[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung
-
Chương 26: Cái Gọi Là Đi Săn (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Cẩn Ly ôm chặt nàng: “Trẫm thấy hôm nay ở bãi săn nàng không cưỡi ngựa, sao vậy? Không biết hay là không thích?”
“Quá nóng, thiếp cưỡi ngựa, bệ hạ cũng không có ở đó, nhàm chán lắm.” Vân Ly cũng ôm lấy eo của hắn.
“Ái phi cưỡi ngựa, là muốn cho trẫm xem?” Hạ Cẩn Ly nâng cằm nàng lên.
Vân Ly trực tiếp gật đầu: “Thiếp không thích cưỡi ngựa, quá mệt mỏi, nếu như cưỡi ngựa thì cho bệ hạ xem.”
Hạ Cẩn Ly cười lên: “Nàng cũng thật ngay thẳng.”
“Hôm nay bệ hạ cưỡi ngựa đi săn mặc dù thiếp không nhìn thấy, thế nhưng khi người trở về, thiếp muốn nhìn thấy dáng vẻ trên chiến trường của người năm đó. Dáng vẻ đổ máu. Đôi mắt của bệ hạ khi đó cực kỳ đẹp. Xưa có bảo kiếm Mạc Tà, lại không bằng khí thế khi đó của bệ hạ, thu liễm như cổ kiếm trở vào bao, phóng thích như trường hồng quán nhật. Người bên cạnh đều là vật làm nền.”
Hạ Cẩn Ly cười cười: “Trẫm cũng coi như đã từng nghe thấy vô số lời tán dương, nhưng lần đầu tiên nghe những lời này, ái phi cũng coi như riêng một ngọn cờ.
Vân Ly lắc đầu, giữ chặt tay của hắn: “Không, bệ hạ không thể nào từng nghe thấy những lời này của thiếp. Sau này cũng không thể nào. Người bên cạnh nhìn thân phận của bệ hạ trước. Trước đây là thái tử, bây giờ là bệ hạ. Sau đó mới khen. Hôm nay khi thiếp nhìn thấy khung cảnh đó, hoàn toàn không nghĩ người là bệ hạ.”
“Đó là khí chất vốn có. Làm bệ hạ, chỉ tăng thêm, chứ không thể tự nhiên mà có được.” Vân Ly nói.
“Ừm, lần giải thích này của ái phi, quả thật mới mẻ.” Trong lúc nhất thời Hạ Cẩn Ly cũng có chút không biết nói gì.
“Bệ hạ không tin cũng chẳng sao, tóm lại thiếp chính thấy như vậy.” Vân Ly nghiêng đầu: “Bệ hạ đã nghe rất nhiều lời nói rồi, sẽ cảm thấy phàm là lời tán dương, đều có ba phần giả. Thiếp chỉ hận mình không am hiểu màu vẽ, nếu không sẽ vẽ ra cho bệ hạ xem, như thế người sẽ tin thôi.”
“Ha ha.” Hạ Cẩn Ly vuốt ve cái cằm bóng loáng của nàng: “Cũng không cần thiết phải như vậy, trẫm tin nàng là được.”
Bất kể như thế nào, ánh mắt nóng bỏng của nàng lúc ấy không phải là giả.
Diễn trò không làm ra được ánh mắt như vậy.
Thích bảo lâm này, hoàn toàn không phải cùng một loại người với quý phi.
Ít nhất… không nhàm chán như vậy.
Mặc kệ có bao nhiêu tính toán, ít nhất tính toán rất thú vị.
“Thời gian không còm sớm nữa, ái phi cũng không nên lãng phí thời gian.” Hạ Cẩn Ly nhìn nàng.
Vân Ly vươn tay: “Ngày tốt cảnh đẹp, xin bệ hạ ôm một cái.”
Hạ Cẩn Ly cười ha ha, ôm ngang nàng lên đi vào bên trong.
Trong phòng xuân quang như thế nào, tạm thời không đề cập tới.
Chỉ nói một vài nơi hẻo lánh bí ẩn trong hàng cung, lại có không ít người du tẩu hành tích lén lút.
Cách hành cung Nam Uyển mười dặm, có vài trăm người tới gần.
Mà bên trong hành cung Nam Uyển, thủ vệ quân của kinh thành đã đóng quân cũng có hành động lạ.
Khi Vân Ly xuống khỏi người hoàng đế, cánh tay mệt mỏi không chống xuống giường được.
Hạ Cẩn Ly móc sợi tóc dài của nàng lên: “Ái phi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Vân Ly không nói lời nào, cướp tóc mình lại.
Hạ Cẩn Ly lại cười cười: “Người đâu, mang nước tới đây.”
Vân Ly đang nghĩ không phải chứ, còn muốn đuổi nàng về? Lúc này nàng không còn sức lực để đi bộ đâu.
Chỉ thấy các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hai người rửa mặt.
Mặc áo trong xong, vừa trở về phòng, bên ngoài đã có động tĩnh.
Vân Ly nhíu mày, tại sao nghe có vẻ giống như là tiếng la giết?
Hạ Cẩn Ly ôm chặt nàng: “Trẫm thấy hôm nay ở bãi săn nàng không cưỡi ngựa, sao vậy? Không biết hay là không thích?”
“Quá nóng, thiếp cưỡi ngựa, bệ hạ cũng không có ở đó, nhàm chán lắm.” Vân Ly cũng ôm lấy eo của hắn.
“Ái phi cưỡi ngựa, là muốn cho trẫm xem?” Hạ Cẩn Ly nâng cằm nàng lên.
Vân Ly trực tiếp gật đầu: “Thiếp không thích cưỡi ngựa, quá mệt mỏi, nếu như cưỡi ngựa thì cho bệ hạ xem.”
Hạ Cẩn Ly cười lên: “Nàng cũng thật ngay thẳng.”
“Hôm nay bệ hạ cưỡi ngựa đi săn mặc dù thiếp không nhìn thấy, thế nhưng khi người trở về, thiếp muốn nhìn thấy dáng vẻ trên chiến trường của người năm đó. Dáng vẻ đổ máu. Đôi mắt của bệ hạ khi đó cực kỳ đẹp. Xưa có bảo kiếm Mạc Tà, lại không bằng khí thế khi đó của bệ hạ, thu liễm như cổ kiếm trở vào bao, phóng thích như trường hồng quán nhật. Người bên cạnh đều là vật làm nền.”
Hạ Cẩn Ly cười cười: “Trẫm cũng coi như đã từng nghe thấy vô số lời tán dương, nhưng lần đầu tiên nghe những lời này, ái phi cũng coi như riêng một ngọn cờ.
Vân Ly lắc đầu, giữ chặt tay của hắn: “Không, bệ hạ không thể nào từng nghe thấy những lời này của thiếp. Sau này cũng không thể nào. Người bên cạnh nhìn thân phận của bệ hạ trước. Trước đây là thái tử, bây giờ là bệ hạ. Sau đó mới khen. Hôm nay khi thiếp nhìn thấy khung cảnh đó, hoàn toàn không nghĩ người là bệ hạ.”
“Đó là khí chất vốn có. Làm bệ hạ, chỉ tăng thêm, chứ không thể tự nhiên mà có được.” Vân Ly nói.
“Ừm, lần giải thích này của ái phi, quả thật mới mẻ.” Trong lúc nhất thời Hạ Cẩn Ly cũng có chút không biết nói gì.
“Bệ hạ không tin cũng chẳng sao, tóm lại thiếp chính thấy như vậy.” Vân Ly nghiêng đầu: “Bệ hạ đã nghe rất nhiều lời nói rồi, sẽ cảm thấy phàm là lời tán dương, đều có ba phần giả. Thiếp chỉ hận mình không am hiểu màu vẽ, nếu không sẽ vẽ ra cho bệ hạ xem, như thế người sẽ tin thôi.”
“Ha ha.” Hạ Cẩn Ly vuốt ve cái cằm bóng loáng của nàng: “Cũng không cần thiết phải như vậy, trẫm tin nàng là được.”
Bất kể như thế nào, ánh mắt nóng bỏng của nàng lúc ấy không phải là giả.
Diễn trò không làm ra được ánh mắt như vậy.
Thích bảo lâm này, hoàn toàn không phải cùng một loại người với quý phi.
Ít nhất… không nhàm chán như vậy.
Mặc kệ có bao nhiêu tính toán, ít nhất tính toán rất thú vị.
“Thời gian không còm sớm nữa, ái phi cũng không nên lãng phí thời gian.” Hạ Cẩn Ly nhìn nàng.
Vân Ly vươn tay: “Ngày tốt cảnh đẹp, xin bệ hạ ôm một cái.”
Hạ Cẩn Ly cười ha ha, ôm ngang nàng lên đi vào bên trong.
Trong phòng xuân quang như thế nào, tạm thời không đề cập tới.
Chỉ nói một vài nơi hẻo lánh bí ẩn trong hàng cung, lại có không ít người du tẩu hành tích lén lút.
Cách hành cung Nam Uyển mười dặm, có vài trăm người tới gần.
Mà bên trong hành cung Nam Uyển, thủ vệ quân của kinh thành đã đóng quân cũng có hành động lạ.
Khi Vân Ly xuống khỏi người hoàng đế, cánh tay mệt mỏi không chống xuống giường được.
Hạ Cẩn Ly móc sợi tóc dài của nàng lên: “Ái phi chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Vân Ly không nói lời nào, cướp tóc mình lại.
Hạ Cẩn Ly lại cười cười: “Người đâu, mang nước tới đây.”
Vân Ly đang nghĩ không phải chứ, còn muốn đuổi nàng về? Lúc này nàng không còn sức lực để đi bộ đâu.
Chỉ thấy các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hai người rửa mặt.
Mặc áo trong xong, vừa trở về phòng, bên ngoài đã có động tĩnh.
Vân Ly nhíu mày, tại sao nghe có vẻ giống như là tiếng la giết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook