Edit: windy

“Lần này anh Giác lại lập công lớn, tuy không có bắt được Y kia, nhưng lại phá hủy được giao dịch lần này của anh ta, đã rất không tồi rồi.”

“Nói là nói như vậy, nhưng không bắt được người, lại vẫn có chút tiếc nuối.”

“Có bỏ mới có được, kết quả như vậy đã được rồi, anh nói có đúng không, anh Giác?”

Mặc Giác ngồi trên bàn cơm, thất thần.

“Anh Giác, anh làm sao thế, sau khi trở về luôn ngẩn người!” Người bên cạnh đập anh một cái.

“Lạch cạch.”

Chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn.

Mặc Giác lúc này mới phản ứng kịp, “Vừa rồi các cậu đang nói cái gì?”

Mấy người không nói gì, thất thần này cũng quá lợi hại rồi!

“Anh Giác, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?” Bọn họ thật sự tò mò Mặc Giác cho tới nay đều cố gắng huấn luyện vì sao đột nhiên biến thành như vậy.

“Không nghĩ cái gì, đến như chuyện các cậu nói vừa rồi, cho dù thế nào, sự thật đã như vậy, nói nhiều cũng không thay đổi được hiện thực.”

Mắt xoay một vòng, liền đem vấn đề vừa nãy thất thần nhớ tới, đến như vì cái gì mà thất thần, vẫn là không nói thì tốt hơn.

“Không thể nói như vậy, anh Giác, chúng ta ở trong này, cũng không có những cái khác để có thể tán gẫu, chẳng lẽ tán gấu những cô gái ở đoàn văn nghệ?”

Vừa dứt lời, nói chuyện những người này liền nở nụ cười trước.

“Lại vẫn a... Đừng nói, những người đó của đoàn văn nghệ thật đúng là không thể so với người phụ nữ ở bên ngoài, ài, đáng thương đáng thương.”

“Đáng thương cái gì, vào tới chỗ như thế, phụ nữ làm đàn ông, đàn ông làm heo, vợ à vợ, khi nào mới có thể tìm được đây!”

“Đến cậu còn muốn có vợ? Cũng không xem anh Giác đẹp trai nhất chỗ chúng ta còn chưa tìm được nha!”

“Ai nói tôi chưa tìm được.”

Mặc Giác theo bản năng phản bác, ngày hôm qua anh đúng là đã thoát FA, tuy nhiên người “Vợ” kia có phần bạo lực.

?!

“Không thể nào? Anh Giác, anh đừng đùa kiểu này!”

“Một đường trở về chúng tôi cũng không phát hiện anh đi gần người phụ nữ nào cả,”

“Anh Giác, anh cũng không thể bởi vì ở chung với mấy gã khủng long này mà lấy cớ như vậy!”

“Huống hồ chúng ta vẫn là anh em, loại chuyện này không thể tùy tiện nói đùa.”

Mặc Giác nhíu mày, chẳng lẽ anh tìm được đối tượng liền khó tiếp thu vậy?

“Các cậu có ý gì, chẳng lẽ tôi liền không thể có đối tượng?”

Mấy người khác liếc nhau, hai tay liền vuốt.

“Không có cách nào, ai bảo anh là người tình trong mộng của mấy khủng long đó.”

“Người tình trong mộng đột nhiên có một ngày không còn độc thân, chuyện như vậy sẽ dẫn đến bao nhiêu người nửa đem khóc ròng.”

“Khóc ướt vài tòa trường thành.”

“Cùng với tìm cọng mì sợi thắt cổ tự sát.’

Mặc Giác đổ mồ hôi, “Bọn họ có liên quan tới tôi?”

Đồng thời gật đầu.

“Cho nên tôi sẽ vì đám khủng long kia mà cả đời độc thân?”

Mấy người: “...” Vấn đề này bọn họ không phản bác được.

“Cho nên bọn họ thế nào chẳng liên quan gì tới tôi cả.”

“Vậy ít nhất anh cũng nói cho chúng tôi biết chị dâu là ai chứ?”

Không sai không sai, bọn họ muốn biết chị dâu!

Mặc Giác xoắn xuýt, chẳng lẽ muốn nói người kia chính là Hồng Thủy hôm qua mới tách ra?

“A, anh Giác, anh do dự cái gì, có phải người đó bọn tôi cũng quen hay không?”

“Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy, chúng ta quen không phải mấy khủng long kia sao?”

“Anh Giác, anh cũng đừng làm chúng tôi tò mò nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi.”

Mặc Giác đẩy người đang dựa vào mình ra, “Các cậu chỉ cần biết rằng, người đó là chị dâu là được, được rồi, tôi ăn xong rồi, về ký túc xá trước đây.”

“Ài, anh Giác!”

Cúi đầu xem đồ ăn chưa động được mấy, cái này gọi là ăn xong rồi hả?

Nước Y.

“Kellen, các người cuối cùng cũng trở lại!” Archibald thở hổn hển.

“Sao lại thế này?”

“Còn không phải là Gina xui xẻo kia, vốn đang nói chuyện rất tốt, cô ta đột nhiên nói, hợp tác lần này bọn họ muốn thêm một người vào.”

“Ai?”

“Y.”

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trở nên không tốt.

“Y?  Mặc thiếu, Y này không phải là buôn súng ống đạn dược sao, sao đột nhiên lại có hứng thú với bất động sản rồi.” Lúc Tô Nhạc Thiên nhận được tin tức này, cậu liền vẫn nghi hoặc, vì sao buôn súng ống đạn được tốt như vậy rồi, còn muốn tiến sang bất động sản nữa?

“Cassiel, cậu không biết rồi, Y này với Kellen còn có cái khác sâu xa.” Đối với chuyện này, cũng chỉ có Sakura biết rõ.

Dừng một chút, tiếp tục giải thích: “Khoảng thời gian trước chúng tôi đi nước M một nửa nguyên nhân cũng vì anh ta.”

Archibald kinh ngạc, “Sakura, chuyện này sao tôi lại không biết?”

Trợn trừng mắt, “Cái đồ đần độn này, lúc anh tới tôi bảo anh điều tra Nhan Tử Diệp, chính là Y trong miệng anh đấy.”

?!

“Anh ta chính là Y?”

Anh biết Nhan Tử Diệp, lúc điều tra cũng nhìn qua người này, nhưng anh ta chính là Y? Chính là người buôn súng ống đạn dược? Hoàn toàn không giống!

“Người không kể bề ngoài, nhiều năm trôi qua như vậy, anh vậy mà vẫn không được cọng lông nào!”

Đối với lời Sakura nói anh ta không phản bác, anh ta chỉ là đang nghĩ đến chuyện sâu xa hơn.
“Kellen, vậy không phải anh ta sẽ biết kế hoạch của anh sao?” Chẳng thế thì đề cập cái gì không được, lại cứ tham gia vào dự án này.

“Sẽ không.” Cực kì khẳng định trả lời, ‘Từ đầu đến cuối, tôi đều không ra mặt, anh ta sẽ không có khả năng biết được.”

“Vậy anh ta...”

“Đừng quan tâm mục đích anh ta là cái gì, kế hoạch của chúng ta không thể lầm lỡ.”

“Tôi cũng hiểu ý của anh, nhưng phía bên Gina thật sự là...”

Cái hoa si này, khẳng định là cảm thấy bộ dáng của Y rất tuấn tú, lại cảm thấy có thể đáp lại bọn họ, mới có thể không chút do dự nào mà đề xuất điều kiện như vậy.

“Cô ta làm như vậy, chỉ có thể để cho chúng ta đạt được thêm lợi ích.”

Mấy người mặc dù không rõ ý tứ của anh, có thể thấy được nụ cười bí hiểm của Mặc Dận, liền biết có người gặp xui xẻo rồi.

Buối tối, quán Melon quốc tế.

“Hoan nghênh nha, Y, chuyện lần này vẫn còn nhờ vào cậu rồi!” Make mắt cười nheo nheo, đáy mắt lóe lên ánh sáng.

Nhan Tử Diệp bước xuống xe, thản nhiên nói một tiếng: “Ừ.”

Make cũng không thèm để ý thái độ của anh ta, dù sao thân phận của anh ta ở đằng kia, tuy địa vị gia tộc Franklin cao hơn anh ta không ít, nhưng so với bản thân, anh ta vẫn tương đối có năng lực.

“Y, người đã đến đủ rồi, chúng ta vào thôi.”

“Ừ.”

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, cực kì tự nhiên, đối với hợp tác như vậy, anh ta hoàn toàn không có hứng thú.

“Gia chủ, mời.” Arthur đi đến bên cạnh Nhan Tử Diệp, khách khí nói.

Xuyên qua hành lang, đi tới một căn phòng hoa lệ được đặt trước, bên trong có ba người ngồi chờ, là đám người Archibald.

“Tiểu thư Gina, theo như lời cô, Y đã đến rồi?”

Lắc ly rượu đỏ trong tay, Sakura tùy ý hỏi.

Gina có chút khinh thường trả lời vấn đề của cô, nhưng lại nghĩ đến mục địch của ngày hôm nay, khóe miệng nhếch lên, “Không sai, Y đã đến rồi, nói vậy các người trở về cũng đã điều tra thân phận của anh ta rồi, cho nên các người nên cảm ơn bản tiểu thư, câu được con cá lớn như vậy.”

Sakura cười nhạo một tiếng, hơi chút châm chọc, cá lớn? Ở trong mắt bọn họ, mình mới là cá lớn đi.

“Két.”

“Y, anh tới rồi! Người ta chờ anh lâu rồi!”

Nôn.

Sakura nhìn sắc mặt Gina đột nhiên thay đổi, cảm thấy bội phục, đây mới là con hát.

Nhan Tử Diệp bất động thanh sắc tránh đi bóng dáng muốn bổ nhào tới, “Tiểu thư Gina, để cho cô chờ lâu rồi.”

Gina có chút không vui, nhưng nghe được lời của anh ta vẫn vui vẻ nói: “Cũng không có đợi bao lâu, Y, bọn họ chính là người công ty M&M mà tôi đã nói trước đó.”

Ngẩng mắt lên, hơi hơi ý bảo.

“Chào các người, tôi là Y.”

“Archibald.”

“Sakura.”

“Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, đều ngồi xuống đi.”

Make ngồi ở chỗ chủ vị, nói câu, liền kêu người mang thức ăn lên.

Sau bữa cơm chiều, anh ta mới mở miệng hỏi: “Bữa tối đêm nay các vị vảm thấy thế nào?”

“Không tồi.”

Gina lại tiếp lời, “Còn không phải sao, đây chính là đầu bếp vắng mặt khoảng thời gian trước rất không dễ dàng gì mà làm được.”

Ưỡn ngực, dương dương đắc ý, coi như bọn họ xuất hiện nơi này chính là nhờ vào cô ta.

“Vậy sao, vậy thật đúng là cảm ơn tiểu thư Gina rồi.” Archibald cúi đầu, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Không biết vì sao, nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Sakura có chút chua chua.

“Tiểu thư Gina, nếu là tôi nhớ không lầm, quán rượu này là của gia tộ Melon mở đúng không.”

Ngụ ý chính là, cũng không phải là của gia tộc các người mở, đắc ý cái gì.

“Cô!” Vốn là cùng hợp tác, sau lại cẩm thấy cô là đang ghen tỵ, cười nói, “Sakura tiếu thư, tôi biết cô đang ghen tỵ, nhưng mà không sao, tuy không phải là nhà tôi mở, nhưng đây là bạn tốt của tôi mở.”

Bạn tốt? A, nói là pháo hữu mới đúng!

Nhưng mà theo thái độ của cô ta cũng có thể nhìn ra, Y này rất phù hợp khẩu vị của cô ta.

“Đầu năm nay bạn tốt đều là có vẻ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, không biết tiểu thư Gina cùng Melon tiên sinh phát triển đến bước nào rồi?”

“Ầm.”

“Sakura! Cô không cần quá kiêu ngạo!”

Ngực không ngừng lên xuống, nếu không phải vì duy trì hình tượng, cô ta nhất định sẽ xé nát cái mồm kia!

“Sakura tiểu thư, có vài lời vẫn phải nói rõ ràng.” Make có chút không vui, cho dù ông ta cảm thấy phụ nữ như vậy thử một lần đặc biệt đã, nhưng không có nghĩa là ông ta có thể dễ dàng tha thứ cho cô xỉ nhục con gái của mình.

Sakura bĩu môi, cực kì vô tội, “Đại gia chủ, tôi thật sự không rõ ý của ông, chẳng lẽ trở thành bạn tốt, tiền đề không phải là cùng nhau bồi dưỡng sao?”

Archibald cười trộm một phen, không hổ là Sakura, khiến cho người khác kinh ngạc còn nghĩ bản thân đang thanh minh.

“Sakura tiểu thư giỏi tài ăn nói, chỉ là không biết cô với chuyện hợp tác này có đề nghị gì không?”

Nhan Tử Diệp vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, Arthur ngồi ở bên cạnh cực kì cảm giác được rõ ràng ý tứ của anh ta, đôi mắt hiện lên nghi hoặc, mắt nhìn Sakura phía đối diện, chẳng lẽ Y lại bị người phụ nữ này gợi hứng thú rồi hả?

Sakura cũng có chuẩn bị trước, hỏi lại: “Không biết Y tiên sinh có suy nghĩ gì không?”

“Tôi nghĩ trước hết nghe suy nghĩ của cô đã.” Anh ta cũng không che dấu, cùng khiến cho Gina một trận căm tức.

“Y, anh hỏi cô ta làm gì, không phải anh đã đáp ứng tồi rồi sao!”

Gina quên kiêng kị của anh ta, người bám lấy cánh tay của anh ta, làm nũng như “Sủng phi”.

Nhan Tử Diệp cúi đầu xuống, cứ đẩy cô ta ra.

“Tiểu thư Gina, chuyện dự án, vẫn nên hiểu rõ mới đưa ra quyết định tốt nhất.”

Gina phòng bị đả kích, tay theo bản năng nắm chặt lại.

“Gina tiểu thư, cô có thể buông tay ra trước không?”

“Y, anh nói cho tôi biết, lời anh nói vừa rồi có phải thật không?” Cô ta coi như không nghe được lời anh ta nói, nắm lấy anh ta như là cầm lấy một tia hy vọng.

Sakura phía đối diện lắc đầu, lòng tự trọng vị tiểu thư nào đó lại gặp khó khăn rồi!

“Bốp.”

Gina trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Nhan Tử Diệp ung dung lấy khăn tay trong túi áo ra, đem chỗ cô ta từng nắm lau sạch sẽ, sau đó ném xuống đất.

“Tiểu thư Gina, mời cô lần sau lúc nói chuyện không nên động tay động chân.” Nếu không thì anh ta thật sự sẽ không nhịn được mà bảo Arthur vứt cô ta ra ngoài.

“Y, làm sao anh có thể đối với tôi như vậy?” Gina ra bộ không thể tin được, giống như nghĩ đến cái gì đó, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Sakura, “Có phải vì cô hay không! Đồ tiện nhân này, mỗi lần gặp mặt đều không có chuyện tốt! Tôi xé cô ra!”

Nói xong, làm bộ đứng dậy xông lên.

“Gina đừng làm nháo nữa!”

Make thật sự nhìn không được nữa, dơ tay lên một cái tát liền đánh xuống.

“Bốp.”

Gina đầu va vào góc bàn, rất nhanh trên khăn trải bàn trắng, liền hiện lên đóa hoa đỏ.

“Gina, con không sao chứ?”

Make bối rối nhìn Gina nhất thời không ngẩng đầu lên, nghĩ muốn nâng cô ta dậy, lại sợ đụng tới miệng vết thương, vì thế quay về phía cửa lớn hô to, “Người đâu tới nhanh, gọi bác sĩ!”

“Không cần, cha, tôi đi về trước đây.”

Gina ngăn Make lại, đứng dậy, xoay người rời đi.

Make không biết nói cái gì cho phải, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng tát một cái, theo lý mà nói sẽ không đánh tới góc bàn, nhưng sự thật lại là đụng phải góc bàn hơn nữa còn bị thương, nhìn thấy vết máu kia, liền run sợ.

“Đại gia chủ, xem ra hôm nay không phải là lúc nói chuyện làm ăn rồi, nếu không mấy ngày nữa chúng ta lại bàn lại?” Archibald đề nghị.

Make vốn là nhìn Y một cái, do dự bất định, “Này không tốt lắm đâu, không thể bởi vì chuyện riêng của tôi, ảnh hưởng tới dự án của tất cả mọi người được.”

“Lời này nói không đúng rồi, huống hồ cho dù nói chuyện, Đại gia chủ, ông cũng không tỉnh táo được.”

“Này...”

“Ông đi trước đi, tôi ở lại nói chuyện cùng bọn họ.” Nhan Tử Diệp mở miệng, trực tiếp quyết định.

“Y tiên sinh, cậu muốn tự nói chuyện?” Này không tốt lắm đâu, nếu là đến sau cùng, hai bên bọn họ nói chuyện xong biến thành đem đá ông ta ra, không phải là giỏ trúc múc không được nước sao?

“Thế nào, ông nghi ngờ tôi?” Nhan Tử Diệp mắt nhìn ông ta, trong giọng nói mang theo chút nguy hiểm.

“Không, đương nhiên không! Y tiên sinh là hỗ trợ, cậu đã nói như vậy rồi, vậy hạng mục này liền nhờ vả cậu vậy.”

“Ừ.”

Nhiệt tình cùng lạnh lùng một trời một vực, nhìn hai người phía đối diện hứng trí bừng bừng.

“Archibald tiên sinh, Sakura tiểu thư, tôi đi trước đây, mọi người cứ từ từ tán gẫu.”

“Đại gia chủ đi thong thả.

“Rầm.”

Cửa vừa đóng lại, cả người Nhan Tử Diệp đều thả lỏng ra.

“Được rồi, các người có kế hoạch gì, nói nghe một chút.”

?!

Hai người nhìn nhau, sau cùng Archibald mở miệng nói: “Y tiên sinh, hạng mục lần này của chúng ta, là cải tạo lại khu đất cũ, anh là biết đấy, khu đất cũ nước Y chiến diện tích lớn...”

“Ngừng! Tôi không muốn nghe những lời từ phía chính phủ này, nếu không phải lần này lợi nhuận rất lớn, tôi cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.”

Đơn giản sáng tỏ biểu đạt mục đích chính của mình, sau đó chờ bọn họ bói ra mục đích của bọn họ.

Nhưng mà khả năng này?

Archibald cho dù trong lòng rõ ràng ý của anh ta, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như nghe không hiểu.

“Y tiên sinh, tôi biết ý của anh, nhưng nói trắng ra là, kế hoạch này không phải chúng tôi nghĩ muốn như vậy liền cứ như vậy, dù sao còn có bên hợp tác nữa.”

Ý tứ chính là, người nào có quyền liền nghe người đó.

Có ý tứ!

“Vậy các người nói đi, nếu là tôi đã tham gia rồi, vậy mảnh đất có thể sửa lại theo ý kiến của tôi sao?”

Đương nhiên có thể! Dù sao cũng không liên quan tới bọn họ lắm!

Trong lòng trả lời một câu, ngoài miệng lại nói: “Điều này cũng không phải, nhưng đại bộ phận vẫn có thể căn cứ theo ý nguyện của anh được.”

“Nếu như vậy, chúng ta ký ước đi.” Nhan Tử Diệp dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói câu.

“A?”

“Y!”

Nhan Tử Diệp nhíu mày, quay đầu không vui nhìn Arthur, “Arthur, cúi đầu, “Không dám”

“Nếu không có ý kiến gì liền đem hợp đồng ra đây.”

Hợp đồng đều đã chuẩn bị tốt rồi hả?

Hai người cảm thấy, Nhan Tử Diệp này, khá đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất vẫn là Kellen.

Arthur cầm bao công văn lấy ra một văn kiện, đưa tới.

“Xem trước điều lệ bên trong thế nào, lo lắng gì nữa có kí hay không.”

Câu sau cùng anh ta đều cảm thấy là vô nghĩa, không ký? Chuẩn bị bị Make tham lam kia nuốt vào toàn bộ sao?

Archibald mở văn kiện ra nhìn đại khái, rất nhanh liền cầm bút kí tên.

“Không suy xét cân nhắc sao?” Cực kỳ lạnh nhạt cầm lại văn kiện.

“Không cần, điều kiện anh đưa rất tốt.” So với Make đã tốt hơn nhiều rồi.

“Vậy hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Mà Make đang chạy tới bệnh viện tuyệt đối không ngờ, Nhan Tử Diệp thật sự hoàn toàn không để ý lợi ích của ông ta, chờ tới khi ông ta biết được, tức giận đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trở lại biệt thự, Archibald bỏ bộ dáng bình tĩnh đi, hưng phấn vọt vào.

“Kellen, anh hoàn toàn đoán đúng rồi, Y kia thật sự đưa ra một hợp đồng, nhưng mà anh tuyệt đối không đoán được chuyện bên Make đâu.”

Mặc Dận đạt được kết quả mình muốn, mí mắt chớp cũng không chớp, “Chỉ cần không chết, liên quan gì tới tôi.”

Archibald: “...”

“Phốc... Cái đồ đần độn anh cũng có thể để cho Kellen nói thô tục rồi.”

“Sakura, không được cười!” Xoay người, gào lên.

Chân mày nhíu lại, hơi tựa lên khung cửa, “Thế nào, anh còn không cho phép tôi cười?”

“Chính là không cho phép!”

“Xuy! Anh là gì của tôi?”

Archibald nghẹn lời, mà lại không phản bác được.

“Không nói được lời nào thì không cần chặn đường tôi, vướng víu.”

Nói xong, trực tiếp đẩy anh ta ra, chạy lên lầu.

“Sakura, cô đứng lại đó cho tôi!”

“Tư tưởng của tôi đứng lại, nhưng mà chân lại không nghe.”

“Sao cô không nói tư tưởng của tôi cự tuyệt lời nói của tôi?”

“Cớ thật hay, sau này tôi sẽ dùng cái này.”

“Sakura, tôi và cô không đội trời chung!”

“Được.”

...

Tô Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Hai người này thật là thích làm oan gia.”

“Ừ, chính xác.” Mặc Dận đồng ý.

Bên kia, bên Quảng gia còn đang khẩn trương dàn trận.

“Cha, Mặc gia không có phát hiện.”

“Con xác định rồi hả?” Quảng Lương Bình cảm thấy Mặc Ngật người này tuyệt đối không thể khinh địch như vậy sẽ bỏ qua “Người gây ra họa”.

“Cha, con đã cho người theo dõi 24 giờ một tuần rồi, bọn họ thật sự không có bất cứ động tác gì.

Quảng Hạo Bân tuy cũng hiểu được có chút không thích hợp, nhưng mấy ngày nay, tất cả nghi hoặc đều tan thành mây khói, có lẽ là bọn họ thật sự không nghĩ tới có phương diện này?

“Vẫn không thể phớt lờ, bọn họ bên kia thế nào?” Hút một chút thuốc, hỏi sang vấn đề này.

“Bên kia không cần lo lắng, tìm lý do cũng đều có căn cứ, sẽ không bị phát hiện.”

“Ừ, chỉ cần toàn bộ thuận lợi, không tới nửa tháng, bầu trời này, sẽ thay đổi...”

“Cha, nếu nói như vậy, có phải chúng ta nên cứu Tiểu Y ra không?” Quảng Hạo Bân nhìn sắc mặt của ông ta, thật cẩn thận nói.

“Cứu ra làm gì? Lại vẫn chưa đủ mất mặt?” Quảng Lương Bình tức giận đến trực tiếp đem điếu thuốc trên tay dụi tắt, một bộ hoàn toàn không muốn nói đề tài này.

“Nhưng mà cha, Tiểu Y lần này là bị Nhan Tử Diệp tính kế, chuyện trước kia không phải làm tốt sao?” Quảng Hạo Bân ý muốn thay đổi suy nghĩ của ông ta, dù sao Quảng Y cũng là đứa con gái ông ta yêu thương nhiều năm.

“Quảng Hạo Bân, ta nói cho con biết, trừ phi nó đã chết, nếu không ta liền không cho phép con cứu nó ra sau lưng ta!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương