Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Chương 71-4: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (4)

Hai ngày nay, Phúc Toàn Phúc Sinh cùng nàng chăm sóc bệnh tình của Hoàng thượng, đã sớm coi này làm chủ, sai đâu đánh đó, lúc này nghe nàng nói như vậy liền gật đầu.

Nhìn Sở Vân Khinh đi xa, Phúc Hải đi đến trước mặt hai tiểu đồ đệ ho nhẹ một tiếng, Phúc Sinh Phúc Toàn giật mình nhìn Phúc Hải xuất hiện, hắn nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh một cái rồi hỏi, "Quận chúa vừa nói gì với các ngươi vậy?"

Hai người ở trước mặt sư phụ mình lại không dám giấu diếm, lúc này liền đáo: "Quận chúa nói, nếu có người tới hỏi hôm nay Hoàng thượng thế nào, chúng ta chỉ cần nói tất cả đều bình thường là được."

Phúc Hải hơi trầm tư chớp mắt một cái, phất tay bỏ đi, "Cơ trí, làm tốt chuyện của mình."

Có hai người một trước một sau dặn dò, Phúc Sinh và Phúc Toàn đều rất để tâm, vừa qua bữa trưa quả nhiên có người tới hỏi hôm nay hắn thế nào, người đến hỏi là đại nha hoàn trong cung Lan phi nương nương, Phúc Sinh và Phúc Hải đều biết, hai người chỉ nói, "Hoàng thượng dùng tảo thiện(1) rất ngon miệng, uống xong dược liền nghỉ ngơi, dùng ngọ thiện(2) xong liền bắt đầu đọc sách, tất cả đều tốt."

(1) Tảo thiện: bữa sáng

(2) Ngọ thiện: bữa trưa.

Cung nữ này nghe xong liền đưa cho hai người mấy lượng bạc vụn rồi hài lòng rời đi.

Buổi chiều khi Sở Vân Khinh đi qua lần nữa, hình như tinh thần của Tiêu CHiến đã tốt hơn rất nhiều, sau khi uống dược xong liền dẫn theo Phúc hải đi Cần Chính điện, Sở Vân Khinh nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, hai mắt khẽ động xoay người trở về Cẩm Tú điện.

Trong phòng không có đèn, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc mình đi rõ ràng đã để Xuân Đào ở lại trong phòng, sao giờ phút này lại không thấy người đâu nữa rồi.

Nàng không nghĩ nhiều đẩy cửa vào phòng, mới vừa bước vào phòng lại cảm thấy trong phòng này có chút khác thường, đang do dự chợt cửa phía sau lưng phịch một tiếng phóng lại.

Trong lòng nàng khẽ động, vừa muốn xoay người thì một bàn tay to nắm lấy eo nàng, cúi đầu khẽ lên tiếng, "Là ta."

Sở Vân Khinh buông lỏng cảnh giác, xoay người mượn ánh trăng nhìn rõ mặt người đến, "Sao lại tiến cung?"

Tiêu Triệt buông nàng ra ngồi xuống trước bàn, "Hôm nay có người báo, đồ ăn của mẫu hậu xảy ra vấn đề --"

Sở Vân Khinh cả kinh, "Xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương có sao không?"

Tiêu Triệu lắc đầu, "Có Ngọc Cẩn cô cô, không có việc gì, chỉ là chuyện này làm ta không hiểu, hồi trước mẫu hậu ở Tử Ngọc cung cũng bị người hạ độc một hai lần, nhưng sự việc không thành liền thôi, sao giờ lại có người muốn hại mẫu hậu."

Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, "Ngụy Sơ Cận."

Tiêu Triệu không hiểu, Sở Vân Khinh lại nói, "Hôm qua, Hoàng thượng từng nói qua phân vị Quý phi đã không xứng với Ngụy Sơ Cận, chỉ sợ là muốn thăng vị cho nàng ta, chỉ sợ Ngụy Sơ Cận chờ không kịp, mới ra tay hạ độc như vậy --"

Hai mắt Tiêu Triệu phát lạnh, "Ngụy Sơ Cận vội vàng như thế, cho dù là thật sự thăng vị, nàng ta cũng chỉ là một hoàng hậu không có kỳ danh mà thôi."

Tiêu Triệt nhìn ánh mắt khó hiểu của Sở Vân Khinh lại nói tiếp: "Ân sủng của Ngụy Sơ Cận trước giờ đều bắt nguồn từ phụ thân Ngụy Chính của nàng, trong tay Ngụy Chính nắm giữ ba mươi vạn binh quyền, là võ tướng có nhiều bình mã nhất, phụ hoàng kiêng kị cái này, dĩ nhiên là phải thăng vị cho nàng ta."

Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, đôi mắt nhỏ sáng lên: "Hoàng thượng kiêng kị ngoại thích, hiện giờ lại muốn thăng vị cho Ngụy Sơ Cận, đây có ý là muốn thu lại binh quyền của Ngụy Chính sao?"

Tiêu Triệt tán thưởng liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt lộ ra ý cười nhè nhẹ, "Phụ hoàng thu lại binh quyền của Ngụy Chính dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng bên trong hậu cung cũng không thể để Ngụy Sơ Cận làm chủ."

Dĩ nhiên Sở Vân Khinh cũng biết đạo lý này, nhưng Ngụy Sơ Cận cũng không hiếu động như vậy.

Tiêu Triệt biết băn khoăn của nàng, "Muốn động đến nàng ta dĩ nhiên là phải làm từng bước một, nên trước hết phải rửa sạch oan khuất cho mẫu hậu, chuyện năm đó, có lẽ Lệ phi là người biết rõ nhất, không bằng chúng ta cùng diễn một vở kịch, để cho Ngụy Sơ Cận tự mình đưa đến cửa."

Sở Vân Khinh gật đầu, "Diễn kịch như thế nào?"

Tiêu Triệt ôn nhu nhìn nàng, "Giao cho ta, nàng chỉ cần chờ tin tức của Xuân Đào thôi."

"Được."

Một chữ này nói xong, trong lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút hơi xao động, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời của Tiêu Triệt, giống như hàm chứa ngôi sao, vừa thấy liền muốn hấp dẫn nàng đi vào.

"Quận chúa --"

Chợt một tiếng gọi vang lên khiến Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt cùng cả kinh, giọng nói này không phải là của Xuân Đào, Sở Vân Khinh ngẩn ra, là -- Đường ma ma ?!

Sở Vân Khinh vội vàng đứng dậy, bắt đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiêu Triệt một cái, ánh mắt người sau trầm xuống, xoay người đi vào nội thất.

Lúc này, giọng nói của Xuân Đào mới vang lên ở bên ngoài, "Quận chúa, là Đường ma ma của Lạc Hà cung."

Bước chân Tiêu Triêt đi vào nội thất ngừng lại, nhìn Sở Vân Khinh mở cửa, con ngươi càng sâu thêm một phần.

"Sao ma ma lại đến đây?"

Sở Vân Khinh mở cửa, nhìn thấy Đường ma ma mang theo hộp đựng thức ăn đứng ở ngoài cửa, thấy nàng xuất hiện liền nghiêng thân thi lễ: "Thỉnh an Quận chúa, Điện hạ phân phó Ngự Thiện Phòng làm cho nương nương bánh ngọt thủy tinh nương nương thích ăn nhất, nương nương kêu lão nô đưa tới cho Quận chúa."

Sở Vân Khinh vội vàng nhận lấy, "Làm phiền nương nương quan tâm, xin ma ma chuyển lời cảm ơn của Vân Khinh đến nương nương."

Hai người nói vài câu đơn giản xong Đường ma ma liền xoay người cáo từ, Sở Vân Khinh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Xuân Đào một cái, chỉ thấy nàng ta nhếch miệng lên cười, "Xin Quận chúa từ từ hưởng dụng."

Cửa đóng lại, ánh mắt băng lãnh của Tiêu Triệt rơi vào trên lưng Sở Vân Khinh, nàng xoay người, cười nói: "Đường ma ma là người bên cạnh Lệ phi nương nương."

Ánh mắt Tiêu Triệt không thay đổi, "Ừ."

Sở Vân Khinh cảm thấy có chút đau đầu, nàng để hộp đựng thức ăn xuống, bỏi vì hắn ở đây nên không dám đốt đèn, nàng có chút luống cuống nói: "Ừ, Vương gia còn có việc gì sao?"

Ánh mắt Tiêu Triệt lạnh hơn vài phần, liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn rồi lại nhìn nàng một cái, "Thế nào, không thể chờ, Ngũ đệ thật là dụng tâm, trẽ thế này còn đưa điểm tâm tới."

Lông mày Sở Vân Khinh nhíu lại, "Vương gia có muốn nếm thử không?"

Tiêu Triệt nhíu mày, đi vòng qua cái bàn đến trước mặt nàng, "Ta không muốn ăn cái này --"

Tim Sở Vân Khinh đập dồn dập, không dám nhìn vào mắt Tiêu Triệt, "Vậy, vậy Vương gia muốn ăn gì."

Tiêu Triệt lại tiến lên một bước, giọng điệu mờ ám nói, "Nàng nói xem?"

Sở Vân Khinh lui một bước, hai tay có chút khẩn trương nắm chặt quần áo bên người, lắc đầu, "Vân Khinh không biết."

Tiêu Triệt thở dài, bỗng nhiên xoay người bế nàng lên, bước từng bước một đi vào nội thất, hai gò má Sở Vân Khinh phiến hồng, chuyện xảy ra bất ngờ khiến nàng không tự chủ được níu chặt y phục trước ngực Tiêu Triệt, "Vương gia --"

Giọng nói Tiêu Triệt âm trầm, "Hiện tại đã biết?"

--

Buổi trưa hôm sau, một quyển tấu chương từ Cần Chính điện được đưa tới Càn Đức cung.

Sở Vân Khinh đứng bên cạnh Tiêu Chiến tinh tế mài mực, từ sau khi trở thành đại phu chuyên dụng của hắn, ngay cả việc bưng trà đưa nước nàng đều phải làm, mài mực chỉ là một trong số đó.

"Hoàng thượng, mực đã được mài tốt."

Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Chiến tiếp nhận tấu chương liền phất tay để nàng đứng ở một bên, ánh mắt nàng tùy ý dừng trên người Tiêu Chiến, chỉ thấy Tiêu Chiến vừa mở tấu chương, nhìn vài lần sắc mặt liền thay đổi.

"Bốp" một tiếng, Tiêu Chiến cầm tấu chương trong tay đập lên bàn, ánh mắt tức giận hơn so với hôm qua.

Chuyện vừa xảy ra, một đám cung nhân quỳ xuống, Sở Vân Khinh không biết làm thế nào cho phải, cũng quỳ xuống, "Hoàng thượng bớt giận, xin lấy long thể làm trọng."

Tiêu Chiến giận quá hóa cười, "Hừ, long thể làm trọng, những người này ước gì ta chết đấy, còn dám hướng trẫm muốn Vũ Hầu! Không bằng cũng muốn lấy luôn ngôi vị Hoàng đế của trẫm, trong mắt bọn họ còn có trẫm sao!"

Hắn ném tấu chương đến bên người Sở Vân Khinh, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên tấu chương viết chi chít chữ, đều là tên quan viên đương triều, nàng cúi đầu, khẩn thiết nói, "Xin Hoàng thượng bớt giận, thân thể Hoàng thượng vừa mới khỏe lại, tuyệt đối không thể tức giận."

Hôm qua Tiêu Chiến có thể vì một câu nói của nàng mà bớt giận, nhưng hôm qua quyển tấu chương này như đổ thêm dầu vào lửa, sao lại có thể dễ dàng hạ hỏa, hắn đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn vọng lại tiếng bước chân của hắn, mỗi một tiếng đều nện vào trong lòng đám cung nhân đang quỳ.

"Hôm qua ngươi còn nói trong mắt những người này chỉ có trẫm, hôm nay, ngươi xem, văn võ bá quan lại có nhiều người ủng hộ Minh vương như vậy!"

Dĩ nhiên Sở Vân Khinh sẽ không nhận mình đã nói, nhìn bộ dạng nổi giận của Tiêu Chiến, băng lãnh trong mắt nàng phai nhạt vài phần.

Tiêu Chiến đi qua đi lại vài bước, "Người đâu!"

Nếu trong ngày thường xảy ra động tĩnh lớn như vậy Phúc Hải đã sớm xuất hiện, nhưng mấy ngày gần đâu Tiêu Chiến quát một tiếng vẫn không thấy người xuất hiện, lửa giận của Tiêu Chiến càng thêm sâu, "Phúc Hải! Người đâu!"

Một tiếng gọi này vừa dứt, Phúc Hải vội vàng đi vào, trên mặt đầm đìa mồ hôi, Tiêu Chiến còn chưa kịp hạ lệnh, liền nghe thấy giọng nói phát run của Phúc Hải: "Hoàng Thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia bỗng nhiên thổ huyết, Thái Y viện đến, nói là trúng độc!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương