Cung Khuynh
-
Chương 70: Vì một cái ôm này, ta cái gì cũng không còn sợ nữa
Vũ Dương công chúa hơi an tâm, may mà Vệ Minh Khê còn không bị nghiệp chướng này mê hoặc. Không được! Không thể tiếp tục để cho nghiệp chướng này ở bên Vệ Minh Khê nữa!
“Từ hôm nay trở đi ngươi không được mỗi ngày đều đi Phượng Nghi cung thỉnh an, cứ ngoan ngoãn ở Đông cung cho ta!” Vũ Dương công chúa ra lệnh.
“Mẫu thân, bao nhiêu năm nay con chỉ yêu một mình nàng, vì có thể tiếp cận nàng nên con mới nguyện ý gả cho thái tử biểu đệ ……” Dung Vũ Ca quỳ xuống, cầu xin Vũ Dương.
“Ngươi nên sớm chặt đứt ý niệm đại nghịch bất đạo trong đầu này đi, nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng một mực, vậy xem như bản cung không có loại nữ nhi như ngươi!” Vũ Dương lạnh lùng nói, rốt cuộc tất cả những sai lầm này từ đâu mà đến? Hoàng Thượng trầm mê luyện đan, chính mình chỉ có thể giận mà không thể khuyên nổi, nay ngay cả nữ nhi cũng làm chuyện hoang đường như thế, điều này làm cho Vũ Dương bị đả kích nghiêm trọng.
“Mẫu thân……” Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vũ Dương lạnh lùng rời đi, suy sụp ngồi phịch dưới đất, ôm lấy đầu gối, run rẩy úp mặt xuống. Làm sao bây giờ? Trước mắt tạm thời mẫu thân sẽ không tìm đến Vệ Minh Khê, nhưng mẫu thân vốn là người sâu sắc, nàng nhất định sẽ đi dò thử Vệ Minh Khê. Nếu nàng tìm tới Vệ Minh Khê, lấy tư thái trưởng bối đối Vệ Minh Khê mà thuyết giáo, nàng nhất định sẽ dao động.
Dung Vũ Ca không sợ mẫu thân phản đối, dù sao cũng có liên hệ huyết mạch, không phải mẫu thân nói đoạn thì có thể đoạn, nhưng nàng sợ là sợ Vệ Minh Khê kia không đủ kiên định. Bất quá nàng chỉ là yêu thương Vệ Minh Khê mà thôi, vì cái gì hết lần này đến lần khác lại không thể đường đường chính chính yêu thương nàng? Dung Vũ Ca ảo não ôm đầu, thực đáng hận!
-------------------------------------------
“Cô cô đâu?” Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca kỳ quái hỏi, cô cô cùng Vũ Ca tán gẫu thật là lâu, ước chừng phải đến hai canh giờ là ít, hắn cùng mẫu hậu đều đã nói đến không còn lời nào để nói nữa rồi.
“Mẫu thân có việc, đã đi về trước rồi.” Ngữ khí Dung Vũ Ca có chút trầm thấp đáp.
Vệ Minh Khê nghe giọng nói Dung Vũ Ca, cảm giác được nàng có chút khác thường, rất muốn hỏi nàng làm sao nhưng đang ở trước mặt Cao Hiên, nàng không dám hỏi, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.
“Ngày đó may là có cô cô……” Cao Hiên cảm kích nói.
Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cùng Cao Hiên ba người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng từ khi Dung Vũ Ca tiến vào, Vệ Minh Khê tự nhiên có chút không yên lòng, chỉ đáp lời Cao Hiên cho có, Dung Vũ Ca cũng như vậy.
Dung Vũ Ca cực lực muốn che dấu cảm xúc của mình, không muốn để Vệ Minh Khê phát hiện, nhưng nàng thực sự là không vui vẻ nổi.
“Hiên nhi, ngươi còn bị thương, cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, cứ ngủ một giấc đi, mẫu hậu phải hồi cung rồi.” Vệ Minh Khê giúp Cao Hiên đắp chăn, chuẩn bị bãi giá hồi cung.
“Thái tử biểu đệ, ngươi nằm xuống đi, ta đi tiễn mẫu hậu.” Dung Vũ Ca nói xong, liền đi theo sau Vệ Minh Khê ra ngoài.
Ở một góc bên ngoài tẩm cung thái tử, Vệ Minh Khê đột nhiên kéo Dung Vũ Ca sang một bên, tránh sự chú ý của thái giám cùng thị vệ. Tĩnh Doanh ở phụ cận canh chừng, để Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca có cơ hội ở cùng một chỗ.
“Ngươi làm sao vậy?” Vệ Minh Khê lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là cứ nghĩ đến việc mẫu hậu phải về Phượng Nghi cung, sau đó không thể cùng mẫu hậu sớm chiều ở chung nên trong lòng có chút khó chấp nhận.” Dung Vũ Ca nửa thật nửa giả nói.
Vệ Minh Khê nghe vậy liền tin, giờ phút này gần gũi Dung Vũ Ca mới phát hiện gò má trắng nõn của nàng hơi sưng đỏ. Vệ Minh Khê nâng cằm Dung Vũ Ca lên, nhìn kỹ quả nhiên có chút hồng, lòng tự dưng nhói đau. Nàng vừa rồi cùng Vũ Dương công chúa ở chung một chỗ, cái này nhất định là bị Vũ Dương công chúa đánh. Mẫu thân đánh nữ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Vũ Dương công chúa vốn rất thương nữ nhi, có chuyện gì khiến nàng phải tức giận đến mức có thể xuống tay nặng như thế?
“Mặt của ngươi sao vậy? Vũ Dương công chúa đánh ngươi sao? Phải chăng nàng đã biết cái gì?” Vệ Minh Khê khẩn trương hỏi.
Vừa rồi đã cố ý thoa dược, che dấu vết đỏ rồi mới tiến vào, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt mẫu hậu.
“Mẫu thân hỏi ta ở Đông Đô Đại quốc tự sao có thể ở lâu đến vậy, nàng vốn biết tính ta không chịu được ở nơi chùa miếu quá lâu mà, ta đành nói với mẫu thân ta không ở Đông Đô cùng ngươi, một mình chạy tới Giang Nam. Nàng cảm thấy ta quá vô phép vô thiên, không chịu ở bên mẹ chồng không nói, lại còn thân là thiếu nữ mà khắp nơi chạy loạn. Ta cãi nàng mấy câu, nàng tức giận liền lỡ tay tát ta một cái. Nếu nàng biết chuyện của ta và ngươi, vậy còn tệ hơn nữa!” Dung Vũ Ca cười nói, nói dối vô cùng lưu loát, bộ dáng lại có chút lơ đãng thực sự đem Vệ Minh Khê lừa gạt mất.
Vệ Minh Khê tạm thời đã tin, chuyện giữa mẹ con các nàng, nàng cũng không muốn nhiều lời, chỉ là có chút đau lòng ôm lấy Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Còn đau không? Hảo nữ hài không nên cùng mẫu thân tranh cãi.” Vệ Minh Khê thở dài nói.
Vệ Minh Khê ôn nhu làm cho Dung Vũ Ca xúc động muốn khóc. Dung Vũ Ca cũng ôm chặt lấy Vệ Minh Khê. Vì cái ôm này, Dung Vũ Ca cảm thấy cái gì nàng cũng không còn sợ nữa.
“Chỉ cần nàng ôm ta, ta sẽ không đau nữa.” Dung Vũ Ca đem mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Thời khắc êm đềm đó thực sự không kéo dài được lâu, Vệ Minh Khê còn chưa cảm nhận đủ hơi ấm của Dung Vũ Ca, cảm giác áy náy trong lòng lại trào lên, làm cho nàng chỉ biết thở dài.
“Ta vừa hồi cung, phỏng chừng còn có rất nhiều sự vụ cần tiếp nhận, sợ là không có nhiều thời gian ở cùng ngươi, chúng ta có lẽ sẽ một thời gian không thể gặp mặt. Ngươi mỗi ngày đều đi Phượng Nghi cung cũng sẽ khiến người khác chú ý, mấy ngày nay ngươi cứ ngoan ngoãn ở Đông cung thay ta chiếu cố Hiên nhi được không?” Vệ Minh Khê sợ Dung Vũ Ca không đáp ứng liền nhẹ giọng dỗ dành.
Dung Vũ Ca có chút thương cảm, trong lòng rất không thích việc an bài như vậy, nhưng cũng không thể nề hà, thời gian này mẫu thân nhất định sẽ để người theo dõi mình, mình cũng không nên đi Phượng Nghi cung. Vừa rồi còn muốn nghĩ làm cách nào mới có thể bảo Vệ Minh Khê mấy ngày này không nên gặp mặt, nay lại bị Vệ Minh Khê dành nói trước, tâm tình lại càng chùng xuống. Trong lòng Vệ Minh Khê rốt cuộc vẫn nghĩ đến nhi tử bảo bối của nàng trước tiên.
Vệ Minh Khê đợi hồi lâu cũng không thấy Dung Vũ Ca đáp lại, liền có chút nóng lòng.
“Vũ Ca?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Ừ, được……” Thanh âm Dung Vũ Ca có chút hư nhược đáp lại. Quyết định của nàng đã như vậy, mình còn có thể thế nào đây? Phía trước lại còn phải khổ não nghĩ cách thoát khỏi tai mắt của mẫu thân, nếu đi Phượng Nghi cung gặp nàng, sẽ lộ mất.
“Vũ Ca……” Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi. Thái độ Dung Vũ Ca như vậy làm cho lòng nàng cũng không dễ chịu hơn là mấy, nàng không đơn giản chỉ là vì trốn Dung Vũ Ca mà quả thật có việc phải làm, việc này lại không muốn để Vũ Ca biết, nàng không nên bị mình cuốn vào.
“Yên tâm, người ta sẽ chiếu cố tốt nhi tử bảo bối của nàng!” Dung Vũ Ca cười nói. Vệ Minh Khê muốn làm cái gì, nàng trong lòng mơ hồ hiểu được. Vệ Minh Khê đã không muốn làm mình khó xử, không muốn để mình bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền lực này, nàng chẳng lẽ không biết mình có thể vô điều kiện luôn đứng về phía nàng sao? Thì ra nàng vẫn không đủ tín nhiệm mình.
Thấy Dung Vũ Ca đã khôi phục bộ dáng nghịch ngợm thường ngày, Vệ Minh Khê cũng có chút an tâm. Nàng buông Dung Vũ Ca ra, dù sao hiện tại không thể giống như lúc ở Giang Nam, người khác mà thấy được sẽ không tốt.
Tay Dung Vũ Ca vừa mới hạ xuống, trong tâm cũng lập tức suy sụp. Hạnh phúc ngắn ngủi chỉ là thoáng qua, tuy rằng Dung Vũ Ca không nỡ rời khỏi vòng tay Vệ Minh Khê, nhưng nàng vẫn cố thu liễm một chút. Mẫu thân mới vừa đi, ngay sau đó sợ là sẽ lập tức phái người đến Đông cung giám sát nhất cử nhất động của mình.
“Ta giờ sẽ về Phượng Nghi cung, ngươi phải hảo hảo chiếu cố Hiên nhi, chiếu cố cho mình nữa.” Vệ Minh Khê dặn một tiếng liền xoay người rời đi.
“Vệ Minh Khê……” Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê quay lưng cất bước, trong lòng cảm thấy hụt hẫng như đánh mất thứ gì đó, kìm lòng không đặng đem thanh âm trong lòng bật thốt thành tiếng gọi. Nàng chỉ là muốn nói, Vệ Minh Khê, đừng đi, ở lại giúp ta!
Vệ Minh Khê quay đầu: “Hử?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi tên nàng thôi.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười, tựa hồ như tiểu hài tử tinh nghịch thường ngày.
Vệ Minh Khê khẽ nghiêm mặt: “Ở trong cung, không được phép tùy tiện gọi tục danh của ta!”
“Người ta biết, mẫu hậu!” Dung Vũ Ca bốc đồng hướng Vệ Minh Khê lớn tiếng hô, tiếng kêu khiến cho Đông Đô thị vệ đều phải quay lại nhìn.
Vệ Minh Khê xoay người nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lại mỉm cười, nhìn Dung Vũ Ca như vậy, sao lại cảm thấy rất ấm áp? Thật sự là kỳ quái mà.
-------------------------------------
Vệ Minh Khê vừa vào Phượng Nghi cung thì phát hiện Cao Hàn sắc mặt âm trầm ngồi trên nhuyễn tháp.
“Hoàng hậu, nàng có biết trẫm đã ở chỗ này chờ nàng suốt ba canh giờ không?” Cao Hàn tức giận nói. Dám để cho đường đường là nhất quốc chi quân chờ ba canh giờ, Vệ Minh Khê cũng thật cao giá!
“Thần thiếp không biết Hoàng Thượng đang đợi, thần thiếp đáng chết!” Vệ Minh Khê cúi đầu, thái độ dịu dàng ngoan ngoãn giải thích.
“Thôi, thái tử không việc gì chứ?” Cao Hàn thấy bộ dáng Vệ Minh Khê ôn thuận như thế, cơn tức giận cũng bớt chút ít.
“Lần này bị thương hơi nặng, sợ là phải tu dưỡng thêm hai ba tháng.” Vệ Minh Khê ra vẻ sầu lo nói, cứ để Hiên nhi có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút đi.
Trước cũng đã tu dưỡng gần hơn một tháng rồi giờ lại còn muốn tu dưỡng hai ba tháng nữa, xem ra thương thế cũng khá nặng. Thái tử dù mình có không thích thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng vẫn là nhi tử của mình, là trượng phu Vũ Ca, là con rể hoàng tỷ, cho nên Cao Hàn có chút áy náy vì đã ném nghiên mực hơi quá tay.
“Hoàng hậu giận trẫm?” Thái tử hẳn đã tố khổ với mẫu hậu hắn, chính mình lấy nghiên mực ném hắn, hoàng hậu sợ là đầy một bụng bất mãn với mình!
“Thái tử không cẩn thận đụng vào bàn, có liên quan gì đến Hoàng Thượng đâu?” Vệ Minh Khê vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Cao Hàn nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, nàng tựa hồ thật sự không biết chân tướng, điều này làm cho Cao Hàn yên tâm, nhưng lập tức Cao Hàn lại nghĩ, cho dù Vệ Minh Khê có biết thái tử chính là do mình làm bị thương thì như thế nào? Hắn vừa là quân vừa là phụ, quân phụ giáo huấn thần tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoàng hậu có thể làm gì được hắn?
“Người đâu mau tới thay y phục cho trẫm cùng hoàng hậu, tối nay trẫm ở lại Phượng Nghi cung.” Hoàng hậu ngày đầu tiên trở về, theo lý hắn cũng nên ở lại Phượng Nghi cung. Hậu cung đông phi tần, nhưng Cao Hàn thật sự cũng không để tâm, người duy nhất hắn tôn trọng bất quá chỉ có Vệ Minh Khê, những tần phi khác đều chỉ là đồ chơi mà thôi.
Vệ Minh Khê khẽ sửng sốt, tuy rằng trong lòng vạn lần không muốn, nhưng hắn là phu, mình là thê, trượng phu muốn lưu lại qua đêm là chuyện đương nhiên, nàng nào có biện pháp cự tuyệt.
Các cung nữ thay ra ngoại bào của Cao Hàn và Vệ Minh Khê, chỉ còn lại trung y. Cao Hàn nhìn chằm chằm thê tử đã mấy tháng không gặp, phát hiện nàng tựa hồ càng ngày càng trẻ đẹp hẳn lên, nhất thời làm cho Cao Hàn nhìn không chán mắt, tựa hồ như hắn chưa từng thật sự nhìn kĩ Vệ Minh Khê, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Hoàng hậu, tựa hồ đã thật lâu không được thấy bộ dáng nàng xõa tóc, nàng thả ra cho trẫm xem đi……” Cao Hàn nâng cằm Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng ra lệnh.
Vệ Minh Khê trong lòng thầm nghĩ không ổn, nhưng nàng cũng không thể không làm theo, phút chốc khi mái tóc đen dài xõa xuống tán lạc, tư vị phong tình nói không nên lời, làm cho lòng Cao Hàn rung động không thôi: “Trẫm cảm thấy sau khi hoàng hậu từ Đông Đô trở về tựa hồ có thay đổi, trở nên càng ngày càng trẻ đẹp, làm cho trẫm khó kiềm lòng được……” Hiếm có lúc Cao Hàn ôn nhu nói, tay lần tới bên hông Vệ Minh Khê sờ soạng, muốn cởi bỏ trung y của nàng.
Vệ Minh Khê kích động đè tay Cao Hàn lại: “Hoàng Thượng, thần thiếp có nguyệt sự, sợ là……” Vệ Minh Khê lập tức bịa một cái cớ, vốn nàng mỗi lần nguyệt sự trong cung đều có ghi lại, cũng may Vệ Minh Khê đi ra ngoài đã ba bốn tháng, làm gián đoạn quá trình ghi chép, cho nên còn có thể lấy nguyệt sự làm cớ để cự tuyệt Cao Hàn.
Cao Hàn mất hứng thu tay lại, thoáng tức giận liếc nhìn Vệ Minh Khê một cái, quay đầu liền ngủ ngay, thôi thì ngày mai vẫn cứ nên tìm xử nữ sạch sẽ thì tốt hơn, hôm nay tạm thời quên đi.
Vệ Minh Khê thấy Cao Hàn đã ngủ thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này có thể dùng nguyệt sự làm cớ, lần sau sẽ thế nào đây? Vệ Minh Khê có chút đau đầu, nàng phát hiện hiện tại nàng căn bản không muốn bị Cao Hàn đụng chạm, mặc dù đó là nghĩa vụ thê tử của nàng, nhưng nàng vẫn không muốn! Lần sau nhất định phải nghĩ ra biện pháp chặt đứt ý niệm này trong đầu Hoàng Thượng!
Tuy rằng giường rất lớn, nhưng Cao Hàn vẫn cách thật sự rất gần, trên người Cao Hàn có loại hương vị làm cho Vệ Minh Khê có ác cảm, đó là di chứng lưu lại sau khi dùng đan dược. Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ nhung hương thơm mềm mại trên người Dung Vũ Ca, nếu không có nàng, có lẽ có thể xem như miễn cưỡng chịu được y. Nhưng sau khi được ôm một người như Dung Vũ Ca, hơi thở đục ngầu trên người kẻ kia lại càng khó có thể chịu được.
----------------------------------------
Ngày đầu tiên Hoàng hậu trở về, Hoàng Thượng đã ngủ lại Phượng Nghi cung. Dung Vũ Ca nghe tin tức như thế chỉ biết nằm trên giường trằn trọc, lòng như lửa đốt, không tài nào ngủ nổi..
“Từ hôm nay trở đi ngươi không được mỗi ngày đều đi Phượng Nghi cung thỉnh an, cứ ngoan ngoãn ở Đông cung cho ta!” Vũ Dương công chúa ra lệnh.
“Mẫu thân, bao nhiêu năm nay con chỉ yêu một mình nàng, vì có thể tiếp cận nàng nên con mới nguyện ý gả cho thái tử biểu đệ ……” Dung Vũ Ca quỳ xuống, cầu xin Vũ Dương.
“Ngươi nên sớm chặt đứt ý niệm đại nghịch bất đạo trong đầu này đi, nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng một mực, vậy xem như bản cung không có loại nữ nhi như ngươi!” Vũ Dương lạnh lùng nói, rốt cuộc tất cả những sai lầm này từ đâu mà đến? Hoàng Thượng trầm mê luyện đan, chính mình chỉ có thể giận mà không thể khuyên nổi, nay ngay cả nữ nhi cũng làm chuyện hoang đường như thế, điều này làm cho Vũ Dương bị đả kích nghiêm trọng.
“Mẫu thân……” Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vũ Dương lạnh lùng rời đi, suy sụp ngồi phịch dưới đất, ôm lấy đầu gối, run rẩy úp mặt xuống. Làm sao bây giờ? Trước mắt tạm thời mẫu thân sẽ không tìm đến Vệ Minh Khê, nhưng mẫu thân vốn là người sâu sắc, nàng nhất định sẽ đi dò thử Vệ Minh Khê. Nếu nàng tìm tới Vệ Minh Khê, lấy tư thái trưởng bối đối Vệ Minh Khê mà thuyết giáo, nàng nhất định sẽ dao động.
Dung Vũ Ca không sợ mẫu thân phản đối, dù sao cũng có liên hệ huyết mạch, không phải mẫu thân nói đoạn thì có thể đoạn, nhưng nàng sợ là sợ Vệ Minh Khê kia không đủ kiên định. Bất quá nàng chỉ là yêu thương Vệ Minh Khê mà thôi, vì cái gì hết lần này đến lần khác lại không thể đường đường chính chính yêu thương nàng? Dung Vũ Ca ảo não ôm đầu, thực đáng hận!
-------------------------------------------
“Cô cô đâu?” Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca kỳ quái hỏi, cô cô cùng Vũ Ca tán gẫu thật là lâu, ước chừng phải đến hai canh giờ là ít, hắn cùng mẫu hậu đều đã nói đến không còn lời nào để nói nữa rồi.
“Mẫu thân có việc, đã đi về trước rồi.” Ngữ khí Dung Vũ Ca có chút trầm thấp đáp.
Vệ Minh Khê nghe giọng nói Dung Vũ Ca, cảm giác được nàng có chút khác thường, rất muốn hỏi nàng làm sao nhưng đang ở trước mặt Cao Hiên, nàng không dám hỏi, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.
“Ngày đó may là có cô cô……” Cao Hiên cảm kích nói.
Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cùng Cao Hiên ba người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng từ khi Dung Vũ Ca tiến vào, Vệ Minh Khê tự nhiên có chút không yên lòng, chỉ đáp lời Cao Hiên cho có, Dung Vũ Ca cũng như vậy.
Dung Vũ Ca cực lực muốn che dấu cảm xúc của mình, không muốn để Vệ Minh Khê phát hiện, nhưng nàng thực sự là không vui vẻ nổi.
“Hiên nhi, ngươi còn bị thương, cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, cứ ngủ một giấc đi, mẫu hậu phải hồi cung rồi.” Vệ Minh Khê giúp Cao Hiên đắp chăn, chuẩn bị bãi giá hồi cung.
“Thái tử biểu đệ, ngươi nằm xuống đi, ta đi tiễn mẫu hậu.” Dung Vũ Ca nói xong, liền đi theo sau Vệ Minh Khê ra ngoài.
Ở một góc bên ngoài tẩm cung thái tử, Vệ Minh Khê đột nhiên kéo Dung Vũ Ca sang một bên, tránh sự chú ý của thái giám cùng thị vệ. Tĩnh Doanh ở phụ cận canh chừng, để Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca có cơ hội ở cùng một chỗ.
“Ngươi làm sao vậy?” Vệ Minh Khê lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là cứ nghĩ đến việc mẫu hậu phải về Phượng Nghi cung, sau đó không thể cùng mẫu hậu sớm chiều ở chung nên trong lòng có chút khó chấp nhận.” Dung Vũ Ca nửa thật nửa giả nói.
Vệ Minh Khê nghe vậy liền tin, giờ phút này gần gũi Dung Vũ Ca mới phát hiện gò má trắng nõn của nàng hơi sưng đỏ. Vệ Minh Khê nâng cằm Dung Vũ Ca lên, nhìn kỹ quả nhiên có chút hồng, lòng tự dưng nhói đau. Nàng vừa rồi cùng Vũ Dương công chúa ở chung một chỗ, cái này nhất định là bị Vũ Dương công chúa đánh. Mẫu thân đánh nữ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng Vũ Dương công chúa vốn rất thương nữ nhi, có chuyện gì khiến nàng phải tức giận đến mức có thể xuống tay nặng như thế?
“Mặt của ngươi sao vậy? Vũ Dương công chúa đánh ngươi sao? Phải chăng nàng đã biết cái gì?” Vệ Minh Khê khẩn trương hỏi.
Vừa rồi đã cố ý thoa dược, che dấu vết đỏ rồi mới tiến vào, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt mẫu hậu.
“Mẫu thân hỏi ta ở Đông Đô Đại quốc tự sao có thể ở lâu đến vậy, nàng vốn biết tính ta không chịu được ở nơi chùa miếu quá lâu mà, ta đành nói với mẫu thân ta không ở Đông Đô cùng ngươi, một mình chạy tới Giang Nam. Nàng cảm thấy ta quá vô phép vô thiên, không chịu ở bên mẹ chồng không nói, lại còn thân là thiếu nữ mà khắp nơi chạy loạn. Ta cãi nàng mấy câu, nàng tức giận liền lỡ tay tát ta một cái. Nếu nàng biết chuyện của ta và ngươi, vậy còn tệ hơn nữa!” Dung Vũ Ca cười nói, nói dối vô cùng lưu loát, bộ dáng lại có chút lơ đãng thực sự đem Vệ Minh Khê lừa gạt mất.
Vệ Minh Khê tạm thời đã tin, chuyện giữa mẹ con các nàng, nàng cũng không muốn nhiều lời, chỉ là có chút đau lòng ôm lấy Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Còn đau không? Hảo nữ hài không nên cùng mẫu thân tranh cãi.” Vệ Minh Khê thở dài nói.
Vệ Minh Khê ôn nhu làm cho Dung Vũ Ca xúc động muốn khóc. Dung Vũ Ca cũng ôm chặt lấy Vệ Minh Khê. Vì cái ôm này, Dung Vũ Ca cảm thấy cái gì nàng cũng không còn sợ nữa.
“Chỉ cần nàng ôm ta, ta sẽ không đau nữa.” Dung Vũ Ca đem mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Thời khắc êm đềm đó thực sự không kéo dài được lâu, Vệ Minh Khê còn chưa cảm nhận đủ hơi ấm của Dung Vũ Ca, cảm giác áy náy trong lòng lại trào lên, làm cho nàng chỉ biết thở dài.
“Ta vừa hồi cung, phỏng chừng còn có rất nhiều sự vụ cần tiếp nhận, sợ là không có nhiều thời gian ở cùng ngươi, chúng ta có lẽ sẽ một thời gian không thể gặp mặt. Ngươi mỗi ngày đều đi Phượng Nghi cung cũng sẽ khiến người khác chú ý, mấy ngày nay ngươi cứ ngoan ngoãn ở Đông cung thay ta chiếu cố Hiên nhi được không?” Vệ Minh Khê sợ Dung Vũ Ca không đáp ứng liền nhẹ giọng dỗ dành.
Dung Vũ Ca có chút thương cảm, trong lòng rất không thích việc an bài như vậy, nhưng cũng không thể nề hà, thời gian này mẫu thân nhất định sẽ để người theo dõi mình, mình cũng không nên đi Phượng Nghi cung. Vừa rồi còn muốn nghĩ làm cách nào mới có thể bảo Vệ Minh Khê mấy ngày này không nên gặp mặt, nay lại bị Vệ Minh Khê dành nói trước, tâm tình lại càng chùng xuống. Trong lòng Vệ Minh Khê rốt cuộc vẫn nghĩ đến nhi tử bảo bối của nàng trước tiên.
Vệ Minh Khê đợi hồi lâu cũng không thấy Dung Vũ Ca đáp lại, liền có chút nóng lòng.
“Vũ Ca?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Ừ, được……” Thanh âm Dung Vũ Ca có chút hư nhược đáp lại. Quyết định của nàng đã như vậy, mình còn có thể thế nào đây? Phía trước lại còn phải khổ não nghĩ cách thoát khỏi tai mắt của mẫu thân, nếu đi Phượng Nghi cung gặp nàng, sẽ lộ mất.
“Vũ Ca……” Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi. Thái độ Dung Vũ Ca như vậy làm cho lòng nàng cũng không dễ chịu hơn là mấy, nàng không đơn giản chỉ là vì trốn Dung Vũ Ca mà quả thật có việc phải làm, việc này lại không muốn để Vũ Ca biết, nàng không nên bị mình cuốn vào.
“Yên tâm, người ta sẽ chiếu cố tốt nhi tử bảo bối của nàng!” Dung Vũ Ca cười nói. Vệ Minh Khê muốn làm cái gì, nàng trong lòng mơ hồ hiểu được. Vệ Minh Khê đã không muốn làm mình khó xử, không muốn để mình bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền lực này, nàng chẳng lẽ không biết mình có thể vô điều kiện luôn đứng về phía nàng sao? Thì ra nàng vẫn không đủ tín nhiệm mình.
Thấy Dung Vũ Ca đã khôi phục bộ dáng nghịch ngợm thường ngày, Vệ Minh Khê cũng có chút an tâm. Nàng buông Dung Vũ Ca ra, dù sao hiện tại không thể giống như lúc ở Giang Nam, người khác mà thấy được sẽ không tốt.
Tay Dung Vũ Ca vừa mới hạ xuống, trong tâm cũng lập tức suy sụp. Hạnh phúc ngắn ngủi chỉ là thoáng qua, tuy rằng Dung Vũ Ca không nỡ rời khỏi vòng tay Vệ Minh Khê, nhưng nàng vẫn cố thu liễm một chút. Mẫu thân mới vừa đi, ngay sau đó sợ là sẽ lập tức phái người đến Đông cung giám sát nhất cử nhất động của mình.
“Ta giờ sẽ về Phượng Nghi cung, ngươi phải hảo hảo chiếu cố Hiên nhi, chiếu cố cho mình nữa.” Vệ Minh Khê dặn một tiếng liền xoay người rời đi.
“Vệ Minh Khê……” Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê quay lưng cất bước, trong lòng cảm thấy hụt hẫng như đánh mất thứ gì đó, kìm lòng không đặng đem thanh âm trong lòng bật thốt thành tiếng gọi. Nàng chỉ là muốn nói, Vệ Minh Khê, đừng đi, ở lại giúp ta!
Vệ Minh Khê quay đầu: “Hử?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi tên nàng thôi.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười, tựa hồ như tiểu hài tử tinh nghịch thường ngày.
Vệ Minh Khê khẽ nghiêm mặt: “Ở trong cung, không được phép tùy tiện gọi tục danh của ta!”
“Người ta biết, mẫu hậu!” Dung Vũ Ca bốc đồng hướng Vệ Minh Khê lớn tiếng hô, tiếng kêu khiến cho Đông Đô thị vệ đều phải quay lại nhìn.
Vệ Minh Khê xoay người nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lại mỉm cười, nhìn Dung Vũ Ca như vậy, sao lại cảm thấy rất ấm áp? Thật sự là kỳ quái mà.
-------------------------------------
Vệ Minh Khê vừa vào Phượng Nghi cung thì phát hiện Cao Hàn sắc mặt âm trầm ngồi trên nhuyễn tháp.
“Hoàng hậu, nàng có biết trẫm đã ở chỗ này chờ nàng suốt ba canh giờ không?” Cao Hàn tức giận nói. Dám để cho đường đường là nhất quốc chi quân chờ ba canh giờ, Vệ Minh Khê cũng thật cao giá!
“Thần thiếp không biết Hoàng Thượng đang đợi, thần thiếp đáng chết!” Vệ Minh Khê cúi đầu, thái độ dịu dàng ngoan ngoãn giải thích.
“Thôi, thái tử không việc gì chứ?” Cao Hàn thấy bộ dáng Vệ Minh Khê ôn thuận như thế, cơn tức giận cũng bớt chút ít.
“Lần này bị thương hơi nặng, sợ là phải tu dưỡng thêm hai ba tháng.” Vệ Minh Khê ra vẻ sầu lo nói, cứ để Hiên nhi có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút đi.
Trước cũng đã tu dưỡng gần hơn một tháng rồi giờ lại còn muốn tu dưỡng hai ba tháng nữa, xem ra thương thế cũng khá nặng. Thái tử dù mình có không thích thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng vẫn là nhi tử của mình, là trượng phu Vũ Ca, là con rể hoàng tỷ, cho nên Cao Hàn có chút áy náy vì đã ném nghiên mực hơi quá tay.
“Hoàng hậu giận trẫm?” Thái tử hẳn đã tố khổ với mẫu hậu hắn, chính mình lấy nghiên mực ném hắn, hoàng hậu sợ là đầy một bụng bất mãn với mình!
“Thái tử không cẩn thận đụng vào bàn, có liên quan gì đến Hoàng Thượng đâu?” Vệ Minh Khê vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Cao Hàn nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, nàng tựa hồ thật sự không biết chân tướng, điều này làm cho Cao Hàn yên tâm, nhưng lập tức Cao Hàn lại nghĩ, cho dù Vệ Minh Khê có biết thái tử chính là do mình làm bị thương thì như thế nào? Hắn vừa là quân vừa là phụ, quân phụ giáo huấn thần tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoàng hậu có thể làm gì được hắn?
“Người đâu mau tới thay y phục cho trẫm cùng hoàng hậu, tối nay trẫm ở lại Phượng Nghi cung.” Hoàng hậu ngày đầu tiên trở về, theo lý hắn cũng nên ở lại Phượng Nghi cung. Hậu cung đông phi tần, nhưng Cao Hàn thật sự cũng không để tâm, người duy nhất hắn tôn trọng bất quá chỉ có Vệ Minh Khê, những tần phi khác đều chỉ là đồ chơi mà thôi.
Vệ Minh Khê khẽ sửng sốt, tuy rằng trong lòng vạn lần không muốn, nhưng hắn là phu, mình là thê, trượng phu muốn lưu lại qua đêm là chuyện đương nhiên, nàng nào có biện pháp cự tuyệt.
Các cung nữ thay ra ngoại bào của Cao Hàn và Vệ Minh Khê, chỉ còn lại trung y. Cao Hàn nhìn chằm chằm thê tử đã mấy tháng không gặp, phát hiện nàng tựa hồ càng ngày càng trẻ đẹp hẳn lên, nhất thời làm cho Cao Hàn nhìn không chán mắt, tựa hồ như hắn chưa từng thật sự nhìn kĩ Vệ Minh Khê, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Hoàng hậu, tựa hồ đã thật lâu không được thấy bộ dáng nàng xõa tóc, nàng thả ra cho trẫm xem đi……” Cao Hàn nâng cằm Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng ra lệnh.
Vệ Minh Khê trong lòng thầm nghĩ không ổn, nhưng nàng cũng không thể không làm theo, phút chốc khi mái tóc đen dài xõa xuống tán lạc, tư vị phong tình nói không nên lời, làm cho lòng Cao Hàn rung động không thôi: “Trẫm cảm thấy sau khi hoàng hậu từ Đông Đô trở về tựa hồ có thay đổi, trở nên càng ngày càng trẻ đẹp, làm cho trẫm khó kiềm lòng được……” Hiếm có lúc Cao Hàn ôn nhu nói, tay lần tới bên hông Vệ Minh Khê sờ soạng, muốn cởi bỏ trung y của nàng.
Vệ Minh Khê kích động đè tay Cao Hàn lại: “Hoàng Thượng, thần thiếp có nguyệt sự, sợ là……” Vệ Minh Khê lập tức bịa một cái cớ, vốn nàng mỗi lần nguyệt sự trong cung đều có ghi lại, cũng may Vệ Minh Khê đi ra ngoài đã ba bốn tháng, làm gián đoạn quá trình ghi chép, cho nên còn có thể lấy nguyệt sự làm cớ để cự tuyệt Cao Hàn.
Cao Hàn mất hứng thu tay lại, thoáng tức giận liếc nhìn Vệ Minh Khê một cái, quay đầu liền ngủ ngay, thôi thì ngày mai vẫn cứ nên tìm xử nữ sạch sẽ thì tốt hơn, hôm nay tạm thời quên đi.
Vệ Minh Khê thấy Cao Hàn đã ngủ thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này có thể dùng nguyệt sự làm cớ, lần sau sẽ thế nào đây? Vệ Minh Khê có chút đau đầu, nàng phát hiện hiện tại nàng căn bản không muốn bị Cao Hàn đụng chạm, mặc dù đó là nghĩa vụ thê tử của nàng, nhưng nàng vẫn không muốn! Lần sau nhất định phải nghĩ ra biện pháp chặt đứt ý niệm này trong đầu Hoàng Thượng!
Tuy rằng giường rất lớn, nhưng Cao Hàn vẫn cách thật sự rất gần, trên người Cao Hàn có loại hương vị làm cho Vệ Minh Khê có ác cảm, đó là di chứng lưu lại sau khi dùng đan dược. Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ nhung hương thơm mềm mại trên người Dung Vũ Ca, nếu không có nàng, có lẽ có thể xem như miễn cưỡng chịu được y. Nhưng sau khi được ôm một người như Dung Vũ Ca, hơi thở đục ngầu trên người kẻ kia lại càng khó có thể chịu được.
----------------------------------------
Ngày đầu tiên Hoàng hậu trở về, Hoàng Thượng đã ngủ lại Phượng Nghi cung. Dung Vũ Ca nghe tin tức như thế chỉ biết nằm trên giường trằn trọc, lòng như lửa đốt, không tài nào ngủ nổi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook