Trên bậc đá đầu cầu, người đàn ông hóa trang với chiếc mặt nạ trắng đầy qủy dị và mê hoặc, dáng người cao lớn che khuất vầng hào quang của đèn đường.

Những mảnh vụn ánh sáng nhuộm trên trán và tóc của hai người họ.

Người tới vươn tay về phía Bùi Dật, hai ngón tay giống như đang tung hứng, một ống tiêm kiểu bút được thiết kế tinh xảo ngang nhiên cắm vào cổ tay Bùi Dật!

Tay Bùi Dật như là đã bị đâm trúng, đột nhiên vặn vẹo, cổ tay linh hoạt đảo qua một vòng, đã phòng bị né tránh một kích trí mạng kia.

Cháy nhà ra mặt chuột, hung thủ lộ ra bộ mặt dữ tợn. Trên cầu đá hai thân ảnh cường tráng đụng vào nhau phát ra tiếng động nảy lửa, lập tức vặn vẹo đánh nhau loạn xạ.

Bùi Dật đột nhiên ngả người về phía sau, chân dài quét ngang mặt đối thủ, đá thẳng đến nơi cổ họng yếu ớt nhất —— một cú đá kia có thể làm gãy xương cổ họng. Lúc đối phương không kịp né tránh hắn dùng sức bay lên xoay người lại đá, thân hình dưới ánh đèn đường nhẹ nhàng bay qua, trên mặt đất lưu lại một đạo bóng dáng.

Mà đối thủ của hắn, quyền cước nhanh nhẹn hữu lực, khi làm ra tư thế giũ bả vai rất giống một con đại bàng đang giương cánh, một chân đá xéo vào bờ vai của hắn!

Bùi Dật né sang một bên, nếu bị chân đó đập vào, có thể trực tiếp đạp hắn lún xuống mặt đường thành một cái hố. Chân đá trượt đập mạnh xuống đất, làm phiến đá nổ tung, đất đá văng tung tóe khắp nơi

……

Trong bóng tối đầu đường trực tiếp cận chiến, không một lời vô nghĩa, đôi mắt đỏ thỏ bên dưới mặt nạ, làm cho Đội trưởng Bùi hiểu rõ và khẳng định rằng đây không phải là một cuộc gặp gỡ xa lạ, mà chính là tìm cách trả thù.

“Anh là ai?!” Bùi Dật siết chặt năm ngón tay cố gắng bắt giữ.

Mặt nạ của hung thủ đều bị hắn đá nghiêng, “Ừm” phát ra tiếng kêu rên, gần như lộ ra bộ mặt thật, hung thủ che lại mặt nạ đồng thời nghiến răng nghiến lợi rút súng ra khỏi thắt lưng……

Những ống kim được trang bị dung dịch vi khuẩn, là đạo cụ được sử dụng để phản ánh cảm giác nghi lễ và tạo ra khủng bố, thời điểm quan trọng vẫn là dùng viên đạn tốt hơn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một chiếc xe ngựa trang trí tua rua vàng đỏ bên đường, vừa rồi vẫn đi thẳng dọc theo con đường, đột nhiên lệch khỏi đường chạy, phóng về phía này!

Trên đường phố lát đá nhỏ hẹp của thành phố nước này, khắp nơi đều có thể thấy loại xe ngựa du lịch cho du khách thuê này, Bùi Nhị gia cùng Trang tiên sinh ngày hôm qua còn tay trong tay ngồi xe đi dạo phố. Tuấn Mã đội mũ trùm đầu, “Xoạch xoạch” vui vẻ chạy, nhưng chiếc xe ngựa này dưới ánh sáng tối tăm đã mất khống chế không rõ nguyên nhân.

“A, nhường nhường nhường đường, mau tránh ra!!” cậu bé đánh xe cũng luống cuống tay chân, thất thần, không hiểu vì sao con ngựa của hắn đột nhiên nhảy lên.

Còn có khách trong xe.

Con ngựa thoát cương điên cuồng kỳ thật cũng rất ủy khuất, trong lúc đang đi đột nhiên bị một phi tiêu nhỏ bay ra khỏi xe ngựa, đâm vào mông, còn thiếu chút nữa đâm vào mắt, có thể không bị kinh hãi sao?

Con ngựa đau mông điên cuồng xông thẳng lên cầu, nắm chắc mục tiêu, vô cùng chuẩn xác.

Tên hung thủ vừa rút súng đã bị con ngựa va chạm giẫm đạp, hắn lăn qua dưới móng ngựa và bánh xe, đập vào lan can đá, đụng mạnh vào bả vai làm súng rơi ra…… Tên này điên cuồng mắng chửi má nó bằng tiếng nước ngoài.

Khẩu súng xoay tròn bay xuống sông, một vòng cung, “phốc” vào nước.

Đội trưởng Bùi cười chế nhạo, với một chuỗi dài tám dòng từ vựng tiếng nước ngoài, thằng nhóc nhà ngươi cũng dám mạo danh Chương tổng? Cảm thấy mình giả vờ giống không?

Nếu như là người đàn ông tên Chương Thiệu Trì kia, đối mặt với trường hợp như vậy, khẳng định không nói ngữ pháp cũng không có văn nghệ, chính là Tam Tự Kinh “Con mẹ nó”, hoặc là một câu khác càng tiêu chuẩn hơn Tam Tự Kinh “Thao mẹ mày”.

Bùi Dật lăn sang phía bên kia của xe ngựa, mắt thấy chiếc xe ngựa cuồng dã này từ trước mắt xẹt qua. Lác đác vài chiếc lá đang rơi trong cơn lốc xoáy, mang theo tiếng khóc không dứt vang lên khắp con phố.

Hung thủ đã mất súng. Bùi Dật thuận thế từ dưới vạt áo sơ mi rút ra súng của hắn, tình thế lập tức nghịch chuyển.

Chiếc xe ngựa đi ngang qua thời cơ vừa phải, giúp hắn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Tầm mắt Bùi Dật bám trên người tên hung thủ, hoàn toàn không chú ý tới, vị du khách đang ngồi trong xe ngựa vừa rồi là ai.

……

Xe ngựa điên cuồng vung tua rua tiếp tục chạy như điên, trong nháy mắt đã vượt qua cầu.

Cửa sổ xe phát hiện ra khuôn mặt của người đàn ông, mặc dù trong ánh sáng mỏng manh của ban đêm, cũng dùng kính râm che mặt vì sợ lộ bộ mặt thật.

Người trong xe liều mạng dò xét ánh mắt nhìn chằm chú của Bùi Dật và tên hung thủ điên cuồng, mắt thấy ống tiêm của hung thủ được trang bị thuốc thử bệnh than trí mạng không thể đánh trúng mục tiêu, cuối cùng bay ra ngoài, không nghiêng không lệch đâm vào cột đèn đường bằng gỗ……

Người trong xe thở phào nhẹ nhõm, vẫn duy trì sự bình tĩnh, từng trải sóng gió, lâm nguy tuyệt đối sẽ không loạn.

Chỉ có hốc mắt bởi vì dùng sức nhìn chăm chú mà hơi hơi đỏ lên, ba ngón tay vịn vào mép cửa sổ xe, thiếu chút nữa đem mấy khối gỗ già nua bẻ gãy, lộ ra khoảnh khắc kinh tâm động phách.

Người ngồi trong xe ngựa là Giang Hãn.

Giang Hãn chăm chú nhìn bóng dáng Đội trưởng Bùi, ánh mắt lo lắng quan tâm, rất tham lam mà nhìn hắn.

Vô số ánh sáng và bóng tối hỗn loạn đổ xuống mặt sông. Trong vài giây ngắn ngủi, như một con ngựa trắng trên dòng sông thời gian sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng bóng dáng gầy gò của hắn vẫn lưu lại trong mắt ông một vết tích sáng ngời, nóng bỏng, lưu lại một hình bóng, nhắm mắt lại cũng sẽ không quên.

Sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn bóng dáng Tiểu Bùi tiên sinh, nhìn hoài không chán còn không nỡ rời đi, trên đời này chỉ có hai người —— còn một vị là Chương tổng.

Chỉ tiếc, Bùi Dật khi đó không có cơ hội quay đầu lại.

Giật mình liếc mắt một cái, hắn không thể nhìn thấy đôi mắt trong xe ngựa, không có cơ hội để tầm mắt giao nhau và nhận ra mặt đối phương. Mà ông chủ Giang cũng không thể phát ra âm thanh gọi người trên đường phố, không thể tiết lộ danh tính của mình trước mặt hung thủ. Hai bên cứ như vậy gặp thoáng qua bên đường.

Nếu lúc ấy Bùi Dật quay đầu lại, nếu như hắn có thể hiểu được, có lẽ rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết. Làm cho hắn chôn vùi nghi ngờ, làm cho hắn cảm thấy bối rối, rất nhiều bí ẩn khó hiểu, đều có thể được tiết lộ.

……

Sau đó, Đội trưởng Bùi đã bị một con mèo lang thang làm phân tâm.

Con mèo trắng tinh đi qua cầu, linh hoạt mà trèo lên cột đèn, có lẽ nó tưởng một cây kẹo sữa cắm trên cột đèn đường, vô tri vô giác đến gần nguy hiểm.

Bùi Dật thoáng nhìn thấy không thể nhịn được, chỉ chần chờ một phần mười giây vẫn là phi thân đi qua, giẫm lên không trung, bay lên một chân còn gắng sức giảm lực, đá con mèo đi!

Hung thủ mất súng, lại ám sát thất bại, tự biết hôm nay thất thủ, ôm hận trừng mắt nhìn Bùi Dật rồi xoay người bỏ chạy, hòa vào dòng người du khách dày đặc trên đường, như đá chìm đáy biển……

Con mèo đói khát lại ủy khuất “meo meo” kêu lên, chiếc bánh bao nhung trắng bay qua một vòng cung trên không và đáp xuống vòng tay của người đàn ông đang cưỡi ngựa xông lên cầu, meo meo ~~

Bùi Dật quay đầu lại, cũng bị khí thế của một ngọn núi phía trên mạnh mẽ trấn áp……

Tiếng vó ngựa dữ dội rơi trên đường đá, con ngựa đen cao lớn lao tới, siết chặt dây cương trước mặt hắn, không giẫm lên hắn. Người anh minh thần võ trên lưng ngựa, dĩ nhiên là Chương Thiệu Trì.

Mười dặm đường dài, sóng nước. Dưới ánh đèn, trong mắt hai người đều đang bốc cháy.

Bùi Dật vừa rồi thiếu chút nữa nhận nhầm người mà gặp phải công kích, lúc này rốt cục thấy Chương tổng thật sự đang nhảy nhót, cái này chắc không phải giả, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Một luồng nhiệt khí trong lòng xông vào ánh mắt, biến thành ánh mắt trào dâng.

Chương tổng khom lưng ném mèo con xuống đất, meo meo~

“Hung khí, đừng chạm vào.” Bùi Dật chỉ vào cột đèn.

Trong túi xách mà Chương tổng mang theo không có gì, chỉ có một cái hộp xì gà bằng sắt, anh ném cho Đội trưởng Bùi.

Bùi Dật dùng hộp thuốc bằng sắt niêm phong ống tiêm rất có thể mang theo vi khuẩn, lúc này mới yên tâm.

“Bắt hung thủ, gọi đặc vụ La Mã, bắt người!” Bùi Dật phẫn nộ hét to vào kênh tai nghe, “Đừng để hắn chạy nữa!! ……”

Đây đã là lần giao thủ thứ hai của hắn với hung thủ. Vào thời điểm đánh tay đôi, quyền cước cứng rắn đụng vào người, ngón tay của hắn lần lượt nắm lấy đầu tóc, vai, thắt lưng của đối phương, trong lòng đã xác nhận 99%: Đây chính là hung thủ của hai vụ án Napoli – Vương Cung Caserta, hung thủ đeo mặt nạ miệng chim dọa người mà bọn họ một đường đã theo dõi đến đây. Bắt lấy gã.

“Em lên ngựa.” Chương Thiệu Trì đột nhiên vươn tay về phía hắn.

“……”

“Em mau lên đây!” Chương tổng hét lên một cái đầy quyền lực.

Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay Bùi Dật, trực tiếp kéo hắn lên ngựa.

Nhiều thành phố ở châu Âu cũ kỹ và chật hẹp, nhiều nơi xe bốn bánh không thể vượt qua. Ở nhiều thành phố, làng mạc, thành phố vẫn có những cảnh sát cưỡi ngựa như vậy.

Chương Thiệu Trì vừa rồi tìm kiếm Tiểu Bùi khắp đường phố, anh không phải thuê xe ngựa, anh chỉ tiêu tiền thuê con ngựa này, không chút khách khí liền đem đánh xe và xe ngựa gánh nặng đều vứt lại.

Tầm nhìn trên lưng ngựa rộng mở hơn nên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đường chạy trốn của hung thủ đang mặc lễ phục ở trong đám đông chen chúc.

Chương Thiệu Trì siết dây cương, băng qua cầu, đi thẳng đến theo chạy trốn của hung thủ, thúc ngựa chạy như điên đuổi theo!

Anh huýt sáo vài tiếng rất to, giữa đám người mở ra một con đường, cũng rất bá đạo, để cho người nhàn rỗi chung quanh nhanh chóng nhường đường, trông khách du lịch giống như một đàn cừu.

Xe cảnh sát bốn phía hú còi, chậm chạp tập kết theo về phía này, nhưng bởi vì đường phố quanh co đông người tắc nghẽn, còn có rất nhiều người đỗ xe trái quy định trong ngày hội, chặn xe cảnh sát ở phía sau. Những nhân viên cảnh sát này, ngoại trừ việc thành công trong việc xua đuổi bọn côn đồ, quả thực vô dụng.

【001】: “Đội trưởng, anh đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì? Tôi và A Trạch đều không tìm thấy anh!”

【003】: “Có quá nhiều người trên phố, các nguồn nhiệt trên bản đồ quá mờ để tìm thấy! Sếp, rốt cuộc anh đang ở ngã tư nào, có thể báo cho tôi vị trí cụ thể không?!”

Bùi Dật không có cơ hội báo vị trí, hắn cũng không thể nhìn rõ biển báo trên đường đi, viết cái văn tự chim gì?

Lúc này đây người kề vai chiến đấu bên cạnh hắn, đuổi theo hung thủ, chỉ có người đàn ông trước mắt này.

Bùi Dật ôm chặt eo Chương tổng, ở trên lưng ngựa nhấp nhô. Các giác quan trở nên rạo rực, giống như linh hồn hoang dã lang thang ở các góc của thiên đường, ở phía bên kia của những đám mây. Đốt lên ngọn lửa thiêu cháy vùng đất hoang dã, lướt ngang qua ngân hà đang gợn sóng……

Hung thủ chạy trốn bình tĩnh và tự tin, rõ ràng là quen thuộc với hơn một trăm con sông trong thành phố được cho là dày đặc như mạng nhện.

Người này chắc cũng đã vạch sẵn đường thoát thân, một con thuyền độc mộc từ dưới một cây cầu nào đó “đi ngang qua”, hung thủ nhảy xuống thuyền nhỏ, đập tung tóe, cầm mái chèo lên rồi rẽ vào nhánh sông tiếp theo.

Chương tổng dừng ngựa bên sông, Đội trưởng Bùi không chút do dự xông lên bến tàu, cướp một chiếc thuyền độc mộc đang thu dọn.

Đêm tối, trên dòng sông quanh co nhưng mất đi sự yên tĩnh thường ngày, mặt nước xuất hiện bóng đèn hỗn loạn và bóng người, tối nay nhất định sẽ không bình yên.

Đường sông rất phức tạp, như thể trong một mê cung khổng lồ. Giuliano ném cho Phạm Cao một bản đồ điện tử của khu đông, đồng chí Tiểu Phạm vội vàng chỉ huy trong kênh, “Đội trưởng đội trưởng, phía trước anh lại là cầu, nhưng qua cầu phía trước là đường cụt, đường cụt, anh mau quay lại!”

Thuyền của Bùi Dật cùng thuyền của Giuliano, trên hai dòng sông hẹp song song, hoàn mỹ vượt qua, không thể gặp được.

Lúc này, bọn họ đuổi vào một con sông hẹp và thẳng, phố xá hai bên đều biến mất, chung quanh không có đất trống. Hai bên bờ sông thẳng tắp, những ngôi nhà cổ kính như vách núi, dường như đã có ít nhất 500 năm lịch sử. Đây là khu vực bí ẩn nhất của khu phố cổ của Venice. Bầu trời một đường sáng, mây che khuất mặt trăng……

Thuyền độc mộc bị kẹt ở góc vuông 90 độ và không thể đi được.

Đội trưởng Bùi nhảy xuống nước, hung thủ và những người truy đuổi đều phải bỏ thuyền nhảy xuống nước, ở trong nước nhào tới.

Độ sâu của dòng sông ước chừng khoảng một mét rưỡi, khi kẻ đào tẩu chui qua một vòm hình bán nguyệt thấp, quay đầu lại nhìn Bùi Dật một cái.

Mặt nạ rơi xuống một nửa, treo trên mặt, lộ ra một bên, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú, đẹp trai nhưng kiêu ngạo khó thuần. Đôi mắt sắc lạnh và u sầu, làn da màu đồng cổ lộ ra dưới ánh đèn.

Bùi Dật cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là khuôn mặt giống hệt tên tội phạm bị truy nã Lãnh Hộc trước đây.

Khuôn mặt báo thù, đúng vậy.

Vụ án này có thể bị phá!

Động cơ của hung thủ có thể rất phức tạp, và hành động của hắn cũng có thể quanh co, che giấu. Tham gia vào vũ khí sinh hóa có thể chỉ là một cách kiếm tiền để nuôi sống gia đình, cuộc tấn công trước đây là một thí nghiệm vụn vặt. Hôm nay mới là xé rách mặt nạ nhắm vào mục tiêu chân chính xuống tay… Có phải vậy không?

Mắt Bùi Dật cũng bị huyết sắc thấm đẫm. Con mẹ nó, hóa trang làm thần cái gì? Nuôi ra cái quỷ gì? Lần này tao nhất định lột mặt nạ của mày, đào ra bộ mặt thật của mày.

Cả ba người đàn ông trưởng thành đều lội xuống nước, vòm hình bán nguyệt làm bằng gạch xây, không gian phía trên sẽ có thể chứa được chiều cao nửa người trên của họ.

Trong bóng đêm, người nọ giống như lại qua một cánh cửa, Chương Thiệu Trì theo sát cũng chui vào đường nước, một bàn tay lớn đè Bùi Dật để cho hắn cúi đầu, đáp trả bóng người bắn lén phía trước bằng một khẩu súng lạnh!

Bùi Dật bội phục Chương tổng vào những thời điểm quan trọng ngắm bắn rất chuẩn, ngày thường nhất định thường đi trường bắn ở ngoại thành, xem như không uổng phí cho sự xa xỉ này. Chương Thiệu Trì trong tay không một chút mơ hồ, nhất định là bắn trúng.

Trong bóng đêm có thể nghe được “Xì” và cảm giác rên đau âm ỉ trong cổ họng. Hung thủ lại nhịn đau từ phía trên đường hầm đột nhiên kéo xuống một hàng rào sắt, khóa chốt kim loại lại, bỏ lại bọn họ “cự tuyệt ngoài cửa”, xoay người chạy trốn.

Trong đường hầm tối tích tụ nước, ban đầu vốn có hàng rào kim loại sao?

Lúc này, cái vòm phía sau bọn họ vừa mới chui vào cũng phát ra một tiếng “ào ào”.

Bùi Dật kinh hãi, nghe âm thanh liền hiểu nhưng đã không kịp. Hắn và Chương tổng đồng thời quay đầu lại, trơ mắt nhìn hàng rào kim loại phía sau, cũng hạ xuống.

Hung thủ rất bình tĩnh mà quay đầu lại liếc mắt một cái, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, giống như được bố trí tốt, dẫn bọn họ khéo léo đi vào cái đường hầm này, mời vào trong bẫy, là muốn nhốt bọn họ trong đường hầm này?……

Trong kênh, đội trưởng đại nhân hiếm khi cầu cứu, cũng không cần mặt mũi: “A Trạch Nhiếp Nghiên, hiện tại chúng ta có khả năng gặp khó khăn. Phạm Cao định vị, định vị đi! nói xem, chúng ta hiện tại ở dòng sông nào, đây là cái nào đường hầm nào?!

“Tôi cần hỗ trợ, gọi cho các đồng nghiệp của Bộ phận La Mã, và hỏi Giuliano liệu đường hầm này có lối ra không? Giúp chúng tôi cạy cửa sắt từ bên ngoài!”

“Nước đang dâng lên trong đường hầm.”

“……”

Bùi Dật giật mình tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Chương tổng.

“Con mẹ nó.” Trong ánh nước, Chương tổng bình tĩnh chửi một câu cửa miệng.

Câu Tam Tự Kinh này khiến cho Đội trưởng Bùi đủ để xác minh đúng người thật, trong lòng nóng lên, lại vội vàng đau đớn. Hắn không phải một mình bị mắc kẹt trong đường hầm nguy hiểm này, người đàn ông đằng sau, là vì bảo vệ hắn mà bước vào nguy hiểm.

Ánh đèn bên ngoài cũng phản chiếu vào khuôn mặt của Chương Thiệu Trì, vẻ mặt ngưng trọng, cắn mạnh môi một chút, vẫn duy trì bình tĩnh và khoan dung thường ngày: “Đừng sợ, chúng ta nghĩ cách đi ra ngoài.”

……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương