Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 123: Tránh xa một chút

Edit: windy

“Các người ầm ĩ cái gì.”

Giọng nói không vui mang theo không kiên nhẫn.

Trong lòng Vu Vĩ lộp bộp chút, chuyện xấu rồi!

Bàng Tịch một mặt âm trầm đứng sau Lily, hai tay ôm ngực, nửa người tựa vào cột gỗ, lửa giận trên mặt chỉ cần mọi người nhìn cái là có thể thấy rõ.

“Bàng, đạo diễn Bàng, ông phải làm chủ cho tôi, ông xem chỗ này là chỗ nào, ai cũng có thể đến được!”

Lily như không nhìn thấy biểu cảm của Bàng Tịch, từ trong lòng Tô Thụy ngẩng đầu lên, lên án người không thuộc tổ kịch.

“Nơi này cũng không phải bị các người bao hết, huống hồ tôi đến tìm Dì Triệu thế nào?”

Âu Dương Tiểu Tiểu cũng không ngốc, nếu nói thẳng là vì gặp Mặc Khuynh Thành, bảo đảm đạo diễn một mặt âm trầm này sẽ làm ra chuyện khó xử với cô ấy.

“Cô nói bậy!” Lily tức giận chỉ vào cô, vừa rồi cô không nói như vậy!

“Sao tôi lại nói bậy, nhưng là cô, mở miệng là chứng minh bản thân vô tội cỡ nào, tôi không phải không cần thận đụng phải cô một chút sao, còn bắt xin lỗi hai lần, nắm chặt tôi không tha, cực kì hoài nghi có phải cô coi trọng tôi rồi không.”

Ngữ khí kinh người, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cô.

Cô gái này thế mà lại nghĩ như vậy? Nhưng thấy bộ dáng Lily cắn mãi không tha kia, hình như thật sự giống như vậy...

“Tôi coi trọng cô? A, quả thực nực cười, không thấy người đàn ông của tôi ở bên cạnh sao?” Lily quả thực muốn tức điên rồi.

“Vậy vì sao cô cứ quấn lấy tôi không tha?” Đuôi lông mày nhíu lại, khiêu khích nhìn cô ta.

“Đó là bởi vì...”

Muốn nói lại thôi, cô ta không thể nói vì cô là fan của Mặc Khuynh Thành liền muốn dây dưa sao?

“Bởi vì sao? Tôi thấy cô là có tật giật mình rồi, có lẽ không phải vừa mới anh anh em em đâu...”

Lily tức giận trừng mắt nhìn cô, nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, cô ta đã sớm không kìm nén tính tình bản thân liền trực tiếp xông lên rồi, “Anh Thụy, anh xem người này nói chuyện kìa, thật quá đáng.”

Tô Thụy cũng cảm thấy quá đáng, bởi vì đối với tình yêu của Lily đối với anh ta anh ta hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng người khác lại không biết, hơn nữa Âu Dương Tiểu Tiểu nói như vậy đúng là chuyện riêng, nếu không giải thích rõ ràng, sau này thời gian quay phim dài như vậy, sẽ bị người khác nói xấu sau lưng rồi.

“Cô gái này, trước là lỗi của cô, đương nhiên, chúng tôi không nên không lý do gì mà không buông tha, nhưng cô không thể nói bừa như thế, huống hồ tôi nghĩ Lily nói một câu không sai, Mặc Khuynh Thành nên quản lý fan thật tốt rồi.” Bằng không sẽ không phân biệt được hoàn cảnh mà tùy ý nói lung tung như vậy, đến lúc đó đắc tội phải người khác có thể sẽ không đơn giản như này nữa rồi.

“Điểm ấy không cần anh lo lắng, fan nhà tôi thế nào, cũng tốt hơn minh tinh nào đó nhiều.”

Âu Dương Tiểu Tiểu còn có chút lo lắng, sợ lời nói của bản thân sẽ rước lấy phiền toái cho Mặc Khuynh Thành, nhưng bản thân lại thấy có chút đắc ý, nếu không lời như vậy cũng không thể thốt ra, chỉ là chính vì như này, gặp phải lúc công tử nguyện ý thời thời khắc khắc che mưa che gió cho fan, cực kì may mắn.

Lily không cần nghĩ cũng biết Mặc Khuynh Thành nói minh tinh nào đó là chỉ ai, vừa định mở miệng phản bác, đã bị Bàng Tịch cắt đứt, “Nói vớ vẩn còn chưa đủ? Chưa đủ liền cút ra ngoài nói cho tôi, để mọi người nhìn thấy một minh tinh trên TV, nói vậy về sau cũng sẽ ít đi một não tàn.”

Người ở đây có chút khiếp đảm, bọn họ tin tưởng lời Bàng Tịch nói không phải uy hiếp, chỉ cần Lily còn dám nhiều lời vài câu, ông ta tuyệt đối sẽ bảo người xách cô ta ra ngoài.

Hậu viện nho nhỏ, không có một tiếng động nào, yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng của thiên nhiên.

“Không nói nữa hả? Mặc Khuynh Thành, tôi mặc kệ người phía sau cô là ai, hiện tại liền dẫn cô ấy ra ngoài.” Hiển nhiên, Bàng Tịch không muốn hỏi ly do.

“Được.”

Nhấc chân liền đi ra cửa, Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn thế, vội vàng đuổi theo.

Đến cửa, cô liền một mặt thật có lỗi, “Công tử, thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ...”

“Không sao.” Cho dù cô ấy không tới, sau này Lily cũng sẽ tìm cơ hội khiến cô khó chịu.

“Công tử, vậy, vậy sau này tôi có thể thường xuyên đến thăm cô sao?” Nghe được cô nói như vậy, Âu Dương Tiểu Tiểu biết Mặc Khuynh Thành thật sự không để ý, cũng để cô nghĩ tới buổi gặp mặt biến thành bình thường.

Hơi sững sờ, nhìn đôi mắt tràn ngập ao ước, cô không biết nên nói thế nào.

Ngay tại lúc do dự, đôi mắt kia thoáng mất đi ánh sáng, “Công tử, tôi đùa thôi, người bận như vậy, tôi không nên tới quầy rầy...”

“Không ừ...”

“A?” Không ừ? Ý công tử là...

Mặc Khuynh Thành nói tiếp: “Tôi chỉ là muốn sắp xếp thời gian, đến lúc đó lúc cô tới khả năng tôi đã ở tổ kịch rồi, bằng không cô thêm bạn với An ma ma, đến lúc đó sẽ liên lạc trước với cô ấy?”

Đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra, cô gái này thấy tính tình tốt lắm, mà hiển nhiên rất hợp với tính Lê An An, thêm bạn chắc là không sao đâu.

“Thật sự?” Kích động thiếu chút nhảy lên, sau đó lại vội vàng nói: “Công tử, tôi sẽ không đưa số của An ma ma cho người khác đâu, người yên tâm.”

Tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong vòng giải trí đa số đều tương đối giữ bí mật với mấy thứ này, bởi vì một người không cẩn thận sẽ bị người khác cố ý đào được, đến lúc đó kết quả là vứt số đi là tốt nhất.

Mặc Khuynh Thành nhìn Âu Dương Tiểu Tiểu trước mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy bản thân có thể có thêm được một người bạn không tồi rồi.

“Ừ, trong lòng cô biết là được rồi.”

Tại chỗ bà nội Lý.

Trong phòng ấm áp, tại chỗ gần cửa sổ, Tống Phi Bạch cầm một quyển sách ngồi ở đằng kia, nhưng chỉ cần nhìn kĩ, từ lúc mở quyển sách ra đến bây giờ, một trang cũng chưa lật.

“Mĩ nam, tôi tới rồi!”

Không thấy người đâu, đã nghe thấy tiếng, Tống Phi Bạch lập tức lấy lại tinh thần.

Đã trở lại...

Trong lòng nói thầm một câu, một giây sau liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, Âu Dương Tiểu Tiểu vui vẻ đi đến.

Rất tự nhiên ngồi đối diện Tống Phi Bạch, nhìn sách trên tay anh, miệng bĩu ra, lại nghĩ tới thu hoạch hôm nay, kích động nói: “Mĩ nam, anh đoán xem hôm nay tôi gặp được công tử không?”

“Gặp được.” Người kia, cô ấy luôn luôn một lòng cảm ơn với fan, cho nên sẽ gặp thôi.

Âu Dương Tiểu Tiểu có chút không thú vị, lại bị anh đoán trúng rồi, nhưng mà không sao, tiếp theo còn có chuyện kinh hỉ hơn.

“Đúng vậy, không chỉ có gặp được, còn có xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, anh đoán xem cuối cùng thế nào?”

Tống Phi Bạch nhìn Âu Dương Tiểu Tiểu giảo hoạt, đến nghĩ cũng không cần nghĩ liền nói ra đáp án: “Cô ấy giúp cô giải quyết rồi.”

A? Mĩ nam lại đoán trúng rồi.

Gãi đầu, cuối cùng đem toàn bộ quy kết thành Tống Phi Bạch rất thông minh.

“Hừ, cho dù đoán trúng, anh cũng không đoán ra cuối cùng công tử cho tôi cái gì.”

“Cô ấy có thể đưa cho cô cùng lắm là số điện thoại thôi.” Cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt, không biết nên nói cô quá mức tin tưởng fan hay là tin tưởng bản thân nữa, mỗi lần đều dễ dàng đưa số điện thoại cho người ta, may mà, Âu Dương Tiểu Tiểu này không tệ.

“Sao cái gì anh cũng đoán được thế!”

Trút giận ngửa mặt tựa lưng vào ghế, cảm thán, mĩ nam quá thông minh, cũng là một chuyện không tốt nha!

Chỉ cười, cũng không nói thêm gì, dù sao, anh thật sự thật sự hiểu cô ấy.

Qua một lát, Âu Dương Tiểu Tiểu lại khôi phục tinh thần, đứng dậy đi ra ngoài, “Mĩ nam, hôm nay tôi không đi cùng anh nữa, tôi đi hỏi An ma ma xem khi nào rảnh, vừa vặn có thể đưa cơm đến cho bọn họ, tuy tay nghề của dì Triệu không tồi, nhưng vẫn là tay nghề cha mẹ tôi tốt nhất.”

Miệng nhắc tới, đôi tay liền quơ quơ, xoay người ra cửa.

Tống Phi Bạch lắc đầu, buông sách trong tay xuống, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, có lẽ tương lai không lâu, sẽ lại gặp được...

“Bốp bốp.”

“Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, tất cả đều vô liêm sỉ!”

Make tức giận đem những gì nằm ở tầm mắt ném đi, Y đáng chết, Sakura đáng chết, Archibald, ba người này quả thực là hoàn toàn không để ông ta ở trong mắt.

Thuộc hạ Ivan cẩn thận tránh từng mảnh vỡ, đi đến bên cạnh ông ta, cẩn trọng nói: “Gia chủ, không nên tức giận vì những người này.”

“Cái gì mà không nên tức giận! Nhiều năm như vậy, lần đâu tiên bị ba người bọn họ hoàn toàn không đem ta để vào mắt, a, một người là bán súng ống đạn dược gặp rủi ro, hai người khác là người không hề có bối cảnh, cũng dám khiêu khích ta!”

Vừa nói, lửa giận trong lòng càng dâng lên, nhìn chén trà mình yêu thích nhất ở trên bàn, trực tiếp cầm lấy ném xuống mặt đất.

“Gia chủ.”

Ivan nhỏ giọng hô câu, đến cả chén trà ông ta thích nhất cũng ném đi, xem ra lần này rất tức giận.

Nhưng cũng không khó hiểu, dù sao nhiều năm như vậy, ai không nể mặt gia tộc Franklin, cung kính với Make, nhưng đột nhiên xuất hiện ba người, Y chưa tính, hai người khác nói trắng ra là, chính là không biết gì, chỉ là....

“Gia chủ, ngài bớt giận trước đã, tôi nghĩ bên Sakura sẽ không phải là cố ý đối nghịch với ngài đâu, dù nói thế nào, bọn họ cũng không có năng lực đó phải không?”

Thấy lửa giận trên mặt Make giảm đi vài phần, tiếp tục nói: “Còn về phần Y, gia chủ, không phải là tôi nói khó nghe, thật sự là anh ta căn bản không để ngài vào trong mắt đâu.”

“Hừ?” Hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt thâm trầm nhìn anh ta, giống như chờ anh ta nói tiếp.

Ivan kiên trì nói: “Gia chủ, ngài cũng nói, anh ta chỉ là một thương nhân buôn bán súng ống đạn dược nghèo túng, không cách nào so sánh được với gia tộc Franklin, nhưng ngài không ngẫm lại, chính là một người như vậy, mới cứ thế cướp đi quyền làm chủ hạng mục của chúng ta.”

Hai nắm đấm nắm chặt, không thể không nói, lời nói của anh ta đã nói trúng tiếng lòng ông ta.

Chủ quyền chính là thứ ông ta chú ý nhất, hạng mục rất quan trọng, nhưng không có chủ quyền, lợi ích khác tính làm gì, ở thương giới nhiều năm như vậy, không chỉ bại bởi hai người trẻ tuổi, còn đem chủ quyền cho người khác, điều này bảo ông ta sau này sao xuất hiện ở tầng lớp xã hội được, mấu chốt nhất là, vị trí ở gia tộc của ông ta tràn đầy nguy cơ, nói là không làm chủ quyền, thì không cần nghĩ tới vị trí gia chủ nữa.

“Ivan, theo cậu nói như vậy, bây giờ ta, nên làm thế nào?”

Thuộc hạ của mình vẫn vô cùng hiểu biết, đã có thể nói ra lời như này, trong lòng khẳng định có chủ ý.

Ivan xoa xoa hai tay, trên mặt vô cùng rối rắm, cuối cùng hạ quyết tâm, “Gia chủ, tuy tôi cảm thấy chuyện này khả năng không tốt lắm, nhưng nếu không lấy lại được chủ quyền, đối với chúng ta không có ích gì.”

“Cho nên?”

“Cho nên chúng ta có thể làm như vậy...”

Tiến tới cạnh tai Make nhỏ giọng nói thầm vài câu, càng nói ánh mắt càng sáng lên.

“Ha ha ha! Tốt, tiểu tử cậu, không nghĩ tới lại có suy nghĩ như vậy.”

Ông ta rất cao hứng, hiển nhiên cách này không chỉ có thể để cho Y biết bản thân ông ta lợi hại, còn có thể đoạt lại chủ quyền.

Ivan không hề đắc ý, lui về sau một bước, cung kính nói: “Gia chủ, này là bổn phận của tôi.”

Make càng thêm cao hứng, cũng cảm thấy lúc trước cứu anh ta là quyết định chính xác.

“Ivan, bổn gia chủ làm việc luôn thưởng phạt phân minh, cậu đã đưa ra ý kiến tốt như vậy, nói đi, muốn thưởng cái gì?”

Lắc đầu, “Lúc nếu không có gia chủ, tôi sẽ chết đói ở đầu đường, đây đã là phần thưởng tốt nhất với tôi rồi, còn cái khác, tôi cũng không dám nghĩ.”

“Lời này không thể nói như vậy, bổn gia chủ cho cậu nói, cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ đáp ứng.”

Ivan nhìn ông ta không cho từ chối, suy nghĩ, rồi nói; “Gia chủ, bằng không ngài cho tôi nghỉ ngơi một ngày đi.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Make có chút nghi ngờ, chuyện quan trọng này với người khác, đã sớm nói là vàng bạc châu báu gì đó rồi, nhưng anh ta lại chỉ đơn giản muốn nghỉ ngơi một ngày, nếu không phải anh ta ngốc, thì chính là có mục đích riêng.

Hai loại khả năng này, ông ta vẫn thiên về cái đầu tiên hơn, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng.

“Vâng, chỉ đơn giản như vậy, tới nơi này nhiều năm như vậy, còn chưa đi dạo đâu cả.” Nói xong, có chút ngượng ngùng.

“Ha ha, chuyện này đơn giản, tôi cho cậu ba ngày, này cho cậu, chơi vui vẻ đi.”

Nhìn thẻ đen trên tay anh ta, Ivan xuống quít lắc đầu, “Gia chủ, này không được, mấy năm nay ngài đã cho tôi nhiều rồi.”

Không sai, người có thân phận như bọn họ, tiền lương cũng không thấp, nhưng bình thường không có thời gian tiêu xài, cũng chỉ có thể biến thành một chuỗi số thôi.

Make đem tấm thẻ nhét vào trong tay anh ta, “Đừng từ chối, chút tiền này với ta không tính là gì, cậu phải biết rằng, nếu chuyện này làm thỏa đáng, phần thưởng sau này tuyệt đối không ít hơn số này.”

Ivan tay cầm thẻ đen, càng thêm cung kính nói: “Gia chủ, tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Ừ, ta tin tưởng năng lực của cậu.”

Biệt thự Mặc gia.

“Động tâm rồi hả?”

“Được, toàn bộ phải cẩn thận, an toàn là trên hết.”

Cúp điện thoại, Hồng Thủy ngồi ở trên ghế sofa mắt cũng không thèm mở, nhàn nhàn phun ra ba chữ, “Thành công hả?”

“Ừ, thành công rồi.”

Mặc Giác không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, mà công thần lớn nhất, chính là người trước mắt.

Ngồi vào bên cạnh anh ta, ôm lấy vòng eo, cằm đặt trên vai anh ta, “Thủy Thủy, thành công rồi, em muốn được thưởng cái gì?”

Thưởng?

Nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua, người này miệng phun ra thưởng cho anh ta cũng không dám khen tặng.

“Thôi, không phải là chuyện nhỏ thôi sao.”

“Này không được.” Kéo mặt anh ta nhìn về phía mình, nghiêm túc nói: “Thủy Thủy, đại gia chủ kia có thể nói ra lời thưởng phạt phân minh, Mặc Giác anh lại càng không thể làm người keo kiệt, Thủy Thủy, em nói đi, có muốn cái gì không?”

Mắt phượng cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt anh, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng hơi hơi cong lên, ừm, còn thiếu cái đuôi ở sau lưng nữa, anh ta có thể hiểu đây là muốn lấy lòng mình đi?

“Thật sự muốn nói?”

Gật đầu.

“Không hối hận?”

Lại gật đầu.

“Vậy anh cách xa tôi ra một chút.”

Vừa định gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu.

Cách xa Thủy Thủy? Cái này sao được!

Khinh thường liếc mắt một cái, “Vậy anh còn nói cái gì cũng đáp ứng.”

Nhìn một cái, người mà, thật sự không thể cái gì cũng thuận miệng nói hứa, chờ lúc không thực hiện được, không phải tự vả mặt sao, đương nhiên, đối với người da mặt dày mà nói, chút này không tính là gì.

Mặc Giác hết sức vô lại ôm chặt anh ta, “Thủy Thủy, em thật sự hi vọng anh đáp ứng?”

Động tác trên tay dừng một chút, xem nhẹ chua chát trong lòng, “Ừ.”

“Vậy được rồi.”

Một giây sau, Hồng Thủy cũng cảm giác được bàn tay bên hông chậm rãi lui về phía sau, còn mang đi kiên định trong lòng anh ta.

Cậu ta, thật sự đáp ứng rồi?

Có chút kích động, nhưng lại không dám để Mặc Giác phát hiện, chỉ có thể sững sờ chấp nhận toàn bộ.

“Hừ, em quả nhiên là đồ không lương tâm!”

Tràn ngập oán trách, bàn tay bên hông lại ôm chặt lấy anh ta.

Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngoài miệng lại không chút lưu tình nói: “Thế nào, muốn đổi ý rồi hả?”

“Mới không phải!” Đề cao âm lượng phản bác một câu, giải thích: “Trên mạng có một câu nói, khoảng cách xa nhất không phải chân trời góc bể, mà là khoảng cách giữa hai trái tim, Thủy Thủy, không lẽ em không cảm nhận được chúng ta cách nhau rất xa sao?”

Nói dối!

Thầm mắng một câu, nhưng anh ta đã quen với Mặc Giác quấn quít như này rồi, hoặc là nói, vừa rồi nếu thực sự buông tay, anh ta mới sợ.

“Tôi cảm thấy hơi thở anh phun ở chỗ cổ tôi, tránh xa ra, nóng chết.”

“Chỗ đó nóng!”

Trong phòng điều hòa bật là 20 độ, hai người cũng không mặc áo khoác, mà Hồng Thủy cũng chỉ mặc một bộ đồ màu đỏ thôi.

Nói đến đây, ánh mắt của anh khẽ dời xuống, Thủy Thủy chỉ dùng một sợi dây hồng thắt bên hông, cổ áo mở rộng, lộ ra làn da trắng nõn cùng với xương quai xanh, không tự chủ nghĩ tới cảnh ngày hôm đó, dừng tới hai điểm hoa mai, mỹ lệ cỡ nào...

Nghĩ như vậy, đôi mắt liền sâu thêm vài hần, hầu kết lên xuống vài lần, sức lực trên tay tăng thêm.

Hí! Tên hỗn đản này lại sao vậy!

“Mặc Giác, anh muốn bóp chết tôi sao?”

“Thủy Thủy...” Giọng nói khàn khàn thâm tình, hơi hơi chạm vào trái tim Hồng Thủy, khiến cho trái tim của anh ta không khỏi chậm một nhịp.

Cậu ta, cậu ta sao vậy?

Lần này hoảng loạn không giống với lần trước, không khí xung quanh thay đổi, màu hồng bao quanh mọi thứ, cảm quan càng thêm mãnh liệt, đôi tay bên hông như có chứa ma lực nào đó, chậm rãi làm cho thân thể mềm nhũn, thần chí trở nên mông lung, lúc này anh ta, đã không nghĩ ra được cái gì nữa.

“Thủy Thủy, Thủy Thủy, Thủy Thủy...”

Mỗi một tiếng thì thầm, chạm tới trái tim ai đó, một chút lại một chút, tiến vào bên trong, trải rộng bốn phía.

Nụ hôn nóng bỏng dừng lại ở cổ, cả thân nháy mắt liền nổi da gà, bàn tay ở bên hông không ngừng chạm tới bàn tay khác, mười ngón đan xen.

Không có chút bài xích nào, tựa như bọn họ trở nên như vậy, quấn quít lấy nhau, đến cả hô hấp, đều vô cùng hài hòa, Mặc Giác Mặc Giác, anh nhận tội rồi!

Quay đầu, môi mỏng kề nhau, rung động sâu trong linh hồn khiến hai người đồng thời mở mắt.

Đôi mắt ngăm đen như một cơn lốc xoáy, kéo hai người, càng hãm càng sâu, không thể tự thoát ra được.

“Thủy Thủy, có thể chứ?”

Cực kì trịnh trọng, không có chút vui đùa nào.

Lại run rẩy, môi mỏng khẽ mở, “Tôi...”

“Két...”

“Hai người đang làm gì?”

---lời tác giả---

Ai a lải nhải, chuyện tốt bị cắt đứt, thật là đáng tiếc nha, chậc chậc chậc, vì sao tôi lại kích động như vậy, không được, tôi phải đi uống cốc nước bình tĩnh bình tĩnh lại...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương