Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu
-
Chương 20: Cô Hoảng Sợ Hét Lên Một Tiếng, Cuống Quít Ôm Chặt Lấy Cổ Anh
Editor: Hari
Lâm Kiều hiếm khi kiên nhẫn, cô nâng mí mắt nhìn anh, nhưng anh môi mỏng mím chặt, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Cô lại không kiên nhẫn nhíu mày, khuỷu tay huých huých: "Này! Sao anh không nói lời nào?"
Lục Chính Đông dừng lại, anh rũ mắt, cảnh cáo liếc cô một cái, trầm giọng: "Đừng lộn xộn."
Lâm Kiều hừ lạnh, vùng vẫy bên chân không bị thương, cao giọng nói: "Tôi cứ! ——"
Lục Chính Đông không chút để ý thấp giọng a một tiếng, đôi mắt u tối đảo qua cô, như có như không nói một câu: "Vậy hả?"
Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Kiều lập tức vang lớn, cô cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Lục Chính Đông cong cong khóe môi, cười như không cười. Giây tiếp theo, đôi tay anh khẽ buông lỏng, tư thế kia giống như muốn lập tức ném cô xuống đất ——
Không, không phải giống như, mà đúng là như thế!
Thân thể Lâm Kiều bỗng dưng không còn được nâng đỡ, phần eo trầm xuống, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, cuống quít ôm chặt lấy cổ anh.
Đầu cô chôn ở trong ngực anh, một lúc lâu sau mới nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt kia vẫn còn mang theo sự kinh hoảng chưa tiêu tán hết, trắng bệch. Cô dường như có chút không thể tin nổi, cắn răng, gằn từng chữ nói: "Lục Chính Đông, sao anh dám ——"
Anh nhướng mày, "Tại sao tôi lại không dám?"
Lâm Kiều giận, giơ nắm tay đấm đấm bờ vai anh, không thể tin nổi: "Tôi ——" cô nhịn xuống từ ngữ thô tục, "Con người anh thật là, tiểu đỗ kê tràng (bụng nhỏ ruột gà-bụng dạ hẹp hòi, vì phía sau có nói đến gà nên mình đành phải để hán việt chỗ này), sao anh lại tên là Lục Chính Đông a? Tôi nghĩ anh nên gọi là Lục Tiểu Kê, không, anh là kê trung chi kê (gà trong loài gà, tóm lại ý là cực kỳ, cực kỳ hẹp hòi)!"
Lục Chính Đông vân đạm phong khinh liếc mắt: "Còn nói thêm một câu thì tự mình đi về."
Lâm Kiều lướt qua anh nhìn về phía đám người phía sau, mọi người đều đang cõng bao lớn bao nhỏ, đi đường vốn đã không tiện.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô lập tức tắt tiếng, nhưng lửa giận trong mắt có vẻ như vẫn có thể đốt cháy cả một vùng quê.
Lục Chính Đông đi thêm vài bước, cúi đầu khẽ cười một tiếng: "Gương mặt này của cô lúc không nói gì..."
Lâm Kiều phóng ánh mắt giết người qua, anh run run bả vai, nuốt lại câu nói phía sau.
*
Khi bọn họ về tới địa điểm tập trung thì trời đã tối, Kỳ Kỳ, Chu Lệnh đang rất lo lắng, vừa thấy bọn họ trở về lập tức nhảy lên: "Không sao chứ? Sao lại ôm... Chân cô ấy bị thương sao?"
Lâm Kiều từ trong vòng tay của Lục Chính Đông đứng xuống đất, cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, nhàn nhạt nói: "Ừm, không sao đâu, mọi người không cần lo lắng."
Lúc trước mới chỉ khử trùng đơn giản, cách thị trấn không xa có một phòng khám, đám người bọn họ cuồn cuộn đi vào, rồi lại cuồn cuộn đi ra.
Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ: "Không có chuyện gì đâu, không cần mọi người đều ở lại đây, mọi người còn chưa ăn cơm tối đấy."
"Haiz, chỗ nào với chỗ nào chứ." Kỳ Kỳ nhướn mày, trượng nghĩa nói, "Đều là người một nhà, khách khí làm gì."
"Đúng vậy." Chu Lệnh xen lời, không có hảo ý nói, "Lục Chính Đông còn phải gọi anh..."
Lục Chính Đông:?
Chu Lệnh nháy mắt trở nên hèn nhát: "Gọi anh trai tôi tới cùng nhau chơi mạt chược."
"Haiz, sẹo trên chân vẫn phải chú ý một chút." Kỳ Kỳ vén quần lên, "Nhìn chân tôi này, này này này, là do hồi nhỏ bị mụn nước lưu lại sẹo, tên hộ sĩ vô lương lười không thay băng gạc cho tôi, để nó dính hết vào vết thương. Chờ tới khi thay, mới phát hiện băng gạc đã dính luôn vào thịt rồi."
Chu Lệnh nhăn mặt: "Èo, cảnh tượng đó, nghĩ đã thấy kinh."
"...?" Kỳ Kỳ nháy mắt nổi giận, "Tôi đập! Tôi đập chết ông!"
Mọi người ồn ào nhốn nháo trở lại nhà dân nơi ở. Trong ba cặp đôi, tranh của nhóm Lâm Kiều đạt được hạng nhất, có chút khó có thể tưởng tượng, Lâm Kiều nói không có linh cảm là thật sự không có linh cảm, nhưng kỹ thuật vẽ tranh của cô vậy mà lại rất cừ.
"Ừm," Lâm Kiều trả lời Kỳ Kỳ, "Khi còn nhỏ tôi muốn học ca hát, tôi cảm thấy mình hát cứ gọi là đỉnh của chóp."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à? Sau đó đi học vẽ tranh."
"..."Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh, đỉnh thực sự."
Bọn họ ngồi ở trong phòng khách nhà dân, phòng khách có một chiếc bàn tròn lớn, có thể ngồi mười mấy người.
Cơm nước xong mới có 8 giờ, đúng là thời cơ tốt cho cuộc sống về đêm. Mọi người đi một ngày đều có chút mệt mỏi, ngồi quây xung quanh bàn, câu được câu không nói chuyện.
Kỳ Kỳ cuốn cuốn lọn tóc, bỗng nhiên lên tiếng đề nghị: "A, vừa hay mọi người đều đầy đủ ở đây, lại cũng đang rảnh rỗi, hay là ——"
Lâm Kiều hiếm khi kiên nhẫn, cô nâng mí mắt nhìn anh, nhưng anh môi mỏng mím chặt, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Cô lại không kiên nhẫn nhíu mày, khuỷu tay huých huých: "Này! Sao anh không nói lời nào?"
Lục Chính Đông dừng lại, anh rũ mắt, cảnh cáo liếc cô một cái, trầm giọng: "Đừng lộn xộn."
Lâm Kiều hừ lạnh, vùng vẫy bên chân không bị thương, cao giọng nói: "Tôi cứ! ——"
Lục Chính Đông không chút để ý thấp giọng a một tiếng, đôi mắt u tối đảo qua cô, như có như không nói một câu: "Vậy hả?"
Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Kiều lập tức vang lớn, cô cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
Lục Chính Đông cong cong khóe môi, cười như không cười. Giây tiếp theo, đôi tay anh khẽ buông lỏng, tư thế kia giống như muốn lập tức ném cô xuống đất ——
Không, không phải giống như, mà đúng là như thế!
Thân thể Lâm Kiều bỗng dưng không còn được nâng đỡ, phần eo trầm xuống, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, cuống quít ôm chặt lấy cổ anh.
Đầu cô chôn ở trong ngực anh, một lúc lâu sau mới nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt kia vẫn còn mang theo sự kinh hoảng chưa tiêu tán hết, trắng bệch. Cô dường như có chút không thể tin nổi, cắn răng, gằn từng chữ nói: "Lục Chính Đông, sao anh dám ——"
Anh nhướng mày, "Tại sao tôi lại không dám?"
Lâm Kiều giận, giơ nắm tay đấm đấm bờ vai anh, không thể tin nổi: "Tôi ——" cô nhịn xuống từ ngữ thô tục, "Con người anh thật là, tiểu đỗ kê tràng (bụng nhỏ ruột gà-bụng dạ hẹp hòi, vì phía sau có nói đến gà nên mình đành phải để hán việt chỗ này), sao anh lại tên là Lục Chính Đông a? Tôi nghĩ anh nên gọi là Lục Tiểu Kê, không, anh là kê trung chi kê (gà trong loài gà, tóm lại ý là cực kỳ, cực kỳ hẹp hòi)!"
Lục Chính Đông vân đạm phong khinh liếc mắt: "Còn nói thêm một câu thì tự mình đi về."
Lâm Kiều lướt qua anh nhìn về phía đám người phía sau, mọi người đều đang cõng bao lớn bao nhỏ, đi đường vốn đã không tiện.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô lập tức tắt tiếng, nhưng lửa giận trong mắt có vẻ như vẫn có thể đốt cháy cả một vùng quê.
Lục Chính Đông đi thêm vài bước, cúi đầu khẽ cười một tiếng: "Gương mặt này của cô lúc không nói gì..."
Lâm Kiều phóng ánh mắt giết người qua, anh run run bả vai, nuốt lại câu nói phía sau.
*
Khi bọn họ về tới địa điểm tập trung thì trời đã tối, Kỳ Kỳ, Chu Lệnh đang rất lo lắng, vừa thấy bọn họ trở về lập tức nhảy lên: "Không sao chứ? Sao lại ôm... Chân cô ấy bị thương sao?"
Lâm Kiều từ trong vòng tay của Lục Chính Đông đứng xuống đất, cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, nhàn nhạt nói: "Ừm, không sao đâu, mọi người không cần lo lắng."
Lúc trước mới chỉ khử trùng đơn giản, cách thị trấn không xa có một phòng khám, đám người bọn họ cuồn cuộn đi vào, rồi lại cuồn cuộn đi ra.
Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ: "Không có chuyện gì đâu, không cần mọi người đều ở lại đây, mọi người còn chưa ăn cơm tối đấy."
"Haiz, chỗ nào với chỗ nào chứ." Kỳ Kỳ nhướn mày, trượng nghĩa nói, "Đều là người một nhà, khách khí làm gì."
"Đúng vậy." Chu Lệnh xen lời, không có hảo ý nói, "Lục Chính Đông còn phải gọi anh..."
Lục Chính Đông:?
Chu Lệnh nháy mắt trở nên hèn nhát: "Gọi anh trai tôi tới cùng nhau chơi mạt chược."
"Haiz, sẹo trên chân vẫn phải chú ý một chút." Kỳ Kỳ vén quần lên, "Nhìn chân tôi này, này này này, là do hồi nhỏ bị mụn nước lưu lại sẹo, tên hộ sĩ vô lương lười không thay băng gạc cho tôi, để nó dính hết vào vết thương. Chờ tới khi thay, mới phát hiện băng gạc đã dính luôn vào thịt rồi."
Chu Lệnh nhăn mặt: "Èo, cảnh tượng đó, nghĩ đã thấy kinh."
"...?" Kỳ Kỳ nháy mắt nổi giận, "Tôi đập! Tôi đập chết ông!"
Mọi người ồn ào nhốn nháo trở lại nhà dân nơi ở. Trong ba cặp đôi, tranh của nhóm Lâm Kiều đạt được hạng nhất, có chút khó có thể tưởng tượng, Lâm Kiều nói không có linh cảm là thật sự không có linh cảm, nhưng kỹ thuật vẽ tranh của cô vậy mà lại rất cừ.
"Ừm," Lâm Kiều trả lời Kỳ Kỳ, "Khi còn nhỏ tôi muốn học ca hát, tôi cảm thấy mình hát cứ gọi là đỉnh của chóp."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à? Sau đó đi học vẽ tranh."
"..."Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh, đỉnh thực sự."
Bọn họ ngồi ở trong phòng khách nhà dân, phòng khách có một chiếc bàn tròn lớn, có thể ngồi mười mấy người.
Cơm nước xong mới có 8 giờ, đúng là thời cơ tốt cho cuộc sống về đêm. Mọi người đi một ngày đều có chút mệt mỏi, ngồi quây xung quanh bàn, câu được câu không nói chuyện.
Kỳ Kỳ cuốn cuốn lọn tóc, bỗng nhiên lên tiếng đề nghị: "A, vừa hay mọi người đều đầy đủ ở đây, lại cũng đang rảnh rỗi, hay là ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook