Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
-
Chương 22: Nụ hôn rung chuyển đất trời
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngẩn người, không phải nàng sợ bóng tối mà đột nhiên lại có người ôm nàng. “Anh là ai?” Nàng kinh ngạc hỏi, muốn thoát ra khỏi ngực của người đàn ông này nhưng lại càng bị ôm chặt hơn. Lúc này cơ thể nàng dán chặt vào trong vòm ngực rắn chắc của hắn chỉ cách hai lớp y phục thật mỏng.Nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị người đàn ông ép sat vào vách tường, tỏa ra hơi thở nóng rực, đôi môi mỏng ép sát lên cánh môi như cánh hoa đào của nàng.“A…Ưm….”Lạc Tích Tuyết trợn tròn hai mắt, khó có thể nhìn được sự việc xảy ra trước mắt, hàng lông mi khẽ run. Trong bóng tối, nàng không thấy rõ mặt của người đàn ông này chỉ là một ý thức đánh úp vào trong đầu nàng… Nàng bị cưỡng hôn.Giữa hai cánh môi trằn trọc cọ sát lẫn nhau, lưu luyến…Môi nàng có cảm giác ướt át giống như đóa sen trắng nở rộ váo sáng sớm, mang theo giọt sương kiều diếm tỏa ra hương vị ngot ngào.Người đàn ông không cách nào điều chỉnh nụ hôn này dược nưa, cái lưỡi như con rắn nước thăm dò hết mọi ngõ ngách trong miệng của nàng, thuần thục mở hàm răng của nàng, quấn lấy lưỡi nàng ở chung một chỗ.Mà sức lực cũng vừa phải nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng khiến ọi người đàn ông đều hung hăng muốn nàng một phen.Lạc Tích Tuyết tức giận giùng giằng muốn thoát ra nhưng chỉ là phản kháng của nàng không ăn thua gì với sức lực của người đàn ông này. Vô luận nàng đá hắn hay đánh hắn thì một chút nhúc nhích hắn cũng không.Đột nhiên theo một tiếng động bất ngờ truyền đến thì ánh sáng trong bưa tiệc được khôi phục lại. Lạc Tích tuyết mở to hai mắt nhìn nhưng trước mắt không có bóng dáng của người đàn ông nào cả, không đợi nàng cắn xuống môi hắn mà hắn đã biến mất không thấy đâu.Nàng nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi đến tột cùng là người nào vừa làm chuyện như thế với nàng, thừa dịp đại sảnh cúp điện mà cưỡng hôn nàng.Lạc Tích Tuyết tức giận chau mày dùng sức lau cánh môi mình đến mức đỏ lên. “Người đẹp, buổi tối có cần người chở nàng về không?” Đột nhiên một âm thanh mị hoặc truyền đến tai nàng. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt tà mị cười của Lãnh Khinh đập vào mắt, hắn nghiêng người dựa vào tường; ánh đèn thủy tinh chiếu sáng đôi gò mã tuấn mỹ của hắn.“Không cần”.Lạc Tích Tuyết mặt không kiên nhẫn cự tuyệt hắn, xoay người rời đi. Nhưng trong lòng lại phiền muộn vô cùng bay giờ nàng không có tâm tình đi đối phó với tên trăng hoa này.“Đừng lạnh lùng như vậy, chúng ta vừa mới thân mật xong mà” Lãnh Khinh kéo nàng qua đem nàng thuận thế kéo vào trong ngực, cúi người gần khuôn mặt nàng tà mị cười.Lạc Tích Tuyết trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nói:” Thì ra người mới vừa rồi là anh?”“Người đẹp, buổi tối tôi chở em về được không?” Lãnh Khinh lấy ngón tay xẹt qua khuôn mặt nàng, môi hắn cách nàng rất gần, hắn cao 1m9 cơ hồ muốn áp đảo nàng, ánh mắt mập mờ:”Tôi nhất định sẽ làm cho em có một đêm khó quên.”Lạc Tích Tuyết thân thể không được tự nhiên lui về sau, trong mắt không kìm nổi sự tức giận, nhưng Lãnh Khinh lại vờ như không thấy, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng tiến gần vê phía nàng, hô hấp nóng rực quét qua bên tai nàng hài lòng nhìn thân thể nàng run lên một chút, môi hắn cũng dán trên gò má của nàng.“Các người đang làm gì vậy?” Một đạo âm thanh cuồng nộ vang lên ở phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook