Cung Chủ Vương Phi
-
Chương 23
Chương 23
Uyển Nghi không để ý đến xung quanh, một đường thẳng tắp theo dấu của ba kẻ kia rời đi, phía sau Thiên Tinh một tay kéo Tiểu Vũ để theo kịp bước đi của nàng. Rốt cuộc chạy đến một khúc ngoặt, Uyển Nghi thoáng thấy bóng áo đen của hai đệ tử Tà môn kia. Không một chút chần chừ, nàng dùng khinh công lao vụt về phía đó. Mắt thoáng thấy bóng ba người kia chuẩn bị biến đi, Uyển Nghi thân mình nhoáng lên, trong chớp mắt đã hạ xuống ngay trước mặt của ba kẻ kia. Hai đệ tử Tà môn vì sự xuất hiện của nàng mà sửng sốt, còn Hiên vương lúc này đã không còn bộ dạng thổ huyết như lúc ở trên đài cao nữa, y phục của hắn bị nhiễm một tầng máu tươi đỏ rực, trong đôi mắt phượng kia tràn ngập ánh nhìn ma quái tà khí. Một cái đệ tử hướng về phía nàng quát to:
“Ngươi là ai?”
Uyển Nghi trực tiếp không để ý đến người đệ tử kia, nàng nhìn chằm chằm vào vị Hiên vương kia, lạnh lùng mở miệng:
“Không nhận ra người quen sao?”
Hồi lâu mới bắt lấy được tia nhìn kinh ngạc của người đối diện, Uyển Nghi bất chợt cười lớn, tia sáng trong mắt nàng lại càng hóa lạnh lẽo, như muốn nhốt người đối diện vào một hầm băng khổng lồ. Nàng nhẹ nhàng kéo khóe môi, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Xích Hỏa?”
Hai người Thiên Tinh vừa đuổi tới, nghe vậy thì dừng gấp lại. Thiên Tinh khó tin nhìn chằm chằm vị Hiên vương kia. Lúc này, trong đôi mắt của Hiên vương, từng tầng tà khí nổi lên, ánh mắt hắn dại ra, Hiên vương cũng ngửa đầu cười khùng khục:
“Thật không hổ danh là Cung chủ Vô Cực cung, Lâm Uyển Nghi ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng kinh hỉ đấy!”
Hai người đệ tử lúc nghe đến thân phận của nàng, nháy mắt sắc mặt biến đổi. Hiên vương đưa tay lên, mạnh bạo xé bỏ lớp dịch dung trên mặt, lộ ra gương mặt mười phần yêu nghiệt của Xích Hỏa, hai mắt hắn càng lúc càng dại ra. Uyển Nghi cười lạnh:
“Ngươi lại chẳng khác khi trước là mấy, vẫn là một con rùa rụt cổ sống trong vỏ bọc, đến ngay cả tham gia quyết đấu mà cũng cần dùng đến thân phận của người khác sao?”
Xích Hỏa câu môi cười, tà mị hỏi:
“Tại sao ngươi lại phát hiện ra thân phận của ta?”
Uyển Nghi chớp mắt, cười đến thập phần quyến rũ:
“Biết gì không? Phải công nhận là trình độ dịch dung của ngươi cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng lại không thể che hết khí tức ma đạo trong mắt, người tinh ý đều có thể nhìn ra. Hơn thế, Ngâm Khí trận, chính như vậy đã khiến khẳng định của ta về ngươi càng thêm chắc chắn!”
Nụ cười trên môi của Xích Hỏa dần chìm đi, hắn nhìn nàng bằng cặp mắt tràn đầy sát khí, đôi con ngươi từ từ chuyển thành màu đỏ máu phệ diễm, như đôi mắt của ác quỷ địa ngục. Uyển Nghi lạnh lùng nhìn lại, nét mặt bình thản đến gần như vô cảm. Môi mỏng hé mở, lạnh lùng nói từng chữ:
“Sao? Có phải giữa ta và ngươi, nên có một lần giải quyết mọi chuyện chứ nhỉ?”
“Tốt lắm, ta sẵn sàng bồi theo!”
Dứt lời, cả hai người Uyển Nghi lẫn Xích Hỏa đều đồng loạt xông lên. Trên tay Xích Hỏa là một thanh đoản kiếm nhọn hoắt, bôi đầy độc chất đen kịt, đồng thời, Uyển Nghi cũng rút từ bên hông ra Đoạn Trường kiếm, mạnh mẽ đánh tới. Chiêu thức sắc bén, mang theo nồng đậm sát khí muốn lấy mạng đối phương, cả hai liên tiếp ra những đòn đánh, sử dụng tất cả quyền pháp để đánh gục người kia. Phía này, hai người Uyển Nghi đánh nhau đến long trời lở đất lá cây rụng lả tả, thì bên kia, cũng diễn ra một trận đấu tay tư giữa hai đệ tử Tà môn và hai người Thiên Tinh. Về phần Thiên Tinh thì không cần phải nói, nàng là một trong những sát thủ hàng đầu Vô Cực cung, việc đối đầu với một đệ tử Tà môn là chuyện dễ như ăn bánh, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, khiến cho đệ tử kia không kịp trở tay phản công. Nhưng vấn đề là Tiểu Vũ, mặc dù trong vài tháng qua đã được Uyển Nghi dày công uốn nắn, nhưng công phu quyền cước của nàng vẫn chưa hẳn là thành thạo, vẫn còn lóng ngóng nên một chốc lại trúng một quyền. Thiên Tinh thấy tình thế không ổn, một cước đá bay kẻ đang giao đấu với mình, vọt sang hỗ trợ cho Tiểu Vũ.
Uyển Nghi liếc thấy tình hình bên này đã ổn, nàng dồn hết tập trung vào đối phó với Xích Hỏa. Gần năm năm qua, công phu của Xích Hỏa đã tăng lên rõ rệt, nhưng bất quá, hắn so với nàng vẫn ở dưới một bậc. Hai người đánh qua đánh lại rất lâu mà không rõ bên nào thắng. Bên tay Xích Hỏa đột nhiên xuất ra nội lực, hướng phía nàng đánh tới. Uyển Nghi cũng không chút hoang mang, thủ thế vọt về phía trước. Chưởng lực giao nhau, phát ra tiếng nổ khủng khiếp, cả hai đều bị đánh bật lại. Uyển Nghi lau máu ở khóe môi, nhếch miệng cười:
“Không tệ!”
Xích Hỏa thì không như vậy, hai mắt hắn đỏ sậm lại giận dữ, nhổ ra một ngụm máu, dưới chân bắt đầu di chuyển. Uyển Nghi không có nhúc nhích, nhìn Xích Hỏa dần dần vận hết công lực để sử dụng tà công. Hai mắt Xích Hỏa trợn lên, dại ra, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, quai hàm bạnh ra, nghiến vào nhau ken két. Mái tóc đỏ bay phần phật phía sau, rối tung lên. Trên mặt hắn xuất hiện từng vết sẹo dài ngắn chằng chịt, những mảng da màu sậm nhạt loang lổ trên mặt, bạc môi tím đen lại một mảnh. Mười ngón tay bị teo lại, móng tay dài ra cả thước, trắng bệch kinh người. Xích Hỏa gầm lên một tiếng, móng vuốt giương lên hướng về phía nàng đánh tới. Uyển Nghi che giấu nộ khí nơi đáy mắt, nàng chậm rãi ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng, hai tay tạo hình hoa lan đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại. Từ từ, nàng dồn khí từ đan điền lên, tập trung toàn bộ nội lực cường đại, sẵn sàng xuất ra. Xích Hỏa trên thân tản ra làn khí tím đen, mười móng tay sắc nhọn hướng đầu nàng bổ xuống. Uyển Nghi đột nhiên mở bừng mắt, hai tay nhanh lẹ tách ra, ngay lúc chưởng lực của Xích Hỏa ập xuống, Uyển Nghi quát lên một tiếng:
“Chi Ẩn Huyền Công, đi!”
Dứt lời, một luồng nội lực khổng lồ từ hai tay nàng phát ra màu đen tuyền, như bão tố cuồng phong lao về phía Xích Hỏa. Bốn phía bụi tung mù trời, hai mắt Xích Hỏa đen đi, hắn cười lạnh, những móng tay nhọn hoắt bổ xuống, cắt xuyên qua kình lực của nàng. Phút chốc luồng lực kia tan đi, Xích Hoa phát ra tiếng cười khùng khục trong cổ họng, nhưng chỉ chốc lát sau, đồng tử trong mắt hắn đã co lại. Người vừa rồi còn ngồi ở đây, bây giờ đã biến mất. Xích Hỏa giận dữ nhìn xung quanh, lại phát hiện bản thân không nhận ra được đâu là phương hướng, tất cả là một làn sương tù mù mờ mịt, hắn đã bị lạc vào trong một trận pháp. Hắn đã bị lừa. Lúc này, Xích Hỏa như một con thú hoang đương trong cơn giận dữ mà gào thét, hắn đi loanh quanh trong trận pháp một cách điên cuồng. Đột nhiên, từ trong không khí vang lên những tiếng “vút”, “vút”, giống như có thứ gì đó cắt xuyên gió mà lao đi. Xích Hỏa quay đầu lại, bỗng chốc toàn thân phát ra đau rát. Hắn nhìn xuống cánh tay mình, sửng sốt khi thấy những vết cắt sắc ngọt như dao xuyên qua tầng tầng y phục cắt thẳng vào da thịt, trên khuôn mặt vốn đã đầy sẹo nay cũng xuất hiện thêm những vết cắt khác do một ám khí cực sắc gây ra. Máu chảy ra từ những vết cắt đó, nhuộm đỏ cả gương mặt dữ tợn của hắn. Đứng cách đó không xa, Uyển Nghi một thân y phục vương đầy bụi đất, nét mặt nàng sắc lạnh, bên môi đặt một sáo ngọc, thanh âm thanh thoát phát ra, uyển chuyển lượn lờ trong không khí. Xung quanh nàng, vô số lá cây bay lơ lửng không mục đích. Ánh mắt Uyển Nghi băng lãnh, tiếng sáo phát ra càng lúc càng mãnh liệt, rồi bỗng nhiên, những mảnh lá cây kia vun vút lao đi trong không khí, thẳng về phía Xích Hỏa, cắt xuyên da thịt hắn. Xích Hỏa gục xuống, máu từ tay hắn chảy ra, làm trận pháp bị hóa giải. Uyển Nghi ngừng thổi, hạ sáo ngọc xuống, quét mắt một chút nhìn hai tên đệ tử kia đã bị Âm Sát của nàng cắt cho không ra hình dáng cơ thể, lại hướng mắt về phía Xích Hỏa. Hắn lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt kia vẫn tràn đầy căm hận chiếu về phía nàng. Những vết sẹo trên mặt hắn đã không còn, nhưng Âm Sát của nàng lại tạo ra trên mặt hắn những vết sẹo mới, còn đang nhỏ máu ròng ròng. Cổ họng Xích Hỏa khô khốc, hắn vẫn tiếp tục cười khùng khục đầy ma quái, hướng về phía nàng rít lên:
“Lâm Uyển Nghi, hãy chờ đấy, sẽ có một ngày, ta phanh thây ngươi làm trăm mảnh!”
Uyển Nghi lạnh lùng nhìn hắn, chầm chậm tiến lại. Ngay lúc này, một làn bụi từ đâu thổi tới, che khuất tầm nhìn của nàng, Uyển Nghi nhanh chóng phất tay cho đám bụi tan đi. Nhưng ngay trước mắt nàng, Xích Hỏa đã biến mất. Nộ khí nơi đáy mắt phút chốc bùng phát, Uyển Nghi quay đầu nhìn xung quanh, lại không thấy bất cứ dấu vết gì của Xích Hỏa. Trong ngực chợt cuộn lên, Uyển Nghi vội vàng tựa mình vào cây, cố gắng đè nén khí tức xuống lại đan điền, nhưng sắc mặt nàng tái đi, Uyển Nghi không nhịn được phun ra một búng máu tươi. Hai người Thiên Tinh vội vã chạy lại, nhưng chân vừa mới di chuyển, trước mắt hai người tối sầm, gục xuống ngất đi. Đầu óc Uyển Nghi trở lên mơ hồ, hai mắt mờ đi, nàng chỉ thấy loáng thoáng vài bóng người mặc áo đen xuất hiện, một tà bạch y phất phơ trước mặt nàng, hơi thở ấm áp bao phủ lấy tri giác của nàng, tầm mắt bị bóng tối bao trùm, Uyển Nghi cũng kiệt sức gục xuống, chìm vào cơn mê.
Bạch y nam tử nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trong ngực, đầu ngón tay thật chậm miết nhẹ theo viền môi, lau đi vệt máu nơi khóe miệng nàng. Hắn nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, tầm mắt trở lên mơ hồ, không nhịn được vươn tay cốc đầu nàng một cái. Người trong ngực vẫn im lặng không nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng gì. Tầm mắt sau chiếc mặt nạ khẽ chuyển, thoáng thấy thuộc hạ của mình đã “xử lí” xong hai cái tiểu nữ nhân còn lại, bạch y nam tử cong khóe môi, thanh âm lạnh lùng trầm thấp truyền ra:
“Đi, về Cấm Vực!”
Dứt lời, thân ảnh nhoáng lên biến mất không dấu vết. Đám người hắc y nhân phía sau gật đầu, vác hai cái tiểu hàng hóa trên vai, cũng phi thân lên rời đi. Bất ngờ, một hắc y nhân nhìn xuống, chợt phát hiện ra thứ gì đó rơi lại trên đất, liền tách ra đáp xuống. Hắn đi đến nhặt vật kia lên, là một cây trâm cài của nữ tử. Hắc y nhân tròng mắt khẽ chuyển, đem trâm nhét vào trong ngực, lại nhanh chóng chạy đuổi theo mấy người phía trước.
Ở một nơi nào đó sát biên giới Triệu Nguyệt quốc, trong một căn phòng sặc mùi ẩm thấp cùng tối tăm cũ mục, liên tục truyền ra những tiếng gào thét rợn óc, giống như thanh âm của quỷ hồn đến đòi mạng. Một căn phòng tối tăm chỉ được thắp sáng bởi ánh nến tù mù, ở các góc phòng chất đầy dụng cụ tra tấn, hành hình các kiểu. Chính giữa bức tường cuối phòng, một nam tử bị đóng vào giá gỗ hình chữ thập. Trên người hắn chỉ mặc một cái tiết khố, toàn thân trên dưới da thịt đầy vết thương cũ mới, có vết thương còn đang rỉ máu. Một đầu tóc đen toán loạn xõa xuống hai vai, che khuất gương mặt non nớt lộ ra vài phần cương nghị trưởng thành. Đứng trong căn phòng còn có vài người mặc y phục đỏ che mặt, bọn hắn không nhìn đến vẻ thê thảm của nam tử kia, chỉ rù rì bàn tán với nhau. Lúc này, cửa Ám phòng bị đẩy ra, một nữ tử chật vật vác trên vai một nam nhân bị thương tiến vào. Những kẻ trong phòng kia vừa nhìn thấy hai người này liền vội vàng chạy lại, đỡ nam nhân ra khỏi vai của nữ tử kia. Nữ tử xoay xoay cánh tay mỏi nhừ, liếc mắt nhìn nam tử đang bị trói trên cọc, cất giọng hỏi:
“Thế nào rồi, có tra ra gì không?”
Đám người kia sắp xếp cho nam nhân nằm trên một cái bệ đá, rồi mới cung kính trả lời:
“Đã tra tấn hắn suốt hai ngày nay rồi, tên tiểu tử này nhìn nhỏ tuổi nhưng lại rất cứng miệng, không hé răng nói một lời, kêu một tiếng cũng không!’
Nữ tử im lặng như có điều suy nghĩ, một lát sau, nàng ta lẳng lặng nói:
“Đem hắn xuống, mang trả lại Bách thành đi!”
Đám người kia sửng sốt hỏi:
“Mị Vũ chủ tử, chuyện này… Môn chủ ngài ấy…”
Mị Vũ thản nhiên nói;
“Về phần Môn chủ các ngươi không cần lo, có ta gánh thay rồi, mau làm theo lời ta nói đi!”
Đám người kia tựa hồ do dự không dám động, Mị Vũ thấy vậy liền quắc mắt:
“Các ngươi không nghe ta nói gì sao? Coi lời ta nói là không khí hả?”
Nhận được ánh mắt đầy sát khí này, đám người kia run lên, vội vàng rối rít gật đầu, nhanh chóng tiến đến, đem nam tử kia từ trên cọc gỗ tháo xuống, rồi mau lẹ đem hắn rời khỏi Ám phòng. Đợi mấy người kia đi khỏi, ánh mắt Mị Vũ trở nên tối tăm, nàng ta vực người nam nhân kia dậy, dùng hết sức kéo đến phía cọc gỗ. Sau một lần nữa nỗ lực, nàng ta đã đóng được nam nhân kia lên cọc gỗ. Nhìn một đống dụng cụ đặt trên bàn, Mị Vũ âm thầm tự trấn an, nàng cầm lên bốn cây đinh sắt lớn, đem thả vào trong chậu than hồng. Đợi cho đinh sắt nóng lên, Mị Vũ cẩn thận gắp từng cái ra. Không nhịn được liếc nhìn kẻ đang mê man kia, Mị Vũ nhắm chặt hai mắt, dứt khoát đem đinh kia đóng vào lòng bàn tay và bàn chân của nam tử. Suốt cả đêm hôm đó, lò than rực lửa, từ trong Ám phòng vọng ra từng trận gào thét đau đớn như bị tra tấn dã man, khiến bầu không khí xung quanh từ thê lương trở nên đáng sợ.
Uyển Nghi không để ý đến xung quanh, một đường thẳng tắp theo dấu của ba kẻ kia rời đi, phía sau Thiên Tinh một tay kéo Tiểu Vũ để theo kịp bước đi của nàng. Rốt cuộc chạy đến một khúc ngoặt, Uyển Nghi thoáng thấy bóng áo đen của hai đệ tử Tà môn kia. Không một chút chần chừ, nàng dùng khinh công lao vụt về phía đó. Mắt thoáng thấy bóng ba người kia chuẩn bị biến đi, Uyển Nghi thân mình nhoáng lên, trong chớp mắt đã hạ xuống ngay trước mặt của ba kẻ kia. Hai đệ tử Tà môn vì sự xuất hiện của nàng mà sửng sốt, còn Hiên vương lúc này đã không còn bộ dạng thổ huyết như lúc ở trên đài cao nữa, y phục của hắn bị nhiễm một tầng máu tươi đỏ rực, trong đôi mắt phượng kia tràn ngập ánh nhìn ma quái tà khí. Một cái đệ tử hướng về phía nàng quát to:
“Ngươi là ai?”
Uyển Nghi trực tiếp không để ý đến người đệ tử kia, nàng nhìn chằm chằm vào vị Hiên vương kia, lạnh lùng mở miệng:
“Không nhận ra người quen sao?”
Hồi lâu mới bắt lấy được tia nhìn kinh ngạc của người đối diện, Uyển Nghi bất chợt cười lớn, tia sáng trong mắt nàng lại càng hóa lạnh lẽo, như muốn nhốt người đối diện vào một hầm băng khổng lồ. Nàng nhẹ nhàng kéo khóe môi, thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Xích Hỏa?”
Hai người Thiên Tinh vừa đuổi tới, nghe vậy thì dừng gấp lại. Thiên Tinh khó tin nhìn chằm chằm vị Hiên vương kia. Lúc này, trong đôi mắt của Hiên vương, từng tầng tà khí nổi lên, ánh mắt hắn dại ra, Hiên vương cũng ngửa đầu cười khùng khục:
“Thật không hổ danh là Cung chủ Vô Cực cung, Lâm Uyển Nghi ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng kinh hỉ đấy!”
Hai người đệ tử lúc nghe đến thân phận của nàng, nháy mắt sắc mặt biến đổi. Hiên vương đưa tay lên, mạnh bạo xé bỏ lớp dịch dung trên mặt, lộ ra gương mặt mười phần yêu nghiệt của Xích Hỏa, hai mắt hắn càng lúc càng dại ra. Uyển Nghi cười lạnh:
“Ngươi lại chẳng khác khi trước là mấy, vẫn là một con rùa rụt cổ sống trong vỏ bọc, đến ngay cả tham gia quyết đấu mà cũng cần dùng đến thân phận của người khác sao?”
Xích Hỏa câu môi cười, tà mị hỏi:
“Tại sao ngươi lại phát hiện ra thân phận của ta?”
Uyển Nghi chớp mắt, cười đến thập phần quyến rũ:
“Biết gì không? Phải công nhận là trình độ dịch dung của ngươi cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng lại không thể che hết khí tức ma đạo trong mắt, người tinh ý đều có thể nhìn ra. Hơn thế, Ngâm Khí trận, chính như vậy đã khiến khẳng định của ta về ngươi càng thêm chắc chắn!”
Nụ cười trên môi của Xích Hỏa dần chìm đi, hắn nhìn nàng bằng cặp mắt tràn đầy sát khí, đôi con ngươi từ từ chuyển thành màu đỏ máu phệ diễm, như đôi mắt của ác quỷ địa ngục. Uyển Nghi lạnh lùng nhìn lại, nét mặt bình thản đến gần như vô cảm. Môi mỏng hé mở, lạnh lùng nói từng chữ:
“Sao? Có phải giữa ta và ngươi, nên có một lần giải quyết mọi chuyện chứ nhỉ?”
“Tốt lắm, ta sẵn sàng bồi theo!”
Dứt lời, cả hai người Uyển Nghi lẫn Xích Hỏa đều đồng loạt xông lên. Trên tay Xích Hỏa là một thanh đoản kiếm nhọn hoắt, bôi đầy độc chất đen kịt, đồng thời, Uyển Nghi cũng rút từ bên hông ra Đoạn Trường kiếm, mạnh mẽ đánh tới. Chiêu thức sắc bén, mang theo nồng đậm sát khí muốn lấy mạng đối phương, cả hai liên tiếp ra những đòn đánh, sử dụng tất cả quyền pháp để đánh gục người kia. Phía này, hai người Uyển Nghi đánh nhau đến long trời lở đất lá cây rụng lả tả, thì bên kia, cũng diễn ra một trận đấu tay tư giữa hai đệ tử Tà môn và hai người Thiên Tinh. Về phần Thiên Tinh thì không cần phải nói, nàng là một trong những sát thủ hàng đầu Vô Cực cung, việc đối đầu với một đệ tử Tà môn là chuyện dễ như ăn bánh, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, khiến cho đệ tử kia không kịp trở tay phản công. Nhưng vấn đề là Tiểu Vũ, mặc dù trong vài tháng qua đã được Uyển Nghi dày công uốn nắn, nhưng công phu quyền cước của nàng vẫn chưa hẳn là thành thạo, vẫn còn lóng ngóng nên một chốc lại trúng một quyền. Thiên Tinh thấy tình thế không ổn, một cước đá bay kẻ đang giao đấu với mình, vọt sang hỗ trợ cho Tiểu Vũ.
Uyển Nghi liếc thấy tình hình bên này đã ổn, nàng dồn hết tập trung vào đối phó với Xích Hỏa. Gần năm năm qua, công phu của Xích Hỏa đã tăng lên rõ rệt, nhưng bất quá, hắn so với nàng vẫn ở dưới một bậc. Hai người đánh qua đánh lại rất lâu mà không rõ bên nào thắng. Bên tay Xích Hỏa đột nhiên xuất ra nội lực, hướng phía nàng đánh tới. Uyển Nghi cũng không chút hoang mang, thủ thế vọt về phía trước. Chưởng lực giao nhau, phát ra tiếng nổ khủng khiếp, cả hai đều bị đánh bật lại. Uyển Nghi lau máu ở khóe môi, nhếch miệng cười:
“Không tệ!”
Xích Hỏa thì không như vậy, hai mắt hắn đỏ sậm lại giận dữ, nhổ ra một ngụm máu, dưới chân bắt đầu di chuyển. Uyển Nghi không có nhúc nhích, nhìn Xích Hỏa dần dần vận hết công lực để sử dụng tà công. Hai mắt Xích Hỏa trợn lên, dại ra, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, quai hàm bạnh ra, nghiến vào nhau ken két. Mái tóc đỏ bay phần phật phía sau, rối tung lên. Trên mặt hắn xuất hiện từng vết sẹo dài ngắn chằng chịt, những mảng da màu sậm nhạt loang lổ trên mặt, bạc môi tím đen lại một mảnh. Mười ngón tay bị teo lại, móng tay dài ra cả thước, trắng bệch kinh người. Xích Hỏa gầm lên một tiếng, móng vuốt giương lên hướng về phía nàng đánh tới. Uyển Nghi che giấu nộ khí nơi đáy mắt, nàng chậm rãi ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng, hai tay tạo hình hoa lan đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại. Từ từ, nàng dồn khí từ đan điền lên, tập trung toàn bộ nội lực cường đại, sẵn sàng xuất ra. Xích Hỏa trên thân tản ra làn khí tím đen, mười móng tay sắc nhọn hướng đầu nàng bổ xuống. Uyển Nghi đột nhiên mở bừng mắt, hai tay nhanh lẹ tách ra, ngay lúc chưởng lực của Xích Hỏa ập xuống, Uyển Nghi quát lên một tiếng:
“Chi Ẩn Huyền Công, đi!”
Dứt lời, một luồng nội lực khổng lồ từ hai tay nàng phát ra màu đen tuyền, như bão tố cuồng phong lao về phía Xích Hỏa. Bốn phía bụi tung mù trời, hai mắt Xích Hỏa đen đi, hắn cười lạnh, những móng tay nhọn hoắt bổ xuống, cắt xuyên qua kình lực của nàng. Phút chốc luồng lực kia tan đi, Xích Hoa phát ra tiếng cười khùng khục trong cổ họng, nhưng chỉ chốc lát sau, đồng tử trong mắt hắn đã co lại. Người vừa rồi còn ngồi ở đây, bây giờ đã biến mất. Xích Hỏa giận dữ nhìn xung quanh, lại phát hiện bản thân không nhận ra được đâu là phương hướng, tất cả là một làn sương tù mù mờ mịt, hắn đã bị lạc vào trong một trận pháp. Hắn đã bị lừa. Lúc này, Xích Hỏa như một con thú hoang đương trong cơn giận dữ mà gào thét, hắn đi loanh quanh trong trận pháp một cách điên cuồng. Đột nhiên, từ trong không khí vang lên những tiếng “vút”, “vút”, giống như có thứ gì đó cắt xuyên gió mà lao đi. Xích Hỏa quay đầu lại, bỗng chốc toàn thân phát ra đau rát. Hắn nhìn xuống cánh tay mình, sửng sốt khi thấy những vết cắt sắc ngọt như dao xuyên qua tầng tầng y phục cắt thẳng vào da thịt, trên khuôn mặt vốn đã đầy sẹo nay cũng xuất hiện thêm những vết cắt khác do một ám khí cực sắc gây ra. Máu chảy ra từ những vết cắt đó, nhuộm đỏ cả gương mặt dữ tợn của hắn. Đứng cách đó không xa, Uyển Nghi một thân y phục vương đầy bụi đất, nét mặt nàng sắc lạnh, bên môi đặt một sáo ngọc, thanh âm thanh thoát phát ra, uyển chuyển lượn lờ trong không khí. Xung quanh nàng, vô số lá cây bay lơ lửng không mục đích. Ánh mắt Uyển Nghi băng lãnh, tiếng sáo phát ra càng lúc càng mãnh liệt, rồi bỗng nhiên, những mảnh lá cây kia vun vút lao đi trong không khí, thẳng về phía Xích Hỏa, cắt xuyên da thịt hắn. Xích Hỏa gục xuống, máu từ tay hắn chảy ra, làm trận pháp bị hóa giải. Uyển Nghi ngừng thổi, hạ sáo ngọc xuống, quét mắt một chút nhìn hai tên đệ tử kia đã bị Âm Sát của nàng cắt cho không ra hình dáng cơ thể, lại hướng mắt về phía Xích Hỏa. Hắn lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt kia vẫn tràn đầy căm hận chiếu về phía nàng. Những vết sẹo trên mặt hắn đã không còn, nhưng Âm Sát của nàng lại tạo ra trên mặt hắn những vết sẹo mới, còn đang nhỏ máu ròng ròng. Cổ họng Xích Hỏa khô khốc, hắn vẫn tiếp tục cười khùng khục đầy ma quái, hướng về phía nàng rít lên:
“Lâm Uyển Nghi, hãy chờ đấy, sẽ có một ngày, ta phanh thây ngươi làm trăm mảnh!”
Uyển Nghi lạnh lùng nhìn hắn, chầm chậm tiến lại. Ngay lúc này, một làn bụi từ đâu thổi tới, che khuất tầm nhìn của nàng, Uyển Nghi nhanh chóng phất tay cho đám bụi tan đi. Nhưng ngay trước mắt nàng, Xích Hỏa đã biến mất. Nộ khí nơi đáy mắt phút chốc bùng phát, Uyển Nghi quay đầu nhìn xung quanh, lại không thấy bất cứ dấu vết gì của Xích Hỏa. Trong ngực chợt cuộn lên, Uyển Nghi vội vàng tựa mình vào cây, cố gắng đè nén khí tức xuống lại đan điền, nhưng sắc mặt nàng tái đi, Uyển Nghi không nhịn được phun ra một búng máu tươi. Hai người Thiên Tinh vội vã chạy lại, nhưng chân vừa mới di chuyển, trước mắt hai người tối sầm, gục xuống ngất đi. Đầu óc Uyển Nghi trở lên mơ hồ, hai mắt mờ đi, nàng chỉ thấy loáng thoáng vài bóng người mặc áo đen xuất hiện, một tà bạch y phất phơ trước mặt nàng, hơi thở ấm áp bao phủ lấy tri giác của nàng, tầm mắt bị bóng tối bao trùm, Uyển Nghi cũng kiệt sức gục xuống, chìm vào cơn mê.
Bạch y nam tử nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử trong ngực, đầu ngón tay thật chậm miết nhẹ theo viền môi, lau đi vệt máu nơi khóe miệng nàng. Hắn nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, tầm mắt trở lên mơ hồ, không nhịn được vươn tay cốc đầu nàng một cái. Người trong ngực vẫn im lặng không nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng gì. Tầm mắt sau chiếc mặt nạ khẽ chuyển, thoáng thấy thuộc hạ của mình đã “xử lí” xong hai cái tiểu nữ nhân còn lại, bạch y nam tử cong khóe môi, thanh âm lạnh lùng trầm thấp truyền ra:
“Đi, về Cấm Vực!”
Dứt lời, thân ảnh nhoáng lên biến mất không dấu vết. Đám người hắc y nhân phía sau gật đầu, vác hai cái tiểu hàng hóa trên vai, cũng phi thân lên rời đi. Bất ngờ, một hắc y nhân nhìn xuống, chợt phát hiện ra thứ gì đó rơi lại trên đất, liền tách ra đáp xuống. Hắn đi đến nhặt vật kia lên, là một cây trâm cài của nữ tử. Hắc y nhân tròng mắt khẽ chuyển, đem trâm nhét vào trong ngực, lại nhanh chóng chạy đuổi theo mấy người phía trước.
Ở một nơi nào đó sát biên giới Triệu Nguyệt quốc, trong một căn phòng sặc mùi ẩm thấp cùng tối tăm cũ mục, liên tục truyền ra những tiếng gào thét rợn óc, giống như thanh âm của quỷ hồn đến đòi mạng. Một căn phòng tối tăm chỉ được thắp sáng bởi ánh nến tù mù, ở các góc phòng chất đầy dụng cụ tra tấn, hành hình các kiểu. Chính giữa bức tường cuối phòng, một nam tử bị đóng vào giá gỗ hình chữ thập. Trên người hắn chỉ mặc một cái tiết khố, toàn thân trên dưới da thịt đầy vết thương cũ mới, có vết thương còn đang rỉ máu. Một đầu tóc đen toán loạn xõa xuống hai vai, che khuất gương mặt non nớt lộ ra vài phần cương nghị trưởng thành. Đứng trong căn phòng còn có vài người mặc y phục đỏ che mặt, bọn hắn không nhìn đến vẻ thê thảm của nam tử kia, chỉ rù rì bàn tán với nhau. Lúc này, cửa Ám phòng bị đẩy ra, một nữ tử chật vật vác trên vai một nam nhân bị thương tiến vào. Những kẻ trong phòng kia vừa nhìn thấy hai người này liền vội vàng chạy lại, đỡ nam nhân ra khỏi vai của nữ tử kia. Nữ tử xoay xoay cánh tay mỏi nhừ, liếc mắt nhìn nam tử đang bị trói trên cọc, cất giọng hỏi:
“Thế nào rồi, có tra ra gì không?”
Đám người kia sắp xếp cho nam nhân nằm trên một cái bệ đá, rồi mới cung kính trả lời:
“Đã tra tấn hắn suốt hai ngày nay rồi, tên tiểu tử này nhìn nhỏ tuổi nhưng lại rất cứng miệng, không hé răng nói một lời, kêu một tiếng cũng không!’
Nữ tử im lặng như có điều suy nghĩ, một lát sau, nàng ta lẳng lặng nói:
“Đem hắn xuống, mang trả lại Bách thành đi!”
Đám người kia sửng sốt hỏi:
“Mị Vũ chủ tử, chuyện này… Môn chủ ngài ấy…”
Mị Vũ thản nhiên nói;
“Về phần Môn chủ các ngươi không cần lo, có ta gánh thay rồi, mau làm theo lời ta nói đi!”
Đám người kia tựa hồ do dự không dám động, Mị Vũ thấy vậy liền quắc mắt:
“Các ngươi không nghe ta nói gì sao? Coi lời ta nói là không khí hả?”
Nhận được ánh mắt đầy sát khí này, đám người kia run lên, vội vàng rối rít gật đầu, nhanh chóng tiến đến, đem nam tử kia từ trên cọc gỗ tháo xuống, rồi mau lẹ đem hắn rời khỏi Ám phòng. Đợi mấy người kia đi khỏi, ánh mắt Mị Vũ trở nên tối tăm, nàng ta vực người nam nhân kia dậy, dùng hết sức kéo đến phía cọc gỗ. Sau một lần nữa nỗ lực, nàng ta đã đóng được nam nhân kia lên cọc gỗ. Nhìn một đống dụng cụ đặt trên bàn, Mị Vũ âm thầm tự trấn an, nàng cầm lên bốn cây đinh sắt lớn, đem thả vào trong chậu than hồng. Đợi cho đinh sắt nóng lên, Mị Vũ cẩn thận gắp từng cái ra. Không nhịn được liếc nhìn kẻ đang mê man kia, Mị Vũ nhắm chặt hai mắt, dứt khoát đem đinh kia đóng vào lòng bàn tay và bàn chân của nam tử. Suốt cả đêm hôm đó, lò than rực lửa, từ trong Ám phòng vọng ra từng trận gào thét đau đớn như bị tra tấn dã man, khiến bầu không khí xung quanh từ thê lương trở nên đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook