Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi
-
Quyển 2 - Chương 36: Vẫn luôn đúng mực
Edit: Subo
Toàn Cơ ngẩn ra, đột nhiên không biết nên khóc hay cười: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Vương gia không cần phải diễn, ta cảm thấy sợ hãi.”
Vừa rồi hắn mới nói, cảm giác như còn đang vọng ở bên tai, thậm chí là câu kia “Bổn vương” cũng đã biến mất hầu như không còn. Nàng lại chỉ lấy trong đó một câu nổi bật nhất nói ra. Có lẽ là, trong nháy mắt đó, nàng có chút sợ hãi.
Sợ hãi bị hãm sâu trong đó, không phải riêng hắn, ai cũng đều sợ.
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, mới là thật sự tốt nhất đối với bọn họ.
Hắn nhìn nàng, trong khoảnh khắc đáy mắt hàm chứa một tia thất vọng nhìn không sót. Hắn lại không giận, có chút buông lỏng, như là thoải mái lên. Tươi cười chậm rãi chuyển thành bi ai, thì ra diễn lâu rồi, sẽ làm người ta không phân biệt được thật giả.
Kỳ thật hắn kỳ nghĩ muốn buông tay một chút, muốn hỏi một câu kia “Sao ngươi biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi” biến thành một câu hứa hẹn. Đáng tiếc chung quy chỉ là một ý tưởng, có người không tin là thật, hắn lại không muốn nói thêm lần thứ hai.
Ánh mặt trời dần dần chói mắt, chiếu lên người cũng bắt đầu nóng lên. Toàn Cơ ra vẻ không biết, nửa quỳ thân mình lên, cúi người bắt đầu dìu hắn. Hắn không cự tuyệt, tùy ý để nàng đỡ đứng dậy, kim quan ngọc đái, phủi sạch cẩm phục đẹp đẽ quý giá, phát ra vài tiếng vang. Môi mỏng hé mở, hắn chỉ nói một câu: “Bổn vương hiểu rồi.”
Không mất nhiều thời gian, hắn lại trở về làm Vương gia cao cao tại thượng, gương mặt mảnh khảnh khẽ cười, mọi thứ thay đổi, ai cũng không hiểu được.
Trong lòng Toàn Cơ nổi lên một trận khổ sở, trong khoảnh khắc mất đi cái gì, bản thân nàng cũng không biết nên nói gì.
Thật sự, hối hận sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là, lúc hắn nói “Đã hiểu ”, trong đáy lòng nàng nơi nào đó hình như có thanh âm đứt gãy. Sâu kín nơi sơn cốc, trong thiên hạ, cũng chỉ có một người nàng có thể nghe được thanh âm này rõ ràng.
Trên gương mặt thanh tú, đôi mắt cũng khẽ cười.
Hắn ôm người nữ tử bên cạnh vào trong lòng ngực, động tác ôn nhu này, không giống câu lúc trước làm cảm xúc Toàn Cơ mênh mông, đây chẳng qua chỉ là động tác đơn giản. Hắn và nàng đều hiểu, chỉ là làm cho những người đó xem thôi.
Sân khấu không lớn, diễn kịch cũng chỉ có hai người. Đương nhiên, người xem diễn cũng nhiều.
Cách bìa rừng vài trượng, một hắc y nhân thu toàn cảnh này vào mắt, thu thập tất cả hành tung của Tấn Huyền vương và các vị Vương gia. Sau đó phải hồi bẩm cho Hoàng đế.
Hai người bọn họ phía nằm ở trên thân cây, hai thân ảnh một nam một nữ hai. Mày kiếm Mạnh Trường Dạ nhíu chặt, trong ánh mắt hình như có tia sát ý. Chỉ Sở Linh Tê ngoái đầu nhìn lại cười khẽ: “Sư huynh lo lắng cái gì, Vương gia hắn, đều sẽ đúng mực.”
Mấy chú chim tước nhỏ đậu phía trên núi đá cách đó không xa, cái mỏ vàng nhạt nhẹ mổ lẫn nhau, cùng với tiếng kêu ríu rít thanh thúy, cảnh sắc phảng phất như một bức họa sống động.
Toàn Cơ giơ tay xoa ngực hắn, nhẹ giọng nói nhỏ: “ Thương thế Vương gia chưa lành, hay là về đi.”
Xoay người, ban đầu quạt xếp nắm trong tay lại không biết vì sa o, “Bang” một tiếng rơi xuống trên mặt đất. Toàn Cơ liếc mắt một cái, chỉ thấy cây quạt rớt xuống trên cỏ non xanh, nàng ngẩn ra, đã thấy hắn cúi người xuống nhặt. Nàng vội đỡ lấy thân mình hắn, nàng chợt nhớ tới hắn từng nói qua không cho nàng chạm vào quạt xếp của hắn.
Cả đời này, luôn có vài đồ vật khác biệt có thể để tưởng nhớ, kỳ thật nàng đều hiểu.
Luc trở lại Hành Quán, trùng hợp thấy người trong cung trở về. Toàn Cơ và Tấn Huyền vương đi vào, thấy Tần Phái tiến lên, nói: “Người trong cung tới, nói là ngày mai Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các vị Vương gia.” Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lưu luyến ở trên người Toàn Cơ, nhưng Tấn Huyền vương lại chưa từng nói muốn nàng tránh mặt. Chần chờ một lát, nghe hắn hỏi: “Chuyện thích khách đã tra rõ?”
Tần Phái gật đầu: “Cũng không tính là tra rõ, chỉ là Hoàng thượng nói là tin tưởng các vị Vương gia sẽ không có hành vi ngỗ nghịch đó.” Lúc này, các Vương gia đều tới có thể lén lút bàn luận, sợ là đều cho rằng chuyện thích khách chỉ là do Hoàng đế tự biên tự diễn. Chuyện này qua đi, trừ phi Hoàng đế có đủ chứng cứ, nếu không việc này chỉ có thể không giải quyết được gì như thế.
Toàn Cơ đỡ Tấn Huyền Vương đi lên ngồi xuống, lúc xoay người, ánh mắt dừng ở trên chân Tần Phái. Đôi giày màu nâu bên cạnh, có dính nước bùn. Mày đẹp khẽ nhíu lại, trong Hành Quán không có hồ, cũng không có mưa, xem ra Tần Phái đi ra ngoài về.
Toàn Cơ ngẩn ra, đột nhiên không biết nên khóc hay cười: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Vương gia không cần phải diễn, ta cảm thấy sợ hãi.”
Vừa rồi hắn mới nói, cảm giác như còn đang vọng ở bên tai, thậm chí là câu kia “Bổn vương” cũng đã biến mất hầu như không còn. Nàng lại chỉ lấy trong đó một câu nổi bật nhất nói ra. Có lẽ là, trong nháy mắt đó, nàng có chút sợ hãi.
Sợ hãi bị hãm sâu trong đó, không phải riêng hắn, ai cũng đều sợ.
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, mới là thật sự tốt nhất đối với bọn họ.
Hắn nhìn nàng, trong khoảnh khắc đáy mắt hàm chứa một tia thất vọng nhìn không sót. Hắn lại không giận, có chút buông lỏng, như là thoải mái lên. Tươi cười chậm rãi chuyển thành bi ai, thì ra diễn lâu rồi, sẽ làm người ta không phân biệt được thật giả.
Kỳ thật hắn kỳ nghĩ muốn buông tay một chút, muốn hỏi một câu kia “Sao ngươi biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi” biến thành một câu hứa hẹn. Đáng tiếc chung quy chỉ là một ý tưởng, có người không tin là thật, hắn lại không muốn nói thêm lần thứ hai.
Ánh mặt trời dần dần chói mắt, chiếu lên người cũng bắt đầu nóng lên. Toàn Cơ ra vẻ không biết, nửa quỳ thân mình lên, cúi người bắt đầu dìu hắn. Hắn không cự tuyệt, tùy ý để nàng đỡ đứng dậy, kim quan ngọc đái, phủi sạch cẩm phục đẹp đẽ quý giá, phát ra vài tiếng vang. Môi mỏng hé mở, hắn chỉ nói một câu: “Bổn vương hiểu rồi.”
Không mất nhiều thời gian, hắn lại trở về làm Vương gia cao cao tại thượng, gương mặt mảnh khảnh khẽ cười, mọi thứ thay đổi, ai cũng không hiểu được.
Trong lòng Toàn Cơ nổi lên một trận khổ sở, trong khoảnh khắc mất đi cái gì, bản thân nàng cũng không biết nên nói gì.
Thật sự, hối hận sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là, lúc hắn nói “Đã hiểu ”, trong đáy lòng nàng nơi nào đó hình như có thanh âm đứt gãy. Sâu kín nơi sơn cốc, trong thiên hạ, cũng chỉ có một người nàng có thể nghe được thanh âm này rõ ràng.
Trên gương mặt thanh tú, đôi mắt cũng khẽ cười.
Hắn ôm người nữ tử bên cạnh vào trong lòng ngực, động tác ôn nhu này, không giống câu lúc trước làm cảm xúc Toàn Cơ mênh mông, đây chẳng qua chỉ là động tác đơn giản. Hắn và nàng đều hiểu, chỉ là làm cho những người đó xem thôi.
Sân khấu không lớn, diễn kịch cũng chỉ có hai người. Đương nhiên, người xem diễn cũng nhiều.
Cách bìa rừng vài trượng, một hắc y nhân thu toàn cảnh này vào mắt, thu thập tất cả hành tung của Tấn Huyền vương và các vị Vương gia. Sau đó phải hồi bẩm cho Hoàng đế.
Hai người bọn họ phía nằm ở trên thân cây, hai thân ảnh một nam một nữ hai. Mày kiếm Mạnh Trường Dạ nhíu chặt, trong ánh mắt hình như có tia sát ý. Chỉ Sở Linh Tê ngoái đầu nhìn lại cười khẽ: “Sư huynh lo lắng cái gì, Vương gia hắn, đều sẽ đúng mực.”
Mấy chú chim tước nhỏ đậu phía trên núi đá cách đó không xa, cái mỏ vàng nhạt nhẹ mổ lẫn nhau, cùng với tiếng kêu ríu rít thanh thúy, cảnh sắc phảng phất như một bức họa sống động.
Toàn Cơ giơ tay xoa ngực hắn, nhẹ giọng nói nhỏ: “ Thương thế Vương gia chưa lành, hay là về đi.”
Xoay người, ban đầu quạt xếp nắm trong tay lại không biết vì sa o, “Bang” một tiếng rơi xuống trên mặt đất. Toàn Cơ liếc mắt một cái, chỉ thấy cây quạt rớt xuống trên cỏ non xanh, nàng ngẩn ra, đã thấy hắn cúi người xuống nhặt. Nàng vội đỡ lấy thân mình hắn, nàng chợt nhớ tới hắn từng nói qua không cho nàng chạm vào quạt xếp của hắn.
Cả đời này, luôn có vài đồ vật khác biệt có thể để tưởng nhớ, kỳ thật nàng đều hiểu.
Luc trở lại Hành Quán, trùng hợp thấy người trong cung trở về. Toàn Cơ và Tấn Huyền vương đi vào, thấy Tần Phái tiến lên, nói: “Người trong cung tới, nói là ngày mai Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các vị Vương gia.” Trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lưu luyến ở trên người Toàn Cơ, nhưng Tấn Huyền vương lại chưa từng nói muốn nàng tránh mặt. Chần chờ một lát, nghe hắn hỏi: “Chuyện thích khách đã tra rõ?”
Tần Phái gật đầu: “Cũng không tính là tra rõ, chỉ là Hoàng thượng nói là tin tưởng các vị Vương gia sẽ không có hành vi ngỗ nghịch đó.” Lúc này, các Vương gia đều tới có thể lén lút bàn luận, sợ là đều cho rằng chuyện thích khách chỉ là do Hoàng đế tự biên tự diễn. Chuyện này qua đi, trừ phi Hoàng đế có đủ chứng cứ, nếu không việc này chỉ có thể không giải quyết được gì như thế.
Toàn Cơ đỡ Tấn Huyền Vương đi lên ngồi xuống, lúc xoay người, ánh mắt dừng ở trên chân Tần Phái. Đôi giày màu nâu bên cạnh, có dính nước bùn. Mày đẹp khẽ nhíu lại, trong Hành Quán không có hồ, cũng không có mưa, xem ra Tần Phái đi ra ngoài về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook