Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu
-
Chương 57: Diễn viên hài xuất sắc
Editor: Hari
Trêи đường trở về phòng nghỉ, Lâm Kiều vẫn một vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Cô không nghĩ ra, vì thế vỗ đầu dò hỏi: "Sao anh lại đỏ tai?"
Cô cũng chỉ là giả vờ giả vịt lừa mọi người thôi, cũng đâu đã chạm môi đâu.
Dù sao trước mặt người ngoài, vẫn phải giữ thể diện chút.
Cô nghi hoặc hỏi: "Không phải anh nghĩ là em sẽ hôn anh đấy chứ."
Lục Chính Đông: "......"
Anh cứng rắn trả lời: "Sao có thể chứ."
Anh sải bước dài, thân thể cứng đờ vượt lên trước Lâm Kiều.
Lâm Kiều như bị chọc trúng điểm cười, đôi mắt cong lên, nhịn không được cười ra tiếng, cô càng nghĩ càng buồn cười, càng muốn cười càng không nhịn được, tiếng cười giòn tan từ phía sau truyền vào tai Lục Chính Đông, anh nhịn không được đen mặt.
Cô ôm bụng cười, mỗi một câu đều như đâm dao vào Lục Chính Đông: "Ha ha ha ha anh thật đáng yêu, có phải trong lòng anh đang rất chờ mong, tim đập thình thịch, tai cũng đỏ lên, sau đó phát hiện chẳng có cái gì ha ha ha ha ha!!!"
Lục Chính Đông vẫn cứng rắn trả lời: "Không có."
"Không đáng yêu."
"Không chờ mong."
"Thật à?" Lâm Kiều chạy chậm đuổi theo bước chân của anh, trong miệng vẫn luôn ríu rít nhắc mãi "Thật à? Thật à? Thật à?"
Lục Chính Đông dừng bước, mặt không biểu tình nhìn cô.
Hai tay Lâm Kiều ôm má, không sợ chết làm một cái mặt quỷ với anh: "Hắc hắc hắc hắc hắc!"
Lục Chính Đông đột nhiên thanh thanh giọng nói, tư thế kia giống như khi tập lời thoại với Lâm Kiều, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói: "Không sao, một mình anh cũng không sao, không hôn cũng không sao, anh sẽ không buồn, không sao đâu."
Lâm Kiều không nhịn nổi, từ trong miệng muốn phát ra một tràng cười lớn, cô phải vội vàng thu lại, nhưng đôi mắt đã cong thành hình lưỡi liềm: "Anh học ở đâu đấy, cũng khá đấy."
Lục Chính Đông mấp máy môi, anh nhìn cô một hồi, rồi dường như nhụt chí hừ lạnh một tiếng: "Xem trêи mạng."
"Anh rảnh rỗi ít lên mạng xem mấy thứ linh tinh đi." Lâm Kiều nói rất đúng lý hợp tình, "Những cái này lẽ ra nên là em học mới đúng, anh học hết rồi, mấy mánh của em lại không có chỗ dùng thì phải làm sao."
Những cái này thật ra không phải anh chủ động xem.
Lúc trước khi anh nói chuyện với Lục Chính Thiến, mỗi một câu của Lục Chính Thiến đều âm dương quái khí vượt qua sự chịu đựng của anh, anh mới cau mày hỏi cô nhóc học được mấy cái này ở đâu, cô nhóc không tình không nguyện gửi một đường link cho anh.
Nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm: "Mánh gì?"
"Làm sao?"
Anh dường như không chút để ý: "Trước đây em còn học cái gì nữa?"
"Xì. Đừng giả vờ nữa anh giai, mọi người đều thành thật chút đi, anh muốn hỏi trước đây em học mấy mánh này vì ai đi?"
Anh lại sử dụng mánh cũ: "Không sao, em không muốn nói cho anh cũng không sao."
Lâm Kiều: "......"
Cô trợn trắng mắt: "Mấy mánh của em không phải theo kiểu này."
Anh đột nhiên có hứng thú: "Vậy là kiểu gì?"
Lâm Kiều chu môi, nặng nề "hừ" một tiếng: "Không hợp với hình tượng cao lãnh ăn chơi trác táng kiệt ngạo bá đạo hiện tại của em, em còn lâu mới nói, tới khi gameshow được phát song mọi người đều biết thì phải làm sao."
Lục Chính Đông yên lặng trong chốc lát, sau đó anh hơi cụp mắt xuống, bắt đầu tung chiêu hiểm: "Anh muốn nghe mà."
Lâm Kiều thật sự không thể chịu nổi người khác làm nũng với cô, cô do dự không nổi 2s, nhụt chí đấm đấm bả vai Lục Chính Đông: "Làm nũng cũng có giới hạn đó nha, suốt ngày anh làm nũng với em, cẩn thận đến lúc không dùng được nữa."
Cô dường như có chút rối rắm sờ sờ trán: "Để em nghĩ một chút. Mánh phải dùng vào thời điểm thích hợp mới hài."
"Ừm." Lục Chính Đông hiểu rõ gật gật đầu, "Là mánh tấu hài à?"
"......" Lâm Kiều, "Người trung niên cũng biết từ này sao?"
"?"Lục Chính Đông không vui, "Anh cũng chỉ hơn em có mấy tuổi thôi."
"Lớn hơn một ngày cũng là lớn, anh còn lớn hơn em đến mấy nghìn ngày. Em mặc kệ, anh chính là trâu già gặm cỏ non."
"Anh tốt xấu gì cũng là một loại động vật, em thì sao? Một loại thực vật?"
Lâm Kiều trầm mặc: "Vậy đổi câu khác, nhất thụ lê hoa áp hải đường (một câu thơ dân gian, chồng già lấy vợ trẻ)?"
Cô đột nhiên như nhớ ra điều gì: "Anh có xem bộ phim này chưa?"
Lục Chính Đông: "Lolita? Chưa xem."
"Chưa xem à?" Lâm Kiều có chút thất vọng, "Em cảm thấy nam chính rất giống anh......"
Lục Chính Đông cảnh giác: "Giống?"
"Đúng vậy." Lâm Kiều nói như chém đinh chặt sắt, "Đều có hai mắt một mũi một miệng a."
Lục Chính Đông: "......"
Anh gian nan phun ra mấy chữ: "Đây là? Mánh?"
"Đúng vậy." Lâm Kiều nhìn phản ứng của anh, sau đó nguy hiểm nheo nheo mắt, "Không phải anh cảm thấy chẳng có gì buồn cười đấy chứ?"
Lục Chính Đông kéo kéo khóe miệng: "Cũng được."
"A?" Lâm Kiều nhướn mắt, "Anh thật sự không cảm thấy buồn cười sao? Lúc trước em nghe chuyện này còn cười rất lâu nữa."
Lục Chính Đông trầm mặc một chút, sau đó an ủi cô: "Có thể thật sự rất buồn cười?"
Lâm Kiều không phục: "Khi còn nhỏ em là một diễn viên hài xuất sắc đấy."
*
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Kiều đều cố gắng bày ra một mặt tấu hài của mình cho Lục Chính Đông nhìn.
Ví dụ như, sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kiều phá lệ thức dậy rất sớm.
Lục Chính Đông khi ra khỏi phòng, đã thấy Lâm Kiều nằm lì trêи sô pha nghịch điện thoại.
Cô dường như còn chưa tỉnh ngủ, biểu tình có chút uể oải, nghe được động tĩnh, cô bật dậy khỏi sô pha, sau đó vươn một bàn tay, dường như muốn cùng anh high five.
Lục Chính Đông có chút kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn phối hợp đi tới, vươn một bàn tay ra.
Khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau ——
Lâm Kiều rụt cánh tay lại, làm ra vẻ vuốt vuốt tóc.
Chỉ còn lại một bàn tay của Lục Chính Đông vẫn duỗi ở đó, có chút xấu hổ.
Lục Chính Đông:......
Anh nhấp nhấp môi: "Đây cũng là, mánh?"
Trêи mặt Lâm Kiều mang theo vẻ vui sướиɠ, khi chạm vào ánh mắt anh bỗng mang theo một tia mê mang: "Không thể nào, cái này cũng không buồn cười sao?"
Lục Chính Đông muốn nhịn, nhưng không nhịn được: "Ai dạy em mấy cái mánh này vậy?"
Toàn mấy mánh nát bét......
Lâm Kiều ủy ủy khuất khuất: "Trước kia rất thịnh hành a, anh không cảm thấy rất thú vị à?"
"Mất công em hôm nay còn cố ý đặt báo thức dậy sớm, ô ô ô, thật đau lòng."
Lâm Kiều tức giận bĩu môi, đến chơi với mèo cũng không có tinh thần.
Chủ của Xuyến Xuyến buổi sáng gọi điện tới, bởi vì chuyến bay bị delay, anh ta đành phải nhờ bọn họ chăm sóc cho Xuyến Xuyến thêm buổi hôm nay nữa.
Quá trình cho Xuyến Xuyến ăn rất thuận lợi, bọn họ giống như hôm qua nhẹ nhàng buộc dây vào cho Xuyến Xuyên.
Vẫn như hôm qua, vẫn ở chỗ cũ, Xuyến Xuyến dừng lại ngồi xuống.
Hôm nay Lâm Kiều đặc biệt chuẩn bị trước, mang thêm một bình nước để trong túi, để Lục Chính Đông không phải chạy đi mua nước nữa, hai người bọn họ cùng ở chỗ này chơi với Xuyến Xuyến.
Xuyến Xuyến vẫn không nhúc nhích, kiêu ngạo ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Lâm Kiều nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nó.
—— Phía trước không có đường.
Chỉ có một mảnh cỏ rất lớn, có tốp năm tốp ba những con mèo con chó vô chủ nằm ở đó phơi nắng.
Nó đang nhìn cái gì?
Biểu tình của nó hết sức nghiêm túc, giống như đang tuần tra cái gì đó...... Lâm Kiều nhớ tới câu nói đùa ngày hôm qua: "Xuyến Xuyến giống như một người bảo vệ."
Cô đột nhiên thông suốt, ngày hôm qua cô cũng giống như Xuyến Xuyến, ở chỗ này chờ Lục Chính Đông trở lại.
Cô cầm lấy tay Lục Chính Đông: "Xuyến Xuyến có phải đang đợi gì không?"
"Gì cơ?" Lục Chính Đông hơi cúi đầu.
Lâm Kiều nhăn mày: "Vừa nãy nhìn nó, em đột nhiên nghĩ ra, bộ dáng của nó giống như em hôm qua vậy."
Lục Chính Đông: "Mua nước?"
"Đúng. Ngày hôm qua anh đi mua nước, em cũng ngồi như vậy chờ anh."
Lâm Kiều càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, bình thường những con mèo được nuôi trong nhà đều không thích ra khỏi cửa, có con thậm chí còn phản ứng rất lớn nữa.
Mà Xuyến Xuyến, theo cách nói từ chủ của nó, từ sau khi nhặt nó về, ngoài lần đưa nó đến bệnh viện kia, anh ta cũng chưa từng đưa nó ra ngoài, đều là Xuyến Xuyến chủ động muốn đi.
Cô nghĩ muốn biết thêm nhiều tin tức hơn nữa, nhưng chủ của Xuyến Xuyến lúc này đang ngồi trêи máy bay, Lâm Kiều suy nghĩ một phen, tính toán ngày mai gọi điện hỏi tình huống một chút.
Giống như đã đến giờ, chân trước của Xuyến Xuyến giật giật, sau đó, đứng lên, đây là tín hiệu muốn trở về.
Lâm Kiều tựa hồ có chút không đành lòng, cô rũ mắt nhìn con mèo cao ngạo lạnh lùng trước mặt.
Nó ngẩng đầu, linh hoạt và nhanh nhẹn, một mình đi trước mặt mọi người.
Bóng lưng kia, Lâm Kiều càng nhìn, càng cảm thấy có một tia hương vị cô độc.
Trêи đường trở về phòng nghỉ, Lâm Kiều vẫn một vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Cô không nghĩ ra, vì thế vỗ đầu dò hỏi: "Sao anh lại đỏ tai?"
Cô cũng chỉ là giả vờ giả vịt lừa mọi người thôi, cũng đâu đã chạm môi đâu.
Dù sao trước mặt người ngoài, vẫn phải giữ thể diện chút.
Cô nghi hoặc hỏi: "Không phải anh nghĩ là em sẽ hôn anh đấy chứ."
Lục Chính Đông: "......"
Anh cứng rắn trả lời: "Sao có thể chứ."
Anh sải bước dài, thân thể cứng đờ vượt lên trước Lâm Kiều.
Lâm Kiều như bị chọc trúng điểm cười, đôi mắt cong lên, nhịn không được cười ra tiếng, cô càng nghĩ càng buồn cười, càng muốn cười càng không nhịn được, tiếng cười giòn tan từ phía sau truyền vào tai Lục Chính Đông, anh nhịn không được đen mặt.
Cô ôm bụng cười, mỗi một câu đều như đâm dao vào Lục Chính Đông: "Ha ha ha ha anh thật đáng yêu, có phải trong lòng anh đang rất chờ mong, tim đập thình thịch, tai cũng đỏ lên, sau đó phát hiện chẳng có cái gì ha ha ha ha ha!!!"
Lục Chính Đông vẫn cứng rắn trả lời: "Không có."
"Không đáng yêu."
"Không chờ mong."
"Thật à?" Lâm Kiều chạy chậm đuổi theo bước chân của anh, trong miệng vẫn luôn ríu rít nhắc mãi "Thật à? Thật à? Thật à?"
Lục Chính Đông dừng bước, mặt không biểu tình nhìn cô.
Hai tay Lâm Kiều ôm má, không sợ chết làm một cái mặt quỷ với anh: "Hắc hắc hắc hắc hắc!"
Lục Chính Đông đột nhiên thanh thanh giọng nói, tư thế kia giống như khi tập lời thoại với Lâm Kiều, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói: "Không sao, một mình anh cũng không sao, không hôn cũng không sao, anh sẽ không buồn, không sao đâu."
Lâm Kiều không nhịn nổi, từ trong miệng muốn phát ra một tràng cười lớn, cô phải vội vàng thu lại, nhưng đôi mắt đã cong thành hình lưỡi liềm: "Anh học ở đâu đấy, cũng khá đấy."
Lục Chính Đông mấp máy môi, anh nhìn cô một hồi, rồi dường như nhụt chí hừ lạnh một tiếng: "Xem trêи mạng."
"Anh rảnh rỗi ít lên mạng xem mấy thứ linh tinh đi." Lâm Kiều nói rất đúng lý hợp tình, "Những cái này lẽ ra nên là em học mới đúng, anh học hết rồi, mấy mánh của em lại không có chỗ dùng thì phải làm sao."
Những cái này thật ra không phải anh chủ động xem.
Lúc trước khi anh nói chuyện với Lục Chính Thiến, mỗi một câu của Lục Chính Thiến đều âm dương quái khí vượt qua sự chịu đựng của anh, anh mới cau mày hỏi cô nhóc học được mấy cái này ở đâu, cô nhóc không tình không nguyện gửi một đường link cho anh.
Nhưng anh vẫn bắt được trọng điểm: "Mánh gì?"
"Làm sao?"
Anh dường như không chút để ý: "Trước đây em còn học cái gì nữa?"
"Xì. Đừng giả vờ nữa anh giai, mọi người đều thành thật chút đi, anh muốn hỏi trước đây em học mấy mánh này vì ai đi?"
Anh lại sử dụng mánh cũ: "Không sao, em không muốn nói cho anh cũng không sao."
Lâm Kiều: "......"
Cô trợn trắng mắt: "Mấy mánh của em không phải theo kiểu này."
Anh đột nhiên có hứng thú: "Vậy là kiểu gì?"
Lâm Kiều chu môi, nặng nề "hừ" một tiếng: "Không hợp với hình tượng cao lãnh ăn chơi trác táng kiệt ngạo bá đạo hiện tại của em, em còn lâu mới nói, tới khi gameshow được phát song mọi người đều biết thì phải làm sao."
Lục Chính Đông yên lặng trong chốc lát, sau đó anh hơi cụp mắt xuống, bắt đầu tung chiêu hiểm: "Anh muốn nghe mà."
Lâm Kiều thật sự không thể chịu nổi người khác làm nũng với cô, cô do dự không nổi 2s, nhụt chí đấm đấm bả vai Lục Chính Đông: "Làm nũng cũng có giới hạn đó nha, suốt ngày anh làm nũng với em, cẩn thận đến lúc không dùng được nữa."
Cô dường như có chút rối rắm sờ sờ trán: "Để em nghĩ một chút. Mánh phải dùng vào thời điểm thích hợp mới hài."
"Ừm." Lục Chính Đông hiểu rõ gật gật đầu, "Là mánh tấu hài à?"
"......" Lâm Kiều, "Người trung niên cũng biết từ này sao?"
"?"Lục Chính Đông không vui, "Anh cũng chỉ hơn em có mấy tuổi thôi."
"Lớn hơn một ngày cũng là lớn, anh còn lớn hơn em đến mấy nghìn ngày. Em mặc kệ, anh chính là trâu già gặm cỏ non."
"Anh tốt xấu gì cũng là một loại động vật, em thì sao? Một loại thực vật?"
Lâm Kiều trầm mặc: "Vậy đổi câu khác, nhất thụ lê hoa áp hải đường (một câu thơ dân gian, chồng già lấy vợ trẻ)?"
Cô đột nhiên như nhớ ra điều gì: "Anh có xem bộ phim này chưa?"
Lục Chính Đông: "Lolita? Chưa xem."
"Chưa xem à?" Lâm Kiều có chút thất vọng, "Em cảm thấy nam chính rất giống anh......"
Lục Chính Đông cảnh giác: "Giống?"
"Đúng vậy." Lâm Kiều nói như chém đinh chặt sắt, "Đều có hai mắt một mũi một miệng a."
Lục Chính Đông: "......"
Anh gian nan phun ra mấy chữ: "Đây là? Mánh?"
"Đúng vậy." Lâm Kiều nhìn phản ứng của anh, sau đó nguy hiểm nheo nheo mắt, "Không phải anh cảm thấy chẳng có gì buồn cười đấy chứ?"
Lục Chính Đông kéo kéo khóe miệng: "Cũng được."
"A?" Lâm Kiều nhướn mắt, "Anh thật sự không cảm thấy buồn cười sao? Lúc trước em nghe chuyện này còn cười rất lâu nữa."
Lục Chính Đông trầm mặc một chút, sau đó an ủi cô: "Có thể thật sự rất buồn cười?"
Lâm Kiều không phục: "Khi còn nhỏ em là một diễn viên hài xuất sắc đấy."
*
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Kiều đều cố gắng bày ra một mặt tấu hài của mình cho Lục Chính Đông nhìn.
Ví dụ như, sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kiều phá lệ thức dậy rất sớm.
Lục Chính Đông khi ra khỏi phòng, đã thấy Lâm Kiều nằm lì trêи sô pha nghịch điện thoại.
Cô dường như còn chưa tỉnh ngủ, biểu tình có chút uể oải, nghe được động tĩnh, cô bật dậy khỏi sô pha, sau đó vươn một bàn tay, dường như muốn cùng anh high five.
Lục Chính Đông có chút kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn phối hợp đi tới, vươn một bàn tay ra.
Khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau ——
Lâm Kiều rụt cánh tay lại, làm ra vẻ vuốt vuốt tóc.
Chỉ còn lại một bàn tay của Lục Chính Đông vẫn duỗi ở đó, có chút xấu hổ.
Lục Chính Đông:......
Anh nhấp nhấp môi: "Đây cũng là, mánh?"
Trêи mặt Lâm Kiều mang theo vẻ vui sướиɠ, khi chạm vào ánh mắt anh bỗng mang theo một tia mê mang: "Không thể nào, cái này cũng không buồn cười sao?"
Lục Chính Đông muốn nhịn, nhưng không nhịn được: "Ai dạy em mấy cái mánh này vậy?"
Toàn mấy mánh nát bét......
Lâm Kiều ủy ủy khuất khuất: "Trước kia rất thịnh hành a, anh không cảm thấy rất thú vị à?"
"Mất công em hôm nay còn cố ý đặt báo thức dậy sớm, ô ô ô, thật đau lòng."
Lâm Kiều tức giận bĩu môi, đến chơi với mèo cũng không có tinh thần.
Chủ của Xuyến Xuyến buổi sáng gọi điện tới, bởi vì chuyến bay bị delay, anh ta đành phải nhờ bọn họ chăm sóc cho Xuyến Xuyến thêm buổi hôm nay nữa.
Quá trình cho Xuyến Xuyến ăn rất thuận lợi, bọn họ giống như hôm qua nhẹ nhàng buộc dây vào cho Xuyến Xuyên.
Vẫn như hôm qua, vẫn ở chỗ cũ, Xuyến Xuyến dừng lại ngồi xuống.
Hôm nay Lâm Kiều đặc biệt chuẩn bị trước, mang thêm một bình nước để trong túi, để Lục Chính Đông không phải chạy đi mua nước nữa, hai người bọn họ cùng ở chỗ này chơi với Xuyến Xuyến.
Xuyến Xuyến vẫn không nhúc nhích, kiêu ngạo ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Lâm Kiều nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nó.
—— Phía trước không có đường.
Chỉ có một mảnh cỏ rất lớn, có tốp năm tốp ba những con mèo con chó vô chủ nằm ở đó phơi nắng.
Nó đang nhìn cái gì?
Biểu tình của nó hết sức nghiêm túc, giống như đang tuần tra cái gì đó...... Lâm Kiều nhớ tới câu nói đùa ngày hôm qua: "Xuyến Xuyến giống như một người bảo vệ."
Cô đột nhiên thông suốt, ngày hôm qua cô cũng giống như Xuyến Xuyến, ở chỗ này chờ Lục Chính Đông trở lại.
Cô cầm lấy tay Lục Chính Đông: "Xuyến Xuyến có phải đang đợi gì không?"
"Gì cơ?" Lục Chính Đông hơi cúi đầu.
Lâm Kiều nhăn mày: "Vừa nãy nhìn nó, em đột nhiên nghĩ ra, bộ dáng của nó giống như em hôm qua vậy."
Lục Chính Đông: "Mua nước?"
"Đúng. Ngày hôm qua anh đi mua nước, em cũng ngồi như vậy chờ anh."
Lâm Kiều càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, bình thường những con mèo được nuôi trong nhà đều không thích ra khỏi cửa, có con thậm chí còn phản ứng rất lớn nữa.
Mà Xuyến Xuyến, theo cách nói từ chủ của nó, từ sau khi nhặt nó về, ngoài lần đưa nó đến bệnh viện kia, anh ta cũng chưa từng đưa nó ra ngoài, đều là Xuyến Xuyến chủ động muốn đi.
Cô nghĩ muốn biết thêm nhiều tin tức hơn nữa, nhưng chủ của Xuyến Xuyến lúc này đang ngồi trêи máy bay, Lâm Kiều suy nghĩ một phen, tính toán ngày mai gọi điện hỏi tình huống một chút.
Giống như đã đến giờ, chân trước của Xuyến Xuyến giật giật, sau đó, đứng lên, đây là tín hiệu muốn trở về.
Lâm Kiều tựa hồ có chút không đành lòng, cô rũ mắt nhìn con mèo cao ngạo lạnh lùng trước mặt.
Nó ngẩng đầu, linh hoạt và nhanh nhẹn, một mình đi trước mặt mọi người.
Bóng lưng kia, Lâm Kiều càng nhìn, càng cảm thấy có một tia hương vị cô độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook