bọn họ sẽ ổn định đưa ra công lược, chia sẻ phối phương và phương pháp lấy nguyên liệu.
Nhưng cho dù có công lược, cũng không phải mỗi người đều có thể luyện ra cục đá liên tục vá trời một tháng, trước mắt đứng đầu bảng xếp hạng vẫn luôn là J.
Thời Yên cũng đi xem xét công lược tổ công lược đề xuất, mỗi tuần bọn họ đều sẽ đổi mới, sửa sang lại rất nhiều phối phương và nguyên liệu thu thập luyện cục đá cấp bậc khác nhau. Cô đặc biệt lưu ý cục đá kiên trì chống đỡ một tháng mà J luyện, nó là cục đá sáu sao duy nhất trong trò chơi hiện nay.
Thời Yên sao lại một phần phối phương và nguyên liệu thu thập, dẫn tới Thu Ý ở bên cạnh la lối liên tục: “Tiểu khả ái, không phải cô muốn luyện cái này đó chứ? Phương diện này có thật nhiều nguyên liệu đều là ở cảnh Hư Vô, nếu cô đi vào, còn chưa kịp thấy nguyên liệu đã bị thần thú trấn thủ xé nát!”
“……” Thì ra vẫn phải đánh quái à? Nhưng cô chẳng rút được cái trang bị chiến đấu nào cả. Cô nhìn Thu Ý trước mặt, hỏi anh ta: “Anh có, trang bị, gì?”
Thu Ý lấy ra một cái búa lớn hơn cái trong tay cô một xíu, quơ quơ: “Cây búa.”
“……” Được rồi.
Biết không phải chỉ có mình “nát” như vậy, Thời Yên cũng an tâm rồi.
Thu Ý bảo cô: “Người tổ công lược không giống chúng ta, dùng thuật ngữ trong game mà nói, bọn họ chính là số ít người cực kỳ hi hữu, SSR.”
“…… Chúng ta, là R?”
Thu Ý ngập nước mắt nhìn cô: “Tiểu khả ái, chúng ta là thẻ N.”
Thời Yên: “……”
Tỉnh tỉnh, thẻ N chỉ cho một đường ra! Thẻ R ít nhất còn có thể ra chiến thần châu Phi!
Thu Ý lôi kéo cô đi về phía tòa kiến trúc châu Âu tổ công lược đi vào hai bước, chỉ vào biển số nhà treo trêи tường: “Cô xem, tên của bọn họ đều là SSR tổ công lược.”
Thời Yên nhìn về phía cậu ta chỉ, trêи biển số nhà khí khái hoa lệ, thật sự viết ba chữ SSR.
“……” Thất kính thất kính.
Thì ra nam chính thật là SSR.
Hôm nay, Thời Yên và Thu Ý ngồi xổm trêи khu mỏ, lấy cây búa nhỏ đập đá cả đêm.
“Reng reng reng, reng reng reng.”
7 giờ sáng, Thời Yên đúng giờ bị đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường đánh thức. Cô vuốt đầu tóc rối bù xù ngồi dậy, đeo mắt kính đặt cạnh gối lên mặt.
A, đầu choáng váng mơ hồ nặng nề, tối hôm qua hình như cô mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân xuyên vào trong trò chơi Kế hoạch vá trời……
Nhìn thoáng qua căn phòng bừa bộn quen thuộc, Thời Yên yên tâm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khẳng định là trước khi ngủ bị trò chơi này chọc tức, cô mới có thể mơ giấc mơ thế này. Nhưng Lục Cảnh Nhiên trong game thật sự đẹp trai quá rồi.
Thời Yên một bên đánh răng một bên nhớ lại vẻ đẹp của Lục Cảnh Nhiên khi mặc quân phục, cười hớ hớ hai tiếng.
…… Quá đáng khinh.
Rửa mặt xong sau, Thời Yên ăn sandwich trong tủ lạnh, lại uống một cốc sữa bò, liền xách túi vải ra cửa đi làm.
Nghiêm khắc mà nói thì cũng không tính là đi làm, nhà cô có một hiệu sách tổ truyền, trước kia là bố cô xử lý, sau khi bố cô qua đời thì thuận lý thành chương giao cho cô.
Hiện tại việc làm ăn của hiệu sách không bằng trước, càng không cần phải nói hiệu sách nhà Thời Yên nhỏ như vậy. Tuy rằng mỗi ngày khách tới không nhiều lắm, nhưng Thời Yên lại cực kỳ thích công việc này.
Bởi vì nó gần như không cần tiếp xúc với người khác. Khách tới mua sách cũng phần lớn là chọn sách xong thanh toán tiền rồi rời đi, sẽ không giao lưu nhiều với cô làm gì.
Hiệu sách cách nơi Thời Yên ở không xa, hàng ngày cô đều đi bộ tới. Vừa đi đến dưới tiểu khu, Thời Yên đã bị mặt trời chiếu lại quay lại. Hiện tại còn chưa đến 8 giờ, nhưng ánh mặt trời ở trong mắt cô vẫn rất chói mắt.
Khó trách cô muốn để tóc mái dày nặng như vậy, che hơn nửa khuôn mặt của mình. Cô lên tầng tìm, không tìm được ô, đành phải cầm chiếc mũ đội lên đầu rồi lại lần nữa ra ngoài.
Có mũ che, cô cảm giác dễ chịu hơn nhiều, đẩy mắt kính theo thói quen, cô cầm túi vải của mình đi ra ngoài. Hơn 8 giờ đã rất náo nhiệt, dòng người dòng xe cộ đi làm đều tắm mình dưới ánh mặt trời.
Thời Yên tốn năm phút đồng hồ đi đến hiệu sách, mở cửa cuốn. Hiệu sách có dạng kéo dài, hai bên và ở giữa đều trưng đầy sách, chỉ chừa hai lối đi cực hẹp đủ cho một người đi. Ngoài sách ở tầng dưới này, tầng hai hiệu sách còn có một gác mái nhỏ, bên trong cũng chất đầy sách.
Số lượng sách ở hiệu sách nhà cô kém hiệu sách khác, nhưng thắng ở chỗ có rất nhiều sách cũ không thể mua được ở hiệu sách khác. Thường thường sẽ có khách hàng đặc biệt tới đây tìm sách, tìm được cuốn sách mình muốn sẽ rất vui.
Gác mái tầng hai chủ yếu là những sách cũ này, Thời Yên định thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, quét dọn gác mái một chút, thuận tiện mang sách cũ lau chùi rồi phơi qua một chút. Cô xách thùng nước và cây lau nhà, leo lên trêи tầng hai, đẩy cửa gỗ nặng trịch ra.
“Kẽo kẹt” một tiếng, nương theo ánh mặt trời chiếu vào bụi bặm bay đầy, Thời Yên bị sặc lập tức ho khan: “Khụ khụ khụ!”
Nơi này rốt cuộc đã bao lâu không quét dọn rồi!
Thời Yên đi vào, in một dấu chân lớn trêи sàn nhà đầy bụi bặm. Cô đứng tại chỗ giây lát, cảm thấy…… bẩn thì kệ bẩn, hà tất phải quét dọn làm chi!
Cô xách theo thùng nước và cây lau nhà, tới thế nào thì trở về như thế.
Đi xuống tầng rửa tay, Thời Yên ngồi lại bàn đọc sách của mình, mở một quyển sách trêи bàn. Trang sách kẹp một cái bookmark, hẳn là vị trí lúc trước mình đọc đến, Thời Yên mặc kệ bản thân còn nhớ nội dung phía trước hay không, trực tiếp đọc trang tiếp theo từ chỗ bookmark.
Quyển sách này rất thú vị, kể rất nhiều chuyện khám phá bí ẩn, làm người ta không thể không cảm thán bộ óc tác giả thật phong phú.
Một người khách trong hiệu chọn sách xong, lại đây tìm cô tính tiền, cô đẩy thẻ bài dựng trêи bàn lên trước, mặt trêи viết “Tất cả sách bán với giá 80% giá bìa”.
Khách hàng tự tính tiền rồi đưa tiền qua, Thời Yên cũng không kiểm lại, trực tiếp bỏ vào trong ngăn kéo. Người nọ vẫn chưa rời đi, mà có chút tò mò nhìn quyển sách cô đang đọc, ngạc nhiên nói: “Cô có thể đọc được chữ trêи quyển sách này?”
Thời Yên không hiểu mà nhìn anh một cái, sau đó gật đầu. Có cái gì đọc không hiểu, còn không phải là chữ rất bình thường sao?
“Không nhìn ra cô lợi hại như vậy đấy.” Vị khách lại khen cô vài câu, cầm sách mình mua rời đi. Thời Yên cúi đầu nhìn sách trêи bàn, nó…… rất bình thường mà.
Cô nhún vai, giở sang tờ khác.
Một ngày bình thường lại qua đi như vậy, buổi tối sau khi về nhà, Thời Yên lại mở game 《 Kế hoạch vá trời 》 ra. Cô đặc biệt tìm kiếm, trò chơi ở Weibo và trêи diễn đàn có không ít tổ công lược, nhưng J không tham gia bất luận một cái nào, càng không có tổ công lược SSR tồn tại.
Quả nhiên là mơ rồi.
Cô than một hơi, tắm rửa đi ngủ. Nào biết mới vừa ngủ không bao lâu thì cô lại “uỳnh” một cái, lại xuất hiện ở trêи đường cái kiểu châu Âu phong tình kia.
Thời Yên: “……”
Cô đẩy mắt kính, cảm thấy sự tình cũng không đơn giản.
Tóm lại…… Đi tìm Lục Cảnh Nhiên trước đã! Hì hì!
Trêи đầu cô vẫn kẹp hai nơ con bướm, chạy như bay đến trước toà nhà của tổ công lược SSR, lén lút nhìn quanh bên trong.
“Cô là ai?” Tiếng nói một cô gái bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến, Thời Yên quay đầu nhìn lại, thấy đối diện có một cô gái tóc dài xinh đẹp, vóc dáng rất cao, mặc quân phục cho nữ cùng kiểu của J.
Ngày hôm qua cô cũng gặp cô gái tóc vàng xinh đẹp này, cũng là một thành viên tổ công lược.
Thời Yên lùi về sau một bước, nói với cô ta: “Tôi muốn, tìm J.”
Cô gái nhếch khóe miệng cười nhạo một tiếng, nhìn cô đầy khinh thường: “Mấy người phiền quá đi mất, J rất bận, nào có nhiều thời gian gặp các cô như vậy? Phiền các cô cũng có chút tự mình hiểu lấy, cũng không nhìn xem mình thế nào, đừng vọng tưởng có thể ở bên J.”
“……” Cô gái này có bệnh gì vậy? Cô chỉ nói một câu cô muốn tìm J, việc gì phải trào phúng như vậy chứ? Có tin cô lấy búa đập cô ta không hả? “Tôi tìm, J, cô, ai chứ?”
“……” Cô gái lườm cô một cái, sải chân đi vào trong toà nhà, “J không ở đây, cô thích thì chờ mà gặp.”
Thời Yên cũng trợn trắng mắt với bóng dáng cô ra, nhưng mà bị thấu kính tật dày chặn. Trợn mắt xong, cô cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp, muốn tiếp cận J, biện pháp tốt nhất vẫn là trực tiếp gia nhập tổ công lược.
Cô nghĩ đến cảnh Hư Vô mà Thu Ý đề cập đến với cô ngày hôm qua, định đi tới nơi đó nhìn xem. Trước khi đi, cô tới cửa hàng Nữ Oa rút một phát mười lần liên tiếp trước, hy vọng mình có thể hên một chút, rút được một ít vũ khí.
Váy, bánh quy bổ sung năng lượng, đồng vàng, giày Mary Jane…… Một phát mười lần liên tiếp kết thúc, vẫn như cũ không ra một món vũ khí, nhưng thật ra gom đủ bộ trang phục nơ con bướm kia.
Cô chơi không phải game thời trang đâu nhỉ. 🙂
Rút được rồi, Thời Yên thay cắt bộ quần áo này lên người. Bộ âu phục nơ con bướm màu hồng này kỳ thật rất đẹp, chẳng qua kết hợp với tóc mái dày và mặt kính của cô, thì…… có chút chẳng ra cái gì cả.
Thời Yên không quản nhiều như vậy, đây đều là cô bằng bản lĩnh rút được, đương nhiên phải ăn mặc! Cô dùng Truyền Tống Trận tới cảnh Hư Vô, thấy bên trong trắng xoá một mảnh, như sương mù cấp mười, căn bản không thấy rõ tình huống bên trong.
Không có vũ khí, cô không dám tùy tiện đi vào, chỉ có thể nhìn xung quanh người mình.
“Cách nơi này xa một chút.”
Bỗng nhiên có tiếng đàn ông rơi vào trong tai khiến Thời Yên hơi sửng sốt. Giọng nói này lạnh băng, mang theo cảm xúc khuynh hướng kim loại, nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn. Cô nhìn về phía người nói chuyện, bị mái tóc ngắn màu nâu ánh kim và đôi mắt màu nhạt của anh mê hoặc.
Là J, hoặc là nói, Lục Cảnh Nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook