Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa
-
Chương 10: Ôm một lúc thì ôm một lúc
“Là bởi vì những bình luận không tốt trên weibo sao?”
Bên trong căn phòng nhỏ tối om, Tưởng Hạo dựa vào đầu giường, còn Thư Loan dựa vào anh.
Sau khi cắt ghép và biên tập xong chương trình lập tức sẽ được đăng tải lên mạng trong cùng một ngày hôm đó, muốn xem thì có thể nạp tiền đăng kí làm thành viên VIP, nhưng hình ảnh sẽ không có độ phân giải cao, cũng không có phụ đề, xem như là bản demo. Mà sau khi chỉnh sửa cẩn thận, mất khoảng mấy ngày mới được phát sóng ở đài truyền hình, nhưng bởi vì mọi người đều nóng ruột, hơn nữa có sự hỗ trợ của Internet, vì lẽ đó lượt xem online và tỉ lệ người xem cũng rất tốt.
Sau khi clip ngắn ngày hôm nay được đăng tải, độ hot của Tưởng Hạo vẫn phát triển rất khá, sau “Tưởng phù thủy” và “Tưởng không phát sóng” thì có một nick name khác đầy tài năng và hào hiệp — Tưởng Đại đương gia. Bất kể nhiệm vụ có vất vả thế nào, vẫn thân sĩ cõng Bùi Huyên Huyên trở về, nhường đùi gà, sau đó lại vì Thư Loan mà đánh nhau với người ta, không nhắc đến thời điểm đánh nhau thô bạo tới mức nào, chỉ cần biết một chuyện là đã ra tay bảo vệ cũng đã khiến mọi người không thể nói gì được.
Nhưng mà Bùi Huyên Huyên cùng Thư Loan lại bị tấn công bởi cư dân mạng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Bùi Huyên Huyên không hề sinh bệnh, chân cũng khỏe mạnh, chỉ là vì mệt mỏi nên mới cáu kỉnh, bỗng nhiên đang đi thì ngồi xuống khóc. Chắc chắn Tưởng Hạo không khả năng bỏ lại cô nàng, vì lẽ đó nên tất nhiên là phải cõng cô nàng về. Biểu diễn của Bùi Huyên Huyên quá không biết tính, cũng không thể nhận được sự thông cảm của người khác.
Còn Thư Loan là vì gặp sai lầm trong công việc, có mấy người cho rằng Thư Loan không chú tâm vào công việc, có một số fan CP cực đoan và fan cho rằng Thư Loan hại Tưởng Hạo bị thương, còn có những comment quấy đục nước, ồn ào thành một cuộc tranh cãi.
“Vì thế cho nên tôi rất không thích em cùng nhóm với người khác, em nhìn xem mới có một ngày tôi không ở, cậu lập tức bị người khác bắt nạt.”
So với Thư Loan thì Tưởng Hạo còn biết rõ những bình luận trên weibo hơn nhiều, có nhiều bình luận không tốt như vậy không chỉ là vì Thư Loan kê lầm thuốc mà chủ yếu là vì phản ứng trì độn của Thư Loan, đối với lời dặn dò của tổ trưởng cậu đều chậm hơn nửa nhịp, trong phần lớn thời gian tinh thần đều hoảng hốt, Trình Tu Hảo phải thay cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Tưởng Hạo biết, Thư Loan không phải là vì mất tập trung, mà là vì cậu thật sự không nghe thấy….
Nhưng những người còn lại làm sao biết được.
“Không phải là vì những chuyện này.” Thư Loan hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh đối với tôi rất tốt.”
” Em không thích sao?”
“Không thích.”
Tưởng Hạo đưa ngón trỏ và ngón cái ra nhẹ nhàng vân vê thưởng thức một lọn tóc nhỏ bên tai Thư Loan, cười nói: “Thật sự không thích?”
“Ừm.”
Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, xoay người Thư Loan qua, nghiêm túc và chậm rãi nói: “Thư Loan… Em không cần chống cự tôi. Trong quá khứ tôi và em có quen biết, mối quan hệ không giống với những người khác. Kể cả khi tôi đã bước vào trái tim của em, hoàn toàn hiểu rõ tại sao em lại trở thành kiểu người như bây giờ, tôi cũng không sẽ rời đi, sẽ không bỏ lại em.”
Cả người Thư Loan cứng đờ.
Tưởng Hạo tiếp tục nói: “Tôi có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó chính là chịu trách nhiệm. Lời tôi từng nói tôi sẽ luôn nhớ, lời đồng ý hứa hẹn cũng sẽ tuân thủ, nếu như tôi mở được nơi này ra, tôi sẽ xông vào.”
Tưởng Hạo chỉ vào Thư Loan trong lòng mình và nói: “Vậy tôi sẽ luôn ở lại trong đó. Bởi vì tôi biết, một khi đã mở ra sau đó muốn đóng lại, thì sẽ rất đau.”
Tưởng Hạo biết điều Thư Loan muốn nghe không phải câu “Em không có điểm nào không tốt”, mà là câu “Bất luận em không tốt đến mức độ nào, tôi cũng sẽ không rời khỏi.”
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Thư Loan, Tưởng Hạo cẩn thận nói: “Cho tôi ôm một lúc nhé?”
Thư Loan không nói gì, nhưng có từ chối hay không thì cũng khó mà biết được . Tưởng Hạo liền khom lưng kéo người ấy vào trong lòng, lặng lẽ ôm mà không nói lời nào.
Cảm nhận được cần cổ của mình bị ẩm ướt, Tưởng Hạo thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen chạm vai của Thư Loan.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại, Thư Loan có thể vì chuyện nghe không rõ ràng mà có động tác chậm chạp trì độn, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy sai thuốc. Thư Loan không phải người sơ ý như thế, nếu như cậu không xác định chắc chắn, thì cậu sẽ không lấy.
Việc này nhất định có vấn đề.
—————
Đến ngày thứ ba, kết quả rút thăm cuối cùng cũng chia rẽ vợ chồng Jonas và Trương Vân Khê, Jonas và Tưởng Hạo đi theo nhân viên hậu cần đến khu vực có tháp thông tin cách đó không xa để đo lường tần số phát vô tuyến điện, Trương Vân Khê cùng đội với Trình Tu Hảo ở lại trụ sở học cách phát điện bằng sức nước và cách giữ lạnh dược phẩm, còn Thư Loan cùng Bùi Huyên Huyên theo bác sĩ đi ra ngoài lần thứ hai.
Rốt cuộc Bùi Huyên Huyên cũng nhận một nhiệm vụ như ý nguyện, nhưng mà… Cô bị bệnh. Trong nhiệm vụ ngày hôm qua thì cô chỉ giả vờ bị bệnh, dù thế nào cũng không thể ngờ được quả báo lại đến nhanh như vậy, đùa mà thành thật, sau một đêm đã bị sốt thật.
Bùi Huyên Huyên thật sự phát khóc.
Nên ngày hôm nay cũng chỉ còn sót lại một mình Thư Loan cùng bác sĩ Christopher ra ngoài. Christopher là một bác sĩ có tính cách nghiêm túc đặc trưng của một thanh niên châu Úc, có đeo gọng kính cao cấp tinh xảo nhưng không thể ẩn giấu không được sự lạnh lùng sắc bén của khuôn mặt, có người nói người này là bác sĩ nghiêm túc thận trọng và có học thức phong phú nhất ở nơi này.
Christopher và Thư Loan đều là người lạnh lùng, cậu bé phiên dịch viên đã nỗ lực cố gắng hâm nóng bầu không khí mấy lần nhưng không thành công, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là héo tàn héo úa cúi đầu rút di động của mình ra chơi dưới ánh mắt đồng tình của nhiếp ảnh gia.
Lần này bọn họ muốn đi đến một ngôi làng, không cần phải leo vách núi, chỉ là phải đi quãng đường dài, thể lực của mấy người cũng không tính là tốt, vừa đi vừa thở hồng hộc.
Thật vất vả mới đi tới đến một ngôi làng không có khác biệt đáng kể so với những gì Thư Loan đã thấy trước đây. Sau đó Christopher lấy túi thuốc ra, rồi nói với Thư Loan: “Chắc hôm trước cậu đã đi cùng Carlo và đã làm rồi nên đã hiểu quy trình, trước tiên sẽ đi hỏi xem có người bị thương hay bị sinh bệnh không.”
Thư Loan bắt gặp một tia không kiên nhẫn ở trong mắt Christopher, nghĩ đến việc Christopher là một bác sĩ tinh anh chắc hẳn đã cảm thấy không vừa lòng đối với chuyện bản thân mình phải dẫn theo một trợ lý không biết một chút gì về phương diện y thuật.
Nhưng kỹ năng y thuật của Christopher nổi tiếng tới mức được cả thế giới biết đến, còn xuất bản không ít sách, bởi vậy có thế nào thì chương trình vẫn muốn để anh ta lộ diện.
Thư Loan cũng không thèm để ý quá nhiều, bởi vì cậu chỉ là người đến làm việc vặt, thế nên tiến lên tìm người để dò hỏi.
“Có người nói là cuối thôn có hai gia đình bị sinh bệnh.”
Đoàn người Christopher đi về hướng mà người ta chỉ, trong đó một hộ chỉ có một người đàn ông sống một mình. Thư Loan gõ gõ cửa, không có phản ứng.
Phiên dịch viên nghi ngờ nói: “Có thể là đã đi ra ngoài?”
Thư Loan lại bị sai đi dò hỏi.
“Không có.” Thư Loan nói: “Mấy ngày nay chủ hộ này không hề đi ra ngoài, bởi vì người dân xung quanh sợ anh ta mắc phải bệnh tật truyền nhiễm, vì lẽ đó nên để anh ta chờ ở nhà.”
Christopher hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhấc chân trực tiếp đá văng cánh cửa chính.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa mở rộng, một mùi hôi thối lan tới trước mặt.
“Trời ạ…!” Sắc mặt phiên dịch viên trắng bệch, che miệng lại.
Thư Loan nhìn vào trong, liền thấy một người đàn ông đang nằm ở trên sàn nhà theo hình chữ “Đại”, hai mắt trừng lớn, trên da lộ ra những vết hoại tử che kín doạ người.
Christopher đeo khẩu trang và găng tay rồi tiến lên kiểm tra.
“Thân thể đã hoàn toàn nhũn dần, ít nhất là đã chết hai ngày rồi.”
Thư Loan nhìn chằm chằm thi thể đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần mà đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Bị mắc bệnh lao phổi, ho đến chết, chẳng trách mọi người nói là bệnh truyền nhiễm. Chắc hẳn người trong gia đình ở sát vách kia đã đến đây và bị lây bệnh từ người này.”
Christopher đứng dậy nói với Thư Loan: “Gọi người đến xử lý đi, tôi sẽ đi đến nhà tiếp theo.”
Dáng vẻ của người đàn ông này đã như thế… Cũng không biết tình huống ở nhà tiếp theo sẽ ra sao.
Thấy Thư Loan không phản ứng lại, Christopher nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Lần đầu nhìn thấy thi thể?”
Thư Loan thấy Christopher bình thường tự nhiên như đang hỏi “ngày hôm nay ăn cái gì”, cậu hơi nhíu mày.
Christopher lắc đầu nói: “Không phải tôi máu lạnh, mà là ở nơi này mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày chúng tôi đều phải đấu tranh cùng Tử Thần, căn bản là không có thời gian để bi thương. Giống như thời điểm hiện tại, thay vì tiếc hận vì người này đã qua đời, chẳng bằng chúng ta cải thiện tâm trạng nhanh một chút rồi đi nhà tiếp theo.”
Nói xong, Christopher nở nụ cười lạnh: “Công việc của chúng tôi có khác biệt rất lớn so với nhận thức của mấy người, nó cũng không hề vui vẻ hay dễ chịu đâu.
“Quý trọng thời gian, đừng có mà giảng đạo lý nữa.” Thư Loan xoay người lại và nói: “Đi thôi.”
Bên trong căn phòng nhỏ tối om, Tưởng Hạo dựa vào đầu giường, còn Thư Loan dựa vào anh.
Sau khi cắt ghép và biên tập xong chương trình lập tức sẽ được đăng tải lên mạng trong cùng một ngày hôm đó, muốn xem thì có thể nạp tiền đăng kí làm thành viên VIP, nhưng hình ảnh sẽ không có độ phân giải cao, cũng không có phụ đề, xem như là bản demo. Mà sau khi chỉnh sửa cẩn thận, mất khoảng mấy ngày mới được phát sóng ở đài truyền hình, nhưng bởi vì mọi người đều nóng ruột, hơn nữa có sự hỗ trợ của Internet, vì lẽ đó lượt xem online và tỉ lệ người xem cũng rất tốt.
Sau khi clip ngắn ngày hôm nay được đăng tải, độ hot của Tưởng Hạo vẫn phát triển rất khá, sau “Tưởng phù thủy” và “Tưởng không phát sóng” thì có một nick name khác đầy tài năng và hào hiệp — Tưởng Đại đương gia. Bất kể nhiệm vụ có vất vả thế nào, vẫn thân sĩ cõng Bùi Huyên Huyên trở về, nhường đùi gà, sau đó lại vì Thư Loan mà đánh nhau với người ta, không nhắc đến thời điểm đánh nhau thô bạo tới mức nào, chỉ cần biết một chuyện là đã ra tay bảo vệ cũng đã khiến mọi người không thể nói gì được.
Nhưng mà Bùi Huyên Huyên cùng Thư Loan lại bị tấn công bởi cư dân mạng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Bùi Huyên Huyên không hề sinh bệnh, chân cũng khỏe mạnh, chỉ là vì mệt mỏi nên mới cáu kỉnh, bỗng nhiên đang đi thì ngồi xuống khóc. Chắc chắn Tưởng Hạo không khả năng bỏ lại cô nàng, vì lẽ đó nên tất nhiên là phải cõng cô nàng về. Biểu diễn của Bùi Huyên Huyên quá không biết tính, cũng không thể nhận được sự thông cảm của người khác.
Còn Thư Loan là vì gặp sai lầm trong công việc, có mấy người cho rằng Thư Loan không chú tâm vào công việc, có một số fan CP cực đoan và fan cho rằng Thư Loan hại Tưởng Hạo bị thương, còn có những comment quấy đục nước, ồn ào thành một cuộc tranh cãi.
“Vì thế cho nên tôi rất không thích em cùng nhóm với người khác, em nhìn xem mới có một ngày tôi không ở, cậu lập tức bị người khác bắt nạt.”
So với Thư Loan thì Tưởng Hạo còn biết rõ những bình luận trên weibo hơn nhiều, có nhiều bình luận không tốt như vậy không chỉ là vì Thư Loan kê lầm thuốc mà chủ yếu là vì phản ứng trì độn của Thư Loan, đối với lời dặn dò của tổ trưởng cậu đều chậm hơn nửa nhịp, trong phần lớn thời gian tinh thần đều hoảng hốt, Trình Tu Hảo phải thay cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Tưởng Hạo biết, Thư Loan không phải là vì mất tập trung, mà là vì cậu thật sự không nghe thấy….
Nhưng những người còn lại làm sao biết được.
“Không phải là vì những chuyện này.” Thư Loan hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh đối với tôi rất tốt.”
” Em không thích sao?”
“Không thích.”
Tưởng Hạo đưa ngón trỏ và ngón cái ra nhẹ nhàng vân vê thưởng thức một lọn tóc nhỏ bên tai Thư Loan, cười nói: “Thật sự không thích?”
“Ừm.”
Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, xoay người Thư Loan qua, nghiêm túc và chậm rãi nói: “Thư Loan… Em không cần chống cự tôi. Trong quá khứ tôi và em có quen biết, mối quan hệ không giống với những người khác. Kể cả khi tôi đã bước vào trái tim của em, hoàn toàn hiểu rõ tại sao em lại trở thành kiểu người như bây giờ, tôi cũng không sẽ rời đi, sẽ không bỏ lại em.”
Cả người Thư Loan cứng đờ.
Tưởng Hạo tiếp tục nói: “Tôi có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó chính là chịu trách nhiệm. Lời tôi từng nói tôi sẽ luôn nhớ, lời đồng ý hứa hẹn cũng sẽ tuân thủ, nếu như tôi mở được nơi này ra, tôi sẽ xông vào.”
Tưởng Hạo chỉ vào Thư Loan trong lòng mình và nói: “Vậy tôi sẽ luôn ở lại trong đó. Bởi vì tôi biết, một khi đã mở ra sau đó muốn đóng lại, thì sẽ rất đau.”
Tưởng Hạo biết điều Thư Loan muốn nghe không phải câu “Em không có điểm nào không tốt”, mà là câu “Bất luận em không tốt đến mức độ nào, tôi cũng sẽ không rời khỏi.”
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Thư Loan, Tưởng Hạo cẩn thận nói: “Cho tôi ôm một lúc nhé?”
Thư Loan không nói gì, nhưng có từ chối hay không thì cũng khó mà biết được . Tưởng Hạo liền khom lưng kéo người ấy vào trong lòng, lặng lẽ ôm mà không nói lời nào.
Cảm nhận được cần cổ của mình bị ẩm ướt, Tưởng Hạo thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen chạm vai của Thư Loan.
Tưởng Hạo hơi híp mắt lại, Thư Loan có thể vì chuyện nghe không rõ ràng mà có động tác chậm chạp trì độn, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy sai thuốc. Thư Loan không phải người sơ ý như thế, nếu như cậu không xác định chắc chắn, thì cậu sẽ không lấy.
Việc này nhất định có vấn đề.
—————
Đến ngày thứ ba, kết quả rút thăm cuối cùng cũng chia rẽ vợ chồng Jonas và Trương Vân Khê, Jonas và Tưởng Hạo đi theo nhân viên hậu cần đến khu vực có tháp thông tin cách đó không xa để đo lường tần số phát vô tuyến điện, Trương Vân Khê cùng đội với Trình Tu Hảo ở lại trụ sở học cách phát điện bằng sức nước và cách giữ lạnh dược phẩm, còn Thư Loan cùng Bùi Huyên Huyên theo bác sĩ đi ra ngoài lần thứ hai.
Rốt cuộc Bùi Huyên Huyên cũng nhận một nhiệm vụ như ý nguyện, nhưng mà… Cô bị bệnh. Trong nhiệm vụ ngày hôm qua thì cô chỉ giả vờ bị bệnh, dù thế nào cũng không thể ngờ được quả báo lại đến nhanh như vậy, đùa mà thành thật, sau một đêm đã bị sốt thật.
Bùi Huyên Huyên thật sự phát khóc.
Nên ngày hôm nay cũng chỉ còn sót lại một mình Thư Loan cùng bác sĩ Christopher ra ngoài. Christopher là một bác sĩ có tính cách nghiêm túc đặc trưng của một thanh niên châu Úc, có đeo gọng kính cao cấp tinh xảo nhưng không thể ẩn giấu không được sự lạnh lùng sắc bén của khuôn mặt, có người nói người này là bác sĩ nghiêm túc thận trọng và có học thức phong phú nhất ở nơi này.
Christopher và Thư Loan đều là người lạnh lùng, cậu bé phiên dịch viên đã nỗ lực cố gắng hâm nóng bầu không khí mấy lần nhưng không thành công, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là héo tàn héo úa cúi đầu rút di động của mình ra chơi dưới ánh mắt đồng tình của nhiếp ảnh gia.
Lần này bọn họ muốn đi đến một ngôi làng, không cần phải leo vách núi, chỉ là phải đi quãng đường dài, thể lực của mấy người cũng không tính là tốt, vừa đi vừa thở hồng hộc.
Thật vất vả mới đi tới đến một ngôi làng không có khác biệt đáng kể so với những gì Thư Loan đã thấy trước đây. Sau đó Christopher lấy túi thuốc ra, rồi nói với Thư Loan: “Chắc hôm trước cậu đã đi cùng Carlo và đã làm rồi nên đã hiểu quy trình, trước tiên sẽ đi hỏi xem có người bị thương hay bị sinh bệnh không.”
Thư Loan bắt gặp một tia không kiên nhẫn ở trong mắt Christopher, nghĩ đến việc Christopher là một bác sĩ tinh anh chắc hẳn đã cảm thấy không vừa lòng đối với chuyện bản thân mình phải dẫn theo một trợ lý không biết một chút gì về phương diện y thuật.
Nhưng kỹ năng y thuật của Christopher nổi tiếng tới mức được cả thế giới biết đến, còn xuất bản không ít sách, bởi vậy có thế nào thì chương trình vẫn muốn để anh ta lộ diện.
Thư Loan cũng không thèm để ý quá nhiều, bởi vì cậu chỉ là người đến làm việc vặt, thế nên tiến lên tìm người để dò hỏi.
“Có người nói là cuối thôn có hai gia đình bị sinh bệnh.”
Đoàn người Christopher đi về hướng mà người ta chỉ, trong đó một hộ chỉ có một người đàn ông sống một mình. Thư Loan gõ gõ cửa, không có phản ứng.
Phiên dịch viên nghi ngờ nói: “Có thể là đã đi ra ngoài?”
Thư Loan lại bị sai đi dò hỏi.
“Không có.” Thư Loan nói: “Mấy ngày nay chủ hộ này không hề đi ra ngoài, bởi vì người dân xung quanh sợ anh ta mắc phải bệnh tật truyền nhiễm, vì lẽ đó nên để anh ta chờ ở nhà.”
Christopher hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhấc chân trực tiếp đá văng cánh cửa chính.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa mở rộng, một mùi hôi thối lan tới trước mặt.
“Trời ạ…!” Sắc mặt phiên dịch viên trắng bệch, che miệng lại.
Thư Loan nhìn vào trong, liền thấy một người đàn ông đang nằm ở trên sàn nhà theo hình chữ “Đại”, hai mắt trừng lớn, trên da lộ ra những vết hoại tử che kín doạ người.
Christopher đeo khẩu trang và găng tay rồi tiến lên kiểm tra.
“Thân thể đã hoàn toàn nhũn dần, ít nhất là đã chết hai ngày rồi.”
Thư Loan nhìn chằm chằm thi thể đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần mà đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Bị mắc bệnh lao phổi, ho đến chết, chẳng trách mọi người nói là bệnh truyền nhiễm. Chắc hẳn người trong gia đình ở sát vách kia đã đến đây và bị lây bệnh từ người này.”
Christopher đứng dậy nói với Thư Loan: “Gọi người đến xử lý đi, tôi sẽ đi đến nhà tiếp theo.”
Dáng vẻ của người đàn ông này đã như thế… Cũng không biết tình huống ở nhà tiếp theo sẽ ra sao.
Thấy Thư Loan không phản ứng lại, Christopher nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Lần đầu nhìn thấy thi thể?”
Thư Loan thấy Christopher bình thường tự nhiên như đang hỏi “ngày hôm nay ăn cái gì”, cậu hơi nhíu mày.
Christopher lắc đầu nói: “Không phải tôi máu lạnh, mà là ở nơi này mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày chúng tôi đều phải đấu tranh cùng Tử Thần, căn bản là không có thời gian để bi thương. Giống như thời điểm hiện tại, thay vì tiếc hận vì người này đã qua đời, chẳng bằng chúng ta cải thiện tâm trạng nhanh một chút rồi đi nhà tiếp theo.”
Nói xong, Christopher nở nụ cười lạnh: “Công việc của chúng tôi có khác biệt rất lớn so với nhận thức của mấy người, nó cũng không hề vui vẻ hay dễ chịu đâu.
“Quý trọng thời gian, đừng có mà giảng đạo lý nữa.” Thư Loan xoay người lại và nói: “Đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook