Cũng Được Tính Là Thanh Mai Trúc Mã
-
Chương 9
Mẹ Phong lia ánh mắt sang Khánh, quát:
“Ở đâu ra con nhãi ranh này thế! Người lớn đang nói chuyện mà cũng dám xen ngang à! Một lũ mất dạy!”Đám trẻ con thấy đã có Khánh tiên phong đi đầu trong chiến dịch bảo vệ đồng đội, mấy nhóc bất bình liền lên tiếng luôn, thi nhau nói, nhao nhao như ong vỡ tổ:
“Cô ơi, hôm qua là bạn Phong trêu bạn Tuấn trước đấy ạ!”
“Cô ơi, hôm qua cả hai bạn đánh nhau mà...”
“Cô ơi, hôm qua Phong cũng đánh Tuấn...”
“Cô ơi...”Mẹ Phong nghe thế, cảm thấy não mình xử lí có hơi chậm thì phải, sao nghe mà cứ như kiểu con trai mình làm sai thế này? Không! Con mình thì làm sao mà sai được cơ chứ! Chắc chắn là bọn nhóc này kết bè kết phái bắt nạt con mình! Càng nghĩ càng cảm thấy mình có lí, bà tức giận quát:
“Đám ranh con này, chắc là chúng mày cùng đánh nó xong rồi bây giờ cũng không chịu nhận lỗi đúng không! Lát nữa tao đi báo công an, để cho họ bắt chúng mày đi nhá!”Chiêu đem các đồng chí công an ra doạ dẫm không bao giờ là vô dụng cả. Bọn trẻ con nghe thế, đứa nào cũng sợ hãi không dám ho he gì nữa. Hai mẹ con Phong nhìn thấy phần thắng đang nghiêng về phía mình liền dương dương tự đắc, chợt nghe thấy giọng một cô bé vang lên:
“Vâng, đúng là các chú công an sẽ phạt những hành vi đánh nhau, gây thương tích, thế nhưng các chú cũng chẳng để những người xúc phạm nhân phẩm và danh dự của người khác cứ tự do thoải mái mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu ạ.”Một cô bé cao lớn, mày rậm, chắc khoảng mười hay mười một tuổi khoanh tay đứng một bên, bĩu môi phát biểu câu vừa rồi. Cả đám chẳng biết đây là nhân vật nào, chỉ biết rằng cô ấy thật sự quá
“oách”.Mẹ Phong nghe lời nói từ miệng một con nhóc, cười mỉa:
“Trẻ con mà cứ bày đặt giả vờ làm người lớn. Có tin tao bảo công an đến bắt cả mày đi nữa không hả?”Cô bé nhíu nhíu mày:
“Bố cháu nói rằng cháu là một cô bé ngoan, cháu không vi phạm pháp luật, không mắng chửi người khác, lại càng không đe doạ, cũng không xúc phạm nhân phẩm của ai cả, vậy nên cũng sẽ không bị bắt đâu.”
“Mày...”Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt vuông, góc cạnh với biểu cảm nghiêm túc đi đến, xoa đầu cô bé kia rồi quay sang nói với mẹ Phong:
“Con tôi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện ‘lắm’, thế nhưng lại học thuộc kha khá các luật lệ của Nhà nước, mong cô thông cảm.”Chữ
“lắm” được bác kia nhấn mạnh, khiến không ai không hiểu rằng: con tôi tuy không hiểu chuyện lắm nhưng mà cũng có nghĩa là hiểu chuyện đấy! Nếu cô không tin thì cứ
“thử” xem sao.Mẹ Phong tự biết mình yếu thế, giọng cũng dịu lại một chút:
“Mọi người đang cùng chiến tuyến với nhau, bây giờ nói gì mà chẳng được! Có như hai mẹ con tôi đâu! Các người muốn dùng đa số thắng thiểu số đúng chứ hả?”Bác kia nghe vậy liền quay sang nhìn hai thằng nhóc, chậm rãi mà chắc chắn, nói:
“Trẻ con đánh đấm nhau là chuyện bình thường, đến ngay cả người lớn xảy ra xích mích còn chẳng phân biệt được ai đúng ai sai cơ mà. Lời cô bé kia nói rất đúng. Lời nói luôn luôn phải nghe từ hai phía, sau đó phải đánh giá một cách khách quan, rồi sẽ nhận ra rằng: trong vụ này... chẳng có ai là đúng cả! Còn vì sao lại không đúng, chắc hẳn các cháu cũng tự biết rồi. Hai đứa đều nên nhường nhịn nhau một chút, nhé! Bây giờ có đứa nào không đồng ý hoà giải không nào?”Bác ấy nói xong liền bắn một ánh mắt sắc bén lên hai cậu nhóc, sao hả, định làm lành hay là dùng biện pháp mạnh đây!Hai cậu nhóc sợ run người, vội vàng lắc đầu ngoây nguẩy. Bác trai kia lại trở lại với khuôn mặt nghiêm túc đầy nhân từ độ lượng, cười tươi như gió xuân:
“Tốt! Đều đã đồng ý rồi thì bắt tay nhau nào!”Hai cậu ngoan ngoãn bắt tay nhau.
“Bây giờ thì ôm nhau nào.”Hai cậu vẫn ngoan ngoãn ôm nhau.
“Ừ! Bây giờ thì hôn cái nhể?”... Chuyện này...
“Hôn không vậy?” Mặt bác đã có thay đổi nho nhỏ...Hai cậu vội thơm vội một cái lên má nhau. Sau đây là suy nghĩ của hai bạn nhỏ:Tuấn: Lần sau mình sẽ không đánh nhau nữa đâu, hu hu hu...Phong: Ừm, má cũng mềm phết đấy. Muốn cắn một cái quá!Câu chuyện tưởng chừng như vô cùng khó khăn bỗng chốc lại nhẹ tựa lông hồng, nhờ có bác trai kia gồng mình thổi
“phù” một phát liền theo gió bay đi.
“Ở đâu ra con nhãi ranh này thế! Người lớn đang nói chuyện mà cũng dám xen ngang à! Một lũ mất dạy!”Đám trẻ con thấy đã có Khánh tiên phong đi đầu trong chiến dịch bảo vệ đồng đội, mấy nhóc bất bình liền lên tiếng luôn, thi nhau nói, nhao nhao như ong vỡ tổ:
“Cô ơi, hôm qua là bạn Phong trêu bạn Tuấn trước đấy ạ!”
“Cô ơi, hôm qua cả hai bạn đánh nhau mà...”
“Cô ơi, hôm qua Phong cũng đánh Tuấn...”
“Cô ơi...”Mẹ Phong nghe thế, cảm thấy não mình xử lí có hơi chậm thì phải, sao nghe mà cứ như kiểu con trai mình làm sai thế này? Không! Con mình thì làm sao mà sai được cơ chứ! Chắc chắn là bọn nhóc này kết bè kết phái bắt nạt con mình! Càng nghĩ càng cảm thấy mình có lí, bà tức giận quát:
“Đám ranh con này, chắc là chúng mày cùng đánh nó xong rồi bây giờ cũng không chịu nhận lỗi đúng không! Lát nữa tao đi báo công an, để cho họ bắt chúng mày đi nhá!”Chiêu đem các đồng chí công an ra doạ dẫm không bao giờ là vô dụng cả. Bọn trẻ con nghe thế, đứa nào cũng sợ hãi không dám ho he gì nữa. Hai mẹ con Phong nhìn thấy phần thắng đang nghiêng về phía mình liền dương dương tự đắc, chợt nghe thấy giọng một cô bé vang lên:
“Vâng, đúng là các chú công an sẽ phạt những hành vi đánh nhau, gây thương tích, thế nhưng các chú cũng chẳng để những người xúc phạm nhân phẩm và danh dự của người khác cứ tự do thoải mái mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu ạ.”Một cô bé cao lớn, mày rậm, chắc khoảng mười hay mười một tuổi khoanh tay đứng một bên, bĩu môi phát biểu câu vừa rồi. Cả đám chẳng biết đây là nhân vật nào, chỉ biết rằng cô ấy thật sự quá
“oách”.Mẹ Phong nghe lời nói từ miệng một con nhóc, cười mỉa:
“Trẻ con mà cứ bày đặt giả vờ làm người lớn. Có tin tao bảo công an đến bắt cả mày đi nữa không hả?”Cô bé nhíu nhíu mày:
“Bố cháu nói rằng cháu là một cô bé ngoan, cháu không vi phạm pháp luật, không mắng chửi người khác, lại càng không đe doạ, cũng không xúc phạm nhân phẩm của ai cả, vậy nên cũng sẽ không bị bắt đâu.”
“Mày...”Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt vuông, góc cạnh với biểu cảm nghiêm túc đi đến, xoa đầu cô bé kia rồi quay sang nói với mẹ Phong:
“Con tôi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện ‘lắm’, thế nhưng lại học thuộc kha khá các luật lệ của Nhà nước, mong cô thông cảm.”Chữ
“lắm” được bác kia nhấn mạnh, khiến không ai không hiểu rằng: con tôi tuy không hiểu chuyện lắm nhưng mà cũng có nghĩa là hiểu chuyện đấy! Nếu cô không tin thì cứ
“thử” xem sao.Mẹ Phong tự biết mình yếu thế, giọng cũng dịu lại một chút:
“Mọi người đang cùng chiến tuyến với nhau, bây giờ nói gì mà chẳng được! Có như hai mẹ con tôi đâu! Các người muốn dùng đa số thắng thiểu số đúng chứ hả?”Bác kia nghe vậy liền quay sang nhìn hai thằng nhóc, chậm rãi mà chắc chắn, nói:
“Trẻ con đánh đấm nhau là chuyện bình thường, đến ngay cả người lớn xảy ra xích mích còn chẳng phân biệt được ai đúng ai sai cơ mà. Lời cô bé kia nói rất đúng. Lời nói luôn luôn phải nghe từ hai phía, sau đó phải đánh giá một cách khách quan, rồi sẽ nhận ra rằng: trong vụ này... chẳng có ai là đúng cả! Còn vì sao lại không đúng, chắc hẳn các cháu cũng tự biết rồi. Hai đứa đều nên nhường nhịn nhau một chút, nhé! Bây giờ có đứa nào không đồng ý hoà giải không nào?”Bác ấy nói xong liền bắn một ánh mắt sắc bén lên hai cậu nhóc, sao hả, định làm lành hay là dùng biện pháp mạnh đây!Hai cậu nhóc sợ run người, vội vàng lắc đầu ngoây nguẩy. Bác trai kia lại trở lại với khuôn mặt nghiêm túc đầy nhân từ độ lượng, cười tươi như gió xuân:
“Tốt! Đều đã đồng ý rồi thì bắt tay nhau nào!”Hai cậu ngoan ngoãn bắt tay nhau.
“Bây giờ thì ôm nhau nào.”Hai cậu vẫn ngoan ngoãn ôm nhau.
“Ừ! Bây giờ thì hôn cái nhể?”... Chuyện này...
“Hôn không vậy?” Mặt bác đã có thay đổi nho nhỏ...Hai cậu vội thơm vội một cái lên má nhau. Sau đây là suy nghĩ của hai bạn nhỏ:Tuấn: Lần sau mình sẽ không đánh nhau nữa đâu, hu hu hu...Phong: Ừm, má cũng mềm phết đấy. Muốn cắn một cái quá!Câu chuyện tưởng chừng như vô cùng khó khăn bỗng chốc lại nhẹ tựa lông hồng, nhờ có bác trai kia gồng mình thổi
“phù” một phát liền theo gió bay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook