Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chỉ là, hoàng đế lại hạ mình đến điện phụ nhìn một chút: “Cũng không khiến ái phi phải quá tủi thân.”

“Bệ hạ nói đùa sao, thiếp chỉ là bảo lâm, chuyện này có gì để tủi thân đâu. Có thể gặp được bệ hạ đã là không tủi thân rồi.” Vân Ly nói.

Có hoàng đế tới, tất nhiên phải đổi hết những thứ cần dùng.

Vân Ly đích thân pha trà cho hoàng đế, tay nghề pha trà của nàng tạm ổn, đây đều thứ cơ bản, từ nhỏ đã phải học.

Lúc này, hoàng hậu sai người đưa dưa mật tới, người tới khách sáo: “Hoàng hậu nương nương nói, là phủ nội vụ vừa đưa tới, thiết nghĩ cung Lạc An vẫn chưa có, nên đưa tới đây, để bệ hạ và Thích bảo lâm dùng.”

Hạ Cẩn Ly cười: “Hoàng hậu có lòng rồi.”

“Thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng.” Vân Ly phúc thân.

Người tới vội vàng nói không dám, sau đó cáo lui.

Hoàng hậu thật sự không phải đến nẫng tay trên, chỉ là người ta quan tâm hoàng đế và Thích bảo lâm chưa được ăn.

Trong lòng Vân Ly không thể không bội phục sự rộng lượng của hoàng hậu.



Đợt hảo cảm này quét qua, bất luận hoàng đế có tin hay không, nàng đã tin rồi.

Mà có chiêu này của hoàng hậu, phía sau không có bất kỳ gợn sóng nào.

Vốn dĩ những kẻ ngo ngoe muốn động cũng không dám động.

Đêm khuya, Vân Ly nằm trong lòng hoàng đế, một đầu ngón tay giống như bạch ngọc, nhẹ nhàng chọc chọc xương bả vai của hoàng đế: “Tại sao bệ hạ lại xấu xa như vậy, không ra sức gì hết.”

“Không phải ái phi nói trẫm mệt nhọc sao, nếu đã biết trẫm mệt nhọc, tại sao không chịu ra sức thay trẫm?” Hạ Cẩn Ly lười biếng nói.

Đại khái là cơ thể cực kỳ thỏa mãn, còn lười biếng nói chuyện hơn cả thường ngày nhiều. Người nghe thấy cũng cảm thấy lúc này hắn đang cực kỳ thả lỏng.

“Hừ, bệ hạ cứ bắt nạt người khác. Sau này thiếp sẽ ăn nhiều cho béo một chút, ngồi lên chân bệ hạ tê cứng mới được.” Vân Ly nói thầm lấy.

Hạ Cẩn Ly cười khẽ: “Ái phi thật sự mệt rồi?”

“Tóm lại thiếp không còn sức lực nữa, cho dù bệ hạ sắc đẹp phía trước, thiếp cũng không ăn nổi nữa.” Cũng không biết người bị cái quỷ gì nữa, tại sao còn thích tự động cơ chứ?

Hạ Cẩn Ly lại cười, lồng ngực chấn động, đột nhiên xoay người một cái, đè nàng xuống: “Nếu ái phi đã không ăn nổi nữa, trẫm đích thân làm thì thế nào?”



Vân Ly oán trách nhìn hắn một cái.

Hạ Cẩn Ly cúi đầu xuống, cắn lên đôi môi đỏ xinh đẹp kia, giọng nói mập mờ: “Đúng là biết quyến rũ người khác…”

Vân Ly ưm một tiếng, âm thanh bị nuốt hết toàn bộ.

Đèn đuốc chập chờn, bên ngoài chẳng biết đã mưa từ lúc nào, giữa hè gió nhẹ thổi tới hơi lạnh, nhưng trong phòng, lại khí thế ngất trời.

Ngày hôm sau khi Vân Ly thức dậy, hoàng đế đã đi được một khắc, hôm nay là đại triều hội.

Trên đường Vân Ly đi thỉnh an cảm thấy thắt lưng của mình sắp gãy đến nơi, cẩu hoàng đế đúng là chó thật mà…

Khi Vân Ly đến cung Phượng Nghi, người đến thỉnh an người cũng đã đến một được nửa.

Liếc mắt thấy Đức phi lại đến, nàng vội vàng thỉnh an.

Nghĩ thầm Đức Phi không hổ với danh xưng người hâm mộ trung thành của hoàng hậu nương nương, mang thai cũng không thấy mảy may lười biếng.

Trái lại là hoàng hậu hôm qua còn khuyên nàng ta phải nghỉ ngơi thật tốt.

Mọi người đến đủ hoàng hậu đi ra, sau khi bọn họ thỉnh an, Lý mỹ nhân nói: “Mấy ngày nay đúng là nóng quá đi mất, năm nay bệ hạ không ra ngoài nữa, chúng ta cũng không có cơ hội nghỉ mát. Nghe nói, bệ hạ đặc biệt đưa không ít đá đến cung của Đức phi tỷ tỷ. Chỉ là thiếp nghe nói, sau khi có thai, không thể sử dụng quá nhiều đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương