*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh âm của hắn cực kỳ thấp, nữ tử không nghe thấy, chỉ là thấy sắc mặt hắn âm trầm, không nói gì.

"Ngươi muốn trói ta đến bao giờ?" Nữ tử nhếch mày lên tức giận nói, không biết tên nam nhân này muốn cái gì, sau khi cứu nàng trở về, cho nàng thế lực, dạy nàng võ công, nhưng mà cũng hạn chế nàng làm rất nhiều chuyện, dù vậy, nàng cũng không hiểu rõ hắn, hắn quanh năm che mặt, thậm chí nàng còn chưa thấy qua bộ mặt thật của hắn.

Ánh mắt nam tử che mặt lạnh lùng, giống như đang nghĩ gì đó, chợt nói: "Đợi ta giải quyết xong một chuyện tự nhiên sẽ thả nàng."

Nữ tử tức giận xoay mặt đi không nhìn hắn, mỗi lần hắn đều nói như vậy, nhưng mà nàng đã bị trói thật lâu, hơn nữa xung quanh có rất nhiều thủ hạ của hắn canh giữ, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát.

Nữ tử không biết, kỳ thật hắn không muốn trói nàng lại, hắn chỉ muốn giam lỏng nàng, nhưng hắn hiểu rõ tính tình của nàng, không muốn để cho nàng làm ra chuyện thương tổn chính mình, cho nên mới phải trói nàng lại.

"Nàng rất ngốc, ta sẽ trở lại thăm nàng." Nam tử che mặt nhàn nhạt nói xong câu đó liền đi, nữ tử không có nhìn thấy tình cảm đang kìm nén ở trong mắt hắn.

Nữ tử nhìn theo bóng dáng của hắn, con ngươi hừng hực lửa giận, nếu mà ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã bị lăng trì ngàn vạn lần.

Hoàng cung Cung Dương Quốc

Một nam tử tuấn dật đang nhìn những khóm hoa lài tàn lụi bên ngoài, một mảnh mất mác, vẻ mặt phiền muộn không thôi.

Tuyệt mỹ nữ tử đứng ở đằng xa thấy hắn như vậy, không khỏi thở dài. Nàng mặc cung trang kim sắc, tóc xanh vấn cao, trên đầu cài châm Phượng Hoàng đại diện cho địa vị chí cao vô thượng, cao quý mà không tầm thường, trong ánh mắt có chút lo lắng đã đi tới.

"Hoàng huynh, lập hoàng hậu đi, Yên nhi không thích hợp với huynh." Cung Y Cầm khuyên, nàng chính là người được tiên hoàng bổ nhiệm phụ trợ hoàng đế, thân phận ngang hang với Nhiếp Chính vương, cũng chỉ có nàng mới có thể đeo trang sức Phượng Hoàng.

Cung Y Lâm cười khổ, nói: "Chỉ có nàng đặc biệt hấp dẫn ta, trừ nàng ra, chỉ sợ sẽ không còn nữ tử nào có thể lọt vào mắt ta được nữa.”

Cung Y Cầm chỉ có thể bùi ngùi thở dài, ánh mắt thoáng nhìn về bóng dáng cao to đằng kia, khóe môi hơi hơi gợi lên, nói: "Ngôn, chàng đã đến rồi."

Mộc Hi Ngôn đi tới,nở nụ cười sủng nịch ôn nhu ôm lấy vai nàng.

Bọn họ ở nơi riêng tư không cần hành lễ, đều giống như người một nhà, đây cũng là chỗ trong hoàng thất khó có được.

"Ngôn, chàng khuyên nhủ hoàng huynh đi! Bảo huynh ấy mau lập hậu." Cung Y Cầm có chút lo lắng nhìn Cung Y Lâm, hoàng huynh trúng độc tình quá nặng, lại không đúng lúc chữa trị, có lẽ vô hậu rồi.

Từ lúc hắn đăng cơ tới nay, hậu cung không có một nữ nhân, chúng đại thần nhao nhao dâng tấu chương thỉnh tuyển chọn phi tử, hắn ngăn lại từng cái, đã khiến rất nhiều đại thần bất mãn rồi.

"Hoàng huynh, Cầm nhi nói đúng, huynh thật sự nên tìm hoàng hậu, Yên nhi yêu thích tự do, lấy thân phận của huynh, không cho nàng được điều đó, huống hồ, hiện giờ nàng đã lập gia thất rồi." Mộc Hi Ngôn cũng khuyên nhủ, hắn chưa cùng Cung Y Cầm thành thân, nhưng mà thân phận của hắn đã xác lập, nên cùng Cung Y Cầm gọi là hoàng huynh.

Mỗi một câu của Mộc Hi Ngôn đều nặng nề nện vào tim hắn, hắn hiểu rõ dụng tâm của Mộc Hi Ngôn, chỉ vì muốn bảo hắn buông tay, không cần quá mức cố chấp.

Cung Y Lâm nở nụ cười chua sót, hắn vốn định để lại vị trí hoàng hậu này cho nữ tử tuyệt đại tao nhã kia. Khi đó hắn nghe nói Lăng Dạ Vũ đột tử, trong lòng có mừng thầm cũng có lo lắng, vui vì hắn đã có cơ hội đem người yêu thương trong lòng vào hoàng cung, lo vì sợ nàng chịu không nổi đả kích.

Khi nghe nói nàng đã về phủ Thừa Tướng hắn liền muốn lập tức đi cầu hôn, chỉ là hắn không biết nàng đã đi đâu, vẫn không có xuất hiện. Mãi đến mấy ngày trước, Lăng Nguyệt quốc phát sinh cung biến, hắn mới hiểu được toàn bộ, cuối cùng, nữ tử kia không thuộc về hắn. ( ôi  Lâm Ca hãy về với đội của e:( làm Thập Phu a:)~ bighug )

Lòng của hắn không biết từ lúc nào đã rơi vào tay giặc,  là vào lúc mới gặp, hay là lúc nàng nở rộ sức quyến rũ độc đáo của mình, hắn muốn ba ngàn con sông, chỉ lấy một gáo nước, thế nhưng hắn lại là hoàng đế, xoá bỏ hậu cung chắc chắn sẽ dẫn tới hỗn loạn.

Ánh mắt âm trầm, Cung Y Lâm khoát tay áo, vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Truyền lệnh xuống, trẫm muốn tuyển  phi."

Cung Y Cầm nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng có chút đau xót, ngôi vị hoàng đế không phải dễ dàng ngồi như vậy, nếu ngồi lên liền phải chịu hy sinh, lúc này bọn hắn vừa mới đoạt lại quyền vị, ngôi vị hoàng đế vẫn chưa ổn định, nhất định phải dựa vào chuyện nạp nữ nhi đại thần làm phi mới có thể củng cố chính quyền, nếu không, giang sơn này sợ là sẽ hủy ở trong tay bọn hắn.

Làm hoàng đế nghĩa là phải ngoan độc nhẫn tâm, Cung Y Cầm không nhìn tới sắc mặt của hắn, cúi đầu đáp: "Vâng

Lập tức lôi kéo Mộc Hi Ngôn lui ra, lúc gần đi vẫn lo lắng ngó hắn một cái, cuối cùng thở dài mà đi.

Trên đường nhốn nha nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh rao bán hàng xen lẫn vào nhau, có lúc chợt bay tới vài hương vị đồ ăn.

"Chúng ta tới nơi này làm gì?"

Có một nữ tử che mặt cùng một nam tử đeo mặt nạ song song đi tới, chỉ là trên người nam tử phát ra hàn khí khiến cho người ta không dám đến gần.

"Đi đến nhiều nơi, ngươi có thể học được rất nhiều điều, muốn độc lập, nhất định phải thấy rõ thế giới này trước."

Thượng Quan Dương nhàn nhạt đáp, ánh mắt trước sau như một nhạt nhẽo vô ba, giống như chuyện của muôn dân trăm họ đều không đáng cho hắn để vào mắt.

Mộc Vi Ngưng suy nghĩ thấy cũng có đạo lý, khẽ gật đầu.

"Phụ thân, con cầu người, để cho chúng con cùng một chỗ, chúng con là thật lòng yêu nhau."

Bỗng từ nơi xa truyền đến tiếng khóc của nữ tử, giọng điệu mang theo cầu xin.

Mộc Vi Ngưng nhíu mày, nói với Thượng Quan Dương: "Chúng ta đi nhìn xem đi!"

Thượng Quan Dương nhàn nhạt gật đầu, hai người nuơng theo thanh âm đi đến một tòa phủ đệ phía trước.

Chỉ thấy một  nữ tử thanh tú khóc đến lê hoa đáy vũ đang lôi kéo xiêm y của trung niên nam tử cầu xin, mà một thanh niên nam tử cũng quỳ, trong ánh mắt cũng mang theo cầu xin, chỉ là trung niên nam tử thờ ơ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

"Lão phu sẽ không cho các ngươi ở cùng một chỗ, Lê nhi, trở về chuẩn bị cho cuộc tuyển phi, chỉ có gả cho hoàng thượng con mới có thể hạnh phúc." Trung niên nam tử lạnh lùng nói, giọng điệu không cho cự tuyệt.

Nghe vậy, dường như chạm phải nỗi đau trong lòng Mộc Vi Ngưng, gả cho hoàng thượng mới có thể hạnh phúc? A!

Mộc Vi Ngưng cười lạnh trong lòng, âm thầm trào phúng, không khỏi lên tiếng nói: "Dựa vào cái gì gả cho hoàng thượng mới có thể hạnh phúc? Vì sao không để cho nàng lựa chọn hạnh phúc của chính mình?"

Trung niên nam tử nghe thấy có người dám phản bác hắn như vậy, không khỏi tức giận, mắt sáng như đuốc bắn về phía Mộc Vi Ngưng nói: "Gả cho hoàng thượng có thể có được tất cả những gì nàng muốn, có cái gì không tốt chứ?"

"Nàng là nữ nhi của ông, ông cũng biết nàng muốn chính là cái gì? Không cần đem ý muốn của mình để ép nàng, nàng là nữ nhi cuả ông, không phải là công cụ để cho ông thăng quan tiến chức, gả vào hoàng cung không có tự do, trong cung người lừa ta gạt, chẳng lẽ ông muốn để cho nàng ở trong cung, cùng nữ tử khác tranh đấu đến ngươi chết ta sống mới bằng lòng bỏ qua? Lại nói, lòng đế vương sâu không lường được, hôm nay hắn nói yêu ngươi, một lúc sau, liền sủng hạnh nữ tử khác, ông cho rằng, như vậy cũng gọi là hạnh phúc sao?"

Mộc Vi Ngưng thở cũng không thở gấp nói một đoạn dài, lời nói sắc bén, không có nửa phần nể mặt, khiến người ở đây há mắt hốc mồm, cho tới bây giờ người người đều muốn vào cung, hưởng hết vinh hoa phú quý, mà nữ tử này hoàn toàn chán ghét tình cảnh như vậy, cực kỳ chán ghét hoàng cung.

"Không thể tưởng được thế gian này còn có nữ tử như vậy."

Ở trên trà lâu cách đó không xa, Mộc Hi Ngôn và Cung Y Cầm ngồi uống trà cùng nhau, tất cả chuyện vừa mới xảy ra bọn hắn đều đã thấy, Mộc Hi Ngôn không khỏi cảm thán, chỉ là nhìn kỹ bóng dáng kia, sao lại có chút cảm giác quen thuộc?

"Sống ở hoàng cung, luôn luôn thân bất do kỷ, nữ tử này trái lại rất hiểu rõ điều đó." Ánh mắt Cung Y Cầm mang theo thưởng thức nhìn Mộc Vi Ngưng, lập tức phất phất tay, ý bảo cung nữ bên người qua đây, phân phó với nàng nói: "Đi thỉnh cô nương kia lên đây, nói với nàng cùng ta có duyên, muốn cùng nhau ngồi uống một chén trà."

"Vâng.” Cung nữ đổi thành trang phục bình dân đáp, sau đó xuống lầu đi về phía Mộc Vi Ngưng.

"Ngươi, ngươi, ngươi.... đây là chuyện nhà của lão phu, còn không cần đến người ngoài như ngươi quản." Trung niên nam tử tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời, lấy tay run rẩy chỉ vào Mộc Vi Ngưng.

Thượng Quan Dương đứng ở một bên không nói một lời, ánh mắt chợt loé lên cảm xúc khác thường.

"Nếu mà không muốn hối hận, thì để cho chính nàng lựa chọn, ta đây chỉ là khuyên nhủ,về phần lựa chọn cuối cùng muốn như thế nào thì tự giải quyết cho tốt." Mộc Vi Ngưng khẽ mở môi đỏ mộng nói, tuy đeo khăn che mặt, nhưng  khí chất lạnh nhạt này lại chinh phục không ít người ở đây

"Cô nương, chủ tử ta nói cùng người có duyên, nghĩ muốn cùng ngồi phẩm trà, không biết cô nương có nể mặt hay không."

Mộc Vi Ngưng vừa định nâng bước rời đi, lại nghe thấy một thanh âm, không khỏi dừng bước nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử ý cười nhợt nhạt nhìn nàng, giọng điệu cũng thập phần lễ phép cung kính, vừa thấy liền biết là thị nữ được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Nàng quay đầu nhìn Thượng Quan Dương, đang muốn hỏi hắn muốn đi hay không, đã thấy hắn đã nâng bước đi về phía trà lâu.

Kỳ thật Thượng Quan Dương đã sớm phát hiện ra hai đạo ánh mắt sáng quắc kia, hắn cũng biết thân phận của hai người, chỉ là vẫn trầm mặc không nói.

Mộc Vi Ngưng bất đắc dĩ, đi theo bước chân của hắn.

Thị nữ dẫn hai người đi lên trà lâu, chỉ thấy một nam một nữ ngồi ở kia, bầu không khí giữa hai người thật ấm áp, vẽ ra một quang cảnh thật đẹp.

Mộc Vi Ngưng đi lên phía trước, hơi hơi phúc thân bày tỏ lễ phép, giọng điệu ôn hòa nói: "Không biết công tử cùng cô nương có chuyện gì?"

Cung Y Cầm khẽ cười, ý bảo nàng ngồi xuống, nói: "Ta đã nói rõ, cùng ngươi hữu duyên, muốn cùng ngươi phẩm trà mà thôi, cô nương không ngại ta đường đột chứ?"

Mộc Vi Ngưng cười yếu ớt lắc đầu, nữ tử này khí chất bất phàm, nhất định không phải người thường.

"Vị công tử này cũng cùng nhau ngồi đi!"

Mộc Hi Ngôn thấy Thượng Quan Dương, liền nói với hắn.

Một tiếng vừa nói ra, Mộc Vi Ngưng theo thanh âm nhìn lại, vừa thấy đến khuôn mặt kia, con ngươi có chút kích động, đưa tay run run sờ mặt Mộc Hi Ngôn, lại bị hắn cực nhanh tránh đi.

"Cô nương thỉnh tự trọng." Mộc Hi Ngôn lắc mình đến bên cạnh Cung Y Cầm, chắp tay nói, tuy hắn cảm giác nữ tử này rất quen thuộc, nhưng mà không có nghĩa là hắn có thể để cho nàng làm ra chuyện vượt rào, huống hồ Cầm nhi còn đang ở đây a.

Cánh môi Mộc Vi Ngưng có chút run rẩy, ánh mắt phủ đầy sương, khiến hai người Cung Y Cầm lấy làm khó hiểu.

Cung Y Cầm thấy một màn này, làm sao cũng thấy giống như là nữ tử bị vứt bỏ, nhìn thấy phu quân nên không dằn được kích động, trong lòng hơi có chút vị chua.

"Cô nương, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Mộc Hi Ngôn nhìn thấy ánh mắt của Cung Y Cầm, tự nhiên hiểu rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ là hắn cũng không hiểu, không biết giải thích như thế nào, đành phải hỏi Mộc Vi Ngưng.

Mộc Vi Ngưng cố gắng kiềm nén cảm xúc chính mình, đã lâu lắm rồi không có nhìn thấy Ngôn nhi, khó tránh khỏi có chút kích động.

"Ngôn nhi." Nàng khẽ gọi ra tiếng.

Cung Y Cầm vừa nghe, ánh mắt đều bốc hỏa, Ngôn nhi? Này còn không phải rõ là biết nhau sao? Nhưng lại gọi thân thiết như vậy, không có chuyện gì chính là giả rồi.

Hiện giờ  ánh mắt của Cung Y Cầm tràn đầy lửa giận, bình dấm chua sớm trong lòng sớm đã ngã rồi.

Mộc Hi Ngôn ngạc nhiên, ánh mắt cực kỳ u oán, sao nàng ta lại biết tên mình? Nhìn đến Cầm nhi một bộ dạng sắp nổi trận lôi đình, lần này chết chắc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương