Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
-
Chương 31: Nội gián
Mạnh Tang Du âm thầm cắn răng, thối lui hai bước, ôm A Bảo ngồi xuống chiếc ghế đặt đằng sau, sắc mặt lúc đen lúc trắng, vô cùng nghiêm trọng.
Chu Vũ Đế luống cuống nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nàng, sợ cảm xúc nàng không khống chế được rồi tự khiến mình bị thương. Chiêu này quá hiểm ác, nhìn bề ngoài như nhắm thẳng vào Đức phi, trên thực tế là nhằm vào Mạnh quốc công, thậm chí là cả gia tộc họ Mạnh. Nếu tội danh này được đưa ra, không ai trong chín tộc nhà họ Mạnh có thể sống sót.
Phùng ma ma nhặt con búp bê vu cổ lên, tay run lẩy bẩy, lập bập mở miệng, “Nương nương, cái này, tính theo ngày sanh tháng đẻ, người bị nguyền rủa rất có khả năng là Hoàng thượng!”
“Người bị nguyền rủa chính là Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du cắn răng, giọng nói lạnh ngắt. Phùng ma ma không biết ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng, nhưng cô và cha đều biết.
“Nếu thứ này bị điều tra ra, chúng ta, chúng ta…” Vành mắt Phùng ma ma như muốn nứt vỡ, căm hận không nói nên lời. Bích Thủy, Ngân Thúy cùng hai thái giám đã tự giác dọn dẹp nước lênh láng trong điện, cần phải khôi phục đại điện cùng bình hoa trở lại nguyên trạng. Chuyện này thực sự quá hung ác nham hiểm, cũng may nương nương phát hiện sớm, còn có đường sống cứu vãn tình thế.
Mạnh Tang Du âu sầu cười, ngữ khí vừa lạnh lẽo vừa trầm xuống, “Vu cổ mưu hại Hoàng thượng, công lao lần này của cha càng lớn thì tội danh của tộc Mạnh càng ‘tày trời.’ Thử ngẫm xem, con gái một tướng quân nắm trong tay trăm vạn hùng binh lại có ý đồ nguyền rủa Hoàng thượng, đây là ý gì? Muốn noi gương Thái Tổ khởi binh mưu phản? Nếu nói ra, tội danh mưu triều soán vị sẽ đổ lên đầu họ Mạnh, không thể chạy thoát được! Bọn chúng không động được cha ta nên xuống tay với ta, ép ta nhận tội rồi giam lỏng, đợi cha khải hoàn hồi triều tiến cung tạ ân thì bắt cha lại, bày ra toàn bộ tội trạng ‘có lẽ có’, sau đó đẩy chúng ta ra ngọ môn chém đầu, cuối cùng cấp tốc tiêu diệt phủ Quốc công cùng chín tộc nhà họ Mạnh, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không cho. Chờ quân đội tộc Mạnh nhận được tin tức thì mọi sự đã rồi, không còn cách cứu vãn. Thật sự là kế sách quá độc ác!”
(莫须有 có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.))
Dứt lời, trán cô đã rịn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cơn ớn lạnh trào dâng trong lòng hết lần này đến lần khác, chỉ có thể ôm A Bảo thật chặt để sưởi ấm. Chu Vũ Đế dùng hai chân ôm riết cánh tay nàng, đem hết khả năng của bản thân trao cho nàng một chút ấm áp. Những điều Tang Du nghĩ đến, sao hắn không thể tưởng tượng ra? Bấy giờ đôi mắt hắn đã ngầu đỏ, cơn tức giận tàn bạo cuồn cuộn không ngừng.
Tru diệt trung thần, họa loạn triều đình! Họ Thẩm đã sa đọa đến bước này, đợi đến ngày hắn hồi hồn, chuyện đầu tiên phải làm là tịch biên diệt tộc họ Thẩm! Cho chúng nếm thử quá đắng chúng làm ra!
Mạnh Tang Du cọ cọ má mình vào lưng A Bảo, thấy đám Ngân Thúy đã quét dọn tẩm điện sạch sẽ, chỉ còn sót vài vũng nước nhỏ đương bốc làn hơi nước trắng nhờ nhờ trong sức nóng địa long, chỉ một thoáng đã biến mất giữa hư vô, những căng thẳng rối loạn trong trái tim cũng chầm chậm bình ổn. Hôm nay chưa phải là ngày Mạnh Tang Du cô sợ hãi!
Cô lấy lại bình tĩnh, xoa xoa lỗ tai nho nhỏ của A Bảo, nhẹ giọng nói, “Cục cưng, chị biết em có thể nghe hiểu được. Nào, giúp chị tìm hết ngóc ngách trong Bích tiêu cung xem còn có chỗ nào dị thường không, sau đó tìm người giở trò cho chị nha. Tìm ra chị sẽ nấu cho cục cưng Phật nhảy tường, được không nào?”
Nàng không nói trẫm cũng sẽ giúp nàng! Cho dù là một con chó, trẫm cũng có thể bảo vệ nàng! Chu Vũ Đế gâu gâu sủa hai tiếng, bắt đầu hít hít ngửi ngửi khắp nơi trong điện. Quả nhiên là còn chỗ thứ hai, vì để đảm bảo, người này không những ném một con búp bê vu cổ vào trong bình hoa mà ở dưới giường Mạnh Tang Du cũng có phù chú hình người, trên phù chú viết ngày sanh tháng đẻ Chu Vũ Đế, còn vẽ thêm rất nhiều chú văn kinh dị.
Mạnh Tang Du chọc đũa vào mấy đĩa ăn đã bày sẵn trong thiên điện để chúng giống như có người đã ăn qua, dành thời gian cho A Bảo kiểm tra tẩm điện. Trước mắt cô không có tâm trạng ăn uống gì nữa, nhưng vì để che mắt yêu ma quỷ quái ngoài điện còn cần phải diễn như thể ‘cái gì cũng không biết.’
Chu Vũ Đế cũng không muốn ăn, Mạnh Tang Du cầm bát cháo định đút vài miếng đều bị hắn lắc đầu từ chối. Nếu không nhanh chóng điều tra toàn bộ Bích tiêu cung để Tang Du thoát khỏi nguy hiểm, hắn sao có thể nuốt trôi? Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy làm một con chó cũng có phần may mắn riêng, không làm chó, Tang Du sẽ bị người khác hãm hại!
Kiểm tra xong tẩm điện, hắn lại chạy băng qua thiên điện cùng chính điện, thư phòng, sảnh bên, hoa viên, hắn không bỏ sót, lục soát mỗi một góc trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du đi theo sau hắn mệt phờ người, vừa nhìn cứ tưởng là hai chủ tớ chơi đùa ầm ĩ. Những cung nhân trong Bích tiêu cung đã quá quen mắt với tình huống như thế này, quỳ xuống hành lễ, trong mắt chứa đầy ý cười nhìn theo.
Đi ngang qua một căn phòng nơi cung nhân ở, Chu Vũ Đế dừng chân, lập tức chui qua khe cửa. Trong phòng là ba cung nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang ngồi quanh lồng sưởi tám chuyện, thấy A Bảo thò đầu vào thì ngẩn người, sau đó ánh mắt bừng sáng.
“A Bảo tới đây nào!” Một cung nữ trong đó cười toe vẫy tay với A Bảo.
Chu Vũ Đế đi tới, nhẹ nhàng ngửi ngửi tay cung nữ kia, ngửi hết người này đến người khác, ngửi xong hắn lâm vào mù mờ, chỉ vì ba cô gái trong phòng này đều dùng chung một loại son, huân hương và dầu bôi tóc, mùi giống hệt nhau, không có khác biệt quá lớn. Hắn biết rõ người giở trò đang ngồi lẫn trong đây, chỉ là không thể phân biệt được! Nếu đổi thành một con chó hàng thật giá thật, dựa vào bản năng nó cũng có thể phán đoán chính xác, chỉ tiếc hắn kế thừa khứu giác của chó, lại không biết vận dụng loại bản năng kia như thế nào.
Chu Vũ Đế gâu gâu hai tiếng, cảm thấy hoàn toàn thất bại.
“A Bảo, thì ra em chạy đến đây!” Mạnh Tang Du hợp thời xuất hiện tại cửa, làm bộ như đang tìm kiếm, vươn tay hướng về A Bảo. Ba cung nữ vội vàng đứng lên hành lễ với chủ tử.
Bỏ qua thất bại, A Bảo nhanh chóng nhào vào trong lòng Mạnh Tang Du, cái đuôi đáng yêu khoan khoái vẫy vẫy. Mạnh Tang Du luồn tay xuống hai chân chú rồi bế xốc lên, hôn hôn cái mõm nho nhỏ, thừa lúc các cung nữ hành lễ, cô thì thầm vào tai chú, “Là người nào, chỉ cho chị.”
“Đứng lên cả đi.” Buông A Bảo xuống, Mạnh Tang Du cho cung nữ đứng dậy, ngầm quan sát cả ba.
Ba người này, không những cô biết, còn rất quen thuộc. Người nhỏ tuổi nhất trong đó tên là Hạ Đông, là cung nữ mới tiến cung năm nay, bối cảnh gia đình khá sạch sẽ, tính tình cũng ngây thơ đáng yêu, Mạnh Tang Du vừa nhìn một cái đã chấm cô bé này, cũng tự mình đề bạt để cô bé đến Bích tiêu cung. Hai người còn lại, cao hơn một chút tên là Lan Tâm, thấp hơn là Tuệ Tâm, đều là người ông Mạnh ngàn chọn vạn tuyển những đứa con trong các gia đình tôi tớ sống tại nhà họ Mạnh, sau đó không biết tốn bao nhiêu công sức đưa vào cung. Trước đây cô cũng đã từng nói, chờ Ngân Thúy Bích Thủy lớn thêm một chút nữa sẽ đưa hai đứa ra cung lập gia đình, không để sống cùng mình rồi chết già trong cung cấm, cho nên Lan Tâm và Tuệ Tâm chính là hai người có thể tiếp nhận chức vụ đại cung nữ tốt nhất thay Bích Thủy, Ngân Thúy. Bình thường Mạnh Tang Du cũng có đôi lần nhờ vả hai người này, rất tin tưởng.
Trong ba người này, cho dù ai phản bội mình, trong lòng Mạnh Tang Du đều không dễ chịu, nhưng cũng không thể không bội phục thực lực bày bố cài người. Bàn tay đã luồn vào trong nhà họ Mạnh, cái đinh đâm sâu như vậy, nếu không phải A Bảo thông minh, kiếp nạn lần này cô tuyệt đối không thể thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô dịu hòa nhìn về phía A Bảo. Ông tướng con đang đi qua đi lại chỗ ba cung nữ ngửi trái ngửi phải, mỗi người đều sủa đúng hai tiếng, công bằng, sau đó vui vẻ chạy tới bên người cô, trong đôi mắt ướt sũng tràn đầy vẻ áy náy. Thấy dáng vẻ này của chú, Mạnh Tang Du ngầm hiểu, hỏi ba người vài câu rồi ôm A Bảo rời đi, hoàn toàn không khiến cho họ cảnh giác.
Đợi chủ tử đi xa, ba người lại ngồi vây quanh lồng sưởi nói nói cười cười, ai trong sạch, ai giở trò, quả thật không thể nhìn ra.
“Nương nương, người đã về.” Cách thật xa, Ngân Thúy cùng Bích Thủy đã vội chạy tới đón chủ tử cùng A Bảo. Sắc trời đã hoàn toàn ngả sang màu tối, trong cung đã đốt đèn, màu đỏ nhạt từ những chiếc đèn lồng lớn rọi xuống, phủ trên gương mặt cả hai một sắc đỏ hồng, nhìn thật ấm áp.
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Mạnh Tang Du giãn ra, cô mỉm cười, xoa xoa cằm, ôm A Bảo quay về tẩm điện. Trên chiếc bàn đặt trong tẩm điện đã để sẵn một búp bê vu cổ cùng hai bức phù chú, ngoại trừ dưới giường, người này còn bỏ phù chú vào trong tường kép bình phong ở chính điện. Vị trí kín đáo như vậy, nếu không phải khứu giác A Bảo nhạy bén thì ai có thể phát hiện đây?
“Nương nương, không thấy gì lạ ở mấy điện khác sao ạ?” Ngân Thúy đè thấp giọng nói xuống hỏi.
“Không, chỉ có ba chỗ này. Hôm nay A Bảo rất vất vả!” Mạnh Tang Du lắc đầu.
Bích Thủy báo lại tình hình điều tra cho chủ tử, “Nương nương, nô tì đã âm thầm hỏi qua, hôm nay thái giám canh giữ bên ngoài tẩm điện có đi ra ngoài một lúc, hắn không hề biết ai tự tiện vào, đương nhiên, cũng có khả năng là chính hắn làm việc này.”
“Không, A Bảo đã tìm được kẻ phá rối, chính là ba người Hạ Đông, Lan Tâm và Tuệ Tâm, một trong ba, cũng có thể là hai trong ba, hoặc cả ba đều cùng một giuộc. Tóm lại, các em để mắt đến họ là được, trước khi chuyện này sáng tỏ đừng nên đánh rắn động cỏ.”
“Thưa vâng.” Bích Thủy cùng Ngân Thúy khom người tuân lệnh.
“Hôm nay ít nhiều nhờ A Bảo! Không có A Bảo thì họ Mạnh chúng ta đã tiêu rồi!” Mạnh Tang Du ôm chầm A Bảo, hôn hôn mặt chú.
Chu Vũ Đế rì rầm, hừ hừ mấy tiếng, vừa híp mắt hưởng thụ sự nhiệt tình cùng chủ động của nàng, vừa vươn lưỡi liếm liếm hôn hôn. Hôm nay hắn đặc biệt phấn khởi, bình thường là Tang Du bảo vệ hắn, thật bất ngờ là hắn cũng có thể bảo vệ Tang Du, loại cảm giác thỏa mãn này hơn hẳn so với giây phút hắn đạt được thành tựu, đăng cơ ngai vị.
Đang hôn hít, bi kịch cứ thế mà xảy ra. Cái bụng rỗng không của A Bảo bỗng nhiên phát ra tiếng sôi ùng ục, trong đại điện yên tĩnh có phần vang dội. Chu Vũ Đế dùng hai chân che mặt, máu chảy ngược lên đầu. Cho tới bây giờ hắn chưa từng mất mặt như vậy! Nghĩ thử xem, hắn là vua một nước, trước khi đăng cơ cũng là Hoàng tử kim tôn ngọc quý, ai sẽ để hắn đói bụng chứ?
Mạnh Tang Du bật cười ha ha, kéo chân chú xuống, lại xoa xoa bụng chú an ủi, “Chị cũng đói bụng đó! Nào, đi phòng bếp xem ma ma có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn hết chưa, chị nấu Phật nhảy tường cho A Bảo.”
Qua giờ ăn đã lâu, trong phòng bếp vẫn còn thắp đèn, Phùng ma ma cùng hai cung nữ khác đang bận rộn túi bụi, thấy chủ tử bước vào liền vội vàng hành lễ.
“Chuẩn bị nguyên liệu hết rồi chứ?” Đặt A Bảo trên chiếc bàn bên cạnh, dặn chú cách xa bếp ra một chút, Mạnh Tang Du vừa hỏi vừa cuốn ống tay áo lên.
“Tất cả đều đã rửa sạch và sơ chế, có thể bắt đầu nấu canh.” Phùng ma ma chỉ nguyên liệu đặt gọn ở một bên trả lời.
Mạnh Tang Du gật đầu, bỏ gừng, măng mùa đông, nấm hương, thịt gà, tôm, miếng dạ dày lớn, cá muối, vi cá, từng lớp nguyên liệu lần lượt đặt vào trong lọ sành, xào xong mới đổ thêm nước canh loãng, bỏ vào trong lồng hấp dùng lửa nhỏ đun cách thủy.
Chu Vũ Đế ngắm nhìn bóng rưng bận rộn của nàng. Nàng đã thay bộ quần áo bình thường nhất, dùng một miếng vải màu xanh lam cuốn tóc lên cao, không đeo trang sức, nhưng hắn cảm thấy Tang Du như vậy là đẹp nhất, so với bất kỳ người phụ nữ hắn từng gặp còn đẹp hơn. Nàng tựa như một người vợ bình thường, bận bịu vội vàng chỉ để phu quân về nhà có thể uống được một bát canh nóng. Cứ ảo tưởng như vậy, trái tim của Chu Vũ Đế run rẩy không ngừng.
Trong phòng ăn ấm áp dễ chịu, hương thơm thức ăn dần dần lan tỏa. Tắt lửa, cả hai cũng không trở về tẩm điện, ở lại nhà bếp, ngồi trên băng ghế dài uống canh. Không có bài trí tráng lệ, không có những người hầu hạ kéo thành đàn, nhưng chỉ cần đối diện với người con gái với khuôn mặt cười kia, hắn cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, canh trong miệng cũng biến thành món ăn tuyệt vời nhất trần đời.
Một ngày bắt đầu bằng cơn gió lạnh buốt thấu xương, lại kết thúc trong không gian ấm áp yên tĩnh.
Chu Vũ Đế luống cuống nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nàng, sợ cảm xúc nàng không khống chế được rồi tự khiến mình bị thương. Chiêu này quá hiểm ác, nhìn bề ngoài như nhắm thẳng vào Đức phi, trên thực tế là nhằm vào Mạnh quốc công, thậm chí là cả gia tộc họ Mạnh. Nếu tội danh này được đưa ra, không ai trong chín tộc nhà họ Mạnh có thể sống sót.
Phùng ma ma nhặt con búp bê vu cổ lên, tay run lẩy bẩy, lập bập mở miệng, “Nương nương, cái này, tính theo ngày sanh tháng đẻ, người bị nguyền rủa rất có khả năng là Hoàng thượng!”
“Người bị nguyền rủa chính là Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du cắn răng, giọng nói lạnh ngắt. Phùng ma ma không biết ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng, nhưng cô và cha đều biết.
“Nếu thứ này bị điều tra ra, chúng ta, chúng ta…” Vành mắt Phùng ma ma như muốn nứt vỡ, căm hận không nói nên lời. Bích Thủy, Ngân Thúy cùng hai thái giám đã tự giác dọn dẹp nước lênh láng trong điện, cần phải khôi phục đại điện cùng bình hoa trở lại nguyên trạng. Chuyện này thực sự quá hung ác nham hiểm, cũng may nương nương phát hiện sớm, còn có đường sống cứu vãn tình thế.
Mạnh Tang Du âu sầu cười, ngữ khí vừa lạnh lẽo vừa trầm xuống, “Vu cổ mưu hại Hoàng thượng, công lao lần này của cha càng lớn thì tội danh của tộc Mạnh càng ‘tày trời.’ Thử ngẫm xem, con gái một tướng quân nắm trong tay trăm vạn hùng binh lại có ý đồ nguyền rủa Hoàng thượng, đây là ý gì? Muốn noi gương Thái Tổ khởi binh mưu phản? Nếu nói ra, tội danh mưu triều soán vị sẽ đổ lên đầu họ Mạnh, không thể chạy thoát được! Bọn chúng không động được cha ta nên xuống tay với ta, ép ta nhận tội rồi giam lỏng, đợi cha khải hoàn hồi triều tiến cung tạ ân thì bắt cha lại, bày ra toàn bộ tội trạng ‘có lẽ có’, sau đó đẩy chúng ta ra ngọ môn chém đầu, cuối cùng cấp tốc tiêu diệt phủ Quốc công cùng chín tộc nhà họ Mạnh, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không cho. Chờ quân đội tộc Mạnh nhận được tin tức thì mọi sự đã rồi, không còn cách cứu vãn. Thật sự là kế sách quá độc ác!”
(莫须有 có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.))
Dứt lời, trán cô đã rịn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cơn ớn lạnh trào dâng trong lòng hết lần này đến lần khác, chỉ có thể ôm A Bảo thật chặt để sưởi ấm. Chu Vũ Đế dùng hai chân ôm riết cánh tay nàng, đem hết khả năng của bản thân trao cho nàng một chút ấm áp. Những điều Tang Du nghĩ đến, sao hắn không thể tưởng tượng ra? Bấy giờ đôi mắt hắn đã ngầu đỏ, cơn tức giận tàn bạo cuồn cuộn không ngừng.
Tru diệt trung thần, họa loạn triều đình! Họ Thẩm đã sa đọa đến bước này, đợi đến ngày hắn hồi hồn, chuyện đầu tiên phải làm là tịch biên diệt tộc họ Thẩm! Cho chúng nếm thử quá đắng chúng làm ra!
Mạnh Tang Du cọ cọ má mình vào lưng A Bảo, thấy đám Ngân Thúy đã quét dọn tẩm điện sạch sẽ, chỉ còn sót vài vũng nước nhỏ đương bốc làn hơi nước trắng nhờ nhờ trong sức nóng địa long, chỉ một thoáng đã biến mất giữa hư vô, những căng thẳng rối loạn trong trái tim cũng chầm chậm bình ổn. Hôm nay chưa phải là ngày Mạnh Tang Du cô sợ hãi!
Cô lấy lại bình tĩnh, xoa xoa lỗ tai nho nhỏ của A Bảo, nhẹ giọng nói, “Cục cưng, chị biết em có thể nghe hiểu được. Nào, giúp chị tìm hết ngóc ngách trong Bích tiêu cung xem còn có chỗ nào dị thường không, sau đó tìm người giở trò cho chị nha. Tìm ra chị sẽ nấu cho cục cưng Phật nhảy tường, được không nào?”
Nàng không nói trẫm cũng sẽ giúp nàng! Cho dù là một con chó, trẫm cũng có thể bảo vệ nàng! Chu Vũ Đế gâu gâu sủa hai tiếng, bắt đầu hít hít ngửi ngửi khắp nơi trong điện. Quả nhiên là còn chỗ thứ hai, vì để đảm bảo, người này không những ném một con búp bê vu cổ vào trong bình hoa mà ở dưới giường Mạnh Tang Du cũng có phù chú hình người, trên phù chú viết ngày sanh tháng đẻ Chu Vũ Đế, còn vẽ thêm rất nhiều chú văn kinh dị.
Mạnh Tang Du chọc đũa vào mấy đĩa ăn đã bày sẵn trong thiên điện để chúng giống như có người đã ăn qua, dành thời gian cho A Bảo kiểm tra tẩm điện. Trước mắt cô không có tâm trạng ăn uống gì nữa, nhưng vì để che mắt yêu ma quỷ quái ngoài điện còn cần phải diễn như thể ‘cái gì cũng không biết.’
Chu Vũ Đế cũng không muốn ăn, Mạnh Tang Du cầm bát cháo định đút vài miếng đều bị hắn lắc đầu từ chối. Nếu không nhanh chóng điều tra toàn bộ Bích tiêu cung để Tang Du thoát khỏi nguy hiểm, hắn sao có thể nuốt trôi? Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy làm một con chó cũng có phần may mắn riêng, không làm chó, Tang Du sẽ bị người khác hãm hại!
Kiểm tra xong tẩm điện, hắn lại chạy băng qua thiên điện cùng chính điện, thư phòng, sảnh bên, hoa viên, hắn không bỏ sót, lục soát mỗi một góc trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du đi theo sau hắn mệt phờ người, vừa nhìn cứ tưởng là hai chủ tớ chơi đùa ầm ĩ. Những cung nhân trong Bích tiêu cung đã quá quen mắt với tình huống như thế này, quỳ xuống hành lễ, trong mắt chứa đầy ý cười nhìn theo.
Đi ngang qua một căn phòng nơi cung nhân ở, Chu Vũ Đế dừng chân, lập tức chui qua khe cửa. Trong phòng là ba cung nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang ngồi quanh lồng sưởi tám chuyện, thấy A Bảo thò đầu vào thì ngẩn người, sau đó ánh mắt bừng sáng.
“A Bảo tới đây nào!” Một cung nữ trong đó cười toe vẫy tay với A Bảo.
Chu Vũ Đế đi tới, nhẹ nhàng ngửi ngửi tay cung nữ kia, ngửi hết người này đến người khác, ngửi xong hắn lâm vào mù mờ, chỉ vì ba cô gái trong phòng này đều dùng chung một loại son, huân hương và dầu bôi tóc, mùi giống hệt nhau, không có khác biệt quá lớn. Hắn biết rõ người giở trò đang ngồi lẫn trong đây, chỉ là không thể phân biệt được! Nếu đổi thành một con chó hàng thật giá thật, dựa vào bản năng nó cũng có thể phán đoán chính xác, chỉ tiếc hắn kế thừa khứu giác của chó, lại không biết vận dụng loại bản năng kia như thế nào.
Chu Vũ Đế gâu gâu hai tiếng, cảm thấy hoàn toàn thất bại.
“A Bảo, thì ra em chạy đến đây!” Mạnh Tang Du hợp thời xuất hiện tại cửa, làm bộ như đang tìm kiếm, vươn tay hướng về A Bảo. Ba cung nữ vội vàng đứng lên hành lễ với chủ tử.
Bỏ qua thất bại, A Bảo nhanh chóng nhào vào trong lòng Mạnh Tang Du, cái đuôi đáng yêu khoan khoái vẫy vẫy. Mạnh Tang Du luồn tay xuống hai chân chú rồi bế xốc lên, hôn hôn cái mõm nho nhỏ, thừa lúc các cung nữ hành lễ, cô thì thầm vào tai chú, “Là người nào, chỉ cho chị.”
“Đứng lên cả đi.” Buông A Bảo xuống, Mạnh Tang Du cho cung nữ đứng dậy, ngầm quan sát cả ba.
Ba người này, không những cô biết, còn rất quen thuộc. Người nhỏ tuổi nhất trong đó tên là Hạ Đông, là cung nữ mới tiến cung năm nay, bối cảnh gia đình khá sạch sẽ, tính tình cũng ngây thơ đáng yêu, Mạnh Tang Du vừa nhìn một cái đã chấm cô bé này, cũng tự mình đề bạt để cô bé đến Bích tiêu cung. Hai người còn lại, cao hơn một chút tên là Lan Tâm, thấp hơn là Tuệ Tâm, đều là người ông Mạnh ngàn chọn vạn tuyển những đứa con trong các gia đình tôi tớ sống tại nhà họ Mạnh, sau đó không biết tốn bao nhiêu công sức đưa vào cung. Trước đây cô cũng đã từng nói, chờ Ngân Thúy Bích Thủy lớn thêm một chút nữa sẽ đưa hai đứa ra cung lập gia đình, không để sống cùng mình rồi chết già trong cung cấm, cho nên Lan Tâm và Tuệ Tâm chính là hai người có thể tiếp nhận chức vụ đại cung nữ tốt nhất thay Bích Thủy, Ngân Thúy. Bình thường Mạnh Tang Du cũng có đôi lần nhờ vả hai người này, rất tin tưởng.
Trong ba người này, cho dù ai phản bội mình, trong lòng Mạnh Tang Du đều không dễ chịu, nhưng cũng không thể không bội phục thực lực bày bố cài người. Bàn tay đã luồn vào trong nhà họ Mạnh, cái đinh đâm sâu như vậy, nếu không phải A Bảo thông minh, kiếp nạn lần này cô tuyệt đối không thể thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô dịu hòa nhìn về phía A Bảo. Ông tướng con đang đi qua đi lại chỗ ba cung nữ ngửi trái ngửi phải, mỗi người đều sủa đúng hai tiếng, công bằng, sau đó vui vẻ chạy tới bên người cô, trong đôi mắt ướt sũng tràn đầy vẻ áy náy. Thấy dáng vẻ này của chú, Mạnh Tang Du ngầm hiểu, hỏi ba người vài câu rồi ôm A Bảo rời đi, hoàn toàn không khiến cho họ cảnh giác.
Đợi chủ tử đi xa, ba người lại ngồi vây quanh lồng sưởi nói nói cười cười, ai trong sạch, ai giở trò, quả thật không thể nhìn ra.
“Nương nương, người đã về.” Cách thật xa, Ngân Thúy cùng Bích Thủy đã vội chạy tới đón chủ tử cùng A Bảo. Sắc trời đã hoàn toàn ngả sang màu tối, trong cung đã đốt đèn, màu đỏ nhạt từ những chiếc đèn lồng lớn rọi xuống, phủ trên gương mặt cả hai một sắc đỏ hồng, nhìn thật ấm áp.
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Mạnh Tang Du giãn ra, cô mỉm cười, xoa xoa cằm, ôm A Bảo quay về tẩm điện. Trên chiếc bàn đặt trong tẩm điện đã để sẵn một búp bê vu cổ cùng hai bức phù chú, ngoại trừ dưới giường, người này còn bỏ phù chú vào trong tường kép bình phong ở chính điện. Vị trí kín đáo như vậy, nếu không phải khứu giác A Bảo nhạy bén thì ai có thể phát hiện đây?
“Nương nương, không thấy gì lạ ở mấy điện khác sao ạ?” Ngân Thúy đè thấp giọng nói xuống hỏi.
“Không, chỉ có ba chỗ này. Hôm nay A Bảo rất vất vả!” Mạnh Tang Du lắc đầu.
Bích Thủy báo lại tình hình điều tra cho chủ tử, “Nương nương, nô tì đã âm thầm hỏi qua, hôm nay thái giám canh giữ bên ngoài tẩm điện có đi ra ngoài một lúc, hắn không hề biết ai tự tiện vào, đương nhiên, cũng có khả năng là chính hắn làm việc này.”
“Không, A Bảo đã tìm được kẻ phá rối, chính là ba người Hạ Đông, Lan Tâm và Tuệ Tâm, một trong ba, cũng có thể là hai trong ba, hoặc cả ba đều cùng một giuộc. Tóm lại, các em để mắt đến họ là được, trước khi chuyện này sáng tỏ đừng nên đánh rắn động cỏ.”
“Thưa vâng.” Bích Thủy cùng Ngân Thúy khom người tuân lệnh.
“Hôm nay ít nhiều nhờ A Bảo! Không có A Bảo thì họ Mạnh chúng ta đã tiêu rồi!” Mạnh Tang Du ôm chầm A Bảo, hôn hôn mặt chú.
Chu Vũ Đế rì rầm, hừ hừ mấy tiếng, vừa híp mắt hưởng thụ sự nhiệt tình cùng chủ động của nàng, vừa vươn lưỡi liếm liếm hôn hôn. Hôm nay hắn đặc biệt phấn khởi, bình thường là Tang Du bảo vệ hắn, thật bất ngờ là hắn cũng có thể bảo vệ Tang Du, loại cảm giác thỏa mãn này hơn hẳn so với giây phút hắn đạt được thành tựu, đăng cơ ngai vị.
Đang hôn hít, bi kịch cứ thế mà xảy ra. Cái bụng rỗng không của A Bảo bỗng nhiên phát ra tiếng sôi ùng ục, trong đại điện yên tĩnh có phần vang dội. Chu Vũ Đế dùng hai chân che mặt, máu chảy ngược lên đầu. Cho tới bây giờ hắn chưa từng mất mặt như vậy! Nghĩ thử xem, hắn là vua một nước, trước khi đăng cơ cũng là Hoàng tử kim tôn ngọc quý, ai sẽ để hắn đói bụng chứ?
Mạnh Tang Du bật cười ha ha, kéo chân chú xuống, lại xoa xoa bụng chú an ủi, “Chị cũng đói bụng đó! Nào, đi phòng bếp xem ma ma có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn hết chưa, chị nấu Phật nhảy tường cho A Bảo.”
Qua giờ ăn đã lâu, trong phòng bếp vẫn còn thắp đèn, Phùng ma ma cùng hai cung nữ khác đang bận rộn túi bụi, thấy chủ tử bước vào liền vội vàng hành lễ.
“Chuẩn bị nguyên liệu hết rồi chứ?” Đặt A Bảo trên chiếc bàn bên cạnh, dặn chú cách xa bếp ra một chút, Mạnh Tang Du vừa hỏi vừa cuốn ống tay áo lên.
“Tất cả đều đã rửa sạch và sơ chế, có thể bắt đầu nấu canh.” Phùng ma ma chỉ nguyên liệu đặt gọn ở một bên trả lời.
Mạnh Tang Du gật đầu, bỏ gừng, măng mùa đông, nấm hương, thịt gà, tôm, miếng dạ dày lớn, cá muối, vi cá, từng lớp nguyên liệu lần lượt đặt vào trong lọ sành, xào xong mới đổ thêm nước canh loãng, bỏ vào trong lồng hấp dùng lửa nhỏ đun cách thủy.
Chu Vũ Đế ngắm nhìn bóng rưng bận rộn của nàng. Nàng đã thay bộ quần áo bình thường nhất, dùng một miếng vải màu xanh lam cuốn tóc lên cao, không đeo trang sức, nhưng hắn cảm thấy Tang Du như vậy là đẹp nhất, so với bất kỳ người phụ nữ hắn từng gặp còn đẹp hơn. Nàng tựa như một người vợ bình thường, bận bịu vội vàng chỉ để phu quân về nhà có thể uống được một bát canh nóng. Cứ ảo tưởng như vậy, trái tim của Chu Vũ Đế run rẩy không ngừng.
Trong phòng ăn ấm áp dễ chịu, hương thơm thức ăn dần dần lan tỏa. Tắt lửa, cả hai cũng không trở về tẩm điện, ở lại nhà bếp, ngồi trên băng ghế dài uống canh. Không có bài trí tráng lệ, không có những người hầu hạ kéo thành đàn, nhưng chỉ cần đối diện với người con gái với khuôn mặt cười kia, hắn cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, canh trong miệng cũng biến thành món ăn tuyệt vời nhất trần đời.
Một ngày bắt đầu bằng cơn gió lạnh buốt thấu xương, lại kết thúc trong không gian ấm áp yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook