Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
-
Quyển 2 - Chương 96: Anh mặc kệ thuộc hạ của mình rồi hả?
Edit: windy
Quảng Y cùng Văn Phong thật sự bị giam lỏng tại phòng đi đi lại lại, Nhan Tử Diệp xem ở đáy mắt, sau đó phân phó: “Arthur, anh sắp xếp người theo dõi bọn họ, đừng để bọn họ chạy mất.”
“Tôi hiểu.”
“Những người khác chuẩn bị thế nào rồi?”
Lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn xuyên màu rượu đỏ tươi, trong đầu anh ta lại xuất hiện bóng dáng của Mặc Khuynh Thành, cũng không biết hiện tại cô ở chỗ Giản thế nào rồi, sau đó lại cười, khẳng định cô ở đó còn tốt hơn ở trong này, không nhìn thấy anh, Giản cũng sẽ không ép buộc gì cô, nhất định là rất thoải mái...
“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ đều đã theo lời thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ.” Arthur vẻ mặt nghiêm túc, anh ta biết nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cũng biết bây giờ, trước mắt cho dù là người này đã giải thoát rồi, suy nghĩ rồi nói: “Y, anh thật sự yên tâm để Mặc tiểu thư ở chỗ Giản?”
“Thế nào, anh không tin tính tình của Giản?” Tùy ý hỏi.
“Tôi tin tính tình anh ta, nhưng mà anh cũng biết, Mặc tiểu thư không cam lòng bị bắt, cô ấy nhất định sẽ nghĩ mọi cách để truyền tin tức ra ngoài, cho đến líc này, Giản còn có thể không khốn đồn vì cô ấy?” Chính là vậy, nếu như thực sự cầu cứu thành công, như vậy tổn thất của Giản sau này sẽ phải trả lại gấp bội.
“Sẽ không, tôi đã để lại một người rồi.”
Điểm ấy anh ta đã nghĩ đến, huống hồ anh ta đã cho Giản lợi ích lớn như vậy, ít nhất Giản sẽ không để cho Mặc Khuynh Thành thành công.
“Mặc gia bên kia thế nào...”
“Mặc gia không có phản ứng gì.”
“Nhưng mà....” Nhưng mà không phải là Mặc Khuynh Thành đang ở trong tay bọn họ sao, chẳng lẽ Mặc gia thực sự không sợ?
“Mặc gia không hổ là Mặc gia.” Bọn họ không phải không cần, mà là đã đoán được mục đích của anh ta, cho nên mới không có phản ứng gì.
Nhan Tử Diệp thật sự thưởng thức người Mặc gia, đương nhiên, nếu là bên trong không có Mặc Dận kia sẽ càng tốt.
“Vậy Y, chúng ta có cần phái người tới không?” Arthur cũng không nói tiếp, chỉ là dơ tay làm động tác cắt ngang cổ.
“Không cần, các người không phải đối thủ của anh ta, chỉ cần phòng ngừa anh ta không nhúng tay vào là được.” Tuy khả năng không tính là lớn, cho nên cũng không hi vọng quá lớn.
“Thôi, vẫn là để tôi tự mình ra tay đi.”
Những người này không ai có thể ngăn Mặc Dận lại, huống hồ còn có Mặc Giác ở trong này, nghĩ đến cũng chỉ có tự anh ta ra tay mới có thể ngăn cản được một lát.
“Y, anh muốn đích thân ra tay?”
Arthur cực kì giật mình, từ khi làm nhiệm vụ đầu tiên anh ta không ra tay, sau đó cũng chỉ giúp bọn họ lên kế hoạch, nhưng mà lần này lại muốn đích thân ra tay, Mặc Dận thật sự lợi hại như lời anh ta nói sao?
“Thế nào? Anh nghi ngờ năng lực của tôi?” Nhan Tử Diệp quay đầu nhìn về phía Arthur, trong mắt thâm sâu không thấy đáy.
“Không, đương nhiên không phải, năng lực của anh chúng tôi đều biết rõ, nhưng mà tôi không hiểu, Mặc Dận thật sự lợi hại như vậy sao?” Anh ta không dám giấu diếm, đối mặt với một bác sĩ tâm lý, giấu diếm chính là chuyện nực cười nhất.
“Anh ta sao, tôi ngược lại không biết năng lực của tôi đặt trên người anh ta có tác dụng không đâu.”
Nói tới, mỗi người tâm lý đều có nhược điểm, mà chỉ cần có nhược điểm, bác sĩ tâm lý liền có thể công phá cũng có thể dùng thuật thôi miên, nhưng điểm này đối với Mặc Dận quả thật là không tác dụng, không sai, anh ta có nhược điểm, bản thân anh cũng biết đó là Mặc Khuynh Thành, vậy thì đã thế nào, từ chỗ Mặc Khuynh Thành cũng nhìn ra được mỗi người Mặc gia tố chất rất cao.
Arthur không biết liền thôi, Nhan Tử Diệp đã nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có chút lo lắng, “Năng lực của anh nếu còn vô dụng với anh ta, không phải là quá nguy hiểm sao.”
“Không ngại, anh ta tạm thời không dám đụng tới tôi, huống hồ...”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt liền thâm trầm.
Arthur nghe anh ta không tiếp tục nói tiếp, cũng không tiện hỏi nhiều, tín nhiệm nhiều năm cũng đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của anh ta.
Ngày mới, mặt trời vừa mới đi lên, nước M lại phải nghênh đón trận đối kháng lớn nhất từ trước tới này.
Trước cửa Lãnh sự quán, một bóng dáng tránh né tất cả camera, nhanh chóng ẩn núp, đó chính là Rita.
Cẩn thận quan sát bốn phía, lại nhìn thiết bị trên tay, trang bị bom.
Hoàn thành!
Mặt nạ quỷ đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, đáng tiếc một giây sau liền bị một khẩu súng chặn ngay ót mình.
“Không được nhúc nhích!”
Rita vốn là sửng sốt, sau đó vẫn từ từ xoay người lại.
“Chậc, anh không biết chĩa súng vào nữ sĩ, là hành vị cực kì thất lễ không?”
Mặc Giác lạnh lùng nhìn cô, chỉ vào cô, “Thật xin lỗi, ở trong mắt tôi, chỉ có ba người phụ nữ ở nhà tôi mới tính là nữ sĩ.”
Rita buồn rầu lắc lắc đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ, lại đụng phải một người dầu muối không ăn.”
“Ai dám thả lỏng cảnh giác với người của tổ chức chứ? Đừng nghĩ có thể đào thoát, vô dụng thôi.” Nếu là có thể, anh hận không thể giết chết cô ngay bây giờ, nếu không vì tổ chức này, em gái làm sao có thể bị bắt đi, bọn họ làm sao thể bị quản chế ở đây.
Rita giơ hai tay lên, “Anh xem, tôi đã đầu hàng rồi, huống hồ anh đối với tôi như vậy không đúng, thời điểm ở biệt thự tôi đối xử với em gái anh rất tốt đó.”
Mặc Giác gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, giống như đang xác định lời nói của cô đâu là thật đâu là giả vậy.
“Anh đừng như vậy, nói trắng ra, chúng tôi đều là người kiếm ăn, huống hồ tôi rất thích em gái anh.”
“Cảm ơn cô chiếu cố em gái tôi.” Nhưng mà, súng trên tay vẫn không bỏ xuống.
Rita cười không lên tiếng, cực kỳ nhu thuận giơ tay lên, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.
“Không cần khách khí, nhưng mà không phải là bây giờ anh nên làm gì đó để cảm ơn tôi sao?”
“Xoàn xoạt.”
Súng trên tay xoay tròn một vòng rồi cắm vào bao súng bên hông, cũng lấy còng tay từ trong túi áo ra.
“Không thể nào, anh vậy mà muốn bắt tôi?”
Vốn tưởng rằng lời nói vừa rồi của mình vừa rồi ít nhất có thể để cho mình không bị thương, nhưng mà cô cũng không muốn bị còng tay đâu!
“Nghe nói người tổ chức cô đều rất giảo hoạt, đương nhiên, tôi cảm thấy không nên tính Bonnie ở tầng hầm đâu.”
Lần này, Rita lại càng kinh ngạc, anh ta vậy mà biết Bonnie là người của bọn họ, mở miệng nói, “Anh đừng đem người như vậy tính là người của tổ chức, quả thực chính là hạ nhục chúng tôi.”
“Tôi cũng hiểu, nếu không tôi đem các người nhốt cùng một chỗ? Cô cảm thấy chủ ý này thế nào?”
“Không thế nào cả.”
Mắt thấy còng tay đã đến cổ tay mình, cô lập tực liền xoay tròn một vòng tại chỗ, tránh thoát khỏi còng tay của Mặc Giác.
“Lạch cạch.”
Hai mắt Rita mở to nhìn còng tay trên cổ tay, “Làm sao có thể!”
Sau đó liền nghe giọng điều đáng đánh đòn của Mặc Giác, “Tôi biết các người rất giảo hoạt mà, may mà đã đề phòng, thế nào, hiện tại liền ngoan ngoãn đồng ý trở về với tôi đi?”
“Mặc nhị thiếu, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với anh thôi, anh đừng còng tôi như vậy, rất khó coi.” Rita quyết định dùng mềm.
Mặc Giác cực kì bình tĩnh đưa còng tay còn lại còng vào tay mình, “Không khó coi, tôi cũng còng cùng cô đó thôi?”
Rita: “...” Dù là cô có nói nhiều hơn nữa cũng không ngăn lại được hành động của anh.
“Đích.”
“Đồng hồ của cô kêu rồi.”
Lúc này, còng bắt đầu kêu lên một tiếng rất nhỏ, Mặc Giác thuận thế đi qua nhìn, nước sơn đen bóng, bóng loáng như mặt đường, nhưng đồng hồ gì lại kêu vào lúc này, không lẽ...
Rita bỗng nhiên lấy tay che đồng hồ lại, “Thế nào, Mặc nhị thiểu nhìn trúng đồng hồ của tôi rồi hả?”
“Cực kỳ kỳ lạ, không biết cô mua ở đâu?” Trong giọng nói, không rõ hàm xúc.
“Đây chính là mua không được, nhưng mà, Mặc nhị thiếu, tôi chơi với anh lâu như vậy rồi, cũng nên đi.”
Mặc Giác thầm nghĩ một tiếng không xong, liền cảm giác trên tay vang lên tiếng “răng rắc”, đang muốn lấy tay bắt lấy Rita, phía sau lại vang lên tiếng nổ không ngừng.
“Mặc nhị thiếu, chạy mau!”
Nói xong câu đó, Rita không chút do dự chạy ra khỏi Lãnh sự quán.
Chết tiệt!
Mặc Giác bịt miệng bịt mũi, cảm thấy mùi trong không khí, khóe mắt hơi khép lại, vậy mà lại là bom cay!
Bất chấp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Rita chạy ra trước một bước vỗ vỗ hai tay, hơi hơi thở nhẹ ra, “Không nghĩ tới còn có người chờ sẵn ở đây, may mà mình thông minh, nếu không thì thật sự bị bắt lại rồi.”
“Vậy hiện tại cô cũng hiểu được có thể chạy được hả?” Phía sau, vang lên một giọng nam.
Khéo miệng Rita cứng đờ, quay đầu nhìn một người dựa ở trên xe, trên vai đeo một khẩu súng tiểu liên.
“A, ha ha, tôi chưa từng nghĩ tới chạy trốn nha.”
“Vậy sao?” Hứa Minh Chí hoàn toàn không tin cong miệng, sau đó nhìn Mặc Giác mặt mày xám tro, không kìm nén được châm chọc, “A, Mặc nhị thiếu của chúng ta bị một cô gái làm cho chật vật như vậy, chậc chậc, xem ra vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân rồi!”
Mặc Giác tiện tay lau mặt, vừa định trả lời lại, sau đó lại vừa cười hai tay vừa ôm ngực, “Tôi đây ít nhất còn có mỹ nhân, Hứa Minh Chí, anh đó, mỹ nhân của anh khi nào thì xuất hiện vậy?”
Khóe miệng Hứa Minh Chí giật giật, người này rõ ràng là uy hiếp anh rồi! Đối với một người quân nhân huấn luyện là nhiệm vụ hàng đầu, làm sao có thời gian ở chung với mỹ nhân chứ!
“Hừ, trở về tôi liền nói với đội trưởng, nói anh bắt nạt tôi.”
Dát?
MD!
Anh ta vậy mà lại giống như con gái đi tố cáo!
Nhưng trong lòng Mặc Giác cũng biết rõ, nếu như thực để cho anh ta tố cáo, mình khẳng định chịu không nổi rồi, huống hồ hôm nay lại gặp chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài anh đây còn uy tín sao?
“Anh làm sao lại giống đàn bà đi tố cáo vậy! Coi như quên đi, mỹ nhân gì gì đó cũng bỏ qua đi, hiện tại đang lưu hành nam nam mới là chân ái đó, tôi nghĩ như thế, liền cảm thấy hứng thú không ít.”
“Lạch cạch.”
Súng ở trên vai trực tiếp rơi xuống đất.
Hứa Minh Chí hoàn toàn không thể tưởng được Mặc Giác lại có thể nói ra lời như vậy, mặt liền đỏ lên, tay run rẩy chỉ vào mặt anh, “Mặc nhị thiếu, đồ lưu manh!”
Lưu manh?
Mặc Giác chỉ chỉ vào mình, anh làm gì anh ta rồi sao?
“Hứa Minh Chí đồng chí, tuy tôi biết tôi phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể cùng với anh.” Biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
Rita không còn đường chạy trực tiếp cười lên tiếng.
“Ha ha ha.”
Ôm bụng cười, khuôn mặt dưới mặt nạ trực tiếp nhăn lên.
Quả thực buồn cười! Nam nam mới là chân ái, lời này thật có lý, đáng tiếc Mặc Giác thật là nam thẳng!
Hứa Minh Chí phản ứng một hồi lâu mới hiểu ý của anh nói, tức giận cầm lấy súng nhắm ngay vào Mặc Giác, “Mặc Giác, lão tử liều mạng với anh!”
Mặc Giác cũng biết đùa quá trớn rồi, vội vàng phất tay, “Khụ khụ, anh, anh bĩnh tĩnh chút, tôi biết anh không có cảm giác với tôi, nhưng tôi cũng nói không có sai đâu, vốn là không thể bên nhau mà, anh đừng kích động, súng không có mắt đâu.”
“Ài, Mặc nhị thiếu, không phải vừa rồi anh rất uy phong sao, giờ sao lại sợ rồi, còn có, vị đồng chí này, anh muốn động thủ liền động thủ đi, đừng để mất cơ hội!”
Rita nở nụ cười, sau đó ở bên cạnh hò hét hỗ trợ.
“Này, Rita, vừa rồi tôi cũng không như vậy với cô, câu vong ân phụ nghĩa có thể dùng trên người cô rồi đó.”
Rita nhún vai, “Không có cách nào a, tôi là lính đánh thuê, cho nên chỉ cần có thể sống sót, thế nào cũng được.”
Hứa Minh Chí gật gật đầu, “Vẫn là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, Mặc nhị thiếu, anh nói đi, anh muốn chết kiểu nào?”
Mặc Giác vẻ mặt cầu xin, hai người này rõ ràng là hợp tác với nhau!
Rita có chút đáng tiếc liếc mắt nhìn hai người một cái, dưới chân không tự chủ được lui về phía sau.
Trò nay lúc nào cũng có thể xem, nhưng bây giờ quan trọng hơn là bỏ chạy.
“Đừng nhúc nhích!”
Trong phút chốc, súng từ phía Mặc Giác lại nhắm ngay về phía cô.
Rita lập tức bất động, “Anh, anh làm gì vậy?”
Mặc Giác thu hồi bộ dáng vừa rồi, lạnh nhạt phủi phủi bụi trên người, “Tôi nói Rita này, tổ chức các người có phải đều rất ngốc không?” Vậy mà vẫn còn muốn chạy trốn dưới tình huống này?
Rita cười chói lọi, “Đây không phải ngốc, đây là khát vọng sống.”
Mặc Giác liếc mắt nhìn, nói với Hứa Minh Chí, “Tôi đưa cô ấy về trước, anh đi xem những người khác xem.”
“Được.”
Tình huống như vậy, lại xảy ra ở ba chỗ khác nhau, ở Lãnh sự quán, vừa từ bốn phía đông tây nam bắc.
Kiều mang theo Bart đi tới trước một tòa nhà lớn nhất phía đông.
“Thật là, cũng không biết lão đại nghĩ thế nào, một mình tôi có khả năng hoàn thành công việc của hai người rồi.” Bart lưng đeo balo đến bây giờ vẫn còn đang oán giận.
“Bart, anh không thích tôi?” Kiều phía sau nói một câu sâu xa.
Bart lập tức ngậm miệng, cà lăm nói: “Sao, sao có thể được! Tôi, chúng ta mau làm việc đi.”
Kiều không nói gì, đạm mạc lấy dây thừng trong balo ra, bọn họ không thể quang minh chính đại vào tòa nhà được, như vậy khả năng duy nhất là trèo vào.
Tòa nhà này tuy là ký túc xa, nhưng độ nghiêm ngặt cũng không có như toàn nhà khác, cho nên bọn họ rất nhẹ nhàng liền đi tới mái nhà.
“Bart, chỗ đó.”
Kiều quan sát địa hình phía dưới, xác định chỗ nhảy xuống.
“Được.”
Bỏ ống phóng rocket ra, nhắm đối diện, nhanh chóng bắn tới.
“Tôi đi trước.”
“Vậy anh nhanh lên.” Bart nhìn bốn phía, sợ người khác đi tới.
“Ừ.”
Cầm lấy dây buộc lên trên người, đu từ bên này sang bên kia, nhảy xuống đất.
“Kiều, Kiều?”
Bart hô hai tiếng, nhưng phía đối diện không đáp lại, không lẽ gặp chuyện không may rồi?
Trong mắt xuất hiện nghi vấn, nhưng lại lập tức biến mất, dựa theo kế hoạch của Y, không có khả năng có vấn đề.
Thôi vậy, mình cũng nên qua thôi.
Làm giống như Kiều, cột chắc dây thừng, nhanh chóng đu qua.
“Kiều, vừa rồi tôi gọi sao anh không đáp lại!” Nhìn Kiều đứng phía đối diện, Bart oán giận.
“Không được nhúc nhích!”
Ngoài miệng còn chưa trách móc xong, cũng đứng im lại.
“Anh là ai!” Tuy Bart giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ lại xuất hiện sai lầm, còn có những người này, vậy mà lại biết trước mà mai phục chờ bọn họ ở đây!
“Người bắt các người.” Liễu Uông cười hắc hắc, trong lòng hơi đắc ý chút, vẫn là đội trưởng lợi hại, đoán trước được hành động của bọn họ.
“Giờ đã ở trong tay các người, chúng tôi chấp nhận, nhưng chúng tôi chỉ có một vấn đề, sao các người biết được tin?” Kiều hoàn toàn không tin bọn họ đoán được, nguyên nhân là vì thời gian, địa điểm, phương án, những thứ này đều khó có khả năng đoán ra được.
“Vấn đề này, rất đơn giản, bên chỗ các người không phải có một cao thủ kỹ thuật sao, chúng tôi nơi này tất cả đều là cao thủ kỹ thuật.”
Ngụ ý, một cây làm chẳng nên non, bọn họ nhiều người như vậy, còn có thể không có cách nghe ra được mấy cái tin tức này sao?
“Không có khả năng! Thiết bị của chúng tôi không có khả năng bị phá!” Bart là người đầu tiên không tin lời bọn họ nói.
Liễu Uông cùng Giang Minh nhìn nhau, không nghĩ tới bọn họ lại không tin.
“Không tin thì sao, dù sao các người cũng đã ở trong tay bọn tôi, đưa đi.”
Biệt thự.
Mặc Dận đứng ở trước cửa sổ, nghe tiếng bước chân phía sau.
“Đến rồi.”
“Xem ra anh đã sớm đoán được tôi sẽ tới.”
Nhan Tử Diệp đứng cách anh không xa, nhìn chỉ có cái lưng hấp dẫn ánh mắt của Mặc Dận, ài, bảo sao Mặc Khuynh Thành thích anh ta như vậy.
“Đường đường là Y, vậy mà lại làm việc cho Quảng gia, người không biết còn tưởng anh là người nhà của Quảng gia đấy.”
Nụ cười khóe miệng Nhan Tử Diệp nhẹ đi vài phần, “Mặc Dận, không phải anh đã tra ra rồi sao? Không cần ở đây mà châm chọc khiêu khích.”
Không sai, anh ta đã sớm biết Mặc Dận điều tra mình, nhưng cũng không có ngăn cản, dù sao cũng không phải là chuyện không muốn người khác biết.
“Con riêng của Quảng gia, thủ lĩnh tổ chức Y, nhiều lần trước lợi dụng năng lực của mình để đối phó với cục cưng, anh nói xem tôi phải xử trí anh như thế nào?”
Xoay người, giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt lại thâm sâu, hiển nhiên toàn bộ đều phải tính hết lên đầu Nhan Tử Diệp.
“Anh muốn tìm cũng nên tìm đầu sỏ gây nên, nha, không phải đã tra được biệt thự của tôi rồi sao, cô ta ở bên trong, trực tiếp đến bắt lại là được.”
Mặc Dận nhìn Nhan Tử Diệp phía đối diện làm vẻ “Hoàn toàn không liên quan tới tôi”, khinh thường a một tiếng.
“Anh nói như vậy, không sợ người Quảng gia tức giận sao?”
“Mặc Dận, anh nên biết là tôi hận không thể khiến tất cả bọn họ chết đi!”
Không hề che giấu phẫn nộ của mình, hiển nhiên, chỉ có bản thân anh ta nghĩ vậy.
“A? Vậy Quảng Y thần thông quảng đại kia vì sao không tự mình ra tay?” Mượn tay Mặc gia để diệt trừ cừu hận của bản thân với Quảng gia, mưu kế này thật hay.
“Mặc Dận, anh nghĩ tôi quá lợi hại rồi, trở về Quảng gia cũng là vì mẹ của tôi, làm việc cho bọn họ là vì mẹ, nhưng có một điều, họn họ không nên động tới phần mộ của mẹ tôi!”
Mặc Dận kinh ngạc một phen, hoàn toàn không nghĩ tới người Quảng gia lại làm như vậy, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, năng lực của Nhan Tử Diệp quá mạnh mẽ, nếu không cầm cán chuôi trong tay, bọn họ cũng không dám dùng anh ta như vậy.
“Cho nên ngay tại lúc bọn họ đưa ra kế hoạch của mình, anh liền đem kế hoạch của mình dung nhập vào?”
“Không, tôi chỉ theo kế hoạch bọn họ mà làm tiếp.”
Mặc Dận nhìn anh ta không thừa nhận, cũng không thèm để ý, cầm bình trà lên tự mình rót cho anh ta chén trà.
“Y, anh không hiếu kỳ vì sao tôi biết được kế hoạch của anh sao?”
“Tôi tò mò anh liền nói cho tôi biết sao?” Nhấp một ngụm trà, bộ dáng một chút cũng không tò mò.
“Kỳ thật rất đơn giản, theo hệ thổng của anh rồi kết nôi với mạng của anh là được.”
Nói như vậy, nhưng làm thì cực kì khó, dù sao hệ thống Nhan Tử Diệp bố trí còn mới hơn so với hệ thống của Lãnh sự quán, thật sự muốn xâm nhập vào hệ thống mà không bị phát hiện, người có kỹ năng đó, khiến anh ta muốn gặp thử.
“Được rồi, uống xong trà rồi, tôi phải đi.”
“Anh mặc kệ thuộc hạ mình sao?”
Quảng Y cùng Văn Phong thật sự bị giam lỏng tại phòng đi đi lại lại, Nhan Tử Diệp xem ở đáy mắt, sau đó phân phó: “Arthur, anh sắp xếp người theo dõi bọn họ, đừng để bọn họ chạy mất.”
“Tôi hiểu.”
“Những người khác chuẩn bị thế nào rồi?”
Lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn xuyên màu rượu đỏ tươi, trong đầu anh ta lại xuất hiện bóng dáng của Mặc Khuynh Thành, cũng không biết hiện tại cô ở chỗ Giản thế nào rồi, sau đó lại cười, khẳng định cô ở đó còn tốt hơn ở trong này, không nhìn thấy anh, Giản cũng sẽ không ép buộc gì cô, nhất định là rất thoải mái...
“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ đều đã theo lời thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ.” Arthur vẻ mặt nghiêm túc, anh ta biết nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cũng biết bây giờ, trước mắt cho dù là người này đã giải thoát rồi, suy nghĩ rồi nói: “Y, anh thật sự yên tâm để Mặc tiểu thư ở chỗ Giản?”
“Thế nào, anh không tin tính tình của Giản?” Tùy ý hỏi.
“Tôi tin tính tình anh ta, nhưng mà anh cũng biết, Mặc tiểu thư không cam lòng bị bắt, cô ấy nhất định sẽ nghĩ mọi cách để truyền tin tức ra ngoài, cho đến líc này, Giản còn có thể không khốn đồn vì cô ấy?” Chính là vậy, nếu như thực sự cầu cứu thành công, như vậy tổn thất của Giản sau này sẽ phải trả lại gấp bội.
“Sẽ không, tôi đã để lại một người rồi.”
Điểm ấy anh ta đã nghĩ đến, huống hồ anh ta đã cho Giản lợi ích lớn như vậy, ít nhất Giản sẽ không để cho Mặc Khuynh Thành thành công.
“Mặc gia bên kia thế nào...”
“Mặc gia không có phản ứng gì.”
“Nhưng mà....” Nhưng mà không phải là Mặc Khuynh Thành đang ở trong tay bọn họ sao, chẳng lẽ Mặc gia thực sự không sợ?
“Mặc gia không hổ là Mặc gia.” Bọn họ không phải không cần, mà là đã đoán được mục đích của anh ta, cho nên mới không có phản ứng gì.
Nhan Tử Diệp thật sự thưởng thức người Mặc gia, đương nhiên, nếu là bên trong không có Mặc Dận kia sẽ càng tốt.
“Vậy Y, chúng ta có cần phái người tới không?” Arthur cũng không nói tiếp, chỉ là dơ tay làm động tác cắt ngang cổ.
“Không cần, các người không phải đối thủ của anh ta, chỉ cần phòng ngừa anh ta không nhúng tay vào là được.” Tuy khả năng không tính là lớn, cho nên cũng không hi vọng quá lớn.
“Thôi, vẫn là để tôi tự mình ra tay đi.”
Những người này không ai có thể ngăn Mặc Dận lại, huống hồ còn có Mặc Giác ở trong này, nghĩ đến cũng chỉ có tự anh ta ra tay mới có thể ngăn cản được một lát.
“Y, anh muốn đích thân ra tay?”
Arthur cực kì giật mình, từ khi làm nhiệm vụ đầu tiên anh ta không ra tay, sau đó cũng chỉ giúp bọn họ lên kế hoạch, nhưng mà lần này lại muốn đích thân ra tay, Mặc Dận thật sự lợi hại như lời anh ta nói sao?
“Thế nào? Anh nghi ngờ năng lực của tôi?” Nhan Tử Diệp quay đầu nhìn về phía Arthur, trong mắt thâm sâu không thấy đáy.
“Không, đương nhiên không phải, năng lực của anh chúng tôi đều biết rõ, nhưng mà tôi không hiểu, Mặc Dận thật sự lợi hại như vậy sao?” Anh ta không dám giấu diếm, đối mặt với một bác sĩ tâm lý, giấu diếm chính là chuyện nực cười nhất.
“Anh ta sao, tôi ngược lại không biết năng lực của tôi đặt trên người anh ta có tác dụng không đâu.”
Nói tới, mỗi người tâm lý đều có nhược điểm, mà chỉ cần có nhược điểm, bác sĩ tâm lý liền có thể công phá cũng có thể dùng thuật thôi miên, nhưng điểm này đối với Mặc Dận quả thật là không tác dụng, không sai, anh ta có nhược điểm, bản thân anh cũng biết đó là Mặc Khuynh Thành, vậy thì đã thế nào, từ chỗ Mặc Khuynh Thành cũng nhìn ra được mỗi người Mặc gia tố chất rất cao.
Arthur không biết liền thôi, Nhan Tử Diệp đã nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có chút lo lắng, “Năng lực của anh nếu còn vô dụng với anh ta, không phải là quá nguy hiểm sao.”
“Không ngại, anh ta tạm thời không dám đụng tới tôi, huống hồ...”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt liền thâm trầm.
Arthur nghe anh ta không tiếp tục nói tiếp, cũng không tiện hỏi nhiều, tín nhiệm nhiều năm cũng đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của anh ta.
Ngày mới, mặt trời vừa mới đi lên, nước M lại phải nghênh đón trận đối kháng lớn nhất từ trước tới này.
Trước cửa Lãnh sự quán, một bóng dáng tránh né tất cả camera, nhanh chóng ẩn núp, đó chính là Rita.
Cẩn thận quan sát bốn phía, lại nhìn thiết bị trên tay, trang bị bom.
Hoàn thành!
Mặt nạ quỷ đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, đáng tiếc một giây sau liền bị một khẩu súng chặn ngay ót mình.
“Không được nhúc nhích!”
Rita vốn là sửng sốt, sau đó vẫn từ từ xoay người lại.
“Chậc, anh không biết chĩa súng vào nữ sĩ, là hành vị cực kì thất lễ không?”
Mặc Giác lạnh lùng nhìn cô, chỉ vào cô, “Thật xin lỗi, ở trong mắt tôi, chỉ có ba người phụ nữ ở nhà tôi mới tính là nữ sĩ.”
Rita buồn rầu lắc lắc đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ, lại đụng phải một người dầu muối không ăn.”
“Ai dám thả lỏng cảnh giác với người của tổ chức chứ? Đừng nghĩ có thể đào thoát, vô dụng thôi.” Nếu là có thể, anh hận không thể giết chết cô ngay bây giờ, nếu không vì tổ chức này, em gái làm sao có thể bị bắt đi, bọn họ làm sao thể bị quản chế ở đây.
Rita giơ hai tay lên, “Anh xem, tôi đã đầu hàng rồi, huống hồ anh đối với tôi như vậy không đúng, thời điểm ở biệt thự tôi đối xử với em gái anh rất tốt đó.”
Mặc Giác gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, giống như đang xác định lời nói của cô đâu là thật đâu là giả vậy.
“Anh đừng như vậy, nói trắng ra, chúng tôi đều là người kiếm ăn, huống hồ tôi rất thích em gái anh.”
“Cảm ơn cô chiếu cố em gái tôi.” Nhưng mà, súng trên tay vẫn không bỏ xuống.
Rita cười không lên tiếng, cực kỳ nhu thuận giơ tay lên, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn.
“Không cần khách khí, nhưng mà không phải là bây giờ anh nên làm gì đó để cảm ơn tôi sao?”
“Xoàn xoạt.”
Súng trên tay xoay tròn một vòng rồi cắm vào bao súng bên hông, cũng lấy còng tay từ trong túi áo ra.
“Không thể nào, anh vậy mà muốn bắt tôi?”
Vốn tưởng rằng lời nói vừa rồi của mình vừa rồi ít nhất có thể để cho mình không bị thương, nhưng mà cô cũng không muốn bị còng tay đâu!
“Nghe nói người tổ chức cô đều rất giảo hoạt, đương nhiên, tôi cảm thấy không nên tính Bonnie ở tầng hầm đâu.”
Lần này, Rita lại càng kinh ngạc, anh ta vậy mà biết Bonnie là người của bọn họ, mở miệng nói, “Anh đừng đem người như vậy tính là người của tổ chức, quả thực chính là hạ nhục chúng tôi.”
“Tôi cũng hiểu, nếu không tôi đem các người nhốt cùng một chỗ? Cô cảm thấy chủ ý này thế nào?”
“Không thế nào cả.”
Mắt thấy còng tay đã đến cổ tay mình, cô lập tực liền xoay tròn một vòng tại chỗ, tránh thoát khỏi còng tay của Mặc Giác.
“Lạch cạch.”
Hai mắt Rita mở to nhìn còng tay trên cổ tay, “Làm sao có thể!”
Sau đó liền nghe giọng điều đáng đánh đòn của Mặc Giác, “Tôi biết các người rất giảo hoạt mà, may mà đã đề phòng, thế nào, hiện tại liền ngoan ngoãn đồng ý trở về với tôi đi?”
“Mặc nhị thiếu, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với anh thôi, anh đừng còng tôi như vậy, rất khó coi.” Rita quyết định dùng mềm.
Mặc Giác cực kì bình tĩnh đưa còng tay còn lại còng vào tay mình, “Không khó coi, tôi cũng còng cùng cô đó thôi?”
Rita: “...” Dù là cô có nói nhiều hơn nữa cũng không ngăn lại được hành động của anh.
“Đích.”
“Đồng hồ của cô kêu rồi.”
Lúc này, còng bắt đầu kêu lên một tiếng rất nhỏ, Mặc Giác thuận thế đi qua nhìn, nước sơn đen bóng, bóng loáng như mặt đường, nhưng đồng hồ gì lại kêu vào lúc này, không lẽ...
Rita bỗng nhiên lấy tay che đồng hồ lại, “Thế nào, Mặc nhị thiểu nhìn trúng đồng hồ của tôi rồi hả?”
“Cực kỳ kỳ lạ, không biết cô mua ở đâu?” Trong giọng nói, không rõ hàm xúc.
“Đây chính là mua không được, nhưng mà, Mặc nhị thiếu, tôi chơi với anh lâu như vậy rồi, cũng nên đi.”
Mặc Giác thầm nghĩ một tiếng không xong, liền cảm giác trên tay vang lên tiếng “răng rắc”, đang muốn lấy tay bắt lấy Rita, phía sau lại vang lên tiếng nổ không ngừng.
“Mặc nhị thiếu, chạy mau!”
Nói xong câu đó, Rita không chút do dự chạy ra khỏi Lãnh sự quán.
Chết tiệt!
Mặc Giác bịt miệng bịt mũi, cảm thấy mùi trong không khí, khóe mắt hơi khép lại, vậy mà lại là bom cay!
Bất chấp nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Rita chạy ra trước một bước vỗ vỗ hai tay, hơi hơi thở nhẹ ra, “Không nghĩ tới còn có người chờ sẵn ở đây, may mà mình thông minh, nếu không thì thật sự bị bắt lại rồi.”
“Vậy hiện tại cô cũng hiểu được có thể chạy được hả?” Phía sau, vang lên một giọng nam.
Khéo miệng Rita cứng đờ, quay đầu nhìn một người dựa ở trên xe, trên vai đeo một khẩu súng tiểu liên.
“A, ha ha, tôi chưa từng nghĩ tới chạy trốn nha.”
“Vậy sao?” Hứa Minh Chí hoàn toàn không tin cong miệng, sau đó nhìn Mặc Giác mặt mày xám tro, không kìm nén được châm chọc, “A, Mặc nhị thiếu của chúng ta bị một cô gái làm cho chật vật như vậy, chậc chậc, xem ra vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân rồi!”
Mặc Giác tiện tay lau mặt, vừa định trả lời lại, sau đó lại vừa cười hai tay vừa ôm ngực, “Tôi đây ít nhất còn có mỹ nhân, Hứa Minh Chí, anh đó, mỹ nhân của anh khi nào thì xuất hiện vậy?”
Khóe miệng Hứa Minh Chí giật giật, người này rõ ràng là uy hiếp anh rồi! Đối với một người quân nhân huấn luyện là nhiệm vụ hàng đầu, làm sao có thời gian ở chung với mỹ nhân chứ!
“Hừ, trở về tôi liền nói với đội trưởng, nói anh bắt nạt tôi.”
Dát?
MD!
Anh ta vậy mà lại giống như con gái đi tố cáo!
Nhưng trong lòng Mặc Giác cũng biết rõ, nếu như thực để cho anh ta tố cáo, mình khẳng định chịu không nổi rồi, huống hồ hôm nay lại gặp chuyện mất mặt như vậy, truyền ra ngoài anh đây còn uy tín sao?
“Anh làm sao lại giống đàn bà đi tố cáo vậy! Coi như quên đi, mỹ nhân gì gì đó cũng bỏ qua đi, hiện tại đang lưu hành nam nam mới là chân ái đó, tôi nghĩ như thế, liền cảm thấy hứng thú không ít.”
“Lạch cạch.”
Súng ở trên vai trực tiếp rơi xuống đất.
Hứa Minh Chí hoàn toàn không thể tưởng được Mặc Giác lại có thể nói ra lời như vậy, mặt liền đỏ lên, tay run rẩy chỉ vào mặt anh, “Mặc nhị thiếu, đồ lưu manh!”
Lưu manh?
Mặc Giác chỉ chỉ vào mình, anh làm gì anh ta rồi sao?
“Hứa Minh Chí đồng chí, tuy tôi biết tôi phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể cùng với anh.” Biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
Rita không còn đường chạy trực tiếp cười lên tiếng.
“Ha ha ha.”
Ôm bụng cười, khuôn mặt dưới mặt nạ trực tiếp nhăn lên.
Quả thực buồn cười! Nam nam mới là chân ái, lời này thật có lý, đáng tiếc Mặc Giác thật là nam thẳng!
Hứa Minh Chí phản ứng một hồi lâu mới hiểu ý của anh nói, tức giận cầm lấy súng nhắm ngay vào Mặc Giác, “Mặc Giác, lão tử liều mạng với anh!”
Mặc Giác cũng biết đùa quá trớn rồi, vội vàng phất tay, “Khụ khụ, anh, anh bĩnh tĩnh chút, tôi biết anh không có cảm giác với tôi, nhưng tôi cũng nói không có sai đâu, vốn là không thể bên nhau mà, anh đừng kích động, súng không có mắt đâu.”
“Ài, Mặc nhị thiếu, không phải vừa rồi anh rất uy phong sao, giờ sao lại sợ rồi, còn có, vị đồng chí này, anh muốn động thủ liền động thủ đi, đừng để mất cơ hội!”
Rita nở nụ cười, sau đó ở bên cạnh hò hét hỗ trợ.
“Này, Rita, vừa rồi tôi cũng không như vậy với cô, câu vong ân phụ nghĩa có thể dùng trên người cô rồi đó.”
Rita nhún vai, “Không có cách nào a, tôi là lính đánh thuê, cho nên chỉ cần có thể sống sót, thế nào cũng được.”
Hứa Minh Chí gật gật đầu, “Vẫn là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, Mặc nhị thiếu, anh nói đi, anh muốn chết kiểu nào?”
Mặc Giác vẻ mặt cầu xin, hai người này rõ ràng là hợp tác với nhau!
Rita có chút đáng tiếc liếc mắt nhìn hai người một cái, dưới chân không tự chủ được lui về phía sau.
Trò nay lúc nào cũng có thể xem, nhưng bây giờ quan trọng hơn là bỏ chạy.
“Đừng nhúc nhích!”
Trong phút chốc, súng từ phía Mặc Giác lại nhắm ngay về phía cô.
Rita lập tức bất động, “Anh, anh làm gì vậy?”
Mặc Giác thu hồi bộ dáng vừa rồi, lạnh nhạt phủi phủi bụi trên người, “Tôi nói Rita này, tổ chức các người có phải đều rất ngốc không?” Vậy mà vẫn còn muốn chạy trốn dưới tình huống này?
Rita cười chói lọi, “Đây không phải ngốc, đây là khát vọng sống.”
Mặc Giác liếc mắt nhìn, nói với Hứa Minh Chí, “Tôi đưa cô ấy về trước, anh đi xem những người khác xem.”
“Được.”
Tình huống như vậy, lại xảy ra ở ba chỗ khác nhau, ở Lãnh sự quán, vừa từ bốn phía đông tây nam bắc.
Kiều mang theo Bart đi tới trước một tòa nhà lớn nhất phía đông.
“Thật là, cũng không biết lão đại nghĩ thế nào, một mình tôi có khả năng hoàn thành công việc của hai người rồi.” Bart lưng đeo balo đến bây giờ vẫn còn đang oán giận.
“Bart, anh không thích tôi?” Kiều phía sau nói một câu sâu xa.
Bart lập tức ngậm miệng, cà lăm nói: “Sao, sao có thể được! Tôi, chúng ta mau làm việc đi.”
Kiều không nói gì, đạm mạc lấy dây thừng trong balo ra, bọn họ không thể quang minh chính đại vào tòa nhà được, như vậy khả năng duy nhất là trèo vào.
Tòa nhà này tuy là ký túc xa, nhưng độ nghiêm ngặt cũng không có như toàn nhà khác, cho nên bọn họ rất nhẹ nhàng liền đi tới mái nhà.
“Bart, chỗ đó.”
Kiều quan sát địa hình phía dưới, xác định chỗ nhảy xuống.
“Được.”
Bỏ ống phóng rocket ra, nhắm đối diện, nhanh chóng bắn tới.
“Tôi đi trước.”
“Vậy anh nhanh lên.” Bart nhìn bốn phía, sợ người khác đi tới.
“Ừ.”
Cầm lấy dây buộc lên trên người, đu từ bên này sang bên kia, nhảy xuống đất.
“Kiều, Kiều?”
Bart hô hai tiếng, nhưng phía đối diện không đáp lại, không lẽ gặp chuyện không may rồi?
Trong mắt xuất hiện nghi vấn, nhưng lại lập tức biến mất, dựa theo kế hoạch của Y, không có khả năng có vấn đề.
Thôi vậy, mình cũng nên qua thôi.
Làm giống như Kiều, cột chắc dây thừng, nhanh chóng đu qua.
“Kiều, vừa rồi tôi gọi sao anh không đáp lại!” Nhìn Kiều đứng phía đối diện, Bart oán giận.
“Không được nhúc nhích!”
Ngoài miệng còn chưa trách móc xong, cũng đứng im lại.
“Anh là ai!” Tuy Bart giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ lại xuất hiện sai lầm, còn có những người này, vậy mà lại biết trước mà mai phục chờ bọn họ ở đây!
“Người bắt các người.” Liễu Uông cười hắc hắc, trong lòng hơi đắc ý chút, vẫn là đội trưởng lợi hại, đoán trước được hành động của bọn họ.
“Giờ đã ở trong tay các người, chúng tôi chấp nhận, nhưng chúng tôi chỉ có một vấn đề, sao các người biết được tin?” Kiều hoàn toàn không tin bọn họ đoán được, nguyên nhân là vì thời gian, địa điểm, phương án, những thứ này đều khó có khả năng đoán ra được.
“Vấn đề này, rất đơn giản, bên chỗ các người không phải có một cao thủ kỹ thuật sao, chúng tôi nơi này tất cả đều là cao thủ kỹ thuật.”
Ngụ ý, một cây làm chẳng nên non, bọn họ nhiều người như vậy, còn có thể không có cách nghe ra được mấy cái tin tức này sao?
“Không có khả năng! Thiết bị của chúng tôi không có khả năng bị phá!” Bart là người đầu tiên không tin lời bọn họ nói.
Liễu Uông cùng Giang Minh nhìn nhau, không nghĩ tới bọn họ lại không tin.
“Không tin thì sao, dù sao các người cũng đã ở trong tay bọn tôi, đưa đi.”
Biệt thự.
Mặc Dận đứng ở trước cửa sổ, nghe tiếng bước chân phía sau.
“Đến rồi.”
“Xem ra anh đã sớm đoán được tôi sẽ tới.”
Nhan Tử Diệp đứng cách anh không xa, nhìn chỉ có cái lưng hấp dẫn ánh mắt của Mặc Dận, ài, bảo sao Mặc Khuynh Thành thích anh ta như vậy.
“Đường đường là Y, vậy mà lại làm việc cho Quảng gia, người không biết còn tưởng anh là người nhà của Quảng gia đấy.”
Nụ cười khóe miệng Nhan Tử Diệp nhẹ đi vài phần, “Mặc Dận, không phải anh đã tra ra rồi sao? Không cần ở đây mà châm chọc khiêu khích.”
Không sai, anh ta đã sớm biết Mặc Dận điều tra mình, nhưng cũng không có ngăn cản, dù sao cũng không phải là chuyện không muốn người khác biết.
“Con riêng của Quảng gia, thủ lĩnh tổ chức Y, nhiều lần trước lợi dụng năng lực của mình để đối phó với cục cưng, anh nói xem tôi phải xử trí anh như thế nào?”
Xoay người, giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt lại thâm sâu, hiển nhiên toàn bộ đều phải tính hết lên đầu Nhan Tử Diệp.
“Anh muốn tìm cũng nên tìm đầu sỏ gây nên, nha, không phải đã tra được biệt thự của tôi rồi sao, cô ta ở bên trong, trực tiếp đến bắt lại là được.”
Mặc Dận nhìn Nhan Tử Diệp phía đối diện làm vẻ “Hoàn toàn không liên quan tới tôi”, khinh thường a một tiếng.
“Anh nói như vậy, không sợ người Quảng gia tức giận sao?”
“Mặc Dận, anh nên biết là tôi hận không thể khiến tất cả bọn họ chết đi!”
Không hề che giấu phẫn nộ của mình, hiển nhiên, chỉ có bản thân anh ta nghĩ vậy.
“A? Vậy Quảng Y thần thông quảng đại kia vì sao không tự mình ra tay?” Mượn tay Mặc gia để diệt trừ cừu hận của bản thân với Quảng gia, mưu kế này thật hay.
“Mặc Dận, anh nghĩ tôi quá lợi hại rồi, trở về Quảng gia cũng là vì mẹ của tôi, làm việc cho bọn họ là vì mẹ, nhưng có một điều, họn họ không nên động tới phần mộ của mẹ tôi!”
Mặc Dận kinh ngạc một phen, hoàn toàn không nghĩ tới người Quảng gia lại làm như vậy, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, năng lực của Nhan Tử Diệp quá mạnh mẽ, nếu không cầm cán chuôi trong tay, bọn họ cũng không dám dùng anh ta như vậy.
“Cho nên ngay tại lúc bọn họ đưa ra kế hoạch của mình, anh liền đem kế hoạch của mình dung nhập vào?”
“Không, tôi chỉ theo kế hoạch bọn họ mà làm tiếp.”
Mặc Dận nhìn anh ta không thừa nhận, cũng không thèm để ý, cầm bình trà lên tự mình rót cho anh ta chén trà.
“Y, anh không hiếu kỳ vì sao tôi biết được kế hoạch của anh sao?”
“Tôi tò mò anh liền nói cho tôi biết sao?” Nhấp một ngụm trà, bộ dáng một chút cũng không tò mò.
“Kỳ thật rất đơn giản, theo hệ thổng của anh rồi kết nôi với mạng của anh là được.”
Nói như vậy, nhưng làm thì cực kì khó, dù sao hệ thống Nhan Tử Diệp bố trí còn mới hơn so với hệ thống của Lãnh sự quán, thật sự muốn xâm nhập vào hệ thống mà không bị phát hiện, người có kỹ năng đó, khiến anh ta muốn gặp thử.
“Được rồi, uống xong trà rồi, tôi phải đi.”
“Anh mặc kệ thuộc hạ mình sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook