Cung - Mê Tâm Ký
-
Quyển 6 - Chương 1
Quyển 6 –
Sinh tình kết ý trong tĩnh lặng
Khi đó Phi Tâm quản lý sự vụ, hắn chỉ là một viên quan nhỏ trong ngự ti, cũng chuyên quản lý ti cục nuôi dưỡng sủng vật trân thú của hoàng thất, làm mấy chuyện không lớn cũng không nhỏ. Sau được điều đến Thượng Trân Các, chuyên quản lý cất giữ một số báu vật quý giá của hoàng tộc. Lúc hắn ở Thượng Trân Các thật ra có gặp Phi Tâm mấy lần, Phi Tâm cảm thấy người này rất hiểu quy củ, làm việc cũng rất có chừng mực. Tuy có lòng muốn chiêu mộ hắn, nhưng hắn cũng không quá mưu cầu danh lợi, Phi Tâm cũng không muốn ép buộc hắn, đơn giản cũng không sao.
Thái hậu rất có ấn tượng với người này, biết hắn là không thích nhất là gây chuyện, cộng thêm có vẻ hiểu khuôn phép. Hơn nữa trước kia cũng không có quan hệ quá gần gũi với các cung, thấy Phi Tâm chỉ định hắn, cảm thấy nay Phi Tâm thật sự là rất khác trước. Trước kia Phi Tâm tuyển người, đều là chọn những người ham thích công danh lợi lộc có chí tiến thủ. Sử dụng loại người này rất nguy hiểm, nhưng tương đối dễ dàng thao túng. Nhưng với Ôn Thành Phương, tuy rằng chắc chắn, nhưng không thích luồn cúi giành phần thắng, rất khó ràng buộc quan hệ với lợi ích sống chết. Nhất thời thái hậu cảm thán, cũng liền đồng ý! Vì thế Ôn Thành Phương liền đến Cúc Tuệ Cung làm thái giám chưởng sự. Thái hậu lại điều một cung nữ sang đó làm cung nữ chưởng sự!
Sở dĩ Phi Tâm chọn hắn chính là bởi vì hiện tại nàng không để ý tới chuyện gì cả. Tuy rằng bây giờ các cung đều hùa theo nàng, nhưng nàng không chắc lòng dạ khó lường, Ôn Thành Phương năm đó không muốn nàng sử dụng, tất nhiên cũng không muốn bị ai sử dụng. Thời cơ này giai đoạn này, dùng người như vậy gánh một phần trách nhiệm là ổn thoả nhất!
Ôn Thành Phương đương nhiên không ngốc, ý chỉ thái hậu đã hạ xuống. Hắn đương nhiên sẽ chọn mấy tiểu thái giám theo mình trước sau như một phái sang đấy, cứ thu xếp thoả đáng ở Cúc Tuệ Cung, đỡ phải gây phiền toái cho mình!
Sau khi Phi Tâm cho Ôn Thành Phương làm chưởng sự thì sai Thường Phúc ra ngoài thu thập một số tin tức mà trước kia nàng chẳng thèm nghe cũng không muốn biết, nay nàng làm như vậy không phải vì chế ngự hậu cung, bồi dưỡng nữ nhân làm bạn với hoàng thượng, mà là vì nàng đã hứa hẹn với hắn!
Nay tính cách của nàng phù hợp với yêu cầu của thái hậu, như vậy đã không còn là chướng ngại tâm lý trong lòng thái hậu. Đây là điểm quan trọng nhất, Phi Tâm thấy rất rõ. Cho nên ngoại trừ biểu hiện ngây thơ, mỗi ngày càng tỏ ra thân thiết với hoàng thượng, nàng vẫn chưa bày ra sự quan tâm với chuyện gì khác. Như vậy ở trong mắt thái hậu, nàng tuyệt đối an toàn, cho dù hoàng thượng tỏ vẻ quá mức sủng ái nàng, thái hậu cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Chỉ có nhìn thấu lòng người, biết mưu tính mới có thể thăng tiến. Bằng không, cho dù nghĩ thật nói thật thì cũng không dễ dàng được chấp nhận.
Tuy rằng diễn kịch, nhưng nàng vẫn ngày ngày sống vui vẻ. Nàng có thể không kiêng nể gì ánh mắt của người khác. Trước kia nàng vẫn luôn hâm mộ đám người tô son trát phấn luôn để lộ chân tình, nay, nàng cũng có thể làm được như thế! Trên sân khấu cũng có chân tình của nàng. Thật và giả, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ phân biệt, bởi vì trong lòng nàng vốn đã rõ ràng!
××××××××××××××
Trung thu qua đi, bước vào tháng chín, tiết trời ngày một chuyển lạnh.
Mặc dù hoa đã không còn nở rộ như mùa hạ, nhưng cũng có không ít cây bày ra vẻ rực rỡ khác. Ngô đồng cũng như hoa hạnh toát ra vẻ lung linh. Phong đỏ cũng đẹp như ráng chiều. Hợp với hoa cúc, hải đường, phù dung, hàn lan làm cho cảnh thu trong cung tuyệt không tiêu điều.
Tiết trùng cửu vừa qua, Cúc Tuệ Cung vẫn còn bày rất nhiều chậu hoa cúc, loại nào cũng có. Vì hợp thời, ngay cả rèm cửa sổ cũng đổi thành màu xanh da trời hoa văn cúc, rọi phong đỏ bên ngoài vô cùng sáng rõ.
Gần đây các cung qua lại Cúc Tuệ Cung có vẻ nhiều, tặng lễ vật cũng không ít, Phi Tâm để cho Ôn Thành Phương quản lý mấy món quà này, cũng sắp xếp công việc cho cung phòng các nơi trong Cúc Tuệ Cung. Ôn Thành Phương ở trong cung lâu như vậy, Quý Phi nay lại mang long thai. Chỉ hai việc này thôi đã khiến hắn lo lắng đề phòng rất nhiều. Lễ vật các cung đều được phân ra kỹ càng, xuất xứ ở đâu cũng phải điều tra rõ. Nhạy cảm một chút thì có thể tìm đủ mọi lý do để từ chối nhận. Tóm lại là không hề muốn xảy ra rắc rồi nào! Ti thiện mỗi ngày đều dựa theo thực đơn mà nấu những món ăn cho Phi Tâm trong thời kỳ thai nghén. Hắn cũng đặc biệt điều nô tài của mình đi qua xem. Phải cho người đi mấy chuyến nhìn chòng chọc mới chịu yên tâm.
Phi Tâm sớm biết Ôn Thành Phương là người như vậy, xem trọng nhất là không muốn gây ra thị phi. Hắn rất cẩn thận, bằng không ở trong cung hai mươi năm, hắn hiếm khi lên xuống, vẫn vững như bàn thạch, còn có thể không phụ họa theo các cung. Ôn Thành Phương tuyệt đối là cao thủ. Bây giờ đem việc này giao cho hắn quản, là có thể cho Thường Phúc Tú Linh dừng tay chân.
Vốn là Vân Hi tính điều Trần Hoài Đức sang đây giúp đỡ nàng một thời gian. Nhưng Phi Tâm cảm thấy như vậy không ổn. Thứ nhất là thái hậu vì tỏ vẻ chiếu cố mà đã điều một đại cung nữ bên người sang đây làm cung nữ chưởng sự. Nếu hoàng thượng lại điều người lại đây, vậy không phải ngay cả thái hậu cũng không tin nổi? Thứ hai là nơi này có Ôn Thành Phương. Nhiều người lại để cho Ôn Thành Phương nhân cơ hội thoát thân.
Vân Hi tuy rằng trong lòng vướng bận, nhưng tóm lại là biết nàng tự có cách chu toàn. Vì thế cứ tùy nàng, bất quá là thường xuyên phái người lại đây hỏi thăm một chút.
Một tháng này, Phi Tâm cũng không có bất kỳ phản ứng nào của thời kỳ thai nghén, khẩu vị cũng coi như không tệ. Tuy nói hiện giờ các món rau vô cùng phong phú, nhưng thời gian này nàng cũng không dám ăn uống tùy tiện nữa, một chút sống nguội vẫn cứ kiêng kỵ.
Vừa dùng xong ngọ thiện, trong cung lúc này cũng không có chuyện gì. Phi Tâm đang ngồi ở trong Thể Phương Điện của Cúc Tuệ Cung, Vân Hi ngẫu nhiên có thời gian rỗi, liền qua đây thăm nàng. Lúc này Vân Hi đang ngồi ghế dài đối diện nàng, cầm bút than giúp nàng vẽ lông mi. Phi Tâm nâng nửa mặt, hai tay vịn đầu gối ngồi nghiêm chỉnh. Nàng từng rất coi trọng đoan trang tao nhã, hơn nữa nàng lại luôn dè dặt, không ra vẻ thích nói cười, ăn mặc lại già hơn tuổi thật rất nhiều. Nay quần áo nàng đều tươi mới, hoa văn đa dạng, tóc cũng được chải trông vô cùng xinh xắn. So với tuổi thật, nàng càng ra vẻ non nớt.
“Đá giữa suối trong, hai hàng lông mày khẽ chau. Ai nói nhụy hoa khó thấy, còn có bao nhiêu tân phú.” Vân Hi nhìn bộ dáng của nàng, chải kiểu búi hoa, sau tai, hai bên tóc mai là bím tóc rũ xuống. Lấy trâm giữ lại, trên tóc còn cài thêm một cái vòng hoa. Đôi mắt nàng vốn xinh đẹp, nay trang điểm một chút lên đuôi mắt, làm cho ánh mắt kia càng thêm nhu mì. Nàng đang rũ mắt nghiêng mặt, càng khiến Vân Hi tê dại, không khỏi thuận miệng ngâm mấy câu thơ.
Phi Tâm nghe ra ý thơ, nhất thời trong lòng ấm áp, khóe mắt liếc nhìn muốn tìm chiếc gương sang đây nhìn một cái. Vân Hi đưa tay nâng mặt nàng: “Đừng nhúc nhích, sẽ bị lệch.”
“Xong chưa? Lấy gương đến xem thử đi.” Phi Tâm nhìn động tác chậm chạp của hắn, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Hiếm khi hắn rỗi rảnh như hôm nay, hắn lẳng lặng ngồi đó, giúp nàng kẻ lông mi, để cho nàng cảm nhận được tư vị được săn sóc trang điểm vào sáng sớm. Tuy rằng lúc này đã là giữa trưa, hơn nữa vì để hắn vẽ thỏa thích, nàng còn rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
“Nàng gấp cái gì, còn thiếu một chút.” Vân Hi cười vặn mặt nàng lại, thấy người nàng cứng ngắc, mỏng manh như gốm sứ. Không tô son trát phấn vẫn mang vẻ đẹp hồn nhiên vốn có, nhất thời càng động tâm.
“Một hồi điểm thêm đóa hoa nhé?” Hắn nhìn mấy hộp son phấn đủ màu Tú Linh bày ở trên bàn, riêng màu đỏ đã có chừng mười loại.
“Đừng.” Phi Tâm ra sức nói, “Đừng điểm.” Trước kia nàng dù có điểm hoa, trong hộp trang sức hoa rất nhiều, nhưng nay lại cảm thấy, cứ tự nhiên như vậy lại đẹp mắt. Quái, nàng không phải giả đổi tính, là tính cách thật sự có chuyển biến!
“Không cần mấy thứ này, cứ để nàng điểm.” Hắn cong mắt cười, thích kẻ lông mi, muốn lấy mặt nàng ra đùa một tí.
“Vẫn không.” Phi Tâm nói xong thì rụt đầu lại, không cho hắn làm nữa.
Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nói: “Bức ngự bút trước kia… Lúc trước Tuyết Thanh lấy bức tranh đó, sau thái hậu bởi vì chuyện Tuyết Thanh giả truyền thánh chỉ mà càng nhìn càng tức, tức giận đến xé thành hai nửa, Phi Tâm đau lòng đã lâu.
“Nàng cũng không tin đó là vẽ?” Vân Hi cười, thật sự bắt đầu điểm hoa lên trán nàng.
“Ngay cả thái hậu cũng không biết chàng biết vẽ hình người?” Phi Tâm thì thào, nàng biết rõ phía sau có Uông Thành Hải đứng canh, cho nên mới nói nhỏ thế này.
“Ừ, không phải cố ý muốn giấu. Sau khi đăng cơ, chịu những lời dạy đế nghiệp đế đức, mấy cái khác đều không quan trọng. Cái gì cầm kỳ thư họa thi tửu hoa, bất quá chỉ là thích thì làm mà thôi. Học vẽ là vì thái hậu ngày thường thích vẽ cảnh sơn thủy, vì để cho lão nhân gia vui vẻ mà rảnh rang thì đến học. Mỗi lần đều chỉ vẽ cảnh sơn thủy, thật ra thì ta vẽ người tốt hơn nhiều, nhưng không muốn cho người ta biết thôi. Nếu không làm hoàng đế, làm một họa sĩ cũng tốt!” Hắn nhẹ nhàng cười, “Cũng không phải thích hay không thích, bất quá bây giờ cũng giống như thích!”
Nàng cũng cười rộ lên: “Vậy khi nào chàng vẽ một bức giúp thiếp nhé?”
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, cắn môi nàng một cái, đột nhiên cười giỡn: “Vậy nàng biểu hiện tốt một chút, ta sẽ vẽ.”
Mặt nàng thoáng chốc đỏ, hai người đang ồn ào, nhất thời nghe thấy có người nhẹ giọng nói chuyện, Vân Hi quay đầu lại thì thấy Uông Thành Hải khom người đi qua bên này.
“Hoàng thượng, vừa rồi Lai Nhân Cung phái người đến nói, nói chủ tử Ngưng Hương Các không được khỏe.” Uông Thành Hải khẽ nói.
Vân Hi vừa nghe xong thì mở miệng hỏi: “Thái hậu biết chưa?”
“Bên Thọ Xuân Cung đã phái người đi xem.” Uông Thành Hải đáp lại.
Ngưng Hương Các là chỗ của Hòa Tần, thân thể Hoà Tần luôn không khỏe, từ lúc vào hạ thì càng ngày càng tệ. Lần trước lúc nàng mang thai, Hoà Tần không sang đây. Đức Phi vốn là tính mang nàng ta sang Thụy Ánh Đài tĩnh dưỡng, là Phi Tâm xin chỉ của thái hậu, hứa với Hoà Tần tịnh dưỡng ở trong cung trước rồi nói sau. Đầu tháng chín, Vân Hi đã triệu phụ thân Hoà Tần Tạ Đông Hải và thân thích vào kinh, nay người cũng sắp tới!
Hai người nhìn nhau, Vân Hi thả cây bút trong tay nói: “Trẫm đi thăm nàng ta một lát.” Hắn dừng một chút, cười cười, “Quý Phi cũng đi cùng trẫm đi? Mặc dù mang thai, đi qua đi lại cũng tốt cho thai nhi!” Phi Tâm cười một tiếng, để hắn túm lấy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Sinh tình kết ý trong tĩnh lặng
Khi đó Phi Tâm quản lý sự vụ, hắn chỉ là một viên quan nhỏ trong ngự ti, cũng chuyên quản lý ti cục nuôi dưỡng sủng vật trân thú của hoàng thất, làm mấy chuyện không lớn cũng không nhỏ. Sau được điều đến Thượng Trân Các, chuyên quản lý cất giữ một số báu vật quý giá của hoàng tộc. Lúc hắn ở Thượng Trân Các thật ra có gặp Phi Tâm mấy lần, Phi Tâm cảm thấy người này rất hiểu quy củ, làm việc cũng rất có chừng mực. Tuy có lòng muốn chiêu mộ hắn, nhưng hắn cũng không quá mưu cầu danh lợi, Phi Tâm cũng không muốn ép buộc hắn, đơn giản cũng không sao.
Thái hậu rất có ấn tượng với người này, biết hắn là không thích nhất là gây chuyện, cộng thêm có vẻ hiểu khuôn phép. Hơn nữa trước kia cũng không có quan hệ quá gần gũi với các cung, thấy Phi Tâm chỉ định hắn, cảm thấy nay Phi Tâm thật sự là rất khác trước. Trước kia Phi Tâm tuyển người, đều là chọn những người ham thích công danh lợi lộc có chí tiến thủ. Sử dụng loại người này rất nguy hiểm, nhưng tương đối dễ dàng thao túng. Nhưng với Ôn Thành Phương, tuy rằng chắc chắn, nhưng không thích luồn cúi giành phần thắng, rất khó ràng buộc quan hệ với lợi ích sống chết. Nhất thời thái hậu cảm thán, cũng liền đồng ý! Vì thế Ôn Thành Phương liền đến Cúc Tuệ Cung làm thái giám chưởng sự. Thái hậu lại điều một cung nữ sang đó làm cung nữ chưởng sự!
Sở dĩ Phi Tâm chọn hắn chính là bởi vì hiện tại nàng không để ý tới chuyện gì cả. Tuy rằng bây giờ các cung đều hùa theo nàng, nhưng nàng không chắc lòng dạ khó lường, Ôn Thành Phương năm đó không muốn nàng sử dụng, tất nhiên cũng không muốn bị ai sử dụng. Thời cơ này giai đoạn này, dùng người như vậy gánh một phần trách nhiệm là ổn thoả nhất!
Ôn Thành Phương đương nhiên không ngốc, ý chỉ thái hậu đã hạ xuống. Hắn đương nhiên sẽ chọn mấy tiểu thái giám theo mình trước sau như một phái sang đấy, cứ thu xếp thoả đáng ở Cúc Tuệ Cung, đỡ phải gây phiền toái cho mình!
Sau khi Phi Tâm cho Ôn Thành Phương làm chưởng sự thì sai Thường Phúc ra ngoài thu thập một số tin tức mà trước kia nàng chẳng thèm nghe cũng không muốn biết, nay nàng làm như vậy không phải vì chế ngự hậu cung, bồi dưỡng nữ nhân làm bạn với hoàng thượng, mà là vì nàng đã hứa hẹn với hắn!
Nay tính cách của nàng phù hợp với yêu cầu của thái hậu, như vậy đã không còn là chướng ngại tâm lý trong lòng thái hậu. Đây là điểm quan trọng nhất, Phi Tâm thấy rất rõ. Cho nên ngoại trừ biểu hiện ngây thơ, mỗi ngày càng tỏ ra thân thiết với hoàng thượng, nàng vẫn chưa bày ra sự quan tâm với chuyện gì khác. Như vậy ở trong mắt thái hậu, nàng tuyệt đối an toàn, cho dù hoàng thượng tỏ vẻ quá mức sủng ái nàng, thái hậu cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Chỉ có nhìn thấu lòng người, biết mưu tính mới có thể thăng tiến. Bằng không, cho dù nghĩ thật nói thật thì cũng không dễ dàng được chấp nhận.
Tuy rằng diễn kịch, nhưng nàng vẫn ngày ngày sống vui vẻ. Nàng có thể không kiêng nể gì ánh mắt của người khác. Trước kia nàng vẫn luôn hâm mộ đám người tô son trát phấn luôn để lộ chân tình, nay, nàng cũng có thể làm được như thế! Trên sân khấu cũng có chân tình của nàng. Thật và giả, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ phân biệt, bởi vì trong lòng nàng vốn đã rõ ràng!
××××××××××××××
Trung thu qua đi, bước vào tháng chín, tiết trời ngày một chuyển lạnh.
Mặc dù hoa đã không còn nở rộ như mùa hạ, nhưng cũng có không ít cây bày ra vẻ rực rỡ khác. Ngô đồng cũng như hoa hạnh toát ra vẻ lung linh. Phong đỏ cũng đẹp như ráng chiều. Hợp với hoa cúc, hải đường, phù dung, hàn lan làm cho cảnh thu trong cung tuyệt không tiêu điều.
Tiết trùng cửu vừa qua, Cúc Tuệ Cung vẫn còn bày rất nhiều chậu hoa cúc, loại nào cũng có. Vì hợp thời, ngay cả rèm cửa sổ cũng đổi thành màu xanh da trời hoa văn cúc, rọi phong đỏ bên ngoài vô cùng sáng rõ.
Gần đây các cung qua lại Cúc Tuệ Cung có vẻ nhiều, tặng lễ vật cũng không ít, Phi Tâm để cho Ôn Thành Phương quản lý mấy món quà này, cũng sắp xếp công việc cho cung phòng các nơi trong Cúc Tuệ Cung. Ôn Thành Phương ở trong cung lâu như vậy, Quý Phi nay lại mang long thai. Chỉ hai việc này thôi đã khiến hắn lo lắng đề phòng rất nhiều. Lễ vật các cung đều được phân ra kỹ càng, xuất xứ ở đâu cũng phải điều tra rõ. Nhạy cảm một chút thì có thể tìm đủ mọi lý do để từ chối nhận. Tóm lại là không hề muốn xảy ra rắc rồi nào! Ti thiện mỗi ngày đều dựa theo thực đơn mà nấu những món ăn cho Phi Tâm trong thời kỳ thai nghén. Hắn cũng đặc biệt điều nô tài của mình đi qua xem. Phải cho người đi mấy chuyến nhìn chòng chọc mới chịu yên tâm.
Phi Tâm sớm biết Ôn Thành Phương là người như vậy, xem trọng nhất là không muốn gây ra thị phi. Hắn rất cẩn thận, bằng không ở trong cung hai mươi năm, hắn hiếm khi lên xuống, vẫn vững như bàn thạch, còn có thể không phụ họa theo các cung. Ôn Thành Phương tuyệt đối là cao thủ. Bây giờ đem việc này giao cho hắn quản, là có thể cho Thường Phúc Tú Linh dừng tay chân.
Vốn là Vân Hi tính điều Trần Hoài Đức sang đây giúp đỡ nàng một thời gian. Nhưng Phi Tâm cảm thấy như vậy không ổn. Thứ nhất là thái hậu vì tỏ vẻ chiếu cố mà đã điều một đại cung nữ bên người sang đây làm cung nữ chưởng sự. Nếu hoàng thượng lại điều người lại đây, vậy không phải ngay cả thái hậu cũng không tin nổi? Thứ hai là nơi này có Ôn Thành Phương. Nhiều người lại để cho Ôn Thành Phương nhân cơ hội thoát thân.
Vân Hi tuy rằng trong lòng vướng bận, nhưng tóm lại là biết nàng tự có cách chu toàn. Vì thế cứ tùy nàng, bất quá là thường xuyên phái người lại đây hỏi thăm một chút.
Một tháng này, Phi Tâm cũng không có bất kỳ phản ứng nào của thời kỳ thai nghén, khẩu vị cũng coi như không tệ. Tuy nói hiện giờ các món rau vô cùng phong phú, nhưng thời gian này nàng cũng không dám ăn uống tùy tiện nữa, một chút sống nguội vẫn cứ kiêng kỵ.
Vừa dùng xong ngọ thiện, trong cung lúc này cũng không có chuyện gì. Phi Tâm đang ngồi ở trong Thể Phương Điện của Cúc Tuệ Cung, Vân Hi ngẫu nhiên có thời gian rỗi, liền qua đây thăm nàng. Lúc này Vân Hi đang ngồi ghế dài đối diện nàng, cầm bút than giúp nàng vẽ lông mi. Phi Tâm nâng nửa mặt, hai tay vịn đầu gối ngồi nghiêm chỉnh. Nàng từng rất coi trọng đoan trang tao nhã, hơn nữa nàng lại luôn dè dặt, không ra vẻ thích nói cười, ăn mặc lại già hơn tuổi thật rất nhiều. Nay quần áo nàng đều tươi mới, hoa văn đa dạng, tóc cũng được chải trông vô cùng xinh xắn. So với tuổi thật, nàng càng ra vẻ non nớt.
“Đá giữa suối trong, hai hàng lông mày khẽ chau. Ai nói nhụy hoa khó thấy, còn có bao nhiêu tân phú.” Vân Hi nhìn bộ dáng của nàng, chải kiểu búi hoa, sau tai, hai bên tóc mai là bím tóc rũ xuống. Lấy trâm giữ lại, trên tóc còn cài thêm một cái vòng hoa. Đôi mắt nàng vốn xinh đẹp, nay trang điểm một chút lên đuôi mắt, làm cho ánh mắt kia càng thêm nhu mì. Nàng đang rũ mắt nghiêng mặt, càng khiến Vân Hi tê dại, không khỏi thuận miệng ngâm mấy câu thơ.
Phi Tâm nghe ra ý thơ, nhất thời trong lòng ấm áp, khóe mắt liếc nhìn muốn tìm chiếc gương sang đây nhìn một cái. Vân Hi đưa tay nâng mặt nàng: “Đừng nhúc nhích, sẽ bị lệch.”
“Xong chưa? Lấy gương đến xem thử đi.” Phi Tâm nhìn động tác chậm chạp của hắn, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Hiếm khi hắn rỗi rảnh như hôm nay, hắn lẳng lặng ngồi đó, giúp nàng kẻ lông mi, để cho nàng cảm nhận được tư vị được săn sóc trang điểm vào sáng sớm. Tuy rằng lúc này đã là giữa trưa, hơn nữa vì để hắn vẽ thỏa thích, nàng còn rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
“Nàng gấp cái gì, còn thiếu một chút.” Vân Hi cười vặn mặt nàng lại, thấy người nàng cứng ngắc, mỏng manh như gốm sứ. Không tô son trát phấn vẫn mang vẻ đẹp hồn nhiên vốn có, nhất thời càng động tâm.
“Một hồi điểm thêm đóa hoa nhé?” Hắn nhìn mấy hộp son phấn đủ màu Tú Linh bày ở trên bàn, riêng màu đỏ đã có chừng mười loại.
“Đừng.” Phi Tâm ra sức nói, “Đừng điểm.” Trước kia nàng dù có điểm hoa, trong hộp trang sức hoa rất nhiều, nhưng nay lại cảm thấy, cứ tự nhiên như vậy lại đẹp mắt. Quái, nàng không phải giả đổi tính, là tính cách thật sự có chuyển biến!
“Không cần mấy thứ này, cứ để nàng điểm.” Hắn cong mắt cười, thích kẻ lông mi, muốn lấy mặt nàng ra đùa một tí.
“Vẫn không.” Phi Tâm nói xong thì rụt đầu lại, không cho hắn làm nữa.
Phi Tâm kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nói: “Bức ngự bút trước kia… Lúc trước Tuyết Thanh lấy bức tranh đó, sau thái hậu bởi vì chuyện Tuyết Thanh giả truyền thánh chỉ mà càng nhìn càng tức, tức giận đến xé thành hai nửa, Phi Tâm đau lòng đã lâu.
“Nàng cũng không tin đó là vẽ?” Vân Hi cười, thật sự bắt đầu điểm hoa lên trán nàng.
“Ngay cả thái hậu cũng không biết chàng biết vẽ hình người?” Phi Tâm thì thào, nàng biết rõ phía sau có Uông Thành Hải đứng canh, cho nên mới nói nhỏ thế này.
“Ừ, không phải cố ý muốn giấu. Sau khi đăng cơ, chịu những lời dạy đế nghiệp đế đức, mấy cái khác đều không quan trọng. Cái gì cầm kỳ thư họa thi tửu hoa, bất quá chỉ là thích thì làm mà thôi. Học vẽ là vì thái hậu ngày thường thích vẽ cảnh sơn thủy, vì để cho lão nhân gia vui vẻ mà rảnh rang thì đến học. Mỗi lần đều chỉ vẽ cảnh sơn thủy, thật ra thì ta vẽ người tốt hơn nhiều, nhưng không muốn cho người ta biết thôi. Nếu không làm hoàng đế, làm một họa sĩ cũng tốt!” Hắn nhẹ nhàng cười, “Cũng không phải thích hay không thích, bất quá bây giờ cũng giống như thích!”
Nàng cũng cười rộ lên: “Vậy khi nào chàng vẽ một bức giúp thiếp nhé?”
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, cắn môi nàng một cái, đột nhiên cười giỡn: “Vậy nàng biểu hiện tốt một chút, ta sẽ vẽ.”
Mặt nàng thoáng chốc đỏ, hai người đang ồn ào, nhất thời nghe thấy có người nhẹ giọng nói chuyện, Vân Hi quay đầu lại thì thấy Uông Thành Hải khom người đi qua bên này.
“Hoàng thượng, vừa rồi Lai Nhân Cung phái người đến nói, nói chủ tử Ngưng Hương Các không được khỏe.” Uông Thành Hải khẽ nói.
Vân Hi vừa nghe xong thì mở miệng hỏi: “Thái hậu biết chưa?”
“Bên Thọ Xuân Cung đã phái người đi xem.” Uông Thành Hải đáp lại.
Ngưng Hương Các là chỗ của Hòa Tần, thân thể Hoà Tần luôn không khỏe, từ lúc vào hạ thì càng ngày càng tệ. Lần trước lúc nàng mang thai, Hoà Tần không sang đây. Đức Phi vốn là tính mang nàng ta sang Thụy Ánh Đài tĩnh dưỡng, là Phi Tâm xin chỉ của thái hậu, hứa với Hoà Tần tịnh dưỡng ở trong cung trước rồi nói sau. Đầu tháng chín, Vân Hi đã triệu phụ thân Hoà Tần Tạ Đông Hải và thân thích vào kinh, nay người cũng sắp tới!
Hai người nhìn nhau, Vân Hi thả cây bút trong tay nói: “Trẫm đi thăm nàng ta một lát.” Hắn dừng một chút, cười cười, “Quý Phi cũng đi cùng trẫm đi? Mặc dù mang thai, đi qua đi lại cũng tốt cho thai nhi!” Phi Tâm cười một tiếng, để hắn túm lấy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook