Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
Chương 49: Đừng sợ

” Tạ Y, đã ngủ chưa?”

Tạ Y vừa về đến nhà, tâm trạng vẫn chưa bình phục hoàn toàn liền nhận được điện thoại của Tưởng Hạo.

“Chưa đâu. Từ từ anh chờ chút đã.” Tạ Y cởi giày cao gót và bít tất, tựa ở trên ghế salông uống nước.

“Cậu cùng Nghiêm Tuân sau đó thế nào  ? Loan Loan nói với tôi sau đó hai người về cùng nhau.”

“Đừng nói nữa.” Tạ Y xoa xoa huyệt Thái Dương nói: Thật sự là một tai nạn.”

Cũng không biết sau này Nghiêm Tuân sẽ đối với mình như thế nào đối, một cái tát kia chắc hẳn phải lưu dấu vết ở trên mặt hắn mấy ngày.

Ở đầu bên kia điện thoại Tưởng Hạo đang tràn ngập tò mò.

“Hết hy vọng đi, tôi sẽ không nói cho anh.” Tạ Y cười nói: “Làm sao vậy? Muộn như vậy còn gọi tới.”

“Tôi muốn hỏi tình hình của  Loan Loan gần đây. Mới vừa rồi em ấy trò chuyện cùng tôi, tới chuyện tác dụng phụ của thuốc, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác rằng em ấy không nói hết lời.”

“Dường như em ấy có hơi bất an và sợ hãi, thế nhưng em ấy không nói cùng tôi.”

Tạ Y hỏi: “Cậu ấy nói cái gì với anh?”

Sau khi nghe Tưởng Hạo nói xong, Tạ Y suy tư trong chốc lát mới nói: “Người bệnh sau khi uống thuốc ngoại trừ những triệu chứng mà  Loan Loan đã nói, có một số ít người có thể sẽ phải đối mặt với triệu chứng là mắt hơi mờ, giảm ham muốn tình dục, có khuynh hướng muốn tự sát, sẽ tùy theo từng người. Tôi nghĩ  có khả năng Loan Loan cảm thấy bất an là vì gần đây thường xuyên không thấy rõ đồ vật cho nên như vậy? Dù sao thì vốn dĩ cậu ấy đã nghe nghe không rõ, bởi vậy đương nhiên sẽ đặc biệt để ý tới chuyện này.”

“Thì ra là như vậy.”

Ngữ khí của Tưởng Hạo có chút lo lắng.

“Sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Tất nhiên. Chỉ là triệu chứng phổ biến ban đầu mà thôi, qua khoảng thời gian này là không sao. Còn nữa cũng là do Loan Loan hay quan trọng hóa vấn đề của bản thân thôi, thực ra vấn đề không nghiêm trọng lắm.”

“Vậy thì tốt.” Tưởng Hạo yên tâm.

Tạ Y nhắc nhở: “Thuốc có vai trò rất quan trọng đối việc trị liệu, dù sao thì cũng sẽ có lúc cảm xúc của người bệnh sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của con bản thân họ. “

“Tôi biết rõ. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, so sánh giữa căn bệnh này và  tác dụng phụ của thuốc, thì sẽ cảm thấy không khó khăn một chút nào.”

Tạ Y cười nói: “Anh cũng phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh  Loan Loan, lúc nào trở về?”

“Nhanh thôi, ngày mai sẽ về thăm. Sau đó lại quay phim hai ngày là xong việc.”

“Vậy thì tốt.”

—————

“Ầm —— ầm —— “

“Thư Loan! Mày mở cửa cho lão tử!”

“Mày làm phản? Lại ngứa da đúng không?”

Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, Thư Loan cảm thấy tất cả mọi người trong tầng lầu này đều nghe thấy, người đàn ông ở ngoài cửa vừa vào chỗ chết gõ vừa thét to.

Nhiều năm không nghe thấy giọng nói này,từ khi Thư Loan sinh ra, từ khi bắt đầu có ý thức cậu đã sợ hãi giọng nói này, bây giờ vẫn khiến cậu sợ hãi như trước, người đàn ông này đã sinh cậu ra, chi phối bản thân cậu, tiếng nói của ông ta đã sớm cắm rễ thật sâu ở trong đầu, bây giờ nghe thấy ngoại trừ sợ hãi ra thì căn bản không thể nào  phản ứng lại được.

Cả người Thư Loan run rẩy thẳng tắp nhìn ra cửa lớn, đầu tiên Charlotte đứng ở trước cửa thấp giọng khò khè cảnh cáo, sau đó liếc nhìn Thư Loan, lập tức nhảy lên sô pha nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của cậu, dụi dụi lên mặt cậu.

“Gâu!”.

Thư Loan lấy lại tinh thần, đưa tay ngơ ngơ ngác ngác lấy ra di động nhấn số điện thoại của Tưởng Hạo gọi cấp tốc.

” Loan Loan?”

Tưởng Hạo chưa bao giờ bỏ qua cuộc gọi của Thư Loan.

Thư Loan cầm điện thoại di động nhưng nói không ra lời, chỉ không ngừng hít vào hơi lạnh.

” Loan Loan? Làm sao vậy?”

” Loan Loan, nói chuyện.”

Tưởng Hạo cũng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên rất to, hơn nữa rõ ràng là tiếng hít tở của Thư Loan không đúng, anh cảm thấy muốn điên rồi.

“Nói chuyện!”

“Tưởng Hạo…” Thư Loan kiềm chế phản ứng co rúm lại nói: “Tưởng Hạo, Tưởng Hạo.”

“Ngoan, em đừng hoảng hốt, nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì. Cố gắng nói.”

Thư Loan hít sâu vài hơi mới thành công thoát vài chữ từ giữa kẽ răng: “Ông ta… Đến rồi.”

“Ai?”

“Ông… Ta, ba ba em… Ra tù …”

Tưởng Hạo cả kinh, sau đó nói: “Em đang ở đâu?”

“Phòng khách.”

“Nghe rõ này.” Tưởng Hạo nói: “Tuyệt đối không được mở cửa, không cần mở cửa biết không?”

Thư Loan gật đầu không ngừng, sau đó mới nghĩ ra là Tưởng Hạo không nhìn thấy, liền “Ừ” một tiếng.

“Em đẩy sô pha đến trước cửa để ngăn lại, sau đó trở về phòng, khóa cửa, báo cảnh sát, hiểu chưa?”

“Ừm.”

“Lặp lại lời anh nói một lần.”

“Đẩy sô pha… Trở về phòng, khóa cửa, báo cảnh sát…”

“Đúng, không sai, đừng cúp điện thoại.”

Thư Loan liền mở loa âm thanh trong phòng khách lên, sau đó dùng sức đẩy sô pha đến trước cửa.

Sau đó lập tức Charlotte nhảy lên tay vịn sô pha, uy phong lẫm lẫm trừng mắt nhìn cửa lớn, khiến Thư Loan không khỏi có chút an tâm.

Tiếng gõ cửa ngừng lại, xuyên qua mắt mèo Thư Loan nhìn ra phía ngoài, liền thấy một người đàn ông trung niên với bộ dạng hung thần ác sát đứng ở trước cửa thét to, có một người phụ nữ nằm ở bên chân ông ta.

Chính là trợ lý của mình!

Thư Loan hiểu rõ, chắc hẳn là cha của mình tìm đến công ty, mà trợ lý không hiểu những chuyện phức tạp trong đó liền dẫn ông ta đến nơi này.

Sau khi đạt được  mục đích người đàn ông này liền lộ bộ mặt thật, chắc hẳn trợ lý vì ngăn cản ông ta mà bị đánh ngất xỉu.

“Nơi này là nhà của con trai tôi! Tôi tìm nó thì làm sao? Làm sao?” Người đàn ông trung niên vẩy vẩy giấy chứng sinh và thẻ căn cước trong tay.

“Thế nhưng tiên sinh, ngài cứ như vậy sẽ tạo thành quấy nhiễu cho cư dân xung quanh…”

Bảo vệ khu nhà đang ngăn người đàn ông lại, hai người tranh chấp càng lúc càng kịch liệt, xem ra có thể sẽ động thủ bất cứ lúc nào.

Không có chuyện gì…

Thư Loan hít sâu một hơi, trở về phòng khóa cửa cùng báo cảnh sát tới.

“Không có chuyện gì, Loan Loan. Anh lập tức trở về ngay, ngày mai là có thể đến.”

“Ừm.” Thư Loan tựa ở trên đầu giường, cầm điện thoại di động thật chặt.

“Nếu như ông ta thật sự đi vào, em và Charlotte hãy cùng đánh ông ý. Đừng sợ, ông ta đánh em thì em đánh lại ông ta, liều mạng đánh.”

Thư Loan không nói lời nào.

“Thế nhưng không cần lo lắng đâu, ông ta sẽ không vào được.” Tưởng Hạo trấn an nói: “Đêm nay anh sẽ ở bên em, không sợ.”

“Được.”

Đương nhiên là Thư Loan không ngủ được, mà sau đó một chốc liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Là Thư tiên sinh sao? Chúng tôi là cảnh sát.”

“Thư tiên sinh, anh có thể mở cửa!” Bảo vệ nói: “Người đàn ông kia đi rồi.”

Thư Loan thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa, Charlotte vẫn ở  bên người Thư Loan cảnh giới quan sát bốn phía.

Ngoài cửa có hai người đàn ông trên người mặc đồng phục cảnh sát chỉnh tề và bảo vệ.

Trợ lý đã tỉnh lại, đứng ở một bên xoa vùng gáy đau đớn sắc mặt trắng bệch, dường như là bị dọa sợ.

“Anh nói người kia đâu?” Một người cảnh sát trong đó mở miệng, Bọn họ nhận được tin báo án có người đang cố gắng tự tiện xông vào nhà dân với mục đích làm tổn thương người khác, còn tạo ra tạp âm quấy nhiễu người dân xung quanh.

“Đi rồi.” Bảo vệ nói: “Ông ta ầm ĩ với tôi một lúc, thấy Thư tiên sinh vẫn không mở cửa liền đi.”

Cảnh cha hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ tính chân thực của vụ án này.

“Uông uông! Gâu!”

Charlotte bỗng nhiên nhảy lên về phía cuối hành lang rít gào.

Trong lòng Thư Loan run lên, quả nhiên liền thấy người đàn ông đi về phía mình một lần nữa. Lần này, trong tay người đàn ông còn cầm lưỡi búa.

Bảo vệ trợn to mắt, hoá ra người này là đi lấy vũ khí định phá cửa ra luôn?

“Tiểu tử thúi!!”

Hai người cảnh sát cũng nhanh chóng  phản ứng lại.

“Tiên sinh, xin ngài bỏ vũ khí trong tay xuống!”

“Đúng, có chuyện gì thì cố gắng nói.”

Người đàn ông sững sờ, nhìn cảnh sát đang khuyên can, thầm nghĩ ông mới từ trong nhà giam đi ra đây, vẫn là không nên trêu chọc những người mặc bộ đồng phục tuyệt vời này thì hơn.

“Khá lắm!”

Người đàn ông “Phi” một tiếng, tàn bạo trừng Thư Loan một chút, sau khi xoay người rời đi.

Sự tình miễn cưỡng được giải quyết, sau đó hai người cảnh sát  cùng trợ lý cũng trở về.

Thư Loan ôm Charlotte quay vào nhà, khóa cửa đẩy sô pha chặn cửa.

Ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng Thư Loan liền bị chuông điện thoại di động đánh thức. Vốn dĩ Thư Loan không muốn ngủ, nhưng dược tính tới cũng không chịu được, bởi vì cả đêm hỗn loạn, chuông điện thoại di động tuy nhỏ, nhưng cũng có thể làm cho cạu nhanh chóng tỉnh táo.

” Loan Loan, mở cửa. Anh về rồi.”

Tưởng Hạo?

Trong lòng Thư Loan vui mừng, nhanh chóng nhảy xuống giường đi về phía  cửa lớn.

Mở cửa, quả nhiên liền thấy người đàn ông cao to kéo valy hành lý đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn mình.

Thư Loan liền tiến lên ôm lấy anh.

Đầu kề sát ở trước ngực Tưởng Hạo, Thư Loan cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm không ít.

Tưởng Hạo cúi đầu hôn một cái lên trán Thư Loan, hỏi: “Có bị thương không?”

Thư Loan lắc đầu.

Tưởng Hạo nắm tay Thư Loan đi vào, Charlotte nhìn thấy chủ nhân cũng tới trước dụi dụi.

Trong phòng còn có nguyên liệu nấu ăn Thư Loan mua từ trước đó, Tưởng Hạo liền thuận thế dùng những nguyên liệu nấu ăn kia để làm điểm tâm. Nhưng mà điểm tâm mới vừa làm xong, bưng lên bàn còn chưa kịp động đũa bên ngoài lại truyền tới giọng nói  thét to.

Tưởng Hạo ngồi ở trước bàn, hai mắt híp lại.

Có thể nói là thật sự rất phiền.

Thả dao nĩa xuống, Tưởng Hạo cười nói với Thư Loan: “Em cứ tiếp tục ăn.”

Có Tưởng Hạo ở đây, Thư Loan miễn cưỡng đè xuống cảm giác lo lắng trong lòng gật đầu.

Mở cửa, liền thấy người đàn ông giơ lưỡi búa lên thanh âm khàn khàn nói: “Thư Loan đâu?”

“Ông tìm em ấy làm cái gì.”

Nhìn người đàn ông trước mắt, Tưởng Hạo cảm thấy rất căm ghét, từ trong lòng nảy sinh cảm giác căm ghét. Từ khi còn bé đã từng đánh nhau với người đàn ông này một lần, Tưởng Hạo chỉ hận không thể giết người cứ  bắt nạt Thư Loan mãi như thế này.

“Chuyện không liên quan tới mày!” Người đàn ông nói: “Đó là con trai của tao!”

“Mày không phải là cái gì mà cảnh sát chứ?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, vung vẩy lưỡi búa chém về phía  Tưởng Hạo.

“Tưởng Hạo!” Thư Loan trợn to mắt.

“Vèo!”

Người đàn ông nhìn Tưởng Hạo chằm chằm, liền thấy lưỡi búa bị Tưởng Hạo ngăn lại ở giữa không trung. Tay Tưởng Hạo cầm cán búa, mặt không hề  có cảm xúc mà nhìn ông.

Người đàn ông dùng lực muốn cướp lưỡi búa đi, nhưng vẫn không nhúc nhích. Người đàn ông đã dùng sức lực toàn thân để lôi kéo, nhưng dường như rất dễ dàng Tưởng Hạo đã có thể nắm chặt vật nặng trong tay, thấy vậy trong lòng ông ta không khỏi kinh ngạc và kiêng kỵ.

Còn chưa nghĩ kỹ xem tiếp theo sẽ phải thế nào, sau một khắc, người đàn ông cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt.

“Ầm!”

Tưởng Hạo cười nói:  “Tuy rằng tôi không phải cảnh sát, nhưng thân thủ của tôi so với cảnh sát còn tốt hơn, hơn nữa  còn không bị có ràng buộc bởi nghề cảnh sát. Vậy thì sẽ khiến người ta rất đau đầu, đúng không?”

Thư Loan nhìn chằm chằm Tưởng Hạo quật ngã người đàn ông xuống đất, bẻ quặt tay của ông ta ra sau lưng. Theo đó là một âm thanh “răng rắc nặng nề, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, liền thấy tay ông ta với hình dạng kỳ lạ dần dần mềm nhũn ra.

“Cút.”

Lời nói của Tưởng Hạo còn chưa dứt, người đàn ông đã chật vật bò lên chạy trốn.

Tưởng Hạo lắc lắc đầu, xoay người cười nói: “Tiếp tục ăn thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương