Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 107: Đính hôn

Edit: windy

Ngày mười hai tháng một, núi Ngọc Tuyền Mặc Gia nghênh đón thời khắc đẹp nhất.

“Mặc đại thiếu gia, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn.”

Ở cửa, Mặc Dận mặc tây trang màu đen mặt không thay đổi lặp lại lời nói giống nhau.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Mặc gia tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, cho nên người các giới đều mang theo quà tới chúc mừng.

Trên lầu, mấy vị lão nhân ngồi ở trong thư phòng.

“Tôi nói này ông già Mặc, ông nghĩ thế nào, sinh nhật nhỏ vậy mà cũng tổ chức tiệc sinh nhật!” Nói chuyện chính là Trình Bắc Lạc gia Trình Kiến Cương.

Mặc Ngật có phần không vừa ý, “Lão Trình, lời của ông có ý gì, nhiều năm qua đều không tổ chức cho Dận nhi, năm này làm cho nó một lần có làm sao?”

“Ha ha, lão Mặc đây là bạo phát lương tâm, Kiến Cương, đừng trêu chọc ông ấy nữa.”

Một người ngồi cạnh Mặc Ngật tóc bạc đan xen, cười hòa ái, nếu như không biết thân phận của ông, còn tưởng rằng là một ông nội hiền lành.

“Lão Vũ Văn, ông chỉ biết mọi việc đều thuận lợi, không hổ là thương nhân!”

Vũ Văn Vinh không thèm để ý trời Trình Kiến Cương nói, “Lão Mặc, tiểu tử nhà ông đều rất khiêm tốn, không chỉ có Tuyển Thần, đến cả cháu trai cháu gái, quả thực là chỉ nghe kỳ danh mà không thấy người đâu!”

“Đúng vậy, trong vòng tròn này ai chả biết người Mặc gia khiêm tốn.” Cho nên mấy ngày hôm trước khi đột nhiên nhận được thiệp mời bọn họ đều cảm thấy là giả.

Mặc Ngật bễ nghễ nhìn mọi người, sau đó nói: “Cũng chỉ là đàn ông, cái gì khiêm tốn không khiêm tốn, huống hồ quen biết nhiều người như vậy có lợi ích gì, kết quả là, chân chính coi là bạn bè, có thể có mấy người.”

Mọi người nhất thời không phản bác được, tuy lời ông nói chính là sự thật, những đã ở trong xã hội này, trong vòng tròn này, cho dù thế nào, cũng nên có chút nhân mạch.

“Lão Mặc, ông nói lời này là không đúng rồi, năm người chúng ta đều đã đi qua thời đại gian khổ nhất, bình thường quan hệ cũng không tồi, đối với con cháu chúng ta trong lúc đó, dù thế nào cũng có thể lui tới nhiều hơn?”

“Bọn nó giao hữu đều đã có điều kiện, đến như thiếu một ít tự động tới cửa, khẳng định chướng mắt.”

Nói xong, ánh mắt vẫn thâm sâu nhìn Quảng Lương Bình một cái.

Hồi hộp.

Quảng Lương Bình thật sự không thể để cho bản thân không nghĩ nhiều, Mặc Ngật nói cực kì mang theo ý tứ khác, chẳng lẽ ông ta đã biết kế hoạch của mình?

“Lão Mặc, thời gian chúng ta không gặp dài như vậy, nói chuyện với ông càng ngày càng khó nghe.”

“Lão Quảng, lời này ông nói không sai, nhưng mà tôi nhớ rõ quan hệ của cháu tôi với Mặc Dận không tồi, phải không?” Trình Kiến Cương hỏi.

“Ông thốt ra điều này, tôi cũng nhớ rõ quan hệ của cháu tôi với Mặc Dận cũng không tồi.”

“Nhà tôi cũng thế.”

“Tôi và các người không giống, đứa thứ hai nhà tôi không thích học Y, trái lại cũng chơi đùa với mấy đứa nhà các ông cũng không tồi.” Tống Lập nhấp một ngụm trà, nói khẽ.

Quảng Lương Bình cảm thấy trên mặt mình không có ánh sáng, tổng cộng năm gia tộc, chỉ có cháu nhà ông ta là không làm sao lui tới với Mặc gia, muốn nói là bởi vì lúc trước hai nhà không thành công liên hôn ông ta tuyệt đối không tin, xem ra Quảng gia bọn họ bị bài xích rồi...

“Được rồi, không nói đề tài này nữa, hôm nay là sinh nhật Dận nhi, các người làm trưởng bối, có mang quà tới không?”

Mấy người đổ mồ hôi, có thể giống như Mặc Ngật dứt khoát đòi quà thật đúng là không có người nào rồi.

“Yên tâm, quà của tôi đã đưa rồi.”

“Của tôi cũng thế.”

“Tôi cũng đã bảo cháu tôi tặng thay tôi rồi.”

Mặc Ngật hài lòng gật gật đầu, lại nhìn Quảng Lương Bình không nói gì, nhíu mày, “Lương Bình, không phải là ông không mang quà tới chứ?”

Bốn ánh mắt rơi vào trên thân mình, cho dù ông ta muốn nói cái gì không mang đến đều không được, hừ lạnh một tiếng, “Ông yên tâm, cho dù ông không đồng ý đám cưới hai nhà, trưởng bối tôi đây cũng sẽ không như thế.”

Lời này vừa nói ra, ba người khác nghi hoặc nhìn nhau, sau đó chuyển hướng sang Mặc Ngật, vô thanh hỏi.

Mặc Ngật cho bọn họ một ánh mắt “An tâm chút chớ vội nóng nảy”, nhìn Quảng Lương Bình, cười nhạo một tiếng, “Lão Quảng, ông thật đúng là thích nói đùa, sao tôi lại không biết tin tức hai nhà chúng ta có đám hỏi nhỉ?”

Quảng Lương Bình nghẹn lời, trong lòng càng thêm không vui, lão già này thật sự quên Quảng Y Quảng Chỉ tới Mặc gia nói chuyện? Hừ, ông thấy ông ta là không muốn có quan hệ gì tới Quảng gia thôi, như vậy cũng được, lúc ông ra tay liền không cần nhớ tới chút giao tình trước kia nữa.

“Mặc Ngật, là tôi nhớ lầm, hai đứa cháu nhà tôi đó, cũng không biết vì sao lại nhìn trúng người Mặc gia, cũng không ngẫm lại quan hệ hai nhà, ài, thôi, gần đây trong nhà lắm chuyện, tôi đi trước đây.”

“Này, lão Quảng, ông chờ một chút!”

“Đi nhanh như vậy, chúng ta còn chưa tụ họp được bao lâu mà!”

Quảng Lương Bình chống gậy, vẫy vẫy tay, “Tụ cái gì mà tụ, nơi này có người nhìn tôi không vừa mắt, hà tất gì tôi phải ở trong này.”

“Lão Quảng, lão Quảng!”

Trình Kiến Cương vừa hắng giọng vừa gào thét, lại có chút lo lắng hướng Mặc Ngật nói: “Lão Mặc, ông nhanh ngăn ông ấy lại đi!”

Nhìn Mặc Ngật cúi đầu dùng trà, mấy người khác đều chờ ông ta nói, “Được rồi, tôi cũng không quản được.”

Vũ Văn Vinh ngẩng đầu, nói toạc một câu, “Lão Trình, ông cũng đừng làm bộ dáng đó, tôi cũng không tin trong lòng ông cái gì cũng không biết.”

Trình Kiến Cương cũng không thèm để ý bị nói thế, “Cái ông già này, làm thương nhân, cũng không biết làm vẻ ngoài thân thiện, ông quả xứng đáng đối đấu với nhà lão Quảng kia.”

“A, làm như ông với lão Quảng kia không phải vậy?”

Vũ Văn Vinh lúc còn trẻ hay xem thường Trình Kiến Cương này, đều nói thương giới cùng chính giới mỗi người một kiểu giảo hoạt, nhưng ông ta thấy thế nào cũng thấy được người này so ra còn là lão hồ ly hơn.

“Các ông đừng đấu võ mồm nữa, lão Mặc, nhanh nói ngày hôm nay có chuyện gì đi?”

“Lão Tống, ông cảm thấy Quảng gia thế nào?” Mặc Ngật không trực tiếp trả lời, mà là hỏi người bên cạnh.

Tống Lập là người duy nhất trong đám bọn họ không đề cập tới lợi ích, cho nên xem cũng rất rõ ràng.

“Ha ha, nhiều năm như vậy, tuy giữa chúng ta đều là đấu tranh không ngừng, nhưng cũng chỉ là đánh nhỏ, không làm tổn thương tới cảm tình, nhưng Lương Bình đã không giống trước đây nữa.”

Mặc Ngật gật gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống, “Ông nói không sai, lão Quảng đã không còn là ông ấy của trước kia nữa, trước kia mặc dù có dã tâm, nhưng vẫn trọng tình trọng nghĩa, nhưng hiện tại ông ấy đã hoàn toàn bị lợi ích che mờ hai mắt, càng đừng nói người sau.”

Mọi người đều trầm mặt xuống, hiển nhiên lời của ông đã nói trúng tâm tư của mỗi người.

“Ài, năm người chúng ta không thể nói sống chết có nhau, nhưng qua vài thập niên cảm tình thật sự không còn sao?” Trình Kiến Cương khó có được bắt đầu buồn đau.

“Lão Trình, ông với ông ấy xung đột trong chính trị, trên điểm này, khẳng định phải phát hiện sớm hơn so với chúng tôi chứ, vì sao không ngăn cản?” Vũ Văn Vinh hỏi ra nghi hoặc của mọi người.

“Vừa mới nhớ tới, ông ấy muốn để cho Quảng gia trở thành Đệ nhất thế gia, cũng không sao cả, không phá hủy quan hệ mấy nhà chúng ta là được, nhưng không nghĩ tới tôi nhất thời dung túng, vậy mà tạo thành cục diện bây giờ, lão Mặc, ông nói thật cho tôi biết, lần này có phải không thể vãn hồi rồi không?”

Mặc Ngật nâng mắt, “Ông thấy thế nào?”

Cho dù không được đáp án khẳng định, nhưng mấy người đã rất rõ ràng toàn bộ đã là quá muộn.

Ở một căn phòng khác, Lan Tuyết Mai đang giúp Mặc Khuynh Thành trang điểm.

“Công tử trang điểm xinh đẹp như vậy, mấy người chúng ta làm sao bây giờ?” Đào Hề Nhiễm nhìn không ngừng lắc đầu.

Lê An An ôm cô, cảm động lây nói: “Đúng vậy, Khuynh Thành quả thực chính là nam nữ đều giết, cũng không biết lúc đi xuống không biết có cướp mất hào quang của anh cả Mặc không nữa.

Mặc Khuynh Thành nhắm mắt môi mềm khẽ mở, “Nếu như hào quang của Dận dễ dàng bị mình cướp mất như vậy, vậy anh ấy liền không phải Mặc Dận rồi.”

Mấy người đứng ở phía sau vô thanh gật đầu, lời này nói rất đúng, mỗi lần hai người ở cùng một chỗ đều không đem hào quang của người kia cướp đi, đây có lẽ cũng là vì sao bọn họ hay nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy đây là lý do chỉ có Mặc Dận mới thích hợp nhất với Mặc Khuynh Thành.

“Nhưng mà tôi tò mò một điều, hình như hai người chưa từng đề cập tới tình hình trong nhà.”

Nếu không phải có buổi tiệc lần này, thật đúng là không biết điều kiện trong nhà hai người tốt như vậy.”

Lê An An giơ hai tay lên, “Cậu cũng không hỏi chúng tôi mà. Đúng không?”

“Đúng vậy, huống hồ công tử cũng không có nói tới tình hình trong nhà.”

Trái ngược với công tử, cô mới đúng là người chịu một vạn điểm kinh ngạc có được hay không, phải biết rằng lúc vừa nhận được thiệp mời, cả người đều ngây dại! Bọn họ đều biết Mặc gia là thương nhân, nhưng chưa từng có người nào biết Mặc gia còn có bối cảnh khổng lồ như vậy, nếu là tất cả mọi người đều biết đến, sao còn có nhiều người mắt mù chạy tới làm tôm làm tép được, nghĩ như vậy, cô càng thêm bội phục công tử khiêm tốn rồi.

“Xem ra vẫn là tôi sai, nhưng mà An An, có phải cậu có rất nhiều châu báu không?”

Lê An An khoa trương trợn trừng mắt, “Làm ơn! Khuynh Thành, trong nhà làm ra nhiều châu báu không có nghĩa là mình liền có rất nhiều châu báu, huống hồ, những thứ đồ chơi này căn bản chính là đồ dễ vỡ, cho dù mình có đeo cũng dễ bị hỏng.”

Mặc Khuynh Thành đổ mồ hôi, chính xác, dựa theo tính cách của Lê An An, cho dù cô ấy có nhiều châu báu cũng không dùng tới, huống hồ cô ấy thật đúng là người không thích mấy thứ này, bởi vì từ lúc quen cô ấy tới nay, liền chưa thấy cô ấy mang những thứ này bao giờ.

“An An, Dịch Thần biết điều kiện nhà cậu không?” Trùm châu báo W thị, ở tất cả Hoa Hạ, nói tới, đều là nổi danh nhất.

“Không biết, anh ấy cùng mình yêu đương chứ không phải yêu đương với nhà mình.”

Nói là nói như vậy, nhưng chẳng lẽ Dịch Thần không từng nghĩ muốn kết hôn với cậu?

Nghi hoặc này cô không hỏi ra, cực kỳ tự nhiên đổi sang đề tài khác, “Hề Nhiễm, mình cảm thấy cậu với An AN nên đổi nhà một lần.”

“Không sai!”

Lê An An vỗ tay không ngừng, “Nhà Hề Nhiễm thực ra là võ thuật thế gia, nhưng một chút thân thủ cũng không có! Mà mình lại thích võ thuật như thế, vậy mà lại sinh ra trong gia tộc này, quá đau khổ rồi!”

Lan Tuyết Mai nhìn kỹ Mặc Khuynh Thành, hài lòng gật đầu, buông bông trang điểm trong tay ra, nói: “An An, con cũng không thể nói như vậy, xuất thân của mỗi người đều không thể tự quyết định được, nhưng là không thể thay đổi được.”

“Con biết rõ mà, nhưng mà mẹ Mặc là không biết rồi, người trong nhà thấy con hứng thú với đánh đánh giết giết, thiếu chút nữa liền nhốt con ở trong nhà không cho ra ngoài, nói cái gì mà cho dù không có hứng thú với châu báo, tốt xấu gì cũng phải giống một cô gái, con có chỗ nào không giống con gái chứ!”

Ưỡn ngực, đem hai ngọn núi trước ngực ưỡn lên, cũng khiến cho người khác buồn cười.

“An An, biết cậu bánh mỳ lớn rồi, không cần khoe ra!”

Lê An An trái lại không đỏ mặt, nhìn nhìn, “Nhìn một cái, công tử đều nói chúng mày lớn rồi, về sau về nhà tao không được thua kém, có nghe không!”

“Ha ha.”

“Dịch Thần, cô vợ này của anh cũng có chỗ giống con gái đấy.”

Chẳng biết từ lúc nào Tổng Tiểu Bảo đã đứng ở cửa, lắc đầu khinh thường nhìn cô ấy.

“Này, Tống Tiểu Bảo, có phải muốn đánh nhau hay không!”

“Quân tử động khẩu không động thủ, huống hồ cậu cũng đánh không lại mình.”

“Cậu!”

Lê An An tức giận muốn trực tiếp xông lên đánh nhau, nhưng cô quên bây giờ cô đang mặc lễ phục cùng đi giày cao gót, không chú ý dưới chân giẫm lên không ổn định, trực tiếp nhao về phía trước.

“An An!”

Dịch Thần bước nhanh tới ôm chặt cô ấy, “An An, không thể cẩn thận chút sao!’

Lê An An le lưỡi, nén giận: “Còn không phải tại Tổng Tiểu Bảo cố ý chọc giận em, nếu không em cũng sẽ không tức giận.”

Dịch Thần không nói gì, đỡ cô đến một bên, ngồi xổm người xuống, xem có bị thương ở đâu không.

“Chỗ này có đau không?”

“Không đau.”

“Chỗ này?”

“Cũng không đau.”

“Không sao, không có bị gì.”

Dịch Thần giúp cô đi giày vào, đứng dậy ôm lấy vòng eo cô, “An An, lần sau không được dọa anh.”

“A...”

Cúi đầu, che đi đôi má có chút hồng lên, rõ ràng chính là xấu hổ rồi.

Tống Tiểu Bảo đứng ở cửa vô thanh lắc lắc đầu, rốt cục cũng có người đánh được Lê An An, cậu cuối cùng cũng được giải phóng rồi.

“Tiểu Bảo, các cậu tới làm gì?” Đào Hề Nhiễm hỏi.

“À..., phía dưới nói buổi tiệc lập tức bắt đầu rồi, bảo bọn mình lên gọi các cậu xuống.”

“Biết rồi, xuống ngay đây.”

Mặc Khuynh Thành đứng dậy, ôm lấy cánh tay Lan Tuyết Mai, lộ ra nụ cười, “Mẹ, chúng ta xuống đi.”

“Được.”

Dưới lầu mỗi góc đều đứng đầy rất nhiều người, cũng không chen chúc, Mặc gian lần này tự mình tổ chức, mở rộng thêm chỗ sân đứng, để cho mọi người có không gian hoạt động.

Đám người Mặc Ngật đã đi tới đại sảnh, chào mọi người một tiếng rồi mới chậm rãi tiêu sái đến phía trước bục.

“Chào mọi người, rất vui vì mọi người có thể nể mặt mũi ông già này mà tới tham dự buổi tiệc sinh nhật này, nói thật, qua nhiều năm như vậy, Mặc gia chúng tôi đã lâu rồi không tổ chức tiệc sinh nhật, buổi tiệc này ngoại trừ mừng sinh nhật cho Dận nhi ra, còn có một chuyện quan trọng nữa.”

Nói chưa xong, đã bị Trình Kiến Cương ngắt lời, “Lão Mặc, có chuyện gì không thể tuyên bố lúc này, mau nói!”

“Lão Trình này, càng già càng không có kiên nhẫn!” Mặc Ngật cười mắng.

“Cũng không chỉ có mình tôi không kiên nhẫn, nhanh nói đi, nếu không tôi cho ông biết mặt!”

Giơ quả đấm lên, hoàn toàn quên thân thủ của ông ta chưa từng lợi hại bằng lão quân nhân Mặc Ngật này.

Mặc Ngật còn muốn mắng lại, nhưng nhìn thấy người từ trên lầu đi xuống, nhân tiện nói: “Bảo bảo, lại đây, đến chỗ ông nội!”

Mọi người đem tầm mắt hướng về phía cầu thang, trong mắt xuất hiện kinh diễm cực kì rõ ràng, lễ phục tuyết trắng kéo dài đến đất đem tất cả dáng người của cô khoe ra, lại kết hợp với khuôn mặt khuynh thế, tất cả những đàn ông trẻ tuổi trong đại sảnh đều tỏa ra bọt biển màu hồng nhạt.

Mặc Khuynh Thành buông tay Lan Tuyết Mai ra, lập tức đi đến bên cạnh Mặc Ngật, “Ông nội.”

Mặc Ngật mặt đầy tươi cười, đem cô đến trước mặt mọi người, lại nói với Mặc Dận: “Con cũng lên đi.”

Hai người đứng chung một chỗ, một đôi kim đồng ngọc nữ, nếu không phải tất cả mọi người biết đây là người Mặc gia, không chừng thở dài một lượt.

“Tất cả mọi người đều biết, Dận nhi là Mặc gia chúng tôi nhận nuôi về, mà Dận nhi và bảo bảo từ nhỏ đã có tình cảm tốt, cho nên ngày hôm nay tôi liền làm chủ, để hai đứa trẻ đính hôn.”

“Xì xào.”

“Này không tốt lắm? Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng theo pháp luật cũng là anh em mà!”

“Ai nói không thể, tôi cảm thấy hai người họ đứng chung một chỗ rất hợp!”

“Trắng đen kết hợp sao? Dù sao tôi không có ý kiến, hai người đều vô cùng tốt, huống hồ ai có thể xứng với công tử, đừng nói đùa.”

“Cô vừa nói liền là ngu ngốc, lại còn công tử gì đó, huống hồ cho dù bọn họ muốn ở bên nhau, pháp luật cũng sẽ không thừa nhận!”

“Anh có ý gì, người ta có ở bên nhau hay không là chuyện riêng của bọn họ, chẳng qua đem hộ khẩu ra là cùng một quyển, làm như mình là người công dân tốt vậy đúng là đạo đức giả, ghê tởm!”

“Cô nói cái gì!”

“Tôi nói anh ghê tởm, thế nào!”

“Nếu không tại tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, tôi tuyệt đối sẽ!”

“Sẽ cái gì? A, nói thật dễ nghe, đến lúc đó ra tay còn đánh không lại bọn tôi! Có phải vậy không, các chị em?”

“Đúng vậy, làm bộ thân sĩ không muốn ra tay, trên thực tế vẫn là lịch sự bại hoại!”

“Cô!”

“Mọi người im lặng!”

Tiếng Mặc Ngật bình tĩnh phát ra từ micro.

Tiếng cãi nhau lập tức ngừng lại, cho dù bọn họ có tức giận cỡ nào cũng chỉ có thể kìm nén, bởi vì đây là Mặc gia, đây là Mặc gia Nhất Hào tín nhiệm nhất!

“Trước tôi đã nói, hôm nay không chỉ là sinh nhật của Dận nhi, còn là ngày đính hôn của hai đứa, các vị ở đây nếu là có thể chúc phúc, chúng tôi đương nhiên vui vẻ, nếu có ý kiến, như vậy thì thật xin lỗi, mời về cho, chúng tôi mất hứng liền trực tiếp đuổi mọi người về vậy.”

“Ông nội, để con nói.” Mặc Dận nói với Mặc Ngật.

Mặc Ngật đưa micro nhét vào trong tay anh.

Mặc Dận nhận lấy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn xuống dưới, “Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp cục cưng, em ấy vẫn còn nhỏ, đáng yêu, động lòng người, đã đem chỗ mềm mại nhất của tôi quyến rũ mất, khi đó tôi liền thề, đời này chỉ đối tốt với một mình em ấy, sau này nhìn em ấy từ từ lớn lên, từ từ có cuộc sống của mình, từ từ có cảm giác rung động, có đối tượng thích nhưng không phải tôi, tôi cũng chỉ có thể từ từ thu lại tình cảm một phía của tôi lại, nhưng mà về sau tôi phát hiện người kia một chút cũng không yêu em ấy, mãi đến lúc em ấy ngã từ trên cầu thang xuống, tôi mới biết được, yên lặng tác thành cũng không khiến cho em ấy hạnh phúc.”

Nói đến đây, mấy cô gái ở dưới đã ươn ướt mắt, người đàn ông tốt như vậy, thâm tình như vậy mà lại bị tổn thương, cho dù là fan của Mặc Khuynh Thành lúc này cũng thấy bênh vực kẻ yếu Mặc Dận.

Mặc Dận không có quản mấy người này nghĩ gì, lập tức đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, cầm tay cô, nhìn nhau thâm tình.

“Về sau em ấy suy nghĩ cẩn thận, triệt để từ bỏ người kia, cũng trở lại thành cục cưng mà tôi rung động, không, đột nhiên lớn hơn rất nhiều, khiến cho tôi càng thêm đau lòng, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của tôi.”

“Về sau, tôi quyết định nghe theo con tim mình, không cho những người không khiến em ấy hạnh phúc cả đời lại khiến cho em ấy tổn thương, tôi muốn nói, thế giới này, không ai yêu em hơn tôi, cho dù dùng cả sinh mạng này, anh cũng muốn cho em hạnh phúc.”

“Bốp bốp bốp.”

“Nói cho cùng, chúng tôi ủng hộ hai người!”

“Công tử, phu nhân này chúng tôi thừa nhận rồi!”

“Ở bên nhau đi!”

“Nhất định phải hạnh phúc!”

...

Mặc Khuynh Thành cũng cầm lấy micro, nói với anh: “Từ nhỏ đến lớn, anh toàn tâm toàn ý chăm sóc em, em lại xem nhẹ toàn bộ, tận tới về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, em mới thấy được rõ tình cảm của anh, cảm ơn anh vẫn cưng chiều em, cảm ơn anh vẫn luôn bảo vệ em, em muốn nói, em không muốn trốn sau lưng anh cả đời, muốn cùng anh chạy song song, cùng nhau đối diện với mưa gió, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng nhau tạo ra hạnh phúc thuộc riêng về chúng ta.”

“Cục cưng...”

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi!” Phía dưới ồn ào hô.

Trình Kiến Cương cũng nói: “Mau hôn đi, chần chừ gì nữa!”

Khóe miệng Tống Lập mang theo nụ cười, ánh mắt có chút phức tạp, đến bây giờ ông ta cũng không quên đứa con cả của mình thích nhất là Mặc Khuynh Thành.

Trong hoàn cảnh náo nhiệt, khắp ngóc ngách lại tỏa ra màu đen,

Cô ấy muốn đính hôn! Lại còn đính hôn với anh cả của cô ấy! Sao cô ấy có thể làm như vậy!

Lúc này Tô Thụy trực tiếp bỏ qua Lily ở bên cạnh, hoàn toàn ra bộ bị đội nón xanh.

Chết tiệt, Mặc Khuynh Thành, đồ tiện nhân này vậy mà lại ở bên Mặc Dận rồi! Lại còn là tình đầu của Mặc Dận, tuy bản thân e ngại, nhưng vẫn chờ mong một ngày nào đó nếu như được người đàn ông như vậy nhìn trúng, thật là có bao nhiêu tốt, nhưng không nghĩ tới, rất không dễ dàng gì tranh được một người là Tô Thụy, cô ta có thể có cả tình yêu lẫn sự nghiệp! Dựa vào cái gì! Người phụ nữ ác độc như vậy dựa vào cái gì có thể có được trái tim của anh ta! Nhìn lại Tô Thụy ở bên cạnh, a, ghen sao? Nhớ ngày đó là ai vẫn luôn ghét bỏ Mặc Khuynh Thành, hiện tại lại lộ ra biểu tình như vậy, quả nhiên, cô ta vẫn không thể ôm bất cứ hi vọng gì với người đàn ông như vậy.

“Anh Thụy, hai bọn họ thật xứng đôi, nhưng mà như thế hẳn là sẽ không được cho phép đi...”

Tô Thụy giật mình, quay đầu cau mày nhìn Lily, nói khẽ: “Lily, bọn họ có thế nào, chúng ta cũng không xen vào.”

Đúng vậy, từ ngày đó về sau, khoảng cách của anh ta với Mặc Khuynh Thành càng ngày càng xa, hiện giờ cô ấy cũng đã tìm được hạnh phúc của chính mình, anh ta cũng tìm được tình yêu cả đời mình rồi, như vậy rất tốt...

“Vâng, anh Thụy, chúng ta tới chúc phúc bọn họ đi!”

Nói xong, kéo anh ta chuẩn bị đi về phía trước.

Tô Thụy theo bản năng lui về sau, “Lily, chúng ta không nên đi, cũng không phải người quen biết gì, đi cũng chỉ là xấu hổ.”

“Nhưng mà...”

“Được rồi, Lily, anh có chút mệt mỏi, chúng ta về nhà đi.”

Lily nhíu mày, giờ liền trở về? Cô ta không muốn.

“Anh Thụy, buổi tiệc còn chưa bắt đầu mà, em còn muốn tiếp tục.”

“Lily, không được tùy hứng! Anh...”

“Ha ha ha! Hay cho một buổi tiệc đính hôn, Mặc Ngật, ông thật sự biết tính toán!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương