Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
-
Chương 56: Nhóc ngốc
Sắp bước vào mùa đông, khí hậu cũng dần dần lạnh, cho nên ánh mắt trời buổi sáng cũng có cảm giác mát mẻ hơn.
Ánh nắng chói lọi xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, Thư Loan chậm rãi mở mắt.
Tối hôm qua Thư Loan ngủ một lúc rồi lại khóc một lúc, mãi đến tận quá nửa đêm mới ngủ say hoàn toàn. Bây giờ sau khi rời giường, tuy rằng đôi mắt còn hơi sưng, nhưng cả người cũng tỉnh táo hơn.
Thư Loan tựa ở trên đầu giường đờ ra, đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh, liền nhíu mày gọi một tiếng: “Tưởng Hạo.”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Thư Loan sững sờ, từ từ nhớ tới chuyện hôm qua.
Đúng rồi. Bọn họ, bọn họ chia tay …
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn tay mình đang đặt trên đầu gối.
Tưởng Hạo đi rồi.
Bị mình đánh đuổi … Nói đúng hơn là bởi vì thất vọng về thái độ của mình, rời đi rồi.
Bọn họ chia tay, sau này Tưởng Hạo sẽ không tới nhà cậu, sẽ không ôm cậu ngủ, sẽ không gọi cậu rời giường, sẽ không chuẩn bị cho cậu ba bữa ăn một ngày, sẽ không ở bên cậu khi đọc sách hay vận động, sẽ không dịu dàng, khi cậu nổi nóng thì quát cậu nữa rồi.
Thư Loan cúi đầu, dùng tay che mặt lại.
Sẽ không …
Sẽ không …
Sẽ không, sẽ không …
“Gâu!”
Thư Loan kinh ngạc, liền thấy Charlotte đứng ở bên cạnh cửa phòng vẫy đuôi, như là đang nhắc nhở Thư Loan còn không chuẩn bị bữa sáng cho nó.
Charlotte còn ở đây?
Thư Loan nghi hoặc xuống giường đi ra khỏi căn phòng, liền thấy trên bàn cơm phòng khách có một túi đựng bữa sáng, còn có một hộp sữa bò cùng một đống thuốc.
Thư Loan cắn cắn môi dưới, đi tới trước cửa lớn đổi mật mã cửa nhà mình. Sau khi đổi, một tay Thư Loan xách theo bữa sáng một tay ôm Charlotte gõ gõ cửa nhà Tưởng Hạo ở sát vách.
“Loan Loan?”
Tưởng Hạo nhìn thấy Thư Loan trong mắt đầy vui vẻ.
“Tôi không cần.” Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc đem bữa sáng đưa trả lại cho Tưởng Hạo.
“Chỉ là một phần bữa sáng mà thôi, coi như là hàng xóm trong lúc đó giao tiếp không tốt sao.” Trong lòng Tưởng Hạo cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Tôi không cần, sau này chúng ta không có quan hệ gì cả.” Thư Loan trực tiếp đem bữa sáng đặt xuống bên chân Tưởng Hạo, tiếp đó đem Charlotte nhét vào trong lồng ngực của anh.
“Chó của anh này.”
Tưởng Hạo không đưa tay tiếp nhận Charlotte, chỉ là mặt không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm nó, anh đang truyền tống sóng điện.
Mà Charlotte, bỗng nhiên tinh ranh hiểu ý luôn.
Sau đó một khắc, liền thấy Charlotte duỗi ra hai chân trước ngăn ngắn “Bộp bộp” khoác lên trên bả vai Thư Loan, giữ lấy cậu thật chặt, chui vào trong lồng ngực của cậu không buông tay không chịu đi.
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Charlotte không chịu về nhà đâu, tạm thời em cứ chăm sóc nó đi.”
Thư Loan hơi nhíu mày.
Charlotte giống như một khối da trâu dính chặt kề sát ở trên người Thư Loan, oan ức kêu lên một tiếng “Gào gừ”.
Thư Loan: “…”
Tưởng Hạo bóp cổ tay nói: “Đều nói cha mẹ ly hôn đối tượng phải chịu tổn thương lớn nhất chính là trẻ con, chuyện giữa chúng ta không nên bắt Charlotte phải gánh chịu.”
“Gào gừ.”
Thư Loan: “…”
Charlotte dùng đầu dịu vào mặt Thư Loan không ngừng làm nũng với cậu, Thư Loan không chịu được, hung ác nói: “Tôi tạm thời trông nó, ngày kia phải đi nơi khác quay phim, đến thời điểm đó anh không cần cũng phải cần!”
“Đến lúc đó lại nói.” Tưởng Hạo nhún vai một cái.
Cũng không nhất định là Thư Loan phải chăm sóc Charlotte, chẳng qua bây giờ Thư Loan chống cự Tưởng Hạo đến nhà cậu, Tưởng Hạo rất lo lắng sợ Thư Loan sẽ làm việc ngốc gì đó, nên để Charlotte trông cậu ít nhiều cũng yên tâm hơn.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thư Loan, Tưởng Hạo không tiếng động mà thở dài.
Sau khi vào nhà, Tưởng Hạo liền gọi điện thoại cho Sương Sương.
“Hai người cãi nhau à?” Sương Sương nghi ngờ nói: “Tại sao lịch trình của Loan Loan mà anh phải lấy từ chỗ tôi.”
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Tự em ấy muốn gây sự với tôi .”
Sương Sương hiểu rõ, nói: “Chờ một lát tôi sẽ gửi lịch làm việc cho anh, nhớ kiểm tra hòm thư.”
“Cảm ơn.”
Sương Sương dừng một chút, hỏi: “Anh muốn cùng Loan Loan đi nơi khác đóng phim?”
“Đúng.”
“Tốt như vậy sao? Tâm trạng của cậu ấy rất dễ thay đổi, bây giờ cãi nhau với anh, mà anh lại quấn quít cậu ấy, có lẽ sẽ khiến cậu ấy càng thêm lo lắng.”
Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
Vấn đề này cũng không phải là anh không nghĩ tới.
“Để tôi suy nghĩ một chút nữa đi.”
Anh phải ngẫm lại xem nên giải quyết tình cảnh trước mặt như thế nào, càng phải nghĩ xem có cách nào tháo gỡ khúc mắc của Thư Loan.
—————
Cả một ngày hôm nay Thư Loan chỉ thu dọn hành lý, ngày mai cậu phải đến sa mạc lớn ở Tân Cương quay phim. Dự án cậu nhận lần này là quay một bộ phim truyền hình dài tập đề tài cổ trang, nhân vật cũng rất cứng rắn, là một câu chuyện xưa về vị nho tướng bởi vì thất vọng với triều đình nên đã từ quan đến hoang mạc làm thủ lĩnh thổ phỉ. Tuy rằng bề ngoài có mấy phần nho nhã, nhưng dựa vào võ công cao cường cùng với tính cách bình tĩnh, khôn ngoan dần dần đã trở thành bá chủ một phương.
Trong việc tuyển chọn kịch bản thì đoàn đội của Thư Loan hết sức cẩn thận, tuyệt đối không chọn con đường nào mà cậu bị rập khuôn không thoát ra được. Thư Loan đã thử đóng vai nam chính bá đạo trong phim thần tượng và vai nam số hai dịu dàng, đã đóng vai quân sư yêu dã, nam chính thâm tình một thân một mình tìm kiếm “tình nhân kiếp trước” trên núi tuyết….
Gần đây khiến cho mọi người phải ấn tượng chính là vai quân sư khuynh thành cùng với vai Ngải Tây mặc trang phục nữ, mà hai vai này đều nghiêng về dạng vai mềm mại một chút, bây giờ đương nhiên đoàn đội và Sương Sương đều nghĩ là phải tìm cho Thư Loan một kịch bản có nhân vật đẹp trai một chút, nhiều hormone nam tính hơn.
Muốn đi sa mạc phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, nhưng đều do Sương Sương và trợ lý tự mình ôm lấy mọi việc. Thư Loan chỉ cần thu dọn mấy bộ quần áo của bản thân, nhưng Thư Loan thu thu dọn dọn cũng đến tối muộn.
Thư Loan lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa đứng lên thì cảm thấy hơi lạnh, Thư Loan liền lấy áo khoác treo ở bên cạnh mặc vào người.
Bây giờ Thư Loan đã bị nuôi thành thói quen phải cố gắng ngủ và ăn cơm thật ngon, sẽ không giống như kiểu trước đây, ở nhà một mình thích thì ăn hoặc là bỏ bữa không ăn.
Lấy một ít rau và một bát thịt băm ra khỏi tủ lạnh, trong đầu Thư Loan đang bắt đầu suy nghĩ xem nên làm như thế nào.
Xào một bát thịt và chiên một quả trứng, đơn giản là tốt rồi chứ? Hoặc là một món ăn đầy đủ dinh dưỡng…
Đưa tay muốn lấy chai dầu ăn trên ngăn tủ, đột nhiên Thư Loan cảm thấy cánh tay không còn chút sức lực nào.
Tiếp đó chính là dạ dày quặn thắt, vừa nghĩ tới đồ ăn đã cảm thấy buồn nôn, muốn nôn luôn.
Thư Loan kéo căng áo khoác trên người, cả người chậm rãi dựa vào bàn trượt xuống.
Lạnh…
Đầu còn hơi choáng …
Thư Loan sờ sờ trán của mình, nóng bỏng.
Xem ra là bị bệnh rồi.
Thư Loan kéo áo khoác, cả người khó chịu không còn sức.
Trong nhà có thuốc? Thế nhưng cậu không biết được đặt ở nơi nào, cũng không có khí lực đi tìm hoặc là đi đến phòng khám ở dưới lầu.
Tưởng Hạo…
Thư Loan cắn răng, không muốn tìm anh. Nhưng mà thật sự rất khó chịu, đau đầu và chóng mặt.
Thư Loan dựa vào cái bàn nghỉ ngơi một lúc, chờ tới khi cảm giác không còn chút sức lực đột ngột xuất hiện này chậm rãi thối lui, mới gắng sức kéo người ra ngoài ban công, ngồi xổm xuống.
Ngay ở trên ban công!
Chứ không trở về phòng!
Thư Loan hít thở trên ban công gió mạnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm càng ngày càng muộn, gió cũng càng ngày càng lạnh thấu xương.
Lúc mới đầu Thư Loan ngồi xổm sau đó dần dần dựa vào ban công mơ mơ màng màng, chân tay không thể nào nhúc nhích, phần lưng có cảm giác đau, đầu óc giống như hồ dán.
Lạnh quá.
Thư Loan run run cắn môi dưới, bỗng nhiên có chút tủi thân.
“Vùuuu —— “
Lại một trận gió lạnh kéo tới, Thư Loan nhịn không được khom lưng ho khan kịch liệt. Động tĩnh này khiến cho Charlotte đang chui ở trong phòng ngủ lập tức tỉnh lại, thấy Thư Loan với sắc mặt trắng bệch cuộn mình ở bên ngoài, lập tức chạy vội tới bên cạnh cậu sủa inh ỏi.
“Gâuuuu gâu gâu!”
Rốt cuộc chủ nhân làm sao vậy?!
Charlotte đẩy lưng Thư Loan liên tục, dường như là muốn cậu vào nhà đi, nhưng mà Thư Loan một mực quật cường ôm lấy lan can ban công.
Cả người Charlotte đều bối rối.
“Gâu gâu —— gâu gâu!”
Charlotte cắn góc áo Thư Loan đã nghĩ đến chuyện kéo cậu vào.
Động tĩnh rất lớn, khiến Tưởng Hạo ở sát vách bước ra ban công nhìn.
Tưởng Hạo đang dùng cơm, trên tay còn ôm một cái bát.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, Charlotte đang lôi kéo áo khoác và Thư Loan thì đang run rẩy, Tưởng Hạo trợn to mắt, đáy lòng chìm xuống, cũng không kịp nhớ cái gì, lập tức quay đầu chạy về phía nhà cậu.
Chỉ chốc lát sau, Thư Loan liền nghe thấy ngoài cửa nhà mình truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa.
” Loan Loan!”
Lúc này Thư Loan mới nhớ tới, sáng sớm nay cậu đã thay đổi mật mã, Tưởng Hạo không vào được.
Đột nhiên Thư Loan cảm thấy càng tủi thân hơn.
Tiếng gõ cửa dần dần ngừng lại, Thư Loan cúi đầu.
Tưởng Hạo rời đi chưa…?
Mà sau một khắc, Thư Loan cảm thấy thế giới quan của mình đều bị quét mới.
Bóng người Tưởng Hạo xuất hiện ở ban công một lần nữa, sau đó liền thấy anh sải bước trườn ra phía ngoài lan can, tiếp đó thả người nhảy một cái từ ban công nhà mình trực tiếp nhảy đến ban công nhà Thư Loan.
…?!
“Đừng…!” Thư Loan trợn to mắt, kêu thành tiếng.
Tuy rằng ban công hai nhà được thiết kế mở, nhưng cũng không liền kề!
Tưởng Hạo cứ như thế nhảy qua khoảng không.
Đây chính là nhà cao tầng!
Bỗng nhiên trước mắt cậu bị bao phủ bởi một bóng người cao lớn, Tưởng Hạo lập tức đi tới trước người Thư Loan, bế ngang cậu lên.
“Em đang làm gì vậy!” Tưởng Hạo sờ sờ trán Thư Loan sau đó tức giận nói: “Sốt cao bừng bừng thế này vẫn dám chờ ở ngoài này?!”
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.
Cái ôm rất ấm áp…
Thư Loan tựa đầu vào trước ngực Tưởng Hạo, chậm rãi nhắm mắt.
“Đúng là điên rồi…” Tưởng Hạo ôm Thư Loan trở về phòng, đặt cậu lên giường, sau đó đắp chăn thật kỹ rồi mới xoay người đi tìm thuốc.
Chờ đến khi một tay Tưởng Hạo bưng nước ấm cùng thuốc, một tay bưng chậu nước cùng khăn tiến vào phòng, liền thấy Thư Loan đã mơ mơ màng màng ngủ.
” Loan Loan, uống thuốc trước đã.”
“Ngoan, uống thuốc mới không khó chịu nữa.”
Thư Loan ngọ nguậy thân thể “Ư a a”, rõ ràng là không muốn ngồi dậy.
Tưởng Hạo lắc lắc đầu, uống một hớp nước rồi ngậm lấy, lấy thuốc nhét vào trong miệng Thư Loan, cúi thấp đầu xuống hôn Thư Loan, đem nước trong miệng truyền vào trong miệng cậu để cậu có thể nuốt thuốc xuống.
Thư Loan nhận ra động tác của Tưởng Hạo, vỗ vỗ lưng anh kháng nghị mà chẳng có chút sức nào.
“Lợi dụng…lúc người ta gặp khó khăn…”
Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan cười nói: “Nhanh ngủ đi.”
Thấy hình như Thư Loan rất lạnh, Tưởng Hạo đắp khăn lông ướt cho cậu sau đó cũng lên giường ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Ngoan, ngủ một giấc sẽ không khó chịu.”
Thằng nhóc ngốc, còn nói mấy lời ngốc nghếch cái gì mà muốn chia tay chứ…
Không có anh, em phải làm sao bây giờ?
Tưởng Hạo hôn lên trán Thư Loan một cái, mỉm cười, thầm nghĩ, bọn họ không chia tay, chỉ là vừa rồi Thư Loan cáu kỉnh giống như trước kia, có điều là lần này huyên náo khá lớn mà thôi.
Loan Loan của anh còn có rất nhiều chuyện không hiểu, anh sẽ dạy cậu dần dần.
Một đêm ấm áp.
Ánh nắng chói lọi xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, Thư Loan chậm rãi mở mắt.
Tối hôm qua Thư Loan ngủ một lúc rồi lại khóc một lúc, mãi đến tận quá nửa đêm mới ngủ say hoàn toàn. Bây giờ sau khi rời giường, tuy rằng đôi mắt còn hơi sưng, nhưng cả người cũng tỉnh táo hơn.
Thư Loan tựa ở trên đầu giường đờ ra, đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh, liền nhíu mày gọi một tiếng: “Tưởng Hạo.”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Thư Loan sững sờ, từ từ nhớ tới chuyện hôm qua.
Đúng rồi. Bọn họ, bọn họ chia tay …
Thư Loan ngơ ngác mà nhìn tay mình đang đặt trên đầu gối.
Tưởng Hạo đi rồi.
Bị mình đánh đuổi … Nói đúng hơn là bởi vì thất vọng về thái độ của mình, rời đi rồi.
Bọn họ chia tay, sau này Tưởng Hạo sẽ không tới nhà cậu, sẽ không ôm cậu ngủ, sẽ không gọi cậu rời giường, sẽ không chuẩn bị cho cậu ba bữa ăn một ngày, sẽ không ở bên cậu khi đọc sách hay vận động, sẽ không dịu dàng, khi cậu nổi nóng thì quát cậu nữa rồi.
Thư Loan cúi đầu, dùng tay che mặt lại.
Sẽ không …
Sẽ không …
Sẽ không, sẽ không …
“Gâu!”
Thư Loan kinh ngạc, liền thấy Charlotte đứng ở bên cạnh cửa phòng vẫy đuôi, như là đang nhắc nhở Thư Loan còn không chuẩn bị bữa sáng cho nó.
Charlotte còn ở đây?
Thư Loan nghi hoặc xuống giường đi ra khỏi căn phòng, liền thấy trên bàn cơm phòng khách có một túi đựng bữa sáng, còn có một hộp sữa bò cùng một đống thuốc.
Thư Loan cắn cắn môi dưới, đi tới trước cửa lớn đổi mật mã cửa nhà mình. Sau khi đổi, một tay Thư Loan xách theo bữa sáng một tay ôm Charlotte gõ gõ cửa nhà Tưởng Hạo ở sát vách.
“Loan Loan?”
Tưởng Hạo nhìn thấy Thư Loan trong mắt đầy vui vẻ.
“Tôi không cần.” Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc đem bữa sáng đưa trả lại cho Tưởng Hạo.
“Chỉ là một phần bữa sáng mà thôi, coi như là hàng xóm trong lúc đó giao tiếp không tốt sao.” Trong lòng Tưởng Hạo cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Tôi không cần, sau này chúng ta không có quan hệ gì cả.” Thư Loan trực tiếp đem bữa sáng đặt xuống bên chân Tưởng Hạo, tiếp đó đem Charlotte nhét vào trong lồng ngực của anh.
“Chó của anh này.”
Tưởng Hạo không đưa tay tiếp nhận Charlotte, chỉ là mặt không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm nó, anh đang truyền tống sóng điện.
Mà Charlotte, bỗng nhiên tinh ranh hiểu ý luôn.
Sau đó một khắc, liền thấy Charlotte duỗi ra hai chân trước ngăn ngắn “Bộp bộp” khoác lên trên bả vai Thư Loan, giữ lấy cậu thật chặt, chui vào trong lồng ngực của cậu không buông tay không chịu đi.
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Charlotte không chịu về nhà đâu, tạm thời em cứ chăm sóc nó đi.”
Thư Loan hơi nhíu mày.
Charlotte giống như một khối da trâu dính chặt kề sát ở trên người Thư Loan, oan ức kêu lên một tiếng “Gào gừ”.
Thư Loan: “…”
Tưởng Hạo bóp cổ tay nói: “Đều nói cha mẹ ly hôn đối tượng phải chịu tổn thương lớn nhất chính là trẻ con, chuyện giữa chúng ta không nên bắt Charlotte phải gánh chịu.”
“Gào gừ.”
Thư Loan: “…”
Charlotte dùng đầu dịu vào mặt Thư Loan không ngừng làm nũng với cậu, Thư Loan không chịu được, hung ác nói: “Tôi tạm thời trông nó, ngày kia phải đi nơi khác quay phim, đến thời điểm đó anh không cần cũng phải cần!”
“Đến lúc đó lại nói.” Tưởng Hạo nhún vai một cái.
Cũng không nhất định là Thư Loan phải chăm sóc Charlotte, chẳng qua bây giờ Thư Loan chống cự Tưởng Hạo đến nhà cậu, Tưởng Hạo rất lo lắng sợ Thư Loan sẽ làm việc ngốc gì đó, nên để Charlotte trông cậu ít nhiều cũng yên tâm hơn.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thư Loan, Tưởng Hạo không tiếng động mà thở dài.
Sau khi vào nhà, Tưởng Hạo liền gọi điện thoại cho Sương Sương.
“Hai người cãi nhau à?” Sương Sương nghi ngờ nói: “Tại sao lịch trình của Loan Loan mà anh phải lấy từ chỗ tôi.”
Tưởng Hạo lắc đầu nói: “Tự em ấy muốn gây sự với tôi .”
Sương Sương hiểu rõ, nói: “Chờ một lát tôi sẽ gửi lịch làm việc cho anh, nhớ kiểm tra hòm thư.”
“Cảm ơn.”
Sương Sương dừng một chút, hỏi: “Anh muốn cùng Loan Loan đi nơi khác đóng phim?”
“Đúng.”
“Tốt như vậy sao? Tâm trạng của cậu ấy rất dễ thay đổi, bây giờ cãi nhau với anh, mà anh lại quấn quít cậu ấy, có lẽ sẽ khiến cậu ấy càng thêm lo lắng.”
Tưởng Hạo hơi nhíu mày.
Vấn đề này cũng không phải là anh không nghĩ tới.
“Để tôi suy nghĩ một chút nữa đi.”
Anh phải ngẫm lại xem nên giải quyết tình cảnh trước mặt như thế nào, càng phải nghĩ xem có cách nào tháo gỡ khúc mắc của Thư Loan.
—————
Cả một ngày hôm nay Thư Loan chỉ thu dọn hành lý, ngày mai cậu phải đến sa mạc lớn ở Tân Cương quay phim. Dự án cậu nhận lần này là quay một bộ phim truyền hình dài tập đề tài cổ trang, nhân vật cũng rất cứng rắn, là một câu chuyện xưa về vị nho tướng bởi vì thất vọng với triều đình nên đã từ quan đến hoang mạc làm thủ lĩnh thổ phỉ. Tuy rằng bề ngoài có mấy phần nho nhã, nhưng dựa vào võ công cao cường cùng với tính cách bình tĩnh, khôn ngoan dần dần đã trở thành bá chủ một phương.
Trong việc tuyển chọn kịch bản thì đoàn đội của Thư Loan hết sức cẩn thận, tuyệt đối không chọn con đường nào mà cậu bị rập khuôn không thoát ra được. Thư Loan đã thử đóng vai nam chính bá đạo trong phim thần tượng và vai nam số hai dịu dàng, đã đóng vai quân sư yêu dã, nam chính thâm tình một thân một mình tìm kiếm “tình nhân kiếp trước” trên núi tuyết….
Gần đây khiến cho mọi người phải ấn tượng chính là vai quân sư khuynh thành cùng với vai Ngải Tây mặc trang phục nữ, mà hai vai này đều nghiêng về dạng vai mềm mại một chút, bây giờ đương nhiên đoàn đội và Sương Sương đều nghĩ là phải tìm cho Thư Loan một kịch bản có nhân vật đẹp trai một chút, nhiều hormone nam tính hơn.
Muốn đi sa mạc phải chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, nhưng đều do Sương Sương và trợ lý tự mình ôm lấy mọi việc. Thư Loan chỉ cần thu dọn mấy bộ quần áo của bản thân, nhưng Thư Loan thu thu dọn dọn cũng đến tối muộn.
Thư Loan lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa đứng lên thì cảm thấy hơi lạnh, Thư Loan liền lấy áo khoác treo ở bên cạnh mặc vào người.
Bây giờ Thư Loan đã bị nuôi thành thói quen phải cố gắng ngủ và ăn cơm thật ngon, sẽ không giống như kiểu trước đây, ở nhà một mình thích thì ăn hoặc là bỏ bữa không ăn.
Lấy một ít rau và một bát thịt băm ra khỏi tủ lạnh, trong đầu Thư Loan đang bắt đầu suy nghĩ xem nên làm như thế nào.
Xào một bát thịt và chiên một quả trứng, đơn giản là tốt rồi chứ? Hoặc là một món ăn đầy đủ dinh dưỡng…
Đưa tay muốn lấy chai dầu ăn trên ngăn tủ, đột nhiên Thư Loan cảm thấy cánh tay không còn chút sức lực nào.
Tiếp đó chính là dạ dày quặn thắt, vừa nghĩ tới đồ ăn đã cảm thấy buồn nôn, muốn nôn luôn.
Thư Loan kéo căng áo khoác trên người, cả người chậm rãi dựa vào bàn trượt xuống.
Lạnh…
Đầu còn hơi choáng …
Thư Loan sờ sờ trán của mình, nóng bỏng.
Xem ra là bị bệnh rồi.
Thư Loan kéo áo khoác, cả người khó chịu không còn sức.
Trong nhà có thuốc? Thế nhưng cậu không biết được đặt ở nơi nào, cũng không có khí lực đi tìm hoặc là đi đến phòng khám ở dưới lầu.
Tưởng Hạo…
Thư Loan cắn răng, không muốn tìm anh. Nhưng mà thật sự rất khó chịu, đau đầu và chóng mặt.
Thư Loan dựa vào cái bàn nghỉ ngơi một lúc, chờ tới khi cảm giác không còn chút sức lực đột ngột xuất hiện này chậm rãi thối lui, mới gắng sức kéo người ra ngoài ban công, ngồi xổm xuống.
Ngay ở trên ban công!
Chứ không trở về phòng!
Thư Loan hít thở trên ban công gió mạnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm càng ngày càng muộn, gió cũng càng ngày càng lạnh thấu xương.
Lúc mới đầu Thư Loan ngồi xổm sau đó dần dần dựa vào ban công mơ mơ màng màng, chân tay không thể nào nhúc nhích, phần lưng có cảm giác đau, đầu óc giống như hồ dán.
Lạnh quá.
Thư Loan run run cắn môi dưới, bỗng nhiên có chút tủi thân.
“Vùuuu —— “
Lại một trận gió lạnh kéo tới, Thư Loan nhịn không được khom lưng ho khan kịch liệt. Động tĩnh này khiến cho Charlotte đang chui ở trong phòng ngủ lập tức tỉnh lại, thấy Thư Loan với sắc mặt trắng bệch cuộn mình ở bên ngoài, lập tức chạy vội tới bên cạnh cậu sủa inh ỏi.
“Gâuuuu gâu gâu!”
Rốt cuộc chủ nhân làm sao vậy?!
Charlotte đẩy lưng Thư Loan liên tục, dường như là muốn cậu vào nhà đi, nhưng mà Thư Loan một mực quật cường ôm lấy lan can ban công.
Cả người Charlotte đều bối rối.
“Gâu gâu —— gâu gâu!”
Charlotte cắn góc áo Thư Loan đã nghĩ đến chuyện kéo cậu vào.
Động tĩnh rất lớn, khiến Tưởng Hạo ở sát vách bước ra ban công nhìn.
Tưởng Hạo đang dùng cơm, trên tay còn ôm một cái bát.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, Charlotte đang lôi kéo áo khoác và Thư Loan thì đang run rẩy, Tưởng Hạo trợn to mắt, đáy lòng chìm xuống, cũng không kịp nhớ cái gì, lập tức quay đầu chạy về phía nhà cậu.
Chỉ chốc lát sau, Thư Loan liền nghe thấy ngoài cửa nhà mình truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa.
” Loan Loan!”
Lúc này Thư Loan mới nhớ tới, sáng sớm nay cậu đã thay đổi mật mã, Tưởng Hạo không vào được.
Đột nhiên Thư Loan cảm thấy càng tủi thân hơn.
Tiếng gõ cửa dần dần ngừng lại, Thư Loan cúi đầu.
Tưởng Hạo rời đi chưa…?
Mà sau một khắc, Thư Loan cảm thấy thế giới quan của mình đều bị quét mới.
Bóng người Tưởng Hạo xuất hiện ở ban công một lần nữa, sau đó liền thấy anh sải bước trườn ra phía ngoài lan can, tiếp đó thả người nhảy một cái từ ban công nhà mình trực tiếp nhảy đến ban công nhà Thư Loan.
…?!
“Đừng…!” Thư Loan trợn to mắt, kêu thành tiếng.
Tuy rằng ban công hai nhà được thiết kế mở, nhưng cũng không liền kề!
Tưởng Hạo cứ như thế nhảy qua khoảng không.
Đây chính là nhà cao tầng!
Bỗng nhiên trước mắt cậu bị bao phủ bởi một bóng người cao lớn, Tưởng Hạo lập tức đi tới trước người Thư Loan, bế ngang cậu lên.
“Em đang làm gì vậy!” Tưởng Hạo sờ sờ trán Thư Loan sau đó tức giận nói: “Sốt cao bừng bừng thế này vẫn dám chờ ở ngoài này?!”
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.
Cái ôm rất ấm áp…
Thư Loan tựa đầu vào trước ngực Tưởng Hạo, chậm rãi nhắm mắt.
“Đúng là điên rồi…” Tưởng Hạo ôm Thư Loan trở về phòng, đặt cậu lên giường, sau đó đắp chăn thật kỹ rồi mới xoay người đi tìm thuốc.
Chờ đến khi một tay Tưởng Hạo bưng nước ấm cùng thuốc, một tay bưng chậu nước cùng khăn tiến vào phòng, liền thấy Thư Loan đã mơ mơ màng màng ngủ.
” Loan Loan, uống thuốc trước đã.”
“Ngoan, uống thuốc mới không khó chịu nữa.”
Thư Loan ngọ nguậy thân thể “Ư a a”, rõ ràng là không muốn ngồi dậy.
Tưởng Hạo lắc lắc đầu, uống một hớp nước rồi ngậm lấy, lấy thuốc nhét vào trong miệng Thư Loan, cúi thấp đầu xuống hôn Thư Loan, đem nước trong miệng truyền vào trong miệng cậu để cậu có thể nuốt thuốc xuống.
Thư Loan nhận ra động tác của Tưởng Hạo, vỗ vỗ lưng anh kháng nghị mà chẳng có chút sức nào.
“Lợi dụng…lúc người ta gặp khó khăn…”
Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan cười nói: “Nhanh ngủ đi.”
Thấy hình như Thư Loan rất lạnh, Tưởng Hạo đắp khăn lông ướt cho cậu sau đó cũng lên giường ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Ngoan, ngủ một giấc sẽ không khó chịu.”
Thằng nhóc ngốc, còn nói mấy lời ngốc nghếch cái gì mà muốn chia tay chứ…
Không có anh, em phải làm sao bây giờ?
Tưởng Hạo hôn lên trán Thư Loan một cái, mỉm cười, thầm nghĩ, bọn họ không chia tay, chỉ là vừa rồi Thư Loan cáu kỉnh giống như trước kia, có điều là lần này huyên náo khá lớn mà thôi.
Loan Loan của anh còn có rất nhiều chuyện không hiểu, anh sẽ dạy cậu dần dần.
Một đêm ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook