“Anh Vũ Trạch” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc muốn đẩy hắn ra theo bản năng giãy dụa.

Hai cánh tay Tiếu Vũ Trạch ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, cúi đầu cái lưỡi liếm lấy vành tai của cô, hắn khẽ cắn, ở bên tai cô nói nhỏ:”Tích Tuyết, nhớ anh không? Anh mỗi ngày đều nhớ đến em”.

Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lòng bàn tay nắm lại thật chặt, cô rất muốn bật thốt lên, cô cũng rất muốn hắn nhưng lời đến khóe miệng thì không thể nào thoát ra được.

Hôm nay cô không còn là một cô gái thuần khiết như lúc mới quen hắn nữa, mặc dù việc đó cô không muốn và người đàn ông đó cô không thích nhưng việc cũng đã lỡ rồi, trong lòng cô ít hay nhiều đều có chút tiếc nuối.

Nếu anh Vũ Trạch biết đêm đó cô cùng Lãnh Khinh có phát sinh quan hệ thì có thể còn giống như bây giờ thích cô nữa không? Lạc Tích Tuyết trong lòng lo âu, do dự, không biết đem chuyện đêm đó nói với hắn như thế nào.

“Tuyết nhi” Tiễu Vũ Trạch đưa tay xoa gò má mịn màng của cô, nhẹ nhàng đẩy mái tóc dài của cô ra phía sau, ánh mắt nóng rực ngưng trọng nhìn cô:”Trước kia, anh cho rằng em là người con gái truyền thống nên ngay cả hôn anh cũng không dám hôn em, vì sợ sẽ dọa đến em nhưng hiện tại anh không còn lo lắng điều đó nữa vì anh nghĩ Tuyết nhi của anh thật sự rất yêu anh nên sẽ mở lòng ra với anh”.

Tiễu Vũ Trạch nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cuồng nhiệt chiếm lấy cô, đem lưỡi hắn thăm dò vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi của cô, làm hô hấp của cả hai trở nên dồn dập.

Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt ánh mắt ngơ ra, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cô đẩy hắn ra:”Không được, anh Vũ Trạch không được”

Vẻ mặt cô cực kỳ thấp thỏm, trong lòng giống như bị một cái gì đó sắt nhọn đâm vào, cực kỳ khó chịu, lời của anh Vũ Trạch có nghĩa gì? Hắn tại sao lại nói cô “mở lòng ra”? Chẳng lẽ hắn phát hiện gì rồi sao?

“Không cần sao?” Tiếu Vũ Trạch dừng hôn lại, có chút kích động nắm bả vai của cô nói:”Trong túi áo của em chứa đầy thuốc tránh thai, chẳng lẽ không phải là tính tối nay cho anh rồi sau đó sẽ dùng thuốc sao? Hay em có người đàn ông khác?”

“Không, anh Vũ Trạch! Em chỉ thích anh, em không có người đàn ông nào cả, em chỉ thích mình anh thôi” Mặt Lạc Tích Tuyết biến sắc, vừa vội vừa sợ nhìn hộp thuốc tránh thai trong tay của hắn, trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào, chỉ là vội vã ôm hắn để chứng tỏ trái tim của cô.

“Tuyết nhi?!!” Lòng của Tiếu Vũ Trạch nhảy lên, hắn không ngờ trong tình huống cấp bách cô lại thổ lộ với hắn như thế, có thể thấy được địa vị của hắn trong lòng của cô, cái hộp thuốc tránh thai này nhất định là tối nay cô định cho hắn rồi sau đó sẽ uống nó để phòng ngừa.

Tiếu Vũ Trạch trong lòng lướt qua nhu tình cùng sự vui sướng hả hê, hắn nhìn cô không chớp mắt, đột nhiên cúi người xuống hai tay bế Tích Tuyết lên, thân mật ôm lấy cô:”Tuyết nhi, em có biết anh chờ câu nói này của em bao lâu rồi không?”

Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Tiếu Vũ Trạch. Chẳng biết sao nằm trong lòng anh Vũ Trạch cô có cảm giác ấm áp lạ thường.

Tiếu Vũ Tạch ôm lấy cô bước từng bước dài về phía phòng ngủ của hắn, đây là địa phương thuộc về hắn, hắn không cho phép có bất cứ mùi vị của người phụ nữ nào quanh đây nhưng tối nay là lần đầu tiên hắn phá lệ, bởi vì người con gái này là Tuyết nhi của hắn, người mà hắn đã thương yêu ngần ấy năm.

Con ngươi thâm thúy của hắn tràn đầy ánh sáng nhu hòa, cử chỉ nhẹ nhàng đem Lạc Tích Tuyết đặt trên chiếc giường lớn trắng noãn, sau đó hắn cũng tự mình nằm lên.

Hắn đè lên thân thể của cô, si mê hôn môi cô, một taytháo chiếc khăn tắm đang che đậy thân thể của cô ra, bàn tay thô to chiếm lấy thân thể cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương