Sầm Tề Viễn trong lòng rất hụt hẫng.

Anh cùng Lộ Chỉ luôn tỏ ra thân mật, Lộ Chỉ khi còn nhỏ cũng chưa bao giờ nói chuyện giống như vậy với anh.

Ngoài lúc khi biết tin anh sắp xuất ngoại du học, nhóc con khóc rất dữ, chạy đến nhà ôm eo thật chặt kêu anh đừng đi. Anh cự tuyệt còn bị Lộ Chỉ đánh lên mặt, còn uy hiếp, nếu Sầm Tề Viễn đi đời mày không bao giờ gọi anh là ca ca nữa.

Khi đó còn nhỏ, anh hơi bối rối không biết làm sao.

Bị uy hiếp, không kìm lại được tính tình, trực tiếp cùng Lộ Chỉ đánh nhau. Dù chỉ là một sự việc nhỏ, nhưng anh đều nhớ kĩ.

Đánh một trận, nhóc con cũng không đi tìm anh nữa, cũng cũng không chủ động liên lạc, thậm chí đến lúc đi, Lộ Chỉ cùng Tống Du cũng không đi tiễn.

—— nhưng anh rõ ràng ở góc sân bay nhìn thấy hình bóng Lộ Chỉ.

Sầm Tề Viễn nhìn thoáng qua Trịnh Nguyêb đang chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, lại nhìn về phía Tần Tư Hoán đang nắm tay Lộ Chỉ bước vào thang máy.

Nhóc con bộ dáng rất gầy, rất cao, 1m81, tóc cắt ngắn bù xù, có hơi lôi thôi lếch thếch.

Anh mím môi, kéo ra cánh tay bị cô gái bắt lấy, quay đầu đuổi theo.

Ở giữa khách sạn là một hình tròn, bước ra ngoài là có thể thấy rõ ràng lầu 1, vừa bước ra, tầm nhìn liền trống trải.

Sầm Tề Viễn giọng nói không còn ôn hòa, hô lớn: “Lộ lộ, chờ một chút.”

“Sầm thiếu còn có chuyện gì?” Lộ Chỉ không quay đầu lại, Tần Tư Hoán nghiêng người hỏi, giọng điệu bình thường chứa chút ác ý, ánh mắt cũng bén nhọn: “Đúng rồi, chuyện hôm nay xảy ra là nhờ Sầm thiếu, ngài không đi thu thập tàn cuộc sao?”

Sầm Tề Viễn làm lơ ánh mắt hắn, đi lên trước, dừng trước người Lộ Chỉ, ôn nhu cười, “Còn giận ca ca?”

Nhóc con hiện giờ cao bằng anh, đi một đôi giầy thể thao màu đen, dáng đứng uể oải, mắt đào hoa khẽ nhướng, ba phần quyến rũ, gương mặt rất có tính công kích, vừa đẹp trai, vừa lười biến.

Cậu không nói chuyện, nhìn Sầm Tề Viễn bằng ánh mắt mới lạ.

Tần Tư Hoán nhíu mày.

Phi thường, phi thường khó chịu có người nói chuyện như vậy với Lộ Chỉ.

Hắn buông tay phải Lộ Chỉ ra, chuyển thành ôm ôm, cánh tay để trên eo thiếu niên. Lộ Chỉ quá gầy, eo rất nhỏ, hắn một tay có thể ôm trọn, lòng bàn tay còn chạm vào mấy khối cơ bụng của Lộ Chỉ.

Dưới lòng bàn tay, bụng thiếu niên run run, thoáng cong eo.

Tần Tư Hoán khóe môi cong lên.

Hắn ngón tay ở trên bụng Lộ Chỉ nhéo nhẹ cơ bụng một cái, vẽ lại hình dáng cơ bụng, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc. Cúi đầu, tiến đến bên tai thiếu niên, cố tình nhẹ giọng, khàn khàn lên tiếng: “Thích chú hay là thích ca ca?”

Sầm Tề Viễn kinh ngạc trợn to mắt, dừng ở cánh tay trên eo của Lộ Chỉ, có chút chần chờ: “…… Tần tổng?”

Vừa dứt lời, xương sườn Tần Tư Hoán liền bị Lọi Chỉ thúc một cái, sức rất lớn, hắn nhất thời không phòng bị, ăn đau thu hồi tay.

Thiếu niên hừ một tiếng, nâng cằm kiêu ngạo nhìn lướt qua Sầm Tề Viễn, giọng không quan tâm: “Giận cái rắm.”

“Lộ lộ, anh có chuyện muốn nói cùng em.” Sầm Tề Viễn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Tần Tư Hoán bên người, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lộ Chỉ bị Tần Tư Hoán chọc ghẹo bên tai có điểm đỏ, cậu ôm cánh tai, đào hoa khẽ liếc, nâng cằm, thản nhiên nói: “Chú, cháu có việc phải làm, chú về trước đi.”

Lên tiếng đuổi người.

“……” Tần Tư Hoán kiềm nén tính tình, môi mím thẳng, lông mày rặm, sắc bén như dao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sầm Tề Viễn, trên mặt đầy chán ghét.

Hắn ít khi lộ biểu cảm ra ngoài, trong nháy mắt thậm chí muốn diệt khẩu Sầm Tề Viễn, chỉ có như vậy, Lộ Chỉ mới không bài xích hắn.

Hắn sờ sờ túi quần âu muốn hút một điếu thuốc. Nhưng Lộ Chỉ vẫn còn ở đây, nên nhịn.

Trên mặt Sầm Tề Viễn là vẻ đắc ý.

Lộ Chỉ với anh là lớn lên cùng nhau, cho dù anh có bỏ đi 4 năm, Lộ Chỉ cũng vẫn xem anh là ca ca như cũ.

Tần Tư Hoán chỉ là chú thì có là gì?

Chả là cái gì cả?

“Em lúc trước nói, chỉ cần ca ca không đi, chúng ta vẫn là anh em, lời này còn tính không?” Sầm Tề Viễn khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn nhu, áo sơ mi màu khói sặc sở trên người, làm dáng người nah cao gầy như cây trúc.

“Tôi sớm đã quên.”

Lộ Chỉ đi về phía trước vài bước, đến thang máy thì dừng lại, quay đầu hỏi: “Chú, chú không dfi thang máy àh?”

Hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tần Tư Hoán đen mặt, lưng dựa vào trên lang can, chân như mọc rễ, mắt đen nhìn Lộ Chỉ: “Chú không đi.”

Thang máy dừng ở lầu 10, Lộ Chỉ nhấn nút đi xuống.

Cậu nhìn về phía Tần Tư Hoán, mặt hắn lạnh tanh, có một chút ai oán không thể giải thích.

Sầm Tề Viễn bị câu nói kia của Lộ Chỉ “Tôi sớm đã quên” đứng hình tại chổ.

Lộ Chỉ “A!” một tiếng, mắt đào hoa cong lên, nhìn Tần Tư Hoán bật cười, giọng điệu giống như dỗ con nít: “Chú lại đây a.”

Rất lạ, người đàn ông lúc đầu tâm trạng không được tốt, bỗng chốc bị câu nói này làm diệu xuống.

Hắn không nhúc nhích, như đại gia mà đứng ở đó, nhướng một bên mi, khinh bỉ: “Chú đi qua, cháu liền đi?”

“Chú không biết xấu hổ như vậy.”

Lộ Chỉ: “……”

Thang máy đi xuống tầng 4,’ đinh’, mở, bên trong trống rỗng không có người.

Lộ Chỉ đi vào, kiềm chế tính tình, tính hỏi một lần nữa.

Lại không biết từ lúc nào, người đàn ông đã đứng bên cạnh nút ấn đóng cửa.

Sầm Tề Viễn nhìn cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Lộ Chỉ gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu trên vách, mắt hơi ướt.

Chuyện cũ thật rất đau lòng, khi nghe đựpc câu nói đó của Sầm Tề Viễn, chuyện quá khứ không ngừng tràn vào trong đầu cậu. Hơn nữa hôm nay Sầm Tề Viễn đứng về phía Trịnh Nguyên mà không phải cậu.

Lộ Chỉ hung hăng mở lớn mắt, không cho nước mắt chảy ra.

“Khóc cái gì.” Tần Tư Hoán bực bội vừa lo lắng, nói, “Còn không phải chỉ là một ca ca thôi sao.”

Lộ Chỉ nâng mắt nhìn.

“Bảo bối.” Tần Tư Hoán liếm liếm môi, cười có vài phần không đứng đắn, “Nếu muốn, chú sẽ là ca ca của cháu.”

“…… Hả?” Lộ Chỉ sửng sốt, trong mắt chứa ánh nước, lông mi nhỏ dài, chớp, giống như một chú nai con.

“Đừng khóc.” Tần Tư Hoán tay sờ sờ đầu cậu, mắt hẹp dài sắc bén, môi mỏng cong lên, giọng đè thấp: “Về sau ca ca thương em.”

Lộ Chỉ: “?”

Có bệnh.



Ra khỏi khách sạn, Tần Tư Hoán lái xe đưa Lộ Chỉ về nhà.

Lộ Chỉ bị hắn nói mấy câu kia không thèm nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn ngoài xe.

Đêm khuya trên đường tràn ngập ánh đèn, có người đi bộ qua lại, giữa mùa hè, gió nóng thổi vào cửa sổ đem tóc mái Lộ Chỉ thổi bay.

“Thi thế nào?”

Lộ Chỉ ân một tiếng, không hé môi.

“Về sau đến Bắc kinh học hay ở thành phố L?” trầm giọng hỏi.

“Bắc Kinh.” Hai chữ.

“Vậy là ca ca không thể gặp em?” Tần Tư Hoán toac độ lái xe chậm lại, giương mắt nhìn Lộ Chỉ, âm cuối nâng cao: “Hửm?”

Mẹ nó chứ ca ca.

Lộ Chỉ im lặng liếc nhìn hắn.

Nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Buổi tối hôm nay, cảm ơn chú.”

Nếu không có Tần Tư Hoán, cậu có thể cùng Trịnh Nguyên đánh đến khó coi, khả năng phụ huynh hai nhà còn bị kéo vào.

Tần Tư Hoán cười nhẹ, không trả lời.

Lộ Chỉ lại hỏi: “Chú sẽ không thật sự đi đối phó Trịnh gia đi……?”

“Đúng vậy.” Hắn hữu khí vô lực trả lời.

“Vậy…… Vì tôi, chú cảm thấy rất không đáng sao?.” Lộ Chỉ mím môi, đầu gục xuống, ngay cả giọng cũng nhẹ xuống.

“Nói như thế nào?” Tần Tư Hoán rất có kiên nhẫn hỏi.

“Thật ra hôm nay chú đứng về phía tôi, tôi rất cám ơn, thật sự cảm ơn chú, nhưng những chuyện khác thì không cần làm.” Lộ Chỉ cúi đầu rất thấp, cằm thiếu chút nữa đụng đến xương quai xanh.

“Nói cảm ơn có lợi ích gì?”

“Hả?” Lộ Chỉ chớp chớp mắt, ngẩng đầu, nhìn kính chắn gió, cắn môi,nói: “Thật sự cảm ơn chú.”

Tần Tư Hoán nhướng mày.

Thêm hai từ “thật sự” liền xong??

“Đừng cảm ơn.” Hắn cong môi, lưu manh, lời nói ngắn gọn: “Thịt / thường đi*.”

Lộ Chỉ: “?”

Lộ Chỉ: “……”

Lộ Chỉ tốt xấu gì cũng là từng trêu chọc em gái, nhưng nghe được Tần Tư Hoán nói như vậy cũng có chút nóng mặt.

Cậu cố gắng duy trì thể diện, lớn gan hỏi lại: “Thế nào là thịt? Thế nào thường?”

Xe chạy vào bãi xe chung cư, dừng lại, ánh đèn tối tăm chiếu vào cằm hắn, đem cặp kia mắt đen càng thêm thâm thúy, đáy mắt như lóe sáng.

Rất lâu sau, người đàn ông cười cười, mắt dừng ở trên bụng cậu, vẽ ra hình dáng của cơ bụng.

Hắn ho nhẹ, giọng nói như xử lý việc công, nhẹ nói: “Cho ca ca thao / một lần.”

Hắn rũ mắt, đồng hồ trên cổ tay như phát sáng: “Chính là thịt / thường.”

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Chỉ: Chú như thế nào háo sắc như vậy.

—————–*——————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương