Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
-
Chương 58: Không cho phép anh nói anh ấy
“Ghê tởm?”
Thư Loan nhìn Tống Minh nói: “Kể cả khi tôi và Tưởng Hạo thật sự có cái gì, thì có liên quan gì tới anh sao?”
“Đồi phong bại tục, dùng một mối quan hệ vừa tầm thường vừa buồn nôn như vậy để thu hút giới truyền thông.” Tống Minh căm ghét mà nhìn Thư Loan.
“Đây là Tống tiền bối đang đố kị sao? Tiền bối ở trong giới lâu như vậy nhưng danh vọng chỉ sánh với những người là hậu bối như chúng tôi, không có yếu tố “nhân hòa” nên anh không thể phất lên không thể nổi tiếng được, vì vậy nên tâm tính mất cân bằng à?”
Thư Loan nói câu này thật sự là chọc vào cái chân đau của Tống Minh.
Chính Thư Loan cũng không biết, thực ra nguyên nhân khiến Tống Minh bất mãn với cậu chính là vì chuyện này, rõ ràng bản thân hắn xuất đạo sớm hơn so với cậu, có thêm nhiều cơ hội và kịch bản như vậy, thế nhưng…
Mà Bạch Ca và Tưởng Hạo cũng là nguyên nhân khiến nỗi căm ghét của Tống Minh đối với Thư Loan lên đỉnh điểm, ngay cả chuyện che giấu cũng không muốn làm nữa.
Ở cùng một người đàn ông, hắn không thể chịu được một người như thế dựa vào cái gì có thể thắng hắn chứ? Tống Minh hoàn toàn không thể nào lý giải việc hai người người đồng tính ở với nhau có thể làm ra chuyện thân mật là như thế nào.
“Đố kị? Nếu có người vô liêm sỉ như Tưởng Hạo dây dưa quấn quýt với tao, tao tránh còn không kịp!”
Thư Loan đáy lòng nhảy lên cao thức rồi tức giận.
“Anh, nói lại lần nữa.”
“Làm sao? Có cái gì mà không dám nói? Tưởng Hạo không bán cái mông thì cũng bán trym dựa vào mày để leo lên chứ sao nữa? Mày nói xem tại sao Bạch Ca lại cự tuyệt tao, hai người chỉ là bạn bè à? Ồ, vậy thì hai người sẽ cùng dây dưa với anh ta không chỉ yêu mà còn thổi phồng mọi chuyện lên để thu hút giới truyền thông, chắc mày đắc ý lắm nhỉ?”
Thư Loan giơ tay muốn tát cho Tống Minh một cái, nhưng mà Tống Minh đúng lúc bắt được cánh tay Thư Loan, một tay ngăn cản tay cậu, còn một tay thì tát cho cậu một cái.
Theo một tiếng “Chát” chát chúa, Thư Loan cảm thấy lỗ tai mình ù đi, tiếp đó liền bị Tống Minh đánh ngã xuống đất.
“Hậu bối hỗn xược.” Tống Minh nhíu mày, nói với ngữ khí trịnh trọng và nghiêm túc: “Lần này xem như là một bài học cho mày.”
Diễn viên giỏi là phải dựa vào thực lực, dựa vào những người khác để tạo độ hot thì tính là gì?
Vải ở đầu gối bị đá nhọn mài rách, vết thương chảy máu đau đớn, Thư Loan nghĩ rằng chắc hẳn da đã bị rách, trên má thì nóng bừng do bị tát, gió vừa thổi đã cảm thấy gai gai.
Tống Minh đứng nhìn Thư Loan với bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt là vẻ xem thường.
Trước đây Thư Loan chỉ có một điểm mấu chốt, là vảy ngược, đó là cậu hết sức, hết sức căm ghét bị người khác động tay động chân, cậu hoàn toàn không thể nào chấp nhận được chuyện những người khác đánh cậu, khiến cậu phải chịu tổn thương trên cơ thể, đặc biệt là… Như người đàn ông này vừa mới tát cậu.
Mà từ lúc xác định mối quan hệ với Tưởng Hạo, trên người Thư Loan lại có thêm một vảy ngược, đó là Tưởng Hạo.
Một lúc Tống Minh đã chạm vào cả hai điểm mấu chốt của Thư Loan, mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà nhìn Tống Minh, chậm rãi đứng dậy.
” Tống Minh…”
“Mày đi chết đi.”
Thư Loan nhào về phía Tống Minh.
Tống Minh đưa tay lại muốn giở lại chiêu cũ, Thư Loan liền giả vờ để hắn nắm lấy cổ tay của mình.
“A…!”
Tống Minh cảm thấy mình bị một vật mỏng manh đâm vào, cả người tê dại.
Thư Loan hừ lạnh.
Trên cổ tay cậu đeo cái đồng hồ đeo tay mà Tưởng Hạo đưa, đây không phải là một vũ khí bình thường.
Nhân lúc Tống Minh mất đi năng lực phản kháng, Thư Loan đấm một quyền vào bụng của hắn, Tống Minh bị đánh đau tới mức khom người xuống, còn chưa kịp phản ứng từ trong cảm giác đau đớn đã bị một đạp của Thư Loan làm cho ngã lăn ra.
Lần này đến phiên Thư Loan dùng dáng vẻ từ trên cao xuống mà nhìn hắn.
Cơ thể Thư Loan yếu, khí lực cũng rất nhỏ, thế nhưng Tưởng Hạo đã dạy cậu rất nhiều biện pháp phòng thân bằng cái đồng hồ đeo tay này.
“Xin lỗi.” Một chân Thư Loan giẫm lên ngực Tống Minh, day thật mạnh lên ngực hắn. Vốn dĩ Tống Minh muốn giãy dụa phản kháng, nhưng cả người tê tê dại dại chẳng biết vì sao không thể động đậy được.
Tiện nhân này dùng chiêu trò gì xấu xa?!
Tống Minh đau đến mức hít khí liên tục, hai mắt đều trắng dã, nhưng vẫn cố chấp cắn chặt môi dưới gắt gao không mở miệng.
“Xin lỗi!”
Hai người gây rối khiến người bảo vệ ở gần đó chú ý, người bảo vệ lập tức gọi người đến ngăn lại.
Thời điểm đạo diễn, Bạch Ca cùng mọi người trong đoàn phim đến, nhìn thấy tình cảnh bạo lực Tống Minh nằm trên đất kêu rên, Thư Loan giẫm lên ngực Tống Minh.
Bạch Ca chấn kinh đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay che miệng lại.
Từ trước đến nay Thư Loan vẫn luôn là một người khó gần, nói là kiêu ngạo cũng không quá đáng, nhưng cô chưa từng thấy như thế này… Chưa từng thấy Thư Loan có phản ứng kịch liệt như thế này bao giờ.
“Loan Loan! Bỏ chân ra!” Đạo diễn Dư Sam kịp phản ứng lại đầu tiên, tiến lên muốn kéo Thư Loan xuống.
Tiếp đó những người còn lại cũng tỉnh táo, dồn dập tiến lên ngăn cản.
“Loan Loan! Nếu cậu không bỏ chân ra sẽ xảy ra vấn đề đấy!”
Sắc mặt Tống Minh bầm tím, cả người co giật, xem ra là do khó thở gây nên.
“Loan Loan!” Mấy người Dư Sam thật vất vả mới kéo được Thư Loan xuống.
“Bác sĩ! Kêu bác sĩ lại đây!”
“Trời ạ…”
Bạch Ca vội vã tiến lên, nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, trong lúc đang căng thẳng lo lắng cô lại bước nhanh tới trước mặt Thư Loan trước rồi ấn lên bờ vai của cậu và hỏi: “Có chuyện gì vậy?!”
Đối với người còn đang nằm là Tống Minh, thì thậm chí còn không thèm nhìn tới một cái.
Tống Minh vừa há to miệng hô hấp vừa hung ác chờ Bạch Ca.
Ở trong lòng Bạch Ca hắn cũng không sánh bằng Thư Loan à!?
Hắn là vị hôn phu của cô ấy đấy!
“Tiện nhân Bạch Ca này!”
Bạch Ca kinh ngạc.
Trong lòng Dư Sam cảm thấy thất kinh, tình cảnh này… Chẳng lẽ là hai nam tranh một nữ?
Tình cảnh bên ngoài rất hỗn loạn.
Vốn dĩ Tưởng Hạo trở về để lấy đồ, thì nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy.
Bác sĩ đang cho Tống Minh thở ôxy Thư Loan đứng ở một bên đang bị mấy người áp chế.
Trời ạ…
Đây là xảy ra chuyện gì vậy!
Tưởng Hạo nhanh chân bước lên, gạt mạnh tay mấy người đang ghìm giữ trên bả vai Thư Loan ra, kéo Thư Loan nửa ôm vào lòng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Sam kể lại cho Tưởng Hạo nghe tình huống mà cô nhìn thấy.
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, nhìn qua mấy người đang dùng di động quay video ở bốn phía, lông mày đang nhíu thành chữ “Xuyên” lại càng sâu.
Rất tốt, anh có thể tưởng tượng ngày hôm sau giới truyền thông sẽ nói xấu Thư Loan như thế nào.
Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, cất cao âm lượng nói: “Loan Loan, mặt em làm sao vậy?”
Thư Loan nhìn chằm chằm Tưởng Hạo đang dùng cơ thể của mình để tách cậu ra khỏi những người khác, cũng từ từ tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Hắn…”
“Tống Minh đánh? Còn bị thương ở chỗ nào nữa không?”
“Chân…”
“Còn có thể đi không?” Tưởng Hạo dứt khoát ôm qua eo Thư Loan nói: “Loan Loan… Coi như hắn đánh em trước, thì em cũng không thể làm hắn bị thương nặng như vậy.”
Tưởng Hạo có lòng tin, tuyệt đối là do Tống Minh trêu chọc Thư Loan trước.
Nghe Tưởng Hạo nói như vậy, Thư Loan cho rằng anh đang trách cứ mình, liền cả giận nói: “Là do hắn sỉ nhục anh! Hắn đã dùng những lời nói rất khó nghe!”
Tưởng Hạo kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Tôi thay Loan Loan xin lỗi hai người.” Tưởng Hạo hơi cúi người trước Bạch Ca sau đó nói: “Trên người Loan Loan cũng có vết thương, quần cũng bị dính bùn, tôi dẫn em ấy về rửa sạch vết thương và thay quần áo đã.”
“Loan Loan chân em còn có thể đi không?”
Thư Loan còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Hạo đã dứt khoát bế cậu lên và rời đi.
Những người còn lại thấp giọng thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tống Minh hung ác trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
Đúng là rất biết cách nói lời dối trá biện bạch cho bản thân để mê hoặc con mắt người xem.
—————
Tưởng Hạo bế cậu trở về phòng, đặt cậu ở trên giường, lại xoay người đi vào phòng tắm lấy một chậu nước.
Thấy Tưởng Hạo ngồi xổm ở trước người mình dùng khăn ẩm nhẹ nhàng làm sạch bùn trên vết thương, rồi rịt thuốc, sau đó băng lại, trong lòng Thư Loan hơi rung động, không nhịn được giải thích: “Tống Minh đã nói những lời hết sức khó nghe.”
“Hắn đánh bị đánh, nếu như em không đánh thành bộ dáng nhìn như sắp tắt thở, thì anh còn đi đánh hắn thêm trận nữa.” Tưởng Hạo thương tiếc sờ sờ vào gò má đỏ lên của Thư Loan.
Có người cả gan dám đánh Loan Loan của anh.
“Lần sau nếu như còn có tình huống như vậy xảy ra, hắn mở miệng nói ra những lời khó nghe, thì em cũng đừng đánh nhau với hắn. Em quay đầu lại nói cho anh, anh sẽ đánh hắn cho em.” Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan nói: “Em nhìn em xem, bản thân cũng bị thương rồi.”
Lời nói như vậy cùng với động tác quá ám muội, Thư Loan sững sờ, mặt không hề có cảm xúc đẩy Tưởng Hạo ra.
Bọn họ đã chia tay rồi.
“Phần còn lại tôi tự làm, anh về đi.”
Tưởng Hạo lắc lắc đầu.
Người này!
“Anh dùng trứng gà xoa xoa mặt cho em nhé.”
“Không cần.” Thư Loan quay đầu đi và nói: “Tự tôi xoa, anh về đi.”
“Đúng rồi.” Dường như Thư Loan nhớ ra chuyện gì rồi hỏi: “Vừa nãy anh đi ra ngoài làm gì vậy?”
“Chuyện này…”
“Không được phép gạt tôi.” Thư Loan hơi híp mắt lại.
“Là chuyện trong quân đội từ trước đây thôi.”
Thư Loan nói: “Schilling gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi trông anh không để anh gây rắc rối.”
Tưởng Hạo bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Không phải.. Em phải giúp đỡ anh, đừng nói cho Schilling biết anh đã đi đâu.”
“Vậy thì anh phải khai thật tất cả mọi chuyện cho tôi nghe.”
Tưởng Hạo bất đắc dĩ, đành phải kéo một cái ghế sang ngồi xuống nói: “Là thế này, một người chiến hữu trước đây gặp phải phiền phức, anh muốn đi giúp hắn. Người chiến hữu kia bỗng nhiên rời đội, tổ chức cho rằng hắn làm phản, nhưng anh hiểu rất rõ người anh em của mình, hắn tuyệt đối không phải là người như thế.”
“Hắn hẹn anh ở một địa điểm để gặp nhau, chắc hẳn là muốn giải thích ngọn nguồn mọi chuyện cho anh biết. Vừa nãy anh đến địa điểm ấy, nhưng mà hắn bị bám theo, không thoát thân để gặp anh được.”
“Hắn sẽ không làm anh bị tổn thương chứ?” Thư Loan nghĩ đến những lời Schilling nói thì có chút lo lắng.
“Anh dùng tính mạng của anh để bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không.”
Đời trước mãi đến tận cuối cùng Lục Hoành Hành vẫn luôn sánh vai cạnh anh cho đến khi anh cùng hắn đều mất mạng.
“Vậy còn không đi?”
“Nếu như anh giúp hắn thì sẽ phải đi ra ngoài một hai ngày.” Tưởng Hạo nhíu mày nói: “Anh còn đang suy nghĩ. Chiến hữu của anh cũng có những người bạn tốt sẽ không rời không bỏ hắn trong lúc khó khăn, anh có thể liên hệ giúp.”
Thư Loan nói: “Nhưng người hắn tìm chính là anh, chứ không phải người bạn không rời không bỏ nào khác.”
Tưởng Hạo thở dài trong lòng.
Người chiến hữu trong miệng anh cũng không phải là người khác, mà là Lục Hoành Hành.
Là Lục Hoành Hành, nên anh không thể không giúp.
Thế nhưng tình cảnh của Thư Loan bây giờ… Tưởng Hạo không muốn rời đi khỏi cậu, dù chỉ là một ngày, hay là nửa ngày.
Trên đường về đây Tưởng Hạo vẫn đang suy nghĩ. Cố ý ở bên cạnh Thư Loan, thì bản thân anh có quá ích kỷ hay không? Còn Lục Hoành Hành thì ngay cả mạng cũng sẵn sàng cho anh, bản thân anh cũng đã rời đội đã không còn liên quan đến tổ chức, nên không sợ bị liên lụy, vì vậy nếu không giúp chẳng phải là không trượng nghĩa chút nào sao?
“Chúng ta đã chia tay.” Thư Loan đứng dậy nhìn Tưởng Hạo nói: “Tại sao anh còn muốn dây dưa không rõ! Chọn một ngày chủ nhật đẹp trời cứ theo tôi, cưỡng ép tôi như vậy rất thú vị sao?”
Tưởng Hạo sững sờ, không muốn nhìn thấy sự mâu thuẫn trong đôi mắt Thư Loan, nên chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi không nói gì.
“Anh muốn làm gì thì làm đi!”
Thư Loan không muốn mình trở thành gánh nặng của Tưởng Hạo.
“Tôi của ngày hôm nay.” Thư Loan hít sâu một hơi nói: “Có người muốn làm tôi bị tổn thương, tôi sẽ phản kích lại ngay. Tôi sẽ không để mình bị bắt nạt, tôi không mềm yếu chút nào.”
“Tôi vẫn có thể cẩn thận làm mọi việc, kiếm tiền, đoạt giải thưởng, làm mọi chuyện đến khi nào nhận được sự khẳng định của tất cả mọi người.”
“Tôi cùng Bạch Ca trở thành bạn tốt, đây là lần đầu tiên tôi có thể có một người bạn chân thành ở trường quay phim.”
Thư Loan cất cao âm lượng nói: “Lẽ nào tôi còn cần anh chăm sóc sao?”
” Loan Loan… Em bình tĩnh trước đã…”
Tưởng Hạo thở dài.
“Xin lỗi, anh sai rồi. Nhưng anh tuyệt đối không có ý xem nhẹ em đâu, chỉ là anh lo lắng cho em thôi.”
Trong một tuần này Thư Loan đã cố gắng như thế nào đương nhiên là anh thấy được, cảm nhận được.
“Tôi không cần anh phải lo lắng cho tôi!”
“Được.” Tưởng Hạo nói: “Anh biết, cho tới tận bây giờ em chưa từng cần anh gánh vác chuyện gì cả, anh muốn làm gì cũng được.”
” Loan Loan, em không phải là gánh nặng của anh.” Tưởng Hạo tiến lên muốn ôm Thư Loan, nhưng mà Thư Loan chống cự lùi lại mấy bước.
Tưởng Hạo liền sờ sờ gò má Thư Loan nói: “Anh biết em rất kiên cường, cũng rất cố gắng thay đổi bản thân. Loan Loan của anh đã làm rất tốt rồi.”
“Anh hoàn toàn không hề lo lắng sau này sẽ thế nào, anh sẽ xuất phát đi gặp Lục Hoành Hành. Em cũng phải cố gắng, biết không?”
Thư Loan quay đầu đi.
“Chờ anh trở lại, nhé?”
Thấy Tưởng Hạo một mực chờ mình đáp lại, Thư Loan liền bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Ngoan.”
Thư Loan nhìn Tống Minh nói: “Kể cả khi tôi và Tưởng Hạo thật sự có cái gì, thì có liên quan gì tới anh sao?”
“Đồi phong bại tục, dùng một mối quan hệ vừa tầm thường vừa buồn nôn như vậy để thu hút giới truyền thông.” Tống Minh căm ghét mà nhìn Thư Loan.
“Đây là Tống tiền bối đang đố kị sao? Tiền bối ở trong giới lâu như vậy nhưng danh vọng chỉ sánh với những người là hậu bối như chúng tôi, không có yếu tố “nhân hòa” nên anh không thể phất lên không thể nổi tiếng được, vì vậy nên tâm tính mất cân bằng à?”
Thư Loan nói câu này thật sự là chọc vào cái chân đau của Tống Minh.
Chính Thư Loan cũng không biết, thực ra nguyên nhân khiến Tống Minh bất mãn với cậu chính là vì chuyện này, rõ ràng bản thân hắn xuất đạo sớm hơn so với cậu, có thêm nhiều cơ hội và kịch bản như vậy, thế nhưng…
Mà Bạch Ca và Tưởng Hạo cũng là nguyên nhân khiến nỗi căm ghét của Tống Minh đối với Thư Loan lên đỉnh điểm, ngay cả chuyện che giấu cũng không muốn làm nữa.
Ở cùng một người đàn ông, hắn không thể chịu được một người như thế dựa vào cái gì có thể thắng hắn chứ? Tống Minh hoàn toàn không thể nào lý giải việc hai người người đồng tính ở với nhau có thể làm ra chuyện thân mật là như thế nào.
“Đố kị? Nếu có người vô liêm sỉ như Tưởng Hạo dây dưa quấn quýt với tao, tao tránh còn không kịp!”
Thư Loan đáy lòng nhảy lên cao thức rồi tức giận.
“Anh, nói lại lần nữa.”
“Làm sao? Có cái gì mà không dám nói? Tưởng Hạo không bán cái mông thì cũng bán trym dựa vào mày để leo lên chứ sao nữa? Mày nói xem tại sao Bạch Ca lại cự tuyệt tao, hai người chỉ là bạn bè à? Ồ, vậy thì hai người sẽ cùng dây dưa với anh ta không chỉ yêu mà còn thổi phồng mọi chuyện lên để thu hút giới truyền thông, chắc mày đắc ý lắm nhỉ?”
Thư Loan giơ tay muốn tát cho Tống Minh một cái, nhưng mà Tống Minh đúng lúc bắt được cánh tay Thư Loan, một tay ngăn cản tay cậu, còn một tay thì tát cho cậu một cái.
Theo một tiếng “Chát” chát chúa, Thư Loan cảm thấy lỗ tai mình ù đi, tiếp đó liền bị Tống Minh đánh ngã xuống đất.
“Hậu bối hỗn xược.” Tống Minh nhíu mày, nói với ngữ khí trịnh trọng và nghiêm túc: “Lần này xem như là một bài học cho mày.”
Diễn viên giỏi là phải dựa vào thực lực, dựa vào những người khác để tạo độ hot thì tính là gì?
Vải ở đầu gối bị đá nhọn mài rách, vết thương chảy máu đau đớn, Thư Loan nghĩ rằng chắc hẳn da đã bị rách, trên má thì nóng bừng do bị tát, gió vừa thổi đã cảm thấy gai gai.
Tống Minh đứng nhìn Thư Loan với bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt là vẻ xem thường.
Trước đây Thư Loan chỉ có một điểm mấu chốt, là vảy ngược, đó là cậu hết sức, hết sức căm ghét bị người khác động tay động chân, cậu hoàn toàn không thể nào chấp nhận được chuyện những người khác đánh cậu, khiến cậu phải chịu tổn thương trên cơ thể, đặc biệt là… Như người đàn ông này vừa mới tát cậu.
Mà từ lúc xác định mối quan hệ với Tưởng Hạo, trên người Thư Loan lại có thêm một vảy ngược, đó là Tưởng Hạo.
Một lúc Tống Minh đã chạm vào cả hai điểm mấu chốt của Thư Loan, mặt Thư Loan không hề có cảm xúc mà nhìn Tống Minh, chậm rãi đứng dậy.
” Tống Minh…”
“Mày đi chết đi.”
Thư Loan nhào về phía Tống Minh.
Tống Minh đưa tay lại muốn giở lại chiêu cũ, Thư Loan liền giả vờ để hắn nắm lấy cổ tay của mình.
“A…!”
Tống Minh cảm thấy mình bị một vật mỏng manh đâm vào, cả người tê dại.
Thư Loan hừ lạnh.
Trên cổ tay cậu đeo cái đồng hồ đeo tay mà Tưởng Hạo đưa, đây không phải là một vũ khí bình thường.
Nhân lúc Tống Minh mất đi năng lực phản kháng, Thư Loan đấm một quyền vào bụng của hắn, Tống Minh bị đánh đau tới mức khom người xuống, còn chưa kịp phản ứng từ trong cảm giác đau đớn đã bị một đạp của Thư Loan làm cho ngã lăn ra.
Lần này đến phiên Thư Loan dùng dáng vẻ từ trên cao xuống mà nhìn hắn.
Cơ thể Thư Loan yếu, khí lực cũng rất nhỏ, thế nhưng Tưởng Hạo đã dạy cậu rất nhiều biện pháp phòng thân bằng cái đồng hồ đeo tay này.
“Xin lỗi.” Một chân Thư Loan giẫm lên ngực Tống Minh, day thật mạnh lên ngực hắn. Vốn dĩ Tống Minh muốn giãy dụa phản kháng, nhưng cả người tê tê dại dại chẳng biết vì sao không thể động đậy được.
Tiện nhân này dùng chiêu trò gì xấu xa?!
Tống Minh đau đến mức hít khí liên tục, hai mắt đều trắng dã, nhưng vẫn cố chấp cắn chặt môi dưới gắt gao không mở miệng.
“Xin lỗi!”
Hai người gây rối khiến người bảo vệ ở gần đó chú ý, người bảo vệ lập tức gọi người đến ngăn lại.
Thời điểm đạo diễn, Bạch Ca cùng mọi người trong đoàn phim đến, nhìn thấy tình cảnh bạo lực Tống Minh nằm trên đất kêu rên, Thư Loan giẫm lên ngực Tống Minh.
Bạch Ca chấn kinh đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay che miệng lại.
Từ trước đến nay Thư Loan vẫn luôn là một người khó gần, nói là kiêu ngạo cũng không quá đáng, nhưng cô chưa từng thấy như thế này… Chưa từng thấy Thư Loan có phản ứng kịch liệt như thế này bao giờ.
“Loan Loan! Bỏ chân ra!” Đạo diễn Dư Sam kịp phản ứng lại đầu tiên, tiến lên muốn kéo Thư Loan xuống.
Tiếp đó những người còn lại cũng tỉnh táo, dồn dập tiến lên ngăn cản.
“Loan Loan! Nếu cậu không bỏ chân ra sẽ xảy ra vấn đề đấy!”
Sắc mặt Tống Minh bầm tím, cả người co giật, xem ra là do khó thở gây nên.
“Loan Loan!” Mấy người Dư Sam thật vất vả mới kéo được Thư Loan xuống.
“Bác sĩ! Kêu bác sĩ lại đây!”
“Trời ạ…”
Bạch Ca vội vã tiến lên, nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, trong lúc đang căng thẳng lo lắng cô lại bước nhanh tới trước mặt Thư Loan trước rồi ấn lên bờ vai của cậu và hỏi: “Có chuyện gì vậy?!”
Đối với người còn đang nằm là Tống Minh, thì thậm chí còn không thèm nhìn tới một cái.
Tống Minh vừa há to miệng hô hấp vừa hung ác chờ Bạch Ca.
Ở trong lòng Bạch Ca hắn cũng không sánh bằng Thư Loan à!?
Hắn là vị hôn phu của cô ấy đấy!
“Tiện nhân Bạch Ca này!”
Bạch Ca kinh ngạc.
Trong lòng Dư Sam cảm thấy thất kinh, tình cảnh này… Chẳng lẽ là hai nam tranh một nữ?
Tình cảnh bên ngoài rất hỗn loạn.
Vốn dĩ Tưởng Hạo trở về để lấy đồ, thì nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy.
Bác sĩ đang cho Tống Minh thở ôxy Thư Loan đứng ở một bên đang bị mấy người áp chế.
Trời ạ…
Đây là xảy ra chuyện gì vậy!
Tưởng Hạo nhanh chân bước lên, gạt mạnh tay mấy người đang ghìm giữ trên bả vai Thư Loan ra, kéo Thư Loan nửa ôm vào lòng hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Sam kể lại cho Tưởng Hạo nghe tình huống mà cô nhìn thấy.
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, nhìn qua mấy người đang dùng di động quay video ở bốn phía, lông mày đang nhíu thành chữ “Xuyên” lại càng sâu.
Rất tốt, anh có thể tưởng tượng ngày hôm sau giới truyền thông sẽ nói xấu Thư Loan như thế nào.
Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, cất cao âm lượng nói: “Loan Loan, mặt em làm sao vậy?”
Thư Loan nhìn chằm chằm Tưởng Hạo đang dùng cơ thể của mình để tách cậu ra khỏi những người khác, cũng từ từ tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Hắn…”
“Tống Minh đánh? Còn bị thương ở chỗ nào nữa không?”
“Chân…”
“Còn có thể đi không?” Tưởng Hạo dứt khoát ôm qua eo Thư Loan nói: “Loan Loan… Coi như hắn đánh em trước, thì em cũng không thể làm hắn bị thương nặng như vậy.”
Tưởng Hạo có lòng tin, tuyệt đối là do Tống Minh trêu chọc Thư Loan trước.
Nghe Tưởng Hạo nói như vậy, Thư Loan cho rằng anh đang trách cứ mình, liền cả giận nói: “Là do hắn sỉ nhục anh! Hắn đã dùng những lời nói rất khó nghe!”
Tưởng Hạo kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Tôi thay Loan Loan xin lỗi hai người.” Tưởng Hạo hơi cúi người trước Bạch Ca sau đó nói: “Trên người Loan Loan cũng có vết thương, quần cũng bị dính bùn, tôi dẫn em ấy về rửa sạch vết thương và thay quần áo đã.”
“Loan Loan chân em còn có thể đi không?”
Thư Loan còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Hạo đã dứt khoát bế cậu lên và rời đi.
Những người còn lại thấp giọng thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tống Minh hung ác trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
Đúng là rất biết cách nói lời dối trá biện bạch cho bản thân để mê hoặc con mắt người xem.
—————
Tưởng Hạo bế cậu trở về phòng, đặt cậu ở trên giường, lại xoay người đi vào phòng tắm lấy một chậu nước.
Thấy Tưởng Hạo ngồi xổm ở trước người mình dùng khăn ẩm nhẹ nhàng làm sạch bùn trên vết thương, rồi rịt thuốc, sau đó băng lại, trong lòng Thư Loan hơi rung động, không nhịn được giải thích: “Tống Minh đã nói những lời hết sức khó nghe.”
“Hắn đánh bị đánh, nếu như em không đánh thành bộ dáng nhìn như sắp tắt thở, thì anh còn đi đánh hắn thêm trận nữa.” Tưởng Hạo thương tiếc sờ sờ vào gò má đỏ lên của Thư Loan.
Có người cả gan dám đánh Loan Loan của anh.
“Lần sau nếu như còn có tình huống như vậy xảy ra, hắn mở miệng nói ra những lời khó nghe, thì em cũng đừng đánh nhau với hắn. Em quay đầu lại nói cho anh, anh sẽ đánh hắn cho em.” Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan nói: “Em nhìn em xem, bản thân cũng bị thương rồi.”
Lời nói như vậy cùng với động tác quá ám muội, Thư Loan sững sờ, mặt không hề có cảm xúc đẩy Tưởng Hạo ra.
Bọn họ đã chia tay rồi.
“Phần còn lại tôi tự làm, anh về đi.”
Tưởng Hạo lắc lắc đầu.
Người này!
“Anh dùng trứng gà xoa xoa mặt cho em nhé.”
“Không cần.” Thư Loan quay đầu đi và nói: “Tự tôi xoa, anh về đi.”
“Đúng rồi.” Dường như Thư Loan nhớ ra chuyện gì rồi hỏi: “Vừa nãy anh đi ra ngoài làm gì vậy?”
“Chuyện này…”
“Không được phép gạt tôi.” Thư Loan hơi híp mắt lại.
“Là chuyện trong quân đội từ trước đây thôi.”
Thư Loan nói: “Schilling gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi trông anh không để anh gây rắc rối.”
Tưởng Hạo bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Không phải.. Em phải giúp đỡ anh, đừng nói cho Schilling biết anh đã đi đâu.”
“Vậy thì anh phải khai thật tất cả mọi chuyện cho tôi nghe.”
Tưởng Hạo bất đắc dĩ, đành phải kéo một cái ghế sang ngồi xuống nói: “Là thế này, một người chiến hữu trước đây gặp phải phiền phức, anh muốn đi giúp hắn. Người chiến hữu kia bỗng nhiên rời đội, tổ chức cho rằng hắn làm phản, nhưng anh hiểu rất rõ người anh em của mình, hắn tuyệt đối không phải là người như thế.”
“Hắn hẹn anh ở một địa điểm để gặp nhau, chắc hẳn là muốn giải thích ngọn nguồn mọi chuyện cho anh biết. Vừa nãy anh đến địa điểm ấy, nhưng mà hắn bị bám theo, không thoát thân để gặp anh được.”
“Hắn sẽ không làm anh bị tổn thương chứ?” Thư Loan nghĩ đến những lời Schilling nói thì có chút lo lắng.
“Anh dùng tính mạng của anh để bảo đảm, hắn tuyệt đối sẽ không.”
Đời trước mãi đến tận cuối cùng Lục Hoành Hành vẫn luôn sánh vai cạnh anh cho đến khi anh cùng hắn đều mất mạng.
“Vậy còn không đi?”
“Nếu như anh giúp hắn thì sẽ phải đi ra ngoài một hai ngày.” Tưởng Hạo nhíu mày nói: “Anh còn đang suy nghĩ. Chiến hữu của anh cũng có những người bạn tốt sẽ không rời không bỏ hắn trong lúc khó khăn, anh có thể liên hệ giúp.”
Thư Loan nói: “Nhưng người hắn tìm chính là anh, chứ không phải người bạn không rời không bỏ nào khác.”
Tưởng Hạo thở dài trong lòng.
Người chiến hữu trong miệng anh cũng không phải là người khác, mà là Lục Hoành Hành.
Là Lục Hoành Hành, nên anh không thể không giúp.
Thế nhưng tình cảnh của Thư Loan bây giờ… Tưởng Hạo không muốn rời đi khỏi cậu, dù chỉ là một ngày, hay là nửa ngày.
Trên đường về đây Tưởng Hạo vẫn đang suy nghĩ. Cố ý ở bên cạnh Thư Loan, thì bản thân anh có quá ích kỷ hay không? Còn Lục Hoành Hành thì ngay cả mạng cũng sẵn sàng cho anh, bản thân anh cũng đã rời đội đã không còn liên quan đến tổ chức, nên không sợ bị liên lụy, vì vậy nếu không giúp chẳng phải là không trượng nghĩa chút nào sao?
“Chúng ta đã chia tay.” Thư Loan đứng dậy nhìn Tưởng Hạo nói: “Tại sao anh còn muốn dây dưa không rõ! Chọn một ngày chủ nhật đẹp trời cứ theo tôi, cưỡng ép tôi như vậy rất thú vị sao?”
Tưởng Hạo sững sờ, không muốn nhìn thấy sự mâu thuẫn trong đôi mắt Thư Loan, nên chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi không nói gì.
“Anh muốn làm gì thì làm đi!”
Thư Loan không muốn mình trở thành gánh nặng của Tưởng Hạo.
“Tôi của ngày hôm nay.” Thư Loan hít sâu một hơi nói: “Có người muốn làm tôi bị tổn thương, tôi sẽ phản kích lại ngay. Tôi sẽ không để mình bị bắt nạt, tôi không mềm yếu chút nào.”
“Tôi vẫn có thể cẩn thận làm mọi việc, kiếm tiền, đoạt giải thưởng, làm mọi chuyện đến khi nào nhận được sự khẳng định của tất cả mọi người.”
“Tôi cùng Bạch Ca trở thành bạn tốt, đây là lần đầu tiên tôi có thể có một người bạn chân thành ở trường quay phim.”
Thư Loan cất cao âm lượng nói: “Lẽ nào tôi còn cần anh chăm sóc sao?”
” Loan Loan… Em bình tĩnh trước đã…”
Tưởng Hạo thở dài.
“Xin lỗi, anh sai rồi. Nhưng anh tuyệt đối không có ý xem nhẹ em đâu, chỉ là anh lo lắng cho em thôi.”
Trong một tuần này Thư Loan đã cố gắng như thế nào đương nhiên là anh thấy được, cảm nhận được.
“Tôi không cần anh phải lo lắng cho tôi!”
“Được.” Tưởng Hạo nói: “Anh biết, cho tới tận bây giờ em chưa từng cần anh gánh vác chuyện gì cả, anh muốn làm gì cũng được.”
” Loan Loan, em không phải là gánh nặng của anh.” Tưởng Hạo tiến lên muốn ôm Thư Loan, nhưng mà Thư Loan chống cự lùi lại mấy bước.
Tưởng Hạo liền sờ sờ gò má Thư Loan nói: “Anh biết em rất kiên cường, cũng rất cố gắng thay đổi bản thân. Loan Loan của anh đã làm rất tốt rồi.”
“Anh hoàn toàn không hề lo lắng sau này sẽ thế nào, anh sẽ xuất phát đi gặp Lục Hoành Hành. Em cũng phải cố gắng, biết không?”
Thư Loan quay đầu đi.
“Chờ anh trở lại, nhé?”
Thấy Tưởng Hạo một mực chờ mình đáp lại, Thư Loan liền bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Ngoan.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook