Edit: windy

“Văn Phong, anh không cần phải xen vào, nhanh đi tìm ông nội!”

Cô ta cũng không nói đi tìm Quảng Chỉ, Văn Phong cũng hiểu rõ, giờ phút này anh ta không thể đi vào hết được.

“Tiểu thư, người yên tâm.”

Văn Phong nắm chặt quả đấm, không hề nhiều lời.

“Đưa đi.”

Biệt thự nghênh đón một đám người, một đám người lại cất bước đi, sau cùng, chỉ còn lại một mình Văn Phong ngơ ngác đứng ở cửa.

“Văn Phong, sao anh lại đứng ở chỗ này, chờ tôi hả?”

Không biết qua bao lâu, Quảng Chỉ mang theo mùi rượu đầy người đi tới.

A? Sao lại không có ai?

“Thiếu gia, tiểu thư bị bắt đi rồi.”

Có lẽ là bởi vì đứng trong gió lạnh lúc lâu, giọng nói có chút cứng ngắc.

Quảng Chỉ mang theo mùi rượu như là bị điểm huyệt đứng im không nhúc nhích.

“Anh có ý gì, chị tôi bị bắt đi rồi hả?”

Trước đó không phải nói là Mặc Khuynh Thành bị bắt sao, sao giờ lại thành chị ấy bị bắt, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Đầu đầy vấn đề, đồng thời ập xuống đầu anh ta.

Văn Phong cũng không biết nói bắt đầu từ đâu, hình như là từ lúc bọn họ đến nước M...

“Thiếu gia, trước đừng hành động gì cả, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Quảng Chỉ cũng một đầu mơ hồ, chỉ có thể hỏi: “Trước khi bị bắt đi chị tôi nói cái gì?”

“Tìm lão gia.”

Tìm ông nội? Chuyện này không phải nên tìm cha sao? Trừ phi...

Đôi mắt trầm xuống, rất nhanh đưa ra quyết định, “Văn Phong, anh ở lại nói chuyện với mấy cảnh sát đó, hiện tại tôi lập tức chạy về Đế Đô.”

“Thiếu gia, hay là tôi trở về cùng cậu đi.”

Quảng Chỉ cái gì cũng không biết, cho dù anh ta trở về cũng không có tác dụng, hơn nữa, này không phải cảnh sát, tuy không biết vì sao Mặc Dận đưa tiểu thư đi, nhưng theo như hành động mấy ngày nay của Nhan Tử Diệp cùng cuộc gọi cơ nãy, Mặc Khuynh Thành bị bắt nhất định có liên quan tới Quảng gia.

“Cũng được, chúng ta đi mau.”

Nhanh chóng tới sân bay, ở trên đường đi Quảng Chỉ gọi cho Quảng Lương Bình.

“Vô liêm sỉ, Nhan Tử Diệp đâu!”

Quảng Lương Bình giận không thể nghỉ, ngàn tính vạn tính không ngờ Quảng Y lại ở trong biệt thự của Nhan Tử Diệp, sau cùng còn bị Mặc Dận bắt được!

“Nhan Tử Diệp không có đó?” Nếu là anh ta ở đó nói thế nào cũng sẽ quản tới.

“Ông nội, người đừng nói tới anh ta, người không biết đâu, anh ta thay đổi rồi! Trước đánh con một trận không ngừng, hiện tại lại chỉ để chị gái hai người ở lại trong biệt thự.” Nhắc tới cái này Quảng Chỉ liền tức giận, tuy anh ta vẫn có chút sợ hãi, nhưng lúc đối mặt với Quảng Lương Bình, giống như tìm được trụ cột tinh thần.

Đây là quyết định không làm việc cho Quảng gia nữa sao?

Nghĩ như vậy, oán hận nhìn Quảng Hạo Bân ở bên cạnh, bảo bình thường đối xử với đứa nhỏ kia tốt một chút, giờ thì hay rồi, nếu là Nhan Tử Diệp thật sự thay đổi, chính là đại biểu kế hoạch hoàn mỹ liền có trăm ngàn chỗ hở.

“Cha, rốt cục là sao lại thế này?” Quảng Hạo Bân bị nhìn tới có chút vô tội, gần đây ông không làm gì cả?

“Con còn không biết xấu hổ nói thế! Cái đồ nghịch tử này, nếu là Quảng gia vì vậy mà diệt vong, con chính là tội nhân thiên cổ của Quảng gia!”

Ông ta thật sự là tức giận, điện thoại chưa cúp, tiếng mắng chửi xuyên qua di động, truyền tới tai Quảng Chỉ.

Ông nội đang mắng cha?

Không thể tin được mắt nhìn điện thoại, một giây sau, Quảng Lương Bình tiếp tục mắng: “Quảng Hạo Bân, con phong lưu thì thôi, còn không biết lau sạch mông! Bảo con quan tâm tới Nhan Tử Diệp nhiều chút, kết quả con không nghe! Kế hoạch lần này mấu chốt chính là chỗ nó, hiện tại toàn bộ đã bị hủy rồi, hủy rồi!”

Một chập mắng chửi đổ ập xuống, cho dù Quảng Hạo Bân không biết xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng.

“Cha, dã chủng kia làm chuyện gì rồi hả? Cha nói đi, con lập tức gọi mắng nó một trận.”

Quảng Lương Bình nghe ông ta vẫn không biết hối cải, tức đến cười lên, “Quảng Hạo Bân, tôi đã nói rồi, năng lực của Nhan Tử Diệp là xuất sắc nhất trong thế hệ này của Quảng gia, không, có lẽ có thể nói, năng lực của nó còn mạnh hơn so với tôi! Trước vẫn còn làm việc cho chúng ta, còn không phải vì người phụ nữ chết sớm kia!”

Nháy mắt cúi xuống.

Phụ nữ? Không sai! Trên tay bọn họ còn có cán chuôi kia!

Không có thời gian răn dạy Quảng Hạo Bân nữa, ông ta lo lắng vươn ngón tay ra, “Con mau gọi điện thoại hỏi một chút, bên kia có bình an không có việc gì không.”

“A... a!”

Lấy điện thoại ra, gọi điện.

“Alo, bên các cậu gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Vừa hỏi vừa nhìn Quảng Lương Bình, trong lòng nói thầm, nếu như thật sự dã chủng kia làm gì đó rồi, sẽ khiến nó chịu chửi rủa gấp bội.

“Cái gì?”

“Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không may rồi phải không!” Kết cục xấu nhất trong lòng Quảng Lương Bình đã được xác minh rồi.

Quảng Hạo Bân nghiêm mặt, “Cha, không thấy tro cốt của cô ta đâu.”

“Đông.”

“Cha!”

“Ông nội!”

“Cha, cha đừng kích động, chuyện còn chưa tới lúc tệ nhất, a!”

“Bốp.”

“Đều tại mày!”

Phủi tay tát một cái, đánh cho Quảng Hạo Bân trực tiếp ngã lăn trên đất.

“Cha, cha đánh con làm gì, là dã chủng kia không thức thời, Quảng gia là gia tộc lớn như vậy, nó lại bất trung!”

“Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhan Tử Diệp không nguyện ý tiếp tục làm việc cho Quảng gia rồi, có người cha như mày, có chị gái em trai như vậy, ta là nó, cũng sẽ làm như vậy!”

Đừng tưởng việc làm của bọn họ mấy năm nay ông ta không biết, ông chỉ là mắt nhắm mắt mở, một đứa con riêng thôi, không quậy đến chết người thì không sao cả.

“Cha, cha nói nghe thật dễ, mấy năm nay nếu không tại người dung túng, bọn con sẽ như vậy sao? Nói trắng ra là, người không phải cũng chỉ là con riêng sao!”

Quảng Hạo Bân tức giận, dù sao đều đã như vậy rồi. có thối nát cũng không quản nữa.

Quảng Chỉ cùng Văn Phong đầu bên kia, đều giật mình, ông nội là con riêng? Vậy bọn họ là cái gì?

“Con đồ khốn nạn!”

Túm lấy đồ gì đó liền ném tới.

“Bốp.”

Quảng Hạo Bân không trốn tránh, máu tươi từ trán chảy ra.

“Cha đánh con cũng vô dụng, sự thật chính là sự thật, lúc trước người dùng hết mọi thủ đoạn trở thành gia chủ của Quảng gia, vậy cũng không bảo đảm dã chủng kia cũng sẽ dùng thủ đoạn như vậy mà mưu hại con của con!”

Ông ta phong lưu, nhưng không có nghĩa ông ta ngốc, hai đứa con ông ta đều thương thực sự, ông ta không thể lưu lại tai họa ngầm cho chúng được.

“Cho nên con khiến cho nó trở thành tai họa ngầm của Quảng gia?”

Ông ta biết con trai mình có suy nghĩ riêng, nhưng ông chưa từng nghĩ muốn Nhan Tử Diệp thay thế Quảng Y Quảng Chỉ. Chỉ là sau khi ông ta lớn lên trong lúc vô ý phát hiện ra anh ta có thiên phú không gì sánh kịp, lúc này mới có suy nghĩ tham lam, phải nắm thật chặt anh ta, đất nước này, chính là của Quảng gia!

“Cha, nó sẽ không trở thành tai họa ngầm của Quảng gia, dù thế nào Quảng gia cũng là nhà của nó.”

“A, thật là khờ.”

Quảng Lương Bình đã không biết nói cái gì, đứa con trai này, xem như bị bản thân ông ta nuôi bỏ đi rồi.

“A Chỉ, chị gái con hiện tại thế nào?”

Hiển nhiên Quảng Lương Bình đã trải qua sóng gió, cho dù tình huống hiện tại đã sai tới không thể sai nữa, nhưng vẫn biết giải quyết chuyện cần làm.

“A? Cái gì?”

Thâm sâu thở dài, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

“Tiểu thư bị Mặc Dận bắt đi, dùng lý do kẻ khả nghi tới vụ bắt cóc.” Văn Phong mở miệng.

“Xem ra bọn họ đã biết rõ...”

Chuyện xấu không đến, đã đến liền đến liên tiếp, ông ta cực kì khẳng định, Mặc gia đã biết sự việc lần này chính là Quảng gia mưu đồ ở phía sau.

“Văn Phong, đưa A Chỉ rời khỏi nước M, không cần trở về Hoa Hạ!”

“Vì sao, ông nội?”

“Con không cần biết vì sao, nghe lời ta, Quảng gia không thể đoạn tử tuyệt tôn.”

Oanh!

Chuyện tình đã tới không thể vẫn hồi đường sống sao?

“Hạo Bân, hiện tại con khẩn trương phá hủy toàn bộ thứ kia đi, cần phải làm được khiến cho bọn họ không tìm ra bất cứ dấu vết nào.

“Vâng.” Tùy ý lau vệt máu trên trán đi, lập tức đi ra cửa.

“Văn Phong, A Chỉ giao cho cậu.”

Trong giọng nói tràn đầy nhờ vả.

Văn Phong cũng thành thật đáp lại: “Lão gia, người yên tâm, tôi nhất định, chiếu cố thiếu gia thật tốt.”

“Ta yên tâm....”

Mặc gia.

“Ừ, biết rồi, các người tiếp tục giám sát.”

“Bọn họ hành động tiếp?”

Trên sofa, Mặc Ngật thảnh thơi nhấp một ngụm trà, ừ, mùi vị không tệ.

“Bọn họ chính là không biết tự lượng sức mình mà thôi.”

Mặc Tuyển Thần cúp điện thoại, bộ dáng châm chọc nói.

“Tuyển Thần, con cũng đừng sơ suất, nhưng mà ta cảm thấy tiểu tử Nhan Tử Diệp kia không tồi, vậy mà đoán ra được Giản có quan hệ với quân đội.”

Đáng tiếc, anh ta giúp Quảng gia làm nhiều chuyện như vậy.

Lúc trước điều tra ra được quan hệ của bọn họ, bọn họ liền điều tra chuyện tình mấy năm nay của Nhan Tử Diệp, thật đúng là làm cho bọn họ tìm ra chút dấu vết để lại, thảo nào mấy năm gần đây Quảng gia phát triển nhanh như vậy.

“Mẹ, con biết rồi, đúng rồi, nếu là không có chuyện gì, con liền đưa vợ con về.” Đều đã ở lại nước M lâu như vậy rồi, còn không biết trở về, xem ra ông phải dạy dỗ lại rồi.

“Hừ, đến con dâu cũng quản không được, muốn đi? Không có đường đâu!” Mặc Ngật không buông tha bất cứ cơ hội nào cho Mặc Tuyển Thần được thoải mái.

Mặc Tuyển Thần cũng không ngốc, mày nhảy dựng, âm dương quái khí phun ra một câu: “Nếu muốn làm cha có thể quản tốt vợ của mình đi.”

“Đồ hỗn láo!”

Nâng gậy lên muốn đánh xuống.

“Ài, ông già, ông làm cái gì vậy!”

“Mẹ, xem cha kìa, quả thực là già mà không kính”

Mặc Tuyển Thần thừa cơ chạy đến chỗ Mạc Thúy Tư, vừa nói, vừa khiêu khích Mặc Ngật.

Vớ vần, đấu với ông, xứng đáng bị vợ giáo huấn!

“Con cũng thật là, thêm hai người có thể hơn một trăm, còn chưa nháo đủ!”

Quả thực đau đầu, cũng không biết tình huống Mặc gia là cái gì nữa, cha cùng con trai luôn luôn đối phó nhau, vẫn là con gái tốt hơn!

“Bà già, đều là bà chiều, Dận nhi cũng giống như tôi vậy!”

Hừ, dám để cho ông bị răn dạy, xem xem ông thu thập lão già này như nào.

“Đúng đúng đúng, là tôi chiều, thế nào, bà già này chỉ có một đứa con trai, người nào không tốt với nó.” Trợn mắt một cái, mặc kệ ông.

Mặc Ngật trực tiếp nghẹn lời, không lên tiếng nữa.

Chẳng lẽ vấn đề ông nhắc tới chính là mình? Quá mất mặt rồi!

Thấy ông sợ, Mạc Thúy Tư mới nói: “Tuyển Thần, bây giờ con không thể đi, cha con đã lui về rồi, cho dù muốn quản cũng không có cách nào, huống hồ cho dù con tự mình đi, Tuyết Mai cũng nhất định sẽ không về cùng con.”

Bảo bối còn chưa tìm về được, nếu không phải bà không thể đi, hiện tại bà cũng đã đi theo rồi.

“Thật là, bây giờ còn không thể đưa bảo bối về sao?” Vốn là quay phim nên lâu rồi chưa được gặp, đã chậm trễ rồi, giờ gặp mặt vẫn còn bị hoãn?

“Hỗn tiểu tử, con còn không thông minh bằng bảo bối.”

“Người Mặc gia chỉ cần đàn ông đối kháng với gió êm mưa dịu là đủ rồi.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh liền yên tĩnh.

Nếu không tại sự tình không cho phép, bọn họ sao có thể để cho Mặc Khuynh Thành tự mình gặp phải cảnh này được.

“Được được, các người nghĩ cái gì vậy, dựa vào cái gì mà phụ nữ không thể đối kháng, này gọi là gì, cái này gọi là phân biệt giới tính!”

Bà dầu gì cũng từ quân đội ra, xem thường? Đánh hai chiêu thử xem!

“Mẹ, mẹ! Con nào dám!”

Mặc Tuyển Thần khẩn trương đầu hàng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cũng không biết bảo bối ở nơi đó có quen không?”

“Ai biết được...”

Mà Mặc Khuynh Thành bọn họ tâm tâm niệm niệm đang ở chỗ Giản, chơi đùa vui vẻ.

“Tiểu tổ tông, cô cẩn thận một chút đi!”

Kia là bình Thải Ngọc đời Thanh anh ta không dễ dàng gì mà có được đó!

Cầm bình hoa lên, tùy ý suy nghĩ vài cái, ghét bỏ chậc một cái, vậy sao? Lại còn lỗi thời? Nhìn thì đẹp mắt, nhưng thấy thế nào cũng chỉ là bình hoa bình thường.

“Chị Hồng, chị cảm thấy cái này thế nào?”

Nhìn về một bên, Hồng Thủy nghiêng người nằm ở trên sofa.

“Em gái à, ánh mắt của em còn chờ đề cao, cái bình này quá xấu rồi.”

Chớp mắt một cái, lập tức dời tầm mắt, bừng tỉnh xem từng cái cũng đều không đáng.

“A..., đổi cái khác vậy.”

Sau đó ném đi, căn bản mặc kệ nó có kết cục gì, tiếp tục nhìn chung quanh.

Ừm, cái này không được, quá nhỏ, cái kia quá mờ nhạt, oa, cái này hình như không tồi nha.

Đi đến lên trên một bước, cầm lấy một bức như là bản vẽ sứ thanh hoa, “Này là cái gì?”

Giản rất không dễ dàng gì tiếp được bình hoa thiếu chút nữa đi tong, lại nhìn đồ vật trên tay Mặc Khuynh Thành, trong lòng nháy mắt rỉ máu.

“Tổ, tổ tông, cái này thôi đi, không phải thứ tốt gì, nếu không cô xem cái khác đi?”

Nhìn xuống chỗ anh ta, lộ ra biểu tình “Anh cho tôi là đứa ngốc hả”.

“A, em gái, cái này không tồi, nói vậy lão gia tử sẽ thích.”

Không cần đâu! Bình hoa Long Văn thời Thanh Quang Tự!

“Chị cảm thấy không tồi sao?”

Hồng Thủy gảy gảy tóc gáy, “Rất miễn cưỡng đi, xem ra chỗ này cũng không có gì hay cả, ài, em gái, quân nhân bọn em đều không biết thưởng thức như vậy sao?”

Cúi xuống, lại bổ sung: “Đương nhiên, trừ người Mặc gia ra.”

Giản cảm thấy bản thân không thể dùng câu tâm rỉ máu để hình dung bản thân nữa rồi, quả thực là biến thành mất linh hồn rồi!

Từ khi cái người nam không ra nam nữ không ra nữ này tới đây, liền đem toàn bộ những nơi mình vẫn kiêu ngạo là rất tốt lại đem phê bình đến chỗ nào cũng không tốt, cái này cũng thôi đi, bây giờ lại còn ghét bỏ đổ mình sưu tầm, trời ạ! Khắc tính này tới cùng từ đâu ra, nhanh mang đi ngay!

Tay sờ sờ cằm, Mặc Khuynh Thành đem phản ứng của hai người vào đáy mắt, xem ra đồ ở trong này có vẻ đáng giá rồi?

“Được, chính là cái này đi!” Trực tiếp đập bàn đưa ra quyết định.

Oa! Không cần đâu!

“Giản, thật sự là cảm ơn anh, nếu là ông nội biết là anh đưa tới, nhất định sẽ cực kì vui vẻ.”

Giản một bộ một ngụm máu nghẹn ở họng, không thể đi lên sượng mặt, anh ta còn có thể nói không sao?

“Không, không cần khách khí.”

Hồng Thủy khinh thường nhìn anh ta một cái, thật là người đàn ông vô dụng, Mặc Dận của anh tốt hơn.

“Lễ vật đã chọn xong, em gái, chúng ta có thể đi rồi sao?”

Mục đích anh tới đây chính là đưa Mặc Khuynh Thành trở về, đương nhiên, nếu không phải là Mặc Dận mở miệng, anh sẽ không quản người này đâu.

“Còn chưa được...”

“Em còn có chuyện gì sao?” Nghi hoặc, chỗ này cũng chỉ thích hợp để nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.

Cô không trả lời câu hỏi của Hồng Thủy, mà là xoay người đi tới trước mặt Giản, “Giản, có phải anh đã quên cái gì rồi không?”

Quên rồi? Hình như là không có?

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nhắc nhở: “Trước đó không phải anh có được mấy thứ đồ tốt?”

?!

Lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cô, “Cô sẽ không muốn những thứ đó chứ?”

Từ sau khi nhận được tin của Mặc Dận, anh ta liền đoán được đống hàng Nhan Tử Diệp nói là không có khả năng, bản thân càng không nói tới một thành kia nữa, nhưng mà cũng không sao, anh ta đã sớm phái người chặn lại, dù sao cuối cùng đều là của bọn họ, bản thân cũng không mất mát gì, chỉ là không biết sao lại thế này, tiểu tổ tông này sao biết kế hoạch của anh, nụ cười sáng lạn kia nói cho anh biết, cô ấy cũng muốn được chia.

Chia cái gì? Những thứ này là đồ chơi cô có thế chơi đùa sao?

“Mặc tiểu thư, cô nói là cái gì, trí nhớ tôi không tốt.” Mặc kệ, đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.

“A...? Vậy sao, tôi đây chỉ có thể bảo Dận tự mình tới một chuyến vậy.”Dám nuốt cho riêng mình? A.

Vẻ mặt Giản hoảng sợ, nếu như thật sự làm cho Mặc Dận tự mình tới, vậy đống hàng kia liền thật sự đừng nghĩ còn gì nữa!

“Mặc tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong, cô xem có muốn đi kiểm tra chút không?”

“Không cần, tôi tin tưởng anh.”

Khóe miệng khẽ động vài cái, cười khổ, xem ra nếu là cho cô cái gì đó không vừa ý, bản thân thật sự là sẽ phá sản rồi.

“Nói xong rồi hả?”

“Ừ.” Cô cũng nhìn ra Hồng Thủy không kiên nhẫn.

Dơ tay che đi ánh sáng bên ngoài, mày cau chặt, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Cái chỗ chết tiệt này, không chỉ có nhiệt độ cao, mà còn đặc biệt nắng, bản thân mặc áo ngoài đều bị nắng nóng cho toát mồ hôi, yên lặng sờ mặt, càng thêm ảo não, bản thân sao lại quên không mang theo đồ chăm sóc da chứ! Lần này xem ra nhan sắc hạ đi vài phần rồi.

“Ừ.”

Mấy người dừng lại trước trực thăng chờ trên bờ cát, Hồng Thủy đi trước.

“Mặc tiểu thư, thuận buồm xuôi gió.” Cuối cùng cũng đi, thật sự là quá tốt rồi!

“Giản, cứ hi vọng tôi đi như vậy sao?”

Còn chưa thả lỏng lập tức bị nhắc đến, “Làm sao có thể, Mặc tiểu thư có thể tới nơi này, là vinh hạnh của tôi.”

“Ừ, nếu như vậy, qua một thời gian nữa tôi dẫn Dận tới du lịch.”

Dẫn Mặc Dận, cùng tới?

Mặc kệ Giản có bao nhiêu kinh ngạc, cô ôm bình hoa cảm thấy cực kì hài lòng tiêu sái đi lên trực thăng.

Vớ vẩn, đấu với cô, còn non lắm.

“Rầm rầm...”

Gió lớn thổi bay góc áo của Giản, mãi đến lúc càng ngày càng xa, anh ta đã không có phản ứng kịp.

Cục cảnh sát nước M.

Sáu người từ bên trong đi ra.

“Bảo sao đều nói cục cảnh sát đều không tốt, ở nơi này còn không phải người ngốc.”

Vừa mới ra ngoài Bart liền miệng đầy oán giận, nhớ tới tối hôm qua ngủ trên cái giường lạnh lẽo lại không có chăn còn đầy người địa phương, liền thấy toàn thân khó chịu.

“Xem ra Bart của chúng ta là quý công tử, đâu có giống chúng ta, đều là trải qua trong sóng gió.”

Trên mặt Rita mặc dù có chút tiều tụy, nhưng tinh thần cũng không tồi.

“Rita, lão tử cũng không phải cô, chỉ là căn nhà giam kia thật sự là không dám khen tặng.”

“Được rồi, bây gườ nhanh đi thôi.”

Arthur vẫn lo lắng Mặc Dận sẽ không khinh địch cứ như vậy mà tha cho bọn họ.

“Không vội, chúng ta còn phải đợi.”

Một buổi tối trôi qua, tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều có phần tiều tụy, nhưng chút này không hiện trên mặt Nhan Tử Diệp.

“Y, chúng ta chờ cái gì?”

“Đến đây.”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Q2-Chương 98:

Edit: windy

“Văn Phong, anh không cần phải xen vào, nhanh đi tìm ông nội!”

Cô ta cũng không nói đi tìm Quảng Chỉ, Văn Phong cũng hiểu rõ, giờ phút này anh ta không thể đi vào hết được.

“Tiểu thư, người yên tâm.”

Văn Phong nắm chặt quả đấm, không hề nhiều lời.

“Đưa đi.”

Biệt thự nghênh đón một đám người, một đám người lại cất bước đi, sau cùng, chỉ còn lại một mình Văn Phong ngơ ngác đứng ở cửa.

“Văn Phong, sao anh lại đứng ở chỗ này, chờ tôi hả?”

Không biết qua bao lâu, Quảng Chỉ mang theo mùi rượu đầy người đi tới.

A? Sao lại không có ai?

“Thiếu gia, tiểu thư bị bắt đi rồi.”

Có lẽ là bởi vì đứng trong gió lạnh lúc lâu, giọng nói có chút cứng ngắc.

Quảng Chỉ mang theo mùi rượu như là bị điểm huyệt đứng im không nhúc nhích.

“Anh có ý gì, chị tôi bị bắt đi rồi hả?”

Trước đó không phải nói là Mặc Khuynh Thành bị bắt sao, sao giờ lại thành chị ấy bị bắt, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Đầu đầy vấn đề, đồng thời ập xuống đầu anh ta.

Văn Phong cũng không biết nói bắt đầu từ đâu, hình như là từ lúc bọn họ đến nước M...

“Thiếu gia, trước đừng hành động gì cả, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Quảng Chỉ cũng một đầu mơ hồ, chỉ có thể hỏi: “Trước khi bị bắt đi chị tôi nói cái gì?”

“Tìm lão gia.”

Tìm ông nội? Chuyện này không phải nên tìm cha sao? Trừ phi...

Đôi mắt trầm xuống, rất nhanh đưa ra quyết định, “Văn Phong, anh ở lại nói chuyện với mấy cảnh sát đó, hiện tại tôi lập tức chạy về Đế Đô.”

“Thiếu gia, hay là tôi trở về cùng cậu đi.”

Quảng Chỉ cái gì cũng không biết, cho dù anh ta trở về cũng không có tác dụng, hơn nữa, này không phải cảnh sát, tuy không biết vì sao Mặc Dận đưa tiểu thư đi, nhưng theo như hành động mấy ngày nay của Nhan Tử Diệp cùng cuộc gọi cơ nãy, Mặc Khuynh Thành bị bắt nhất định có liên quan tới Quảng gia.

“Cũng được, chúng ta đi mau.”

Nhanh chóng tới sân bay, ở trên đường đi Quảng Chỉ gọi cho Quảng Lương Bình.

“Vô liêm sỉ, Nhan Tử Diệp đâu!”

Quảng Lương Bình giận không thể nghỉ, ngàn tính vạn tính không ngờ Quảng Y lại ở trong biệt thự của Nhan Tử Diệp, sau cùng còn bị Mặc Dận bắt được!

“Nhan Tử Diệp không có đó?” Nếu là anh ta ở đó nói thế nào cũng sẽ quản tới.

“Ông nội, người đừng nói tới anh ta, người không biết đâu, anh ta thay đổi rồi! Trước đánh con một trận không ngừng, hiện tại lại chỉ để chị gái hai người ở lại trong biệt thự.” Nhắc tới cái này Quảng Chỉ liền tức giận, tuy anh ta vẫn có chút sợ hãi, nhưng lúc đối mặt với Quảng Lương Bình, giống như tìm được trụ cột tinh thần.

Đây là quyết định không làm việc cho Quảng gia nữa sao?

Nghĩ như vậy, oán hận nhìn Quảng Hạo Bân ở bên cạnh, bảo bình thường đối xử với đứa nhỏ kia tốt một chút, giờ thì hay rồi, nếu là Nhan Tử Diệp thật sự thay đổi, chính là đại biểu kế hoạch hoàn mỹ liền có trăm ngàn chỗ hở.

“Cha, rốt cục là sao lại thế này?” Quảng Hạo Bân bị nhìn tới có chút vô tội, gần đây ông không làm gì cả?

“Con còn không biết xấu hổ nói thế! Cái đồ nghịch tử này, nếu là Quảng gia vì vậy mà diệt vong, con chính là tội nhân thiên cổ của Quảng gia!”

Ông ta thật sự là tức giận, điện thoại chưa cúp, tiếng mắng chửi xuyên qua di động, truyền tới tai Quảng Chỉ.

Ông nội đang mắng cha?

Không thể tin được mắt nhìn điện thoại, một giây sau, Quảng Lương Bình tiếp tục mắng: “Quảng Hạo Bân, con phong lưu thì thôi, còn không biết lau sạch mông! Bảo con quan tâm tới Nhan Tử Diệp nhiều chút, kết quả con không nghe! Kế hoạch lần này mấu chốt chính là chỗ nó, hiện tại toàn bộ đã bị hủy rồi, hủy rồi!”

Một chập mắng chửi đổ ập xuống, cho dù Quảng Hạo Bân không biết xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng.

“Cha, dã chủng kia làm chuyện gì rồi hả? Cha nói đi, con lập tức gọi mắng nó một trận.”

Quảng Lương Bình nghe ông ta vẫn không biết hối cải, tức đến cười lên, “Quảng Hạo Bân, tôi đã nói rồi, năng lực của Nhan Tử Diệp là xuất sắc nhất trong thế hệ này của Quảng gia, không, có lẽ có thể nói, năng lực của nó còn mạnh hơn so với tôi! Trước vẫn còn làm việc cho chúng ta, còn không phải vì người phụ nữ chết sớm kia!”

Nháy mắt cúi xuống.

Phụ nữ? Không sai! Trên tay bọn họ còn có cán chuôi kia!

Không có thời gian răn dạy Quảng Hạo Bân nữa, ông ta lo lắng vươn ngón tay ra, “Con mau gọi điện thoại hỏi một chút, bên kia có bình an không có việc gì không.”

“A... a!”

Lấy điện thoại ra, gọi điện.

“Alo, bên các cậu gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Vừa hỏi vừa nhìn Quảng Lương Bình, trong lòng nói thầm, nếu như thật sự dã chủng kia làm gì đó rồi, sẽ khiến nó chịu chửi rủa gấp bội.

“Cái gì?”

“Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không may rồi phải không!” Kết cục xấu nhất trong lòng Quảng Lương Bình đã được xác minh rồi.

Quảng Hạo Bân nghiêm mặt, “Cha, không thấy tro cốt của cô ta đâu.”

“Đông.”

“Cha!”

“Ông nội!”

“Cha, cha đừng kích động, chuyện còn chưa tới lúc tệ nhất, a!”

“Bốp.”

“Đều tại mày!”

Phủi tay tát một cái, đánh cho Quảng Hạo Bân trực tiếp ngã lăn trên đất.

“Cha, cha đánh con làm gì, là dã chủng kia không thức thời, Quảng gia là gia tộc lớn như vậy, nó lại bất trung!”

“Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhan Tử Diệp không nguyện ý tiếp tục làm việc cho Quảng gia rồi, có người cha như mày, có chị gái em trai như vậy, ta là nó, cũng sẽ làm như vậy!”

Đừng tưởng việc làm của bọn họ mấy năm nay ông ta không biết, ông chỉ là mắt nhắm mắt mở, một đứa con riêng thôi, không quậy đến chết người thì không sao cả.

“Cha, cha nói nghe thật dễ, mấy năm nay nếu không tại người dung túng, bọn con sẽ như vậy sao? Nói trắng ra là, người không phải cũng chỉ là con riêng sao!”

Quảng Hạo Bân tức giận, dù sao đều đã như vậy rồi. có thối nát cũng không quản nữa.

Quảng Chỉ cùng Văn Phong đầu bên kia, đều giật mình, ông nội là con riêng? Vậy bọn họ là cái gì?

“Con đồ khốn nạn!”

Túm lấy đồ gì đó liền ném tới.

“Bốp.”

Quảng Hạo Bân không trốn tránh, máu tươi từ trán chảy ra.

“Cha đánh con cũng vô dụng, sự thật chính là sự thật, lúc trước người dùng hết mọi thủ đoạn trở thành gia chủ của Quảng gia, vậy cũng không bảo đảm dã chủng kia cũng sẽ dùng thủ đoạn như vậy mà mưu hại con của con!”

Ông ta phong lưu, nhưng không có nghĩa ông ta ngốc, hai đứa con ông ta đều thương thực sự, ông ta không thể lưu lại tai họa ngầm cho chúng được.

“Cho nên con khiến cho nó trở thành tai họa ngầm của Quảng gia?”

Ông ta biết con trai mình có suy nghĩ riêng, nhưng ông chưa từng nghĩ muốn Nhan Tử Diệp thay thế Quảng Y Quảng Chỉ. Chỉ là sau khi ông ta lớn lên trong lúc vô ý phát hiện ra anh ta có thiên phú không gì sánh kịp, lúc này mới có suy nghĩ tham lam, phải nắm thật chặt anh ta, đất nước này, chính là của Quảng gia!

“Cha, nó sẽ không trở thành tai họa ngầm của Quảng gia, dù thế nào Quảng gia cũng là nhà của nó.”

“A, thật là khờ.”

Quảng Lương Bình đã không biết nói cái gì, đứa con trai này, xem như bị bản thân ông ta nuôi bỏ đi rồi.

“A Chỉ, chị gái con hiện tại thế nào?”

Hiển nhiên Quảng Lương Bình đã trải qua sóng gió, cho dù tình huống hiện tại đã sai tới không thể sai nữa, nhưng vẫn biết giải quyết chuyện cần làm.

“A? Cái gì?”

Thâm sâu thở dài, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

“Tiểu thư bị Mặc Dận bắt đi, dùng lý do kẻ khả nghi tới vụ bắt cóc.” Văn Phong mở miệng.

“Xem ra bọn họ đã biết rõ...”

Chuyện xấu không đến, đã đến liền đến liên tiếp, ông ta cực kì khẳng định, Mặc gia đã biết sự việc lần này chính là Quảng gia mưu đồ ở phía sau.

“Văn Phong, đưa A Chỉ rời khỏi nước M, không cần trở về Hoa Hạ!”

“Vì sao, ông nội?”

“Con không cần biết vì sao, nghe lời ta, Quảng gia không thể đoạn tử tuyệt tôn.”

Oanh!

Chuyện tình đã tới không thể vẫn hồi đường sống sao?

“Hạo Bân, hiện tại con khẩn trương phá hủy toàn bộ thứ kia đi, cần phải làm được khiến cho bọn họ không tìm ra bất cứ dấu vết nào.

“Vâng.” Tùy ý lau vệt máu trên trán đi, lập tức đi ra cửa.

“Văn Phong, A Chỉ giao cho cậu.”

Trong giọng nói tràn đầy nhờ vả.

Văn Phong cũng thành thật đáp lại: “Lão gia, người yên tâm, tôi nhất định, chiếu cố thiếu gia thật tốt.”

“Ta yên tâm....”

Mặc gia.

“Ừ, biết rồi, các người tiếp tục giám sát.”

“Bọn họ hành động tiếp?”

Trên sofa, Mặc Ngật thảnh thơi nhấp một ngụm trà, ừ, mùi vị không tệ.

“Bọn họ chính là không biết tự lượng sức mình mà thôi.”

Mặc Tuyển Thần cúp điện thoại, bộ dáng châm chọc nói.

“Tuyển Thần, con cũng đừng sơ suất, nhưng mà ta cảm thấy tiểu tử Nhan Tử Diệp kia không tồi, vậy mà đoán ra được Giản có quan hệ với quân đội.”

Đáng tiếc, anh ta giúp Quảng gia làm nhiều chuyện như vậy.

Lúc trước điều tra ra được quan hệ của bọn họ, bọn họ liền điều tra chuyện tình mấy năm nay của Nhan Tử Diệp, thật đúng là làm cho bọn họ tìm ra chút dấu vết để lại, thảo nào mấy năm gần đây Quảng gia phát triển nhanh như vậy.

“Mẹ, con biết rồi, đúng rồi, nếu là không có chuyện gì, con liền đưa vợ con về.” Đều đã ở lại nước M lâu như vậy rồi, còn không biết trở về, xem ra ông phải dạy dỗ lại rồi.

“Hừ, đến con dâu cũng quản không được, muốn đi? Không có đường đâu!” Mặc Ngật không buông tha bất cứ cơ hội nào cho Mặc Tuyển Thần được thoải mái.

Mặc Tuyển Thần cũng không ngốc, mày nhảy dựng, âm dương quái khí phun ra một câu: “Nếu muốn làm cha có thể quản tốt vợ của mình đi.”

“Đồ hỗn láo!”

Nâng gậy lên muốn đánh xuống.

“Ài, ông già, ông làm cái gì vậy!”

“Mẹ, xem cha kìa, quả thực là già mà không kính”

Mặc Tuyển Thần thừa cơ chạy đến chỗ Mạc Thúy Tư, vừa nói, vừa khiêu khích Mặc Ngật.

Vớ vần, đấu với ông, xứng đáng bị vợ giáo huấn!

“Con cũng thật là, thêm hai người có thể hơn một trăm, còn chưa nháo đủ!”

Quả thực đau đầu, cũng không biết tình huống Mặc gia là cái gì nữa, cha cùng con trai luôn luôn đối phó nhau, vẫn là con gái tốt hơn!

“Bà già, đều là bà chiều, Dận nhi cũng giống như tôi vậy!”

Hừ, dám để cho ông bị răn dạy, xem xem ông thu thập lão già này như nào.

“Đúng đúng đúng, là tôi chiều, thế nào, bà già này chỉ có một đứa con trai, người nào không tốt với nó.” Trợn mắt một cái, mặc kệ ông.

Mặc Ngật trực tiếp nghẹn lời, không lên tiếng nữa.

Chẳng lẽ vấn đề ông nhắc tới chính là mình? Quá mất mặt rồi!

Thấy ông sợ, Mạc Thúy Tư mới nói: “Tuyển Thần, bây giờ con không thể đi, cha con đã lui về rồi, cho dù muốn quản cũng không có cách nào, huống hồ cho dù con tự mình đi, Tuyết Mai cũng nhất định sẽ không về cùng con.”

Bảo bối còn chưa tìm về được, nếu không phải bà không thể đi, hiện tại bà cũng đã đi theo rồi.

“Thật là, bây giờ còn không thể đưa bảo bối về sao?” Vốn là quay phim nên lâu rồi chưa được gặp, đã chậm trễ rồi, giờ gặp mặt vẫn còn bị hoãn?

“Hỗn tiểu tử, con còn không thông minh bằng bảo bối.”

“Người Mặc gia chỉ cần đàn ông đối kháng với gió êm mưa dịu là đủ rồi.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh liền yên tĩnh.

Nếu không tại sự tình không cho phép, bọn họ sao có thể để cho Mặc Khuynh Thành tự mình gặp phải cảnh này được.

“Được được, các người nghĩ cái gì vậy, dựa vào cái gì mà phụ nữ không thể đối kháng, này gọi là gì, cái này gọi là phân biệt giới tính!”

Bà dầu gì cũng từ quân đội ra, xem thường? Đánh hai chiêu thử xem!

“Mẹ, mẹ! Con nào dám!”

Mặc Tuyển Thần khẩn trương đầu hàng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cũng không biết bảo bối ở nơi đó có quen không?”

“Ai biết được...”

Mà Mặc Khuynh Thành bọn họ tâm tâm niệm niệm đang ở chỗ Giản, chơi đùa vui vẻ.

“Tiểu tổ tông, cô cẩn thận một chút đi!”

Kia là bình Thải Ngọc đời Thanh anh ta không dễ dàng gì mà có được đó!

Cầm bình hoa lên, tùy ý suy nghĩ vài cái, ghét bỏ chậc một cái, vậy sao? Lại còn lỗi thời? Nhìn thì đẹp mắt, nhưng thấy thế nào cũng chỉ là bình hoa bình thường.

“Chị Hồng, chị cảm thấy cái này thế nào?”

Nhìn về một bên, Hồng Thủy nghiêng người nằm ở trên sofa.

“Em gái à, ánh mắt của em còn chờ đề cao, cái bình này quá xấu rồi.”

Chớp mắt một cái, lập tức dời tầm mắt, bừng tỉnh xem từng cái cũng đều không đáng.

“A..., đổi cái khác vậy.”

Sau đó ném đi, căn bản mặc kệ nó có kết cục gì, tiếp tục nhìn chung quanh.

Ừm, cái này không được, quá nhỏ, cái kia quá mờ nhạt, oa, cái này hình như không tồi nha.

Đi đến lên trên một bước, cầm lấy một bức như là bản vẽ sứ thanh hoa, “Này là cái gì?”

Giản rất không dễ dàng gì tiếp được bình hoa thiếu chút nữa đi tong, lại nhìn đồ vật trên tay Mặc Khuynh Thành, trong lòng nháy mắt rỉ máu.

“Tổ, tổ tông, cái này thôi đi, không phải thứ tốt gì, nếu không cô xem cái khác đi?”

Nhìn xuống chỗ anh ta, lộ ra biểu tình “Anh cho tôi là đứa ngốc hả”.

“A, em gái, cái này không tồi, nói vậy lão gia tử sẽ thích.”

Không cần đâu! Bình hoa Long Văn thời Thanh Quang Tự!

“Chị cảm thấy không tồi sao?”

Hồng Thủy gảy gảy tóc gáy, “Rất miễn cưỡng đi, xem ra chỗ này cũng không có gì hay cả, ài, em gái, quân nhân bọn em đều không biết thưởng thức như vậy sao?”

Cúi xuống, lại bổ sung: “Đương nhiên, trừ người Mặc gia ra.”

Giản cảm thấy bản thân không thể dùng câu tâm rỉ máu để hình dung bản thân nữa rồi, quả thực là biến thành mất linh hồn rồi!

Từ khi cái người nam không ra nam nữ không ra nữ này tới đây, liền đem toàn bộ những nơi mình vẫn kiêu ngạo là rất tốt lại đem phê bình đến chỗ nào cũng không tốt, cái này cũng thôi đi, bây giờ lại còn ghét bỏ đổ mình sưu tầm, trời ạ! Khắc tính này tới cùng từ đâu ra, nhanh mang đi ngay!

Tay sờ sờ cằm, Mặc Khuynh Thành đem phản ứng của hai người vào đáy mắt, xem ra đồ ở trong này có vẻ đáng giá rồi?

“Được, chính là cái này đi!” Trực tiếp đập bàn đưa ra quyết định.

Oa! Không cần đâu!

“Giản, thật sự là cảm ơn anh, nếu là ông nội biết là anh đưa tới, nhất định sẽ cực kì vui vẻ.”

Giản một bộ một ngụm máu nghẹn ở họng, không thể đi lên sượng mặt, anh ta còn có thể nói không sao?

“Không, không cần khách khí.”

Hồng Thủy khinh thường nhìn anh ta một cái, thật là người đàn ông vô dụng, Mặc Dận của anh tốt hơn.

“Lễ vật đã chọn xong, em gái, chúng ta có thể đi rồi sao?”

Mục đích anh tới đây chính là đưa Mặc Khuynh Thành trở về, đương nhiên, nếu không phải là Mặc Dận mở miệng, anh sẽ không quản người này đâu.

“Còn chưa được...”

“Em còn có chuyện gì sao?” Nghi hoặc, chỗ này cũng chỉ thích hợp để nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.

Cô không trả lời câu hỏi của Hồng Thủy, mà là xoay người đi tới trước mặt Giản, “Giản, có phải anh đã quên cái gì rồi không?”

Quên rồi? Hình như là không có?

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nhắc nhở: “Trước đó không phải anh có được mấy thứ đồ tốt?”

?!

Lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cô, “Cô sẽ không muốn những thứ đó chứ?”

Từ sau khi nhận được tin của Mặc Dận, anh ta liền đoán được đống hàng Nhan Tử Diệp nói là không có khả năng, bản thân càng không nói tới một thành kia nữa, nhưng mà cũng không sao, anh ta đã sớm phái người chặn lại, dù sao cuối cùng đều là của bọn họ, bản thân cũng không mất mát gì, chỉ là không biết sao lại thế này, tiểu tổ tông này sao biết kế hoạch của anh, nụ cười sáng lạn kia nói cho anh biết, cô ấy cũng muốn được chia.

Chia cái gì? Những thứ này là đồ chơi cô có thế chơi đùa sao?

“Mặc tiểu thư, cô nói là cái gì, trí nhớ tôi không tốt.” Mặc kệ, đánh chết anh ta cũng không thừa nhận.

“A...? Vậy sao, tôi đây chỉ có thể bảo Dận tự mình tới một chuyến vậy.”Dám nuốt cho riêng mình? A.

Vẻ mặt Giản hoảng sợ, nếu như thật sự làm cho Mặc Dận tự mình tới, vậy đống hàng kia liền thật sự đừng nghĩ còn gì nữa!

“Mặc tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong, cô xem có muốn đi kiểm tra chút không?”

“Không cần, tôi tin tưởng anh.”

Khóe miệng khẽ động vài cái, cười khổ, xem ra nếu là cho cô cái gì đó không vừa ý, bản thân thật sự là sẽ phá sản rồi.

“Nói xong rồi hả?”

“Ừ.” Cô cũng nhìn ra Hồng Thủy không kiên nhẫn.

Dơ tay che đi ánh sáng bên ngoài, mày cau chặt, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Cái chỗ chết tiệt này, không chỉ có nhiệt độ cao, mà còn đặc biệt nắng, bản thân mặc áo ngoài đều bị nắng nóng cho toát mồ hôi, yên lặng sờ mặt, càng thêm ảo não, bản thân sao lại quên không mang theo đồ chăm sóc da chứ! Lần này xem ra nhan sắc hạ đi vài phần rồi.

“Ừ.”

Mấy người dừng lại trước trực thăng chờ trên bờ cát, Hồng Thủy đi trước.

“Mặc tiểu thư, thuận buồm xuôi gió.” Cuối cùng cũng đi, thật sự là quá tốt rồi!

“Giản, cứ hi vọng tôi đi như vậy sao?”

Còn chưa thả lỏng lập tức bị nhắc đến, “Làm sao có thể, Mặc tiểu thư có thể tới nơi này, là vinh hạnh của tôi.”

“Ừ, nếu như vậy, qua một thời gian nữa tôi dẫn Dận tới du lịch.”

Dẫn Mặc Dận, cùng tới?

Mặc kệ Giản có bao nhiêu kinh ngạc, cô ôm bình hoa cảm thấy cực kì hài lòng tiêu sái đi lên trực thăng.

Vớ vẩn, đấu với cô, còn non lắm.

“Rầm rầm...”

Gió lớn thổi bay góc áo của Giản, mãi đến lúc càng ngày càng xa, anh ta đã không có phản ứng kịp.

Cục cảnh sát nước M.

Sáu người từ bên trong đi ra.

“Bảo sao đều nói cục cảnh sát đều không tốt, ở nơi này còn không phải người ngốc.”

Vừa mới ra ngoài Bart liền miệng đầy oán giận, nhớ tới tối hôm qua ngủ trên cái giường lạnh lẽo lại không có chăn còn đầy người địa phương, liền thấy toàn thân khó chịu.

“Xem ra Bart của chúng ta là quý công tử, đâu có giống chúng ta, đều là trải qua trong sóng gió.”

Trên mặt Rita mặc dù có chút tiều tụy, nhưng tinh thần cũng không tồi.

“Rita, lão tử cũng không phải cô, chỉ là căn nhà giam kia thật sự là không dám khen tặng.”

“Được rồi, bây gườ nhanh đi thôi.”

Arthur vẫn lo lắng Mặc Dận sẽ không khinh địch cứ như vậy mà tha cho bọn họ.

“Không vội, chúng ta còn phải đợi.”

Một buổi tối trôi qua, tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều có phần tiều tụy, nhưng chút này không hiện trên mặt Nhan Tử Diệp.

“Y, chúng ta chờ cái gì?”

“Đến đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương