Cùng Một Mái Nhà
-
Chương 25
Sự thật được phơi bày trong tình cảnh đó. Huy Chiểu thở ra một hơi dài, mặc dù anh không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo nhưng cũng coi như được giải thoát một phần. Anh áy náy nhìn anh hai, anh đã đặt hòn đá này sang cho anh hai.
Huy Tường, trái với suy nghĩ của anh, mặc dù biểu cảm có phần phức tạp nhưng không nổi giận cũng không thất vọng. Bầu không khí im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Huy Tường thở dài, may mắn phòng bệnh cao cấp chỉ có người nhà, may mắn em trai cuối cùng cũng chịu thổ lộ với mình, mặc dù tình cảnh này quả thật có hơi quá sức chịu đựng nhưng xong chuyện nào thì hay chuyện đó.
Anh vươn tay vỗ lưng Huy Chiểu:
– Anh biết rồi, không sao rồi.
– Anh không giận em sao?
– Sao lại giận em? – Huy Tường lắc đầu cười buồn – Anh chỉ thương em thôi, tội nghiệp, một mình em phải chịu đựng lâu thế này…
Người đáng giận thì lại không thể giận, Huy Ảnh vẫn chưa tỉnh lại. Nước mắt Huy Chiểu ào ạt rơi như đê vỡ. Nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra rồi. Anh hai càng bao dung, anh càng thấy áy náy có lỗi. Thà rằng anh hai mắng mỏ chửi bới thậm chí đánh một trận rầm trời rầm đất gì đó, có lẽ anh còn cảm thấy thoải mái hơn.
Trải qua chuỗi ngày dài tra tấn tinh thần, ai cũng mệt mỏi. Nếu không phải Huy Ảnh gục ngã trước, không biết còn phải giằng co đến mức nào.
– Anh biết từ khi nào…
– Em nói dối… à không, em không nói dối được đâu. – Huy Tường thở dài – Anh làm sao mà không biết được, nhưng anh tin em của anh nhất định có lý do, với lại em cũng đừng áy náy, vẫn chưa có tổn thất gì đáng kể.
Huy Chiểu cúi đầu, vùi mặt vào hai tay:
– Em cũng không ngờ ba giấu bệnh, em biết ba có bệnh trong người nhưng không ngờ lại nặng thế… Em nghĩ, có thể em sẽ khuyên ba được, có thể em sẽ có cách nào khác, cho đến hôm nay…
Hai mắt Huy Chiểu mờ căm:
– … cho đến hôm nay em mới thấy, cứ dùng dằng như vậy, có khi hối hận không kịp.
Cái kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra, thì thay vì cố gắng che giấu, thẳng thắn thừa nhận ngay khi có thể thì hơn.
– Mẹ… bên kia…
– Để anh báo mẹ. Huy Kha thì để từ từ đi, cứ nói nó ba bị bệnh được rồi.
– Dạ. Anh hai, em… em không biết sao ba lại như vậy… – Anh bất lực.
– Ừ anh hiểu. – Huy Tường an ủi em – Không sao đâu, từ từ đợi ba khỏe hơn rồi nói chuyện.
Mà thật ra anh cũng không biết nên nói thế nào và nói cái gì nữa.
Hỏi ba vì sao lại muốn làm chuyện bẩn thỉu này, tại sao lại muốn lợi dụng con mình ăn cắp các thông tin cho ba? Mà nơi này là nơi ba đã bỏ đi không chút lưỡng lự, từ lâu nó đã không thuộc về ba nữa rồi. Huy Tường không quan tâm nếu ba mở công ty khác trong cùng lĩnh vực, nhưng anh không thể tha thứ cho hành động này của ba. Ba dùng thân phận bố con để bắt ép Huy Chiểu trong khi ba đã từ bỏ vai trò làm cha từ lâu rồi.
Nhìn người đàn ông trên giường bệnh, Huy Tường chợt ngẩn người. Anh và người này… từng biết nhau sao?
Gia đình mẫu mực năm đó đã không còn nữa rồi.
Sau vài ngày, Huy Ảnh cũng xuất viện. Trong những ngày nằm viện, con cả và con thứ vẫn thay phiên đến, chăm sóc tận tình, chỉ là ông cảm nhận được không khí có gì kì lạ. Huy Ảnh thở dài, muốn giấu cũng giấu không nổi, bệnh án dài như sớ, cũng không thể nói là do lớn tuổi nhiều bệnh, hồi còn trẻ Huy Ảnh không chú ý chăm sóc bản thân, buông thả ăn chơi một thời gian dài, bây giờ gánh hậu quả cũng là điều nằm trong dự đoán.
Nếu như trước kia, có lẽ ra đi không ân hận, chỉ là…
Huy Chiểu giúp ông sắp xếp một vài món đồ, nhìn quanh căn phòng quen thuộc trong nhà, Huy Ảnh có cảm giác an tâm hơn. Ông chợt hỏi:
– Chuyện kia ba nói con…
– Ba, anh hai biết rồi. – Huy Chiểu chợt lên tiếng, gọn gàng, thản nhiên, trong khi vẫn đang xếp vài bộ quần áo vào tủ.
– Hả?
– Ba, con nói là, anh hai biết hết rồi, là con nói cho anh hai. – Huy Chiểu quay người nhìn thẳng vào ông.
– Ý con là gì, hả? Sao lại…
– Ba, việc này không đúng, dừng lại đi ba. – Huy Chiểu có chút bất đắc dĩ – Ba cần gì có thể nói bọn con, bọn con cũng không để ba khó khăn đâu mà…
– Mày…
– Ba, ba nghỉ ngơi đi. – Huy Chiểu chặn lại sự hồi hộp trong lồng ngực, dứt khoát nói.
Huy Ảnh thấy đứa con rời đi, lòng tan ra thành từng mảnh, đầu óc phút chốc trống rỗng. Đứa con này đã không còn nằm trong sự điều khiển của ông nữa à? Nó… không phải là đứa dễ bảo nhất sao? Con cả cứng rắn, con út cứng đầu, chỉ có con thứ ngoan ngoãn nghe lời, mình vẫn nói nó nhu nhược, nhưng sự nhu nhược đó lại tốt trong nhiều hoàn cảnh, ví dụ như những ngày tháng chán chường ông vẫn hay động tay động chân to tiếng với nó mà không gặp sự phản kháng nào đáng kể, ví dụ như bây giờ không biết làm gì khác thì bảo nó đi trộm thông tin…
Nhưng Huy Chiểu đứng trước mặt ông khi nãy không còn vẻ khiếp nhược yếu đuối đó nữa.
Ở ngoài cửa, Huy Chiểu dùng hai tay ấn mạnh lên trái tim đang đập loạn nơi lồng ngực. Lúc nãy, suýt chút nữa thì nó khuất phục. Người đó, dù không còn khoẻ mạnh phong độ, nhưng vẫn là ba, vẫn có phong thái của ba. Huy Chiểu sợ và thương người này. Khi ở cùng ba trong thời gian du học, cho dù ba có thường xuyên vô cớ trút giận lên anh, anh – bằng sự tinh tế ít người có – vẫn nhận ra sự cô độc của ba và thương ba vô cùng. Anh không biết trước khi anh qua đó ở với ba thì sao nhưng từ ngày anh ở cùng ba, anh chưa bao giờ cảm thấy ba thật sự hạnh phúc.
Bữa cơm chiều hôm đó, mặc dù không có ba, không khí vẫn cứ nằng nặng. Huy Kha hết nhìn anh hai lại nhìn anh ba, cuối cùng quyết định mở miệng kể vài chuyện vui với anh Khôi Vĩ và ở lớp. Huy Tường và Huy Chiểu mặc dù phụ họa nhưng tâm trí vẫn cứ đâu đâu.
– À, nãy mẹ có gọi cho em…
– Ừ. – Nhắc đến mẹ, câu chuyện mới có vẻ khởi sắc – Mẹ nói gì?
– Mẹ nói hè muốn dắt em đi chơi. – Huy Kha đáp – Mẹ nói muốn đi với hai anh nữa, nhưng mà sợ hai anh bận.
– Mẹ cũng có gọi bọn anh, bây giờ thì chưa sắp xếp được, mà được thì em với anh ba cứ đi đi. – Huy Tường nói – Lâu rồi cũng chưa đi chơi với mẹ.
Sau khi ly hôn, mẹ của họ phải trị liệu tâm lý một thời gian, sau đó thì tái hôn với một người đàn ông khác, hai người sống với nhau không con cái nhưng hạnh phúc hơn khi mẹ sống với ba. Cả ba anh em, tuy không hay gặp mặt, nhưng cũng có thiện cảm với chồng mới của mẹ.
– Ừm, còn… – Huy Kha ngập ngừng.
– Ba không sao, chỉ là lớn tuổi nhiều bệnh. – Huy Tường thừa biết em trai muốn hỏi gì, nhanh chóng đáp – Ba cần nghỉ ngơi, em chú ý mấy ngày nay giữ yên lặng trong nhà nhé.
– Dạ. – Huy Kha thở ra một hơi, dù sao cậu cũng không có ý định lảng vảng đến gần phòng người đó.
Ghét thì ghét, không ưa thì không ưa, nhưng xin đừng âm dương hai ngả.
Hãy cứ để con ghét ông ấy đi, nhưng cũng hãy cứ để ông ấy bình an khỏe mạnh mà sống.
Trong lòng, Huy Kha âm thầm cầu nguyện.
Huy Ảnh nhìn con trai lớn, ông biết chuyện đã không thể vãn hồi. Nhớ lúc mấy đứa con còn nhỏ, ông đã từng là thần tượng của bọn nó. Giờ đây, ông có cảm giác mình là tội phạm đang bị chất vấn. Khỏe lên một chút cũng là khi biết kế hoạch của mình đã bại lộ, chi bằng tự mình thú nhận vậy. Dù sao, ông cũng không còn cách nào khác.
– Ba đã khỏe chưa? Nếu ba thấy mệt thì hôm khác cũng được.
– Không sao, mấy đứa cũng biết rồi, ba không còn gì để giấu.
Huy Tường ngồi đối diện với ba, ba vẫn nằm trên giường như mặt mày đã hồng hào hơn. Huy Chiểu đứng ở một góc, dù sao trong chuyện này anh vẫn đã tiếp tay cho ba trong một khoảng thời gian.
– Ba xin lỗi… – Huy Ảnh rũ mắt.
– Người ba có lỗi nhất là Huy Chiểu. – Huy Tường cau mày, lòng anh khó chịu, anh cố gắng kiểm soát cơ mặt của mình, không cho chúng nhảy nhót ra khỏi tầm khống chế – Có lỗi với các chú các bác, với cả ông nội.
Huy Tường vừa bất lực vừa phẫn nộ lại vừa xót xa:
– Ba, bọn con không hiểu… nếu ba cần gì, ba có thể nói bọn con mà, sao ba lại làm như vậy?
Huy Ảnh chua chát cười:
– Ba xin lỗi, ba biết ba không đáng làm ba mấy đứa.
Huy Ảnh không dám nhìn con, lơ đãng ngó đâu ra ngoài cửa sổ, chầm chậm giải thích:
– Huy Chiểu biết ba bị bệnh nhưng cũng không ngờ ba bị bệnh đến thế này, thật lòng mà nói ba không biết mình còn sống được bao lâu. Tài sản ông nội cho ba cũng cạn kiệt, ba đầu tư làm ăn thua lỗ, giờ chẳng còn bao nhiêu. Ba biết mình không xong nên mới muốn về gần gũi tụi con được lúc này hay lúc ấy…
Ở một góc, Huy Chiểu mím chặt môi.
– Ba thật sự hối hận và nhớ các con, ba biết ba không thể bù đắp được cho mấy đứa, ba cũng không tính để mấy đứa biết chuyện. Còn chuyện kia… ba sai, ba khốn nạn, ba không xứng đáng làm ba các con, ba có lỗi với con, với Chiểu, với Kha nhiều lắm. Chiểu à, ba xin lỗi… Còn lý do… ba… – Huy Ảnh thở dài thườn thượt – … nếu ba chỉ có một mình thì cho dù chết cũng không sao, nhưng mà… ba không phải chỉ có một mình…
Nghe đến đây, Huy Tường và Huy Chiểu đồng loạt nổi da gà.
– Ba, chuyện gì vậy? – Huy Tường giữ bình tĩnh, nghe giọng điệu của ba, có vẻ đây là sự kiện kinh thiên động địa nào đó.
– Nếu ba chỉ có một mình, ba nhất định không làm như vậy… Chỉ là… ừm… Huy Chiểu à, con có nhớ, lúc ba ở bên đó, ừ thì… – Huy Ảnh ngại ngùng lúng túng – Ba có yêu một người, dù ba và dì chưa kết hôn về mặt pháp luật nhưng mà…
Huy Tường căng thẳng, Huy Chiểu nín thở.
– Khoảng bốn năm trước, ba và dì có em út của các con…
Nhất thời không ai lên tiếng.
Mãi một lúc, Huy Ảnh mới tiếp:
– Khi đó Chiểu đã về nước rồi nên không biết, với lại ba và dì có một thời gian cũng không sống với nhau… Dì cũng không được khỏe, không có công việc ổn định, mà tiền của ba thì các con cũng biết rồi đấy. Ba gom hết số tiền còn lại thành lập một công ty, mà thật sự ba cũng không có kinh nghiệm các ngành khác nên chỉ đành phỏng theo tập đoàn nhà mình, là ba vô dụng, cho nên… hết lần này đến lần khác thất bại. Ba cũng bế tắc lắm con…
– Thì? – Huy Tường phun ra một chữ gọn lỏn.
– Con… Huy Kha nó còn có con và Chiểu, còn em con, không có ba, nó thật sự không có ai hết, nó không thể dựa vào mẹ nó được, nó con nhỏ quá con… mà ba làm gì còn mặt mũi mang nó về đây nhờ các chú các bác… Nếu công ty nhỏ của ba thành công, ba còn có gì đó để lo cho nó…
– Cho nên ba mới dùng cách này? Ba, con thật… con thật không biết nói gì với ba nữa! Ba nghĩ kế hoạch của ba sẽ thành công hả? Mà cho dù có thành công thật, ba… ba không biết cách điều hành, ba không biết cách làm ăn kinh doanh, ba nghĩ ba sẽ lo cho nó như thế nào, ba nghĩ nếu ba để lại cho… cho hai mẹ con dì ấy… thì sẽ tốt thật hả ba? Sao ba ngây thơ quá vậy! Mà không, sao ba lại chọn nhất định phải thành lập công ty nhất định phải liều lĩnh như vậy, con thấy ba rốt cục cũng là ham hư vinh!
Huy Tường nhịn không nổi nữa, đứng dậy, tuôn ra một tràng chất vấn.
Quả nhiên là ba, không làm được gì thì thôi đi, cứ thích phải là ông nọ bà kia mới chịu.
Ánh sáng trong mắt Huy Tường tắt ngúm, chỉ còn hai hai lỗ đen sâu hoắm. Huy Ảnh có cảm giác chỉ cần mình nhìn vào hai lỗ đen ấy, nhất định sẽ bị chúng hút vào, hủy diệt không còn hình hài.
Huy Tường muốn nói, ba điên rồi!
Huy Tường muốn nói, ba không xứng đáng!
Huy Chiểu ở bên kia cũng đứng hình, trợn mắt mà nghe. Ba có con riêng, nói thật, mấy anh em nhà họ cũng không quản đâu, nhưng ba vậy mà giấu suốt bốn năm, hơn nữa còn làm ra cái kế hoạch rách nát này. Nói là để lo cho đứa bé kia, chi bằng nói là để lo cho mặt mũi của ba thì hơn. Biết mất mặt không dám quay về xin họ hàng giúp đỡ mà bắt anh làm những việc bẩn thỉu đó để cho ba lo cho con riêng của ba!
Không biết thì thôi, biết thì chịu không nổi.
– Cái gì mà Huy Kha còn có con và Chiểu! Ba có bị gì không? Ba có biết lúc ba bỏ đi, cái nhà này đã như thế nào không, tập đoàn lao đao thế nào không? Sao ba có thể nói ra những lời như vậy!
Huy Tường chính thức bùng nổ. Huy Chiểu vội lao đến giữ lấy anh, anh cảm nhận được cả người anh hai không ngừng run rẩy. Mà khi này, Huy Tường dần bình tĩnh lại, anh hít một hơi:
– Lúc nãy… câu cuối cùng ba nói là gì?
Huy Ảnh đã hoàn toàn cởi bỏ lớp áo khoác nghiêm nghị giả tạo thường ngày, thật sự bất lực và cùng quẫn cầu xin:
– Con… ba và dì không lo cho em con nổi, coi như ba cầu xin các con… ba đưa em về đây, các con giúp ba nuôi em…
Một tiếng sấm nổ trong đầu. Huy Chiểu cứng người, trong phút chốc quên mất việc thở.
Trải qua thời gian dài như thế kỉ, Huy Tường cuối cùng cũng có phản ứng lại, anh nhìn ba bằng ánh mắt trống rỗng, giọng nói lạnh lẽo mà đanh thép, từng chữ từng chữ rõ ràng:
– Con chỉ có hai đứa em mà thôi.
Huy Tường, trái với suy nghĩ của anh, mặc dù biểu cảm có phần phức tạp nhưng không nổi giận cũng không thất vọng. Bầu không khí im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Huy Tường thở dài, may mắn phòng bệnh cao cấp chỉ có người nhà, may mắn em trai cuối cùng cũng chịu thổ lộ với mình, mặc dù tình cảnh này quả thật có hơi quá sức chịu đựng nhưng xong chuyện nào thì hay chuyện đó.
Anh vươn tay vỗ lưng Huy Chiểu:
– Anh biết rồi, không sao rồi.
– Anh không giận em sao?
– Sao lại giận em? – Huy Tường lắc đầu cười buồn – Anh chỉ thương em thôi, tội nghiệp, một mình em phải chịu đựng lâu thế này…
Người đáng giận thì lại không thể giận, Huy Ảnh vẫn chưa tỉnh lại. Nước mắt Huy Chiểu ào ạt rơi như đê vỡ. Nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra rồi. Anh hai càng bao dung, anh càng thấy áy náy có lỗi. Thà rằng anh hai mắng mỏ chửi bới thậm chí đánh một trận rầm trời rầm đất gì đó, có lẽ anh còn cảm thấy thoải mái hơn.
Trải qua chuỗi ngày dài tra tấn tinh thần, ai cũng mệt mỏi. Nếu không phải Huy Ảnh gục ngã trước, không biết còn phải giằng co đến mức nào.
– Anh biết từ khi nào…
– Em nói dối… à không, em không nói dối được đâu. – Huy Tường thở dài – Anh làm sao mà không biết được, nhưng anh tin em của anh nhất định có lý do, với lại em cũng đừng áy náy, vẫn chưa có tổn thất gì đáng kể.
Huy Chiểu cúi đầu, vùi mặt vào hai tay:
– Em cũng không ngờ ba giấu bệnh, em biết ba có bệnh trong người nhưng không ngờ lại nặng thế… Em nghĩ, có thể em sẽ khuyên ba được, có thể em sẽ có cách nào khác, cho đến hôm nay…
Hai mắt Huy Chiểu mờ căm:
– … cho đến hôm nay em mới thấy, cứ dùng dằng như vậy, có khi hối hận không kịp.
Cái kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra, thì thay vì cố gắng che giấu, thẳng thắn thừa nhận ngay khi có thể thì hơn.
– Mẹ… bên kia…
– Để anh báo mẹ. Huy Kha thì để từ từ đi, cứ nói nó ba bị bệnh được rồi.
– Dạ. Anh hai, em… em không biết sao ba lại như vậy… – Anh bất lực.
– Ừ anh hiểu. – Huy Tường an ủi em – Không sao đâu, từ từ đợi ba khỏe hơn rồi nói chuyện.
Mà thật ra anh cũng không biết nên nói thế nào và nói cái gì nữa.
Hỏi ba vì sao lại muốn làm chuyện bẩn thỉu này, tại sao lại muốn lợi dụng con mình ăn cắp các thông tin cho ba? Mà nơi này là nơi ba đã bỏ đi không chút lưỡng lự, từ lâu nó đã không thuộc về ba nữa rồi. Huy Tường không quan tâm nếu ba mở công ty khác trong cùng lĩnh vực, nhưng anh không thể tha thứ cho hành động này của ba. Ba dùng thân phận bố con để bắt ép Huy Chiểu trong khi ba đã từ bỏ vai trò làm cha từ lâu rồi.
Nhìn người đàn ông trên giường bệnh, Huy Tường chợt ngẩn người. Anh và người này… từng biết nhau sao?
Gia đình mẫu mực năm đó đã không còn nữa rồi.
Sau vài ngày, Huy Ảnh cũng xuất viện. Trong những ngày nằm viện, con cả và con thứ vẫn thay phiên đến, chăm sóc tận tình, chỉ là ông cảm nhận được không khí có gì kì lạ. Huy Ảnh thở dài, muốn giấu cũng giấu không nổi, bệnh án dài như sớ, cũng không thể nói là do lớn tuổi nhiều bệnh, hồi còn trẻ Huy Ảnh không chú ý chăm sóc bản thân, buông thả ăn chơi một thời gian dài, bây giờ gánh hậu quả cũng là điều nằm trong dự đoán.
Nếu như trước kia, có lẽ ra đi không ân hận, chỉ là…
Huy Chiểu giúp ông sắp xếp một vài món đồ, nhìn quanh căn phòng quen thuộc trong nhà, Huy Ảnh có cảm giác an tâm hơn. Ông chợt hỏi:
– Chuyện kia ba nói con…
– Ba, anh hai biết rồi. – Huy Chiểu chợt lên tiếng, gọn gàng, thản nhiên, trong khi vẫn đang xếp vài bộ quần áo vào tủ.
– Hả?
– Ba, con nói là, anh hai biết hết rồi, là con nói cho anh hai. – Huy Chiểu quay người nhìn thẳng vào ông.
– Ý con là gì, hả? Sao lại…
– Ba, việc này không đúng, dừng lại đi ba. – Huy Chiểu có chút bất đắc dĩ – Ba cần gì có thể nói bọn con, bọn con cũng không để ba khó khăn đâu mà…
– Mày…
– Ba, ba nghỉ ngơi đi. – Huy Chiểu chặn lại sự hồi hộp trong lồng ngực, dứt khoát nói.
Huy Ảnh thấy đứa con rời đi, lòng tan ra thành từng mảnh, đầu óc phút chốc trống rỗng. Đứa con này đã không còn nằm trong sự điều khiển của ông nữa à? Nó… không phải là đứa dễ bảo nhất sao? Con cả cứng rắn, con út cứng đầu, chỉ có con thứ ngoan ngoãn nghe lời, mình vẫn nói nó nhu nhược, nhưng sự nhu nhược đó lại tốt trong nhiều hoàn cảnh, ví dụ như những ngày tháng chán chường ông vẫn hay động tay động chân to tiếng với nó mà không gặp sự phản kháng nào đáng kể, ví dụ như bây giờ không biết làm gì khác thì bảo nó đi trộm thông tin…
Nhưng Huy Chiểu đứng trước mặt ông khi nãy không còn vẻ khiếp nhược yếu đuối đó nữa.
Ở ngoài cửa, Huy Chiểu dùng hai tay ấn mạnh lên trái tim đang đập loạn nơi lồng ngực. Lúc nãy, suýt chút nữa thì nó khuất phục. Người đó, dù không còn khoẻ mạnh phong độ, nhưng vẫn là ba, vẫn có phong thái của ba. Huy Chiểu sợ và thương người này. Khi ở cùng ba trong thời gian du học, cho dù ba có thường xuyên vô cớ trút giận lên anh, anh – bằng sự tinh tế ít người có – vẫn nhận ra sự cô độc của ba và thương ba vô cùng. Anh không biết trước khi anh qua đó ở với ba thì sao nhưng từ ngày anh ở cùng ba, anh chưa bao giờ cảm thấy ba thật sự hạnh phúc.
Bữa cơm chiều hôm đó, mặc dù không có ba, không khí vẫn cứ nằng nặng. Huy Kha hết nhìn anh hai lại nhìn anh ba, cuối cùng quyết định mở miệng kể vài chuyện vui với anh Khôi Vĩ và ở lớp. Huy Tường và Huy Chiểu mặc dù phụ họa nhưng tâm trí vẫn cứ đâu đâu.
– À, nãy mẹ có gọi cho em…
– Ừ. – Nhắc đến mẹ, câu chuyện mới có vẻ khởi sắc – Mẹ nói gì?
– Mẹ nói hè muốn dắt em đi chơi. – Huy Kha đáp – Mẹ nói muốn đi với hai anh nữa, nhưng mà sợ hai anh bận.
– Mẹ cũng có gọi bọn anh, bây giờ thì chưa sắp xếp được, mà được thì em với anh ba cứ đi đi. – Huy Tường nói – Lâu rồi cũng chưa đi chơi với mẹ.
Sau khi ly hôn, mẹ của họ phải trị liệu tâm lý một thời gian, sau đó thì tái hôn với một người đàn ông khác, hai người sống với nhau không con cái nhưng hạnh phúc hơn khi mẹ sống với ba. Cả ba anh em, tuy không hay gặp mặt, nhưng cũng có thiện cảm với chồng mới của mẹ.
– Ừm, còn… – Huy Kha ngập ngừng.
– Ba không sao, chỉ là lớn tuổi nhiều bệnh. – Huy Tường thừa biết em trai muốn hỏi gì, nhanh chóng đáp – Ba cần nghỉ ngơi, em chú ý mấy ngày nay giữ yên lặng trong nhà nhé.
– Dạ. – Huy Kha thở ra một hơi, dù sao cậu cũng không có ý định lảng vảng đến gần phòng người đó.
Ghét thì ghét, không ưa thì không ưa, nhưng xin đừng âm dương hai ngả.
Hãy cứ để con ghét ông ấy đi, nhưng cũng hãy cứ để ông ấy bình an khỏe mạnh mà sống.
Trong lòng, Huy Kha âm thầm cầu nguyện.
Huy Ảnh nhìn con trai lớn, ông biết chuyện đã không thể vãn hồi. Nhớ lúc mấy đứa con còn nhỏ, ông đã từng là thần tượng của bọn nó. Giờ đây, ông có cảm giác mình là tội phạm đang bị chất vấn. Khỏe lên một chút cũng là khi biết kế hoạch của mình đã bại lộ, chi bằng tự mình thú nhận vậy. Dù sao, ông cũng không còn cách nào khác.
– Ba đã khỏe chưa? Nếu ba thấy mệt thì hôm khác cũng được.
– Không sao, mấy đứa cũng biết rồi, ba không còn gì để giấu.
Huy Tường ngồi đối diện với ba, ba vẫn nằm trên giường như mặt mày đã hồng hào hơn. Huy Chiểu đứng ở một góc, dù sao trong chuyện này anh vẫn đã tiếp tay cho ba trong một khoảng thời gian.
– Ba xin lỗi… – Huy Ảnh rũ mắt.
– Người ba có lỗi nhất là Huy Chiểu. – Huy Tường cau mày, lòng anh khó chịu, anh cố gắng kiểm soát cơ mặt của mình, không cho chúng nhảy nhót ra khỏi tầm khống chế – Có lỗi với các chú các bác, với cả ông nội.
Huy Tường vừa bất lực vừa phẫn nộ lại vừa xót xa:
– Ba, bọn con không hiểu… nếu ba cần gì, ba có thể nói bọn con mà, sao ba lại làm như vậy?
Huy Ảnh chua chát cười:
– Ba xin lỗi, ba biết ba không đáng làm ba mấy đứa.
Huy Ảnh không dám nhìn con, lơ đãng ngó đâu ra ngoài cửa sổ, chầm chậm giải thích:
– Huy Chiểu biết ba bị bệnh nhưng cũng không ngờ ba bị bệnh đến thế này, thật lòng mà nói ba không biết mình còn sống được bao lâu. Tài sản ông nội cho ba cũng cạn kiệt, ba đầu tư làm ăn thua lỗ, giờ chẳng còn bao nhiêu. Ba biết mình không xong nên mới muốn về gần gũi tụi con được lúc này hay lúc ấy…
Ở một góc, Huy Chiểu mím chặt môi.
– Ba thật sự hối hận và nhớ các con, ba biết ba không thể bù đắp được cho mấy đứa, ba cũng không tính để mấy đứa biết chuyện. Còn chuyện kia… ba sai, ba khốn nạn, ba không xứng đáng làm ba các con, ba có lỗi với con, với Chiểu, với Kha nhiều lắm. Chiểu à, ba xin lỗi… Còn lý do… ba… – Huy Ảnh thở dài thườn thượt – … nếu ba chỉ có một mình thì cho dù chết cũng không sao, nhưng mà… ba không phải chỉ có một mình…
Nghe đến đây, Huy Tường và Huy Chiểu đồng loạt nổi da gà.
– Ba, chuyện gì vậy? – Huy Tường giữ bình tĩnh, nghe giọng điệu của ba, có vẻ đây là sự kiện kinh thiên động địa nào đó.
– Nếu ba chỉ có một mình, ba nhất định không làm như vậy… Chỉ là… ừm… Huy Chiểu à, con có nhớ, lúc ba ở bên đó, ừ thì… – Huy Ảnh ngại ngùng lúng túng – Ba có yêu một người, dù ba và dì chưa kết hôn về mặt pháp luật nhưng mà…
Huy Tường căng thẳng, Huy Chiểu nín thở.
– Khoảng bốn năm trước, ba và dì có em út của các con…
Nhất thời không ai lên tiếng.
Mãi một lúc, Huy Ảnh mới tiếp:
– Khi đó Chiểu đã về nước rồi nên không biết, với lại ba và dì có một thời gian cũng không sống với nhau… Dì cũng không được khỏe, không có công việc ổn định, mà tiền của ba thì các con cũng biết rồi đấy. Ba gom hết số tiền còn lại thành lập một công ty, mà thật sự ba cũng không có kinh nghiệm các ngành khác nên chỉ đành phỏng theo tập đoàn nhà mình, là ba vô dụng, cho nên… hết lần này đến lần khác thất bại. Ba cũng bế tắc lắm con…
– Thì? – Huy Tường phun ra một chữ gọn lỏn.
– Con… Huy Kha nó còn có con và Chiểu, còn em con, không có ba, nó thật sự không có ai hết, nó không thể dựa vào mẹ nó được, nó con nhỏ quá con… mà ba làm gì còn mặt mũi mang nó về đây nhờ các chú các bác… Nếu công ty nhỏ của ba thành công, ba còn có gì đó để lo cho nó…
– Cho nên ba mới dùng cách này? Ba, con thật… con thật không biết nói gì với ba nữa! Ba nghĩ kế hoạch của ba sẽ thành công hả? Mà cho dù có thành công thật, ba… ba không biết cách điều hành, ba không biết cách làm ăn kinh doanh, ba nghĩ ba sẽ lo cho nó như thế nào, ba nghĩ nếu ba để lại cho… cho hai mẹ con dì ấy… thì sẽ tốt thật hả ba? Sao ba ngây thơ quá vậy! Mà không, sao ba lại chọn nhất định phải thành lập công ty nhất định phải liều lĩnh như vậy, con thấy ba rốt cục cũng là ham hư vinh!
Huy Tường nhịn không nổi nữa, đứng dậy, tuôn ra một tràng chất vấn.
Quả nhiên là ba, không làm được gì thì thôi đi, cứ thích phải là ông nọ bà kia mới chịu.
Ánh sáng trong mắt Huy Tường tắt ngúm, chỉ còn hai hai lỗ đen sâu hoắm. Huy Ảnh có cảm giác chỉ cần mình nhìn vào hai lỗ đen ấy, nhất định sẽ bị chúng hút vào, hủy diệt không còn hình hài.
Huy Tường muốn nói, ba điên rồi!
Huy Tường muốn nói, ba không xứng đáng!
Huy Chiểu ở bên kia cũng đứng hình, trợn mắt mà nghe. Ba có con riêng, nói thật, mấy anh em nhà họ cũng không quản đâu, nhưng ba vậy mà giấu suốt bốn năm, hơn nữa còn làm ra cái kế hoạch rách nát này. Nói là để lo cho đứa bé kia, chi bằng nói là để lo cho mặt mũi của ba thì hơn. Biết mất mặt không dám quay về xin họ hàng giúp đỡ mà bắt anh làm những việc bẩn thỉu đó để cho ba lo cho con riêng của ba!
Không biết thì thôi, biết thì chịu không nổi.
– Cái gì mà Huy Kha còn có con và Chiểu! Ba có bị gì không? Ba có biết lúc ba bỏ đi, cái nhà này đã như thế nào không, tập đoàn lao đao thế nào không? Sao ba có thể nói ra những lời như vậy!
Huy Tường chính thức bùng nổ. Huy Chiểu vội lao đến giữ lấy anh, anh cảm nhận được cả người anh hai không ngừng run rẩy. Mà khi này, Huy Tường dần bình tĩnh lại, anh hít một hơi:
– Lúc nãy… câu cuối cùng ba nói là gì?
Huy Ảnh đã hoàn toàn cởi bỏ lớp áo khoác nghiêm nghị giả tạo thường ngày, thật sự bất lực và cùng quẫn cầu xin:
– Con… ba và dì không lo cho em con nổi, coi như ba cầu xin các con… ba đưa em về đây, các con giúp ba nuôi em…
Một tiếng sấm nổ trong đầu. Huy Chiểu cứng người, trong phút chốc quên mất việc thở.
Trải qua thời gian dài như thế kỉ, Huy Tường cuối cùng cũng có phản ứng lại, anh nhìn ba bằng ánh mắt trống rỗng, giọng nói lạnh lẽo mà đanh thép, từng chữ từng chữ rõ ràng:
– Con chỉ có hai đứa em mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook