Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
-
Chương 102: Mang thai
Phim điện ảnh mới của Lâu Hàn tên là《 vấn tội 》, là một bộ phim đề tài trinh thám, chính kịch, có hai nam chính, một người là cảnh sát, người kia chính là Boss ẩn giấu bên cạnh cảnh sát.
Lâu Hàn mời Lộ Chỉ vào vai chính là nhân vật đại Boss, nhân vật này vừa độc đoán vừa ác độc, còn là người hai mặt, ở trước mặt cảnh sát là một người vui vẻ như ánh mặt trời, nhưng mà phía sau lại rất độc ác.
Lộ Chỉ xem đánh giá trên mạng của 《 thải thải cuốn nhĩ 》, có thể hiểu được tại sao Lâu đạo lại mời cậu đóng phim mới.
《 thải thải cuốn nhĩ 》 dưới bình luận có một người nói Tạ công công ác độc, còn có người nói, rõ ràng Tạ công công đẹp như thế, nhưng mà khi hắn vừa nâng mắt, tôi liền cảm thấy lạnh trong lòng.
Lúc tiểu Chu lái xe chở cậu đến đoàn phim, Trương Cập cầm điện thoại nói: “Lâu đạo khẳng định là rất vừa lòng với cậu, cho nên mới trực tiếp chọn cậu! Nhóc con, nhân vậy hai mặt này rất thích hợp với cậu! Cậu xem cậu đóng vai học sinh bạch liên hoa, rồi đóng vai thái giám có bao nhiêu dọa người!”
Lộ Chỉ trán đầy hắc tuyến: “……”
Đây là khen cậu hay chửi cậu?
Lộ Chỉ trước khi nhận vai diễn, đều sẽ viết ghi chú của nhân vật rất rõ ràng, đem những việc nhân vật đã trải qua tìm hiểu kỹ, vì thế lúc diễn cảm xúc rất đạt, có thể đem cảm xúc của nhân vật diễn tả một cách chân thật nhất.
Đây là sở trường của cậu, cũng là điểm chết của cậu.
Đôi khi đóng phim cậu quá nhập vai, sẽ bị cảm xúc trong phim ảnh hưởng rất lâu.
Cho nên, nhân vật hai mặt này, đối với Lộ Chỉ là một thử thách rất lớn.
Có người đã vào nghề mười mấy năm mà cũng không thể diễn tốt được nhân vật hai mặt này, huống chi cậu chỉ là một đứa nhóc mới mười chín tuổi?
Cho nên, Lộ Chỉ trong lòng cũng rất hồi hộp.wattpadtien161099
Cậu biết đây là cơ hội rất khó có được, có thể được Lâu đạo mời đóng nam chính, mấy người được đóng vai chính trong mấy năm gần đây đều đã trở thành ảnh đế hoặc ảnh hậu.
Lâu Hàn là đạo diễn duy nhất có được giải thưởng lớn.
Giải vàng để nhận được rất khó, nếu là người không thích hợp sẽ trực tiếp không trao.
Giải này rất khó nhận vì tính công bằng, đây cũnh là giải thưởng lớn nhất trong giới giải trí. Để có được giải thưởng này, cũng tương đương như là giải thưởng để đời.
Đến đoàn phim, Lộ Chỉ ngồi trên xe để ổn định tâm trạng, rồi mới mở cửa xuống xe.
Trương Cập cổ vũ cho cậu: “Nhóc con, tuy nghe nói tính tình Lâu đạo không tốt, nhưng mà cậu cũng không cần phải hồi hộp. Nhưng mà phía sau cậu còn có Tần tổng nha, không phải sợ!”
Lộ Chỉ lúc trước chỉ gặp được ảnh của Lâu Hàn, thông tin trên mạng của Lâu Hàn cũng rất ít. Nhưng Lộ Chỉ nghĩ, tuổi của Lâu Hàn cũng không lớn, dù gì hắn cũng mới xuất đạo có mấy năm.
Lâu Hàn chờ bọn họ ở lầu hai.
Lộ Chỉ với Trương Cập cùng đi lên lầu, nhân viên đoàn phim giới thiệu về điều kiện của đoàn phim, nói nói, liền đến cửa phòng.
Nhân viên mở cửa ra, “Anh Hàn.”
Cửa gỗ màu nâu chậm rãi mở ra, Lộ Chỉ nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên bàn.
Hắn mặc một cái áo sơ mi sọc caro, đeo mắt kính gọng vàng, khuỷu tay đặt ở mép bàn, tay áo sơ mi được cuốn lên, tay phải cầm bút viết viết trên giấy.
Nghe thấy âm thanh nở cửa, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, bộ dáng hắn hơi lạnh lùng, một đôi mắt hồ ly rất câu người, bên trong ánh mắt vừa ôn hòa vừa lạnh nhạt.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người của Lộ Chỉ, liếc mắt nhìn trên dưới, hơi cong môi, bỏ cây bút máy xuống, con ngươi trong mắt kính gọng vàng hơi xoay chuyển, khẽ cười nói: “Vào đi.”
Bộ dáng hắn phong lưu đa tình, giọng nói ôn hòa, âm cuối hơi nâng.
Giống như người bên ngoài thì cấm dục, bên trong lại là yêu tinh.
Ánh nắng cuối xuân chậm rãi chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, trải một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Lộ Chỉ ngơ ngác nghĩ, đây là Lâu đạo.
Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.¹
Lộ Chỉ đi vào, cậu lúc này mới phát hiện, ngồi đối diện Lâu đạo còn có một người đàn ông.
Người đàn ông rất lạ mặt, mặc một cái áo sơ mi màu đen, thấy nhóm người Lộ Chỉ bước vào, trên mặt cũng không hề có ý cười. Hắn ta dựa vào lưng ghế, bộ dáng hơi lười biếng.
Lâu Hàn nói: “Ngài Du mời về.”
Bị Lâu Hàn gọi “Ngài Du” người đàn ông nhướng mày, mày kiếm của hắn ta hơi giơ lên, vươn tay, ngón tay gõ trên mặt bàn một cái.
Lộ Chỉ chú ý tới ngài Du này chắc là một người theo đạo Phật.
Trên cổ tay hắn ta đeo một chuỗi Phật châu bằng gỗ, trên ngón tay cái còn đeo một cái ngọc ban chỉ, sắc mặt không được tốt lắm, bộ dáng hình như cũng hơi yếu.
Giống như một người thanh tâm quả dục, như hòa thượng cả ngày ăn chay niệm Phật, nhưng mà sắc mặt của hắn ta lại như bất cần đời.
Lộ Chỉ đối giới kinh doanh cũng không hiểu biết lắm, cũng không biết đại nhân vật ngàu Du này là ai.
Nhưng cậu theo bản năng cảm thấy, ngài Du này nhìn như là một người theo Phật, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải là người tốt lành gì.
Ngài Du nhàn nhạt nói: “Em rất hy vọng anh đi?”
Lâu Hàn cảm thấy, Du Ninh Thận là đồ chó chết, không hề nói lý! Hắn buổi sáng chỉ tiếp một diễn viên đến thử kính, thuận tiện ở đây sửa lại kịch bản thôi.
Nhưng mà Du Ninh Thận mặt dày còn muốn ở lại đây, còn thường thường động thủ “An ủi” thân thể hắn một chút.
Giống như hắn không phải đến đây để làm việc, mà tới đây để chơi tình thú với Du Ninh Thận.
Du Ninh Thận cũng không thèm hiểu, hoàn toàn không ý thức được Lâu Hàn không thích hắn ở đây.
Lâu Hàn không để ý hắn ta, hắn cầm lấy một đoạn kịch bản đưa cho Lộ Chỉ.
Hắn ôn hòa nói: “Lộ Chỉ, diễn thử đoạn này một chút.”
Du Ninh Thận tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu, đôi mắt liếc mắt Lộ Chỉ, cười nhạo, tùy ý hỏi: “Diễn viên chính kịch bản mới?”
“Anh chừng nào đi?” Lâu Hàn gỡ kính gọmg vàng xuống, đôi mắt hồ ly giấu sau lớp kính cũng lộ ra.
Lộ Chỉ không biết nên đọc kịch bản, hay là nên xem hai người này cãi nhau.
Hai người…… Hai người đàn ông giống như là yêu tinh nói với nhau, cảm thấy chỉ có hai người bọn họ mới nghe hiểu. Có cảm giác rất kỳ quái.
Hai người này, không giống như là bạn bè.
Du Ninh Thận liếm môi, ngón tay hơi chạm vào môi, mắt cong cong, tâm trạng hình như rất vui.
Du Ninh Thận đứng lên, lại nhìn lướt qua Lộ Chỉ, bỗng nhiên cong môi, nói: “Không đẹp bằng anh.”
Lộ Chỉ: “???” Có bệnh hả?
Lâu Hàn xoa xoa trán, đau đầu nói: “Anh đi được chưa, ngài Du.”
Du Ninh Thận xoay Phật châu trên cổ tay, cười một tiếng.
Câu này không giống như ngài Du sẽ nói: “Đừng làm nũng.”
Lộ Chỉ ngơ ngác: “???”
Lâu Hàn: “……”
Trương Cập: “……?” Bây giờ là tình hình gì đây?wattpadtien161099
Du Ninh Thận rốt cuộc cũng đi, trước kji dfi còn nói với Lâu Hàn: “Tối về nhớ nấu canh cho anh, đừng chơi với mấy người trẻ tuổi quá muộn.”
Lâu Hàn: “……”
Du, Ninh, Thận, tại sao còn chưa cút!
Người đàn ông lại nói thêm: “Đừng quên trong nhà mình còn nuôi thêm một con mèo con.”
Hắn gần đây thật không có nói lý, Lâu Hàn vẻ mặt đau khổ mỉm cười: “Ngài Du, yên tâm, em sẽ không quên.”
*
Lộ Chỉ thử vai rất thuận lợi, Lâu Hàn lúc nói về vai diễn cũng rất rõ ràng.
《 vấn tội 》 bắt đầu quay, 《 thải thải cuốn nhĩ 》 vừa lúc tuyên truyền xong, Lộ Chỉ dựa vào bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.
Có đôi khi Lộ Chỉ cảm thấy mình đi trên con đường này rất trôi chảy, giống như cậu dfi không được bao lâu, cũng đã có được đpoj nổi tiếng nhất định.
Còn được rất nhiều người thích như vậy.
Cậu lúc trước chưa từng nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, cậu còn cho rằng có khả năng đóng vai xác chết rất nhiều năm.
Lúc quay phim 《 vấn tội 》, Lộ Chỉ cũng đã ghi tràn ngập hai quyển kịch bản, tất cả đều theo mạch phân tích của đại Boss.
Lâu Hàn tin tưởng cậu, khán giả cũng tin tưởng cậu, cậu được nhiều người thích như vậy, khẳng định muốn cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhận được sự yêu thích, vô cùng cảm kích.
《 vấn tội 》 nam chính còn lại là do một diễn viên rất có kinh nghiệm nhận vai, sớm đã được phong là ảnh đế Thẩm Tinh Ly.
Kỹ thuật diễn của Thẩm Tinh Ly không cần phải bàn, Lộ Chỉ lúc đối diễn với anh ta cũng rất thuận lợi, lúc quay phim đa số quay một lần liền qua.
Lâu Hàn quay phim chính là lấy cảnh thật, thường xuyên phải thay đổi địa điểm, có một lần còn quay ở trên núi.
Tháng tư, thời tiết trên núi hơi lạnh, buổi tối mọi người tụ tập trong núi nướng thịt ăn, Lộ Chỉ ngửi thấy mùi liền cảm thấy muốn ói.wattpadtien161099
Cậu nhìn thịt nướng đầy mỡ trên tay, nhíu mày.
Nhìn thấy hơi ghê ghê.
Cậu che ngực, kiềm nén lại cảm giác buồn nôn.
Lâu Hàn nướng cánh gà, đưa cho Lộ Chỉ: “Ăn không?”
Lộ Chỉ cầm lấy, nói cảm ơn, cậu không muốn từ chối ý tốt của Lâu Hàn, kiềm nén cắn một cái.
Lúc nuốt xuống thì không có cảm giác gì, mà khi đồ ăn trôi xuống dạ dày, dạ dày bỗng nhiên sôi trào, cậu che miệng đứng lên, chạy chậm đến một bên bắt đầu nôn.
Ói ra nữa ngày cũng không ói ra được cái gì.wattpadtien161099
Lâu Hàn quan tâm hỏi: “Lộ Chỉ, cậu sao vậy? Không thoải mái?”
Lộ Chỉ lau lau miệng, cậu xua xua tay, sắc mặt hơi kh coi: “Lâu đạo, tôi không sao.”. Tìm truyện hay tại ~ trùmtruyệ n. N ET ~
Lâu Hàn thấy cậu như vậy, cảm thấy hơi quen quen, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy là mình suy nghĩ bậy bạ.
Cho đến ngày hôm sau khi quay phim, Lộ Chỉ có một cảnh quay đánh nhau, cậu đi theo Thẩm Tinh Ly lên núi bắt tội phạm.
Cảnh quay hôm nay cũng không quá mệt, chỉ là lúc chạy lên có hơi tốn sức.
Bắt đầu quay phim, Lộ Chỉ mặc phục trang chạy theo Thẩm Tinh Ly, chưa chạy được bao xa đã cảm thấy không ổn.
Cậu ý thức được là mình đang đóng phim, không thể có chuyện được, nhưng mà người cậu lại không như cậu nghĩ.
Kiên trì hình như cũng không được, chân cậu vừa chạy về phía trước, cả người liền không còn sức, ngã xuống.
Ý thức hoàn toàn mơ màng.
Chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn nghĩ ngơi.
Lâu Hàn la lên “Cắt”, Thẩm Tinh Ly vừa quay đầu đã thấy Lộ Chỉ nằm trên mặt đất, một đám người vây xung quanh, muốn đưa Lộ Chỉ đến bệnh viện.
*
Lộ Chỉ tỉnh lại đã là lúc chạng vạng, trên tay cậu còn gắn kim tiêm, cậu xoa xoa trán, nghiêng đầu nhìn về phía mép giường.
Lâu Hàn dựa trên vách tường, không biết đang suy nghĩ gì nhìn chầm chậm cậu, con ngươi sau cặp mắt kính gọng vàng cũng không còn giống như thường ngày.
Thấy cậu tỉnh, Lâu Hàn khẽ cười, hắn rót cho Lộ Chỉ ly nước ấm, ngồi trên mép giường đưa cho cậu.
Lộ Chỉ giãy giụa muốn ngồi dậy, Lâu Hàn đè vai cậu lại, đưa ly nước đến bên môi cậu, nhẹ giọng nói: “Uống một miếng đi.”
Lộ Chỉ uống nước, mắt còn chưa kịp nâng, liền nghe thấy Lâu Hàn nói: “Cậu mang thai.”
Lộ Chỉ: “Hả???”
Lâu Hàn đặt ly nước trên tủ, vẫn ôn hòa nói: “Lộ Chỉ, cậu mang thai.”
Hắn hình như cũng không có hoảng hốt lắm, giống như là cảm thấy, con trai mà sinh con cũng là bình thường.
Lộ Chỉ hơi ngốc, giống như là không chấp nhận được.
Lâu Hàn nhẹ giọng an ủi cậu: “Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, sinh đứa nhỏ ra là xong rồi.”
Sau đó Lâu Hàn thấy Lộ Chỉ cong môi, giống như con mèo trộm cá thành công, len lén cười.
Lâu Hàn chần chừ: “Cậu có phải hay không, không thể chấp nhận được, tâm trạng không được ổn? Nếu không ——”
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn về phía hắn.
Lâu Hàn nhẹ nuốt nước miếng, nói ra ý kiến của mình: “Tôi tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý nha.”
Lộ Chỉ vươn tay, cách chăn sờ lên bụng nhỏ của mình, cong mắt cười: “Không cần.”
Cậu lại hỏi: “Lâu đạo, điện thoại của tôi đâu?”
“Cậu muốn làm gì?” Lâu Hàn nói: “Cậu không cần phải suy nghĩ lung tung đâu.”
Lộ Chỉ quả thật là vui không chịu được, cậu lúc trước muốn sinh cho Tần Tư Hoán một đứa nhỏ, hiện tại rốt cuộc cũng mang thai rồi!
Cậu chớp mắt, mặt nhỏ hơi đỏ lên, “Không phải, tôi muốn gọi điện thoại cho một người ba khác của đứa nhỏ.”
“Gọi đi.” Lâu Hàn lúc này mới chịu đưa điệm thoại cho cậu, hắn hơi tò mò: “Cậu như vậy là chấp nhận rồi?”
Lộ Chỉ nâng nâng cằm, “Ừm.”
Lâu Hàn nói: “Cậu hình như mới mười chín tuổi.”
“Tôi hai mươi.”
Lâu Hàn: “…… Được rồi.”
Lộ Chỉ gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán vừa kết nối, cậu mở miệng câu đầu tiên nói chính là: “Chú, em mang thai.”
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Tôi là ai tôi ở đâu?
- ------*-------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chúc mọi người tết Đoan Ngọ vui vẻ ~
¹raw là 《皑如山上雪,皎若云间月。》
Ai muốn xem vào đây nha: https://hvdic.thivien.net/whv/%E5%BE%A9
Bạch đầu ngâm
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thuỷ đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thuỷ đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê,
Giá thú bất tu đề.
Nguyện đắc nhất tâm nhân,
Bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niệu niệu,
Ngư vĩ hà si si.
Nam nhi trọng ý khí,
Hà dụng tiền đao vi.
Dịch nghĩa
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng như trăng ở trong mây.
Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt.
Ngày hôm nay nâng chén sum vầy,
Sớm mai đã đưa tiễn nhau ở bên sông.
Đi lững thững trên dòng nước,
Nước cứ chảy xuôi mãi từ đông về tây (mà không quay về).
Buồn rầu lại cứ buồn rầu,
Lấy nhau rồi những tưởng không nên than vãn.
Mong có được người một lòng không thay đổi,
Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.
Cần câu trúc dáng thon thon khẽ động,
Đuôi cá vẻ cong cong.
Nam nhi coi trọng ý chí,
Sao lại vì tiền bạc (mà thay lòng)!
Tây kinh tạp ký viết bài này do Trác Văn Quân làm, một số sách khác như Tống thư, Nhạc phủ thi tập, Ngọc đài tân vịnh đều chép là khuyết danh. Hiện chưa rõ bài này do Trác Văn Quân làm hay là một bài dân ca do Trác Văn Quân sưu tập.
Lâu Hàn mời Lộ Chỉ vào vai chính là nhân vật đại Boss, nhân vật này vừa độc đoán vừa ác độc, còn là người hai mặt, ở trước mặt cảnh sát là một người vui vẻ như ánh mặt trời, nhưng mà phía sau lại rất độc ác.
Lộ Chỉ xem đánh giá trên mạng của 《 thải thải cuốn nhĩ 》, có thể hiểu được tại sao Lâu đạo lại mời cậu đóng phim mới.
《 thải thải cuốn nhĩ 》 dưới bình luận có một người nói Tạ công công ác độc, còn có người nói, rõ ràng Tạ công công đẹp như thế, nhưng mà khi hắn vừa nâng mắt, tôi liền cảm thấy lạnh trong lòng.
Lúc tiểu Chu lái xe chở cậu đến đoàn phim, Trương Cập cầm điện thoại nói: “Lâu đạo khẳng định là rất vừa lòng với cậu, cho nên mới trực tiếp chọn cậu! Nhóc con, nhân vậy hai mặt này rất thích hợp với cậu! Cậu xem cậu đóng vai học sinh bạch liên hoa, rồi đóng vai thái giám có bao nhiêu dọa người!”
Lộ Chỉ trán đầy hắc tuyến: “……”
Đây là khen cậu hay chửi cậu?
Lộ Chỉ trước khi nhận vai diễn, đều sẽ viết ghi chú của nhân vật rất rõ ràng, đem những việc nhân vật đã trải qua tìm hiểu kỹ, vì thế lúc diễn cảm xúc rất đạt, có thể đem cảm xúc của nhân vật diễn tả một cách chân thật nhất.
Đây là sở trường của cậu, cũng là điểm chết của cậu.
Đôi khi đóng phim cậu quá nhập vai, sẽ bị cảm xúc trong phim ảnh hưởng rất lâu.
Cho nên, nhân vật hai mặt này, đối với Lộ Chỉ là một thử thách rất lớn.
Có người đã vào nghề mười mấy năm mà cũng không thể diễn tốt được nhân vật hai mặt này, huống chi cậu chỉ là một đứa nhóc mới mười chín tuổi?
Cho nên, Lộ Chỉ trong lòng cũng rất hồi hộp.wattpadtien161099
Cậu biết đây là cơ hội rất khó có được, có thể được Lâu đạo mời đóng nam chính, mấy người được đóng vai chính trong mấy năm gần đây đều đã trở thành ảnh đế hoặc ảnh hậu.
Lâu Hàn là đạo diễn duy nhất có được giải thưởng lớn.
Giải vàng để nhận được rất khó, nếu là người không thích hợp sẽ trực tiếp không trao.
Giải này rất khó nhận vì tính công bằng, đây cũnh là giải thưởng lớn nhất trong giới giải trí. Để có được giải thưởng này, cũng tương đương như là giải thưởng để đời.
Đến đoàn phim, Lộ Chỉ ngồi trên xe để ổn định tâm trạng, rồi mới mở cửa xuống xe.
Trương Cập cổ vũ cho cậu: “Nhóc con, tuy nghe nói tính tình Lâu đạo không tốt, nhưng mà cậu cũng không cần phải hồi hộp. Nhưng mà phía sau cậu còn có Tần tổng nha, không phải sợ!”
Lộ Chỉ lúc trước chỉ gặp được ảnh của Lâu Hàn, thông tin trên mạng của Lâu Hàn cũng rất ít. Nhưng Lộ Chỉ nghĩ, tuổi của Lâu Hàn cũng không lớn, dù gì hắn cũng mới xuất đạo có mấy năm.
Lâu Hàn chờ bọn họ ở lầu hai.
Lộ Chỉ với Trương Cập cùng đi lên lầu, nhân viên đoàn phim giới thiệu về điều kiện của đoàn phim, nói nói, liền đến cửa phòng.
Nhân viên mở cửa ra, “Anh Hàn.”
Cửa gỗ màu nâu chậm rãi mở ra, Lộ Chỉ nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên bàn.
Hắn mặc một cái áo sơ mi sọc caro, đeo mắt kính gọng vàng, khuỷu tay đặt ở mép bàn, tay áo sơ mi được cuốn lên, tay phải cầm bút viết viết trên giấy.
Nghe thấy âm thanh nở cửa, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, bộ dáng hắn hơi lạnh lùng, một đôi mắt hồ ly rất câu người, bên trong ánh mắt vừa ôn hòa vừa lạnh nhạt.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người của Lộ Chỉ, liếc mắt nhìn trên dưới, hơi cong môi, bỏ cây bút máy xuống, con ngươi trong mắt kính gọng vàng hơi xoay chuyển, khẽ cười nói: “Vào đi.”
Bộ dáng hắn phong lưu đa tình, giọng nói ôn hòa, âm cuối hơi nâng.
Giống như người bên ngoài thì cấm dục, bên trong lại là yêu tinh.
Ánh nắng cuối xuân chậm rãi chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, trải một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Lộ Chỉ ngơ ngác nghĩ, đây là Lâu đạo.
Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.¹
Lộ Chỉ đi vào, cậu lúc này mới phát hiện, ngồi đối diện Lâu đạo còn có một người đàn ông.
Người đàn ông rất lạ mặt, mặc một cái áo sơ mi màu đen, thấy nhóm người Lộ Chỉ bước vào, trên mặt cũng không hề có ý cười. Hắn ta dựa vào lưng ghế, bộ dáng hơi lười biếng.
Lâu Hàn nói: “Ngài Du mời về.”
Bị Lâu Hàn gọi “Ngài Du” người đàn ông nhướng mày, mày kiếm của hắn ta hơi giơ lên, vươn tay, ngón tay gõ trên mặt bàn một cái.
Lộ Chỉ chú ý tới ngài Du này chắc là một người theo đạo Phật.
Trên cổ tay hắn ta đeo một chuỗi Phật châu bằng gỗ, trên ngón tay cái còn đeo một cái ngọc ban chỉ, sắc mặt không được tốt lắm, bộ dáng hình như cũng hơi yếu.
Giống như một người thanh tâm quả dục, như hòa thượng cả ngày ăn chay niệm Phật, nhưng mà sắc mặt của hắn ta lại như bất cần đời.
Lộ Chỉ đối giới kinh doanh cũng không hiểu biết lắm, cũng không biết đại nhân vật ngàu Du này là ai.
Nhưng cậu theo bản năng cảm thấy, ngài Du này nhìn như là một người theo Phật, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải là người tốt lành gì.
Ngài Du nhàn nhạt nói: “Em rất hy vọng anh đi?”
Lâu Hàn cảm thấy, Du Ninh Thận là đồ chó chết, không hề nói lý! Hắn buổi sáng chỉ tiếp một diễn viên đến thử kính, thuận tiện ở đây sửa lại kịch bản thôi.
Nhưng mà Du Ninh Thận mặt dày còn muốn ở lại đây, còn thường thường động thủ “An ủi” thân thể hắn một chút.
Giống như hắn không phải đến đây để làm việc, mà tới đây để chơi tình thú với Du Ninh Thận.
Du Ninh Thận cũng không thèm hiểu, hoàn toàn không ý thức được Lâu Hàn không thích hắn ở đây.
Lâu Hàn không để ý hắn ta, hắn cầm lấy một đoạn kịch bản đưa cho Lộ Chỉ.
Hắn ôn hòa nói: “Lộ Chỉ, diễn thử đoạn này một chút.”
Du Ninh Thận tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu, đôi mắt liếc mắt Lộ Chỉ, cười nhạo, tùy ý hỏi: “Diễn viên chính kịch bản mới?”
“Anh chừng nào đi?” Lâu Hàn gỡ kính gọmg vàng xuống, đôi mắt hồ ly giấu sau lớp kính cũng lộ ra.
Lộ Chỉ không biết nên đọc kịch bản, hay là nên xem hai người này cãi nhau.
Hai người…… Hai người đàn ông giống như là yêu tinh nói với nhau, cảm thấy chỉ có hai người bọn họ mới nghe hiểu. Có cảm giác rất kỳ quái.
Hai người này, không giống như là bạn bè.
Du Ninh Thận liếm môi, ngón tay hơi chạm vào môi, mắt cong cong, tâm trạng hình như rất vui.
Du Ninh Thận đứng lên, lại nhìn lướt qua Lộ Chỉ, bỗng nhiên cong môi, nói: “Không đẹp bằng anh.”
Lộ Chỉ: “???” Có bệnh hả?
Lâu Hàn xoa xoa trán, đau đầu nói: “Anh đi được chưa, ngài Du.”
Du Ninh Thận xoay Phật châu trên cổ tay, cười một tiếng.
Câu này không giống như ngài Du sẽ nói: “Đừng làm nũng.”
Lộ Chỉ ngơ ngác: “???”
Lâu Hàn: “……”
Trương Cập: “……?” Bây giờ là tình hình gì đây?wattpadtien161099
Du Ninh Thận rốt cuộc cũng đi, trước kji dfi còn nói với Lâu Hàn: “Tối về nhớ nấu canh cho anh, đừng chơi với mấy người trẻ tuổi quá muộn.”
Lâu Hàn: “……”
Du, Ninh, Thận, tại sao còn chưa cút!
Người đàn ông lại nói thêm: “Đừng quên trong nhà mình còn nuôi thêm một con mèo con.”
Hắn gần đây thật không có nói lý, Lâu Hàn vẻ mặt đau khổ mỉm cười: “Ngài Du, yên tâm, em sẽ không quên.”
*
Lộ Chỉ thử vai rất thuận lợi, Lâu Hàn lúc nói về vai diễn cũng rất rõ ràng.
《 vấn tội 》 bắt đầu quay, 《 thải thải cuốn nhĩ 》 vừa lúc tuyên truyền xong, Lộ Chỉ dựa vào bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.
Có đôi khi Lộ Chỉ cảm thấy mình đi trên con đường này rất trôi chảy, giống như cậu dfi không được bao lâu, cũng đã có được đpoj nổi tiếng nhất định.
Còn được rất nhiều người thích như vậy.
Cậu lúc trước chưa từng nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, cậu còn cho rằng có khả năng đóng vai xác chết rất nhiều năm.
Lúc quay phim 《 vấn tội 》, Lộ Chỉ cũng đã ghi tràn ngập hai quyển kịch bản, tất cả đều theo mạch phân tích của đại Boss.
Lâu Hàn tin tưởng cậu, khán giả cũng tin tưởng cậu, cậu được nhiều người thích như vậy, khẳng định muốn cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhận được sự yêu thích, vô cùng cảm kích.
《 vấn tội 》 nam chính còn lại là do một diễn viên rất có kinh nghiệm nhận vai, sớm đã được phong là ảnh đế Thẩm Tinh Ly.
Kỹ thuật diễn của Thẩm Tinh Ly không cần phải bàn, Lộ Chỉ lúc đối diễn với anh ta cũng rất thuận lợi, lúc quay phim đa số quay một lần liền qua.
Lâu Hàn quay phim chính là lấy cảnh thật, thường xuyên phải thay đổi địa điểm, có một lần còn quay ở trên núi.
Tháng tư, thời tiết trên núi hơi lạnh, buổi tối mọi người tụ tập trong núi nướng thịt ăn, Lộ Chỉ ngửi thấy mùi liền cảm thấy muốn ói.wattpadtien161099
Cậu nhìn thịt nướng đầy mỡ trên tay, nhíu mày.
Nhìn thấy hơi ghê ghê.
Cậu che ngực, kiềm nén lại cảm giác buồn nôn.
Lâu Hàn nướng cánh gà, đưa cho Lộ Chỉ: “Ăn không?”
Lộ Chỉ cầm lấy, nói cảm ơn, cậu không muốn từ chối ý tốt của Lâu Hàn, kiềm nén cắn một cái.
Lúc nuốt xuống thì không có cảm giác gì, mà khi đồ ăn trôi xuống dạ dày, dạ dày bỗng nhiên sôi trào, cậu che miệng đứng lên, chạy chậm đến một bên bắt đầu nôn.
Ói ra nữa ngày cũng không ói ra được cái gì.wattpadtien161099
Lâu Hàn quan tâm hỏi: “Lộ Chỉ, cậu sao vậy? Không thoải mái?”
Lộ Chỉ lau lau miệng, cậu xua xua tay, sắc mặt hơi kh coi: “Lâu đạo, tôi không sao.”. Tìm truyện hay tại ~ trùmtruyệ n. N ET ~
Lâu Hàn thấy cậu như vậy, cảm thấy hơi quen quen, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy là mình suy nghĩ bậy bạ.
Cho đến ngày hôm sau khi quay phim, Lộ Chỉ có một cảnh quay đánh nhau, cậu đi theo Thẩm Tinh Ly lên núi bắt tội phạm.
Cảnh quay hôm nay cũng không quá mệt, chỉ là lúc chạy lên có hơi tốn sức.
Bắt đầu quay phim, Lộ Chỉ mặc phục trang chạy theo Thẩm Tinh Ly, chưa chạy được bao xa đã cảm thấy không ổn.
Cậu ý thức được là mình đang đóng phim, không thể có chuyện được, nhưng mà người cậu lại không như cậu nghĩ.
Kiên trì hình như cũng không được, chân cậu vừa chạy về phía trước, cả người liền không còn sức, ngã xuống.
Ý thức hoàn toàn mơ màng.
Chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn nghĩ ngơi.
Lâu Hàn la lên “Cắt”, Thẩm Tinh Ly vừa quay đầu đã thấy Lộ Chỉ nằm trên mặt đất, một đám người vây xung quanh, muốn đưa Lộ Chỉ đến bệnh viện.
*
Lộ Chỉ tỉnh lại đã là lúc chạng vạng, trên tay cậu còn gắn kim tiêm, cậu xoa xoa trán, nghiêng đầu nhìn về phía mép giường.
Lâu Hàn dựa trên vách tường, không biết đang suy nghĩ gì nhìn chầm chậm cậu, con ngươi sau cặp mắt kính gọng vàng cũng không còn giống như thường ngày.
Thấy cậu tỉnh, Lâu Hàn khẽ cười, hắn rót cho Lộ Chỉ ly nước ấm, ngồi trên mép giường đưa cho cậu.
Lộ Chỉ giãy giụa muốn ngồi dậy, Lâu Hàn đè vai cậu lại, đưa ly nước đến bên môi cậu, nhẹ giọng nói: “Uống một miếng đi.”
Lộ Chỉ uống nước, mắt còn chưa kịp nâng, liền nghe thấy Lâu Hàn nói: “Cậu mang thai.”
Lộ Chỉ: “Hả???”
Lâu Hàn đặt ly nước trên tủ, vẫn ôn hòa nói: “Lộ Chỉ, cậu mang thai.”
Hắn hình như cũng không có hoảng hốt lắm, giống như là cảm thấy, con trai mà sinh con cũng là bình thường.
Lộ Chỉ hơi ngốc, giống như là không chấp nhận được.
Lâu Hàn nhẹ giọng an ủi cậu: “Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, sinh đứa nhỏ ra là xong rồi.”
Sau đó Lâu Hàn thấy Lộ Chỉ cong môi, giống như con mèo trộm cá thành công, len lén cười.
Lâu Hàn chần chừ: “Cậu có phải hay không, không thể chấp nhận được, tâm trạng không được ổn? Nếu không ——”
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn về phía hắn.
Lâu Hàn nhẹ nuốt nước miếng, nói ra ý kiến của mình: “Tôi tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý nha.”
Lộ Chỉ vươn tay, cách chăn sờ lên bụng nhỏ của mình, cong mắt cười: “Không cần.”
Cậu lại hỏi: “Lâu đạo, điện thoại của tôi đâu?”
“Cậu muốn làm gì?” Lâu Hàn nói: “Cậu không cần phải suy nghĩ lung tung đâu.”
Lộ Chỉ quả thật là vui không chịu được, cậu lúc trước muốn sinh cho Tần Tư Hoán một đứa nhỏ, hiện tại rốt cuộc cũng mang thai rồi!
Cậu chớp mắt, mặt nhỏ hơi đỏ lên, “Không phải, tôi muốn gọi điện thoại cho một người ba khác của đứa nhỏ.”
“Gọi đi.” Lâu Hàn lúc này mới chịu đưa điệm thoại cho cậu, hắn hơi tò mò: “Cậu như vậy là chấp nhận rồi?”
Lộ Chỉ nâng nâng cằm, “Ừm.”
Lâu Hàn nói: “Cậu hình như mới mười chín tuổi.”
“Tôi hai mươi.”
Lâu Hàn: “…… Được rồi.”
Lộ Chỉ gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán vừa kết nối, cậu mở miệng câu đầu tiên nói chính là: “Chú, em mang thai.”
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Tôi là ai tôi ở đâu?
- ------*-------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chúc mọi người tết Đoan Ngọ vui vẻ ~
¹raw là 《皑如山上雪,皎若云间月。》
Ai muốn xem vào đây nha: https://hvdic.thivien.net/whv/%E5%BE%A9
Bạch đầu ngâm
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội,
Minh đán câu thuỷ đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng,
Câu thuỷ đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê,
Giá thú bất tu đề.
Nguyện đắc nhất tâm nhân,
Bạch đầu bất tương ly.
Trúc can hà niệu niệu,
Ngư vĩ hà si si.
Nam nhi trọng ý khí,
Hà dụng tiền đao vi.
Dịch nghĩa
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng như trăng ở trong mây.
Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt.
Ngày hôm nay nâng chén sum vầy,
Sớm mai đã đưa tiễn nhau ở bên sông.
Đi lững thững trên dòng nước,
Nước cứ chảy xuôi mãi từ đông về tây (mà không quay về).
Buồn rầu lại cứ buồn rầu,
Lấy nhau rồi những tưởng không nên than vãn.
Mong có được người một lòng không thay đổi,
Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.
Cần câu trúc dáng thon thon khẽ động,
Đuôi cá vẻ cong cong.
Nam nhi coi trọng ý chí,
Sao lại vì tiền bạc (mà thay lòng)!
Tây kinh tạp ký viết bài này do Trác Văn Quân làm, một số sách khác như Tống thư, Nhạc phủ thi tập, Ngọc đài tân vịnh đều chép là khuyết danh. Hiện chưa rõ bài này do Trác Văn Quân làm hay là một bài dân ca do Trác Văn Quân sưu tập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook