Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
-
Chương 71: Chương cuối
Một năm sau, thời điểm diễn ra Liên hoan phim long trọng cuối cùng cũng đã đến.
Lúc này tuyết vừa tan, khí hậu đang dần dần trở nên ấm áp.
Bên trong đại sảnh ánh đèn óng ánh, truyền thông và những nghệ sĩ, minh tinh mặc những bộ quần áo hoa lệ đi đi lại lại.
Thư Loan và Tưởng Hạo sóng vai ngồi ở dưới đài, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, thỉnh thoảng sẽ hàn huyên cùng những người khác. Đường Tịch cũng kéo cánh tay của Diệp Triều, đang trong kỳ tân hôn nên trông hai người rất ngọt ngào tìm đến Thư Loan và Tưởng Hạo nói chuyện.
Hôm nay Đường Tịch mặc một cái váy cúp ngực với đuôi váy dài, nhìn duyên dáng sang trọng, người đàn ông bên cạnh mặc trên người bộ âu phục đi giày da lịch lãm, trông hai người cực kỳ xứng đôi.
Thư Loan cười nói: ” Ngày hôm nay cô rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Đường Tịch chớp mắt nhìn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không thấy chứ?”
Thư Loan và Tưởng Hạo cùng nhau lắc đầu.
Diệp Triều gõ gõ đầu Đường Tịch nói: “Mới ba tháng, sao có thể nhìn ra.”
“Trước kia khác! Dù sao em cũng gầy mà.” Đường Tịch được nước làm tới tranh thủ sờ sờ hông của mình.
“Hạo ca! Loan Loan!”
Một người phụ nữ đi về phía bọn họ.
“Đường Đường tỷ, Diệp Triều ca!” Bùi Huyên Huyên mặc một chiếc váy màu đỏ rực, cười với hai người nói: “Ngày diễn ra hôn lễ của hai người tôi không thể đến được, thật sự rất xin lỗi.”
“Không có chuyện gì, chúng tôi cũng đã nhận được món quà rồi, có lòng.” Diệp Triều lắc lắc đầu.
Đường Tịch cũng vỗ vỗ bả vai Bùi Huyên Huyên nói: “Không sao đâu! Bây giờ Huyên Huyên của chúng ta cũng là đại minh tinh rồi, lịch trình còn bận hơn tôi rất nhiều nha.”
Bùi Huyên Huyên ngại ngùng cúi đầu.
Diệp Triều để ý thấy đạo diễn Renault Kafka vừa đến, liền nói với Thư Loan nói: “Cậu có muốn đi chào hỏi đạo diễn Kafka không?”
Bùi Huyên Huyên cũng nói: “Tôi đã xem bộ phim điện ảnh của đạo diễn Renault Kafka mà cậu đóng, thật sự thật sự thật sự quá tuyệt! Tôi cảm thấy bộ phim được đề cử lần này nhất định sẽ nhận được giải thưởng lớn!”
“Xin nhận lời chúc tốt lành của cô.” Thư Loan mỉm cười, đứng dậy đang muốn đi về phía Renault, nhưng đúng lúc này người dẫn chương trình lại chuẩn bị lên sân khấu.
“Sẽ bắt đầu ngay bây giờ rồi, chờ một lúc đi.”
Những người còn lại cũng ngồi vào vị trí của mình.
“Thưa quí ông quí bà và các vị tiên sinh nữ sĩ, chào buổi tối…”
Tưởng Hạo nhìn di động, cúi đầu nói với Thư Loan nói: “Schilling và Albert đã ở sân bay, anh đã đưa chìa khóa nhà cho hai người rồi, chờ lát nữa về nhà chúng ta lại đi tìm hai người họ.”
Thư Loan gật đầu.
Bọn họ đã hẹn trước với hai vị trưởng bối trong nhà, ngày mai sẽ cùng nhau đi xem hôn phục, hơn nữa tiếp đó sẽ là hôn lễ cũng phải nhờ hai người giúp đỡ trong việc chuẩn bị.
Đại diện ban giám khảo giám định và thưởng thức các tác phẩm của liên hoan phim lên sân khấu đọc diễn văn, trao giải… Từng phần từng phần của lễ trao giải đang lần lượt diễn ra trên sân khấu.
Chờ mãi mới đến phần khiến người ta hồi hộp lo lắng nhất, ngữ khí của người dẫn chương trình cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
“Tiếp theo, chính là phần hồi hộp và được chú ý nhất trong đêm nay, lễ trao giải thưởng cao nhất! Năm nay cúp vàng Ảnh Đế và Ảnh Hậu sẽ rơi vào tay diễn viên nào đây?”
“Chúng tôi xin mời Ảnh Hậu tiền nhiệm diễn viên — biên kịch Đường Tịch lên sân khấu trao giải cho nữ diễn viên xuất sắc nhất!”
Đường Tịch lên sân khấu, nhận lấy phong thư từ người dẫn chương trình, sau đó liếc mắt nhìn và cười nói: “Diễn viên nữ đoạt giải Ảnh Hậu năm nay nằm trong dự đoán của mọi người, là một cô gái xinh đẹp hào phóng.”
“Mọi người cảm thấy người đó là ai?”
Đường Tịch vẫn đang kéo dài thời gian .
“Chúng tôi xin mời… Mời…”
Trên màn hình lớn phía sau lưng Đường Tịch chiếu một phân đoạn ngắn trong bộ phim điện ảnh mới nhất của nữ diễn viên này.
” Bạch Ca Bạch tiểu thư, chính là cô ấy! Xin mời cô lên lên sân khấu!”
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bạch Ca bước lên sân khấu bằng những bước chân tao nhã, kích động phát biểu cảm nghĩ của mình khi đoạt giải, Đường Tịch cũng dành cho cô một cái ôm nồng nhiệt.
Mà tiếp theo chính là giải thưởng Ảnh Đế.
Ảnh Đế tiền nhiệm lên sân khấu, cũng giống như Đường Tịch nhận lấy phong thư có viết tên của Tân Ảnh Đế.
“Để tôi xem xem vị nào sẽ đoạt giải Ảnh Đế…”
Tưởng Hạo nắm chặt tay Thư Loan.
Tuy rằng đã được đề cử, nhưng bất luận có nhận được giải thưởng hay không thì cũng bó tay.
” Loan Loan đừng lo lắng.”
Thư Loan liếc nhìn Tưởng Hạo nói: “Em cảm thấy so với em anh còn căng thẳng hơn đấy.”
Tưởng Hạo cười gượng.
Màn hình trên sân khấu hiện lên hình ảnh.
Trong màn hình, một người đàn ông đang dắt theo một chú chó chậm rãi đi trên con đường ở không có một bóng người.
Chú chó nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ sủa về phía chủ nhân.
Người đàn ông kinh ngạc, chậm rãi quay đầu lại.
Nhưng phía sau anh ta không có gì cả, chú chó đã biến mất, sợi dây trên tay người đàn ông cũng biến mất. Lúc này vẻ mặt của người đàn ông dần dần được phóng to, liền thấy người đàn ông trợn to mắt, có chút không rõ lại có chút luống cuống mà nhìn ra phía sau mình, trong đôi mắt dường như có hơi nước mơ hồ, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
Mà đặc biệt chính là, toàn bộ phân đoạn này không hề có âm thanh.
Đúng vậy, tuy rằng chú chó có sủa, thế nhưng giống như bị tắt tiếng, không hề có động tĩnh. Nếu không phải người ngồi phía dưới sân khấu đã sớm bị nội dung của bộ phim điện ảnh bạo hồng này bao phủ, còn tưởng rằng hệ thống âm thanh đã bị hỏng rồi.
“Không sai!” Ảnh Đế tiền nhiệm cười nói: “Chính là nam chính trong bộ phim đã được đề cử «Trác tiên sinh và chú chó của mình», bây giờ lại bộc lộ tài năng —Thư Loan!”
Thư Loan nhìn chằm chằm màn ảnh.
Thật sự là… Mình.
“Chúc mừng!!” Đường Tịch ở phía sau kích động nói: “Lên nhanh đi!”
Thư Loan quay đầu, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt hưng phấn của Đường Tịch và nụ cười dịu dàng của Tưởng Hạo.
Là… Mình!
Thư Loan đứng dậy, sửa sang lại cổ áo, bước lên sân khấu.
“Chúc mừng Thư tiên sinh!” Người dẫn chương trình cười nói: “Thư tiên sinh đã đoạt giải, giải thưởng lừng danh đã thuộc về tiên sinh! « Trác tiên sinh» là một bộ phim điện ảnh câm, xuyên suốt cả bộ phim đều không có âm nhạc, tiếng vang hay lời thoại, nhưng vô thanh đã thắng hữu thanh! Cử chỉ hành động, ánh mắt, biểu cảm, động tác tay chân của Thư tiên sinh đã khiến cho bộ phim này hay hơn cả một bộ phim âm thanh! ”
Đây là một bộ phim điện ảnh thử thách kỹ năng và diễn xuất của một diễn viên.
Và Thư Loan đã thành công trong việc thực hiện nó.
Bộ phim khó nhất, kịch bản nhàm chán nhất, hậu kỳ đơn giản nhất, kỷ lục phòng vé cao nhất.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm.
Thư Loan ôm cúp vàng, nhận micro nói: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn đạo diễn Renault Kafka và đạo diễn Trịnh Uy, là hai người ấy đã giúp tôi nhận được cúp vàng này, nếu không có hai người và đoàn đội của hai người ấy, thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Thư Loan bắt đầu chậm rãi chia sẻ ngọn nguồn của bộ phim và cảm xúc của mình, người dẫn chương trình cũng mời Renault Kafka lên sân khấu, còn đạo diễn Trịnh Uy bận họp vì vậy không thể có mặt trong buổi lễ ngày hôm nay.
“Một năm trước, đạo diễn Kafka tìm tôi để diễn một bộ phim mạng, nhưng thời điểm đó tôi thật sự rất yêu thích kịch bản của Đường Tịch, chính là bộ phim «Không Nghe Thấy Tiếng Khóc Của Núi », có thể là do tôi đã tự mình trải qua, hoặc là do tôi cảm thấy kịch bản của bộ phim ấy vì tôi mà viết, vì lẽ đó nên tôi chọn kịch bản của Đường Tịch. Không ngờ rằng bộ phim «Núi Khóc» mang đến cho tôi thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thư Loan cúi đầu mỉm cười.
Tưởng Hạo nói không sai, diễn bằng cả trái tim thì sẽ tốt hơn bất cứ cái gì khác.
Thấy Thư Loan dừng lại, Kafka cười nói tiếp: “Sau khi xem bộ phim «Núi Khóc» liền hiểu không thể sử dụng một bộ phim mạng để đánh giá khả năng diễn xuất của Thư, vậy nên ta đã có ý định đích thân viết cho cậu ấy một kịch bản vô địch, vì lẽ đó nên tìm tới Trịnh. Đây thực sự như đang đánh cược, nếu như Thư không diễn được bộ phim này thì sẽ phá hủy hoàn toàn, dù sao cũng là một bộ phim điện ảnh không có âm thanh cùng lời thoại, hoàn toàn dựa vào vẻ mặt cậu ấy, nếu như biểu cảm của khuôn mặt không đúng, thì sẽ chẳng có ai thích bộ phim nữa đúng không?”
Kafka cười cười nói: “May mà chúng tôi đã thắng.”
Dưới sân khấu lại vang lên tiếng vỗ tay.
Sau đó Thư Loan tiếp tục nói lời cảm ơn đoàn phim và fan, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người vẫn luôn ở phía sau lưng ủng hộ tôi, yêu tôi, bảo vệ tôi, khoan dung mỗi khi tôi nóng tính, người ấy chính là vị hôn phu của tôi.”
Dưới sân khấu rơi vào yên lặng, tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, nhìn Thư Loan chằm chằm, rõ ràng là đang cố gắng tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này.
Chồng sắp cưới, chồng?
Chồng?
Thư Loan cảm thấy tim đập hơi nhanh, cúi đầu không dám nhìn xuống phía dưới sân khấu, chỉ kiên định nói: “Cảm ơn anh, Tưởng Hạo.”
Toàn trường ồ lên.
Trời ạ!
Trời ạ!!!
Đường Tịch che miệng lại.
Ồ! Ồ!
Tưởng Hạo cũng không ngờ rằng Thư Loan sẽ nói như vậy, anh không thể làm ra bất kỳ phản ứng dư thừa nào, chỉ nhìn Thư Loan chằm chằm không chớp mắt.
Loan Loan của anh…
Người dẫn chương trình thật vất vả mới có thể phản ứng lại, cười nói: “Vậy chúng tôi xin mời Tưởng tiên sinh lên sân khấu, đến ôm Thư tiên sinh một cái nào!”
Tiếng vỗ tay bên trong đại sảnh bạo phát kịch liệt, giống như là muốn lật tung nóc nhà.
Chân Tưởng Hạo cứng nhắc bước lên sân khấu.
Loan Loan của anh…
Đi tới bên người Thư Loan, Tưởng Hạo dùng sức ôm lấy Thư Loan, hai người đứng ở dưới ngọn đèn ôm nhau thật chặt, tuyên bố với toàn thế giới rằng bọn họ có bao nhiêu ân ái.
Loan Loan của anh!
Thư Loan nhẹ giọng nói: “Em yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên Thư Loan thẳng thắn như vậy, trái tim Tưởng Hạo nóng bừng nóng bừng, kích động đến mức cả người đều run.
“Ừm! Anh cũng yêu em!”
Loan Loan của anh, tại sao anh lại có thể yêu em ấy nhiều đến vậy.
Bên trong đại sảnh, tiếng vỗ tay vẫn vang lên.
——————
Một tháng sau khi lễ trao giải kết thúc, giới showbiz vẫn chưa thể tiêu hóa nổi tin Thư Loan và Tưởng Hạo ở bên nhau, lại bị một tin tức mới chiếm lĩnh trên mọi mặt trận .
Thư Loan và Tưởng Hạo, muốn kết hôn!
Kết hôn!
Cạnh biển, trời trong nắng ấm, ngay cả nước biển cũng ấm áp.
Trên bờ cát dựng lên rất rất nhiều lều vải màu trắng, đâu đâu cũng có vòng hoa. Schilling cùng Albert đang chiêu đãi khách mời, có rất nhiều người đến, người của quân đội, minh tinh, ca sĩ, bạn bè…
Truyền thông đã bị người của Albert ngăn ở bên ngoài, bên trong kín kẽ không một lỗ hổng.
“Chúc mừng ông, Clayderman!” Đoàn trưởng quân đoàn Săn Ưng cũng dẫn theo Lục Hoành Hành đến tham dự, trải qua một cuộc đàm phán rất lâu cùng với sư trợ giúp của Albert, cuối cùng chuyện của Lục Hoành Hành cũng coi như là ổn.
Albert gật gật đầu, bắt tay cùng đoàn trưởng.
“Người mới đâu?” Đoàn trưởng tò mò nhìn xung quanh.
“Còn đang chuẩn bị, sẽ nhanh chóng ra đây thôi.”
Bên trong phòng, Tưởng Hạo vừa thắt cà vạt cho Thư Loan xong và nói: “Được rồi.”
Thư Loan gật đầu, liếc nhìn vào tấm gương lớn được kê ở trước mặt hai người.
Tưởng Hạo mặc một bộ âu phục bên ngoài là áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng, còn cậu thì mặc bộ âu phục với áo khoác màu trắng ở bên ngoài và bên trong là áo sơ mi đen, một người cao lớn, một người tinh xảo, nhìn rất xứng đôi.
“Tưởng Hạo…”
Thư Loan đột nhiên hỏi: “ Vì sao anh lại yêu em?”
Tính khí trước đây của cậu rất tệ hành vi của cậu cũng không ổn.
“Về chuyện này…”
Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan ngồi vào một bên ghế salông nói: “Anh sẽ nói cho em nghe một câu chuyện xưa.”
Giọng nói khàn khàn êm tai chậm rãi nói ra câu chuyện của Tiểu Trần Khải và Tiểu Thư Loan năm xưa.
“Hóa ra là bởi vì chuyện này sao?” Thư Loan dở khóc dở cười nói: “Khi đó chúng ta chỉ là hai đứa bé.”
“Không, kể cả không gặp em khi còn bé, thì anh vẫn sẽ yêu em.” Tưởng Hạo cười híp mắt nói: “Nhắc tới cũng kỳ quái, chỉ cần thấy em anh đã cảm thấy rất vui mừng, tâm trí nhộn nhạo, cảm thấy em rất đẹp, tính tình cũng rất đáng yêu, không có lý do nào khác. Bất luận là lúc nào cũng sẽ thấy như vậy.”
Gò má Thư Loan đỏ bừng, màu đỏ lan tới cổ, tai, khiến Tưởng Hạo không nhịn được mà phải hôn một cái.
“Vậy vì sao em lại yêu anh?” Tưởng Hạo cười híp mắt hỏi.
Thư Loan nhỏ giọng nói: “Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai giống như anh, đối xử với em tốt như vậy.”
“Nhóc ngốc, em cũng đối xử với anh rất tốt mà, chúng ta luôn đối tốt với nhau.” Tưởng Hạo bóp bóp mũi Thư Loan, nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ đối tốt với em hơn, càng ngày càng tốt hơn.”
“Cả đời cũng không thay đổi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Schilling đi vào thúc giục hai người.
“Lễ tuyên thệ đã chuẩn bị kỹ càng, hai con còn không ra?”
“Vậy đi thôi.”
Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan rời khỏi phòng, cùng nhau sánh vai bước ra bên ngoài, bước tới đài tuyên thệ đài.
Bước tới một tương lai mỹ mãn tốt đẹp của hai người.
Tay Thư Loan được Tưởng Hạo nắm lấy, hoảng hốt nhớ tới trước đây Trần Khải đã từng nói một câu.
“Sau này tớ sẽ cưới cậu có được không? Cậu gả cho tớ, sau đó tớ sẽ đối với cậu thật tốt. Tớ tuyệt đối không đánh cậu, tớ sẽ tốt với cậu…”
Sau đó Tiểu Tưởng Hạo trưởng thành rồi.
Tưởng Hạo trưởng thành nói với cậu: “Sau này anh sẽ đối xử với em càng tốt hơn, càng tốt hơn.”
Thư Loan không nhịn được mà nở nụ cười.
CHÍNH VĂN HOÀN
Lúc này tuyết vừa tan, khí hậu đang dần dần trở nên ấm áp.
Bên trong đại sảnh ánh đèn óng ánh, truyền thông và những nghệ sĩ, minh tinh mặc những bộ quần áo hoa lệ đi đi lại lại.
Thư Loan và Tưởng Hạo sóng vai ngồi ở dưới đài, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, thỉnh thoảng sẽ hàn huyên cùng những người khác. Đường Tịch cũng kéo cánh tay của Diệp Triều, đang trong kỳ tân hôn nên trông hai người rất ngọt ngào tìm đến Thư Loan và Tưởng Hạo nói chuyện.
Hôm nay Đường Tịch mặc một cái váy cúp ngực với đuôi váy dài, nhìn duyên dáng sang trọng, người đàn ông bên cạnh mặc trên người bộ âu phục đi giày da lịch lãm, trông hai người cực kỳ xứng đôi.
Thư Loan cười nói: ” Ngày hôm nay cô rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Đường Tịch chớp mắt nhìn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không thấy chứ?”
Thư Loan và Tưởng Hạo cùng nhau lắc đầu.
Diệp Triều gõ gõ đầu Đường Tịch nói: “Mới ba tháng, sao có thể nhìn ra.”
“Trước kia khác! Dù sao em cũng gầy mà.” Đường Tịch được nước làm tới tranh thủ sờ sờ hông của mình.
“Hạo ca! Loan Loan!”
Một người phụ nữ đi về phía bọn họ.
“Đường Đường tỷ, Diệp Triều ca!” Bùi Huyên Huyên mặc một chiếc váy màu đỏ rực, cười với hai người nói: “Ngày diễn ra hôn lễ của hai người tôi không thể đến được, thật sự rất xin lỗi.”
“Không có chuyện gì, chúng tôi cũng đã nhận được món quà rồi, có lòng.” Diệp Triều lắc lắc đầu.
Đường Tịch cũng vỗ vỗ bả vai Bùi Huyên Huyên nói: “Không sao đâu! Bây giờ Huyên Huyên của chúng ta cũng là đại minh tinh rồi, lịch trình còn bận hơn tôi rất nhiều nha.”
Bùi Huyên Huyên ngại ngùng cúi đầu.
Diệp Triều để ý thấy đạo diễn Renault Kafka vừa đến, liền nói với Thư Loan nói: “Cậu có muốn đi chào hỏi đạo diễn Kafka không?”
Bùi Huyên Huyên cũng nói: “Tôi đã xem bộ phim điện ảnh của đạo diễn Renault Kafka mà cậu đóng, thật sự thật sự thật sự quá tuyệt! Tôi cảm thấy bộ phim được đề cử lần này nhất định sẽ nhận được giải thưởng lớn!”
“Xin nhận lời chúc tốt lành của cô.” Thư Loan mỉm cười, đứng dậy đang muốn đi về phía Renault, nhưng đúng lúc này người dẫn chương trình lại chuẩn bị lên sân khấu.
“Sẽ bắt đầu ngay bây giờ rồi, chờ một lúc đi.”
Những người còn lại cũng ngồi vào vị trí của mình.
“Thưa quí ông quí bà và các vị tiên sinh nữ sĩ, chào buổi tối…”
Tưởng Hạo nhìn di động, cúi đầu nói với Thư Loan nói: “Schilling và Albert đã ở sân bay, anh đã đưa chìa khóa nhà cho hai người rồi, chờ lát nữa về nhà chúng ta lại đi tìm hai người họ.”
Thư Loan gật đầu.
Bọn họ đã hẹn trước với hai vị trưởng bối trong nhà, ngày mai sẽ cùng nhau đi xem hôn phục, hơn nữa tiếp đó sẽ là hôn lễ cũng phải nhờ hai người giúp đỡ trong việc chuẩn bị.
Đại diện ban giám khảo giám định và thưởng thức các tác phẩm của liên hoan phim lên sân khấu đọc diễn văn, trao giải… Từng phần từng phần của lễ trao giải đang lần lượt diễn ra trên sân khấu.
Chờ mãi mới đến phần khiến người ta hồi hộp lo lắng nhất, ngữ khí của người dẫn chương trình cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
“Tiếp theo, chính là phần hồi hộp và được chú ý nhất trong đêm nay, lễ trao giải thưởng cao nhất! Năm nay cúp vàng Ảnh Đế và Ảnh Hậu sẽ rơi vào tay diễn viên nào đây?”
“Chúng tôi xin mời Ảnh Hậu tiền nhiệm diễn viên — biên kịch Đường Tịch lên sân khấu trao giải cho nữ diễn viên xuất sắc nhất!”
Đường Tịch lên sân khấu, nhận lấy phong thư từ người dẫn chương trình, sau đó liếc mắt nhìn và cười nói: “Diễn viên nữ đoạt giải Ảnh Hậu năm nay nằm trong dự đoán của mọi người, là một cô gái xinh đẹp hào phóng.”
“Mọi người cảm thấy người đó là ai?”
Đường Tịch vẫn đang kéo dài thời gian .
“Chúng tôi xin mời… Mời…”
Trên màn hình lớn phía sau lưng Đường Tịch chiếu một phân đoạn ngắn trong bộ phim điện ảnh mới nhất của nữ diễn viên này.
” Bạch Ca Bạch tiểu thư, chính là cô ấy! Xin mời cô lên lên sân khấu!”
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Bạch Ca bước lên sân khấu bằng những bước chân tao nhã, kích động phát biểu cảm nghĩ của mình khi đoạt giải, Đường Tịch cũng dành cho cô một cái ôm nồng nhiệt.
Mà tiếp theo chính là giải thưởng Ảnh Đế.
Ảnh Đế tiền nhiệm lên sân khấu, cũng giống như Đường Tịch nhận lấy phong thư có viết tên của Tân Ảnh Đế.
“Để tôi xem xem vị nào sẽ đoạt giải Ảnh Đế…”
Tưởng Hạo nắm chặt tay Thư Loan.
Tuy rằng đã được đề cử, nhưng bất luận có nhận được giải thưởng hay không thì cũng bó tay.
” Loan Loan đừng lo lắng.”
Thư Loan liếc nhìn Tưởng Hạo nói: “Em cảm thấy so với em anh còn căng thẳng hơn đấy.”
Tưởng Hạo cười gượng.
Màn hình trên sân khấu hiện lên hình ảnh.
Trong màn hình, một người đàn ông đang dắt theo một chú chó chậm rãi đi trên con đường ở không có một bóng người.
Chú chó nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ sủa về phía chủ nhân.
Người đàn ông kinh ngạc, chậm rãi quay đầu lại.
Nhưng phía sau anh ta không có gì cả, chú chó đã biến mất, sợi dây trên tay người đàn ông cũng biến mất. Lúc này vẻ mặt của người đàn ông dần dần được phóng to, liền thấy người đàn ông trợn to mắt, có chút không rõ lại có chút luống cuống mà nhìn ra phía sau mình, trong đôi mắt dường như có hơi nước mơ hồ, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Hình ảnh dừng lại ở đây.
Mà đặc biệt chính là, toàn bộ phân đoạn này không hề có âm thanh.
Đúng vậy, tuy rằng chú chó có sủa, thế nhưng giống như bị tắt tiếng, không hề có động tĩnh. Nếu không phải người ngồi phía dưới sân khấu đã sớm bị nội dung của bộ phim điện ảnh bạo hồng này bao phủ, còn tưởng rằng hệ thống âm thanh đã bị hỏng rồi.
“Không sai!” Ảnh Đế tiền nhiệm cười nói: “Chính là nam chính trong bộ phim đã được đề cử «Trác tiên sinh và chú chó của mình», bây giờ lại bộc lộ tài năng —Thư Loan!”
Thư Loan nhìn chằm chằm màn ảnh.
Thật sự là… Mình.
“Chúc mừng!!” Đường Tịch ở phía sau kích động nói: “Lên nhanh đi!”
Thư Loan quay đầu, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt hưng phấn của Đường Tịch và nụ cười dịu dàng của Tưởng Hạo.
Là… Mình!
Thư Loan đứng dậy, sửa sang lại cổ áo, bước lên sân khấu.
“Chúc mừng Thư tiên sinh!” Người dẫn chương trình cười nói: “Thư tiên sinh đã đoạt giải, giải thưởng lừng danh đã thuộc về tiên sinh! « Trác tiên sinh» là một bộ phim điện ảnh câm, xuyên suốt cả bộ phim đều không có âm nhạc, tiếng vang hay lời thoại, nhưng vô thanh đã thắng hữu thanh! Cử chỉ hành động, ánh mắt, biểu cảm, động tác tay chân của Thư tiên sinh đã khiến cho bộ phim này hay hơn cả một bộ phim âm thanh! ”
Đây là một bộ phim điện ảnh thử thách kỹ năng và diễn xuất của một diễn viên.
Và Thư Loan đã thành công trong việc thực hiện nó.
Bộ phim khó nhất, kịch bản nhàm chán nhất, hậu kỳ đơn giản nhất, kỷ lục phòng vé cao nhất.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm.
Thư Loan ôm cúp vàng, nhận micro nói: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn đạo diễn Renault Kafka và đạo diễn Trịnh Uy, là hai người ấy đã giúp tôi nhận được cúp vàng này, nếu không có hai người và đoàn đội của hai người ấy, thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Thư Loan bắt đầu chậm rãi chia sẻ ngọn nguồn của bộ phim và cảm xúc của mình, người dẫn chương trình cũng mời Renault Kafka lên sân khấu, còn đạo diễn Trịnh Uy bận họp vì vậy không thể có mặt trong buổi lễ ngày hôm nay.
“Một năm trước, đạo diễn Kafka tìm tôi để diễn một bộ phim mạng, nhưng thời điểm đó tôi thật sự rất yêu thích kịch bản của Đường Tịch, chính là bộ phim «Không Nghe Thấy Tiếng Khóc Của Núi », có thể là do tôi đã tự mình trải qua, hoặc là do tôi cảm thấy kịch bản của bộ phim ấy vì tôi mà viết, vì lẽ đó nên tôi chọn kịch bản của Đường Tịch. Không ngờ rằng bộ phim «Núi Khóc» mang đến cho tôi thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thư Loan cúi đầu mỉm cười.
Tưởng Hạo nói không sai, diễn bằng cả trái tim thì sẽ tốt hơn bất cứ cái gì khác.
Thấy Thư Loan dừng lại, Kafka cười nói tiếp: “Sau khi xem bộ phim «Núi Khóc» liền hiểu không thể sử dụng một bộ phim mạng để đánh giá khả năng diễn xuất của Thư, vậy nên ta đã có ý định đích thân viết cho cậu ấy một kịch bản vô địch, vì lẽ đó nên tìm tới Trịnh. Đây thực sự như đang đánh cược, nếu như Thư không diễn được bộ phim này thì sẽ phá hủy hoàn toàn, dù sao cũng là một bộ phim điện ảnh không có âm thanh cùng lời thoại, hoàn toàn dựa vào vẻ mặt cậu ấy, nếu như biểu cảm của khuôn mặt không đúng, thì sẽ chẳng có ai thích bộ phim nữa đúng không?”
Kafka cười cười nói: “May mà chúng tôi đã thắng.”
Dưới sân khấu lại vang lên tiếng vỗ tay.
Sau đó Thư Loan tiếp tục nói lời cảm ơn đoàn phim và fan, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người vẫn luôn ở phía sau lưng ủng hộ tôi, yêu tôi, bảo vệ tôi, khoan dung mỗi khi tôi nóng tính, người ấy chính là vị hôn phu của tôi.”
Dưới sân khấu rơi vào yên lặng, tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, nhìn Thư Loan chằm chằm, rõ ràng là đang cố gắng tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này.
Chồng sắp cưới, chồng?
Chồng?
Thư Loan cảm thấy tim đập hơi nhanh, cúi đầu không dám nhìn xuống phía dưới sân khấu, chỉ kiên định nói: “Cảm ơn anh, Tưởng Hạo.”
Toàn trường ồ lên.
Trời ạ!
Trời ạ!!!
Đường Tịch che miệng lại.
Ồ! Ồ!
Tưởng Hạo cũng không ngờ rằng Thư Loan sẽ nói như vậy, anh không thể làm ra bất kỳ phản ứng dư thừa nào, chỉ nhìn Thư Loan chằm chằm không chớp mắt.
Loan Loan của anh…
Người dẫn chương trình thật vất vả mới có thể phản ứng lại, cười nói: “Vậy chúng tôi xin mời Tưởng tiên sinh lên sân khấu, đến ôm Thư tiên sinh một cái nào!”
Tiếng vỗ tay bên trong đại sảnh bạo phát kịch liệt, giống như là muốn lật tung nóc nhà.
Chân Tưởng Hạo cứng nhắc bước lên sân khấu.
Loan Loan của anh…
Đi tới bên người Thư Loan, Tưởng Hạo dùng sức ôm lấy Thư Loan, hai người đứng ở dưới ngọn đèn ôm nhau thật chặt, tuyên bố với toàn thế giới rằng bọn họ có bao nhiêu ân ái.
Loan Loan của anh!
Thư Loan nhẹ giọng nói: “Em yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên Thư Loan thẳng thắn như vậy, trái tim Tưởng Hạo nóng bừng nóng bừng, kích động đến mức cả người đều run.
“Ừm! Anh cũng yêu em!”
Loan Loan của anh, tại sao anh lại có thể yêu em ấy nhiều đến vậy.
Bên trong đại sảnh, tiếng vỗ tay vẫn vang lên.
——————
Một tháng sau khi lễ trao giải kết thúc, giới showbiz vẫn chưa thể tiêu hóa nổi tin Thư Loan và Tưởng Hạo ở bên nhau, lại bị một tin tức mới chiếm lĩnh trên mọi mặt trận .
Thư Loan và Tưởng Hạo, muốn kết hôn!
Kết hôn!
Cạnh biển, trời trong nắng ấm, ngay cả nước biển cũng ấm áp.
Trên bờ cát dựng lên rất rất nhiều lều vải màu trắng, đâu đâu cũng có vòng hoa. Schilling cùng Albert đang chiêu đãi khách mời, có rất nhiều người đến, người của quân đội, minh tinh, ca sĩ, bạn bè…
Truyền thông đã bị người của Albert ngăn ở bên ngoài, bên trong kín kẽ không một lỗ hổng.
“Chúc mừng ông, Clayderman!” Đoàn trưởng quân đoàn Săn Ưng cũng dẫn theo Lục Hoành Hành đến tham dự, trải qua một cuộc đàm phán rất lâu cùng với sư trợ giúp của Albert, cuối cùng chuyện của Lục Hoành Hành cũng coi như là ổn.
Albert gật gật đầu, bắt tay cùng đoàn trưởng.
“Người mới đâu?” Đoàn trưởng tò mò nhìn xung quanh.
“Còn đang chuẩn bị, sẽ nhanh chóng ra đây thôi.”
Bên trong phòng, Tưởng Hạo vừa thắt cà vạt cho Thư Loan xong và nói: “Được rồi.”
Thư Loan gật đầu, liếc nhìn vào tấm gương lớn được kê ở trước mặt hai người.
Tưởng Hạo mặc một bộ âu phục bên ngoài là áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng, còn cậu thì mặc bộ âu phục với áo khoác màu trắng ở bên ngoài và bên trong là áo sơ mi đen, một người cao lớn, một người tinh xảo, nhìn rất xứng đôi.
“Tưởng Hạo…”
Thư Loan đột nhiên hỏi: “ Vì sao anh lại yêu em?”
Tính khí trước đây của cậu rất tệ hành vi của cậu cũng không ổn.
“Về chuyện này…”
Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan ngồi vào một bên ghế salông nói: “Anh sẽ nói cho em nghe một câu chuyện xưa.”
Giọng nói khàn khàn êm tai chậm rãi nói ra câu chuyện của Tiểu Trần Khải và Tiểu Thư Loan năm xưa.
“Hóa ra là bởi vì chuyện này sao?” Thư Loan dở khóc dở cười nói: “Khi đó chúng ta chỉ là hai đứa bé.”
“Không, kể cả không gặp em khi còn bé, thì anh vẫn sẽ yêu em.” Tưởng Hạo cười híp mắt nói: “Nhắc tới cũng kỳ quái, chỉ cần thấy em anh đã cảm thấy rất vui mừng, tâm trí nhộn nhạo, cảm thấy em rất đẹp, tính tình cũng rất đáng yêu, không có lý do nào khác. Bất luận là lúc nào cũng sẽ thấy như vậy.”
Gò má Thư Loan đỏ bừng, màu đỏ lan tới cổ, tai, khiến Tưởng Hạo không nhịn được mà phải hôn một cái.
“Vậy vì sao em lại yêu anh?” Tưởng Hạo cười híp mắt hỏi.
Thư Loan nhỏ giọng nói: “Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai giống như anh, đối xử với em tốt như vậy.”
“Nhóc ngốc, em cũng đối xử với anh rất tốt mà, chúng ta luôn đối tốt với nhau.” Tưởng Hạo bóp bóp mũi Thư Loan, nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ đối tốt với em hơn, càng ngày càng tốt hơn.”
“Cả đời cũng không thay đổi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Schilling đi vào thúc giục hai người.
“Lễ tuyên thệ đã chuẩn bị kỹ càng, hai con còn không ra?”
“Vậy đi thôi.”
Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan rời khỏi phòng, cùng nhau sánh vai bước ra bên ngoài, bước tới đài tuyên thệ đài.
Bước tới một tương lai mỹ mãn tốt đẹp của hai người.
Tay Thư Loan được Tưởng Hạo nắm lấy, hoảng hốt nhớ tới trước đây Trần Khải đã từng nói một câu.
“Sau này tớ sẽ cưới cậu có được không? Cậu gả cho tớ, sau đó tớ sẽ đối với cậu thật tốt. Tớ tuyệt đối không đánh cậu, tớ sẽ tốt với cậu…”
Sau đó Tiểu Tưởng Hạo trưởng thành rồi.
Tưởng Hạo trưởng thành nói với cậu: “Sau này anh sẽ đối xử với em càng tốt hơn, càng tốt hơn.”
Thư Loan không nhịn được mà nở nụ cười.
CHÍNH VĂN HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook