Đồng hồ quay ngược lại vài giờ trước, Bùi Dật rời khỏi căn hộ của Cục phó Trần, lái xe ra khỏi cổng chính của Tiểu Khu.

Cửa sau của tiểu khu, có một chiếc xe màu sắc và biển số và kiểu dáng quen thuộc mà hắn có thể nhận ra của người quen.

Đó là xe riêng của Cục trưởng Liên.

Trần Hoán vừa tiễn Bùi Dật đi, hai mắt đăm đăm trở về thư phòng, cửa thư phòng phía sau ông vừa khép lại, chiếc ghế xoay trước bàn làm việc quay lại, chính là Liên Nam Ngọc.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời. Không khí trong thư phòng nóng bức và áp lực, những tia lửa đen tối có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

“Chúng ta có phải đang làm sai hay không? Ngay từ đầu đã quá chấp nhất chỉ vì cái lợi trước mắt, không nên như vậy, đây là một sai lầm lớn……” Trần Hoán cúi đầu ngồi trên sô pha.

Khuôn mặt Liên Nam Ngọc tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày u ám dày đặc, nội tâm buồn bực đều hiện lên. Lông mày và hốc mắt khẽ run, vẻ mặt như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, tư thế thần sắc và sự bình tĩnh được chống đỡ nhiều ngày nay sắp bị “rơi rụng” khắp nơi.

“Tôi không làm gì sai. Tôi đã huấn luyện hắn nhiều năm như vậy, đối với cháu trai ruột của mình tôi cũng không quan tâm như vậy, tôi đã làm hại hắn sao?” Liên Nam Ngọc oán giậm nhìn chằm chằm Trần Hoán, “Tôi làm sai cái gì?”

Liên Nam Ngọc như là như không biết Trần Hoán, không ngừng lắc đầu: “Cho nên tôi không tán thành việc cậu quấy rầy Chương tiên sinh vào công tác tình báo, anh ta một chân đã bước vào, còn có thể mời ra ngoài được sao? Cho tới bây giờ cậu cứ luôn thiếu quyết đoán như vậy!”

Trần Hoán quả thật hối hận.

Sự hối hận vì bị luận tội trong lòng, từ việc người này lén liên lạc với Chương tổng, lặng lẽ đưa vào hệ thống tình báo bên ngoài của MCIA6, đã lộ ra manh mối của sự hối hận.

Một cách có ý thức, đem một đôi tình nhân lạc mất nhau ràng buộc bên cạnh nhau một lần nữa. Trần Hoán nắm toàn bộ công việc tình báo, mà không cần bất kỳ ai khác. Đợi đến khi Cục trưởng Liên phát hiện muốn ngăn cản cũng không kịp, tức giận và chỉ trích Trần Hoán “Cậu quả thực đang kéo chân sau của mình!”

Đung đưa trái phải thiếu quyết đoán còn thích phô trương thanh thế, đây quả thật là nhược điểm trong tính cách của Cục phó Trần.

Cho nên người này chỉ có thể là phó phòng, mấy năm nay đều bị Sở tổng chèn ép, hiện tại lại sắp bị Đội trưởng Bùi giẫm lên rồi.

Liên Nam Ngọc phẫn nộ nói: “Về công, chúng ta là vì nước vì dân, vì an ninh và sự ổn định của biên giới, mỗi một lần đều là chúng ta những người đi ngược dòng bất chấp gian nguy nguy hiểm, đầu rơi máu chảy, chúng ta còn có thể mắc sai lầm sao? Về tư, với tư cách là một người chú, tôi không có lỗi với thằng nhỏ.”

“Ra tiền tuyến đầu rơi máu chảy, dù sao cũng không phải ông, lão Liên.” Trần Hoán mỉa mai một câu, “Chết, tàn phế, là bọn họ. Hiện tại những người đó đã trở lại!”

Có người dọc theo con đường lưu lại máu tươi cùng mồi lửa mấy năm trước, trở về tìm bọn họ, định trả thù, thậm chí lấy lại mảnh đất đã mất……

Lúc rạng sáng này, hai vị lãnh đạo MCIA6 lần đầu tiên trong đời xảy ra tranh chấp và bất đồng ý kiến nghiêm trọng, ở thư phòng đóng cửa lại ầm ĩ thêm một trận.

Liên Nam Ngọc châm ngòi cho Trần Hoán, “Chuyện đó xác thật là Tiểu Bùi tự mình đưa ra!”

Mà Trần Hoán đi lại vài vòng ở giữa phòng, tự tát mình một bạt tai, “Chúng ta lúc ấy không nên đáp ứng hắn, không nên cho phép loại chuyện hoang đường này phát sinh! Thằng nhỏ tuổi trẻ xúc động, chỉ là nhất thời tẩu hỏa nhập ma sau đó hắn nhất định hối hận, chúng ta làm trưởng bối nên khuyên hắn!”

Con người đều như vậy, thời gian trôi qua rất khó thừa nhận sai lầm của mình, chung quy lâm vào vòng luẩn quẩn ném nồi, oán trách nhau.

Liên Nam Ngọc tức giận đến mức bị cao huyết áp, cậu oán giận tôi làm chuyện xấu sao? Cục phó Trần, đầu óc cậu cũng bị tắc sao? Tôi vì cái gì, cũng là vì đứa nhỏ tiểu Bùi này có thể dùng cho chúng ta!

Trần Hoán đỏ mặt tía tai: “Trong chuyện này ông có tư tâm, ông là vì chính mình.”

“Cậu không có tư tâm sao?” Liên Nam Ngọc suy sụp ngồi trên ghế xoay, hình ảnh trong quá khứ lướt qua hết cảnh này đến cảnh khác, “Lão Trần, động tay động chân trên trí nhớ của Tiểu Bùi, cậu vốn là hy vọng hắn có thể quên đi một ít chuyện, suy cho cùng cậu là muốn làm suy yếu quan hệ thầy trò giữa hắn và Sở tổng. Kết quả ai ngờ đến, Sở Tuần thành người thực vật, đứa nhỏ này vẫn nhớ đến ơn xưa, vẫn thường xuyên thăm bệnh, có tình có nghĩa. Hắn chỉ có đã quên đoạn tình cảm kia ……”

Trong phòng bệnh của Viện Nghiên cứu khoa học 503, Đội trưởng Bùi tuổi trẻ nằm ở trên bàn phẫu thuật không hề hay biết, hôn mê không ngừng nhíu mày, kích thích điện cực khiến gân xanh trên trán và cổ nhảy lên.

Dụng cụ đầu giường, không ngừng phát ra thanh âm “Tí tách —— tí tách ——”.

Mỗi một đoạn sóng âm vững vàng, đều đang lặng yên không một tiếng động xóa đi một đoạn dấu vết ký ức nhỏ nhoi ……

Tuy nhiên, trong thế giới suy nghĩ của con người, dường như có một bức tường tự bảo vệ mạnh mẽ và nhạy cảm. Ở trong tiềm thức Bùi Dật đang nhịn đau quên đi, nhất định là thứ sâu trong nội tâm đó hắn rất trân quý.

Những chuyện cũ còn lại phần lớn hắn còn nhớ rõ, duy chỉ có mạnh mẽ quên mất một đoạn thời gian tình cảm rất ngọt ngào, quên mất hắn vốn nên tham dự hôn lễ của mình.

Liên Nam Ngọc che ngực sắp lên cơn đau tim, lạnh lùng thề thốt: “Lão tử dùng danh dự ba mươi năm vào nghề bảo lãnh, tôi chưa từng hại Tiểu Bùi, càng không hại cha hắn. Lúc trước tinh thần hắn rất thống khổ, chủ ý của tôi đưa ra, cái gọi là cấy ghép thiết bị kích nổ đều là dỗ dành nó, lừa gạt nó, chỉ là một phần an ủi tâm lý, thực tế chúng ta lắp cho hắn một liều vitamin để giải phóng hạt tác dụng lâu dài! Tôi như vậy có thể là muốn hại hắn sao?”

Trần Hoán không nói gì, ôm lấy đầu. Cục trưởng Liên liên tục cho ông ăn đan sâm nhỏ giọt.

Đúng vậy, tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới đều luôn tự cho là đúng, dùng danh nghĩa “tốt cho con cái”, và tất nhiên là trái với ý nguyện ban đầu của đứa nhỏ. Có ai trong chúng ta nghĩ rằng cuộc sống này lại được vận mệnh sắp đặt có được tài năng tuyệt vời và cũng được sắp đặt để đối mặt với cô đơn và khó khăn, nội tâm hắn thực sự cần sự chăm sóc đến như thế nào?

……

Chương tổng vừa họp xong đang chuẩn bị đi công tác, bị Tiểu Bùi vội vàng gọi từ công ty trở về nhà.

Bước vào nhà của bọn họ và đối mặt với một cảnh sinh động như vậy.

Trong phòng khách, người đang ngồi trên ghế sô pha ở góc, Đội trưởng Bùi một chân không mang vớ gác ngang chiếm một không gian rất lớn, mà đồng chí Phạm Tiểu Hoa đang nịnh nọt đội trưởng, xoa chân, bóp chân, massage toàn bộ huyệt vị dưới lòng bàn chân.

Nhiếp tiểu thư trang điểm thanh nhã, ngồi xếp bằng trên thảm trước bàn trà, đùa nghịch một bộ trà cụ quý giá của ông chủ Chương, trà ngon giấu trong thư phòng đều bị lật ra.

“À.” Chương Thiệu Trì bất động thanh sắc, “Quấy rầy rồi, các người tán gẫu tiếp đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

“Quay lại đây đi.” Bùi Dật ngoắc tay một cái.

“Hôm nay nhà tôi rất vinh hạnh.” Chương Thiệu Trì không rõ lý do, họ đang muốn làm gì?

Đây cũng là câu cuối cùng anh nói trong phòng khách này hôm nay. Bùi Dật đối với anh dựng lên một ngón tay ý bảo: im lặng.

Nhiếp Nghiên thoạt nhìn tâm tình không bị ảnh hưởng quá nhiều, cười một tiếng, tỏ vẻ tinh tế và chỉ tay: Ông chủ Chương, uống trà của anh đi, đội trưởng của chúng tôi nói rằng đây đều là trà được cống nạp từ phương nam, bên ngoài cũng không mua được.

Chương Thiệu Trì hào phóng vung tay lên: Cô uống đi!

Chung Trạch ngồi ở bên kia ghế sofa, yên tĩnh nghiêm trang. Băng ở vai đã được tháo ra, chỉ ít ỏi mấy ngày mà đối với Chung Trạch cũng rất dài.

Chương Thiệu Trì thật sự nhìn không quen, dời bộ trà cụ đến trước mặt mình, cô nương cô có thể uống trà nghệ thuật một chút hay không? Vừa nhìn đã biết là luyện thể lực, dùng trà quả thực giống như uống nước. Anh chậm rãi rửa trà rót nước, yên lặng mà hầu hạ một bàn người.

Đây là một cuộc họp bí mật. Toàn thể đội viên Đội A, ngồi vây quanh đội trưởng của họ, toàn bộ quá trình chỉ thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhỏ do Chương tổng rót nước trà vào chén, cùng với Phạm Tiểu Hoa nhéo quá mạnh làm cho đội trưởng hắn rầm rì hai tiếng, ngoài ra thì tất cả đều im lặng.

Thiết bị liên lạc ở dưới da nơi cổ họng của Bùi Dật hoạt động rất ít, toàn bộ quá trình là trao đổi trong im lặng, không để lại cho bất luận kẻ nào cơ hội nghe lén hoặc ghi âm.

Ngay cả máy tính để bàn và sổ ghi chép trong thư phòng Chương Tổng hắn cũng không tín nhiệm, cũng sợ là đã sớm bị người ngoài động tay động chân. Bản thân hắn cũng mua một bộ máy tính xách tay hoàn toàn mới, còn đang tháo bao bì tại chỗ, tuyệt đối không kết nối mạng, im lặng dùng bàn phím gõ chữ.

【 Lúc trước ở nhà máy ngầm, hacker điều khiển máy tính từ xa đã gửi cảnh cáo cho tôi, y muốn từ bỏ đội trưởng Lãnh phái ra một quân cờ khác. Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu một quân cờ khác là ai. 】

Ánh mắt mọi người nặng trĩu, Chương Thiệu Trì cũng gật gật đầu. Hiển nhiên, quân cờ này là người tiền nhiệm số 002 Đội A Văn Vũ.

Notebook hoạt động như một chức năng của bảng đen nhỏ trong phòng hội nghị, màn hình không ngừng hiển thị giao tiếp của họ: 【 Đối thủ là người một nhà của MCIA6 chúng tôi, không nghi ngờ gì nữa, đã phơi bày quá nhiều. 】

【 Y biết toàn bộ chi tiết của tôi, hiểu rõ rất nhiều chuyện tôi đã trải qua, hai năm qua vẫn bắt cóc Văn Vũ, nhưng lại không sát hại. Y quen thuộc Lệ Hàn Giang, hơn nữa còn ý đồ ám sát hai vị trưởng phòng chúng ta. 】

Nhiếp Nghiên lại rơm rớm nước mắt, cô cúi đầu kìm chế.

Phạm Cao theo thói quen gật đầu: Đội trưởng là đội trưởng thông minh nhất, anh phân tích hoàn toàn đúng!

Chương tổng duỗi tay sờ qua bàn phím: 【 Rõ ràng là ai có huyết hải thâm thù với hai vị cấp trên? 】

Muốn nói đắc tội, có thù, khẳng định có không ít. Mặc dù trong các hồ sơ trước đây MCIA6 thỉnh thoảng có thất bại, nhưng đó là một số ít ngoài ý muốn. Trong 30 năm qua, vô số trận chiến nơi chiến trường có thể gọi là át chủ bài và thành tích xuất sắc …… thua dưới tay đặc vụ của MCIA6 là bọn tội phạm cực ác, vũ khí xuyên quốc gia, buôn bán ma túy, tập đoàn vũ trang, mấy bàn tay đều đếm không hết.

Phạm Cao tiến lại gần gõ chữ: 【 Đúng vậy, ma túy lớn ở miền Bắc Myanmar Ngô Đình Mạo, giao thủ với đội phòng chống ma túy biên giới chúng ta hơn mười năm, đã chết không ít nhân mã, cũng có thể phát điên. 】

Bùi Dật lắc đầu: 【 Nhưng Ngô Đình mạo vì sao bắt cóc Văn Vũ? Hai năm trước trúng đạn trong Hành Động Hồng Hải, chúng ta nghĩ rằng Văn Vũ không còn trên đời, nhưng rõ ràng hắn đã được “cứu”. Người bí ẩn sau lưng, không phải Ngô Đình Mạo, mục tiêu của y vẫn là tôi …… xúi giục và hủy diệt. 】

Bùi Dật đã đào ba thước đất để điều tra một số hồ sơ nội bộ. Hắn chỉ là vẫn luôn thật cẩn thận mà giấu giếm.

Hắn đánh chữ: 【 MCIA6 năm đó có ba đặc vụ át chủ bài lớn. 】

Nhiếp Nghiên hơi há miệng kinh ngạc. Phạm Cao nhịn không được đoạt lấy bàn phím: 【 Nghe nói đặc biệt trâu bò, tiểu vương tử toàn năng, một người đứng đầu một đội! Một người có thể làm công việc của bốn người trong đội chúng ta! 】

Bùi Dật gật đầu: 【 Chính là như vậy. 】

Hắn đã thấy qua, Lệ Hàn Giang chính là có thể làm công việc của một đội, đơn thương độc mã đi ngàn dặm không hề sợ hãi. Điểm này làm cho hắn cúi đầu sát đất, không liên quan gì đến máu mủ, động vật giống đực vốn dĩ ghen tị nhưng lại ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Bùi Dật: 【 Người còn lại là sư phụ Sở Tuần của tôi, nằm trên giường bệnh đã lâu không đứng dậy. Vậy còn ai khác? 】

Hàng lông mày nhíu chặt của Chương Thiệu Trì mở ra.

Bùi Dật nhanh chóng chọn và xóa toàn bộ văn tự trên, ngón tay vuốt ve bàn phím hiện ra muốn nói: 【 Mặt khác người nọ cũng đã chết. “Hành Động Đá Nâu” tổn thất hy sinh nhiều người như vậy, không khác gì cuộc huyết tẩy bên ngoài, từ đó dẫn đến nội bộ thay đổi triều đại …… Nhưng nếu người nọ không có chết, y muốn trở về, y sẽ làm gì? 】

Tất cả mọi người thở dài.

Thiếu tá Chung Trạch vẻ mặt phức tạp: Hai nhóm cấp trên đoạt quyền đánh nhau, cuối cùng vẫn là những tiểu binh chúng ta gặp vạ lây!

Phạm Tiểu Hoa che miệng lắc vai cường điệu: Thật đáng sợ, trận này đánh hay không đánh, tiểu đội chúng ta ngồi núi xem hổ đấu, xem náo nhiệt?

Nếu không phải Văn Vũ đột nhiên xuất hiện, Đội trưởng Bùi có thể thật sự buông tay mặc kệ, kệ con mẹ nó ai yêu ai, coi như xem một bộ phim cẩu huyết, mặc kệ!

Bùi Dật gõ ra một hàng chữ【 Bọn họ tranh giành chuyện bọn họ, chúng ta cứu người】

Các thành viên trong đội thay nhau “bấm bàn phím”, thảo luận chuyện này thỏa đáng. Phạm Tiểu Hoa dựa vào tay nghề xoa bóp tốt giành được sự ưu ái của đội trưởng, còn mang cả túi đồ ăn thức uống, đồ ăn vặt từ trong phòng này đi.

Thiếu niên này vừa đảo mắt còn chưa từ bỏ ý định, hai chân không đi tới cửa mà lùi lại muốn lên cầu thang, bị Chung Trạch nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo.

Phạm Cao làm mặt quỷ, tay chỉ lên trên: Thật vất vả mới tới được một chuyến, bảo bối chỉ muốn lên lầu mở mắt, phòng ngủ của ông chủ Chương kim ốc tàng kiều, trông như thế nào đây?

Chung Trạch rất phỉ nhổ: Cậu nhàm chán như vậy sao?

Phạm Cao cũng rất khinh thường: Khối đầu gỗ này của anh, thảo nào anh đẹp trai như vậy mà còn độc thân.

Bùi Dật thuận tay từ trên giá để giày ở hiên nhà, xách lên một “giá đỡ” bằng gỗ dày và dài giống như một chiếc máy mát xa khổng lồ: Cẩu độc thân, phòng không gối chiếc, xem ra cậu là cần loại đồ chơi này để làm dịu cơn khát!

Phạm Tiểu Hoa lập tức bị hai đồng nghiệp một trái một phải, mạnh mẽ xách ra ngoài …… Chương tổng quay lại và chỉ vào Bùi Dật một cái: Anh cũng muốn nguyên bộ mát xa, anh sẽ ghi nhớ trong sổ tay cho em.

Bùi Dật nắm chặt ngón tay Chương Thiệu Trì, ngoắc ngoắc kéo người đến trước mắt, giống như một đứa trẻ muốn gian lận.

Hắn dùng ánh mắt cùng khẩu hình nói: Ca, anh giúp em một việc, có một chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, em chỉ tin tưởng anh.

Em chỉ tin tưởng mỗi anh.

Bùi Dật lặng lẽ viết một dòng chữ: 【 Anh lấy danh nghĩa đi công tác, đừng để người khác nhìn thấy hành tung của mình, lập tức khởi hành đi tỉnh SH, mời một vị cao nhân xuất sơn. Vấn đề này vô cùng khẩn cấp, nhất định phải mời được Đại Phật Gia đến. 】

Chương Thiệu Trì khi đó thật sự không hiểu rõ lắm, “Đại Phật gia” này là ai? Anh chưa từng thấy qua cái loại ‘thế ngoại thiên tiên’ tự do ngoài vòng danh lợi, cũng không hiện sơn lộ thủy, hoàn toàn không có giao tình cá nhân.

Bùi Dật đứng dậy và trao cho anh một cử chỉ trịnh trọng.

Thuận thế quỳ xuống đất, Bùi Dật ôm lấy hai chân Chương tổng, bùm, bùm, dập đầu hai cái.

Chương Thiệu Trì cả kinh, khom lưng vớt người lên.

Vành mắt Bùi Dật đỏ lên, dùng môi nói một chữ, một chữ thú nhận: Ca, làm ơn, việc này liên quan đến tính mạng chiến hữu của em, người mời đến có lẽ là có thể cứu mạng, mời không được thì không thể trông cậy vào.

Chương Thiệu Trì xem như đã hiểu, cũng rất trịnh trọng gật đầu: Tận nhân sự nghe thiên mệnh, Anh cố gắng hết sức.

Bùi Dật từ trên mặt đất bò lên, cúi người hôn lên môi anh, hôn say đắm mấy lần, lúc buông ra rốt cục yên tâm nở nụ cười, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Từ một bộ phim câm chuyển sang một bộ phim có âm thanh, Bùi Dật đọc từng chữ rõ ràng nói ra cõi lòng đến trễ 5 năm: “I do.”

Ánh mắt Chương Thiệu Trì chợt nóng lên, nụ hôn trên môi đã ủi lên trái tim anh. Tiểu Bùi đã nhìn thấy chiếc nhẫn trong két sắt, đây là một lần nữa tiếp nhận lời cầu hôn của anh?

Hắn gật gật đầu, tất nhiên không phụ phó thác.

……

Hai ngày sau, Chương tổng “đi công tác” trở về.

Ngày đêm phong trần mệt mỏi, một khắc cũng không ngừng nghỉ, vì che dấu hành tung anh thậm chí còn không mang theo thư ký tài xế và vệ sĩ, cứ thế đi một mình. Nhưng lúc trở về Yến Thành, là hai người.

Chương Thiệu Trì tự mình lái xe, dọc theo đường đi đều cân nhắc vị thế ngoại cao nhân ở ghế sau xe này. Anh thật sự có chút bất ngờ!

Anh vốn tưởng tượng, khả năng sẽ nhìn thấy một lão già có khuôn mặt nghiêm nghị, một lão yêu quái, ít nhất cũng là nhân vật mặc trường bào hiền lành mặt tiên phong đạo cốt. Nhưng mà, vị Phật gia từ vùng đất vô danh ngoại tỉnh đón vào Yến Thành này, trông rất bình thường, ngoại trừ chiếc áo dài cùng giày vải đen trên người, lộ ra vài phần phong tình dân quốc của Hoành Điếm. Còn có không ngừng lấy viên kẹo bạc hà trong túi áo ra ăn, cũng không có một chút phong thái của một đời thần y truyền thuyết giang hồ.

Vị Phật gia ngồi sau xe, bắt chéo chân, tuổi hẳn không nhỏ, là trưởng bối, Chương tổng đều phải tôn xưng một tiếng “Tiên sinh”.

Nhưng dựa vào tướng mạo hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác, về phần là thuốc đông y dưỡng nhan đẹp da hay là uống tiên đan diệu dược, hoặc là bởi vì lục căn thanh tịnh nội tâm vô dục vô cầu, thì thật khó nói.

Phật gia mở miệng hỏi anh: “Cậu đưa tôi đi đâu?”

Chương Thiệu Trì khách sáo giải thích: “Không tiện đến khách sạn dừng chân, phiền ông tạm trú phòng khách trong nhà tôi, được không?”

Đối phương hừ một tiếng: “Nhà cậu? Không biết cái mùi gì, tạm vậy đi.”

Đối với điều kiện vật chất chuyến đi này, Phật gia không nói một xu, nhưng chuyến đi này cũng không thuận lợi như vậy. Chương tổng chúng ta khó có được tất cung tất kính, cúi đầu hành đại lễ, vừa gặp mặt lập tức dâng lên hậu lễ, nhân gia căn bản cũng lười phản ứng, cũng không cho anh cơ hội ba quỳ chín lạy.

Về sau bất đắc dĩ lấy ra cẩm nang diệu kế mà Đội trưởng Bùi âm thầm giao cho, một phong thư nhà.

Cái gọi là “Thư nhà”, là một phong thư Bùi Dật vắt hết óc viết tay ra, khẩn cầu cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa blah blah, hơn nữa trong thư mấy lần nhắc tới danh húy của ân sư Sở Tuần.

Cứ như vậy, mời cao nhân xuất sơn.

Trong túi áo của Chương tổng cất sổ chi phiếu, đã chuẩn bị tốt phá sản, tiền thế nhưng vô dụng, hai chữ “Sở Tuần” đáng giá mấy chục triệu.

Phật gia sinh ra có một đôi mắt phượng mỏng nhỏ, mặt đồ bằng lụa màu trắng trăng tôn lên khuôn mặt màu trắng sứ, khuôn mặt trái xoan gầy nhọn, chân tóc còn có một cái mỹ nhân tiêm, hỏi anh: “Bệnh nhân ở đâu, còn chưa tới?”

Chương Thiệu Trì ho một tiếng: “Ừm… Bệnh nhân vẫn chưa bắt được, họ đang bắt.”

Hoang đường. Phật gia cũng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn trộm anh, cúi gằm mặt xuống và nghiêm nghị hỏi: “Đội trưởng Bùi thật sự là đệ tử của Tiểu Tuần? Anh không đánh lừa tôi chứ?”

Chương Thiệu Trì gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ không lừa ông!”

Phật gia hỏi: “Vậy cậu là ai, sao lại chưa từng thấy qua, có người như cậu sao?”

Chương Thiệu Trì: “……”

Hành trình này quả thực rất gian nan, Chương tổng chúng ta từ khi hơn hai mươi tuổi bước ra khỏi cửa bộ đội, cũng không còn kính lễ với ai, không nói qua một câu nịnh hót, trong cuộc sống đã không còn ai lãnh đạo anh, vì anh chính là lãnh đạo. Anh đặc biệt không giỏi trong việc quan hệ công chúng trong công ty, lời nói dỗ dành người khác vui vẻ, cũng không biết nói cái gì.

Mời thuốc anh cũng chưa từng, cho tới bây giờ đều là người bên ngoài cúi đầu hiếu kính, châm lửa mời thuốc ông chủ Chương chúng ta.

Phật gia truy vấn: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Chương Thiệu Trì da mặt rất dày, tự nhận danh phận: “Tôi là vị hôn phu của Đội trưởng Bùi, đệ tử thương yêu của Sở tổng.”

“Ồ! ——” Đại Phật gia thế nhưng vui vẻ, bỡn cợt cười vài cái, “Ồ, chỉ cần nói vậy, thế là tốt rồi. Ôi, nhìn bộ dạng của cậu, còn có cạo thành mái tóc như vậy, sao lại giống như Tiểu Tuần nhà hắn, vị đại binh ngốc kia.”

Tay Chương Thiệu Trì run lên thiếu chút nữa cũng lệch đường, tôi giống ai?

Nghe có vẻ tuyệt đối không phải là khen ngợi anh.

Phật gia ở phía sau anh thấp giọng chửi bới: “Đệ tử cũng giống như sư phụ của hắn, ngốc nghếch, đều thích thú người có đức tính này……”

Chương tổng còn không dám đối đầu ngay tại chỗ với người này, chỉ có thể trở về hung hăng thao một trận đệ tử thương yêu của Sở tổng để giải tỏa phẫn nộ trong lòng.

Anh đã gửi một tin nhắn cho Đội trưởng Bùi, không có văn tự, chỉ ném qua đi một biểu tượng trâu bò “Mang kính râm lộ răng vàng lớn”—— đây là ám hiệu “Người đến”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương