Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
-
Chương 60: Tôi rất khỏe
“Rầm ——!”
Bên cạnh đường bày la liệt những thùng rượu, tất cả đều bị Tưởng Hạo và Lục Hoành Hành đụng vào, sau đó hai người đẩy những cái bình ấy ra giữa lối đi để chặn đường lại, rồi lập tức chạy nhanh về phía trước như không muốn sống. Ông chủ quán rượu nghe thấy động tĩnh hùng hùng hổ hổ chạy bước nhỏ từ trong cửa hàng ra, đi đến phía sau cửa hàng, sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì sợ đến mức không dám nói một lời, mau chóng vào nhà và đóng cửa lại.
Trong hẻm nhỏ có mấy người đàn ông đang đuổi theo hai người vội vàng chạy trốn, trên tay mấy người đàn ông còn có súng.
Giờ khắc này, truy binh phía sau lưng bị thùng rượu ở giữa lối đi ngăn cản bước chân, Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành cũng tranh thủ càng nhiều thời gian để chạy trốn.
“Chúng ta vòng vào đường nhỏ!”
Lời còn chưa dứt, đằng trước liền xuất hiện mấy người mặc áo đen.
“Cẩn thận bọn họ có súng, bên trái cậu giải quyết, bên phải để tớ!”
Lục Hoành Hành cùng Tưởng Hạo cũng không do dự, tiến lên so chiêu cùng người mặc áo đen.
Người mặc áo đen là người trong tổ chức Săn Ưng của Lục Hoành Hành phái tới, nên không tính là kẻ địch, tất nhiên cũng không muốn mạng của bọn họ, bởi vậy nên chỉ dùng súng lục.
Cũng bởi vậy nên hai người này động thủ rất có chừng mực, tuyệt đối không đánh chết người hoặc đánh cho tàn phế. Hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối không muốn hai người bị trúng đạn, trúng đạn đồng nghĩa với việc nhiệm vụ đã thất bại, Lục Hoành Hành cũng không thể nào đi gặp Thanh Thanh.
“Rắc!”
Tưởng Hạo miễn cưỡng né tránh con dao do người đàn ông trước mặt vung đến, thuận thế lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai túm lấy cánh tay của hắn, dùng lực mạnh vặn gãy.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại.
Chỉ còn dư lại một người!
Lập tức tấn công về phía người đàn ông cuối cùng, ra tay quả quyết, chiêu thức khó đoán, rất nhanh đã đẩy ngã được người đàn ông.
Một phía khác Lục Hoành Hành cũng quét sạch những người áo đen trong phạm vi của hắn.
“Vèo…”
Âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên bên tai Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại, không đúng.
Anh tai thính mắt tinh, trong lúc tác chiến giác quan thứ sáu càng không lơ là, nên càng cần phải phòng bị.
“Cạch… cạch!”
“Lão Lục lại đây!”
Tưởng Hạo bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, lôi kéo Lục Hoành Hành trực tiếp dùng gậy trên tay cùng cơ thể mình phá tan cửa sổ sát đất của một cửa hàng ở bên cạnh rồi xông vào.
Gần như là cùng lúc, những viên đạn liền rơi xuống ! Trên đường phố bị đạn bắn phá, âm thanh lớn đến mức hai người đều phải đưa tay bảo vệ tai để bảo đảm độ bén nhạy của thính giác.
Nơi hai người xông vào chính là một trung tâm thương mại nhỏ, sau đó lập tức chọn một phương hướng trốn đi.
“Trên nóc nhà có người?” Lục Hoành Hành nhíu mày.
“Ừm.”
“Thật may là cậu phát hiện ra.” Lục Hoành Hành thở dài, chỉ chỉ cánh tay mình nói: “Quả nhiên tớ vẫn không nhạy bén bằng cậu.”
Tưởng Hạo nhíu mày lại nhìn vết thương trên cánh tay Lục Hoành Hành.
“Để tớ xử lý cho cậu.”
Nhân lúc trước khi thuốc tê còn chưa kịp khuếch tán ra toàn thân thì phải xử lý nhanh.
Tưởng Hạo không hề do dự một tay ấn lên vết thương, một tay kéo viên đạn nhỏ ra ngoài.
“Fuck!”
Lục Hoành Hành cắn răng trừng mắt với Tưởng Hạo.
“Đây là tớ muốn tốt cho cậu.” Sau khi xử lý vết thương và băng thật chặt Tưởng Hạo dùng vải buộc cánh tay Lục Hoành Hành lên.
“Không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
“Sao thế? Muốn tớ hát ru cậu nữa à?”
Lục Hoành Hành hừ lạnh một tiếng, sau đó chú ý tới phần lưng Tưởng Hạo bị mảnh kiếng bể cắt tạo thành vết thương hỏi: “Vết thương sau lưng cậu không cần băng bó à?”
“Vết thương nhẹ mà thôi, không cần để ý.”
Sau đó hai người cũng không dám nói nữa nếu không sẽ bị phân tâm, chỉ tùy ý xử lý vết thương, rồi Tưởng Hạo cố định tay Lục Hoành Hành treo lên bả vai của hắn, đỡ hắn thoát khỏi con đường nhỏ này.
Con đường Tưởng Hạo chọn chính là một lối ra bí mật trên con phố này, bởi vậy tạm thời không bị đuổi theo.
“Tớ cảm thấy hơi choáng, ” Lục Hoành Hành nhíu mày nói: “Dù sao trước đó dược hiệu cũng đã kịp khuếch tán một phần.”
Tưởng Hạo cũng nhíu mày.
“Vì Thanh Thanh, cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ. Chúng ta sắp đến rồi.”
“Tớ sẽ cố gắng.”
Lục Hoành Hành thở dài nói: “Có khả năng chúng ta phải dùng tới kế hoạch lần trước đã nói …”
“Vậy thì… Cậu phải cho tớ cơ hội gọi điện thoại cho Loan Loan.”
“Tất nhiên.”
—————
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
Bên trong phòng, Thư Loan ngồi ở trên giường, dựa lưng vào đầu giường mặt không hề có cảm xúc đọc lời thoại, miệng lẩm bẩm, hai mắt nhìn liên tục những dòng chữ trong kịch bản.
“Loan Loan! Loan Loan cậu mở cửa!”
Thư Loan kinh ngạc, có người đang gọi mình?
“Ầm ầm ầm ———— “
Tiếng gõ cửa vang lên kịch liệt, lần này Thư Loan xác định được chắc chắn, nhíu nhíu mày lại, Thư Loan vừa đi tới cửa vừa hỏi: “Ai?”
“Tôi là Sương Sương! Tôi nghe nói cả một ngày hôm nay cậu đều không rời khỏi phòng, cậu không sao chứ?”
Thư Loan lắc lắc đầu, sau đó nhớ tới Sương Sương không nhìn thấy, vì vậy nói: “Tôi không có chuyện gì, tôi đang xem kịch bản.”
“Vậy thì tốt… Tôi gọi cậu thật lâu mà cũng không được đáp lại, dọa tôi …”
“Tôi không có chuyện gì, tôi rất khỏe.” Thư Loan thầm nghĩ, cũng không phải là cậu cố ý không trả lời, chỉ là tai có vấn đề, nếu âm thanh không lớn như vậy thì căn bản cậu sẽ không nghe thấy.
Cậu gần đây vẫn rất tốt.
Cậu sống rất tốt, như cậu đã từng nói với Tưởng Hạo, cậu rất tốt.
“Vậy thì tốt… Nhưng cậu phải nhớ đi ra ăn cơm, phải đi ra ngoài ăn cơm. Có phải cậu không ăn bữa sáng đúng không?”
“Tôi có ăn.”
Thư Loan thầm nghĩ, cậu vẫn luôn ăn cơm thật ngon. Nhưng cậu chỉ gọi người mang điểm tâm tới phòng cho mình hỏi, cho nên mới khiến Sương Sương có ý nghĩ như vậy.
“Tôi có thể tiến vào thăm cậu không?”
Thư Loan dứt khoát xoay người rời đi.
Cậu không muốn gặp người khác.
Cậu chỉ muốn ở một mình, cứ đơn độc chờ như vậy.
Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, sau đó Sương Sương mới ủ rũ nói: “Thế lúc khác tôi lại đến thăm cậu. Tống Minh không có chuyện gì, cậu chớ để ở trong lòng.”
Thư Loan xoay người trở về giường dựa lưng đọc kịch bản.
“Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
Thư Loan nhẹ nhàng che lỗ tai.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
“Reng reng…”
Thư Loan kinh ngạc, di động khẽ chấn động, xem ra là có người gọi cho mình.
Thư Loan càng thêm dùng sức mà che tai lại.
“Reng…”
“Reng…”
Di động vang lên rồi dừng, dừng rồi lại vang lên, cứ từng lần từng lần một sau khi vang lên chừng lần thứ bốn, Thư Loan không thể nhịn được nữa, lấy ra nhìn.
Tưởng Hạo?
Thư Loan trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.
“Reng… Reng…”
Vẫn không tha, Thư Loan liền dứt khoát tắt máy.
Cậu muốn đọc thuộc lời thoại, sau đó cố gắng quay phim…
Cậu không muốn dở tính xấu với Tưởng Hạo, cũng không muốn anh dành cho cậu sự quan tâm với phương thức như đối với một người yếu thế.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Gặp chuyện bất bình…”
Trên giường chồng chất đầy sách vở, tiểu thuyết, hoặc là nhật ký của Thư Loan, cả ngày hôm nay Thư Loan dự định làm những việc này.
Phong phú.
—————
Trong trường quay phim Bạch Ca mới vừa quay phim xong, trên người vẫn là bộ quần áo đỏ rực hóa trang thành hiệp nữ rất xinh đẹp.
Bạch Ca tùy ý buộc mái tóc dài lại, thừa dịp đang trong thời gian nghỉ ngơi định đi xem Thư Loan.
Từ ngày Tống Minh bị Thư Loan đẩy ngã, giới truyền thông đương nhiên trắng trợn bá đạo, thêm mắm dặm muối. Fan Tống Minh cũng được đà lấn tới càng hung hăng với fan Thư Loan, fan Hạo.
Bất luận như thế nào, Thư Loan đẩy ngã người ta cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Bạch Ca cảm thấy từ khi Thư Loan xuất đạo tới nay, những lời gièm pha trên người và scandal xuất hiện không ngừng, những điểm đen liên quan đến anh xưa nay cũng chẳng hề ít, cũng không biết anh đã đi như thế nào để đến được vị trí hiện tại. Người yêu thích anh thì rất yêu thích, bị ánh hào quang trên người anh hấp dẫn, nhưng mà người không thích anh, thì xưa nay sẽ không thiếu những vũ khí để công kích Thư Loan.
Trong lòng Bạch Ca lại càng thêm kính nể.
Bạch Ca đang muốn đi về phía nhà dân, lại bị người ta gọi lại.
“Tiểu Ca.” Một người đàn ông có dáng dấp thanh tú, cao cao gầy gầy đứng ở một bên, trên tay bưng một cái hộp đựng thức ăn.
Bạch Ca kinh ngạc, mặt hơi hồng, cùng với bộ váy trên người làm nổi bật lẫn nhau.
“Anh Tử Hàm, tại sao lại đến đây.”
“Đến, đến gặp em.” Thấy mặt Bạch Ca đỏ, bỗng nhiên Trang Tử Hàm cũng có chút ngượng ngùng, có chút lúng túng và thấp thỏm đem hộp cơm đưa cho Bạch Ca nói: “Này, mang đến để em ăn đó.”
“Cảm ơn…”
” Trang Tử Hàm, anh tới làm cái gì!”
Hai người đang đứng ở phía trước cổng lớn của khu nhà dân, không phải là địa điểm bí mật gì cả, bởi vậy Tống Minh ở bên trong phòng mình dưỡng thương nhìn xuyên qua cửa sổ nên đương nhiên là nhìn thấy.
Giờ phút này, đã khiến hắn tức đến mức nổ phổi đẩy xe lăn đi ra.
Trang Tử Hàm kinh ngạc, có chút thất vọng và chán nản cúi đầu nói với Bạch Ca nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi. Anh… Lần sau anh sẽ lại đến.”
Bạch Ca hơi mím môi.
“Anh Tử Hàm!” Bạch Ca cứ bất chấp nắm chặt lấy tay Trang Tử Hàm nói: “Anh không phải đi, anh đến gặp em một chút thì đã làm sao ?”
“Chuyện này…”
“Trang Tử Hàm anh là người như thế sao?!” Bạch Ca cười lạnh nói: “Hắn bảo anh đi anh liền đi? Anh là chó nhà hắn nuôi à?
Trang Tử Hàm kinh ngạc.
“Tôi không phải…”
Anh chỉ không muốn gây khó dễ cho Bạch Ca… Anh chỉ là một tiểu tử nghèo, nào dám so sánh cùng Tống Minh. Nhưng bây giờ nhìn Bạch Ca uy hiếp với ánh mắt hung ác, anh cảm thấy phi thường chói mắt, trong lòng như bị cào cào ngứa, không nhịn được liền nhẹ nhàng nắm lại tay cô thật chặt.
“Mấy người điên rồi?!” Tống Minh tức giận nói: ” Bạch Ca đồ đàn bà dâm đãng! Về đây cho tôi!”
Bạch Ca cho Tống Minh một cái liếc mắt, kéo Trang Tử Hàm rời đi.
“Anh Tử Hàm, đừng để ý tới chó đang sủa. Chúng ta đi tìm một một chỗ yên tĩnh ăn cơm.”
Trước đây cô cảm thấy mình có thể chịu đựng Tống Minh, nhưng chuyện Thư Loan lần này khiến cho cô ý thức được, Tống Minh không chỉ là tính cách có vấn đề, mà nhân phẩm cũng có vấn đề rất lớn.
Bạch Ca cô tuyệt đối không thể yêu đương cùng một người có bụng dạ hẹp hòi tiểu nhân, thậm chí còn kết hôn!
Cùng lắm thì đào hôn, cùng lắm thì bỏ trốn.
Tuy răng chống lại gia tộc rất gian nan, nhưng nhất định còn dễ chịu hơn so với việc là phải chịu đựng Tống Minh cả nửa đời sau.
Bên cạnh đường bày la liệt những thùng rượu, tất cả đều bị Tưởng Hạo và Lục Hoành Hành đụng vào, sau đó hai người đẩy những cái bình ấy ra giữa lối đi để chặn đường lại, rồi lập tức chạy nhanh về phía trước như không muốn sống. Ông chủ quán rượu nghe thấy động tĩnh hùng hùng hổ hổ chạy bước nhỏ từ trong cửa hàng ra, đi đến phía sau cửa hàng, sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì sợ đến mức không dám nói một lời, mau chóng vào nhà và đóng cửa lại.
Trong hẻm nhỏ có mấy người đàn ông đang đuổi theo hai người vội vàng chạy trốn, trên tay mấy người đàn ông còn có súng.
Giờ khắc này, truy binh phía sau lưng bị thùng rượu ở giữa lối đi ngăn cản bước chân, Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành cũng tranh thủ càng nhiều thời gian để chạy trốn.
“Chúng ta vòng vào đường nhỏ!”
Lời còn chưa dứt, đằng trước liền xuất hiện mấy người mặc áo đen.
“Cẩn thận bọn họ có súng, bên trái cậu giải quyết, bên phải để tớ!”
Lục Hoành Hành cùng Tưởng Hạo cũng không do dự, tiến lên so chiêu cùng người mặc áo đen.
Người mặc áo đen là người trong tổ chức Săn Ưng của Lục Hoành Hành phái tới, nên không tính là kẻ địch, tất nhiên cũng không muốn mạng của bọn họ, bởi vậy nên chỉ dùng súng lục.
Cũng bởi vậy nên hai người này động thủ rất có chừng mực, tuyệt đối không đánh chết người hoặc đánh cho tàn phế. Hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối không muốn hai người bị trúng đạn, trúng đạn đồng nghĩa với việc nhiệm vụ đã thất bại, Lục Hoành Hành cũng không thể nào đi gặp Thanh Thanh.
“Rắc!”
Tưởng Hạo miễn cưỡng né tránh con dao do người đàn ông trước mặt vung đến, thuận thế lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai túm lấy cánh tay của hắn, dùng lực mạnh vặn gãy.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại.
Chỉ còn dư lại một người!
Lập tức tấn công về phía người đàn ông cuối cùng, ra tay quả quyết, chiêu thức khó đoán, rất nhanh đã đẩy ngã được người đàn ông.
Một phía khác Lục Hoành Hành cũng quét sạch những người áo đen trong phạm vi của hắn.
“Vèo…”
Âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên bên tai Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại, không đúng.
Anh tai thính mắt tinh, trong lúc tác chiến giác quan thứ sáu càng không lơ là, nên càng cần phải phòng bị.
“Cạch… cạch!”
“Lão Lục lại đây!”
Tưởng Hạo bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, lôi kéo Lục Hoành Hành trực tiếp dùng gậy trên tay cùng cơ thể mình phá tan cửa sổ sát đất của một cửa hàng ở bên cạnh rồi xông vào.
Gần như là cùng lúc, những viên đạn liền rơi xuống ! Trên đường phố bị đạn bắn phá, âm thanh lớn đến mức hai người đều phải đưa tay bảo vệ tai để bảo đảm độ bén nhạy của thính giác.
Nơi hai người xông vào chính là một trung tâm thương mại nhỏ, sau đó lập tức chọn một phương hướng trốn đi.
“Trên nóc nhà có người?” Lục Hoành Hành nhíu mày.
“Ừm.”
“Thật may là cậu phát hiện ra.” Lục Hoành Hành thở dài, chỉ chỉ cánh tay mình nói: “Quả nhiên tớ vẫn không nhạy bén bằng cậu.”
Tưởng Hạo nhíu mày lại nhìn vết thương trên cánh tay Lục Hoành Hành.
“Để tớ xử lý cho cậu.”
Nhân lúc trước khi thuốc tê còn chưa kịp khuếch tán ra toàn thân thì phải xử lý nhanh.
Tưởng Hạo không hề do dự một tay ấn lên vết thương, một tay kéo viên đạn nhỏ ra ngoài.
“Fuck!”
Lục Hoành Hành cắn răng trừng mắt với Tưởng Hạo.
“Đây là tớ muốn tốt cho cậu.” Sau khi xử lý vết thương và băng thật chặt Tưởng Hạo dùng vải buộc cánh tay Lục Hoành Hành lên.
“Không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
“Sao thế? Muốn tớ hát ru cậu nữa à?”
Lục Hoành Hành hừ lạnh một tiếng, sau đó chú ý tới phần lưng Tưởng Hạo bị mảnh kiếng bể cắt tạo thành vết thương hỏi: “Vết thương sau lưng cậu không cần băng bó à?”
“Vết thương nhẹ mà thôi, không cần để ý.”
Sau đó hai người cũng không dám nói nữa nếu không sẽ bị phân tâm, chỉ tùy ý xử lý vết thương, rồi Tưởng Hạo cố định tay Lục Hoành Hành treo lên bả vai của hắn, đỡ hắn thoát khỏi con đường nhỏ này.
Con đường Tưởng Hạo chọn chính là một lối ra bí mật trên con phố này, bởi vậy tạm thời không bị đuổi theo.
“Tớ cảm thấy hơi choáng, ” Lục Hoành Hành nhíu mày nói: “Dù sao trước đó dược hiệu cũng đã kịp khuếch tán một phần.”
Tưởng Hạo cũng nhíu mày.
“Vì Thanh Thanh, cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ. Chúng ta sắp đến rồi.”
“Tớ sẽ cố gắng.”
Lục Hoành Hành thở dài nói: “Có khả năng chúng ta phải dùng tới kế hoạch lần trước đã nói …”
“Vậy thì… Cậu phải cho tớ cơ hội gọi điện thoại cho Loan Loan.”
“Tất nhiên.”
—————
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
Bên trong phòng, Thư Loan ngồi ở trên giường, dựa lưng vào đầu giường mặt không hề có cảm xúc đọc lời thoại, miệng lẩm bẩm, hai mắt nhìn liên tục những dòng chữ trong kịch bản.
“Loan Loan! Loan Loan cậu mở cửa!”
Thư Loan kinh ngạc, có người đang gọi mình?
“Ầm ầm ầm ———— “
Tiếng gõ cửa vang lên kịch liệt, lần này Thư Loan xác định được chắc chắn, nhíu nhíu mày lại, Thư Loan vừa đi tới cửa vừa hỏi: “Ai?”
“Tôi là Sương Sương! Tôi nghe nói cả một ngày hôm nay cậu đều không rời khỏi phòng, cậu không sao chứ?”
Thư Loan lắc lắc đầu, sau đó nhớ tới Sương Sương không nhìn thấy, vì vậy nói: “Tôi không có chuyện gì, tôi đang xem kịch bản.”
“Vậy thì tốt… Tôi gọi cậu thật lâu mà cũng không được đáp lại, dọa tôi …”
“Tôi không có chuyện gì, tôi rất khỏe.” Thư Loan thầm nghĩ, cũng không phải là cậu cố ý không trả lời, chỉ là tai có vấn đề, nếu âm thanh không lớn như vậy thì căn bản cậu sẽ không nghe thấy.
Cậu gần đây vẫn rất tốt.
Cậu sống rất tốt, như cậu đã từng nói với Tưởng Hạo, cậu rất tốt.
“Vậy thì tốt… Nhưng cậu phải nhớ đi ra ăn cơm, phải đi ra ngoài ăn cơm. Có phải cậu không ăn bữa sáng đúng không?”
“Tôi có ăn.”
Thư Loan thầm nghĩ, cậu vẫn luôn ăn cơm thật ngon. Nhưng cậu chỉ gọi người mang điểm tâm tới phòng cho mình hỏi, cho nên mới khiến Sương Sương có ý nghĩ như vậy.
“Tôi có thể tiến vào thăm cậu không?”
Thư Loan dứt khoát xoay người rời đi.
Cậu không muốn gặp người khác.
Cậu chỉ muốn ở một mình, cứ đơn độc chờ như vậy.
Ngoài cửa yên tĩnh trong chốc lát, sau đó Sương Sương mới ủ rũ nói: “Thế lúc khác tôi lại đến thăm cậu. Tống Minh không có chuyện gì, cậu chớ để ở trong lòng.”
Thư Loan xoay người trở về giường dựa lưng đọc kịch bản.
“Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
Thư Loan nhẹ nhàng che lỗ tai.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Ta? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Dư Thiên Hành…”
“Reng reng…”
Thư Loan kinh ngạc, di động khẽ chấn động, xem ra là có người gọi cho mình.
Thư Loan càng thêm dùng sức mà che tai lại.
“Reng…”
“Reng…”
Di động vang lên rồi dừng, dừng rồi lại vang lên, cứ từng lần từng lần một sau khi vang lên chừng lần thứ bốn, Thư Loan không thể nhịn được nữa, lấy ra nhìn.
Tưởng Hạo?
Thư Loan trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.
“Reng… Reng…”
Vẫn không tha, Thư Loan liền dứt khoát tắt máy.
Cậu muốn đọc thuộc lời thoại, sau đó cố gắng quay phim…
Cậu không muốn dở tính xấu với Tưởng Hạo, cũng không muốn anh dành cho cậu sự quan tâm với phương thức như đối với một người yếu thế.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Có điều chỉ là nhấc tay chi lao, tiểu thư không cần khách khí…”
“Gặp chuyện bất bình…”
Trên giường chồng chất đầy sách vở, tiểu thuyết, hoặc là nhật ký của Thư Loan, cả ngày hôm nay Thư Loan dự định làm những việc này.
Phong phú.
—————
Trong trường quay phim Bạch Ca mới vừa quay phim xong, trên người vẫn là bộ quần áo đỏ rực hóa trang thành hiệp nữ rất xinh đẹp.
Bạch Ca tùy ý buộc mái tóc dài lại, thừa dịp đang trong thời gian nghỉ ngơi định đi xem Thư Loan.
Từ ngày Tống Minh bị Thư Loan đẩy ngã, giới truyền thông đương nhiên trắng trợn bá đạo, thêm mắm dặm muối. Fan Tống Minh cũng được đà lấn tới càng hung hăng với fan Thư Loan, fan Hạo.
Bất luận như thế nào, Thư Loan đẩy ngã người ta cũng đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Bạch Ca cảm thấy từ khi Thư Loan xuất đạo tới nay, những lời gièm pha trên người và scandal xuất hiện không ngừng, những điểm đen liên quan đến anh xưa nay cũng chẳng hề ít, cũng không biết anh đã đi như thế nào để đến được vị trí hiện tại. Người yêu thích anh thì rất yêu thích, bị ánh hào quang trên người anh hấp dẫn, nhưng mà người không thích anh, thì xưa nay sẽ không thiếu những vũ khí để công kích Thư Loan.
Trong lòng Bạch Ca lại càng thêm kính nể.
Bạch Ca đang muốn đi về phía nhà dân, lại bị người ta gọi lại.
“Tiểu Ca.” Một người đàn ông có dáng dấp thanh tú, cao cao gầy gầy đứng ở một bên, trên tay bưng một cái hộp đựng thức ăn.
Bạch Ca kinh ngạc, mặt hơi hồng, cùng với bộ váy trên người làm nổi bật lẫn nhau.
“Anh Tử Hàm, tại sao lại đến đây.”
“Đến, đến gặp em.” Thấy mặt Bạch Ca đỏ, bỗng nhiên Trang Tử Hàm cũng có chút ngượng ngùng, có chút lúng túng và thấp thỏm đem hộp cơm đưa cho Bạch Ca nói: “Này, mang đến để em ăn đó.”
“Cảm ơn…”
” Trang Tử Hàm, anh tới làm cái gì!”
Hai người đang đứng ở phía trước cổng lớn của khu nhà dân, không phải là địa điểm bí mật gì cả, bởi vậy Tống Minh ở bên trong phòng mình dưỡng thương nhìn xuyên qua cửa sổ nên đương nhiên là nhìn thấy.
Giờ phút này, đã khiến hắn tức đến mức nổ phổi đẩy xe lăn đi ra.
Trang Tử Hàm kinh ngạc, có chút thất vọng và chán nản cúi đầu nói với Bạch Ca nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi. Anh… Lần sau anh sẽ lại đến.”
Bạch Ca hơi mím môi.
“Anh Tử Hàm!” Bạch Ca cứ bất chấp nắm chặt lấy tay Trang Tử Hàm nói: “Anh không phải đi, anh đến gặp em một chút thì đã làm sao ?”
“Chuyện này…”
“Trang Tử Hàm anh là người như thế sao?!” Bạch Ca cười lạnh nói: “Hắn bảo anh đi anh liền đi? Anh là chó nhà hắn nuôi à?
Trang Tử Hàm kinh ngạc.
“Tôi không phải…”
Anh chỉ không muốn gây khó dễ cho Bạch Ca… Anh chỉ là một tiểu tử nghèo, nào dám so sánh cùng Tống Minh. Nhưng bây giờ nhìn Bạch Ca uy hiếp với ánh mắt hung ác, anh cảm thấy phi thường chói mắt, trong lòng như bị cào cào ngứa, không nhịn được liền nhẹ nhàng nắm lại tay cô thật chặt.
“Mấy người điên rồi?!” Tống Minh tức giận nói: ” Bạch Ca đồ đàn bà dâm đãng! Về đây cho tôi!”
Bạch Ca cho Tống Minh một cái liếc mắt, kéo Trang Tử Hàm rời đi.
“Anh Tử Hàm, đừng để ý tới chó đang sủa. Chúng ta đi tìm một một chỗ yên tĩnh ăn cơm.”
Trước đây cô cảm thấy mình có thể chịu đựng Tống Minh, nhưng chuyện Thư Loan lần này khiến cho cô ý thức được, Tống Minh không chỉ là tính cách có vấn đề, mà nhân phẩm cũng có vấn đề rất lớn.
Bạch Ca cô tuyệt đối không thể yêu đương cùng một người có bụng dạ hẹp hòi tiểu nhân, thậm chí còn kết hôn!
Cùng lắm thì đào hôn, cùng lắm thì bỏ trốn.
Tuy răng chống lại gia tộc rất gian nan, nhưng nhất định còn dễ chịu hơn so với việc là phải chịu đựng Tống Minh cả nửa đời sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook