Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
-
Chương 28: Đến Thăm
Lộ Chỉ không biết rốt cuộc Sầm Tề Viễn muốn làm gì.
Cậu đã lớn rồi, không còn là một đứa nhóc như trước kia chỉ cần một bọc kẹo là có thể dỗ dành được cậu. Nhưng Sầm Tề Viễn vẫn dùng cách như xưa để dỗ cậu.
Lộ Chỉ không hề thích cảm giác này.
Nói cụ thể là, Sầm Tề Viễn không cần tốn một chút tâm tư nào là có thể dỗ cậu, giống như là nuôi một con mèo nhỏ không để tâm tới.
Không muốn cùng hắn nói nhiều, Lộ Chỉ đem gói kẹo Sầm Tề Viễn bỏ vào tay cậu, xé mở nói: “Còn chuyện gì khác sao?”
Thấy cậu lạnh nhạt như vậy, Sầm Tề Viêzn vốn được cưng chiều mà lớn lên thật sự rất không thích, lời nói đến bên miệng cũng im.
Hai người câu được câu không trò chuyện, hắn liền bị một cuộc điện thoại kéo đi. Sầm Tề Viễn đến đây vốn là vì công việc, thăm Lộ Chỉ chjr là tiện đường.
Hắn cầm điện thoại, vẫy vẫy tay với cậu: “Ca ca có việc bận, đi trước.”
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn hắn, không hề lưu luyến nói: “Tạm biệt.”
Hắn đi rồi, Lộ Chỉ liếc mắt nhìn bóng cây phía trước có thùng rác, đem tất cả kẹo Sầm Tề Viễn mua bỏ vào.
Giống như vứt bỏ một đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp. Như vứt rác vậy.
Sầm Tề Viễn là cái thứ rác rưởi gì, không thể hiểu được tại sao cậu cùng hắn chiến tranh lạnh 4 năm, hiện tại trở về là có thể tùy tiện dùng một câu "ca ca sai rồi" để dỗ cậu vui vẻ sao?
Lộ Chỉ cậu từ bao giờ rớt giá đến vậy.
Thiếu niên nâng cằm, tức giận đá góc tường, rất kiêu ngạo.
Cậu cầm sách đem về ký túc xá, nhớ lại vị kẹo chua ngọt vừa rồi, có chút thèm.
Cậu từ nhỏ đã thích ăn kẹo, thích ăn hết tất cả những thứ có đồ ngọt. Ngọt có thể làm lòng người bình tĩnh lại, đặc biệt là kẹo đường.
Lộ Chỉ lấy từ trong túi ra 100 đồng, đi thẳng đến siêu thị của trường.
Hừ, cậu mới không thèm Sầm Tề Viễn mua cho, tự cậu có tiền mua.
…… Tuy rằng Lộ Mạnh Thịnh mỗi tháng chỉ cho cậu 1500 đồng.
Nhưng Lộ Chỉ như cũ cảm thấy mình rất có tiền.
Nhưng không.
Lúc cậu học cao tam, ông bố khó tính của cậu chỉ cho cậu mỗi tháng 500 đồng.
Nghèo rớt mồng tơi.
Siêu thị trong trường cũng không bán nhiều đồ, Lộ Chỉ ở trước kệ hàng dạo một vòng, có Coca, khoai tây lát, hạt dưa, kẹo cao su, kẹo que thậm chí còn có cả khoai tây chiên, còn có cả hành lá mà cậu không ăn.
Nhưng cố tình chính là không có kẹo nổ cậu muốn ăn.
Lộ Chỉ không chịu thua, đến trường quầy hỏi dì tính tiền: “Dì ơi, cho con hỏi, nơi này có bán kẹo nổ không?”
Dì vừa đang áo len vừa xem phim đầu cũng không thèm ngẩn: “Không có.” Qua vài giây, dì ngẩn đầu, như là sực nhớ lại Lộ Chỉ mới hỏi cái gì, nghi hoặc mà hỏi lại: "Kẹo nổ là cái thứ gì?”
Lộ Chỉ: “……”
Cậu cong lưng nhụt chí đi ra ngoài, liền nhắn tin cho Tống Du.
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Ba ba muốn ăn kẹo nổ.
Tống Du chắc đang cầm điện thoại, trả lời rất nhanh: Là cái thứ gì?
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Kẹo / đáng thương
Tống Du: Vậy cậu đi mua đi, nói với tôi cũng như không / moi mũi
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ:……
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: guna
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Ba ba đơn phương tuyên bố kết thúc quan hệ ba con giữa chúng ta.
Lộ Chỉ chính là bỗng nhiên muốn ăn kẹo nổ. Nói không rõ nguyên nhân, chỉ là bây giờ rất muốn ăn kẹo nổ.
Lâu lắm rồi cậu cũng chưa ăn lai kẹo nổ, nhưng chưa bao giờ thèm đến vậy.
Như hiện tại, vào lúc này lại vô cùng muốn ăn.
Cậu ngồi trên ghế dài trong khu rừng nhỏ, người nghiên sang một bên, nhắn tin cho Tần Tư Hoán.
—— “Tần Tư Hoán.”
—— “Muốn ăn kẹo nổ.”
Nhắn tin xong, cậu gục mặt xuống, cong lưng, cánh tay để trên đùi, ngẩng đầu, nhìn ánh nắng xuyên qua lá cây, lại nghĩ tới rất nhiều sự việc nhỏ.
Sầm Tề Viễn khi còn nhỏ là một ca ca rất đáng tin cậy, Lộ Chỉ thích hắn, tín nhiệm hắn, muốn thân cận với hắn.
Lúc đầu Sầm Tề Viễn rất xa cách với cậu, không thân cũng không xa cách. Giống như chơi với một con mèo nhỏ.
Nhưng lúc đó cậu còn nhỏ không cảm nhận được.
Nhóc con rất ngây thơ, đơn thuần thích một ca ca, loại tình cảm đơn thuần bền vững, có thể đem mọi lỗi lầm xóa sạch.
Sầm Tề Viễn mười tuổi đã là công tử trong vòng con nhà giàu, lúc còn rất nhỏ liền có bạn gái, đua xe, tham gia hộp đêm, đi quán bar, bất đồng chính là tính cách hắn rất ôn nhu, cùng hắn ở chung liền ấm áp như gió xuân, làm người khác cảm thấy thoải mái.
Có cái câu gì "Thanh mai trúc mã" là chỉ mối quan hệ của cậu với Sầm Tề Viễn lúc đó.
Nhưng khi Sầm Tề Viễn vào đại học, cậu mới học cấp 2, cảm thấy xuất ngoại là đi đến một nơi rất xa, cậu sẽ không còn gặp lại ca ca nữa.
Lúc cậu học cấp 2, đã mơ hồ cảm giác được tình cảm của mình đối với Sầm Tề Viễn có chút khác biệt.
Sầm Tề Viễn quen bạn gái, cậu liền không vui. Sầm Tề Viễn chơi đùa với Trịnh Nguyên như chơi đùa với cậu, cậu sẽ cảm thấy bực, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ. Sầm Tề Viễn đào hoa, bạn gái lâu lâu sẽ đổi một người khác, cậu sẽ không vui nhưng cũng có chút mong chờ.
Hắn xuất ngoại 4 năm, không hề có tin tức, cậu liền xem hắn như chết rồi.
——
Tần Tư Hoán buổi chiều có mở một cuộc họp, màn hình PPT rất nhanh lật một trang rồi một trang, đến khi trời tối lúc nào cũng không hay.
Chờ tất cả mọi người ra khỏi phòng họp, hắn mới hỏi Kiều Định bên cạnh: “Cậu cũng cảm thấy không thể được?”
Ngày hè nóng nực, trong phòng họp đều hòa bật đến cực thấp, Kiều Định nhìn thoáng qua BOSS nhà mình, mắt đều thâm đen.
Mấy ngày nay BOSS quá vất vả.
Cậu đã đi theo Tần Tư Hoán bảy năm, luôn biết người này dã tâm rất lớn.
Nhưng hiện tại cậu cũng nghĩ không ra BOSS suy nghĩ như nào, đang tốt lành tự nhiêm đầu tư vào giới giải trí làm gì?
Kiều Định trong lòng ngực ôm văn kiện, cẩn thận nói: “BOSS, kỳ thật mấy giám đốc nói cũng có lý, Tuấn Thành chủ yếu làm bên mảng điện tử, nếu ngài tùy tiện đầu tư vào giới giải trí, phương án tốt nhất là mình đừng nên tự mở công ty, mà là tìm một công ty hợp tác, chờ chúng ta đứng vững mới tự mình mở công ty cũng không muộn.”
Tần Tư Hoán tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng một lúc lâu.
Kiều Định lẳng lặng chờ, thình lình nghe được BOSS hỏi: “Hứa Hàn trước kia có phải từng bao dưỡng tiểu minh tinh?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu minh tinh kia hiện tại còn rất nổi? Gọi là gì Chu An An đúng không?” Hắn nghiêng mắt, vuốt cằm suy tư một lát, nói:
“Cậu đi hỏi thử, hắn ta bao dưỡng tiểu minh tinh như thế nào.”
“Gì ——?”
Kiều Định hoàn toàn ngơ ngác, không biết BOSS nhà mình lại muốn làm cái gì.
Chu An An là con gái đi?
Chẳng lẽ BOSS cũng muốn bao dưỡng tiểu minh đang nổi đình đám?!
Này không thể đi……
Nếu là nói như vậy, Lộ Chỉ……
Suy nghĩ của Kiều Định bị cắt ngang, Tần Tư Hoán sắc mặt không đổi nói thêm một câu: “Đừng nói là tôi hỏi.”
Kiều Định gật đầu: “Vâng.”
Tần Tư Hoán nhìn điện thoại có tin nhắn gửi lúc 19 giờ, ghi chú tên là “Bảo bối nhỏ” đã gửi cho hắn hai tin nhắn..
— “Tần Tư Hoán.”
— “Muốn ăn kẹo nổ.”
Lộ Chỉ rất ít khi nhắn tin hay liên lạc với hắn, Tần Tư Hoán nhướng mày, chậm rì rì trả lời.
— “Làm sao vậy?”
— "Sao đột nhiên muốn ăn cái này?”
Lộ Chỉ không có trả lời tin nhắn.
Tần Tư Hoán cong cong môi, gọi điện qua.
Điện thoại rung lên vài tiếng, Lộ Chỉ liền cúp.
Tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại cũng không nghe, này là giận dỗi hắn?
Hắn rũ mắt nhìn thời gian gửi đến, 13: 18, 5 tiếng sau hắn mới trả lời.
Ngoài trời đã tối, ánh đèn trong tòa văn phòng đối diện cũng tắt, Tần Tư Hoán ngón tay gõ gõ bàn làm việc, bàn làm việc bằng gỗ phát ra âm thanh nặg nề.
Hắn đứng dậy, cầm lấy áo khoát âu phục trên lưng ghế, da khỏi văn phòng.
Nhóc con đang giận, phải đến xem.
——
Giờ này rất khó mua được vé máy bay, chuyến gần nhất là 15 phút nữa, khởi hành là 8 giờ, hiện tại đã hết vé.
Tần Tư Hoán gọi Kiều Định nói chuyện với người phụ trách, lấy giá cao mua lại vé của một vị hành khách.
Vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Hoàng Khang đang đứng chờ, Tần Tư Hoán bước nhanh về phía hắn, hỏi: “Kẹo nổ mua ở đâu?”
Người đàn ông âu phục chỉnh tề, áo khoát âu phục mắc ngang khủy tay, cổ áo sơ mi hiện tại cso vài nếp nhăn, bộ dáng mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn lạnh lẽo, ngưòi vẫn nghiêm túc.
Nhưng mở miệng nói chuyện chính là mua kẹo nổ ở đâu???
Hoàng Khang kinh sợ: “Mua mua, mua cả một hộp lớn, đều để ở ghế sau.”
Tần Tư Hoán sắc mặt dịu xuống, khó được an ủi hắn vài câu: “Đã trễ thế này, mà vẫn làm phiền cậu.”
“Không có việc gì không có việc gì, Tần tổng có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với tôi là được.” Hoàng Khang vội nói: “Tần tổng đã trễ thế này lại tới Bắc Kinh, có công việc gấp sao? Báo cáo tài vụ mấy tháng qua tôi đều lấy hết rồi, ngài muốn xem liền, hay là đến khách sạn nghĩ ngơi, sáng mai tôi sẽ đưa ngài đến công ty nhìn xem?”
Tần Tư Hoán bị mấy câu hỏi của hắn làm cho ngây người, trên mặt vẫn không biểu cảm, nói: “Không cần quá khẩn trương, công việc để ngày mai hãy nói”
Hoàng Khang gật mạnh đầu: “Tốt tốt tốt, ngài muốn như thế nào liền như thế ấy..”
Đem chìa khóa xe đưa cho Tần Tư Hoán, Hoàng Khang lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên tráng.
Hơn nữa đêm bị cấp trên kêu tới sân bay đón, còn kêu hắn đi mua kẹo mà trẻ con thích ăn, cũng là đủ…… Kinh khủng.
Tần Tư Hoán lái xe đến Đại học Điện Ảnh đã là 11 giờ, cổng trường không có người, chỉ có mấy chiếc xe đậu xung quanh.
Cổng Đại học buổi tối không có người trông, hắn rất thoải mái mà vào, bên dưới ký túc xá còn có rất nhiều sinh viên đi tới đi lui, có cả con trai con gái nắm tay nhau đi dạo, cũng có người vội vàng ôm sách chạy vào ký túc xá.
Hắn dừng lại ở bên cây ngô đồng gọi điện thoại cho Lộ Chỉ.
Nhóc con vẫn không nhận.
Tần Tư Hoán cầm điện thoại trong tay nhìn quanh một vòng, trong thấy cổng ký túc xá, liền nhấc chân đi vào.
Lúc hắn đi vào quản lý ký túc cũng không hỏi gì, chỉ cho hắn là sinh viên.
Trước cửa phòng 315, cong tay, gõ gõ cửa...
- ----------------*-------------------
Cậu đã lớn rồi, không còn là một đứa nhóc như trước kia chỉ cần một bọc kẹo là có thể dỗ dành được cậu. Nhưng Sầm Tề Viễn vẫn dùng cách như xưa để dỗ cậu.
Lộ Chỉ không hề thích cảm giác này.
Nói cụ thể là, Sầm Tề Viễn không cần tốn một chút tâm tư nào là có thể dỗ cậu, giống như là nuôi một con mèo nhỏ không để tâm tới.
Không muốn cùng hắn nói nhiều, Lộ Chỉ đem gói kẹo Sầm Tề Viễn bỏ vào tay cậu, xé mở nói: “Còn chuyện gì khác sao?”
Thấy cậu lạnh nhạt như vậy, Sầm Tề Viêzn vốn được cưng chiều mà lớn lên thật sự rất không thích, lời nói đến bên miệng cũng im.
Hai người câu được câu không trò chuyện, hắn liền bị một cuộc điện thoại kéo đi. Sầm Tề Viễn đến đây vốn là vì công việc, thăm Lộ Chỉ chjr là tiện đường.
Hắn cầm điện thoại, vẫy vẫy tay với cậu: “Ca ca có việc bận, đi trước.”
Lộ Chỉ liếc mắt nhìn hắn, không hề lưu luyến nói: “Tạm biệt.”
Hắn đi rồi, Lộ Chỉ liếc mắt nhìn bóng cây phía trước có thùng rác, đem tất cả kẹo Sầm Tề Viễn mua bỏ vào.
Giống như vứt bỏ một đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp. Như vứt rác vậy.
Sầm Tề Viễn là cái thứ rác rưởi gì, không thể hiểu được tại sao cậu cùng hắn chiến tranh lạnh 4 năm, hiện tại trở về là có thể tùy tiện dùng một câu "ca ca sai rồi" để dỗ cậu vui vẻ sao?
Lộ Chỉ cậu từ bao giờ rớt giá đến vậy.
Thiếu niên nâng cằm, tức giận đá góc tường, rất kiêu ngạo.
Cậu cầm sách đem về ký túc xá, nhớ lại vị kẹo chua ngọt vừa rồi, có chút thèm.
Cậu từ nhỏ đã thích ăn kẹo, thích ăn hết tất cả những thứ có đồ ngọt. Ngọt có thể làm lòng người bình tĩnh lại, đặc biệt là kẹo đường.
Lộ Chỉ lấy từ trong túi ra 100 đồng, đi thẳng đến siêu thị của trường.
Hừ, cậu mới không thèm Sầm Tề Viễn mua cho, tự cậu có tiền mua.
…… Tuy rằng Lộ Mạnh Thịnh mỗi tháng chỉ cho cậu 1500 đồng.
Nhưng Lộ Chỉ như cũ cảm thấy mình rất có tiền.
Nhưng không.
Lúc cậu học cao tam, ông bố khó tính của cậu chỉ cho cậu mỗi tháng 500 đồng.
Nghèo rớt mồng tơi.
Siêu thị trong trường cũng không bán nhiều đồ, Lộ Chỉ ở trước kệ hàng dạo một vòng, có Coca, khoai tây lát, hạt dưa, kẹo cao su, kẹo que thậm chí còn có cả khoai tây chiên, còn có cả hành lá mà cậu không ăn.
Nhưng cố tình chính là không có kẹo nổ cậu muốn ăn.
Lộ Chỉ không chịu thua, đến trường quầy hỏi dì tính tiền: “Dì ơi, cho con hỏi, nơi này có bán kẹo nổ không?”
Dì vừa đang áo len vừa xem phim đầu cũng không thèm ngẩn: “Không có.” Qua vài giây, dì ngẩn đầu, như là sực nhớ lại Lộ Chỉ mới hỏi cái gì, nghi hoặc mà hỏi lại: "Kẹo nổ là cái thứ gì?”
Lộ Chỉ: “……”
Cậu cong lưng nhụt chí đi ra ngoài, liền nhắn tin cho Tống Du.
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Ba ba muốn ăn kẹo nổ.
Tống Du chắc đang cầm điện thoại, trả lời rất nhanh: Là cái thứ gì?
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Kẹo / đáng thương
Tống Du: Vậy cậu đi mua đi, nói với tôi cũng như không / moi mũi
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ:……
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: guna
Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: Ba ba đơn phương tuyên bố kết thúc quan hệ ba con giữa chúng ta.
Lộ Chỉ chính là bỗng nhiên muốn ăn kẹo nổ. Nói không rõ nguyên nhân, chỉ là bây giờ rất muốn ăn kẹo nổ.
Lâu lắm rồi cậu cũng chưa ăn lai kẹo nổ, nhưng chưa bao giờ thèm đến vậy.
Như hiện tại, vào lúc này lại vô cùng muốn ăn.
Cậu ngồi trên ghế dài trong khu rừng nhỏ, người nghiên sang một bên, nhắn tin cho Tần Tư Hoán.
—— “Tần Tư Hoán.”
—— “Muốn ăn kẹo nổ.”
Nhắn tin xong, cậu gục mặt xuống, cong lưng, cánh tay để trên đùi, ngẩng đầu, nhìn ánh nắng xuyên qua lá cây, lại nghĩ tới rất nhiều sự việc nhỏ.
Sầm Tề Viễn khi còn nhỏ là một ca ca rất đáng tin cậy, Lộ Chỉ thích hắn, tín nhiệm hắn, muốn thân cận với hắn.
Lúc đầu Sầm Tề Viễn rất xa cách với cậu, không thân cũng không xa cách. Giống như chơi với một con mèo nhỏ.
Nhưng lúc đó cậu còn nhỏ không cảm nhận được.
Nhóc con rất ngây thơ, đơn thuần thích một ca ca, loại tình cảm đơn thuần bền vững, có thể đem mọi lỗi lầm xóa sạch.
Sầm Tề Viễn mười tuổi đã là công tử trong vòng con nhà giàu, lúc còn rất nhỏ liền có bạn gái, đua xe, tham gia hộp đêm, đi quán bar, bất đồng chính là tính cách hắn rất ôn nhu, cùng hắn ở chung liền ấm áp như gió xuân, làm người khác cảm thấy thoải mái.
Có cái câu gì "Thanh mai trúc mã" là chỉ mối quan hệ của cậu với Sầm Tề Viễn lúc đó.
Nhưng khi Sầm Tề Viễn vào đại học, cậu mới học cấp 2, cảm thấy xuất ngoại là đi đến một nơi rất xa, cậu sẽ không còn gặp lại ca ca nữa.
Lúc cậu học cấp 2, đã mơ hồ cảm giác được tình cảm của mình đối với Sầm Tề Viễn có chút khác biệt.
Sầm Tề Viễn quen bạn gái, cậu liền không vui. Sầm Tề Viễn chơi đùa với Trịnh Nguyên như chơi đùa với cậu, cậu sẽ cảm thấy bực, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ. Sầm Tề Viễn đào hoa, bạn gái lâu lâu sẽ đổi một người khác, cậu sẽ không vui nhưng cũng có chút mong chờ.
Hắn xuất ngoại 4 năm, không hề có tin tức, cậu liền xem hắn như chết rồi.
——
Tần Tư Hoán buổi chiều có mở một cuộc họp, màn hình PPT rất nhanh lật một trang rồi một trang, đến khi trời tối lúc nào cũng không hay.
Chờ tất cả mọi người ra khỏi phòng họp, hắn mới hỏi Kiều Định bên cạnh: “Cậu cũng cảm thấy không thể được?”
Ngày hè nóng nực, trong phòng họp đều hòa bật đến cực thấp, Kiều Định nhìn thoáng qua BOSS nhà mình, mắt đều thâm đen.
Mấy ngày nay BOSS quá vất vả.
Cậu đã đi theo Tần Tư Hoán bảy năm, luôn biết người này dã tâm rất lớn.
Nhưng hiện tại cậu cũng nghĩ không ra BOSS suy nghĩ như nào, đang tốt lành tự nhiêm đầu tư vào giới giải trí làm gì?
Kiều Định trong lòng ngực ôm văn kiện, cẩn thận nói: “BOSS, kỳ thật mấy giám đốc nói cũng có lý, Tuấn Thành chủ yếu làm bên mảng điện tử, nếu ngài tùy tiện đầu tư vào giới giải trí, phương án tốt nhất là mình đừng nên tự mở công ty, mà là tìm một công ty hợp tác, chờ chúng ta đứng vững mới tự mình mở công ty cũng không muộn.”
Tần Tư Hoán tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng một lúc lâu.
Kiều Định lẳng lặng chờ, thình lình nghe được BOSS hỏi: “Hứa Hàn trước kia có phải từng bao dưỡng tiểu minh tinh?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu minh tinh kia hiện tại còn rất nổi? Gọi là gì Chu An An đúng không?” Hắn nghiêng mắt, vuốt cằm suy tư một lát, nói:
“Cậu đi hỏi thử, hắn ta bao dưỡng tiểu minh tinh như thế nào.”
“Gì ——?”
Kiều Định hoàn toàn ngơ ngác, không biết BOSS nhà mình lại muốn làm cái gì.
Chu An An là con gái đi?
Chẳng lẽ BOSS cũng muốn bao dưỡng tiểu minh đang nổi đình đám?!
Này không thể đi……
Nếu là nói như vậy, Lộ Chỉ……
Suy nghĩ của Kiều Định bị cắt ngang, Tần Tư Hoán sắc mặt không đổi nói thêm một câu: “Đừng nói là tôi hỏi.”
Kiều Định gật đầu: “Vâng.”
Tần Tư Hoán nhìn điện thoại có tin nhắn gửi lúc 19 giờ, ghi chú tên là “Bảo bối nhỏ” đã gửi cho hắn hai tin nhắn..
— “Tần Tư Hoán.”
— “Muốn ăn kẹo nổ.”
Lộ Chỉ rất ít khi nhắn tin hay liên lạc với hắn, Tần Tư Hoán nhướng mày, chậm rì rì trả lời.
— “Làm sao vậy?”
— "Sao đột nhiên muốn ăn cái này?”
Lộ Chỉ không có trả lời tin nhắn.
Tần Tư Hoán cong cong môi, gọi điện qua.
Điện thoại rung lên vài tiếng, Lộ Chỉ liền cúp.
Tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại cũng không nghe, này là giận dỗi hắn?
Hắn rũ mắt nhìn thời gian gửi đến, 13: 18, 5 tiếng sau hắn mới trả lời.
Ngoài trời đã tối, ánh đèn trong tòa văn phòng đối diện cũng tắt, Tần Tư Hoán ngón tay gõ gõ bàn làm việc, bàn làm việc bằng gỗ phát ra âm thanh nặg nề.
Hắn đứng dậy, cầm lấy áo khoát âu phục trên lưng ghế, da khỏi văn phòng.
Nhóc con đang giận, phải đến xem.
——
Giờ này rất khó mua được vé máy bay, chuyến gần nhất là 15 phút nữa, khởi hành là 8 giờ, hiện tại đã hết vé.
Tần Tư Hoán gọi Kiều Định nói chuyện với người phụ trách, lấy giá cao mua lại vé của một vị hành khách.
Vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy Hoàng Khang đang đứng chờ, Tần Tư Hoán bước nhanh về phía hắn, hỏi: “Kẹo nổ mua ở đâu?”
Người đàn ông âu phục chỉnh tề, áo khoát âu phục mắc ngang khủy tay, cổ áo sơ mi hiện tại cso vài nếp nhăn, bộ dáng mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn lạnh lẽo, ngưòi vẫn nghiêm túc.
Nhưng mở miệng nói chuyện chính là mua kẹo nổ ở đâu???
Hoàng Khang kinh sợ: “Mua mua, mua cả một hộp lớn, đều để ở ghế sau.”
Tần Tư Hoán sắc mặt dịu xuống, khó được an ủi hắn vài câu: “Đã trễ thế này, mà vẫn làm phiền cậu.”
“Không có việc gì không có việc gì, Tần tổng có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với tôi là được.” Hoàng Khang vội nói: “Tần tổng đã trễ thế này lại tới Bắc Kinh, có công việc gấp sao? Báo cáo tài vụ mấy tháng qua tôi đều lấy hết rồi, ngài muốn xem liền, hay là đến khách sạn nghĩ ngơi, sáng mai tôi sẽ đưa ngài đến công ty nhìn xem?”
Tần Tư Hoán bị mấy câu hỏi của hắn làm cho ngây người, trên mặt vẫn không biểu cảm, nói: “Không cần quá khẩn trương, công việc để ngày mai hãy nói”
Hoàng Khang gật mạnh đầu: “Tốt tốt tốt, ngài muốn như thế nào liền như thế ấy..”
Đem chìa khóa xe đưa cho Tần Tư Hoán, Hoàng Khang lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên tráng.
Hơn nữa đêm bị cấp trên kêu tới sân bay đón, còn kêu hắn đi mua kẹo mà trẻ con thích ăn, cũng là đủ…… Kinh khủng.
Tần Tư Hoán lái xe đến Đại học Điện Ảnh đã là 11 giờ, cổng trường không có người, chỉ có mấy chiếc xe đậu xung quanh.
Cổng Đại học buổi tối không có người trông, hắn rất thoải mái mà vào, bên dưới ký túc xá còn có rất nhiều sinh viên đi tới đi lui, có cả con trai con gái nắm tay nhau đi dạo, cũng có người vội vàng ôm sách chạy vào ký túc xá.
Hắn dừng lại ở bên cây ngô đồng gọi điện thoại cho Lộ Chỉ.
Nhóc con vẫn không nhận.
Tần Tư Hoán cầm điện thoại trong tay nhìn quanh một vòng, trong thấy cổng ký túc xá, liền nhấc chân đi vào.
Lúc hắn đi vào quản lý ký túc cũng không hỏi gì, chỉ cho hắn là sinh viên.
Trước cửa phòng 315, cong tay, gõ gõ cửa...
- ----------------*-------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook