Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng gần đây Vân Ly thị tẩm vài lần, cũng xem như có mặt mũi, thứ nàng muốn làm cũng đều làm.

Từ sau khi quý phi đánh Vân Ly lần trước, đây là lần đầu tiên Trương Mậu Lâm đến cung Lạc An.

Thì gặp phải Vân Ly đang sắp xếp một đống quần áo lấy về từ phòng may.

Trương Mậu Lâm bèn xem như không nhìn thấy: “Quý phi nương nương đặc biệt bảo nô tì đến nói với Thích bảo lâm một tiếng, cho dù người có chuẩn bị thế nào thì đến lúc đó hãy nhớ kỹ rằng không được làm hoen ố thanh danh của Thích gia. Gia đình như chúng ta không nên giở những thủ đoạn mê hoặc kia.”

Vân Ly bật cười.

“Thích bảo lâm có ý gì? Đây là chính miệng quý phi nương nương nói, nô tì chỉ đến truyền đạt.” Trương Mậu Lâm nói.

“Ừm, lời sau đây là chính miệng ta nói, làm phiền ngươi tiếp tục truyền đạt.”

Vân Ly đứng dậy mỉm cười nhìn nàng ta: “Đại tỷ tỷ đã sĩ diện đoan chính như vậy, vậy thì được sủng ái hay không, có con trai nối dõi hay không thì tất cả nên nghe theo bệ hạ.”

"Không có ân huệ thì không nên oán trách, không có con thì cũng không nên đố kỵ. Nhà họ Tề là một gia đình khoa bảng, rất có tôn nghiêm, không nên phái người khác vào, tranh sủng hay sinh con."

Vân Ly vẫn luôn mỉm cười, nhưng với một nụ cười lạnh lùng, nhìn Trương Mậu Lâm: “Xin hãy nói với đại tỷ là, ta chỉ là một Bảo Lâm, ta không thể học được cách cư xử đoan chính, đoan trang tao nhã của đại tỷ tỷ. Chỉ là ..." Vân Ly lại cười lạnh một tiếng: "Chỉ là nếu như đại tỷ là người đoan trang, đoan chính, vậy thì gọi ta tới làm gì?"

Những gì nàng nói khiến Trương Mậu Lâm không thể nhịn được cười. Nàng ta cũng là người đã hầu hạ cho quý phi từ thời quý phi vẫn còn là Lương Đệ.



Hơn nữa nàng ta không thua gì sao và trăng. Thậm chí có nhiều lúc, quý phi rất còn cần đến nàng ta.

Mấy năm nay, nàng ta cũng đi lại thuận lợi trong hậu cung, chưa bao giờ có người dám nói chuyện như vậy với nàng ta cả.

"Thích Bảo Lâm, nô tỳ khuyên người vẫn nên mềm mỏng hơn, ở trong hậu cung, với tính khí này của người sẽ phải chịu khổ nhiều đấy."

Vân Ly thản nhiên nói: "Nếu như hiện tại ngươi chịu rời đi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi. Nếu như không chịu rời đi, mặc dù là người trước mặt quý phi, nhưng cũng không có tư cách gì cãi lại ta, ta cũng có thể trừng phạt ngươi bằng một bạt tai đấy."

Trương Mậu Lâm vội vàng nói: "Nô tỳ đi ngay!"

Sau khi Trương Mậu Lâm rời đi, Chỉ Phù nói: "Nếu để quý phi nương nương nghe được mấy chuyện này, nô tỳ nghĩ người sẽ rất tức giận, sẽ không tìm người để bắt lỗi chứ?"

"Vậy không tốt sao? Dù sao ta cũng sẽ không dây dưa với nàng." Thấy Chỉ Phủ lo lắng, Vân Ly cười nói: "Yên tâm đi, người là người nhân đức độ lượng, làm sao có thể ra tay với muội muội ruột của mình? Như vậy chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh của mình sao? Nếu nàng tát ta một cái, sau đó chắc chắn người sẽ vô cùng hối hận."

Em gái ruột còn không tha thứ, còn nói đến đạo đức làm gì?

Đó không phải chỉ là giả vờ thôi sao? Một khi quý phi lộ ra dấu vết, hoàng hậu Cẩn Đức Phi và Lan Phi sẽ không cùng thuyền nữa?

Chỉ Phù vẫn lo lắng: "Ngoài mặt không khó, không có nghĩa là trong lòng không khó, chỉ sợ sau lưng nàng sẽ ngáng đường thôi."

"A...Ngươi đang nói về chuyện đó sao, ta còn phải suy nghĩ một chút, nếu hoàng đế muốn ta làm gì đó, không thể không cho một chút lợi ích phải không? Nhưng những thứ vải vóc lụa là hay trang sức không tính." Vân Ly cười khẩy. Bởi vì Cẩn Đức phi đang mang thai nên nàng sống rất thoải mái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương