Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian
-
Chương 17: Chương 17:
Chương 17 - Thanh mai trúc mã
Di động của Dư Bắc Huy được đặt trên mặt bàn, bên trong trống trơn, ngay cả app cũng chưa download được mấy cái.
Nhưng chỉ duy nhất ở giữa màn hình chính là cái hình album, nhìn vào chắc chắn ngay lập tức thấy được,
Chính là để mọi người liếc một cái liền thấy, nên trước tiên chủ nhiệm Lưu cũng nhấn vào album để tìm hiểu rõ ràng.
Chọn một cái, album mở ra.
Bên trong cũng trống trải giống như bên ngoài, chỉ có một bức hình và một cái video ghi hình ba phút.
"Chủ nhiệm, trước tiên xem video, sau đó lại xem ảnh chụp ạ." Dư Bắc Huy nhắc nhở nói.
Chủ nhiệm Lưu có nghi hoặc, "Video từ đâu ra? Đây thực sự là chứng cứ?"
Dư Bắc Huy: "Gần địa điểm xảy ra chuyện có một cửa hàng tiện lợi 24h, mấy ngày trước ông chủ cũng vừa mới thay camera theo dõi, vừa vặn có ghi lại chuyện chiều thứ sáu tuần trước."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu, chọn mở ghi hình ra.
Nội dung rất đơn giản, Hứa Điển cùng Lâm Tuệ trước sau đi vào cái hẻm nhỏ, ngay sau đó ba tên lưu manh chặn kín đầu hẻm, Hứa Điển dùng hết toàn lực đưa Lâm Tuệ ra khỏi trùng vây...
Bởi vì chọn phát ra nhanh hơn 2 lần, hình ảnh cũng chạy nhanh chóng.
Nhưng, mặt tên đầu vàng cũng được nhìn thấy rõ ràng trong hình ảnh vào lúc dừng lại.
“Chủ nhiệm, đã xem rõ rồi ạ?" Dư Bắc Huy hỏi.
Chủ nhiệm Lưu: "Sau đó?"
Dư Bắc Huy: "Sau đó thầy nhìn qua ảnh chụp."
Hiển nhiên chủ nhiệm Lưu còn chưa rõ vì sao, vẻ mặt mang theo biểu tình Tiểu tử ngươi nếu dám gạt ta, đợi lát nữa xem ta dạy dỗ các ngươi ra sao rồi click mở ảnh chụp.
Trong nháy mắt ảnh khi chụp được phóng to ra, vẻ mặt của ông liền thay đổi.
Giây tiếp theo, chủ nhiệm Lưu liền tức giận.
Ông đập bàn đứng lên, tức giận chỉ vào Trần Phàm mắng: "Em cái gì học không giỏi, lại giỏi lẫn vào trong một đám lưu manh xã hội!"
"Em không có." Trần Phàm cứng cổ không chịu thừa nhận.
"Em không có! Em nói không có vậy em nói cho tôi đây là cái gì!" Chủ nhiệm Lưu "Bang" một tiếng đặt chiếc điện thoại trên bàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Em nhìn xem! Chính em nhìn xem cho tôi!"
Trên màn hình di động, Trần Phàm cùng tên đầu vàng đang vừa cười vừa nói mà giơ bia lên chạm cốc.
Cái này thì chắc chắn trốn không thoát rồi.
Trần Phàm ngượng ngùng nhấp mở môi, không mở miệng.
Chứng cứ vô cùng chính xác, nói cái gì cũng vô dụng, còn không bằng ngoan ngoãn câm miệng, biết đâu còn được xử lý nhẹ một chút.
"Hứa Điển là em tìm người đánh?"
"Đúng vậy."
"Bạn ấy đắc tội em sao, em làm sao lại muốn tìm người đánh bạn học mình?"
"Em nhìn cậu ta không vừa mắt."
Chủ nhiệm Lưu nổi trận lôi đình, trực tiếp nhảy qua khỏi bàn làm việc, bước nhanh đến trước mặt Trần Phàm, "Không vừa mắt? Không vừa mắt thì có thể tùy tiện đánh người? Em muốn làm xã hội đen sao hả!"
Lâm Tuệ chửi thầm: Bây giờ không phải, tương lai cũng phải.
Trần Phàm cắn răng không hé miệng, ai ngờ chủ nhiệm Lưu đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Dư Bắc Huy mắng: "Còn có em! Em đừng cho là tôi không biết em ở trong trường kết bè kéo nhóm!"
Dư Bắc Huy nhếch miệng cười, "Báo cáo chủ nhiệm, khẩu hiệu của trường Kim Trung chính là đoàn kết yêu thầy mến bạn. Em chỉ là đoàn kết với bạn học, phát triển tình bạn lâu bền trong vườn trường mà thôi."
Chủ nhiệm Lưu: ".."
Thầy cô ở đây đều không nhịn được cười trộm.
Thật là một cái miệng lanh lẹ, nhưng mà nói ra lại có lý như vậy.
"Chủ nhiệm." Lâm Khải Phùng đứng dậy, "Nếu chân tướng chuyện này cuối cùng cũng đã rõ ràng, chúng ta sai thì nên sửa, không nên oan uổng học sinh tốt."
Thầy Từ cũng vội vàng hùa theo, "Đúng vậy, đúng vậy."
"Nhưng Hứa Điển cũng phải có trách nhiệm nhất định!" Chủ nhiệm Lưu vẫn trừng mắt phồng mũi như cũ.
"Chủ nhiệm Lưu, thấy đã thông báo phê bình Hứa Điển, các học sinh khác đều đã biết bạn ấy làm sai, như vậy các trừng phạt hủy bỏ khác cũng không còn liên quan gì nữa." Lâm Tuệ nói, "Cuối tuần này đã chuẩn bị thi toán học, nếu mà Hứa Điển không tham gia, vậy không phải chúng ta đã để cho mấy trường cấp 3 khác chiếm lợi thế vô lý sao?"
Chủ nhiệm Lưu: "Chuyện này..."
Lời Lâm Tuệ nói cũng không sai.
Kim Trung có thể ngồi ổn định trên cái bảo tọa trường tốt nhất này, phần lớn nguyên nhân là vì dã bồi dưỡng ra từng nhóm lại từng nhóm học sinh nổi bật. Mà thi tuyển, đúng là cơ hội tốt nhất để chứng minh tư chất học sinh của Kim Trung.
Một khi bỏ qua, bị các trường học khác...
Chủ nhiệm Lưu thở ra một cách nhẹ nhàng, "Được rồi, các xử phạt khác đối với Hứa Điển cứ hủy bỏ đi."
Lâm Tuệ cùng Dư Bắc Huy liếc nhau, kích động vỗ tay.
"Nhưng mà... " Chủ nhiệm Lưu trừng mắt nhìn Dư Bắc Huy, "Em đã làm trái với nội quy trường học, ở trong trường mà vẫn nghênh ngang mà sử dụng điện thoại di động! Tịch thu di động, cùng thông báo phê bình!"
Dư Bắc Huy cào cào mái tóc húi cua, "Chủ nhiệm vui vẻ là được rồi."
Dù sao đều đã xóa hết mấy ứng dụng trong đó rồi, bị tịch thu cũng không sao.
"Hai em ra ngoài trước đi, thầy cùng các thầy cô khác còn cần bàn bạc." Chủ nhiệm Lưu nói, cất chiếc điện thoại trên mặt bàn vào ngăn kéo.
Lâm Tuệ cùng Dư Bắc Huy thoáng khom lưng chào, sau đó cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa , đã thấy Hứa Điển dựa vào trên lan can hành lang, đang nhìn sân bóng rổ dưới lầu.
"Hứa Điển!" Lâm Tuệ buột miệng thốt ra.
Hứa Điển theo tiếng nói chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lâm Tuệ buông tay Dư Bắc Huy ra, chạy về phía mình.
Cô giống như con thỏ, chạy vội ba bước đã vọt tới trước mắt, lại mở cánh tay ra, nhào vào trong lồ ng ngực Hứa Điển, ôm chặt cậu, kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Cậu biết không! Cậu biết không! Cậu lại có thể tham gia thi đấu rồi! Chúng ta có thể cùng nhau đi Bắc Kinh! Chúng ta có thể cùng đi Bắc Kinh rồi!"
Hứa Điển cứng người tại chỗ, trong đầu bỗng chốc trống rỗng.
Bọn họ đã bao lâu không ôm nhau.
Tính lại, hẳn là bắt đầu từ năm ba tiểu học. Bọn họ ngồi cùng bàn với nhau từ nhỏ, đột nhiên bị tách ra. Bởi vì thầy giáo muốn bồi dưỡng quan niệm về giới tính, nên không để cho nam nữ ngồi chung với nhau nữa.
Từ lúc đó cho đến tận bây giờ, bọn họ đã không còn ôm nhau, thậm chí còn không nắm tay nhau.
Rõ ràng trước kia bọn họ luôn cùng nắm tay nhau chạy đi chạy lại trong hẻm Yên Đại.
Một khi vui vẻ, cũng không có chút cố kỵ nào mà ôm đối phương, thậm chí là thơm thơm mặt nhau.
Còn hiện tại.
Hứa Điển lại cảm thấy rất không quen.
Không những không quen, mà tim còn đập nhanh hơn rất nhiều.
.".. Lâm Tuệ."
Thiếu nữ trong lồ ng ngực cậu ngẩng đầu lên, "Hả?"
Chân mày Hứa Điển có chút giãn ra, thanh âm lại tự nhiên có chút nhỏ, "Ôm lâu quá."
Lâm Tuệ lập tức nhảy cách xa ra ba bước, "Xin lỗi xin lỗi, mình chỉ là quá kích động rồi."
Hứa Điển ho nhẹ, quay đầu đi không nhìn cô.
Bên tai cậu, lại nhanh chóng hồng lên như máu.
Nhưng Lâm Tuệ lại không chú ý Hứa Điển mất tự nhiên, bởi vì...
Cô nhìn chung quanh chung quanh.
Một người, hai người, ba người...
Sao lại có nhiều nữ sinh vây xem như vậy!!!!
Tại sao lại phải dùng cái ánh mắt ghen ghét tị lẫn hâm mộ nhìn cô!!!!!
Cô cái gì cũng chưa làm nha!!!!
Từ từ.
Cô không phải cái gì cũng chưa làm.
Lâm Tuệ có cảm giác như chính mình đang đi trên băng mỏng, đột nhiên một chân bị hụt xuống.
Được rồi, cô hẳn là nên khắc chế chính mình.
Trong thời gian một tiết học, tin tức liền truyền khắp toàn bộ Kim Trung: Lâm Tuệ ban xã hội lớp 2 ở trước mặt công chúng mạnh mẽ ôm ấp nam thần Hứa Điển.
Lâm Tuệ khóc không ra nước mắt.
Đến cả các nữ sinh ở trong lớp cũng bắt đầu thường thường ném đến cho cô một ánh mắt cực kì không thiện ý. Thậm chí còn có người chạy riêng tới hỏi thăm mọi chuyện đã trải qua, hỏi Lâm Tuệ có phải tỏ tình thất bại hay không.
"Chị Tuệ, cậu thật sự thích ai kia?" Bị ảnh hưởng dưới bầu không khí, lão Cẩu cũng không nhịn được bắt đầu bát quái.
Lâm Tuệ đem đầu vùi vào trong cánh tay, "Lăn đi."
"Không phải chứ, cậu ta có cái gì tốt. Tại sao nữ sinh toàn trường này đều thích cậu ta?" Lão Cẩu sờ sờ mặt mình, "Mình cảm thấy mình lớn lên cũng rất đẹp trai nha."
Lâm Tuệ: "..."
"Chị Tuệ, tại sao cậu lại thích cậu ta?"
"..."
"Chị Tuệ, cậu nhìn xem là mình đẹp hay cậu ta đẹp?"
"..."
"Chắc chắn là cậu thấy cậu ta đẹp, cậu cũng đã tỏ tình với người ta."
Lâm Tuệ không nhịn được nữa, xoay người gào lên nói: "Mình không có tỏ tình cậu ấy! Mình không thích cậu ấy!"
Lão Cẩu cảm thấy rất lúng túng: "Vậy sao cậu lại ôm cậu ấy trước mặt mọi người, khiến cho quan hệ thực giống như là..."
"Mình cùng cậu ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, quan hệ có thể không tốt sao!!! Mình nhất thời vui vẻ thì ôm cậu ấy một chút thì có sao! Mình giết người phạm pháp sao!"
Gào xong mấy lời này, Lâm Tuệ đột nhiên ý thức được hình như không đúng chỗ nào đó.
Cô quay đầu lại, phát hiện trên mặt toàn bộ nữ sinh trong lớp đều viết một hàng chữ:
A, thanh mai trúc mã?
Vì thế, tin tức lại nhanh chóng mọc cánh bay hết toàn trường:
Lâm Tuệ cùng Hứa Điển là thanh mai trúc mã, còn là loại quan hệ vô cùng tốt đó nha~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook