Cung Khuynh
Chương 55: Cân quắc bất nhượng tu mi

Giang Lăng phong cảnh hữu tình, trước có Lăng Giang, sau có Võ lâm sơn tú lệ, chiếm hết mọi ưu ái của thiên nhiên. Mỗi khi đến mùng ba tháng ba hằng năm, thủy triều Lăng giang lại dâng cao làm cho khung cảnh càng thêm tráng lệ, thu hút vô số du khách đến tham quan. Văn nhân mặc khách cũng theo đó kết bạn mộ danh mà đến: ngắm kỳ cảnh, thi thố văn chương, múa bút đề thơ, thể hiện đầy đủ nét phong tao. Tiền triều Lí Hiền vương là chi sĩ phong nhã, ngày trước có ba ngàn môn khách, thường tụ tập cùng một nơi ngâm thi ca phú, vẽ chữ đối câu, vì vậy mà Tụ hiền các mới được lập nên.

Ngày qua tháng lại, văn nhân nhã khách đều thích vãng lai Tụ hiền các, cùng lên đài cao vọng cảnh, sau đó bàn thi luận sách, vì thế mới sinh ra sự kiện năm năm một lần tại Tụ hiền các luận tài. Bởi vì được tiên hoàng coi trọng, nên luận tài tại Tụ hiền các trở thành nơi thiên hạ tề tụ long trọng vô tiền khoáng hậu. Tuy là một hoạt động không chính thức nhưng lại hoàn toàn không kém với khoa cử ba năm một lần là bao, thậm chí còn nổi danh hơn.

Tiên hoàng cũng từng phá cách trọng dụng những anh tài siêu quần bạt tụy nổi danh từ các cuộc luận tài, nên từ đó Tụ hiền các trở thành nơi một số sĩ tử không tham gia khoa cử nhưng vẫn tiến vào tìm kiếm chút danh vọng.

Nhưng hai mươi lăm năm trước, khi Giang Nam đệ nhất tài tử Lí Huyền đánh bại đại học sĩ Vệ Tử Phong, được tiên đế phong làm thiên hạ đệ nhất tài tử. Đặc biệt ban thưởng cho chức quan hoàng gia Đại học sĩ, đây là bậc nào ưu đãi nhưng Lí Huyền lại nhất mực cự tuyệt, không muốn nhập triều đường, chỉ nguyện ở Giang Nam giảng bài dạy học, sống một cuộc sống nhàn vân dã hạc bình thường.

Lí Huyền từ sau chuyện ấy tài danh chấn động thiên hạ, còn là một quân tử không màng danh lợi nên càng được chúng văn nhân ngưỡng mộ ca tụng. Do đó mà Tụ hiền các mỗi lần thiên hạ luận tài liền sinh ra rất nhiều người noi gương ở ẩn. Không chút nào khoa trương khi nói thiên hạ văn nhân lợi hại đệ nhất không phải là Trạng Nguyên mà là quân thủ Tụ hiền các, tên cũng như nghĩa, là người quân tử đứng đầu.

------------------------------

Vệ Minh Khê bước xuống thuyền, đặt chân lên bờ Giang Lăng. Đây chính là địa phương mà nàng hâm mộ đã lâu, là nơi mà tổ phụ năm đó phải ảm đạm rời đi.

Vệ Minh Khê nhìn quanh bốn phía, lúc này đã là đầu tháng ba, Giang Lăng tràn đầy xuân ý. Vài ngọn liễu rũ nhuốm một màu xanh biếc, một đường xuôi thẳng về phương nam, càng đi càng ấm áp. Vệ Minh Khê hít sâu một hơi, cảm giác thật thoải mái!

“Chỉ nhi tựa hồ rất thích Giang Lăng?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê thân thiết nói. Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ thấy Dung Vũ Ca dựa vào Vệ Minh Khê rất gần, gần gũi đến mức cơ hồ muốn đem môi mình chạm vào vành tai Vệ Minh Khê. Nhưng Vệ Minh Khê lúc này tâm tình đang mãi đắm chìm trong niềm vui sướng được đến Giang Nam, căn bản là không để ý.

Dung Vũ Ca nhìn thấy dọc theo đường đi có không ít thư sinh, so với ở kinh đô khi mở khoa cử cũng tương tự, xem ra đều cùng một dạng người.

“Chúng ta đến ven đường uống chén trà được không?” Giang Ngưng Nguyệt đề nghị làm cho Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca có chút kinh ngạc. Giang gia đại phú ở Giang Nam lại đi uống trà bên vệ đường sao, cùng thân phận nàng có chút không hợp.

“Rất kỳ quái phải không? Đi rồi sẽ biết.” Giang Ngưng Nguyệt thần bí nói.

“Lão bá, ta muốn một ấm trà ngon nhất.” Giang Ngưng Nguyệt mang theo đám người Vệ Minh Khê đến một trà quán trông không chút nào thu hút, hướng bạch phát lão ông nói.

“Vẫn theo quy cũ nhé.” Lão ông mặc dù nhìn ra ba người không phú cũng quý nhưng thái độ vẫn nhàn tĩnh thản nhiên không đổi.

“Giang Lăng là nơi có nhiều trà quán nhất, bất luận vào trà quán nào, cấp bậc cũng không hơn không kém bao nhiêu, nhưng mỗi nhà đều cất giữ một ít trà cực phẩm trân quý, có thể lấy uống như trà bình thường, đây là chuyện thích ý cỡ nào……”

“Nhưng mà không phải ai cũng có thể uống được, muốn uống trà ngon thì phải đối được tất cả liên đối ở đây, nên đến nay món trà trân quý nhất của ta vẫn còn đang cất giữ……” Lão ông cười ha hả nói, âm thầm đánh giá ba nữ tử trước mắt, một người tú nhã thanh cao, một người xinh đẹp kiều diễm, một người như hoa lan thanh khiết, xem ra đều là nữ tử của danh gia vọng tộc nào đó.

Vệ Minh Khê cảm thấy rất thú vị, nàng ngẩng đầu nhìn, có sáu thượng liên (vế trên), xếp theo thứ tự từ dễ đến khó, xem ra cũng đơn giản.

“Vệ công tử, ngươi tới đối đi.” Giang Ngưng Nguyệt nhấc váy, nhẹ nhàng ngồi vào ghế, ưu nhã chờ Vệ Minh Khê đối.

“Ta đối là được rồi, không cần Vệ công tử nhà ta phải xuất mã đâu!” Dung Vũ Ca xung phong nhận việc, độ khó ấy đối với Chỉ nhi mà nói bất quá chỉ như một bữa ăn mà thôi.

Dung Vũ Ca đối xong, làm cho lão ông vừa xem vừa liên tục gật gù, xem ra nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này cũng có vài phần năng lực.

“Lão hủ xin dâng trà.” Lão ông lập tức bưng một chén trà nhỏ lên.

Đối với nhà bình dân mà nói đây cũng được xem như trà ngon, nhưng đối với Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca thường xuyên được uống qua loại trà cực phẩm của cung đình quý tộc mà nói thì chỉ có thể xem như loại trà hạ đẳng.

“Ta cứ tưởng là loại trà trân quý nào chứ, xem ra chỉ thế mà thôi, đã thế chỉ cho một chung nhỏ như vậy, lão đầu hẹp hòi quá……” Dung Vũ Ca nói thầm, thiệt cho mình vừa rồi còn hưng phấn như vậy, chơi không đẹp gì hết, phần thưởng chẳng làm mình hứng thú gì cả.

Vệ Minh Khê lắc đầu, tại một nơi đơn sơ thế này, được uống loại trà như vậy xem như không tệ rồi, chẳng lẽ Dung Vũ Ca cho là sẽ có Cực phẩm đại hồng bào sao? Vệ Minh Khê thật muốn cốc đầu Dung Vũ Ca một cái, không cho nàng nói lung tung nữa.

Lão ông cười: “Muốn uống trà trân quý, còn phải xem bản sự!” Lão đầu lật lại liên đối vừa rồi, mặt sau lại thêm sáu liên khác nữa, lần này quả thật gia tăng thêm phần khó khăn, thậm chí còn có chút ngoắc nghéo.

Vệ Minh Khê cũng nổi lên một chút hứng thú: “Dung công tử, ngươi tiếp tục đối đi!” Dung Vũ Ca này là nha đầu không biết trời cao đất rộng là gì, cũng nên để cho nàng nếm chút mùi khổ sở.

Giang Ngưng Nguyệt vừa xem qua đã biết thật là khó, chính mình cũng không thể đối lại toàn bộ. Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Khê đang hàm chứa ý cười trêu tức nhìn Dung Vũ Ca, chợt ý thức được Vệ Minh Khê muốn mượn việc này chèn ép lòng kiêu ngạo của Dung Vũ Ca xuống.

“Tuy rằng so với vừa rồi khó hơn nhiều, nhưng ta là Dung Vũ Ca, không phải chỉ là cái gối thêu hoa……” Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt Vệ Minh Khê cùng Giang Ngưng Nguyệt giống như chuẩn bị xem kịch vui, trong lòng buồn bực nghĩ. Dù Giang Ngưng Nguyệt có chê cười thì mặc nàng, dù gì chỉ là ngoại nhân, nhưng mình là người của Chỉ nhi, Chỉ nhi sao cũng mang ý cười xấu như vậy? Hu hu, mẫu hậu đến Giang Nam liền biến thành người xấu, không che chở thì thôi, lại còn học đòi bỏ đá xuống giếng!

Dung Vũ Ca vất vả lắm mới đối xong năm câu, nhìn đến câu cuối cùng, khó quá, cái liên đối đáng ghét, từ trên xuống dưới đã đủ khó rồi, từ dưới ngược lên trên lại càng khó hơn!

“Người ta không đối được!” Dung Vũ Ca suy nghĩ cả nửa ngày, hướng Vệ Minh Khê làm nũng nói. Người ta sinh ra kém mẫu hậu nhiều năm như vậy, tự nhiên không đọc nhiều sách bằng mẫu hậu, nên không đối được cũng là chuyện tự nhiên chứ bộ, mà Giang Ngưng Nguyệt nhất định cũng không đối được.

“Đối được năm câu cũng đã rất tốt rồi.” Lão ông khẳng định, sáu liên này trước giờ vẫn chưa ai đối hết được, nên đối được năm liên coi như là lợi hại nhất cho tới bây giờ rồi.

“Vệ công tử, ngươi xem, lão đầu cũng nói ta không tệ mà.” Dung Vũ Ca kéo kéo tay áo Vệ Minh Khê, muốn cho Vệ Minh Khê biết mình không quá kém.

“Được rồi, coi như ta nhìn lầm ngươi, bề ngoài như bình hoa, nhưng xem ra cũng không đến nỗi là bình hoa.” Vệ Minh Khê nói xong, mặt Dung Vũ Ca lập tức đen lại. Mẫu đang khen mình hay là xỏ xiên mình vậy!?

Giang Ngưng Nguyệt cùng lão đầu nghe xong cười không ngớt, cảm thấy Vệ công tử dùng hình tượng miêu tả chính xác cực kỳ, Dung Vũ Ca quả thật thoạt nhìn không lợi hại như vậy.

“Vệ công tử!” Dung Vũ Ca bất mãn đề cao âm lượng. Mẫu hậu sao có thể trước mặt ngoại nhân nói mình giống bình hoa đây? Làm gì có bình hoa nào xinh đẹp, lợi hại như mình chứ?

“Vệ công tử, có muốn thử một lần không?” Lão đầu nhìn người từ đầu tới cuối đều khí định thần nhàn hỏi, người này thoạt nhìn hàm dưỡng không thấp, có lẽ sẽ đối được.

“Vậy để ta thử xem.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng xuất hạ liên (ra vế dưới), đám người Dung Vũ Ca sau khi ngẫm nghĩ, đồng loạt trầm trồ khen ngợi.

“Vệ công tử quả nhiên tài hoa, làm lão hủ bội phục không thôi.” Lão đầu không khỏi tán dương.

“Đó là đương nhiên, chàng là Vệ Chỉ mà……” Còn là nữ nhân của Dung Vũ Ca ta! Dung Vũ Ca so với chính mình được khen còn kiêu ngạo hơn, tựa hồ cái đuôi cũng vểnh lên tới trời.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kia tư thái như khổng tước xoè đuôi, có chút đau đầu, nữ nhân này không biết khiêm tốn là gì cả sao?

“Lão bá quá khen rồi, chỉ là xảo hợp thôi” Vệ Minh Khê khiêm tốn nở nụ cười.

Hảo khí độ! Lão ông đã gặp qua vô số Giang Nam tài tử, nhưng khí độ cũng không thể so sánh với được với nữ tử đang giả nam trang này. Xem ra, cân quắc bất nhượng tu mi (tài hoa không nhất thiết chỉ có đấng mày râu)

“Lão hủ ra ngoài pha trà, trân quý trà, cuối cùng cũng có người tri tâm thưởng thức.” Lão ông cảm thấy mỹ mãn liền đi ra ngoài pha trà.

Giang Lăng quả nhiên là nhân tài đông đúc, chỉ một lão bá ven đường cũng đã có tài học như thế,vậy Giang Lăng thực chất còn bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ đây? Vệ Minh Khê đột nhiên có chút chờ mong cuộc luận tài ở Tụ hiền các hai ngày tới.

“Vệ công tử quả nhiên danh bất hư truyền, Ngưng Nguyệt đúng là đại khai nhãn giới.” Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Minh Khê chân tâm nói.

Dung Vũ Ca nhíu mày, Giang Ngưng Nguyệt có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã biết thân phận Chỉ nhi? Nữ nhân của mình không cần nàng ngưỡng mộ, hồ ly tinh đáng ghét, Dung Vũ Ca không thích nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt.

“Vế dưới kì thật cũng không quá khó.” Vệ Minh Khê thản nhiên cười nói.

Trà ngon của lão giả quả nhiên được dâng lên rất nhanh.

“Thỉnh ba vị từ từ thưởng trà, lão hủ rất hân hạnh chiêu đãi các vị khách nhân .”

Động tác Vệ Minh Khê ưu nhã uống trà làm cho Dung Vũ Ca cùng Giang Ngưng Nguyệt đều nhìn đến ngây người, giờ phút này Vệ Minh Khê đích thực là một công tử tao nhã tuấn tú.

“Cực phẩm đại hồng bào?” Vệ Minh Khê kinh ngạc nhướng mày, nhìn không chớp mắt. Trà quán này thực sự có Cực phẩm đại hồng bào sao, loại trà quí hiếm mà cung đình cũng ít có. Sản lượng đại hồng bào hàng năm cực thấp, một năm mới tiến cung mấy lạng, chính mình cũng luyến tiếc không dám dùng. Lão ông này sợ là lai lịch không nhỏ a.

“Ta cũng uống xem.” Dung Vũ Ca cũng nhanh chóng uống một ngụm, quả nhiên là Cực phẩm đại hồng bào. Mẫu hậu yêu uống trà, không ít lần nàng thay mẫu hậu cho người đi khắp nơi thu mua các loại trà ngon, nhưng chỉ duy độc mỗi loại này là thực sự khó cầu.

“Xem ra Vệ công tử thực thích uống trà, hai ngày đến có thể thử đi dạo qua các trà quán một chút, việc kinh hỉ ngoài ý muốn giống vậy chắc không phải là ít.” Giang Ngưng Nguyệt cười nói, Giang Lăng chính là địa phương tràn ngập những thứ ngoài ý muốn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương