edit: MiuLinh

beta: ~mèo xinh~

Người đứng ở ngoài phòng nghe thấy, liền chạy vào.

Trong lòng Diệp Thừa Tầm run lên, một dự cảm bất thường kéo đến, khiến hắn khẩn trương vọt đến dẫn đầu tiến vào phòng.

"Thi Vũ." Diệp Thừa Tầm nhìn Thượng Quan Thi Vũ không chút sức sống nằm ở trên giường, khẽ gọi một tiếng, giống như sợ thiên hạ ở trên giường hoảng sợ vậy.

Ánh mắt Ly Yên phiếm hồng, nước mắt tuôn xuống.

Giống như cảnh tượng  trước khi xuyên không liền hiện ra ở trước mắt, nàng tận mắt nhìn nàng ấy chết ở trước mặt nàng, cái loại cảm giác đau đến khó thở này, hiện giờ nàng lại phải nếm thử một lần nữa.

Nếu mà có thất thải liên tâm, có lẽ còn có thể cứu sống nàng ấy, nhưng thất thải liên tâm duy nhất đã ở trong cơ thể nàng. Bỗng dưng mâu quang chớp lóe, nàng lấy cây trâm trên đầu xuống cắt một vết vào lòng bàn tay.

"Nương."

"Lão Đại."

Mấy người thấy thế lo lắng la hoảng lên, chỉ thấy nàng mím chặt môi, để từng giọt máu trong tay rơi vào môi Thượng Quan Thi Vũ.

Trong nháy mắt mấy người Lăng Tuyệt  nhẹ nhàng thở ra, cũng yên lòng.

Ánh mắt Ly Yên gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Thi Vũ, sợ bỏ lỡ một chút động tác nào của nàng. Diệp Thừa Tầm nắm thật chặt quả đấm, sợ rằng hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia mong đợi.

Bỗng dưng, đôi mi như cánh bướm của Thượng Quan Thi Vũ run lên, rốt cuộc vẻ mặt khẩn trương của Ly Yên cũng trầm tĩnh lại, ánh mắt xẹt qua vui mừng.

Diệp Thừa Tầm mừng rỡ như điên, ánh mắt ảm đạm nhất thời trở nên sáng rọi: "Thi Vũ, Thi Vũ, cuối cùng nàng cũng tỉnh."

Hắn đợi ngày này đã sáu năm, rốt cục hắn cũng đợi được rồi.

Thượng Quan Thi Vũ chậm rãi mở ra đôi mắt mông lung, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, muốn đưa tay chạm đến, nhưng lại sợ đó chỉ là ảo ảnh.

Hốc mắt Ly Yên ửng đỏ, nức nở gọi: "Thi Vũ."

Nàng vốn chỉ muốn dùng đến nổ lực cuối cùng để cứu nàng ấy, dù sao nàng đã từng ăn qua thất thải liên tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn không yên, đã qua nhiều năm như vậy, nàng sợ thất thải liên tâm ở trong cơ thể nàng đã không còn dược hiệu nữa.

Nàng không biết là, sau khi thất thải liên tâm bị nàng ăn vào, chỉ cần nàng không chết, máu của nàng luôn có tác dụng khởi tử hồi sinh.

Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ nhiễm lên  một tầng nước mắt, "Huyết Hồ, ngươi không chết, thật tốt quá, thật tốt quá."

Diệp Thừa Tầm thật không để ý đến người đầu tiên nàng nhìn đến là ai, chỉ cần nàng tỉnh dậy là tốt rồi.

Thượng Quan Thi Vũ và Ly Yên ôm nhau thật chặt, các nàng sống chết có nhau, sớm đã xem đối phương trở thành người quan trọng nhất.

Nhìn thấy một màn này, Lăng Tuyệt lướt qua không nhìn đến các nàng ấy, nó rất có cảm giác xúc động muốn kéo các nàng ra, nhưng mà lại không thể,  nó biết nếu mà nó tiến lên để kéo hai người ra, sẽ làm mẫu thân tức giận.

Trong lòng Diệp Thừa Tầm có chút buồn bực, càng không ngừng an ủi chính mình, nàng là nữ tử, nàng là nữ tử.

"Vậy, Vũ biết ngươi còn sống không?" Diệp Thừa Tầm nhịn không được mở miệng hỏi Ly Yên, nhân cơ hội dùnng bàn tay lớn đem thượng quan Thi Vũ ôm trở về trong lòng mình.

Ly Yên nghe vậy, con ngươi tối sầm lại, mi mắt hơi hơi buông xuống, "Hắn không biết."

"Nếu không ta giúp ngươi thông báo với hắn?" Đáy mắt Diệp Thừa Tầm ánh lên sự  quỷ dị, Vũ ngươi nhanh mà đến đi! Mau tới đi! Sau khi hắn đến đây sẽ không còn ai tranh giành Thi Vũ với hắn nữa rồi.

Nhưng Ly Yên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta đi tìm hắn, cho hắn một bất ngờ."

Nói xong, ánh mắt rạng rỡ lóe sáng động lòng người. Ly Yên hy vọng nhìn về hướng hai người Lăng Tuyệt, Vũ còn không biết hắn có hai đứa con a! Nàng sẽ tặng cho hắn một kinh hỉ.

Lúc này Diệp Như Yên cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cất tiếng gọi: "Nương."

Tiếng gọi chứa đầy uỷ khuất, hốc mắt hồng hồng nhìn Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ nghe vậy, nhìn về hướng Diệp Như Yên, nở ra nụ cười tươi rói nói: "Đến đây, qua đây với nương này."

Diệp Như Yên nhẹ nhàng mà đi tới, Thượng Quan Thi Vũ xoa xoa sợi tóc mềm mại của nàng, nói: "Đều đã lớn như vậy, nương thực xin lỗi con."

Diệp Như Yên lắc lắc đầu, nước mắt tủi thân nhiều năm ùa ra vỡ đê.

Thượng Quan Thi Vũ thay con gái lau khô nước mắt, thanh âm êm ái vang lên, "Con là nữ nhi của Thượng Quan Thi Vũ ta, gặp chuyện phải kiên cường, không được khóc biết không? Khóc là biểu hiện của kẻ yếu, con cũng không phải kẻ yếu."

Diệp Như Yên nén nước mắt đang  muốn chảy ra, khẽ gật đầu.

Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ chuyển hướng nhìn Lăng Tuyệt, Lăng Sương, vẻ mặt sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên cười nói: "Huyết Hồ thật đúng là khéo sinh a! Vừa sinh  liền là Long Phượng Thai."

"Đó là đương nhiên." Ly khói ngửa đầu hãnh diện nói.

"Còn nhớ rõ chỉ phúc vi hôn trước kia chúng ta đã nói qua không?" Thượng Quan Thi Vũ bỗng nói, trên mặt lúm đồng tiền nở rộ như hoa.

Khoé môi Ly Yên cong lên, đưa mắt nhìn Lăng Tuyệt nói: "Đương nhiên nhớ rõ, chúng ta từng nói qua, sinh bất đồng giới tính liền kết làm thân gia."

Thượng Quan Thi Vũ đánh giá Lăng Tuyệt một phen, lập tức liếc mắt nhìn Diệp Như Yên, có chút nén giận nhìn Diệp Thừa Tầm: "Tầm, sao chàng không dạy Như Yên võ công a?"

Nàng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra trên người Diệp Như Yên không có một chút  võ công căn bản, trái lại nội lực của Lăng Tuyệt lại không kém.

Sắc mặt Diệp Thừa Tầm có chút mất tự nhiên, Ly Yên lạnh lùng mở miệng: "Có vài người a! Căn bản không thèm để ý đến con gái của mình."

Thượng Quan Thi Vũ nhíu mày hỏi, "Có ý gì?"

"Ngươi hôn mê lâu như vậy, hắn cho rằng là do đứa nhỏ này làm hại ngươi nằm ở trên giường lâu như vậy, vì thế, hắn luôn hờ hững với Như Yên,  mấy năm nay Như Yên chịu không ít khổ sở rồi." Ly Yên cảm thán nói.

Nghe vậy, ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ chớp lóe, lạnh lùng nhìn Diệp Thừa Tầm nói: "Chàng lại có thể đối với Như Yên như vậy?"

"Thi Vũ, nàng nghe ta giải thích, ta...” Diệp Thừa Tầm phát giác hắn không cách nào giải thích được, bởi vì những gì Ly Yên nói đều là thật.

"Nói cho chàng biết, chờ đến lúc Như Yên tha thứ cho chàng thì hãy lại tìm ta, nếu không, chàng đừng hòng ở cùng một phòng với ta." Thượng Quan Thi Vũ tức giận nói, khiến Diệp Thừa Tầm bi thương không ngớt.

"Nên giáo huấn tiểu tử vô liêm sỉ này một chút." Diệp Minh lúc này cũng xen vào, cấp cho Thượng Quan Thi Vũ một cái khuôn mặt tươi cười, giờ phút này hai người cùng bảo vệ Diệp Như Yên, những vướng mắc trong lòng trước kia tựa hồ cũng giảm đi không ít.

Diệp Như Yên dựa ở trên người Thượng quan Thi Vũ,  tươi cười ra mặt.

"Như Yên, kể từ hôm nay, con nhất định phải luyện võ công, con phải mạnh mẽ lên mới được." Vẻ mặt Thượng Quan Thi Vũ nhất thời trở nên nghiêm túc lên, trên thế giới này, nếu  mà chính mình không đủ cường đại, cũng chỉ có nước đem mệnh giao cho người khác thôi.

Diệp Minh có chút đau lòng nhìn Diệp Như Yên nói: "Nàng còn nhỏ, mà còn là một nữ tử, luyện võ công làm gì chứ?"

"Thân là người của ta, tự nhiên phải mạnh mẽ hơn, nếu không làm sao có thể sóng vai cùng ta." Lăng Tuyệt đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói, một cỗ hồn nhiên thiên thành, khí phách du nhiên nhi sinh.

Thấy vậy, Diệp Như Yên dứt khoát gật gật đầu, "Con muốn luyện võ công,  sóng vai cùng ca ca."

Nàng muốn đứng ở bên cạnh ca ca, cho nên nàng phải trở nên cường đại.

Thượng Quan Thi Vũ bất đắc dĩ nâng trán, vừa rồi thấy con gái mình đồng ý nhanh như vậy, lườm  gương mặt của Lăng Tuyệt một cái, quả nhiên là cùng loại với Lăng Dạ Vũ, yêu nghiệt hại chết người, ngay cả con gái của nàng cũng bị mê hoặc rồi.

Ly Yên nhìn vẻ mặt của Thượng Quan Thi Vũ, tự nhiên cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vứt cho nàng ánh mắt ánh mắt, sức quyến rũ của con trai ta tất nhiên là lớn rồi.

“Nếu Như Yên muốn học võ công, liền đến Tịnh Đảo đi! Địa thế ở Tịnh Đảo thích hợp luyện để võ công." Ly Yên nói với Thượng quan Thi Vũ nói, dừng một chút, lại nói: "Bất quá, sau tám năm mới được rời đảo."

Sắc mặt Diệp Như Yên khẽ thay đổi nhìn hơi có chút do dự, tám năm, vậy không phải là thật lâu  nàng cũng không thể gặp ca ca sao?

"Tám năm liền tám năm."Lăng Tuyệt lại mở miệng thản nhiên nói.

Thấy Lăng Tuyệt đáp ứng, Diệp Như Yên cũng chỉ có gật gật đầu.

Ly Yên cười cười, nói với Nhược Phong:  "Nhược Phong, đi dạy nàng Điệp Vũ Mạn Tuyết đi!"

"Vâng” Nhược Phong gật đầu lĩnh mệnh.

Ly Yên thăm dò gân cốt của Diệp Như Yên  gân cốt, thời gian tám năm đủ để cho nàng đột phá tầng thứ sáu của Điệp Vũ Mạn Tuyết, chỉ có đột phá tầng thứ sáu mới có thể bảo vệ được chính mình, sở dĩ để cho Như Yên ở trên Tịnh Đảo tám năm, cũng là hi vọng nàng ấy có thể ổn định tâm ý mà cố gắng học võ cho thật tốt. Bây giờ, nàng bảo Nhược Phong dạy cho nàng ấy vài thứ khác, lúc nào rảnh rỗi, nàng cũng sẽ tự mình dạy, bồi dưỡng ra một nữ tử tuyệt thế.

Thật ra Ly Yên vẫn có tâm tư riêng, nàng tính toán tương lai sẽ đem tất cả sản nghiệp giao cho bọn họ, sau đó nàng cùng lăng Dạ Vũ liền đi ẩn cư, không màng thế sự.

Vào buổi tối cùng ngày, Nhược Phong liền dẫn  Diệp Như Yên đi Tịnh đảo, trước khi đi, Ly Yên có nói với nàng, nhất định phải trở nên cường đại, nàng muốn đứng lại gọi tên người ấy, Lăng Tuyệt.

Lăng Tuyệt, Diệp Như Yên thì thào trong miệng hai chữ này, sợ mình sẽ quên.

Tuyệt ca ca, chờ muội, muội nhất định sẽ có tư cách sánh vai cùng ca.

Lúc này tâm tư nàng rất đơn thuần, một lòng chỉ nghĩđến những lời Lăng Tuyệt nói, cùng hắn sóng vai, lại không biết trong lúc vô ý đã tự "bán" mình. Đợi cho đến lúc Nhược Phong dạy nàng gả, cưới là gì, nàng mới giật mình, hối hận không kịp. Khi đó không phải nàng không muốn ở một chỗ với hắn, chỉ là hối hận  sao lại “ bán” mình sớm như vậy, thật là tiếc nuối.

Bầu trời đêm thưa sao, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống đất, giống như phủ kín một tầng sương mù, cảm giác mông lung nhưng lại vô cùng duy mỹ.

"Chủ tử."

Đêm khuya, tại trong khu rừng cách Diệp gia bảo không xa, một nữ tử che mặt  mặc áo trắng quỳ dưới đất, cúi đầu nói.

Ở trước mặt nàng xuất hiện một nữ tử áo choàng mang mặt nạ che mặt, toàn thân hắc y, toàn thân tản ra khí tức hắc ám, một đôi con ngươi tràn đầy lệ khí, chứa nồng đậm hận ý.

Ánh mắt sắc bén của nữ tử áo choàng bắn về phía nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Vì sao vẫn còn không xuống tay?"

Nữ tử áo tráng cúi đầu liễm mi, cánh môi khẽ mở: "Mộc Ly Yên trở lại, thuộc hạ không có cách nào để xuống tay."

Nghe vậy, ánh mắt nữ tử áo choàng trong nháy mắt trở nên tàn nhẫn, "Ngươi nói cái gì? Không phải nàng ta đã chết  rồi sao?"

"Nàng ta không chết, mà còn cứu sống cả Thượng Quan Thi Vũ."

"Chết tiệt, mệnh nữ nhân này thật lớn."Giữa lông mày nữ tử áo choàng tràn ngập tức giập, lập tức lại cười lạnh nói: "Cũng được, để cho nàng ta nếm thử tư vị  từng người bên cạnh lần lượt rời khỏi nàng ta là cái tư vị gì, đợi đến khi nàng ta thống khổ muốn chết thì ta lấy mạng của nàng ta cũng không muộn."

Sát khí toàn thân dâng lên, hơi thở hắc ám vờn quanh ả.

"Khoan đã, không phải không cứu được Thượng Quan Thi Vũ kia sao? Chẳng lẽ y thuật của Mộc Ly Yên lại tiến bộ hơn?"Nữ tử áo choàng nhíu mày lại, hỏi.

Đáy mắt nữ tử áo trắng xẹt qua một tia phức tạp, nói: "Dường như máu của nàng ta có thể khởi tử hồi sinh, sau khi Thượng Quan Thi Vũ uống máu của nàng vào liền tỉnh lại."

Nghe vậy, ánh mắt nữ tử áo choàng sáng lên, mâu trung mang theo mong đợi nhìn về phương xa, nếu mà nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt nàng ta ánh lên hơi nước.

Khởi tử hồi sinh sao? Đó không phải là chàng có thể sống lại rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương