Cung Lược
-
Chương 44: Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé!
Tố Dĩ thưa dạ, trở lại trong lều, lén giương mắt nhìn lên trên, “Chủ tử ngài đã vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Hoàng đế nói, vén tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng. Song Hỷ của Tư dục (hầu việc tắm rửa) khom lưng dâng khăn nóng lên, hắn một tay nhận lấy tự mình lau, một mặt hỏi, “Không thành công à?”
Nàng ngập ngừng, “Chủ tử nói cái gì không thành công ạ?”
Hoàng đế đã quen với tính giả ngu của nàng, xoay người ung dung nói, “Trẫm thấy Quỳnh Châu rất khỏe, dáng vẻ không giống như đã bị ngươi độc thủ. Mấy con kiến kia đâu? Chớ nói là đem đi ngâm rượu đấy!”
Nàng cười khan, “Chủ tử ngài nghĩ oan cho nô tỳ rồi, nô tỳ là loại người ác độc thế sao? Nô tỳ thiện chí giúp người, Quỳnh Châu lại chưa từng làm gì thù oán với nô tỳ, nô tỳ tội gì bắt kiến cắn nàng ta chứ.”
“Thật sao? Vậy ra là trẫm nghĩ nhầm?” Hắn vẻ mặt cười như không cười, đem khăn đã lạnh trong tay từ xa ném tới, “Trẫm có nghĩ oan cho ngươi hay không khó mà nói được, nhưng ngươi không có ánh mắt, đó là khẳng định.”
Tố Dĩ nhanh tay lẹ mắt đón lấy, miệng một mạch đáp lời, “Dạ dạ dạ, nô tỳ không có ánh mắt, để chủ tử tự mình lau tay…” Nhưng công việc này không thuộc phạm vi chức trách của nàng mà, cung nữ sao được lại gần nam chủ nhân hầu hạ lau người chứ? Đuổi hết người bên cạnh đi, đây không phải là cố tình gác nàng lên lửa sao!
Trong lòng suy nghĩ, trên tay không dám chần chờ. Nhanh chóng vắt khăn đi qua, nhìn thấy vạt áo nửa mở của hoàng đế, nàng có chút xấu hổ, “Thật ra chỉ lau qua loa như vậy không thoải mái, nô tỳ vẫn nên đi gọi Song Hỷ chuẩn bị nước tắm thì hơn!”
Hoàng đế chẳng thèm nhìn nàng, buông mắt nói, “Như vầy được rồi.”
Như vầy á… Làm nô tài, có đôi khi đừng quá xem mình là người, chủ tử nói gì thì làm nấy. Lúc bé nàng ở Ô Lan Mộc Thông từng thấy không ít nam nhân để cánh tay trần, trong mùa đông khắc nghiệt, dựng lều đóng cọc gỗ, thở ra khí trắng, xoa xoa nửa cánh tay trần là chuyện bình thường. Vạn tuế gia không phải là da thịt trắng hơn chút thôi ư, hậu duệ quý tộc của thiên hoàng được nuôi đến da mịn thịt mềm, về điểm này thì nàng chưa được nhìn.
Nàng cúi người đi qua, “Chủ tử, nô tỳ bắt đầu nhé. Ngài muốn lau mạnh hay nhẹ ạ?”
Hoàng đế cảm thấy buồn cười, lau mạnh, một nữ nhân có thể mạnh được bao nhiêu? Hắn ngồi lên tấm đệm da hổ, nói một câu: “Mạnh lên!!”
“Vâng ạ!” Nàng cắn răng một cái, bắt lấy long trảo, kéo cánh tay hắn thẳng ra, “Nô tỳ từng thấy người ta đấm bóp chà lưng trong nhà tắm, có người da thô, không chà mạnh là không ra hết ghét được.” Phủ khăn lông nóng lên cẳng tay hắn, “Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé.”
Ngoài cửa, Vinh Thọ cùng Trường Mãn Thọ thấy vậy mắt trợn trắng, chưa từng thấy nữ nhân nào dám làm vậy, đây mà là đang lau tay sao? Đây quả thực là đang chà xát quần áo thì đúng hơn! Bọn họ hai mặt nhìn nhau, khổ cho chủ tử còn thật sự chịu đựng nữa. Bọn họ thấy vậy bắp chân như nhũn ra, Vinh Thọ ở bên cạnh rướn cái họng vịt đực hét, “Tố Dĩ, Tố Dĩ… ngươi thật lớn mật!”
Tố Dĩ nghe vậy trên tay khựng lại, giương mắt nhìn hoàng đế, “Nô tỳ chưa dùng hết toàn lực, chủ tử nếu đau cứ lên tiếng ạ.”
Hoàng đế nghiến răng nghĩ, nha đầu này khá lắm, rất khỏe, có thể làm công việc của đàn ông. Có thể do lo hắn bị đau, nàng đỏ mặt vuốt ve trên cánh tay hắn. Nàng là vô tâm, nhưng cử động này lại khiến lồng ngực hoàng đế nhảy thót. Hắn hít sâu một hơi, nhìn nàng hơi chau hàng mày, khẽ cong lên làn môi đỏ mọng, khiến hắn không dời mắt đi được.
Trường Mãn Thọ giơ chân đá đá Vinh Thọ, Vinh Thọ cũng là kẻ tinh tường, cứ cái đà này xem ra sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, còn đứng đây nữa sẽ gây chướng mắt mất, bèn rũ hai tay lặng lẽ lui khỏi lều.
Nhoáng cái mọi người đã đi sạch, Tố Dĩ có chút lúng túng, cái này gọi là gì? Nhường chỗ cho nàng hả? Thái giám có đôi khi quá tinh ý thật không phải chuyện tốt! Nàng liếc hoàng đế một cái, tầm mắt của hắn rơi trên lò hương bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lều mở cửa sổ, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng. Mặt trời bên ngoài chiếu vào, hình thành một chùm ánh sáng hẹp hẹp, hoàng đế đang ngồi bên cạnh chùm sáng, gương mặt nhìn nghiêng ưu nhã, nét cong quai hàm kiên nghị. Tố Dĩ không quản được ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, phần ngực bụng của hoàng đế phân chia thật rõ ràng a! Kỳ quái, một người ngồi cả ngày, sao có thể luyện được vóc dáng cường tráng thế này chứ?
“Chủ tử bình thường cũng luyện quyền đấu vật ạ?” Nàng một lần nữa vắt khăn lau cánh tay bên kia, lúc này đã nhẹ hơn, từ từ cẩn thận lau qua lại, “Nô tỳ thấy ngài cả ngày bận rộn như vậy, làm gì có lúc rảnh rỗi chứ?”
Hắn ừm một tiếng, “Cũng không thường luyện, trong mười ngày trích ra một ngày lên sàn đấu vật, chưa đến nỗi lạ lẫm.” Hắn dời tầm mắt đối diện nàng, “Ngươi đến nhà tắm lúc nào? Trong kinh thành có nhà tắm nữ?”
Nàng chớp chớp mắt, “Lúc bé nô tỳ từng đi theo a mã đến Phúc Hưng Lâu, ông để nô tỳ trong phòng bao, một mình đi đấm bóp. Nô tỳ đợi hồi lâu không thấy, bèn trực tiếp đến nhà tắm tìm ông.”
Hoàng đế nghe xong chậc lưỡi, “Ngươi… còn ra một đứa con gái nữa không? Nhìn thấy cái gì rồi?”
Nàng sợ tới mức co rụt lại, “Thật sự là không thấy gì cả ạ, đám đàn ông ở ngoài phòng làm giãn gân cốt, nửa người dưới đều có quấn khăn ạ.”
Hóa ra nàng ta còn ngại chưa nhìn đủ sao? Hoàng đế đỏ cả mặt mo, cô nàng này từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, cha mẹ nàng ta cũng không quản!
Tố Dĩ thấy hắn ngoảnh mặt đi, như thể không chịu được mình, bản thân cũng rất biết điều, nhún người nói, “Nô tỳ lau người không hợp quy củ, chủ tử đợi chút, nô tỳ đi gọi người vào hầu hạ.”
“Không cần.” Hoàng đế đứng lên, tự mình buộc từng cúc áo. Sau lấy thường phục móc trên giá áo, lúc này Tố Dĩ có nhãn lực, vội vàng cầm đai Ngọa long đến.
Hoàng đế đứng thẳng như cán bút, cúi đầu nhìn, nàng quỳ một chân xuống đất, kéo hai đầu dây lưng, giang rộng lồng ngực ra buộc đai lưng cho hắn, hoảng hốt có loại ảo ảnh như nàng muốn nhảy vào lồng ngực hắn vậy. Hắn mím môi lại, đầu óc có chút mông lung, duỗi tay đặt lên vai nàng.
Tố Dĩ hô hấp cứng lại, hơi dừng một chút mới ngưỡng mặt lên nhìn, “Chủ tử sao thế ạ?”
Hắn không nói lời nào, cứ thế nhìn nàng. Vai nàng mỏng manh, thật không tương xứng với sức lực cả người nàng. Hoàng đế chầm chậm hiện lên chút ý cười, đây là một cô nàng ly kỳ cổ quái, hắn đã quen với những sắc mặt nề nếp trong triều và đủ các loại uyển mị kiều nhu trong hậu cung, sự xuất hiện của nàng không khiến người kinh diễm, nhưng lại ngấm ngầm tưới nhuần cỏ cây vạn vật. Hắn vô thức vuốt ve đầu vai nàng, nếu như giữ nàng lại thì sao? Giữ ở bên người, vây khốn nàng, để nàng cùng hắn đi hết đời người khô khan vô vị này…
Ngón tay hắn di động một lần, trái tim nàng lại nhảy lên một cái, không thể vùng giãy, dựng đứng cả lông tơ. Ánh mắt Hoàng đế cổ quái, nàng có chút sợ hãi. Duỗi hai chân cứng ngắc đứng thẳng lên, hai người dán rất gần, đứng mặt đối mặt, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, rất bất an, nhưng trong bất an ẩn hiện mang theo vui mừng khấp khởi, khiến cả người không biết làm sao.
Bàn tay Hoàng đế từ bả vai nàng lướt xuống, nàng mặc áo chẽn thêu mây được khảm viền rộng, màu áo nâu thêm vào cổ áo đen, càng tôn lên gương mặt trắng mềm. Quỷ thần xui khiến, hắn cầm lấy tay nàng, cẩn thận bao trong lòng bàn tay, hỏi nàng “Có lạnh không?”
Lạnh chứ, mồ hôi hột chảy ròng ròng rồi đây này. Tố Dĩ không dám trả lời, nàng sợ thiếu điều nhũn ra rồi, lần đầu tiên cảm thấy vóc người cao không tốt, hai bắp đùi không chịu nổi thân thể, như muốn trượt thẳng xuống. Nàng khum vai rụt cổ không biết nên ứng đối ra sao, ngay cả dũng khí giương mí mắt cũng không có. Đầu óc quay mòng như máy xay gió, không thể tiếp tục như vậy được, nàng phải tự cứu lấy thân thôi. Trong đầu chợt lóe, bèn đắp lên một khuôn mặt tươi cười, lui về sau một bước, thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nhanh tay kéo bộ Hồ lô hoạt kế đến, một lần nữa quỳ xuống, vừa đeo cho hắn vừa nói, “Chủ tử thông cảm cho chúng nô tài, thật làm ấm lòng nô tỳ. Nô tỳ không lạnh ạ, nơi này tuy gió lớn, nhưng mặt trời lên rất cao. Ngược lại, chủ tử quan sát bãi phải khoác thêm áo choàng, mới nãy Phùng Lam Thanh đã đưa tới rồi, đang gác trên giá, để nô tỳ đi lấy cho ngài.”
Nàng trong miệng bận rộn, trên mặt mỉm cười, tay chân lanh lẹ, loáng cái đã lẩn ra sau bình phong. Hoàng đế đơn độc mà đứng, hoang mang mờ mịt, hệt như chuyện vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hắn, kỳ thật không hề xảy ra chuyện gì, càng như vậy, hắn càng không cam lòng. Cho mặt mũi mà không cần, nàng quá đề cao mình rồi, gan cũng đủ lớn đấy, dám múa Thái Cực với hắn. Cô nàng khoái diễn trò này, có gì đáng chứ!
Hiển nhiên, hoàng đế chưa từng bị bác bỏ mặt mũi như lúc này, lúc Tố Dĩ nâng áo choàng Kim Long đi ra thấy hắn mặt mày xanh đen, vẫn đứng ở vị trí cũ không hề nhúc nhích. Nàng sợ tới mức bắp chân chuột rút, luận về tuổi nàng cũng không xem là nhỏ, chuyện nam nữ cũng biết sơ sơ. Thật sợ hắn thẹn quá hóa giận đến Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ***), mình còn phải câm điếc không nói cho ai biết được, thế chẳng phải lỗ lớn sao!
Thế là nàng phải tiếp tục huyên thuyên, móc ra bình hít Vạn Hác Tùng Phong kia dâng lên, “Chủ tử, bình hít của ngài còn cần không? Nô tỳ đã súc sạch rồi, bên trong không có mùi gì đâu….”
Hắn liếc nàng một cái, trên mặt tụ một tầng mây đen dày đặc. Không nói gì, quay đầu hướng khác.
Tố Dĩ cảm thấy thật nan giải, không thể làm rõ, đành phải đi theo cười chen vào, “Nếu chủ tử chê, vậy thì thưởng nô tỳ nhé. Bình hít này là bút tích của danh gia, bỏ đi thì thật phí.”
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi có chiến công gì? Cũng dám đến xin thưởng?”
Nàng ấp úng, “Nô tỳ làm bẩn đồ của chủ tử, trong lòng áy náy không yên. Đồ tốt thế này, bỏ đi thật phí. Nếu chủ tử muốn giữ lại, thì xem như nô tỳ chưa nói gì cả ạ.” Nàng giăng áo choàng nói, “Bên ngoài sừng trâu thổi vang dội thế, có lẽ là săn được con mồi rồi. Chủ tử muốn đi xem không, nô tỳ gọi người đến hầu hạ chủ tử thăng tọa.” (thăng tọa: ngồi trên cao mà thuyết pháp)
Hoàng đế dáng người cao lớn, với vóc người của nàng còn phải nhón chân lên mới làm được. Hắn đang tức tối, tướng đứng càng thẳng tắp hơn. Tố Dĩ nuốt hớp nước miếng, làm hoàng đế không chịu nói phải trái, ngươi có thể bắt hắn thế nào? Chẳng qua là càng nhích tới gần hắn thì càng hoảng hốt, lồng ngực tắc nghẹn, từng thớ thịt bắt đầu phát đau. Thật vất vả mới ổn định được tay chân khoác áo choàng cho hắn, hắn bỗng hất tay một phen đoạt tới. Không nhìn nàng lấy một cái, tự mình buộc dây rồi đi ra cửa lều. Vung tay một cái, màn cửa màu vàng kim sau lưng hắn phất ra một quãng thật xa, lần này nổi giận thật rồi.
Tố Dĩ đứng tần ngần, một lúc vẫn chưa hiểu ra. Nàng xòe hai tay ra nhìn, khuya ngày hôm trước Vạn tuế gia nắm tay nàng, nàng ấy vậy mà còn có thể nguyên lành mang suy nghĩ thờ ơ, nhưng hôm nay thì sao? Một cái nắm tay thật chặt, còn hỏi nàng có lạnh không. Mi mắt ôn hòa, giọng nói dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với “nghiêm khắc nặng lời” của mọi ngày, vậy bây giờ phải làm sao đây?
Nàng nghĩ có lẽ là do hoàn cảnh, nam nhiều nữ ít mới khiến con người ta trở nên không bình thường. Đợi trở về cung, cho dù là trở về hành cung Nhiệt Hà, Vạn tuế gia sẽ quên bẵng đi chút chuyện cỏn con này, mọi người cũng được siêu sinh rồi.
Trên mặt thảm Tân Cương trước cửa lều lớn hiện lên một tầng quang, Vinh Thọ ló nửa người vào, đánh giá nàng một cái, ré cổ họng nói, “Giờ sao? Chủ tử mất hứng, là ngươi không tận tâm hầu hạ?”
Tố Dĩ hồi thần, nhún gối hành lễ với hắn, “Ta cầu Đại tổng quản một chuyện, xin Đại tổng quản thành toàn.”
Vinh Thọ nghe thế chui vào, híp mắt nhìn nàng, ôm phất trần ừ một tiếng, “Trước nói thử xem là chuyện gì, cô cũng biết, nơi ta có thể làm chủ có hạn, không thể đáp ứng cô hết được.”
“Không phải là gì việc khó, Đại tổng quản nhấc tay là có thể làm được.” Nàng nịnh nọt đôi câu mới nói, “Tay chân ta không lanh lẹ, khiến cho chủ tử mất vui. Ta nghĩ, thay vì gánh lấy đầu gió, không bằng tránh trước thì tốt hơn. Vừa là vì bản thân ta, cũng là vì Vạn tuế gia. Đại tổng quản, ngài xem, liệu trước tiên điều ta tới chỗ may vá có được không?”
Vinh Thọ ra chiều rất đắn đo, “Cô là người của ngự tiền, lại là người Vạn tuế gia xem trọng, ta tự chủ trương sợ không đảm đương nổi.” Hắn mím môi ngẫm nghĩ, “Vầy đi, nếu nói trên người không lanh lẹ, coi như cô xin nghỉ đi. Cô đến Tứ Chấp Khố lo chuyện y phục đi, ta sẽ bảo Quỳnh Châu làm thay cô hai ngày, cô thấy có được không?”
Tố Dĩ luôn miệng tạ ơn, dù sao trốn được lần nào hay lần đó. Đám người Vinh Thọ tính làm gì nàng cũng chẳng thèm quan tâm, điều chức không được chỉ đành cáo ốm, bệnh mãi Vạn tuế gia nghe quen rồi, từ từ sẽ quên đi thôi.
“Không vất vả.” Hoàng đế nói, vén tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng. Song Hỷ của Tư dục (hầu việc tắm rửa) khom lưng dâng khăn nóng lên, hắn một tay nhận lấy tự mình lau, một mặt hỏi, “Không thành công à?”
Nàng ngập ngừng, “Chủ tử nói cái gì không thành công ạ?”
Hoàng đế đã quen với tính giả ngu của nàng, xoay người ung dung nói, “Trẫm thấy Quỳnh Châu rất khỏe, dáng vẻ không giống như đã bị ngươi độc thủ. Mấy con kiến kia đâu? Chớ nói là đem đi ngâm rượu đấy!”
Nàng cười khan, “Chủ tử ngài nghĩ oan cho nô tỳ rồi, nô tỳ là loại người ác độc thế sao? Nô tỳ thiện chí giúp người, Quỳnh Châu lại chưa từng làm gì thù oán với nô tỳ, nô tỳ tội gì bắt kiến cắn nàng ta chứ.”
“Thật sao? Vậy ra là trẫm nghĩ nhầm?” Hắn vẻ mặt cười như không cười, đem khăn đã lạnh trong tay từ xa ném tới, “Trẫm có nghĩ oan cho ngươi hay không khó mà nói được, nhưng ngươi không có ánh mắt, đó là khẳng định.”
Tố Dĩ nhanh tay lẹ mắt đón lấy, miệng một mạch đáp lời, “Dạ dạ dạ, nô tỳ không có ánh mắt, để chủ tử tự mình lau tay…” Nhưng công việc này không thuộc phạm vi chức trách của nàng mà, cung nữ sao được lại gần nam chủ nhân hầu hạ lau người chứ? Đuổi hết người bên cạnh đi, đây không phải là cố tình gác nàng lên lửa sao!
Trong lòng suy nghĩ, trên tay không dám chần chờ. Nhanh chóng vắt khăn đi qua, nhìn thấy vạt áo nửa mở của hoàng đế, nàng có chút xấu hổ, “Thật ra chỉ lau qua loa như vậy không thoải mái, nô tỳ vẫn nên đi gọi Song Hỷ chuẩn bị nước tắm thì hơn!”
Hoàng đế chẳng thèm nhìn nàng, buông mắt nói, “Như vầy được rồi.”
Như vầy á… Làm nô tài, có đôi khi đừng quá xem mình là người, chủ tử nói gì thì làm nấy. Lúc bé nàng ở Ô Lan Mộc Thông từng thấy không ít nam nhân để cánh tay trần, trong mùa đông khắc nghiệt, dựng lều đóng cọc gỗ, thở ra khí trắng, xoa xoa nửa cánh tay trần là chuyện bình thường. Vạn tuế gia không phải là da thịt trắng hơn chút thôi ư, hậu duệ quý tộc của thiên hoàng được nuôi đến da mịn thịt mềm, về điểm này thì nàng chưa được nhìn.
Nàng cúi người đi qua, “Chủ tử, nô tỳ bắt đầu nhé. Ngài muốn lau mạnh hay nhẹ ạ?”
Hoàng đế cảm thấy buồn cười, lau mạnh, một nữ nhân có thể mạnh được bao nhiêu? Hắn ngồi lên tấm đệm da hổ, nói một câu: “Mạnh lên!!”
“Vâng ạ!” Nàng cắn răng một cái, bắt lấy long trảo, kéo cánh tay hắn thẳng ra, “Nô tỳ từng thấy người ta đấm bóp chà lưng trong nhà tắm, có người da thô, không chà mạnh là không ra hết ghét được.” Phủ khăn lông nóng lên cẳng tay hắn, “Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé.”
Ngoài cửa, Vinh Thọ cùng Trường Mãn Thọ thấy vậy mắt trợn trắng, chưa từng thấy nữ nhân nào dám làm vậy, đây mà là đang lau tay sao? Đây quả thực là đang chà xát quần áo thì đúng hơn! Bọn họ hai mặt nhìn nhau, khổ cho chủ tử còn thật sự chịu đựng nữa. Bọn họ thấy vậy bắp chân như nhũn ra, Vinh Thọ ở bên cạnh rướn cái họng vịt đực hét, “Tố Dĩ, Tố Dĩ… ngươi thật lớn mật!”
Tố Dĩ nghe vậy trên tay khựng lại, giương mắt nhìn hoàng đế, “Nô tỳ chưa dùng hết toàn lực, chủ tử nếu đau cứ lên tiếng ạ.”
Hoàng đế nghiến răng nghĩ, nha đầu này khá lắm, rất khỏe, có thể làm công việc của đàn ông. Có thể do lo hắn bị đau, nàng đỏ mặt vuốt ve trên cánh tay hắn. Nàng là vô tâm, nhưng cử động này lại khiến lồng ngực hoàng đế nhảy thót. Hắn hít sâu một hơi, nhìn nàng hơi chau hàng mày, khẽ cong lên làn môi đỏ mọng, khiến hắn không dời mắt đi được.
Trường Mãn Thọ giơ chân đá đá Vinh Thọ, Vinh Thọ cũng là kẻ tinh tường, cứ cái đà này xem ra sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, còn đứng đây nữa sẽ gây chướng mắt mất, bèn rũ hai tay lặng lẽ lui khỏi lều.
Nhoáng cái mọi người đã đi sạch, Tố Dĩ có chút lúng túng, cái này gọi là gì? Nhường chỗ cho nàng hả? Thái giám có đôi khi quá tinh ý thật không phải chuyện tốt! Nàng liếc hoàng đế một cái, tầm mắt của hắn rơi trên lò hương bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lều mở cửa sổ, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng. Mặt trời bên ngoài chiếu vào, hình thành một chùm ánh sáng hẹp hẹp, hoàng đế đang ngồi bên cạnh chùm sáng, gương mặt nhìn nghiêng ưu nhã, nét cong quai hàm kiên nghị. Tố Dĩ không quản được ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, phần ngực bụng của hoàng đế phân chia thật rõ ràng a! Kỳ quái, một người ngồi cả ngày, sao có thể luyện được vóc dáng cường tráng thế này chứ?
“Chủ tử bình thường cũng luyện quyền đấu vật ạ?” Nàng một lần nữa vắt khăn lau cánh tay bên kia, lúc này đã nhẹ hơn, từ từ cẩn thận lau qua lại, “Nô tỳ thấy ngài cả ngày bận rộn như vậy, làm gì có lúc rảnh rỗi chứ?”
Hắn ừm một tiếng, “Cũng không thường luyện, trong mười ngày trích ra một ngày lên sàn đấu vật, chưa đến nỗi lạ lẫm.” Hắn dời tầm mắt đối diện nàng, “Ngươi đến nhà tắm lúc nào? Trong kinh thành có nhà tắm nữ?”
Nàng chớp chớp mắt, “Lúc bé nô tỳ từng đi theo a mã đến Phúc Hưng Lâu, ông để nô tỳ trong phòng bao, một mình đi đấm bóp. Nô tỳ đợi hồi lâu không thấy, bèn trực tiếp đến nhà tắm tìm ông.”
Hoàng đế nghe xong chậc lưỡi, “Ngươi… còn ra một đứa con gái nữa không? Nhìn thấy cái gì rồi?”
Nàng sợ tới mức co rụt lại, “Thật sự là không thấy gì cả ạ, đám đàn ông ở ngoài phòng làm giãn gân cốt, nửa người dưới đều có quấn khăn ạ.”
Hóa ra nàng ta còn ngại chưa nhìn đủ sao? Hoàng đế đỏ cả mặt mo, cô nàng này từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, cha mẹ nàng ta cũng không quản!
Tố Dĩ thấy hắn ngoảnh mặt đi, như thể không chịu được mình, bản thân cũng rất biết điều, nhún người nói, “Nô tỳ lau người không hợp quy củ, chủ tử đợi chút, nô tỳ đi gọi người vào hầu hạ.”
“Không cần.” Hoàng đế đứng lên, tự mình buộc từng cúc áo. Sau lấy thường phục móc trên giá áo, lúc này Tố Dĩ có nhãn lực, vội vàng cầm đai Ngọa long đến.
Hoàng đế đứng thẳng như cán bút, cúi đầu nhìn, nàng quỳ một chân xuống đất, kéo hai đầu dây lưng, giang rộng lồng ngực ra buộc đai lưng cho hắn, hoảng hốt có loại ảo ảnh như nàng muốn nhảy vào lồng ngực hắn vậy. Hắn mím môi lại, đầu óc có chút mông lung, duỗi tay đặt lên vai nàng.
Tố Dĩ hô hấp cứng lại, hơi dừng một chút mới ngưỡng mặt lên nhìn, “Chủ tử sao thế ạ?”
Hắn không nói lời nào, cứ thế nhìn nàng. Vai nàng mỏng manh, thật không tương xứng với sức lực cả người nàng. Hoàng đế chầm chậm hiện lên chút ý cười, đây là một cô nàng ly kỳ cổ quái, hắn đã quen với những sắc mặt nề nếp trong triều và đủ các loại uyển mị kiều nhu trong hậu cung, sự xuất hiện của nàng không khiến người kinh diễm, nhưng lại ngấm ngầm tưới nhuần cỏ cây vạn vật. Hắn vô thức vuốt ve đầu vai nàng, nếu như giữ nàng lại thì sao? Giữ ở bên người, vây khốn nàng, để nàng cùng hắn đi hết đời người khô khan vô vị này…
Ngón tay hắn di động một lần, trái tim nàng lại nhảy lên một cái, không thể vùng giãy, dựng đứng cả lông tơ. Ánh mắt Hoàng đế cổ quái, nàng có chút sợ hãi. Duỗi hai chân cứng ngắc đứng thẳng lên, hai người dán rất gần, đứng mặt đối mặt, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, rất bất an, nhưng trong bất an ẩn hiện mang theo vui mừng khấp khởi, khiến cả người không biết làm sao.
Bàn tay Hoàng đế từ bả vai nàng lướt xuống, nàng mặc áo chẽn thêu mây được khảm viền rộng, màu áo nâu thêm vào cổ áo đen, càng tôn lên gương mặt trắng mềm. Quỷ thần xui khiến, hắn cầm lấy tay nàng, cẩn thận bao trong lòng bàn tay, hỏi nàng “Có lạnh không?”
Lạnh chứ, mồ hôi hột chảy ròng ròng rồi đây này. Tố Dĩ không dám trả lời, nàng sợ thiếu điều nhũn ra rồi, lần đầu tiên cảm thấy vóc người cao không tốt, hai bắp đùi không chịu nổi thân thể, như muốn trượt thẳng xuống. Nàng khum vai rụt cổ không biết nên ứng đối ra sao, ngay cả dũng khí giương mí mắt cũng không có. Đầu óc quay mòng như máy xay gió, không thể tiếp tục như vậy được, nàng phải tự cứu lấy thân thôi. Trong đầu chợt lóe, bèn đắp lên một khuôn mặt tươi cười, lui về sau một bước, thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nhanh tay kéo bộ Hồ lô hoạt kế đến, một lần nữa quỳ xuống, vừa đeo cho hắn vừa nói, “Chủ tử thông cảm cho chúng nô tài, thật làm ấm lòng nô tỳ. Nô tỳ không lạnh ạ, nơi này tuy gió lớn, nhưng mặt trời lên rất cao. Ngược lại, chủ tử quan sát bãi phải khoác thêm áo choàng, mới nãy Phùng Lam Thanh đã đưa tới rồi, đang gác trên giá, để nô tỳ đi lấy cho ngài.”
Nàng trong miệng bận rộn, trên mặt mỉm cười, tay chân lanh lẹ, loáng cái đã lẩn ra sau bình phong. Hoàng đế đơn độc mà đứng, hoang mang mờ mịt, hệt như chuyện vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hắn, kỳ thật không hề xảy ra chuyện gì, càng như vậy, hắn càng không cam lòng. Cho mặt mũi mà không cần, nàng quá đề cao mình rồi, gan cũng đủ lớn đấy, dám múa Thái Cực với hắn. Cô nàng khoái diễn trò này, có gì đáng chứ!
Hiển nhiên, hoàng đế chưa từng bị bác bỏ mặt mũi như lúc này, lúc Tố Dĩ nâng áo choàng Kim Long đi ra thấy hắn mặt mày xanh đen, vẫn đứng ở vị trí cũ không hề nhúc nhích. Nàng sợ tới mức bắp chân chuột rút, luận về tuổi nàng cũng không xem là nhỏ, chuyện nam nữ cũng biết sơ sơ. Thật sợ hắn thẹn quá hóa giận đến Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ***), mình còn phải câm điếc không nói cho ai biết được, thế chẳng phải lỗ lớn sao!
Thế là nàng phải tiếp tục huyên thuyên, móc ra bình hít Vạn Hác Tùng Phong kia dâng lên, “Chủ tử, bình hít của ngài còn cần không? Nô tỳ đã súc sạch rồi, bên trong không có mùi gì đâu….”
Hắn liếc nàng một cái, trên mặt tụ một tầng mây đen dày đặc. Không nói gì, quay đầu hướng khác.
Tố Dĩ cảm thấy thật nan giải, không thể làm rõ, đành phải đi theo cười chen vào, “Nếu chủ tử chê, vậy thì thưởng nô tỳ nhé. Bình hít này là bút tích của danh gia, bỏ đi thì thật phí.”
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi có chiến công gì? Cũng dám đến xin thưởng?”
Nàng ấp úng, “Nô tỳ làm bẩn đồ của chủ tử, trong lòng áy náy không yên. Đồ tốt thế này, bỏ đi thật phí. Nếu chủ tử muốn giữ lại, thì xem như nô tỳ chưa nói gì cả ạ.” Nàng giăng áo choàng nói, “Bên ngoài sừng trâu thổi vang dội thế, có lẽ là săn được con mồi rồi. Chủ tử muốn đi xem không, nô tỳ gọi người đến hầu hạ chủ tử thăng tọa.” (thăng tọa: ngồi trên cao mà thuyết pháp)
Hoàng đế dáng người cao lớn, với vóc người của nàng còn phải nhón chân lên mới làm được. Hắn đang tức tối, tướng đứng càng thẳng tắp hơn. Tố Dĩ nuốt hớp nước miếng, làm hoàng đế không chịu nói phải trái, ngươi có thể bắt hắn thế nào? Chẳng qua là càng nhích tới gần hắn thì càng hoảng hốt, lồng ngực tắc nghẹn, từng thớ thịt bắt đầu phát đau. Thật vất vả mới ổn định được tay chân khoác áo choàng cho hắn, hắn bỗng hất tay một phen đoạt tới. Không nhìn nàng lấy một cái, tự mình buộc dây rồi đi ra cửa lều. Vung tay một cái, màn cửa màu vàng kim sau lưng hắn phất ra một quãng thật xa, lần này nổi giận thật rồi.
Tố Dĩ đứng tần ngần, một lúc vẫn chưa hiểu ra. Nàng xòe hai tay ra nhìn, khuya ngày hôm trước Vạn tuế gia nắm tay nàng, nàng ấy vậy mà còn có thể nguyên lành mang suy nghĩ thờ ơ, nhưng hôm nay thì sao? Một cái nắm tay thật chặt, còn hỏi nàng có lạnh không. Mi mắt ôn hòa, giọng nói dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với “nghiêm khắc nặng lời” của mọi ngày, vậy bây giờ phải làm sao đây?
Nàng nghĩ có lẽ là do hoàn cảnh, nam nhiều nữ ít mới khiến con người ta trở nên không bình thường. Đợi trở về cung, cho dù là trở về hành cung Nhiệt Hà, Vạn tuế gia sẽ quên bẵng đi chút chuyện cỏn con này, mọi người cũng được siêu sinh rồi.
Trên mặt thảm Tân Cương trước cửa lều lớn hiện lên một tầng quang, Vinh Thọ ló nửa người vào, đánh giá nàng một cái, ré cổ họng nói, “Giờ sao? Chủ tử mất hứng, là ngươi không tận tâm hầu hạ?”
Tố Dĩ hồi thần, nhún gối hành lễ với hắn, “Ta cầu Đại tổng quản một chuyện, xin Đại tổng quản thành toàn.”
Vinh Thọ nghe thế chui vào, híp mắt nhìn nàng, ôm phất trần ừ một tiếng, “Trước nói thử xem là chuyện gì, cô cũng biết, nơi ta có thể làm chủ có hạn, không thể đáp ứng cô hết được.”
“Không phải là gì việc khó, Đại tổng quản nhấc tay là có thể làm được.” Nàng nịnh nọt đôi câu mới nói, “Tay chân ta không lanh lẹ, khiến cho chủ tử mất vui. Ta nghĩ, thay vì gánh lấy đầu gió, không bằng tránh trước thì tốt hơn. Vừa là vì bản thân ta, cũng là vì Vạn tuế gia. Đại tổng quản, ngài xem, liệu trước tiên điều ta tới chỗ may vá có được không?”
Vinh Thọ ra chiều rất đắn đo, “Cô là người của ngự tiền, lại là người Vạn tuế gia xem trọng, ta tự chủ trương sợ không đảm đương nổi.” Hắn mím môi ngẫm nghĩ, “Vầy đi, nếu nói trên người không lanh lẹ, coi như cô xin nghỉ đi. Cô đến Tứ Chấp Khố lo chuyện y phục đi, ta sẽ bảo Quỳnh Châu làm thay cô hai ngày, cô thấy có được không?”
Tố Dĩ luôn miệng tạ ơn, dù sao trốn được lần nào hay lần đó. Đám người Vinh Thọ tính làm gì nàng cũng chẳng thèm quan tâm, điều chức không được chỉ đành cáo ốm, bệnh mãi Vạn tuế gia nghe quen rồi, từ từ sẽ quên đi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook