Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 66: Nhà tranh xa hoa

Edit: windy

“Ai ôi, xú nha đầu sao lại dễ dàng liền hoàn thành nhiệm vụ như vậy.”

Phương Hoành Nham nhìn thời gian còn không quá nửa tiếng, Mặc Khuynh Thành liền hoàn thành nhiệm vụ, một chút cũng không khó khăn, không được, ông muốn có cách khác.

“Cho cô ấy nhiệm vụ bí mật.”

Đang nghĩ ngợi, chờ một lúc phái người đi chỗ nào giao nhiệm vụ cho Mặc Khuynh Thành, nhận nhiệm vụ bí mật.

“MD!”

Cô nháy mắt quay đầu, nhìn nhiệm vụ, kinh ngạc đã lâu, qua một lúc mới phản ứng kịp.

Vận khí mình tốt liền trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ, động tác bên trong cũng là căn cứ theo yêu cầu mà làm, bây giờ sao lại còn có nhiệm vụ biến thái như vậy?

Thu hồi nhiệm vụ, đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, anh Hạ, giờ anh đang ở đâu, em tìm anh.”

“Được, em lập tức tới.”

Nếu là nhiệm vụ, cho dù biến thái, cũng phải hoàn thành, cô không muốn làm người đứng cuối.

“Khuynh Thành, chỗ này!”

Một lúc sau, cô rốt cục cũng nhìn thấy Hạ Nhàn.

“Anh Hạ, nhiệm vụ anh hoàn thành thế nào rồi?”

“Anh là ai, nhanh, nhưng mà.” Anh nhìn Mặc Khuynh Thành toàn thân mặc đồ hoạt hình, “Em sẽ không mặc cái này đi tìm người khắp nơi chứ?”

“Đúng vậy.”

“Chậc chậc, sao anh không ngờ a.” Anh ta rút cái mũ đi, “Cái này cho anh mượn dùng đi.”

“Không được, trừ phi anh giúp em một việc!”

Mặc Khuynh Thành vội vàng đoạt lại, đội lại, đề xuất yêu cầu.

Hạ Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra em tìm anh là vì cái này, Khuynh Thành, em khiến anh quá thất vọng rồi!”

Cô không nói gì cả.

Hạ Nhàn thấy cô như vậy, cũng thu hồi biểu tình thương tâm lại, nhận mệnh: “Nói đi, yêu cầu gì?”

“Cho em ảnh chụp.” Cô quơ quơ camera trong tay, cũng không sợ anh đoán được cái gì.

“Hóa ra là muốn chụp ảnh với anh sao, sao không nói sớm, anh biết em thích anh rồi, đừng nói ảnh chụp, muốn thế nào anh đây cũng thỏa mãn em.”

Y!

Mặc Khuynh Thành vội vàng lui về sau mấy bước, không chút nào che dấu ghê tởm của mình.

“Anh Hạ, em đột nhiên cảm thấy nên là bảo anh Tỉnh tới.”

Hạ Nhàn vốn đang bày ra bộ dáng soái ca, lập tức lộ nguyên hình, “Em gọi anh ta tới làm gì, tên kia nội tâm xấu xa lắm!”

Cô vung vung camera, nghiêng đầu suy nghĩ, “Anh Hạ, sao em lại cảm thấy nội tâm anh cũng rất xấu xa.”

Hạ Nhàn lau mồ hôi trên trán, “Anh với anh ta sao giống nhau được, đều nói đàn ông không xấu phụ nữ không thích, anh là đối tượng phụ nữ thích, anh ta là đối tượng phụ nữ ghét bỏ!”

“A..., tôi ngược lại không biết, trong mắt Tiểu Hạ Nhàn, tôi còn là đối tượng cậu thích đấy.”

Hạ Nhàn ban đầu chảnh chọe trực tiếp giậm chân, “Tỉnh Triết, có phải anh theo dõi tôi hay không!”

“Oa? Mọi người có nghe thấy ai đang gọi Tỉnh đại ảnh đế không?”

“Có a có a, mà còn là giọng nói rất quen thuộc, hình như là...”

“Hạ Nhàn.” Hai chữ, từ môi hồng nhuận của Tỉnh Triết phun ra.

“Đúng, Hạ đại ca vương!”

“A a a!”

“Tách tách tách.”

Không đợi Hạ Nhàn phản ứng kịp, bản thân cùng với Tỉnh Triết đã bị bao vây lại.

“Tỉnh đại ảnh đế, tôi rất thích phim anh đóng, có thể ký tên cho tôi hay không!”

“Hạ đại ca vương, anh cùng với Tỉnh đại ảnh đế hợp phách <Ma kiếm truyền kỳ> tôi một mực theo đuổi!”

“Tôi cũng vậy, hai người thật sự rất đẹp trai a, đứng chung một chỗ cũng thấy rất hài hòa.”

“Đúng vậy, nếu không phải hai người đều là đàn ông, tôi nhất định sẽ cho rằng hai người là một CP xứng nhất trên đời này!”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy!”

“Đồng cảm thấy được +1”

“+2”

“+ dãy số chứng minh thư...”

Hạ Nhàn hung hăng trừng mắt nhìn Tỉnh Tiết cười tít mắt bên cạnh, không chút lưu tình nào vươn khửu tay va chạm vào cơ bụng của anh.

Đều tại cái người kia, nếu không làm sao anh có thể bị nhận ra được, nhiệm vụ thất bại, chẳng lẽ đêm nay mình phải ở ngoài đường thật?

Không được, nếu là vậy, Tỉnh Triết đáng ghét cũng phải bồi anh!

Tuy Tỉnh Triết cười tít mắt nhìn mọi người, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người anh ta, nhất là sắc mặt không ngừng biến hóa, không cần đoán cũng biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, muốn để cho anh cùng bị phạt sao, không trả giá chút thì sao được.

“A!”

Tỉnh Triết vươn cánh tay dài ra, đem Hạ Nhàn kéo vào trong lòng.

“Tỉnh Triết, anh làm gì vậy!”

“Đừng nhúc nhích.”

Bởi vì chiều cao, Tỉnh Triết cúi đầu là có thể đụng tới lỗ tai Hạ Nhàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn vành tai xinh xắn, hầu kết không khỏi di động lên xuống, “Hạ Nhàn, fan yêu cầu muốn thỏa mãn.”

Hạ Nhàn nhìn chung quanh mọi người lộ lên ánh sáng, cố nén không thoải mái trong lòng, ngoài miệng cảnh cáo, “Tôi nói cho anh biết, này là vì bọn họ, nếu là anh dám ăn đậu hũ của tôi, xem tôi có đánh chết anh không.”

Tỉnh Triết hô a một tiếng, khí tức ôn nhu gợi lên tóc gáy cực nhỏ trên tai Hạ Nhàn, cũng khiến cho thân thể anh ta run lên.

“Đại nam nhân có thể nói chuyện hẳn hoi hay không, qua một bên đi.”

Tỉnh Triết nhìn vành tai từ từ nhuộm hồng, ý cười đáy mắt càng đậm, ngoan ngoãn đứng vứng.

Một vừa hai phải, nếu không thì vật nhỏ sẽ bị dọa chạy mất. (Bé edit thích điều này hihi.)

Bên này, Mặc Khuynh Thành nhân cơ hội chạy thoát, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đối với camera đắc ý.

“Thành công!”

Bộ dáng đắc ý kia, Phương Hoành Nham nhìn thấy cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Tiểu Lâm, để cậu đi theo Khuynh Thành, thật sự là khổ cậu rồi.”

Cũng không phải khổ, chạy đông chạy tây, ai còn so được với cô.

Tiểu Lâm mang theo tai nghe nhìn Mặc Khuynh Thành chạy về phía mục đích kế tiếp, trong lòng đồng ý với lời đạo diễn Phương, hơn nữa nghĩ lại sau này trở về, có nên gia tăng rèn luyện hay không.

Mặc Khuynh Thành lần này tìm hai người Kiều Vĩnh Minh và Liêu Hề, nếu đoán không sai thì, bọn họ chắc sẽ ở cùng một chỗ.

“Tới đây, mau tới đây, khai trương bán đại hạ giá, chỉ cần chụp ảnh lưu niệm cùng bọn tôi, là có thể lấy được món quà miễn phí!”

Giọng nói quen thuộc từ bên trái phía trước truyền ra, Mặc Khuynh Thành nhìn hai người trong trang phục hề, một người ôm đứa trẻ chụp ảnh, một người lại điên cuồng hét lên.

“Kiều Vĩnh Minh?”

“Kiều Vĩnh Minh là ai?”

Kiều Vĩnh Minh cơ trí hỏi lại, đang lúc quay đầu nhìn thấy trò đùa dai của Mặc Khuynh Thành thành công, cười nói: “Hóa ra là Khuynh Thành, em làm anh sợ muốn chết, thế nào, em có muốn cùng bọn anh hay không, bọn anh sắp hoàn thành rồi.”

“Không cần, em đã hoàn thành rồi.”

Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, nhìn phương pháp này so với mình còn hay hơn, không thể không bội phục đầu não của Kiều Vĩnh Minh, ý đồ xấu chính là nhiều.

“Em đã hoàn thành rồi hả? Thật nhanh nha, không được, Liêu Hề, chúng ta phải cố lên, tới đây mau tới đây, khai trương bán đại hạ giá, các cô dì chú bác...”

Mặc Khuynh Thành đứng ở trước mặt bọn họ, tùy ý mở camera, “Nhìn máy ảnh.”

Hai người đều là người quen thuộc camera, nháy mắt lộ ra hàm răng trắng bóc, bày ra tư thế hoàn mỹ nhất.

“Được rồi, hoàn thành, hai anh tiếp tục cố lên, em đi tìm những người khác đây.”

“Này, em đừng đi, chờ bọn anh đi cùng!”

Kiều Vĩnh Minh nhìn Mặc Khuynh Thành đầu không quay lại, nho nhỏ nói thầm, “Có phải cô ấy có nhiệm vụ khác không?”

“Nhiệm vụ bí mật.” Liêu Hề mỗi lần mở miệng đều là nội dung trọng yếu.

“Đúng vậy...! Đạo diễn Phương nói còn có nhiệm vụ bí mật, Liêu hề, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy cũng có nhiệm vụ bí mật, chậc chậc chậc, thật muốn biết nhiệm vụ bí mật của chúng ta có giống với Khuynh Thành không nhỉ.”

“Sẽ không.” Nhiệm vụ bí mật nếu là giống nhau, sao còn gọi là nhiệm vụ bí mật được?

“Cũng đúng, rất chờ mong nha.”

“Hoàn thành trước đã.”

“Được.”

Thực nhẹ nhàng lấy được ảnh chụp bốn người Mặc Khuynh Thành chậm rãi tiêu sái trên ngã tư đường, nào thế nào để lấy được ảnh chụp năm người khác, Kỳ Bảo Sơn với Tống Dương dễ dàng, nhưng ba người khác lại không dễ ở chung, ài...

“Nha...”

Cô trực tiếp dừng bước lại, nhìn Khưu Khả Văn ngồi dưới đất, này có tính là miếng thịt trời cho không?

“Chị Khả Văn, chị sao vậy, có bị đau chỗ nào không?”

Cô một bộ quan tâm thuần khiết, cho dù Khưu Khả Văn trước có chán ghét cô như thế nào đi nữa, thái độ cũng không tự giác mà tốt lên.

“Không có việc gì, chỉ là chân có chút đau thôi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn cổ chân dưới ống quần đỏ, có chút hồng, khả năng bị trật rồi.

“Chị Khả Văn, em đỡ chị tới chỗ nghỉ ngơi nhé.”

“Làm phiền em rồi.” Kỳ thật Mặc Khuynh Thành cũng không chán ghét như thế.

Tại quán cà phê, Mặc Khuynh Thành cầm một cụ đá đưa cho cô ta, “Chị Khả Văn, chị trườm lên một lát, sẽ thoải mái hơn.”

“Cảm ơn.”

Mặc Khuynh Thành còn nói: “Chị Khả Văn, người yêu chị đâu, sao anh ấy không có ở bên cạnh chị?” Cô như là hoàn toàn quên mất trước khi rời đi hai người có cãi nhau.

Trên mặt Khưu Khả Văn một mảnh ảm đạm, giống như ấm ức giống như nén giận, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng, vô thanh rơi xuống.

“Chị Khả Văn, chị đừng khóc, nếu anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng.” Mặc dù cô nói như vậy, lại không có tí ti suy nghĩ muốn lau nước mắt đi.

“Nhưng là đó là lần đầu tiên anh ấy không dỗ chị!” Cô ta ngẩng đầu, lên án nhìn Mặc Khuynh Thành, giống như cô ấy chính là Ninh Ngọc Giang kẻ bạc tình kia.

Tiểu Lâm quay phim nhịn không được run lên, lại nhìn khuôn mặt Mặc Khuynh Thành che đi một phần không hề thay đổi, trong lòng yên lặng bội phục, không hổ là diễn viên, vậy mà có thể nhịn được.

“Chị Khả Văn, đàn ông ở bên ngoài, trọng sĩ diện, chị xem ở đây có nhiều nhân viên công tác như vậy, chị cứ không nể mặt anh ấy như vậy, anh ấy đương nhiên sẽ tức giận, chị Khả Văn, nghe em nói một câu, tìm anh ấy làm nũng một chút, anh ấy nhất định sẽ mềm lòng.”

Mặc Khuynh Thành an ủi, trong lòng lại có bộ dạng giống như Tiểu Lâm bội phục mình, cô cũng bội phục mình, về mặt phân tích tình cảm của mình, lại vẫn kiên nhẫn theo cô ta, thật khó được.

“Thực là thế này sao?” Khưu Khả Văn quen tùy hứng, chưa từng nghĩ tới cảm giác của Ninh Ngọc Giang.

“Đúng vậy, chị yên tâm, em đã gọi điện cho anh ấy rồi, anh ấy biết chị bị thương, nhất định sẽ chạy tới rất nhanh.”

“Leng keng...”

Vừa dứt lời, cửa tiệm liền bị đẩy ra.

Ninh Ngọc Giang thở hồng hộc, toàn thân đầy mồ hôi bước nhanh về phía trước, “Khả Văn, em không có chuyện gì chứ, bị thương chỗ nào, để anh xem!”

Khưu Khả Văn ban đầu đã bị một câu khuyên bảo của Mặc Khuynh Thành làm dao động, hiện tại nhìn đến anh như vậy, có ấm ức bao nhiêu liền hóa thành nhu tình.

“Anh Ngọc Giang, thực xin lỗi, đều là người ta không tốt, anh Ngọc Giang, anh tha thứ cho em có được hay không?”

Ninh Ngọc Giang lần đầu tiên nhìn thấy cô ta như vậy, mềm lòng hóa thành nhu tình, “Khả Văn, không phải em sai, là anh không tốt, cho anh xem vết thương của em đi.”

“Này...”

Ninh Ngọc Giang nghe được giọng cô ta theo bản năng, tay cầm mắt cá chân của cô ta lên càng thêm nhẹ đi vài phần.

“Không có chuyện gì, chỉ là hơi trật thôi, nghỉ ngơi một đêm là tốt thôi.”

Anh ta nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi hướng đối diện, cảm tạ: “Khuynh Thành, thật sự cảm ơn em.”

“Không có chuyện gì, nhiệm vụ của hai người hoàn thành chưa, nếu không thì cần phải nhanh chóng nên.”

Ninh Ngọc Giang cũng không muốn gặp hậu quả không hoàn thành nhiệm vụ, lại nhìn về phía Khưu Khả Văn ở trong lồng ngực mình.

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Nếu không anh cõng chị Khả Văn, lại tìm cớ cùng người qua đường nói mấy câu, chắc như vậy cũng nhanh hơn chút.”

Ý kiến hay!

Ninh Ngọc Giang mắt sáng lên, vội vàng ôm lấy Khưu Khả Văn, “Khuynh Thành, cảm ơn em.”

Mặc Khuynh Thành vào thời khắc này, lấy camera ra tách tách một tiếng.

Ha ha, lại thu phục được rồi!

Phương Hoành Nham nhìn thấy kết quả như vậy, nội tâm có chút hơi hơi bất an, cứ tiếp tục như vậy, Mặc Khuynh Thành sẽ trở thành vị khách mời hoàn thaafnh nhiệm vụ nhanh nhất của <Vượt qua cực hạn> rồi.

“Đạo diễn Phương, bên Tả Tâm Địch xảy ra chuyện!”

Phương Hoành Nham thuận thế nhìn về phía màn hình thuộc về Phương Hoành Nham.

Chỉ thấy Tả Tâm Địch đeo kinh râm bị một đoàn fan vây quanh.

“Bảo người đi theo không cần đến giải vây, nếu là không loạn, tiết mục này sao tiếp tục được.”

“Đã rõ.”

Tả Tâm Địch không kiên nhẫn ứng phó với fan kích động, chết tiệt, mấy người nhân viên kia sao lại không ngăn cản lại vậy!

Người phụ trách camera của anh ta gọi là A Bảo, anh đứng ở phía xa, một chút cũng không có tiến lên nghĩ cách hỗ trợ.

“Mọi người, mọi người, tôi biết mọi người muốn kí tên, nhưng mà hiện tại tôi đang tham gia một chương trình, có thể chờ chút hay không?”

“Tả Tâm Địch! A a a! Tâm Địch, rốt cục cũng nhìn thấy ở ngoài đời rồi!”

“Tâm Địch, tôi muốn chụp với anh một bức!”

“Tâm Địch!”

Khóe miệng Tả Tâm Địch cười đến không chịu nổi, nhưng anh ta không thể lộ ra một chút bất mãn nào.

“Thật ngại quá, anh camera của tôi ở ngay tại kia, thật sự không có cách, nếu không khi nào xong chương trình sẽ bù lại cho mọi người có được hay không?”

Đang nói còn không có xong, càng thêm nhiều người chạy về phía bên này.

“Mau tới đây, Tả Tâm Địch ở chỗ này!”

“Oanh!”

Tiếng bước chân lẫn lộn từ đằng xa nhao nhao đến gần, sau khi A Bảo nghe được trực tiếp đứng ở chỗ xa xa.

Mặc Khuynh Thành cách đó không xa cũng phát hiện tình huống nơi này, đứng ở đằng kia điều chỉnh tiêu cự, tách tách một tiếng, khó trị toàn bộ đều thu phục rồi.

Hai giờ sau, mặt trời thong thả đi về phía chân trời, mười người nhao nhao trở về chỗ quay.

Trong tay Phương Hoành Nham cầm một tấm thẻ, phía trên viết tên của mọi người.

“Trong mười người, có ba người bị phát hiện, hai người không hoàn thành, năm người dựa theo số lượng, hạng chót chính là Tả Tâm Địch.”

Tả Tâm Địch chật vật thở hổn hển gào thét, “Các người vậy mà không ra cứu tôi, mắt thấy tôi bị fan bao vây ở ngay tại đó!”

Phương Hoành Nham cười giải thích nói: “Đây là muốn hiệu quả chân thực, huống hồ cậu cũng không xảy ra chuyện gì, sao bọn tôi phải đến?”

Tả Tâm Địch nghẹn lời, chỉ vào đồng phục đội bị xé rách, “Đây còn bảo không có gì?”

Anh ta không nghĩ tới, chỉ là tham gia một cái chương trình, lại gặp phải tình huống như vậy.

“Chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng, chúng tôi sẽ không đi ra giải cứu.”

Thật ngoan độc! Thật tuyệt!

Tả Tâm Địch trải qua một lần như vậy, mấy người khác đã học được cách yên lặng không nói gì, nói nhiều sai nhiều, còn đây là chân lý.

“Được rồi, đứng đầu là Mặc Khuynh Thành, cô ấy không chỉ hoàn thành nhiệm vụ này, còn hoàn thành cả nhiệm vụ bí mật, đem nay ở trong phòng Tổng Thống.”

“Xì xào...”

“Thật là phòng Tổng Thống!”

“Khuynh Thành, đêm nay có cần anh chăm sóc cả đêm không?” Hạ Nhàn trực tiếp kề sát vai, tìm kiếm đãi ngộ tốt nhất.

Mặc Khuynh Thành không nói gì, cười cười nhìn Tỉnh Triết một cái.

Một giây sau, Tỉnh Triết trực tiếp nhắc cổ áo Hạ Nhàn.

“Ai, ai! Cái đồ đáng ghét này, làm gì vậy!”

“Đừng có quấy rầy Khuynh Thành, cẩn thận Nghi Giai biết sẽ đánh cậu.”

Hạ Nhàn nghe thấy Thôi Nghi Giai, lưng liền đổ mồ hôi lạnh, lại vẫn mạnh miệng nói: “Sợ cái gì, cô ấy nhìn không tới!”

“Ha ha...”

Ha ha cái sợi len!

Lời vừa đến bên miệng, đã bị ánh mắt nhàn nhạt của Tỉnh Triết làm cho sợ tới mức im bặt.

Hừ, tôi đây đại nhân đại lượng, không so đo với ngụy quân tử.

Phương Hoành Nham sau đó liền chia phòng cho từng người, Mặc Khuynh Thành ở phòng Tổng Thống, người thứ hai là Tỉnh Triết ở phòng tinh phẩm, thứ ba là Kiều Vĩnh Minh và Liêu Hề, hai người đạt được phòng đôi, Tống Dương là phòng đơn, Kỳ Sơn Bảo là nhà dân, còn Hạ Nhàn, Khưu Khả Văn cùng Ninh Ngọc Giang, còn lại là ở nhà tranh.

“Nhà tranh? Đầu năm nay còn có nhà tranh?”

Phương Hoành Nham thật sự nói: “Đương nhiên có nhà tranh, nhưng vẫn phân cấp bậc, nhưng mà cậu cũng rất may mắn, đạt được nhà tranh xa hoa.”

Bất an trong lòng Hạ Nhàn càng lớn thêm, anh tuyệt đối sẽ không tin nhà tranh trong lời Phương Hoành Nham đơn giản chỉ là nhà tranh.

Quả nhiên, vừa mới đi tới nhà tranh, nội tâm anh liền tan vỡ.

“Ha ha ha, thật, thật sự là nhà tranh xa hoa, chậc chậc chậc, chết cười, không được, Liêu Hề, mau giúp tôi xoa bụng, đau quá!” Kiều Vĩnh Minh cười thiếu chút nữa từ trên người Liêu Hề ngã xuống.

Hạ Nhàn mặt đỏ lên, cái này là nhà tranh, là cái mà anh thấy xa hoa nhất rồi!

Cây gỗ đơn giản dựng thành dàn giáo, cỏ lá linh tinh đậy ở phía trên, ở trên đầu cây gỗ, lại còn buộc đầu một con lừa.

“Ừm áng ừm áng...”

“Ha ha ha ha...”

“Hạ, Hạ đại ca, nơi này thật tốt, còn có bảo vệ, hoàn toàn không cần lo lắng có người nhòm ngó sắc đẹp của anh!”

Hạ Nhàn nghe nói như thế, mặt đỏ bừng âm trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu thích như vậy, tôi có thể cho cậu.”

“Không, không, tôi không cần, vẫn là để anh Hạ hưởng thụ đi.” Nói đùa, tuy thời tiết có chút lạnh, nhưng vẫn có muỗi.

Hạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, lại nhìn hai đống cỏ khô bên cạnh, trong lòng lại thư thái không ít.

Cái gọi là nhà tranh xa hoa, so với nhà tranh bình thường khác xa nhau, một cái có thể thấy cọc gỗ, một cái chỉ có đống cỏ.

“Đạo diễn Phương, đây có phải là quá đơn sơ rồi không.” Ninh Ngọc Giang cau chặt mày, từ bên cạnh nói nơi này quá đơn sơ.

Ai ngờ, Phương Hoành Nham vậy mà giả ngu nói: “Này vẫn còn đơn sơ? Tốt hơn so với Tả Tâm Địch rồi, cậu ta cái gì cũng không có.”

Ninh Ngọc Giang không biết nên nói thế nào, chỉ có thể đem hi vọng đặt lên người Mặc Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, em xem chị Khả Văn của em vẫn còn đau chân, nơi này lại quá đơn sơ, có thể cho bọn anh tá túc ở chỗ em một đêm được không?”

Khưu Khả Văn cũng thương cảm nói: “Khuynh Thành, nơi này thật sự ở không nổi, chỗ kia của em là phòng Tổng Thống, bên trong khẳng định còn có phòng khách, cho bọn chị một phòng có được hay không?”

Mặc Khuynh Thành đưa tay đặt ở trên quai hàm, vẻ mặt buồn rầu, nhìn nhìn Phương Hoành Nham vẫn cười như cũ, lại nhìn vẻ mặt kì vọng của hai người, xoắn xuýt vạn phần.

“Có!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nháy mắt lộ ra hào quang, ở trong đêm tối, giống như lóe ra ánh sáng, hấp dẫn ánh mắt người khác.

“Chị Khả Văn, anh rể, hai người có thể ôm nhau sưởi ấm, hoàn cảnh như vậy, ánh trăng như vậy, thật lãng mạn!”

Phương Hoành Nham buồn cười, ông ta không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành lại nói những lời này, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị mây che mất, ừ, ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Khưu Khả Văn cảm thấy Mặc Khuynh Thành đáng yêu buổi chiều nay biến thành người mình chán ghét rồi.

“Mặc Khuynh Thành, nếu là cô không muốn giúp chúng tôi thì cứ nói thẳng, giả bộ đơn thuần làm cái gì!”

Mặc Khuynh Thành bị nói đến cúi đầu.

Mơ hồ trong đó, mọi người có thể nghe thấy tiếng nức nở.

“Sụt sịt...”

Mọi người hung hăng nhìn “Đầu xỏ gây nên”, chơi không nổi thì không cần phải tham gia, vậy mà lại khó xử một người vị thành niên!

Tuy Tỉnh Triết biết Mặc Khuynh Thành giả vờ, nhưng cũng không nhìn nổi một mặt của cô ấy như vậy.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, Hạ Nhàn liền cướp trước một bước, “Khưu Khả Văn, phòng là do Khuynh Thành có bản lãnh thắng mà đạt được, cô ấy có quyền quyết định cho ai ở, huống hồ bọn họ còn không đồng ý cho tôi ở, dựa vào cái gì phải đồng ý cho người không quen như cô ở cùng, cô đấy, vẫn là cùng anh Ngọc Giang của cô ngủ trong buổi đêm tươi đẹp này đi!”

“Anh! Hạ Nhàn, anh thật quá đáng!”

Khưu Khả Văn tức giận đến ngực không ngừng lên xuống, mà Ninh Ngọc Giang ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên rất kém cỏi.

“Được rồi Khả Văn, đêm nay chúng ta liền ngủ ở đây đi.”

Khưu Khả Văn cực kì ấm ức, nhưng biết kết quả như vậy bản thân cô ta cũng không có cách nào thay đổi.

Năm giờ ngày hôm sau, mười người đã bị gọi dậy.

Ngoại trừ Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn tinh thần không tốt, những người khác đều là tinh thần phấn chấn.

Vốn là Hạ Nhàn phải từ nhà tranh đi ra, nhưng lại từ khách sạn đi ra.

Anh mãn ý duỗi thắt lưng, nhìn thấy hai người còn hỏi: “Hai người tối qua ngủ thế nào, nhà tranh xa hoa kia ngủ có thoải mái không?”

Tối hôm qua lúc tản ra, anh liền bị Tỉnh Triết kéo tới phòng của anh ta ngủ, nhà tranh xa hoa cũng tặng cho hai người này.

Sắc mặt Ninh Ngọc Giang rất kém, không chỉ có vì ngủ không đỉ, càng bởi vì buổi tối hôm qua con lừa không ngừng hí.

“Rất thoải mái, nhất là có bảo vệ kia ở bên cạnh nữa.”

Hạ Nhàn làm bộ như không hiểu lời anh ta nói, kiêu ngạo gật gật đầu, “Tất nhiên, bảo vệ bên cạnh tôi, sao lại không tốt được?”

Ninh Ngọc Giang âm trầm cười một tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm con lừa kia.

Hạ Nhàn, Mặc Khuynh Thành, cứ chờ xem!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương