Từ năm nay trở đi, nàng và Kỷ Minh Đức không cần đi học.

Ý của mẹ cả là, chờ đại tỷ Kỷ Minh Đạt xuất giá, sẽ để nàng cùng Kỷ Minh Đức luyện tập một hai năm về việc quản lý gia sự, đỡ phải sau này thành hôn, đến nhà người khác thì vạn sự không hiểu, bị người khác lừa gạt.
Kỷ Minh Đạt và Thôi Giác đã bàn về hôn nhân từ mùa thu năm ngoái, đến đầu tháng này, Thôi Giác đã được khâm điểm Thám Hoa, chính thức được định ra.

Thôi Giác năm nay mười tám, Kỷ Minh Đạt mười bảy, hôn kỳ tạm định vào mùa thu, nói cách khác, Kỷ Minh Dao còn có chưa đến nửa năm thanh nhàn……
Nửa năm a.
Kỷ Minh Dao nâng khay, đem hoa sáng sớm trang điểm còn thừa lại cho bọn nha hoàn trên đầu trâm.


Bích Nguyệt thì mang trâm ngọc quý, Xuân Giản thì mang trâm đào hoa, Hoa Ảnh thì mang trâm hồng, Thanh Sương hôm nay mang lụa trắng thêu hoa mẫu đơn trên váy, trên mâm chắc chắn có một đóa hoa dành cho nàng ——
“Cô nương chưa mang cái này, ta cũng không mang.” Thanh Sương tránh né không muốn.
“Đẹp như vậy mà không ai mang thì thật là tiếc, ngươi không thay ta mang, còn không phải là ta giẫm đạp lên đồ vật sao?” Kỷ Minh Dao làm Bích Nguyệt ghìm chặt nàng lại, đem một đóa mẫu đơn ráng màu gắn chặt vào búi tóc của nàng, đoan trang một lát, cười nói, “Đẹp quá! Mang đi nào!”
Hoa Ảnh đúng lúc đưa gương cho nàng soi, cười nói: “Ngươi hôm nay không ra cửa, ở trong phòng lười biếng một ngày, hôm nay ta sẽ thay ngươi, ngày mai ngươi thay ta, thế nào?”
Thanh Sương liếc nhìn trong gương, rồi lại xem thêm một cái, cuối cùng không nỡ đem hoa xuống, cắn răng nói: “Được rồi!”
“Nhị cô nương, Ôn đại gia đã tới!” Một bà tử đứng ở hành lang, mặt mày tươi cười nói, “Người đã ở trong phòng thái thái, cô nương thỉnh qua đi đi.”
“Ừm, đã biết.” Kỷ Minh Dao thong thả buông khay, cũng nhìn vào gương.
Tóc không có rối.
Nàng nhìn lại trên người, quần áo cũng rất chỉnh tề, gần như không có nếp nhăn.
Khá tốt!
Đã tới thì an tâm ở lại, đây là Kỷ Minh Dao trong mười lăm năm sống ở cổ đại này, điều thứ hai trong quy tắc sống (điều thứ nhất là cái gì đều không có mệnh quan trọng).

Mười lăm tuổi, trong thời đại này, ở Đại Chu triều, tuổi kết hôn của nữ tử không phải là quá sớm, huống chi nàng chỉ là “Tương xem”, còn không có đính hôn, “Tương xem” đối tượng lại là nhà đại phú đại quý, hiểu biết tận gốc rễ, tuổi trẻ tuấn tú biểu ca……
Nàng thật may mắn! Nếu là quyết định “Cả đời” đại sự, đương nhiên phải nghiêm túc đối đãi.
Tựa như sau khi nàng trải qua sự kiện đột tử đột ngột, nàng không dám thức đêm nữa, mỗi ngày đều tuân theo yêu cầu của cơ thể, ít nhất ngủ đủ bốn… năm canh giờ.


Chẳng những đến muộn khi thỉnh an, ngay cả khi công khóa không hoàn thành, nàng cũng không hy sinh thời gian ngủ, thà bị tiên sinh khiển trách đôi câu, thậm chí bị đánh vào tay.

Bình thường, nàng không quan tâm đến việc duy trì tình cảm với huynh đệ tỷ muội, cũng chẳng chú trọng ăn mặc, hay dụng tâm phát triển các thú vui cầm kỳ thư họa… Nhưng tất cả đều dưới sự “sủng ái” ngầm đồng ý của mẹ cả.

Khi liên quan đến an toàn tính mạng thực sự, nàng chưa bao giờ dám lơ là.
Chẳng hạn như, một tiểu thư khuê các phải hiểu biết về lễ nghi, quy củ, và cả những “tiềm quy tắc.”
Chẳng hạn, nàng luôn chú ý đến thái độ của lão phu nhân đối với mình.
Chẳng hạn, nàng dụng tâm hoàn thành từng việc mà mẹ cả mong đợi.
Kỷ Minh Dao với tâm thái đoan chính trở về chính viện, đi được nửa đường thì gặp hai ma ma từ An Khánh Đường đến.


Thấy nàng, họ vội vàng nói: “Nhị cô nương, lão thái thái có chuyện muốn phân phó.”
“Là chuyện gì vậy?” Kỷ Minh Dao mỉm cười hỏi.
Nha hoàn và bà tử đi theo phía sau sớm đã nhìn nhau, trong lòng oán trách lão thái thái hôm nay còn không để cô nương yên ổn, nghe hai ma ma đáp: “Đại cô nương hôm nay không khỏe, không thể gặp Tiểu Thôi đại nhân.

Tiểu Thôi đại nhân hiện đang chờ ở phòng thái thái.

Chúng ta không dám trễ nải, đành phải thỉnh nhị cô nương thay đại cô nương bồi lễ ——”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương