Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao
-
Chương 50: 50: Nguồn Gốc
“Tôi nhổ vào, nổi tiếng rồi thì ghê gớm thật, đồ lục thân không nhận (1)! Mẹ nó con đàn bà thối!”
(1) Lục thân chỉ họ hàng thân thuộc, cả câu mang nghĩa chối bỏ ruột thịt máu mủ.
Người đàn ông còn ở kia chửi mắng, lời thô tục tuôn ra liên hồi.
Ôn Dĩ Huyễn nhíu mày, tiến lên hai bước, nói với người đàn ông: “Này, anh đang mắng ai thế?”
Người đàn ông quay đầu nhìn thấy Ôn Dĩ Huyễn trang điểm xinh đẹp, giật mình, bản năng rụt cổ, ngay sau đó lại hư trương thanh thế nói: “Tôi mắng ai thì liên quan gì đến cô?”
Ôn Dĩ Huyễn cười khẽ, ánh mắt kiêu ngạo quét mắt nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Anh đang mắng Thẩm Vũ phải không?”
Khóe môi người đàn ông giật giật, sắc mặt không tốt lắm, anh ta không chắc Ôn Dĩ Huyễn là thái độ gì, trong lòng sợ cô ta sẽ đi tố cáo, như vậy ngay cả công việc này của anh cũng đi tong.
Mặc dù công nhân vệ sinh là một việc khổ cực, nhưng mỗi ngày đoàn làm phim có nhiều chai lon như vậy, còn có một số đạo cụ phế phẩm có thể bán được, những cái này đều là khoản thu nhập không nhỏ, anh ta không thể vì mấy câu mắng người tục tĩu mà bị đuổi đi được.
Mở miệng lần nữa, người đàn ông sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi không mắng ai.”
Ôn Dĩ Huyễn tận mắt nhìn thấy anh ta nhìn bóng lưng Thẩm Vũ mắng mỏ, hiển nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha cho anh ta, ngẫm nghĩ, giọng điệu của cô ta chậm lại đôi chút, nói: “Anh đừng sợ, cho dù người anh mắng là Thẩm Vũ, tôi cũng sẽ không đi nói cho cô ấy biết, chỉ là tôi tò mò, vì sao anh lại mắng cô ấy? Anh và cô ấy là quan hệ gì?”
Người đàn ông đánh giá Ôn Dĩ Huyễn từ trên xuống dưới mấy lần, anh biết người phụ nữ này là nữ diễn viên cùng đoàn phim với Thẩm Vũ, chỉ là không biết cô ta và Thẩm Vũ có quan hệ như thế nào, là bạn tốt hay là đồng nghiệp bình thường.
Nhưng ngay sau đó anh lập tức nghĩ đến, ban nãy thái độ của Thẩm Vũ khi đối mặt với mình, rõ ràng là không muốn nhận người anh rể này, nếu Thẩm Vũ đã phát tài không muốn nhận thân thích nghèo, anh cần gì phải giữ mặt mũi cho nó? Cho dù người phụ nữ trước mặt này là bạn bè của Thẩm Vũ thì sao nào? Anh muốn ở trước mặt cô ta vạch trần bộ mặt thật đạo đức giả của Thẩm Vũ, tốt nhất là để toàn bộ mọi người đều biết, Thẩm Vũ là tiện nhân nổi tiếng rồi thì lục thân không nhận!
Vừa nghĩ như vậy, người đàn ông bèn cười lạnh nói: “Người tôi mắng chính là cô ta đó, con hát vô tình vô nghĩa, vừa có chút nổi danh đã ra vẻ không nhìn rõ Đông Tây Nam Bắc, cũng quên mất bản thân là con nhỏ quê mùa đi ra từ nông thôn, có cái gì đặc biệt hơn người.”
Ôn Dĩ Huyễn nghe anh ta nói những lời thô bỉ đó, không khỏi nhướng mày, “Hóa ra anh và Thẩm Vũ thật sự quen biết?”
“Sao lại không quen được? Tôi là anh rể họ của cô ta! Trước kia về nhà ăn Tết, cô ta còn phải cung kính gọi tôi một tiếng anh rể, bây giờ gặp được lại như nhìn thấy tên ăn mày, đúng là lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!”
Người đàn ông một hơi mắng sạch một số thành ngữ bản thân có thể nghĩ ra được, mắng xong vẫn cảm thấy mình mắng rất có khí thế.
Ôn Dĩ Huyễn mở to mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông lôi thôi trước mặt, “Anh nói, anh là thân thích của Thẩm Vũ? Bây giờ cô ấy nổi tiếng rồi, thì không nhận anh nữa?”
Người đàn ông lại hung ác phỉ nhổ một tiếng, nói: “Nào chỉ không nhận tôi, ngay cả mẹ ruột cô ta cũng không nhận! Sói mắt trắng không có lương tâm!”
Ngay cả mẹ ruột cũng không nhận?
Ôn Dĩ Huyễn buồn cười mà cười lạnh một tiếng, cảm thấy tin tức có được trong lúc vô tình này thật sự quá thú vị.
Sau khi cùng nhau đóng phim, bởi vì kỹ năng diễn xuất tốt, Thẩm Vũ được đạo diễn khen ngợi suốt, dáng vẻ rất giỏi, rất ưu việt.
Ôn Dĩ Huyễn ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Vũ.
Kỹ năng diễn xuất tốt thì ghê gớm lắm sao?? Chuyện riêng còn không phải ngay cả mẹ ruột của mình cũng không nhận sao, có khác gì loại người cặn bã đâu chứ?
Lần này hay rồi, trong tay cô ta có nhược điểm lớn như vậy, cô ta muốn nhìn xem sau này Thẩm Vũ còn phách lối thế nào.
Cảnh quay được sắp xếp buổi chiều tương đối dày đặc, ngay khi Tề Nhiễm Nhiễm quay xong hai cảnh diễn chung với Tạ Thanh, kế đó là cảnh cùng Ôn Dĩ Huyễn.
Hai người đứng ở hành lang công ty, trò chuyện bát quái của nam nữ chính, vai nữ phụ do Ôn Dĩ Huyễn đóng có bát quái là càng muốn biết nhiều hơn, nhưng bị Tề Nhiễm Nhiễm lạnh lùng ngăn lại.
Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm phát hiện Cố Văn Sâm có người trong lòng, trong lòng đang khó chịu, đồng nghiệp lại không có mắt chạy đến bát quái, cô vừa khó chịu lại mất kiên nhẫn, thái độ với đồng nghiệp cũng có chút mất kiên nhẫn.
Trước khi bắt đầu quay cảnh này, đạo diễn cũng không hướng dẫn gì cho Tề Nhiễm Nhiễm, đạo diễn biết nhân vật của Tề Nhiễm Nhiễm đã được dựng lên, không cần giảng giải bản thân cô cũng biết nên diễn như thế nào, nhưng Ôn Dĩ Huyễn lại không được, mỗi lần quay đến cảnh của cô ta, đạo diễn luôn cần phải đích thân dạy cô ta diễn như thế nào, di chuyển như thế nào, cho dù như vậy, Ôn Dĩ Huyễn vẫn luôn NG.
Nếu như không phải hậu trường của cô ta đủ vững, đạo diễn thật sự từng nghĩ đến muốn đổi người.
Ở trong mắt mọi người, nhân phẩm của Ôn Dĩ Huyễn thật sự không được, kỹ năng diễn xuất không tốt còn rất biết làm trò, bình thường thích tự cao tự đại, rõ ràng là minh tinh nhỏ trên vài tuyến thôi nhưng luôn coi mình thành tai to mặt lớn tuyến một, còn yêu cầu ngồi ngang hàng với nam nữ chính.
Cảnh này diễn chưa đến một phút, đạo diễn giảng giải cho cô ta mười phút, cuối cùng ra diễn vẫn NG.
“Trần Thần, ánh mắt không đúng.” Đạo diễn đang sau máy móc nói một câu.
Trần Thần chính là nhân vật Ôn Dĩ Huyễn đóng.
Nghe đạo diễn hô như vậy, Ôn Dĩ Huyễn vội vàng điều chỉnh một chút trạng thái, chờ đạo diễn hô bắt đầu, hai người lại bắt đầu đối thoại, “Chị Nhiễm Nhiễm, chị nói…”
Đoạn sau Ôn Dĩ Huyễn không lên tiếng, bởi vì cô ta quên lời thoại.
“Chị nói quan hệ của bọn họ có phải là thật không?” Câu này có gì rất khó nhớ sao? Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nghe đến có thể thuộc luôn rồi, rõ ràng mọi người đều cầm một quyển kịch bản để xem, Ôn Dĩ Huyễn này xem kịch bản mà chẳng nhớ gì hết à?
“Cô đang chê cười tôi phải không?” Ôn Dĩ Huyễn có chút thẹn quá hóa giận hỏi Tề Nhiễm Nhiễm.
Dưới cái nhìn của cô ta, bên trong đôi mắt đào hoa của Tề Nhiễm Nhiễm rõ ràng mang theo cảm xúc như cười như không.
Tề Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Diễn viên NG là chuyện không thể tránh được, vì sao tôi phải chê cười cô?”
Ôn Dĩ Huyễn bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Giả mù sa mưa.”
Tề Nhiễm Nhiễm im lặng: …
Người phụ nữ này thật kỳ quái, bản thân diễn không tốt, không tự mình kiểm điểm thì thôi đi, ngược lại chạy đến chỉ trích người khác.
“Cô thích nghĩ như thế nào cũng được, chỉ cần đừng chậm trễ tiến độ.”
“Tôi thế nào đến lượt cô quan tâm à? Cô là ai chứ?!” Ôn Dĩ Huyễn tức giận nói.
Tề Nhiễm Nhiễm thật sự lười cãi nhau với cô ta, có thời gian cãi nhau, còn chẳng bằng thêm nhiều thời gian trống đi luyện kỹ năng diễn xuất.
Đạo diễn ở bên kia hô chuẩn bị, Tề Nhiễm Nhiễm thu lại trạng thái thả lỏng, trong nháy mắt vào trạng thái nhập diễn, kỹ năng diễn xuất của cô tốt là điều không thể nghi ngờ, cộng thêm việc diễn chính mình, lại càng thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng Ôn Dĩ Huyễn là một bao cỏ, căn bản không đỡ được nét diễn của Tề Nhiễm Nhiễm, hoàn toàn bị Tề Nhiễm Nhiễm trấn áp, nói lời thoại thì lắp ba lắp bắp, ánh mắt cũng không dám đối đầu với Tề Nhiễm Nhiễm.
Tề Nhiễm Nhiễm diễn đến có bao nhiêu tự nhiên bao nhiêu xuất sắc, thì càng nổi bật Ôn Dĩ Huyễn có bao nhiêu trầy trật có bao nhiêu mất tự nhiên.
Sau khi đạo diễn hô liên tiếp mấy lần NG thì nổi giận, gọi Ôn Dĩ Huyễn qua một bên giảng diễn một lần nữa, thiếu chút nữa chỉ và mũi cô ta mắng mỏ.
Ôn Dĩ Huyễn vừa uất ức nhận sai với đạo diễn, vừa liếc mắt lặng lẽ lườm Tề Nhiễm Nhiễm.
Ở trong mắt Ôn Dĩ Huyễn, Tề Nhiễm Nhiễm chính là cố ý khiến cô ta không nhập vai để diễn được, cố ý làm cô ta khó chịu, khiến cô ta xấu mặt ở ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Đạo diễn nhẫn nại nói với cô ta hồi lâu, Ôn Dĩ Huyễn thì lại đi hận Tề Nhiễm Nhiễm, đối với lời nói của đạo diễn nghe chẳng vào được mấy câu, đợi đến lần diễn tiếp theo bắt đầu, NG liên tục như thường lệ.
Đạo diễn không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: “Cô Ôn, cô có thể nghiêm túc chút không? Nơi này là phim trường, không phải là sân chơi, nếu như cô thật sự không muốn diễn, tôi cũng không cố ép cô, cô có thể thu dọn đồ đạc rời đi bất cứ lúc nào.”
Với một diễn viên, kỹ năng diễn xuất kém không phải là điểm trí mạng nhất, chết người nhất chính là: Kỹ năng diễn xuất kém mà bản thân còn không tự biết rõ, gặp dạng diễn viên như thế này, đừng nói đến đạo diễn hướng dẫn không được, đoán chừng ngay cả thần tiên đến cũng không cứu được.
Lòng tự ái của Ôn Dĩ Huyễn rất mạnh, nghe thấy lời này của đạo diễn, lập tức đỏ cả hốc mắt, mặc kệ tất cả quay đầu rời khỏi nơi quay phim, một đường đi đến xe bảo mẫu, điệu bộ kia, rõ ràng chính là muốn rời đi thật.
Mọi người vây xem đều ngây ngẩn cả người, nhưng cũng không ai đứng ra nói giúp cho Ôn Dĩ Huyễn.
Ngày thường Ôn Dĩ Huyễn không biết làm người còn thích xem thường người khác, nhân viên bình thường khác trong đoàn làm phim đều ghét cô ta cực kỳ, ai còn sẽ nói giúp cô ta, vì thế đều ngầm thừa nhận để Ôn Dĩ Huyễn đi, một người cũng không ra ngăn cản.
Chờ Ôn Dĩ Huyễn dẫn theo trợ lý rời khỏi phim trường, mọi người đều có cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ôn Dĩ Huyễn dù sao cũng là người nhà đầu tư nhét vào, đạo diễn Kha không có khả năng thật sự cứ đuổi cô ta đi như vậy.
Anh lạnh mặt lấy di động ra, tìm tên của nhà đầu tư trong danh bạ, sau đó gửi cho anh ta một đoạn tin nhắn giọng nói, giải thích chuyện vừa xảy ra ở hiện trường, vượt lên trước một bước so với Ôn Dĩ Huyễn tố cáo xong tình hình.
Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nhìn đạo diễn Kha thao tác gọn gàng xong việc, lặng lẽ cho anh ấy nút like.
Cảnh diễn này vì một trong số diễn viên bỏ diễn, không có cách nào tiếp tục, chỉ có thể tạm dừng, Tạ Thanh còn chưa nghỉ ngơi được 10 phút lại bị đạo diễn gọi ra diễn, nhưng anh ấy rất kính nghiệp, lúc ra diễn không có nửa phần mệt mỏi.
Tề Nhiễm Nhiễm không có cảnh diễn, Hạ Chiêu qua đưa nước cho cô, Tề Nhiễm Nhiễm uống mấy ngụm, lúc đóng nắp phát hiện màu sắc bình không đúng, nhỏ giọng nói: “Anh lấy nhầm rồi, đây là của anh.”
Hạ Chiêu buồn cười nói: “Nước miếng cũng từng ăn rồi, còn để ý cái này?”
Tề Nhiễm Nhiễm ghét bỏ bĩu môi, “Khi hôn môi không chú ý cái này, bây giờ nghe anh nói như vậy, cảm thấy quả thực không ổn, nếu không sau này chúng ta hôn môi chỉ chạm chút thôi nhé?”
“Em nghĩ đẹp lắm!” Hạ Chiêu vô tình từ chối.
Ôn Dĩ Huyễn cũng không tháo trang sức, trực tiếp trở về khách sạn của đoàn phim.
Sau khi trở về phòng của mình, quả quyết lấy di động ra gọi điện thoại cho chỗ dựa của mình, điện thoại vừa được kết nối, Ôn Dĩ Huyễn đã uất ức khóc lóc, vừa khóc còn vừa tố cáo với đối phương, “Bọn họ đều ức hiếp em, đều không nhường em chút nào, một cảnh diễn không tốt, một đám người vây quanh em nói em vô trách nhiệm, tùy tiện, anh yêu à, em muốn về.”
Trước đó đối phương đã nhận được tin nhắn tố cáo của đạo diễn, lúc này nghe cuộc điện thoại của Ôn Dĩ Huyễn nữa, cảm thấy có chút phiền phức, rất tùy ý dỗ cô ta mấy câu, “Đóng phim chính là như vậy, em phải thích ứng nhiều thêm mới được, nếu không thì trở lại tiếp tục làm một người mẫu ảnh, chỉ chụp mấy tấm ảnh, tạo dáng vài kiểu là được.”
Ôn Dĩ Huyễn mếu máo càng ác, mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không muốn đâu! Ngay cả anh cũng không nói giúp em, có phải là anh không thích em rồi không.”
“Không thể nào, bên anh bận rộn sắp mở họp đây, em ngoan ngoãn nghe lời đạo diễn, đừng cáu kỉnh, qua mấy ngày nữa anh rảnh sẽ đến thăm em.”
Đối phương vừa dứt lời đã vội vàng cúp điện thoại, căn bản không cho Ôn Dĩ Huyễn cơ hội nói chuyện.
Ôn Dĩ huyễn thiếu chút nữa đập điện thoại, ném mạnh điện thoại lên trên giường, xoay người bắt đầu ném đồ đạc, bất kể là thứ gì, chỉ cần bị cô ta tiện tay cầm được, đều bị cô ta đập nát bét.
Trợ lý nhỏ trốn ở ngoài cửa, căn bản không dám đi vào, sợ vừa đi vào, giây tiếp theo bị đồ vật không rõ nào đó đập trúng không chừng.
Ôn Dĩ Huyễn làm càn nổi cáu xong, tâm tình mới chậm rãi hồi phục, lập tức nhớ đến người đàn ông gặp giữa trưa kia, cảm xúc căn hận không cam lòng mãnh liệt xông ra.
Cô ta ngẫm nghĩ rồi đi đến bên cửa, mở cửa liếc nhìn trợ lý nhỏ dựa vào bên tường, dặn dò: “Cô đi đến đoàn làm phim tìm một người, đàn ông, nhân viên vệ sinh khoảng hơn 50 tuổi, hình như họ Vương.”
Trợ lý nhỏ nghi hoặc, “Tìm người này để làm gì?”
Ôn Dĩ Huyễn tức giận nói: “Bảo cô đi tìm thì cô đi tìm đi, đâu ra thói nói nhảm nhiều như vậy.”
Chờ trợ lý nhỏ rời đi, Ôn Dĩ Huyễn ngồi trước gương, trên mặt thoáng qua nụ cười lạnh khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook