Cưng Chiều
-
Chương 21
**** ”
Sau khi tiễn anh đi ra ngoài, trở lại phòng nhỏ.
Trên bàn là tiền anh lưu lại, nói ngân hàng quá xa hôm nay đừng đi.
Kỳ thật hôm nay dù không có lớp, giữa trưa vẫn phải là đi đưa cơm cho các sinh viên, vừa vặn thuận tiện đi ngân hàng, nhưng, không có cách nào khác nói cho anh biết.
Muốn đi trả tiền, thời gian có chút sớm, vẫn là đợi lát nữa a.
Cầm lấy trong góc mới đan một nửa áo len.
Sắp đến lúc mặc áo len rồi, nhưng trong chợ bán đồ cũ lại đan rất khó coi, không muốn làm cho anh mặc, mua vài cái màu sắc tốt, đem về giặt sạch sẽ rồi tháo ra đan lại, mà anh luôn luôn quấy rối nên đan không được bao nhiêu, thừa dịp có thời gian, tranh thủ đan nhanh cho xong một cái.
Dựa vào Winny, đan chưa được hai hàng, tiếng đập cửa vang lên.
Sớm như vậy, không phải là Tiểu Nguyệt a?
Mở ra xem xét ——
“Lâm tiên sinh, lão phu nhân cho tôi tới tìm ngài ——”Lão quản gia Tô gia, thẳng tắp mà đứng ở ngoài cửa.
6 giờ 50 phút.
Tô lão phu nhân ngồi trong thư phòng, quản gia xin rất nhiều lần, bà vẫn không muốn đi ăn điểm tâm, gần đây khẩu vị thật không tốt, ăn không vô thứ gì, nhà hàng to như vậy, chỉ có một mình bà, ăn ăn nhưng cảm thấy trái tim băng giá, thật sự là già rồi, càng ngày càng sợ cô độc, trước đây cháu trai luôn luôn mang theo Lâm Ngôn đồng thời trở về, vui cười hớn hở mà cùng bà ăn cơm nói chuyện…
Bên tay trái Tô lão phu nhân là chinh tín xã mấy ngày nay đưa tới ảnh chụp cùng tư liệu, nhìn xem trên tấm ảnh, hai đứa trẻ cùng một chỗ, thân mật lôi kéo tay, lão phu nhân đáy lòng chua xót ——
Tiểu Ngôn, nếu cháu là con gái thì tốt biết mấy!
Bên tay phải là vài lá thư mà cháu trai gửi đến, giống như lá thư lúc đầu, đều là chút ý kiến xử lý về sự nghiệp của Long Đằng vân…vân…
Cẩn thận mà đọc lá thư, không biết đã đọc qua bao nhiêu lần rồi nữa, nhìn chữ viết quen thuộc, lão phu nhân nhớ tới tối hôm qua, lại nhận được, con thứ hai điện thoại:
“… Mẹ, ba mươi năm trước, mẹ nói con nhất định sẽ hối hận khi lấy tiểu Mai, nhưng hôm nay con nghĩ mà sợ, vạn nhất con không lấy tiểu Mai làm sao bây giờ… Mẹ, con cháu đều có phúc của con cháu, con cháu cũng đều có oan nợ của con cháu, là phúc hay là tội, đều là do chúng nó tự tìm, mẹ đừng làm khó dễ chính mình a! …”
Ngày đó, cháu trai cũng đã nói lời tương tự:
“… Khi còn bé, cháu rất hận mẹ mình, hiện tại cháu có thể hiểu được mẹ, kỳ thật cháu và mẹ là người giống nhau… Nếu như cháu cưới một phụ nữ mình không yêu, có con cái, một đứa bé luôn bị cha nó xem nhẹ liệu sẽ hạnh phúc sao? … Nếu như cả đời này cháu không thể tìm được người mình yêu, vĩnh viễn cũng không biết hạnh phúc là cái gì… Bà nội, một trong hai loại nhân sinh như vậy, bà hi vọng cháu qua loại nào? … Cháu sao có thể hối hận khi gặp được tiểu Ngôn?! Nghĩ tới nếu vạn nhất cháu chưa từng gặp được em ấy, hoặc bỏ lỡ, cháu đã cảm thấy sợ hãi!!! …”
Tô lão phu nhân không rõ, đến cùng thì bà làm sai cái gì? Con trai, cháu trai cũng không thể ở bên cạnh, bà chỉ là không muốn thấy họ đi không đường về, chịu khổ chịu tội ah!
Nhưng, bọn họ lại nguyên một đám tình nguyện chịu khổ chịu tội, cũng vui vẻ chịu đựng không oán không hối, lão phu nhân nước mắt như mưa, đột nhiên rất muốn khóc rống một hồi, giờ khắc này, bà không hề cố chấp cứng rắn, chỉ là một bà lão sợ cô độc tịch mịch, nhớ thương con trai, nhớ thương cháu trai mà thôi.
Lão phu nhân khóc đã đủ rồi, lau khô nước mắt, lấy ra một cái hộp gấm cất phong thư vào trong đó, trong hộp gấm còn chứa sợi dây chuyền, nhẫn mà ngày đó tháo xuống từ trên người cháu trai cùng Lâm Ngôn, rung chuông gọi quản gia tới ——
“Đem cái này đưa qua cho Tử Long chúng nó, ta già rồi trí nhớ không tốt, vẫn do chính chúng nó đảm bảo a.”
Lão quản gia cầm lấy phong thư, đi tới bên cạnh cửa.
“Đợi một chút…”
Nghe được thanh âm lão phu nhân, lão quản gia quay thân lại.
“... Nếu như... Nếu như... Chúng nó có thời gian... Không miễn cưỡng... Mời hai đứa nó trở về... Qua Trung thu...”
Lão quản gia mắt ướt, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Tô lão phu nhân đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ gió ngừng mưa tạnh, mặt trời mới lên ở hướng đông, đẩy ra cửa sổ, bầu không khí rất tươi mát, cầu vồng treo ở chân trời, rất mỹ lệ.
CÔNG ĐỨC VIÊN MÃN
Sau khi tiễn anh đi ra ngoài, trở lại phòng nhỏ.
Trên bàn là tiền anh lưu lại, nói ngân hàng quá xa hôm nay đừng đi.
Kỳ thật hôm nay dù không có lớp, giữa trưa vẫn phải là đi đưa cơm cho các sinh viên, vừa vặn thuận tiện đi ngân hàng, nhưng, không có cách nào khác nói cho anh biết.
Muốn đi trả tiền, thời gian có chút sớm, vẫn là đợi lát nữa a.
Cầm lấy trong góc mới đan một nửa áo len.
Sắp đến lúc mặc áo len rồi, nhưng trong chợ bán đồ cũ lại đan rất khó coi, không muốn làm cho anh mặc, mua vài cái màu sắc tốt, đem về giặt sạch sẽ rồi tháo ra đan lại, mà anh luôn luôn quấy rối nên đan không được bao nhiêu, thừa dịp có thời gian, tranh thủ đan nhanh cho xong một cái.
Dựa vào Winny, đan chưa được hai hàng, tiếng đập cửa vang lên.
Sớm như vậy, không phải là Tiểu Nguyệt a?
Mở ra xem xét ——
“Lâm tiên sinh, lão phu nhân cho tôi tới tìm ngài ——”Lão quản gia Tô gia, thẳng tắp mà đứng ở ngoài cửa.
6 giờ 50 phút.
Tô lão phu nhân ngồi trong thư phòng, quản gia xin rất nhiều lần, bà vẫn không muốn đi ăn điểm tâm, gần đây khẩu vị thật không tốt, ăn không vô thứ gì, nhà hàng to như vậy, chỉ có một mình bà, ăn ăn nhưng cảm thấy trái tim băng giá, thật sự là già rồi, càng ngày càng sợ cô độc, trước đây cháu trai luôn luôn mang theo Lâm Ngôn đồng thời trở về, vui cười hớn hở mà cùng bà ăn cơm nói chuyện…
Bên tay trái Tô lão phu nhân là chinh tín xã mấy ngày nay đưa tới ảnh chụp cùng tư liệu, nhìn xem trên tấm ảnh, hai đứa trẻ cùng một chỗ, thân mật lôi kéo tay, lão phu nhân đáy lòng chua xót ——
Tiểu Ngôn, nếu cháu là con gái thì tốt biết mấy!
Bên tay phải là vài lá thư mà cháu trai gửi đến, giống như lá thư lúc đầu, đều là chút ý kiến xử lý về sự nghiệp của Long Đằng vân…vân…
Cẩn thận mà đọc lá thư, không biết đã đọc qua bao nhiêu lần rồi nữa, nhìn chữ viết quen thuộc, lão phu nhân nhớ tới tối hôm qua, lại nhận được, con thứ hai điện thoại:
“… Mẹ, ba mươi năm trước, mẹ nói con nhất định sẽ hối hận khi lấy tiểu Mai, nhưng hôm nay con nghĩ mà sợ, vạn nhất con không lấy tiểu Mai làm sao bây giờ… Mẹ, con cháu đều có phúc của con cháu, con cháu cũng đều có oan nợ của con cháu, là phúc hay là tội, đều là do chúng nó tự tìm, mẹ đừng làm khó dễ chính mình a! …”
Ngày đó, cháu trai cũng đã nói lời tương tự:
“… Khi còn bé, cháu rất hận mẹ mình, hiện tại cháu có thể hiểu được mẹ, kỳ thật cháu và mẹ là người giống nhau… Nếu như cháu cưới một phụ nữ mình không yêu, có con cái, một đứa bé luôn bị cha nó xem nhẹ liệu sẽ hạnh phúc sao? … Nếu như cả đời này cháu không thể tìm được người mình yêu, vĩnh viễn cũng không biết hạnh phúc là cái gì… Bà nội, một trong hai loại nhân sinh như vậy, bà hi vọng cháu qua loại nào? … Cháu sao có thể hối hận khi gặp được tiểu Ngôn?! Nghĩ tới nếu vạn nhất cháu chưa từng gặp được em ấy, hoặc bỏ lỡ, cháu đã cảm thấy sợ hãi!!! …”
Tô lão phu nhân không rõ, đến cùng thì bà làm sai cái gì? Con trai, cháu trai cũng không thể ở bên cạnh, bà chỉ là không muốn thấy họ đi không đường về, chịu khổ chịu tội ah!
Nhưng, bọn họ lại nguyên một đám tình nguyện chịu khổ chịu tội, cũng vui vẻ chịu đựng không oán không hối, lão phu nhân nước mắt như mưa, đột nhiên rất muốn khóc rống một hồi, giờ khắc này, bà không hề cố chấp cứng rắn, chỉ là một bà lão sợ cô độc tịch mịch, nhớ thương con trai, nhớ thương cháu trai mà thôi.
Lão phu nhân khóc đã đủ rồi, lau khô nước mắt, lấy ra một cái hộp gấm cất phong thư vào trong đó, trong hộp gấm còn chứa sợi dây chuyền, nhẫn mà ngày đó tháo xuống từ trên người cháu trai cùng Lâm Ngôn, rung chuông gọi quản gia tới ——
“Đem cái này đưa qua cho Tử Long chúng nó, ta già rồi trí nhớ không tốt, vẫn do chính chúng nó đảm bảo a.”
Lão quản gia cầm lấy phong thư, đi tới bên cạnh cửa.
“Đợi một chút…”
Nghe được thanh âm lão phu nhân, lão quản gia quay thân lại.
“... Nếu như... Nếu như... Chúng nó có thời gian... Không miễn cưỡng... Mời hai đứa nó trở về... Qua Trung thu...”
Lão quản gia mắt ướt, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Tô lão phu nhân đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ gió ngừng mưa tạnh, mặt trời mới lên ở hướng đông, đẩy ra cửa sổ, bầu không khí rất tươi mát, cầu vồng treo ở chân trời, rất mỹ lệ.
CÔNG ĐỨC VIÊN MÃN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook