Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
-
Chương 42
“Diệu Diệu ngươi cũng ở đây à, thật là khéo.” Vệ Bảo Linh nhoẻn miệng cười, lộ ra nụ cười đơn thuần đáng yêu. Thời điểm cùng Giang Diệu chào hỏi, tiện đường quan sát trang phục của Giang Diệu một hồi, thấy áo choàng trên người Giang Diệu cùng một cái màu sắc với nàng ta, hơn nữa trên áo nàng chính là mẫu đơn xinh đẹp, nhưng mà áo choàng nàng ta lại là cây thược dược, nhất thời tâm trạng có hơi cảm giác khó chịu.
Vệ Bảo Linh chính là không thích Giang Diệu, sau khi xem qua trang phụ của nàng, lại nhìn thấy Giang Diệu này cứ cách mấy ngày khuôn mặt lại tròn một vòng, Vệ Bảo Linh liền không nhịn được lộ ra nụ cười —— xinh đẹp đi nữa cũng không quan trọng, chỉ cần dung mạo của nàng mập, vậy nàng sẽ khôngcòn đẹp nữa.
Tuy Giang Diệu tuy không biết trong lòng Vệ Bảo Linh đang suy nghĩ gì, nhưng theo bản năng cũng cảm giác được, nàng ta đối với mình làm bộ làm tịch. Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, hài tử như thế, liền bị giáo dục thành tâm tư nhẵn nhụi như vậy, cũng không biết được là phúc hay họa. Nhưng nghĩ đến tương lai sau này, Vệ Bảo Linh ở Hậu cung như cá gặp nước, ngẫm lại cũng là một chuyện tốt cho nàng ta.
Vệ Bảo Linh nhiệt tình nắm tay Giang Diệu, nói: “Nếu như đã gặp mặt, vậy chúng ta liền cùng nhau đichơi đi.” Nàng liếc mắt nhìn đèn lồng hình thỏ trong tay Giang Diệu, lại giơ giơ đèn lồng Phượng Hoàng rực rỡ hoa lệ sang trọng lên, nói, “Đây là phần thắng giải đố đoán chữ mà biểu ca đoán thắng giùm ta.”
Đèn lồng Phượng Hoàng của Vệ Bảo Linh xác thực tinh xảo đẹp đẽ, phóng tầm mắt toàn bộ hai bờ sông Nghi Thủy, cũng tìm không ra chiếc đèn thứ hai. Mà đèn lồng trong tay Giang Diệu, tuy rằng đáng yêu, so sánh cùng đèn lồng Phượng Hoàng trong tay Vệ Bảo Linh, đúng là có vẻ hơi khó coi. Nhưng ngữ khí của Vệ Bảo Linh không có nửa điểm thành phần khoe khoang, giống như là nhiệt tình cùng bạn tốt của mình, chia sẻ thứ mình thích.
Có điều, Giang Diệu nhìn trong mắt của Vệ Bảo Linh óng ánh, vẫn có thể nhìn ra kỳ thực nàng ta đến là để khoe khoang, chỉ là giả bộ lơ đãng khoe khoang thôi.
Giang Diệu phối hợp nói: “Đẹp.”Vệ Bảo Linh ưỡn thẳng sống lưng lên, cười cười nói: “Ta cũng cảm thấy đẹp.”
Nhưng Giang Thừa Ngạn bên cạnh thấy có chút ngứa mắt, muội muội tuổi còn nhỏ, tính tình lại rất tốt, tất nhiên không nhìn ra tiểu cô nương này là đến khoe khoang, y khoanh tay, xì một tiếng, nói: “khôngphải chỉ là một cái đèn lồng sao? Có cái gì hiếm có để yêu thích.”
Vệ Bảo Linh oan ức cắn cắn môi, lệ quang dịu dàng nhìn về phía Thập nhất hoàng tử, hấp môi nói: “Biểu ca…”
Thập nhất hoàng tử tiến lên, kéo tay Vệ Bảo Linh một cái, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Ngươi có ý gì?”
Tính tình của Giang Thừa Ngạn và Thập nhất hoàng tử có chút giống nhau, hai bên đều kích động, Cửu công chúa nhìn thấy, vội vã xen vào giữa hai người, hướng về phía Thập nhất hoàng tử nói: "đang yên đang lành ra ngoài chơi đùa, đệ nháo cái gì mà nháo?"
Thập nhất hoàng tử có chút oan ức, bĩu mồm nói: “Hoàng tỷ…”
Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn nói: “Biểu tỷ nói đúng, ta tin tưởng ca ca của Diệu Diệu không có ác ý, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.”
Khóe miệng Giang Diệu hơi cong lên, cũng đưa tay kéo tay ống tay áo Giang Thừa Ngạn, hướng về y nghịch ngợm trừng mắt nhìn. Lúc này Giang Thừa Ngạn mới hết giận, vuốt đầu nhỏ của muội muội mình, nói: “Được, không nói nữa, chúng ta đi chung quanh một chút đi.” Kiều Thị chỉ cho bọn họ có mộtcanh giờ, sau một canh giờ, thì phải trở về, tự thân cố gắng dành thời gian đi dạo mới có lời.
Thập nhất hoàng tử lôi kéo tay Vệ Bảo Linh đi ở phía trước, Giang Diệu và Giang Thừa Ngạn cùng đi ở phía sau. đi được mấy bước, Giang Diệu nhìn thấy Lục Lưu nãy giờ không nói gì.
Nửa tháng trước, nàng và Lục Lưu cùng nhau thưởng thức hoa quế ở Pháp Hoa Tự, cùng xem chim nhỏ, nếu như lúc trước nàng tồn tại đề phòng với Lục Lưu, cảm thấy hắn là thiếu niên cực đáng sợ, như vậy một lần sau, cái nhìn của nàng đối với Lục Lưu thoáng thay đổi một chút. Kiếp trước, nàng nghe quá nhiều lời đồn đại, nhưng dù sao cũng không có chân chính tiếp xúc với Lục Lưu ở khoảng cách gần, chỉ là vào trước cảm thấy hắn là người lòng dạ độc ác, nhưng kiếp này, Lục Lưu cho nàng cảm giác, rất không giống nhau.
Tuy nói Lục Lưu đối xử với nàng rất tốt, nhưng ấn tượng của hắn trong lòng Giang Diệu hỏng bét đến tối đa như vậy, nàng hoàn toàn không muốn đến chủ động thân cận hắn.
Chỉ là mẫu thân nàng, đúng là rất yêu thích nàng thân cận với Lục Lưu.
Theo lễ phép, Giang Diệu hướng về Lục Lưu hô một tiếng: “Lục ca ca.” Ánh mắt Lục Lưu rơi vào trênmặt của nàng, nghe thanh âm của tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, hầu như ngọt đi vào lòng người. Kỳ thực cũng không phải là Giang Diệu cố ý gọi ngọt như vậy, một tiểu Nữ Oa sáu tuổi, bé ngoan nũng nịu gọi người, nghe vào có mấy phần cảm giác ngọt nhu, thêm nữa giọng nói Giang Diệu lại lanh lảnh êm tai, tự nhiên Lục Lưu sinh ra ý nghĩ tiểu cô nương có mấy phần yêu thích hắn, nhìn thấy hắn trong lòng rất vui vẻ.
Gương mặt tuấn tú căng thẳng của Lục Lưu thoáng ung dung hơn một chút, trông giống như là ngày đông tuyết đọng dần tan rã dưới ánh mặt trời ôn hòa long lanh, nhìn kiểu nào, đều là bộ dáng công tử ôn hòa nho nhã cử chỉ thanh thoát. hắn khẽ vuốt cằm, cùng đi song song với Cửu công chúa, dáng người cao to như cây trúc, bước chân hình như nhanh hơn so với vừa nãy một chút.
Giang Thừa Ngạn nhìn bốn người đang đi đằng trước, trong lòng bắt đầu tính toán: Làm sao tìm được cớ tách bọn họ ra. Y mới không thích thả hoa đăng cùng kẻ đáng ghét này đâu.
Mấy người đi dọc theo đường phố náo nhiệt được một lúc, không ngờ lại gặp phải người quen.
Chính là mấy hài tử của Hoắc phủ: hai huynh muội Hoắc Tuyền và Hoắc Nghiễn, còn có chi thứ hai Hoắc phủ là Hoắc Vi.
So với Vệ Bảo Linh, Giang Diệu đối với Hoắc Tuyền mới thật sự yêu thích, vừa thấy Hoắc Tuyền, liền vui vẻ kêu một tiếng “Tuyền tỷ tỷ.”
Hoắc Tuyền mặc một bộ váy tinh xảo thướt tha màu xanh nhạt, tóc tết thành kiểu song kế (3) chỉnh tề, kế tiếp trên đầu không gắn nhiều vật trang sức lắm, hai búi tóc được búi lại bởi sợi dây xanh biếc, búi tóc bên phải giắt một chiếc trâm hoa bằng vàng.
(3) Song kế: Hai búi tóc.
Hoắc Tuyền cũng rất vui vẻ, lập tức buông tay đang nắm tay Hoắc Vi ra, hưng phấn chạy đến bên người Giang Diệu, xoa bóp mặt trứng béo của nàng, hai mắt long lanh nói: “không nghĩ tới Diệu Diệu cũng đira chơi nha.”
Chẳng trách Hoắc Tuyền sẽ kinh ngạc như vậy, năm vừa rồi Giang Diệu ngay cả một cái yến hội cũng không tham gia, không nghĩ tới buổi tối ra ngoài chơi đùa, dù nàng muốn cùng Giang Diệu kết bạn, cũng không tìm được cơ hội thích hợp. Hoắc Tuyền nở nụ cười xán lạn, nhìn về phía gương mặt tuấn tú của ba ca ca đứng sau Giang Diệu, nhất thời lộ ra thần sắc hâm mộ, thật vui vẻ chào mọi người.
Giang Thừa Ngạn cũng yêu thích tính tình Hoắc Tuyền thẳng thắn cởi mở, lúc này trong lòng y đem Hoắc Tuyền cùng với đóa bạch liên hoa Vệ Bảo Linh ra so sánh, nhưng kiểu nào cũng thấy Hoắc Tuyền đẹp hơn nhiều. Giang Thừa Ngạn cúi đầu, nhìn thấy trong tay Hoắc Tuyền không có đèn lồng, rất là thoải mái đem đèn lồng con cọp vừa mới mua tự mình đưa cho Hoắc Tuyền.
Tiểu cô nương bình thường, sẽ càng không thích đại lão hổ, nhưng Hoắc Tuyền lại yêu thích mới ghê. Chính đèn lồng này lại hợp tâm ý của Hoắc Tuyền, Hoắc Tuyền cười càng vui vẻ, hướng về Giang Thừa Ngạn nói: “Ánh mắt Giang Tam ca ca thật là tốt, đèn lồng con hổ này mạnh mẽ uy phong, muội rất thích.”
Lời này của Hoắc Tuyền, là xuất phát từ chân tâm, không có nửa phần khuếch đại, so với bình thường nịnh hót dễ nghe hơn nhiều, trùng hợp Giang Thừa Ngạn là người thích nghe lời hay, càng ngày càng thích Hoắc Tuyền hơn mấy phần. Y nói: “Chẳng trách Diệu Diệu thường thường ở trước mặt ta nói tới muội, Tuyền muội muội thật khiến người ta yêu thích.”
Nhanh như vậy liền gọi Tuyền muội muội. Giang Diệu cũng không nhịn được cười.
Giang Diệu nhìn Tam ca của mình cùng Hoắc Tuyền nói chuyện, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về trên người Hoắc Nghiễm ở phía sau Hoắc Tuyền. Hôm nay Hoắc Nghiễn mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, thời điểm nhìn Giang Diệu, lộ ra nụ cười thân thiết. Hoắc Nghiễn tuấn tú cường tráng, cười lên như ánh mặt trời xán lạn, ngay cả mấy đèn lồng treo thật cao trên cửa hàng phía sau y, đều không chói mắt bằng nụ cười của y.
Vừa lúc người thanh niên trẻ bán kẹo hồ lô đi ngang qua, Hoắc Nghiễn thuận lợi mua một chuỗi kẹo hồ lô lớn lại tròn, đi tới bên người Giang Diệu, thoáng cúi người nói: “Cho Diệu Diệu.”
Giang Diệu vui vử đưa tay cầm lấy, hướng về phía Hoắc Nghiễn nói:
“Cảm tạ Hoắc ca ca.”
Tiểu cô nương hai con mắt long lanh nước, mặt bánh bao mũm mĩm nở nụ cười xán lạn, cực kỳ đáng yêu, Hoắc Nghiễn càng nhìn càng thích, không nhịn được cúi người, ở trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của tiểu muội muội hôn một cái, sau đó thân mật sờ sờ đỉnh đầu nàng. Giang Diệu có chút sửng sốt. Nàng hơi mở miệng, ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiễn, lại thấy đáy mắt y sạch sẽ trong suốt, giống như hôn môi cũng là một chuyện cực kỳ trong sáng.
Ngay bây giờ, nàng không thể bình tĩnh hơn được. Trong ngày thường, phụ mẫu cũng rất thích nàng hôn nhẹ mặt bọn họ, ba ca ca cũng vậy. Có điều nàng mới sáu tuổi, mà Hoắc Nghiễn, cũng chỉ là mộtthiếu niên mười tuổi, có điều yêu thích đối với nàng chỉ xuất phát từ sự yêu thích đối với tiểu muội muội, làm gì có ý tứ gì khác. Chỉ là ở trong lòng Giang Diệu, Hoắc Nghiễn có chút đặc thù —— mặc dù nàng trọng sinh trở lại sáu tuổi, nhưng trên thực tế đã là đại cô nương mười sáu tuổi, cộng thêm nàng có ý định thân cận với Hoắc Nghiễn, kiếp này đem Hoắc Nghiễn xem là người phu quân lý tưởng, hiện nay khuôn mặt nhỏ bị Hoắc Nghiễn hôn một cái, đúng là có chút cảm giác kỳ quái.
Giang Diệu cảm thấy mặt có chút nóng, cúi đầu nhìn giày chính mình một chút, khóe miệng không nhịn được cười cười.
Đời trước thân thể nàng không tốt, không có biết qua tình yêu nam nữ, không hiểu được cảm giác yêumột người là thế nào. Kiếp này đây, nàng có lòng tin mình có thể bình an sống hết đời, Hoắc Nghiễn tốt như vậy, nếu như nàng có thể thích y, thì không thể tốt hơn —— nàng muốn đáp lại tình cảm của y, càng muốn mình như các thiếu nữ mộng.
Giang Diệu một lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn, con mắt sáng như sao, cầm kẹo hồ lô trong tay, vui vẻ nói: "Cảm tạ Hoắc ca ca."
Ba huynh đệ có chút không nhìn nổi. Xưa nay Giang Thừa Nhượng hờ hững, vươn tay nắm lấy tay nhỏcủa muội muội, mặt không có cảm xúc hướng về phía Hoắc Nghiễn nói: “Đa tạ.”
Giang Thừa Nhượng một chữ quý như vàng, có thể làm cho y mở miệng nói cảm ơn, đã không dễ dàng. Chỉ là giọng điệu này... nhàn nhạt, nghe không ra một chút lòng biết ơn nào.
Hoắc Nghiễn cười rất ôn hòa, là hài tử đơn thuần thiện lương, không chút nào nhận ra được địch ý của Giang Thừa Nhượng, thái độ khiêm hòa nói: “Diệu Diệu rất đáng yêu, ta rất thích. Đúng rồi, lần tới sinh nhật Diệu Diệu, ta có thể cùng tới với A Tuyền không?” Thiệp mời sinh nhật Giang Diệu đã đưa đến Hoắc phủ, mời hai người Hoắc Tuyền và Hoắc Vi, đúng là không mời nam hài tử.
Giang Thừa Nhượng muốn trả lời, nhưng Giang Diệu đang ăn kẹo hồ lô nhanh hơn một bước, ngẩng đầu lên nói: “Vâng, Hoắc ca ca cùng đến với Tuyền tỷ tỷ, Vi tỷ tỷ.”
Thái độ Giang Diệu nhiệt tình, một bộ dáng vẻ rất hoan nghênh Hoắc Nghiễn, điều này làm cho Hoắc Nghiễn cười đến càng vui vẻ, nói: “Quả thực đã nghĩ đến, nếu như hôm nay không gặp mouj người, huynh còn dự định không mời mà tới đây. Bây giờ Diệu Diệu hoan nghênh, chính là không thể tốt hơn.”
Thái độ thành khẩn như vậy, càng ngày Giang Diệu càng thích Hoắc Nghiễn. Kiếp trước nàng coi là nhận thức người không rõ, rõ ràng Hoắc Nghiễn so với ra kẻ đạo mạo Lục Hành Chu tốt hơn nhiều.
Huynh muội Hoắc gia cùng huynh muội Giang gia nói chuyện, bốn người đi ở phía trước dừng lại bước chân chờ bọn hắn. Vệ Bảo Linh hơi không kiên nhẫn, nhưng vì duy trì hình tượng chính mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, một câu nói cũng không oán giận.
Còn Cửu công chúa và Lục Lưu ——
Cửu công chúa nghiêng đầu, nhìn đường ca nãy giờ không nói gì, thấy thần sắc hắn lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt. Kỳ thực thần thái Lục Lưu vẫn luôn như vậy, còn nhỏ tuổi nhưng đã làm cho người ta thấy không rõ tâm tình của hắn, dù sao Cửu công chúa đã thân cận với Lục Lưu lâu hơn chút, tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng hiện giờ của biểu ca không được tốt lắm.
Hình như rất là không vui. Cửu công chúa nhìn theo ánh mắt Lục Lưu, thấy Hoắc Nghiễn và Giang Diệu vừa nói vừa cười, trông hai người ở chung với nhau rất hòa hợp, lại nghĩ tới trước đây nàng thấy Lục Lưu mang theo Giang Diệu, thái độ đối với Giang Diệu không giống nhau, suy nghĩ một chút liền biết rõ. Nàng cũng hiểu được, giống như là mình nuôi một con mèo nhỏ, tỉ mỉ bảo vệ, nhưng lại thân cận với người khác, trong lòng tự nhiên khó chịu, huống hồ là vị biểu ca thiếu tình thương của nàng.
Sau đó đoàn người mua đèn Khổng Minh, đi tới vị trí trống trải mà thả.
trên đèn Khổng Minh viết tâm nguyện của mình, Giang Diệu cầm bút, chỉ viết rất đơn giản: Người nhà bình an.
Mà ba huynh đệ Giang thị, tâm nguyện cũng giống với Giang Diệu, có điều ở phía sau lại viết thêm mộtcâu: Diệu Diệu khỏe mạnh trường thọ.
Giang Diệu trong lòng ấm áp, hiểu được tâm nguyện không thể bị người nhìn thấy, nếu như nhìn thấy, thì mất linh. Nàng làm bộ không nhìn thấy, chỉ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Lưu cách đó không xa.
đã thấy Lục Lưu cũng đang cầm bút, nghiêm túc cẩn thận viết lên.
Giang Diệu hơi kinh ngạc, dĩ nhiên không nghĩ tới Lục Lưu cũng sẽ làm chuyện như thế, chỉ là tâm trạng có có chút ngạc nhiên —— Lục Lưu sẽ viết tâm nguyện gì đât. Nhưng khoảng cách quá xa, lại là buổi tối, dù Giang Diệu đưa cổ dài đến mấy cũng không nhìn thấy, mà nếu hành động của nàng quá lộ liễu, chỉ sợ sẽ bị những người khác phát hiện.
Giang Diệu đang nhìn, tiếc nuối nhíu mày, đã thấy Lục Lưu giống như là cảm giác nàng đang nhìn, tay cầm bút dừng lại, xoay đầu nhìn phía nàng.
không hề có điềm báo trước nhìn vào ánh mắt Lục Lưu, Giang Diệu ngơ ngác, sau đó hướng về phía Lục Lưu nở nụ cười gượng gạo.
không ngờ ánh mắt của Lục Lưu tràn đầy lạnh lẽo, không còn nụ cười ôn hoà chút nào như ngày ấy ở Pháp Hoa Tự. hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, sau đó viết chữ tiếp theo, một bộ không muốn quan tâm đến nàng.
Giang Diệu nâng tay gãi gãi mặt, trong lòng mờ mịt, mím mím cái miệng nhỏ, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Vệ Bảo Linh chính là không thích Giang Diệu, sau khi xem qua trang phụ của nàng, lại nhìn thấy Giang Diệu này cứ cách mấy ngày khuôn mặt lại tròn một vòng, Vệ Bảo Linh liền không nhịn được lộ ra nụ cười —— xinh đẹp đi nữa cũng không quan trọng, chỉ cần dung mạo của nàng mập, vậy nàng sẽ khôngcòn đẹp nữa.
Tuy Giang Diệu tuy không biết trong lòng Vệ Bảo Linh đang suy nghĩ gì, nhưng theo bản năng cũng cảm giác được, nàng ta đối với mình làm bộ làm tịch. Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, hài tử như thế, liền bị giáo dục thành tâm tư nhẵn nhụi như vậy, cũng không biết được là phúc hay họa. Nhưng nghĩ đến tương lai sau này, Vệ Bảo Linh ở Hậu cung như cá gặp nước, ngẫm lại cũng là một chuyện tốt cho nàng ta.
Vệ Bảo Linh nhiệt tình nắm tay Giang Diệu, nói: “Nếu như đã gặp mặt, vậy chúng ta liền cùng nhau đichơi đi.” Nàng liếc mắt nhìn đèn lồng hình thỏ trong tay Giang Diệu, lại giơ giơ đèn lồng Phượng Hoàng rực rỡ hoa lệ sang trọng lên, nói, “Đây là phần thắng giải đố đoán chữ mà biểu ca đoán thắng giùm ta.”
Đèn lồng Phượng Hoàng của Vệ Bảo Linh xác thực tinh xảo đẹp đẽ, phóng tầm mắt toàn bộ hai bờ sông Nghi Thủy, cũng tìm không ra chiếc đèn thứ hai. Mà đèn lồng trong tay Giang Diệu, tuy rằng đáng yêu, so sánh cùng đèn lồng Phượng Hoàng trong tay Vệ Bảo Linh, đúng là có vẻ hơi khó coi. Nhưng ngữ khí của Vệ Bảo Linh không có nửa điểm thành phần khoe khoang, giống như là nhiệt tình cùng bạn tốt của mình, chia sẻ thứ mình thích.
Có điều, Giang Diệu nhìn trong mắt của Vệ Bảo Linh óng ánh, vẫn có thể nhìn ra kỳ thực nàng ta đến là để khoe khoang, chỉ là giả bộ lơ đãng khoe khoang thôi.
Giang Diệu phối hợp nói: “Đẹp.”Vệ Bảo Linh ưỡn thẳng sống lưng lên, cười cười nói: “Ta cũng cảm thấy đẹp.”
Nhưng Giang Thừa Ngạn bên cạnh thấy có chút ngứa mắt, muội muội tuổi còn nhỏ, tính tình lại rất tốt, tất nhiên không nhìn ra tiểu cô nương này là đến khoe khoang, y khoanh tay, xì một tiếng, nói: “khôngphải chỉ là một cái đèn lồng sao? Có cái gì hiếm có để yêu thích.”
Vệ Bảo Linh oan ức cắn cắn môi, lệ quang dịu dàng nhìn về phía Thập nhất hoàng tử, hấp môi nói: “Biểu ca…”
Thập nhất hoàng tử tiến lên, kéo tay Vệ Bảo Linh một cái, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Ngươi có ý gì?”
Tính tình của Giang Thừa Ngạn và Thập nhất hoàng tử có chút giống nhau, hai bên đều kích động, Cửu công chúa nhìn thấy, vội vã xen vào giữa hai người, hướng về phía Thập nhất hoàng tử nói: "đang yên đang lành ra ngoài chơi đùa, đệ nháo cái gì mà nháo?"
Thập nhất hoàng tử có chút oan ức, bĩu mồm nói: “Hoàng tỷ…”
Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn nói: “Biểu tỷ nói đúng, ta tin tưởng ca ca của Diệu Diệu không có ác ý, chúng ta cùng nhau đi dạo đi.”
Khóe miệng Giang Diệu hơi cong lên, cũng đưa tay kéo tay ống tay áo Giang Thừa Ngạn, hướng về y nghịch ngợm trừng mắt nhìn. Lúc này Giang Thừa Ngạn mới hết giận, vuốt đầu nhỏ của muội muội mình, nói: “Được, không nói nữa, chúng ta đi chung quanh một chút đi.” Kiều Thị chỉ cho bọn họ có mộtcanh giờ, sau một canh giờ, thì phải trở về, tự thân cố gắng dành thời gian đi dạo mới có lời.
Thập nhất hoàng tử lôi kéo tay Vệ Bảo Linh đi ở phía trước, Giang Diệu và Giang Thừa Ngạn cùng đi ở phía sau. đi được mấy bước, Giang Diệu nhìn thấy Lục Lưu nãy giờ không nói gì.
Nửa tháng trước, nàng và Lục Lưu cùng nhau thưởng thức hoa quế ở Pháp Hoa Tự, cùng xem chim nhỏ, nếu như lúc trước nàng tồn tại đề phòng với Lục Lưu, cảm thấy hắn là thiếu niên cực đáng sợ, như vậy một lần sau, cái nhìn của nàng đối với Lục Lưu thoáng thay đổi một chút. Kiếp trước, nàng nghe quá nhiều lời đồn đại, nhưng dù sao cũng không có chân chính tiếp xúc với Lục Lưu ở khoảng cách gần, chỉ là vào trước cảm thấy hắn là người lòng dạ độc ác, nhưng kiếp này, Lục Lưu cho nàng cảm giác, rất không giống nhau.
Tuy nói Lục Lưu đối xử với nàng rất tốt, nhưng ấn tượng của hắn trong lòng Giang Diệu hỏng bét đến tối đa như vậy, nàng hoàn toàn không muốn đến chủ động thân cận hắn.
Chỉ là mẫu thân nàng, đúng là rất yêu thích nàng thân cận với Lục Lưu.
Theo lễ phép, Giang Diệu hướng về Lục Lưu hô một tiếng: “Lục ca ca.” Ánh mắt Lục Lưu rơi vào trênmặt của nàng, nghe thanh âm của tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, hầu như ngọt đi vào lòng người. Kỳ thực cũng không phải là Giang Diệu cố ý gọi ngọt như vậy, một tiểu Nữ Oa sáu tuổi, bé ngoan nũng nịu gọi người, nghe vào có mấy phần cảm giác ngọt nhu, thêm nữa giọng nói Giang Diệu lại lanh lảnh êm tai, tự nhiên Lục Lưu sinh ra ý nghĩ tiểu cô nương có mấy phần yêu thích hắn, nhìn thấy hắn trong lòng rất vui vẻ.
Gương mặt tuấn tú căng thẳng của Lục Lưu thoáng ung dung hơn một chút, trông giống như là ngày đông tuyết đọng dần tan rã dưới ánh mặt trời ôn hòa long lanh, nhìn kiểu nào, đều là bộ dáng công tử ôn hòa nho nhã cử chỉ thanh thoát. hắn khẽ vuốt cằm, cùng đi song song với Cửu công chúa, dáng người cao to như cây trúc, bước chân hình như nhanh hơn so với vừa nãy một chút.
Giang Thừa Ngạn nhìn bốn người đang đi đằng trước, trong lòng bắt đầu tính toán: Làm sao tìm được cớ tách bọn họ ra. Y mới không thích thả hoa đăng cùng kẻ đáng ghét này đâu.
Mấy người đi dọc theo đường phố náo nhiệt được một lúc, không ngờ lại gặp phải người quen.
Chính là mấy hài tử của Hoắc phủ: hai huynh muội Hoắc Tuyền và Hoắc Nghiễn, còn có chi thứ hai Hoắc phủ là Hoắc Vi.
So với Vệ Bảo Linh, Giang Diệu đối với Hoắc Tuyền mới thật sự yêu thích, vừa thấy Hoắc Tuyền, liền vui vẻ kêu một tiếng “Tuyền tỷ tỷ.”
Hoắc Tuyền mặc một bộ váy tinh xảo thướt tha màu xanh nhạt, tóc tết thành kiểu song kế (3) chỉnh tề, kế tiếp trên đầu không gắn nhiều vật trang sức lắm, hai búi tóc được búi lại bởi sợi dây xanh biếc, búi tóc bên phải giắt một chiếc trâm hoa bằng vàng.
(3) Song kế: Hai búi tóc.
Hoắc Tuyền cũng rất vui vẻ, lập tức buông tay đang nắm tay Hoắc Vi ra, hưng phấn chạy đến bên người Giang Diệu, xoa bóp mặt trứng béo của nàng, hai mắt long lanh nói: “không nghĩ tới Diệu Diệu cũng đira chơi nha.”
Chẳng trách Hoắc Tuyền sẽ kinh ngạc như vậy, năm vừa rồi Giang Diệu ngay cả một cái yến hội cũng không tham gia, không nghĩ tới buổi tối ra ngoài chơi đùa, dù nàng muốn cùng Giang Diệu kết bạn, cũng không tìm được cơ hội thích hợp. Hoắc Tuyền nở nụ cười xán lạn, nhìn về phía gương mặt tuấn tú của ba ca ca đứng sau Giang Diệu, nhất thời lộ ra thần sắc hâm mộ, thật vui vẻ chào mọi người.
Giang Thừa Ngạn cũng yêu thích tính tình Hoắc Tuyền thẳng thắn cởi mở, lúc này trong lòng y đem Hoắc Tuyền cùng với đóa bạch liên hoa Vệ Bảo Linh ra so sánh, nhưng kiểu nào cũng thấy Hoắc Tuyền đẹp hơn nhiều. Giang Thừa Ngạn cúi đầu, nhìn thấy trong tay Hoắc Tuyền không có đèn lồng, rất là thoải mái đem đèn lồng con cọp vừa mới mua tự mình đưa cho Hoắc Tuyền.
Tiểu cô nương bình thường, sẽ càng không thích đại lão hổ, nhưng Hoắc Tuyền lại yêu thích mới ghê. Chính đèn lồng này lại hợp tâm ý của Hoắc Tuyền, Hoắc Tuyền cười càng vui vẻ, hướng về Giang Thừa Ngạn nói: “Ánh mắt Giang Tam ca ca thật là tốt, đèn lồng con hổ này mạnh mẽ uy phong, muội rất thích.”
Lời này của Hoắc Tuyền, là xuất phát từ chân tâm, không có nửa phần khuếch đại, so với bình thường nịnh hót dễ nghe hơn nhiều, trùng hợp Giang Thừa Ngạn là người thích nghe lời hay, càng ngày càng thích Hoắc Tuyền hơn mấy phần. Y nói: “Chẳng trách Diệu Diệu thường thường ở trước mặt ta nói tới muội, Tuyền muội muội thật khiến người ta yêu thích.”
Nhanh như vậy liền gọi Tuyền muội muội. Giang Diệu cũng không nhịn được cười.
Giang Diệu nhìn Tam ca của mình cùng Hoắc Tuyền nói chuyện, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về trên người Hoắc Nghiễm ở phía sau Hoắc Tuyền. Hôm nay Hoắc Nghiễn mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, thời điểm nhìn Giang Diệu, lộ ra nụ cười thân thiết. Hoắc Nghiễn tuấn tú cường tráng, cười lên như ánh mặt trời xán lạn, ngay cả mấy đèn lồng treo thật cao trên cửa hàng phía sau y, đều không chói mắt bằng nụ cười của y.
Vừa lúc người thanh niên trẻ bán kẹo hồ lô đi ngang qua, Hoắc Nghiễn thuận lợi mua một chuỗi kẹo hồ lô lớn lại tròn, đi tới bên người Giang Diệu, thoáng cúi người nói: “Cho Diệu Diệu.”
Giang Diệu vui vử đưa tay cầm lấy, hướng về phía Hoắc Nghiễn nói:
“Cảm tạ Hoắc ca ca.”
Tiểu cô nương hai con mắt long lanh nước, mặt bánh bao mũm mĩm nở nụ cười xán lạn, cực kỳ đáng yêu, Hoắc Nghiễn càng nhìn càng thích, không nhịn được cúi người, ở trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé của tiểu muội muội hôn một cái, sau đó thân mật sờ sờ đỉnh đầu nàng. Giang Diệu có chút sửng sốt. Nàng hơi mở miệng, ngơ ngác nhìn Hoắc Nghiễn, lại thấy đáy mắt y sạch sẽ trong suốt, giống như hôn môi cũng là một chuyện cực kỳ trong sáng.
Ngay bây giờ, nàng không thể bình tĩnh hơn được. Trong ngày thường, phụ mẫu cũng rất thích nàng hôn nhẹ mặt bọn họ, ba ca ca cũng vậy. Có điều nàng mới sáu tuổi, mà Hoắc Nghiễn, cũng chỉ là mộtthiếu niên mười tuổi, có điều yêu thích đối với nàng chỉ xuất phát từ sự yêu thích đối với tiểu muội muội, làm gì có ý tứ gì khác. Chỉ là ở trong lòng Giang Diệu, Hoắc Nghiễn có chút đặc thù —— mặc dù nàng trọng sinh trở lại sáu tuổi, nhưng trên thực tế đã là đại cô nương mười sáu tuổi, cộng thêm nàng có ý định thân cận với Hoắc Nghiễn, kiếp này đem Hoắc Nghiễn xem là người phu quân lý tưởng, hiện nay khuôn mặt nhỏ bị Hoắc Nghiễn hôn một cái, đúng là có chút cảm giác kỳ quái.
Giang Diệu cảm thấy mặt có chút nóng, cúi đầu nhìn giày chính mình một chút, khóe miệng không nhịn được cười cười.
Đời trước thân thể nàng không tốt, không có biết qua tình yêu nam nữ, không hiểu được cảm giác yêumột người là thế nào. Kiếp này đây, nàng có lòng tin mình có thể bình an sống hết đời, Hoắc Nghiễn tốt như vậy, nếu như nàng có thể thích y, thì không thể tốt hơn —— nàng muốn đáp lại tình cảm của y, càng muốn mình như các thiếu nữ mộng.
Giang Diệu một lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiễn, con mắt sáng như sao, cầm kẹo hồ lô trong tay, vui vẻ nói: "Cảm tạ Hoắc ca ca."
Ba huynh đệ có chút không nhìn nổi. Xưa nay Giang Thừa Nhượng hờ hững, vươn tay nắm lấy tay nhỏcủa muội muội, mặt không có cảm xúc hướng về phía Hoắc Nghiễn nói: “Đa tạ.”
Giang Thừa Nhượng một chữ quý như vàng, có thể làm cho y mở miệng nói cảm ơn, đã không dễ dàng. Chỉ là giọng điệu này... nhàn nhạt, nghe không ra một chút lòng biết ơn nào.
Hoắc Nghiễn cười rất ôn hòa, là hài tử đơn thuần thiện lương, không chút nào nhận ra được địch ý của Giang Thừa Nhượng, thái độ khiêm hòa nói: “Diệu Diệu rất đáng yêu, ta rất thích. Đúng rồi, lần tới sinh nhật Diệu Diệu, ta có thể cùng tới với A Tuyền không?” Thiệp mời sinh nhật Giang Diệu đã đưa đến Hoắc phủ, mời hai người Hoắc Tuyền và Hoắc Vi, đúng là không mời nam hài tử.
Giang Thừa Nhượng muốn trả lời, nhưng Giang Diệu đang ăn kẹo hồ lô nhanh hơn một bước, ngẩng đầu lên nói: “Vâng, Hoắc ca ca cùng đến với Tuyền tỷ tỷ, Vi tỷ tỷ.”
Thái độ Giang Diệu nhiệt tình, một bộ dáng vẻ rất hoan nghênh Hoắc Nghiễn, điều này làm cho Hoắc Nghiễn cười đến càng vui vẻ, nói: “Quả thực đã nghĩ đến, nếu như hôm nay không gặp mouj người, huynh còn dự định không mời mà tới đây. Bây giờ Diệu Diệu hoan nghênh, chính là không thể tốt hơn.”
Thái độ thành khẩn như vậy, càng ngày Giang Diệu càng thích Hoắc Nghiễn. Kiếp trước nàng coi là nhận thức người không rõ, rõ ràng Hoắc Nghiễn so với ra kẻ đạo mạo Lục Hành Chu tốt hơn nhiều.
Huynh muội Hoắc gia cùng huynh muội Giang gia nói chuyện, bốn người đi ở phía trước dừng lại bước chân chờ bọn hắn. Vệ Bảo Linh hơi không kiên nhẫn, nhưng vì duy trì hình tượng chính mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, một câu nói cũng không oán giận.
Còn Cửu công chúa và Lục Lưu ——
Cửu công chúa nghiêng đầu, nhìn đường ca nãy giờ không nói gì, thấy thần sắc hắn lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt. Kỳ thực thần thái Lục Lưu vẫn luôn như vậy, còn nhỏ tuổi nhưng đã làm cho người ta thấy không rõ tâm tình của hắn, dù sao Cửu công chúa đã thân cận với Lục Lưu lâu hơn chút, tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng hiện giờ của biểu ca không được tốt lắm.
Hình như rất là không vui. Cửu công chúa nhìn theo ánh mắt Lục Lưu, thấy Hoắc Nghiễn và Giang Diệu vừa nói vừa cười, trông hai người ở chung với nhau rất hòa hợp, lại nghĩ tới trước đây nàng thấy Lục Lưu mang theo Giang Diệu, thái độ đối với Giang Diệu không giống nhau, suy nghĩ một chút liền biết rõ. Nàng cũng hiểu được, giống như là mình nuôi một con mèo nhỏ, tỉ mỉ bảo vệ, nhưng lại thân cận với người khác, trong lòng tự nhiên khó chịu, huống hồ là vị biểu ca thiếu tình thương của nàng.
Sau đó đoàn người mua đèn Khổng Minh, đi tới vị trí trống trải mà thả.
trên đèn Khổng Minh viết tâm nguyện của mình, Giang Diệu cầm bút, chỉ viết rất đơn giản: Người nhà bình an.
Mà ba huynh đệ Giang thị, tâm nguyện cũng giống với Giang Diệu, có điều ở phía sau lại viết thêm mộtcâu: Diệu Diệu khỏe mạnh trường thọ.
Giang Diệu trong lòng ấm áp, hiểu được tâm nguyện không thể bị người nhìn thấy, nếu như nhìn thấy, thì mất linh. Nàng làm bộ không nhìn thấy, chỉ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Lưu cách đó không xa.
đã thấy Lục Lưu cũng đang cầm bút, nghiêm túc cẩn thận viết lên.
Giang Diệu hơi kinh ngạc, dĩ nhiên không nghĩ tới Lục Lưu cũng sẽ làm chuyện như thế, chỉ là tâm trạng có có chút ngạc nhiên —— Lục Lưu sẽ viết tâm nguyện gì đât. Nhưng khoảng cách quá xa, lại là buổi tối, dù Giang Diệu đưa cổ dài đến mấy cũng không nhìn thấy, mà nếu hành động của nàng quá lộ liễu, chỉ sợ sẽ bị những người khác phát hiện.
Giang Diệu đang nhìn, tiếc nuối nhíu mày, đã thấy Lục Lưu giống như là cảm giác nàng đang nhìn, tay cầm bút dừng lại, xoay đầu nhìn phía nàng.
không hề có điềm báo trước nhìn vào ánh mắt Lục Lưu, Giang Diệu ngơ ngác, sau đó hướng về phía Lục Lưu nở nụ cười gượng gạo.
không ngờ ánh mắt của Lục Lưu tràn đầy lạnh lẽo, không còn nụ cười ôn hoà chút nào như ngày ấy ở Pháp Hoa Tự. hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, sau đó viết chữ tiếp theo, một bộ không muốn quan tâm đến nàng.
Giang Diệu nâng tay gãi gãi mặt, trong lòng mờ mịt, mím mím cái miệng nhỏ, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook