Cùng Một Mái Nhà
-
Chương 13
Huy Chiểu khẽ gõ cửa, sau đó được cho phép thì bưng cháo vào phòng. Cháo này à, không cần phải nói, mỗi lần Huy Kha bị anh hai giáo huấn xong đều sinh chứng lười ăn khủng khiếp, mà mỗi lần như vậy, Huy Chiểu đều vì đứa em tự tay nấu cháo.
_ Anh ba.
Huy Kha đánh răng rửa mặt thay quần áo xong rồi, tâm tình tốt lắm, cực kì vui vẻ kêu anh ba, thật lâu thật lâu hai anh mới có thể ở cùng mình, cậu vô cùng mãn nguyện.
Huy Chiểu học Huy Tường ấn ấn mũi đứa em, cảm thấy gương mặt Huy Kha lúc đó thật đáng yêu làm sao.
_ Anh ba làm cho Huy Kha sao? Anh ba thật tốt! Huy Kha rất thương anh ba.
Huy Tường nghe Huy Kha nói xong câu kia liền có phản ứng:
_ Thằng nhóc này, vừa mới nói thương anh hai, hiện tại quay sang nịnh nọt anh ba là làm sao hả?
_ Anh hai… Huy Kha vẫn thương anh hai nhất mà.
Huy Kha trưng ra bộ mặt đáng yêu, Huy Tường không nhịn được thở dài, em của mình thật chất chỉ là một đứa nhỏ. Người như vậy, mình có thể nhẫn tâm xuống tay được sao?
Huy Kha vẫn lười biếng nằm trên giường, Huy Tường thật kiên nhẫn giúp em ăn cháo, từng chút từng chút đều gợi nhớ đến hồi xưa. Quãng thời gian mà tất cả còn thật hạnh phúc, hay ít nhất, ai cũng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
_ Anh ba, cháo ngon ghê.
Huy Kha một miệng đầy, phụng phịu nói.
Huy Chiểu cười cười:
_ Còn không phải là bởi vì em thường xuyên bị ăn đòn nên anh ba mới nhanh chóng lên tay nghề như vậy à?
Nói thì một nửa đùa một nửa thật. Nhưng đúng là ngày trước, khi anh hai còn du học, ba thì hết trông chờ được, Huy Kha lúc nào cũng ủ rũ thất tha thất thểu, Huy Chiểu biết được em mình có tâm bệnh mới hết sức dùng tình thương bù đắp lại cho nó, ngày nào cũng nấu thức ăn cho Huy Kha, ngày nào cũng dỗ dành Huy Kha. Nhưng mà Huy Chiểu cũng hiểu rõ Huy Kha, Huy Kha thương anh hai nhất, bởi vì anh hai gánh vác nhiều nhất, cho nên, khi nhìn thấy Huy Kha hòa thuận với anh hai, bản thân cũng thật mãn nguyện.
_ Huy Kha, há miệng, mép dính cháo kia kìa.
Huy Tường nhăn mặt nhìn đứa em. Giống hệt như đứa trẻ ba tuổi.
_ Anh ba, giúp Huy Kha lau đi.
Huy Kha thật biết lợi dụng, quay sang Huy Chiểu kéo kéo áo anh ba.
Anh ba cũng chỉ cười cười, lấy khăn giấy mềm ra, cẩn thận giúp Huy Kha lau đi vết cháo dính trên mép.
_ Huy Kha, có biết mình giống heo lắm không?
Huy Chiểu nửa thật nửa đùa nói.
_ Không có đâu! Anh hai nói em gầy lắm, không có giống heo!
Huy Kha phùng mang trợn má nói lại.
Huy Tường ở một bên, thật sảng khoái cười.
… Cảnh một nhà ba anh em ngọt ngào ấm áp vô tình trở thành cảnh tượng tra tấn người khác. Khôi Vĩ dừng lại ở cửa phòng, tim co thắt như bị ăn vặn mấy vòng, ngây ra một lúc sau đó vội vàng bước đi…
Huy Kha nằm trên giường làm bài tập rồi xem tivi cả một buổi sáng, cũng có đôi chút nhàm chán, nhất là ngoài kia trời nắng thật đẹp. Cậu hối hận rồi, ai bảo ngày hôm qua gây ra họa lớn như vậy.
Gần trưa, Huy Kha vẫn là nằm trên giường cười lớn xem hài kịch, đột nhiên cửa bị bật mở, đi vào là dáng người cao lớn của anh ba Huy Chiểu.
_ Anh ba.
Huy Kha nhìn thấy trên tay anh ba là cái gì đó, vui vẻ cười cười.
Huy Chiểu ngồi xuống bên giường Huy Kha, xem xem tivi đang chiếu cái gì, cười cười:
_ Bài tập đều hoàn thành hết rồi?
_ Phải phải. – Tự tin đáp.
_ Còn nhớ nợ anh Khôi Vĩ cái gì không? Tốt nhất đừng để tội chồng thêm tội.
Huy Chiểu mang ngữ khí vui đùa nói làm Huy Kha đột nhiên tối sầm sắc mặt. Dù sao, chuyện cũng đã qua, bị phạt một chút không là vấn đề.
_ Nằm im, anh ba lại xức thuốc cho Huy Kha.
Huy Chiểu đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng mà đổ thuốc ra tay. Huy Kha thỏa mãn hưởng thụ, trong lòng lại không khỏi cảm thán. Anh hai nghiêm nghị mực thước, anh ba ôn hòa dễ chịu như thiên sứ, làm việc thật là tận tình đủ nhẹ nhàng mềm mỏng. Nhiều khi cảm thấy anh ba nên là một người chị.
“Thật ra, ba sắp về.” – Anh hai nói với anh, anh hai nghĩ nên nói Huy Kha biết trước tránh để cho cậu quá bất ngờ.
Huy Chiểu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của đứa em, khẽ thở dài, vốn dĩ có chuyện muốn nói nhưng không nỡ làm cậu mất hứng. Huống hồ, đứa bé này vừa mới chịu đòn nặng xong.
Huy Chiểu hoàn tất xức thuốc, vỗ vỗ thắt lưng em:
_ Anh ba ra ngoài, một lát nữa anh mang đồ ăn trưa vào đây. Nằm trên giường cẩn thận chút, đừng động đến vết thương, thuốc còn chưa có khô đâu.
_ Em biết rồi.
Huy Kha nhanh nhảu gật gật đầu.
_ Anh ba.
Huy Kha đánh răng rửa mặt thay quần áo xong rồi, tâm tình tốt lắm, cực kì vui vẻ kêu anh ba, thật lâu thật lâu hai anh mới có thể ở cùng mình, cậu vô cùng mãn nguyện.
Huy Chiểu học Huy Tường ấn ấn mũi đứa em, cảm thấy gương mặt Huy Kha lúc đó thật đáng yêu làm sao.
_ Anh ba làm cho Huy Kha sao? Anh ba thật tốt! Huy Kha rất thương anh ba.
Huy Tường nghe Huy Kha nói xong câu kia liền có phản ứng:
_ Thằng nhóc này, vừa mới nói thương anh hai, hiện tại quay sang nịnh nọt anh ba là làm sao hả?
_ Anh hai… Huy Kha vẫn thương anh hai nhất mà.
Huy Kha trưng ra bộ mặt đáng yêu, Huy Tường không nhịn được thở dài, em của mình thật chất chỉ là một đứa nhỏ. Người như vậy, mình có thể nhẫn tâm xuống tay được sao?
Huy Kha vẫn lười biếng nằm trên giường, Huy Tường thật kiên nhẫn giúp em ăn cháo, từng chút từng chút đều gợi nhớ đến hồi xưa. Quãng thời gian mà tất cả còn thật hạnh phúc, hay ít nhất, ai cũng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
_ Anh ba, cháo ngon ghê.
Huy Kha một miệng đầy, phụng phịu nói.
Huy Chiểu cười cười:
_ Còn không phải là bởi vì em thường xuyên bị ăn đòn nên anh ba mới nhanh chóng lên tay nghề như vậy à?
Nói thì một nửa đùa một nửa thật. Nhưng đúng là ngày trước, khi anh hai còn du học, ba thì hết trông chờ được, Huy Kha lúc nào cũng ủ rũ thất tha thất thểu, Huy Chiểu biết được em mình có tâm bệnh mới hết sức dùng tình thương bù đắp lại cho nó, ngày nào cũng nấu thức ăn cho Huy Kha, ngày nào cũng dỗ dành Huy Kha. Nhưng mà Huy Chiểu cũng hiểu rõ Huy Kha, Huy Kha thương anh hai nhất, bởi vì anh hai gánh vác nhiều nhất, cho nên, khi nhìn thấy Huy Kha hòa thuận với anh hai, bản thân cũng thật mãn nguyện.
_ Huy Kha, há miệng, mép dính cháo kia kìa.
Huy Tường nhăn mặt nhìn đứa em. Giống hệt như đứa trẻ ba tuổi.
_ Anh ba, giúp Huy Kha lau đi.
Huy Kha thật biết lợi dụng, quay sang Huy Chiểu kéo kéo áo anh ba.
Anh ba cũng chỉ cười cười, lấy khăn giấy mềm ra, cẩn thận giúp Huy Kha lau đi vết cháo dính trên mép.
_ Huy Kha, có biết mình giống heo lắm không?
Huy Chiểu nửa thật nửa đùa nói.
_ Không có đâu! Anh hai nói em gầy lắm, không có giống heo!
Huy Kha phùng mang trợn má nói lại.
Huy Tường ở một bên, thật sảng khoái cười.
… Cảnh một nhà ba anh em ngọt ngào ấm áp vô tình trở thành cảnh tượng tra tấn người khác. Khôi Vĩ dừng lại ở cửa phòng, tim co thắt như bị ăn vặn mấy vòng, ngây ra một lúc sau đó vội vàng bước đi…
Huy Kha nằm trên giường làm bài tập rồi xem tivi cả một buổi sáng, cũng có đôi chút nhàm chán, nhất là ngoài kia trời nắng thật đẹp. Cậu hối hận rồi, ai bảo ngày hôm qua gây ra họa lớn như vậy.
Gần trưa, Huy Kha vẫn là nằm trên giường cười lớn xem hài kịch, đột nhiên cửa bị bật mở, đi vào là dáng người cao lớn của anh ba Huy Chiểu.
_ Anh ba.
Huy Kha nhìn thấy trên tay anh ba là cái gì đó, vui vẻ cười cười.
Huy Chiểu ngồi xuống bên giường Huy Kha, xem xem tivi đang chiếu cái gì, cười cười:
_ Bài tập đều hoàn thành hết rồi?
_ Phải phải. – Tự tin đáp.
_ Còn nhớ nợ anh Khôi Vĩ cái gì không? Tốt nhất đừng để tội chồng thêm tội.
Huy Chiểu mang ngữ khí vui đùa nói làm Huy Kha đột nhiên tối sầm sắc mặt. Dù sao, chuyện cũng đã qua, bị phạt một chút không là vấn đề.
_ Nằm im, anh ba lại xức thuốc cho Huy Kha.
Huy Chiểu đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng mà đổ thuốc ra tay. Huy Kha thỏa mãn hưởng thụ, trong lòng lại không khỏi cảm thán. Anh hai nghiêm nghị mực thước, anh ba ôn hòa dễ chịu như thiên sứ, làm việc thật là tận tình đủ nhẹ nhàng mềm mỏng. Nhiều khi cảm thấy anh ba nên là một người chị.
“Thật ra, ba sắp về.” – Anh hai nói với anh, anh hai nghĩ nên nói Huy Kha biết trước tránh để cho cậu quá bất ngờ.
Huy Chiểu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của đứa em, khẽ thở dài, vốn dĩ có chuyện muốn nói nhưng không nỡ làm cậu mất hứng. Huống hồ, đứa bé này vừa mới chịu đòn nặng xong.
Huy Chiểu hoàn tất xức thuốc, vỗ vỗ thắt lưng em:
_ Anh ba ra ngoài, một lát nữa anh mang đồ ăn trưa vào đây. Nằm trên giường cẩn thận chút, đừng động đến vết thương, thuốc còn chưa có khô đâu.
_ Em biết rồi.
Huy Kha nhanh nhảu gật gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook